Mục lục<br />
<br />
Lời giới thiệu<br />
<br />
CHƯƠNG 1<br />
CHƯƠNG 2<br />
CHƯƠNG 2 (tt)<br />
CHƯƠNG 3<br />
CHƯƠNG 4<br />
CHƯƠNG 5<br />
CHƯƠNG 6<br />
CHƯƠNG 7<br />
CHƯƠNG 8<br />
CHƯƠNG 9<br />
CHƯƠNG 10<br />
CHƯƠNG 11<br />
CHƯƠNG 12<br />
<br />
CHƯƠNG 13<br />
CHƯƠNG 14<br />
CHƯƠNG 15<br />
<br />
CHƯƠNG 16<br />
CHƯƠNG 17<br />
CHƯƠNG 18<br />
<br />
CHƯƠNG 19<br />
CHƯƠNG 20<br />
<br />
CHƯƠNG 21<br />
CHƯƠNG 22<br />
CHƯƠNG 23<br />
<br />
CHƯƠNG 24<br />
CHƯƠNG 25<br />
<br />
<br />
Agatha Christie<br />
Cô Gái Thứ Ba<br />
Dịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn Ninh<br />
Lời giới thiệu<br />
Bản tiếng Pháp: “La Troisième Fille”<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Agatha Christie không còn xa lạ gì với bạn đọc Việt Nam. Bà được xem là nhà văn nữ vĩ<br />
đại nhất trong lĩnh vực tiểu thuyết, truyện trinh thám - vinh dự dành cho nhà văn nam có lẽ<br />
thuộc về Conal Doyle.<br />
<br />
Agatha sinh năm 1890 tại Devonshire nước Anh. Năm 24 tuổi bà kết hôn với đại úy phi<br />
công Archibad Christie và khởi nghiệp viết văn của mình vào năm 30 tuổi. Bà là con gái<br />
út trong một gia đình có cách giáo dục bảo thủ. Được cha mẹ thuê gia sư về nhà dạy học,<br />
Agatha chưa bao giờ đến trường.<br />
<br />
Vốn là người hay cả thẹn nhưng thông minh và đầy sáng tạo, Agatha tự tìm cách giải<br />
khuây cho “thế giới bó buộc” của mình bằng âm nhạc. Không lâu sau đó, bà chọn con<br />
đường viết văn. Bà là tác giả của 66 tiểu thuyết trinh thám, 6 tiểu thuyết lãng mạn, 163<br />
truyện ngắn, 19 vở kịch và 4 truyện ký.<br />
<br />
Ở Việt Nam, các nhà xuất bản đã lần lượt cho ra mắt gần 100 tác phẩm mang tên bà, quả<br />
là một con số đáng nể.<br />
<br />
Agatha Christie<br />
Cô Gái Thứ Ba<br />
Dịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn Ninh<br />
CHƯƠNG 1<br />
Hercule Poirot đang ngồi trước bữa điểm tâm, dưới tầm tay ông là một tách sô-cô-la bốc<br />
khói. Ông luôn luôn tỏ ra là một người háu đói. Một lát bánh mì nướng đi kèm với sô-côla. Ông gật đầu tán thưởng. Ông đã thử qua ba cửa hàng mới kiếm ra được một nơi làm<br />
bánh mì ngon như vầy. Thêm vào đó, ông đã khám phá ra một tiệm làm bánh ngọt của một<br />
người Đan Mạch, ngon hơn cái tiệm tự xưng là của Pháp rất nhiều, ở cách chỗ ông không<br />
xa, và trên thực tế, nó chỉ là một trò mạo nhận không hơn không kém.<br />
Trên lãnh vực ăn uống, ông cảm thấy hài lòng. Bao tử ông thế là đã chịu nằm yên … Tâm<br />
trí của ông cũng vậy … có lẽ còn hơn thế nữa. Ông đã hoàn tất xong cuốn Tác phẩm chủ<br />
đạo, một cuốn phân tích các bậc thầy về môn tiểu thuyết trinh thám. Ông dám mạnh miệng<br />
phê phán một cách gay gắt Edgar Allan Poe. Ông đã than vãn sự thiếu trật tự và phương<br />
pháp của Wilkie Collins trong sự biểu lộ cảm xúc văn chương. Ông đã khen ngợi hai tác<br />
giả khác, người Mỹ hầu như không tiếng tăm gì. Nói tóm lại, ông đã đề cao những người<br />
xứng đáng, và từ chối kiên quyết việc đó đối với những người mà ông cho là không xứng<br />
đáng. Ông đã đích thân chỉ đạo việc ấn loát cuốn sách này, đọc kỹ những trang tốt đẹp và,<br />
không kể tới việc phạm nhiều lỗi in tới mức không tả nổi, đã tuyên bố mình thật hài lòng.<br />
Ông đã vui thích nhiều khi đeo đuổi sự cố gắng về văn chương, bỏ ra nhiều thời giờ cho<br />
việc đọc cần thiết, cho việc sưu tầm tư liệu, cho việc tỏ ra khinh miệt liệng đi một cuốn<br />
sách (tuy nhiên, ông vẫn không quên đứng dậy, lượm cuốn sách không xứng đáng đó và<br />
đặt nó cẩn thận vào sọt rác), cho việc gật đầu hài lòng trong những dịp tán thưởng hiếm<br />
có.<br />
Và bây giờ? Ông được hưởng một giây phút thư dãn tuyệt diệu, cần thiết sau khi đã cố<br />
gắng về tinh thần. Nhưng, người ta không thể nghỉ ngơi mãi mà phải tiếp tục làm một điều<br />
gì đó. Đáng buồn là Poirot không hình dung được mình sẽ phải làm gì. Một cuộc nghiên<br />
cứu văn học mới nữa chăng? Ông không nghĩ tới việc đó nữa. Làm một cái gì đó thật tốt<br />
và sẽ không đụng tới nó nữa, đó là khẩu hiệu của ông. Nói đúng ra, ông đang rầu trong<br />
bụng. Tất cả những cố gắng về tinh thần mà ông bỏ ra đã kéo quá dài. Ông đã có những tật<br />
xấu và đặc biệt, một thứ ham muốn luôn được hành động.<br />
Poirot uống thêm một ngụm sô-cô-la.<br />
Cửa ra vào mở ra. George, người gia nhân, ăn bận đàng hoàng, đi vào. Anh mang vẻ mặt<br />
<br />