23<br />
Kat Trần<br />
- quả cấm<br />
<br />
<br />
Cú điện thoại gọi đến từ Hoàng Anh khiến tôi bàng hoàng. Tôi vẫn<br />
mong chờ nó. Mong chờ đến mức khi nó xuất hiện, tim tôi nhói lên. Tôi lắng<br />
nghe hơi thở của cô ấy vẳng đến từ đầu dây bên kia. Khác với số đông vẫn<br />
quen nhớ tôi dưới cái tên Kat, Hoàng Anh gọi tôi là Khanh. Giọng cô ấy gọi<br />
tên tôi mới êm dịu làm sao:<br />
- Có việc này quan trọng lắm. Hoàng Anh nghĩ chỉ có Khanh mới giúp<br />
được!<br />
- You nói đi, mình sẽ làm ngay!<br />
- Không tiện nói qua điện thoại. Tụi mình gặp nhau có được không?<br />
- Okay, ngay bây giờ?<br />
Một chút lưỡng lự và căng thẳng. Chừng như Hoàng Anh đang gặp một<br />
phiền toái nào ghê gớm. Phảng phất trong giọng nói sự van nài tội nghiệp:<br />
- Không, có lẽ cần nhiều thời gian hơn. Khanh có thể dành cho mình<br />
buổi chiều hôm nay, được không?<br />
- Đúng 2 giờ, Khanh lái xe qua bên Red Sun, đón Hoàng Anh. Vậy<br />
nhé!<br />
Suốt khoảng thời gian hạn hẹp còn lại của buổi sáng thứ hai, tôi lao vào<br />
làm như điên, giải quyết hết các công việc trong ngày. Tôi hiện làm việc cho<br />
một tổ chức phi chính phủ, theo dõi một vài dự án về quy hoạch đô thị.<br />
Thoạt tiên, tôi nghĩ chỉ đi làm cho vui. Nhưng lâu dần, công việc cũng mở ra<br />
các giá trị đáng kể. Tiền bạc ở đây trả tương đối, đủ để duy trì mức sống tốt<br />
ở Việt Nam. Nhưng với tôi, thật sự, có khối thứ đáng để suy nghĩ hơn tiền<br />
bạc nhiều. Chẳng hạn việc quan sát đủ mọi hạng người qua công việc, kiểm<br />
tra khả năng của chính mình khi buộc nỗ lực hoàn tất một mục tiêu đặt ra.<br />
Đặc biệt và bí mật nhất, công việc đã giúp tôi xao lãng ra khỏi các vấn đề<br />
khốn kiếp của bản thân mình. Một vài đồng nghiệp nam từng khởi sự theo<br />
đuổi tôi. Tuy nhiên, tôi đã làm cho họ phá sản ý định bằng vẻ lạnh lùng và<br />
những lời mỉa mai khôi hài. Ở một khía cạnh nào đó, tôi chẳng có lý do gì để<br />
căm ghét hay coi thường đàn ông. Đơn giản là tôi chẳng có cảm xúc gì với<br />
họ. Và với tình thế của mình, càng tránh xa các tình huống lố bịch bao nhiêu,<br />
càng tốt cho tôi bấy nhiêu.<br />
Các đồng nghiệp cùng thực hiện dự án hơi ngạc nhiên khi thấy tôi bỏ<br />
bữa trưa để dịch cho xong bản tài liệu. Lâu nay, tôi được tiếng là người giải<br />
quyết công việc khoa học, đúng giờ hơn ai hết. Làm sao họ tin được một kẻ<br />
<br />
lạnh lùng như tôi đang cuống quýt để lao đến giúp đỡ một ai khác. Làm sao<br />
họ hình dung được rằng, tôi thiết tha được gặp Hoàng Anh, được làm chỗ<br />
dựa cho cô ấy. Chốc chốc, tôi lại liếc nhìn đồng hồ. Càng gần đến 2 giờ, tôi<br />
lại thấy hồi hộp nhiều hơn. Gương mặt đẹp, đầy cương nghị của Hoàng Anh<br />
hiện ra sắc nét, hơn cả sự ám ảnh. Ý nghĩ cô ấy lựa chọn tôi, thiết tha tôi hơn<br />
bất cứ gã đàn ông nào khác trong lúc ngặt nghèo khiến tôi xúc động mạnh.<br />
Trong lúc mọi người còn ngủ trưa, tôi tắt máy tính, nhặt chìa khoá xe và<br />
bước đi như chạy ra khỏi toà nhà lớn.<br />
Xe dừng lại sát vỉa hè dưới chân cao ốc. Vừa khi rút điện thoại ra gọi<br />
Hoàng Anh, thì đã thấy bóng cô bước ra từ cánh cửa kính lớn. Chưa nhận ra<br />
xe tôi, Hoàng Anh đứng im, nhìn quanh. Nắng phản chiếu từ những tấm kim<br />
loại xám xanh phủ bên ngoài các toà nhà chọc trời hắt vào cô thứ ánh sáng<br />
kỳ lạ. Cái đầu thanh tú nổi bật xoay chuyển khéo léo trên đôi vai gầy nhìn<br />
thật quyến rũ. Bộ váy văn phòng xám trắng thanh lịch cũng ánh lên sắc xanh.<br />
Nhưng gương mặt cô mới là điểm nhấn ấn tượng nhất. Đôi mắt mở rộng<br />
luôn mở to can đảm, khuôn hàm hơi vuông được làm mềm dịu xuống bởi cái<br />
cằm tròn nhỏ xinh. Có thể niềm say mê trong tôi đã đẽo gọt Hoàng Anh, biến<br />
cô ấy thành một bức tượng hoàn hảo. Nhưng biết làm sao được, dáng vẻ vừa<br />
yếu ớt, vừa rắn rỏi của Hoàng Anh đã mê hoặc tôi ngay từ lần giáp mặt đầu<br />
tiên. Một trận gió bất thần thổi tung mái tóc dài mượt khiến Hoàng Anh<br />
thoáng bối rối. Tôi nhấn một hồi còi ngắn. Hoàng Anh giật mình. Tôi hạ<br />
kính xe, thò cổ ra, vẫy nhẹ bàn tay. Hoàng Anh nhướn mày thoáng ngạc<br />
nhiên khi nhìn thấy tôi, rồi cô rảo nhanh về phía xe hơi.<br />
- Khanh đi xe của ai vậy? - Chưa vội bước vào trong xe, Hoàng Anh<br />
đứng ngoài nhìn qua cửa, hỏi, vẻ cẩn trọng khác lạ.<br />
- Tất nhiên là của mình! - Tôi thấy hơi lạ.<br />
- Không phải xe của ông Yeo chứ?<br />
- Lão ta thì dính líu gì ở đây? Mình mới tậu xe tuần trước. Mình bắt<br />
đầu sợ nguy hiểm khi đi xe máy - Tôi giải thích, tự nhủ thật quái quỷ làm sao<br />
khi Hoàng Anh quan tâm đến chi tiết lặt vặt kiểu này - Vào xe đi nào!<br />
Tôi cho xe chạy hết đại lộ rồi rẽ trái, chạy dọc theo bờ sông. Nhìn gần,<br />
Hoàng Anh gầy và nhợt nhạt, khác hẳn những lần tôi gặp trước đây. Đôi mắt<br />
dõi thẳng về phía trước, cánh tay buông dọc người thả trên nệm ghế, nổi rõ<br />
vài đường gân xanh. Tiếng hơi lạnh phả ra rầm rì. Có lẽ cả tôi lẫn cô ấy đều<br />
chờ nhau mở lời trước. Bỗng dưng, cảm giác thương xót đối với Hoàng Anh<br />
bỗng trào lên trong tôi.<br />
- Có chuyện gì xảy ra với you vậy? - Tôi hỏi, giữ vẻ mặt thản nhiên.<br />
- Mình tuyệt vọng quá, Khanh ạ. Mình không ngờ, chuyện này lại đến<br />
với mình! - Giọng Hoàng Anh thì thào, nhưng chất đầy nỗi tuyệt vọng. Cô<br />
như rên lên vì đau đớn - Quá nhanh! Quá khủng khiếp!<br />
- Nói rõ hơn đi! - Tôi quen thói nói như ra lệnh, nhưng trong lòng bỗng<br />
<br />
lạnh băng vì lo âu<br />
Không có lời đáp. Im lặng. Không có âm thanh nào bất thường. Nhưng<br />
tôi biết, cô ấy đang khóc. Nước mắt đang chảy xuống. Tôi những muốn ôm<br />
ghì lấy cô ấy, lau khô những giọt nước mắt trong đôi mắt tuyệt vọng vì một<br />
chuyện gì ấy mà tôi chưa thể nắm bắt rõ ràng. Tuy nhiên, tôi chỉ biết ngồi<br />
yên, tập trung vào tay lái và con đường trước mặt. Mặc dù Hoàng Anh biết<br />
rõ bí mật của tôi, vì tôi đã từng bày tỏ, trút sạch nỗi lòng với cô ấy, nhưng<br />
Hoàng Anh chưa bao giờ để lộ những suy nghĩ riêng về chuyện của tôi. Đơn<br />
giản, cô không hề đả động đến chữ đồng tính hay les. Cô cư xử với tôi tôn<br />
trọng, như với tất cả những người bình thường khác. Chỉ có điều làm sao<br />
Hoàng Anh biết được càng ngày, cô càng có ý nghĩa lớn hơn đối với tôi. Rất<br />
nhiều đêm, trong giấc mơ, tôi ước ao chiếm được tình cảm của cô ấy. Tôi<br />
biết, sự khao khát mãnh liệt của tôi có thể làm cô hoảng sợ. Vì thế, tôi phải<br />
kiềm chế lòng mình. Tôi đã cất nhẹm bản thân. Tốt hơn hết là che giấu cảm<br />
xúc dưới lớp vỏ ngạo mạn, kiêu kỳ…<br />
Nắng vẫn chói chang bên ngoài cửa xe. Hệt như một tôi và Hoàng Anh<br />
tự nhốt mình trong một chiếc hộp kim loại đang được nung nóng dần lên.<br />
Tôi muốn thoát ra khỏi hơi nóng ngột ngạt của đô thị nên cho xe chạy vào<br />
đường cao tốc, chuẩn bị qua cầu ra vùng ngoại ô. Hoàng Anh bỗng đặt nhẹ<br />
bàn tay lên cánh tay tôi:<br />
- Chở mình vào bệnh viện, được không?<br />
- You bị bệnh hả? Bệnh gì vậy?<br />
- Không. Mình muốn vứt bỏ một thứ…<br />
- Thứ gì? You bị làm sao, nói đi chứ!<br />
Hoàng Anh lại mím môi, khóc lặng lẽ như một đứa trẻ sợ hãi. Sự kiên<br />
nhẫn trong tôi không còn nữa. Tôi ngoặt xe vào một con đường nhỏ, đạp<br />
phanh dừng cấp tốc. Tiếng thắng két vang lên ghê rợn, xé tan cảm giác trì<br />
trệ, chờ đợi và phỏng đoán vô vọng. Tôi quát lên:<br />
- Nói đi!<br />
- Cho mình vào bệnh viện, mình muốn vứt bỏ đứa nhỏ trong bụng! Hoàng Anh nhắm mắt, nói chậm, rành rẽ.<br />
Chắc chắn tôi không nghe lầm. Nhưng hệt như tôi nghe lầm. Tai tôi ù<br />
đi. Cánh tay tôi, những thớ thịt dưới lớp da tôi run bắn lên. Hệt như có một<br />
bàn tay ma quái luồn vào ngực tôi, bóp chặt. Tôi gục đầu xuống vô- lăng.<br />
Mất một hồi lâu, tôi mới ngước lên, lấy lại hơi thở đều đặn. Nước mắt đã khô<br />
trên gò má Hoàng Anh. Cô ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chỉ có đôi mắt<br />
là trở nên khô lạnh, trống trải như một ngôi nhà hoang vắng. Cô ấy đang<br />
mang trong người một đứa trẻ. Và giờ đây cô muốn giết nó đi. Ý nghĩ ấy<br />
mới tàn nhẫn và cay đắng làm sao.<br />
- Giữ lại đứa bé, được không? - Tôi không nhận ra cái giọng trầm và<br />
khản đặc là của mình nữa - Tội trọng đấy!<br />
<br />
Hoàng Anh lắc đầu, tia lạnh lướt qua mắt, khuôn cằm hơi hất về phía<br />
trước. Trong giây phút chớp nhoáng đó, tôi chợt nhận ra cô ấy không yếu<br />
đuối như tôi tưởng. Rõ ràng, bên trong cô, có cả sự cương quyết đến sắt đá.<br />
- Khanh đưa mình đến bệnh viện! Làm ơn. Đừng trì hoãn được không?<br />
Đứa nhỏ mới chỉ hơn một tháng thôi, chưa có hình thù. Mọi việc chắc cũng<br />
dễ dàng hơn…<br />
Không nói gì nữa, tôi rồ ga, quay xe đi ngược vào trung tâm thành phố.<br />
Tôi cố gắng lảng tránh ký ức tuổi thơ, mình đã thèm khát được yêu thương,<br />
thèm khát có được một đứa em nhỏ như thế nào. Tôi đã cô độc, đến mức tôi<br />
luôn nghĩ phải yêu thương một ai đó giống hệt mình… Và vì thế, lúc này<br />
đây, tôi gắng không nghĩ gì nữa. Thật khủng khiếp nếu nhìn thẳng vào sự<br />
thật: Tôi đang giúp giết chết một sinh linh chưa thành hình. Chỉ có ý nghĩ<br />
Hoàng Anh cần làm thế. Cô ấy sẽ chết nếu tôi quay lưng là khiến tôi thu gom<br />
chút ít can đảm.<br />
Vào đến bệnh viện, tôi xốc lại tinh thần. Gạt qua hết thảy mọi áy náy<br />
ngại ngần, tôi đi thẳng vào khu vực đăng ký. Nếu lúc khác, hẳn tôi đã cười rũ<br />
vì ý nghĩa ngộ nghĩnh của cụm từ kế hoạch hoá. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy<br />
căng thẳng khi phải đối diện với ánh mắt dò hỏi của các nhân viên bệnh viện.<br />
Kìm nén giận dữ, tôi khai báo cho Hoàng Anh dưới tên tuổi của tôi. Sau đó,<br />
tôi sang quầy đóng tiền. Tôi vừa quay lưng, người phụ nữ trung niên nói<br />
ngay với người ngồi bên cạnh: “Trông trí thức hiện đại thế mà cũng mắc vào<br />
vụ này!”. Người kia dài giọng: “Ôi, càng văn minh, càng chơi bơi thả dàn.<br />
Tôi lạ gì mấy cô quý tộc này!”. Tôi quay phắt lại, giận run lên. Tôi sẵn sàng<br />
lao tới xử lý mấy mụ đàn bà lắm mồm. Nhưng Hoàng Anh đang chờ, tôi<br />
không thể để cô ấy một mình lâu hơn…<br />
Mọi việc diễn ra khá nhanh. Bước ra khỏi căn phòng có cánh cửa trắng,<br />
Hoàng Anh đã xanh, lại càng xanh hơn. Chỉ là nửa tiếng. Thế mà khoảng<br />
thời gian đó như một nhát dao, cắt sâu vào Hoàng Anh, biến cô thành một<br />
người hoàn toàn khác biệt. Tôi đưa tay cho cô. Hoàng Anh dựa hẳn vào tôi,<br />
lả đi.<br />
Tôi đưa cô ấy về căn hộ chung cư. Cô nằm yên trên tấm nệm xanh<br />
quen thuộc. Tôi nấu ăn, rồi ép cô ăn chút ít cho lại sức. Hoàng Anh chợt<br />
ngước nhìn tôi, hỏi thẳng:<br />
- Khanh biết ai là cha của đứa bé không?<br />
- Ai?<br />
- Peter Yeo!<br />
- Gã ép buộc you?<br />
Hoàng Anh đưa đôi mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng rộng, gật đầu.<br />
Lòng tôi bùng lên nỗi căm hận. Một kẻ như Peter đã dùng quyền lực ép buộc<br />
một cô gái thân cô thế cô như Hoàng Anh. Làm sao cô có thể cưỡng chống<br />
lại gã? Hoàng Anh - Nạn nhân khốn khổ của Peter Yeo, gã nhân viên trung<br />
<br />
thành của ba tôi. Đầu tôi như sắp vỡ tung. Hoàng Anh nhìn tôi bằng đôi mắt<br />
đau đớn, tủi nhục. Tôi siết chặt tay bàn tay yêu dấu, Hoàng Anh của tôi. Một<br />
cách vô thức, tôi đưa bàn tay gầy guộc đó lên môi, hôn nhè nhẹ. Hoàng Anh<br />
ngoảnh đầu, nhìn ra cửa sổ. Nụ hôn bị cấm đoán lan xuống cánh tay, mang<br />
theo hơi nóng tha thiết, xót thương.<br />
<br />