Crazier người bị điện rồi
lượt xem 11
download
Crazier Không ổn rồi. Rõ ràng là có gì đó không ổn ở đây. Tôi đã lờ mờ nhận ra , lớp sương trắng mờ mờ bao phủ mọi chuyện dường như rõ ràng hơn một chút. Bingo Những năm tháng nghiền truyện trinh thám ít nhiều cũng khiến người ta nhạy cảm hơn, đặc biệt nhạy cảm với những-gì-không-bình-thường. Tôi cảm thấy mình thật may mắn. Không may mắn sao được khi đi ngoài phố tay thì điều khiển xe nhưng đầu óc cứ để đâu đâu , không nhìn đường mà vẫn về đến nhà an toàn không bị sứt mẻ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Crazier người bị điện rồi
- Crazier Không ổn rồi. Rõ ràng là có gì đó không ổn ở đây. Tôi đã lờ mờ nhận ra , lớp sương trắng mờ mờ bao phủ mọi chuyện dường như rõ ràng hơn một chút . Bingo Những năm tháng nghiền truyện trinh thám ít nhiều cũng khiến người ta nhạy cảm hơn, đặc biệt nhạy cảm với những-gì-không-bình-thường. Tôi cảm thấy mình thật may mắn. Không may mắn sao được khi đi ngoài phố tay thì điều khiển xe nhưng đầu óc cứ để đâu đâu , không nhìn đường mà vẫn về đến nhà an toàn không bị sứt mẻ gì. Trong đầu tôi vẫn còn váng vất giọng hát cao vút của Taylor Swift , bài hát mà quán café ấy bật không rõ đã len lỏi vào tâm trí tôi lúc nào : "You lift my feet off the ground, You spin me around, You make me crazier,crazier………” Có lẽ điều ấy là sự thật? Hay tất cả chỉ thoáng qua như cơn mưa chiều nay… Chỉ có một điều chắc chắn: “I, Coriander” đang nằm kiêu hãnh trên bàn học, vẫn mới tinh không một nếp gấp, thanh đánh dấu vẫn xếp ngay ngắn ở trang đầu tiên và mái tóc đỏ của Coriander lấp lánh dưới ánh đèn bàn . Nó đã là của tôi, của tôi thực sự. Không ai trên đời này có thể mang nó đi khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ để mất nó, như đã để mất Kiwi đâu. Tôi cầm nó lên ngắm nghía chán chê rồi đặt lên giá sách, “ I, Coriander” sẽ nằm yên vị bên “ Bắt trẻ đồng xanh” và “ Giết chết con chim nhạn”. Giá sách nằm gần cửa sổ, và từ cửa sổ ấy người ta có thể thấy rõ một ô cửa sổ khác nhà đối diện… . Nhưng mọi việc đâu đã dừng lại ở đó. Cuộc sống có thật nhiều điều bất ngờ, và có những bất ngờ chúng ta không bao giờ có thể dự đoán trước. Tôi đang, à không, sắp rơi vào trạng thái đó rồi đây. Trên một mặt phẳng không những chỉ có những đường thẳng song song, cắt nhau, mà còn có rất nhiều đường trùng nhau nữa. Thật bất ngờ, đường thẳng mang tên “ tôi” đã có những điểm cắt với một cơ số những đường thẳng trùng nhau . Trời tối, như thường lệ tôi lại online. Dư âm của bài hát vẫn trôi nổi lãng đãng, tôi bê luôn nó lên làm status “I was trying to fly, but I couldn’t find wings…”. Rồi theo thói quen, tôi kéo cái friend list lên rồi xuống, vui vẻ nhìn những đốm vàng rực rỡ bên cạnh những cái tên thân thuộc Xem status nào, “ Nhớ….”, con bé Vịt này ghê gớm nhỉ, không biết đang nhớ anh nào ; “ haizz ngày mai đừng mưa nhé”, a ngày mai tên Gián đi chơi với
- nàng thì phải ; uhmmmm , lại còn “ Thèm tào phớ quá, ai mua cho tao đi”, rồi “ Shut up and leave me alone”, “ Đang cày Triết”, “…you came along and you changed everything”. Tôi nhìn lướt qua , tất cả mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố đều được lũ bạn tôi treo lên status cả. Ấy. Mắt tôi chợt dừng lại. Hình như tôi vừa thấy một cái gì đó quen quen. Kéo lên trên một chút, dòng status “…you came along and you changed everything” đập ngay vào mắt tôi. Oh , không phải là “ Crazier” đấy sao, ai mà đồng điệu với mình thế này, tôi cười thầm. Lần này thì đến lượt tôi chút nữa cộc đầu vào màn hình. Người để status ấy, không ai khác là đại ca của tôi. icefox_307: Ca ;)) typhoon0h : ? icefox_307 : Phải mấy hôm rồi mới onl ý nhỉ ;)) typhoon0h : =) hôm nay khác =) icefox_307 : Ghê gớm nhỉ, hôm nay ca đệ mình đồng điệu ế =)) typhoon0h : Gì mà đồng điệu ;;) icefox_307 : Cái status ấy =) vừa xem Hannah Montana the movie đấy à typhoon0h : sao lại là HM :-/ icefox_307 : Crazier, OST của HM mà K typhoon0h : thế à :”) ca không biết , mấy tuổi còn xem phim ấy =_= icefox_307 : 18 tuổi, đệ vẫn xem đấy =)), thật ra là do con em đòi xem J typhoon0h : ……. J icefox_307 : liệu mà khai đi :-“ typhoon0h : khai gì K icefox_307 : đừng có mà giấu, chuyện với tẩu sao rồi, sao mà lại Crazier thế kia typhoon0h : thì… icefox_307 : thì…. go on :-w
- typhoon0h : crazier =) icefox_307 : nói lấp lửng L chơi đểu thế typhoon0h : thì càng ngày càng điên càng kì cục hơn chứ sao icefox_307 : rắc rối thế =.= typhoon0h : uh, rắc rối lắm icefox_307 : toàn làm đệ tò mò rồi thế đấy L typhoon0h : ca có việc nhờ đây, đệ biết chỗ nào bán mèo không ? icefox_307 : thiếu gì nơi, định hỏi loại nào ? typhoon0h : cũng chả rõ là mèo gì, nhưng không phải mèo ta, lông xám, hơi béo với mắt hí… icefox_307 : mẹ ơi typhoon0h : sao ? icefox_307 : sao nó giống con mèo nhà đệ thế =( typhoon0h : oh thế à =) icefox_307 : nhưng nó vừa đi mất rồi =_= vừa xuôi xuôi lại động vào nỗi đau =( typhoon0h: :-O dạo này bọn trộm mèo kinh thật đấy, mà có vẻ mèo xám được ưa chuộng gớm icefox_307 : đệ không hiểu K typhoon0h: uhm cũng có người vừa mất mèo xong =( Không ổn rồi. Rõ ràng là có gì đó không ổn ở đây. Tôi đã lờ mờ nhận ra , lớp sương trắng mờ mờ bao phủ mọi chuyện dường như rõ ràng hơn một chút. Những năm tháng nghiền truyện trinh thám ít nhiều cũng khiến người ta nhạy cảm hơn, đặc biệt nhạy cảm với những-gì-không-bình-thường. icefox_307 : này typhoon0h: huh icefox_307 : chơi với ca lâu thế rồi
- icefox_307 : mà… typhoon0h: mà sao K icefox_307 : mà đệ không biết tên ca là gì hết L typhoon0h: ai bảo không hỏi, tưởng biết rồi =) icefox_307 : thì giờ hỏi đấy typhoon0h: nick gì tên nấy icefox_307 : phun ấy hả :-S typhoon0h: baka =))) Thôi chết rồi. Tim tôi đập mạnh và dồn dập. Máu bắt đầu dồn lên mặt icefox_307 : typhoon= bão lớn kèm gió to K typhoon0h: bão ngoài gió còn có gì hở cô ngốc =) icefox_307 has signed out. ………………………………………………… Tôi ngay lập tức sign out mà không báo trước, tắt phụt màn hình. Giờ thì tim tôi không đập nhanh và mạnh nữa, mà dường như nó dừng hẳn hoạt động trong mấy giâ y. Tôi không tin vào mắt mình, nhìn chăm chăm vào màn hình đen không chớp mắt . Vậy là, không rõ là do tình cờ hay hữu ý, những bí ẩn đều đã được giải đáp, và tất cả đều liên quan đến một người, chỉ một người duy nhất. Thế giới này có tới 6 tỉ người, riêng ở cái thành phố Hà Nội nhỏ xíu này cũng có tới 2.5 triệu dân, tại sao tôi luôn dính tới cái người rắc rối đấy. Hóa ra cậu ta hơn tôi một tuổi, thế mà trước giờ tôi vẫn “ cậu, cậu, tớ, tớ” mà cũng không có phản ứng gì. Vũ có biết tôi là đệ của cậu ta không, hay tất cả là do cậu ta sắp đặt. Nếu vậy thì ….. Không thể xem thường tên này được. Tôi nhăn mặt lại khi nhớ tới mình đã kể cho hắn nghe những gì, từ chuyện cỏn con như tôi hay tới hiệu sách nào , cho tới chuyện nhớn hơn một chút là tôi thấy tên hàng xóm của mình khá là…dở hơi và có điệu cười đểu vô cùng. Mọi chuyện đúng là càng ngày càng điên loạn. Nếu Vũ đã biết tôi là icefox, thì nói thật là, tôi thề là tôi sẽ xóa ngay cái nick ấy đi và đừng có hòng bao giờ tôi thèm nhìn mặt hắn nữa. Còn quyển truyện kia, sẽ nhờ con bé Bống sang trả, trả ngay lập tức. Tôi thẫn thờ bước từng bậc thang lên sân thượng quen thuộc. Trời chẳng nóng cũng chẳng gió, im lìm như thể thời gian đã bị đóng băng. Đầu óc nặng nề, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, nghiêng đầu nhìn sân thượng tối om bên kia. Đồ đen tối, xấu xa , lừa đảo.
- Bất giác tôi ngó xuống bàn tay của mình, giơ nó lên và nhìn ánh trăng non qua những kẽ ngón tay. Ánh trăng, hãy thanh tẩy, thanh tẩy hết đi… * Cậu đang làm cái gì đấy, đừng nói là đang thanh tẩy bằng ánh trăng đấy nhé, lậm truyện quá rồi Tôi giật mình hạ tay xuống. Chiếc đèn của sân thượng –có-mái đã được bật lên. Vũ đứng đó, nét mặt khó hiểu , không cười như mọi khi. * Ờ, kệ tôi. * Lại tôi rồi hả. Con gái các cậu thật là… * Thế đấy. Vũ nheo mắt nhìn tôi, lắc đầu không hiểu. * Hay là trăng làm ảnh hưởng đến bọn cậu nhỉ ? Mặt trăng điều khiển thủy triều, người sói, và cả con gái. Lạ thật. * Liên quan gì, cậu hay lảm nhảm quá rồi đấy. Cậu ta quay sang hướng khác, lấy chiếc đàn được dựng ở một góc, gảy vài nốt rồi dừng lại. * Sao cậu không chơi đi ? * Không có hứng. * Hay là vì hôm nay không mất điện ? * Vì hôm nay có nhiều người dở hơi. * Cậu ấy hả ?- tôi nói mà chẳng buồn nhếch mép. * Ai biết. Mới thấy cậu với một đứa nữa thôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Ra là vậy. “ một đứa nữa”, có thể là cậu ta vẫn chưa nhận ra điều bí ẩn to đùng kia. * Một đứa nữa ? * Có lẽ cậu với nó hợp với nhau thành lập hội nuôi mèo xám được đấy, toàn người kì cục. * Ai dà…..- tôi thở dài, nhưng dường như những căng t hẳng nặng nề lại thoát hết ra qua hơi thở ấy. Cậu ta không-hề-biết tôi là icefox- vậy mà tôi nghe nói cậu là cold boy cơ đấy- tôi thủng thẳng nói tiếp * Cái gì ? * Gì mà mod lạnh lùng, không nói chuyện với con gái, không add nick người lạ… Tôi vẫn huyên thuyên nói, để mặc cho Vũ im lặng trố mắt nhìn tôi. Cậu phải biết cái cảm giác đấy, cái cảm giác mà tôi đã trải qua lúc nãy, cậu ngốc ạ. * Thần tượng của một số không nhỏ các t hiếu nữ, vậy mà lại là đại ca của một con nhóc ẩm ương…
- * Cậu…. * Vâng, đệ-chào-ca – tôi nhấn mạnh, và quay sang nhìn Vũ. ……………………………………….. Cậu ta có vẻ còn shock hơn cả tôi, hoặc là não cậu ta dừng hoạt động luôn rồi thì phải. Vũ nhìn tôi trân trân đến mấy phút rồi ngồi xuống. Tôi cũng đứng ngó cậu ta một lúc. Không ai nói câu nào, Vũ quan sát cái gì trên sàn nhà tôi không biết , còn tôi thì quan sát cậu ta. Một cái vòng lẩn quẩn chăng ? Trái ngược với cảm giác tức giận vì tưởng mình bị lừa khi nãy, bây giờ tôi lại thích thú nhìn một tên con trai ngồi im như tượng. Cái mặt ấy sao mà ngố khủng khiếp. Mà sao cậu ta không nói gì thế nhỉ, hay là cậu ta đang giận tôi rồi ? Đâu phải lỗi của tôi, là do cuộc sống sắp đặt đấy chứ. Có lẽ cậu ta ngượng vì đã trót kể với tôi quá nhiều ? Nhưng tôi có biết thêm được cái gì đâu. Cái bệnh “ nghĩ lí do cho những câu hỏi” của tôi lại bắt đầu được dịp bùng phát . Nhưng điều gì cũng phải có mức độ của nó. Xét cho cùng thì việc gì tôi phải đứng đây ngắm một pho tượng thế này nhỉ ? Phía chân trời có thể thấy những tia chớp lằn ngang dọc, sấm đì đùng rực sáng cả những đám mây bất động. Sân nhà mình không có mái, nhỡ đứng đây sét đánh thì... * Vậy thôi ca ngồi đây mà tu một mình, đệ xuống đây- tôi vươn vai mệt mỏi vì đứng một lúc lâu, quay đầu đi xuống. * Dừng lại đã- tôi vừa đặt chân xuống bậc thang đầu tiên thì nghe thấy giọng Vũ. Không to nhưng rõ ràng. Và tôi dừng lại. Nhưng không quay đầu lại. Chỉ đứng vậy thôi. * Cậu biết điều này từ lúc nào ?- giọng nói đều đều nhưng khá là nghiêm túc, không có vẻ đùa đùa như mọi khi. * Chắc hơn cậu được nửa tiếng- tôi trả lời nhưng vẫn không quay lại, vì tôi không tưởng tượng ra nổi cảm xúc của cậu ta lúc này. Tôi chưa hề gặp tình huống như vậy trong bất kỳ quyển truyện nào, và nó làm tôi bối rối. Tôi không muốn bất-kỳ-ai thấy tôi bối rối. Lại im lặng. 1 phút. Rồi 2 phút. Tôi nghệt mặt , “ đứng mãi một tư thế thế này đến sáng chắc”, nghĩ thế nên tôi quyết định bước nốt bậc cầu thang mà tôi đã định đặt chân lên. * Cậu cho rằng tớ dở hơi và có nụ cười đểu hả ?- tôi tí thì phì cười. Sao cái cậu này kì cục thế nhỉ, cứ một lúc mới nói được một câu . Mà số tôi thật thảm hại nên mới rơi vào cái tình huống trớ trêu thế này. Có lẽ sau này tôi không dám đi kể xấu ai nữa. Chẳng biết nói gì hơn, tôi đành gật đầu. * Thế này thì cần phải xem xét lại có nên nhận cậu làm đệ tử nữa không… - nghe cậu ta nói mà tôi nhẹ nhõm hẳn. Cái giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm túc ấy đã quay lại, quay lại thật rồi. Tôi thở phào, gật đầu thêm một lần nữa. Vẫn đứng tư thế quay lưng về phía Vũ. * Cậu có quay mặt lại đây không thì bảo, đệ tử mà thất lễ thế hử ? Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Mặc dù trời thật là tối, mặc dù với ánh sáng và khoảng cách như này Vũ không thể nhìn thấy rõ vì cậu ta cận lại không đeo kính, nhưng tôi vẫn không muốn cậu ấy biết là mặt tôi đang dần dần chuyển sang màu đỏ lựng .
- Nhưng, lại một lần nữa chữ “ nhưng” xuất hiện… Cùng với nó là cái gật đầu thứ ba. Tôi quay lại, ngẩng cao đầu, đối diện với gã đại ca có nụ cười đểu vô cùng ấy. * Lần sau đừng có out mà không nói không rằng thế Gật đầu. * Và cũng đừng nói xấu người khác khi chưa rõ mình đang nói với ai Cười và gật đầu. * Đã đọc xong truyện chưa ? Lắc đầu. * Thế thôi vào đọc nốt đi. Trời lại sắp mưa rồi. Gật đầu kèm theo một câu nói : * Lần sau hãy mang áo mưa đi. Game over. Lần này thì đã kết thúc, kết thúc thực sự. …………………………… Tôi gỡ đôi kính ra khỏi mắt. Coriander đã thổi tắt ngọn nến ngọn nến cuối cùng của cô ấy và câu chuyện cũng đã khép lại. Tôi lật lại trang sách đầu tiên, những dòng chữ đặc biệt mà ngay từ lần đầu đọc nó tôi đã có cảm giác như bị sét đánh “ Đoàng” bên tai. “Thế giới mà chúng ta đang sống chẳng là gì ngoài một tấm gương, phản chiếu một thế giới khác bên kia bề mặt tráng bạc của nó, một vùng đất nơi thời gian chỉ là thứ nhỏ nhặt tầm thường và bị tước bỏ hết mọi quyền lực. Mình luôn hy vọng sẽ tìm thấy cậu ở đó .” “ Mình luôn hy vọng sẽ tìm thấy cậu ở đó , ở đó, ở đó….” Tấm gương cũng là một mặt phẳng, và tôi là một đường thẳng trên mặt phẳng ấy. Phải chăng cuộc sống tôi đang trải qua hiệ n tại là những hình ảnh phản chiếu một thế giới mà tôi là một người hoàn toàn khác. Đó là thế giới của những giấc mơ, tôi sống ở đó khi tôi ngủ và trở lại thành chính mình vào ban ngày ? Tôi giống Coriander, nhưng cô ấy còn có đôi hài bạc để có thể ra đi và lại quay về, tôi chỉ có thể chờ đến lúc hai thế giới của tôi trở thành một…
- Tôi đã gặp cậu ấy lần đầu trên sân thượng không có mái. Khu vườn bí mật, thế giới riêng của tôi. Tôi đã gặp cậu ấy lần thứ hai , gián tiếp qua những trang sách. “ I, Coriander” vô tình lại trở thành một thế giới khác. Tôi đã gặp cậu ấy lần thứ ba trong thế giới ảo rộng lớn. Tôi đã tìm thấy cậu ấy. Tôi đã tìm thấy con đường đi sang bờ bên kia của chiếc gương tráng bạc . Chiếc gương của riêng tôi. “Và trong giây phút đó, tôi biết rằng thế giới bên này và thế giới bên kia mặt gương bạc đã hòa làm một...” …………………. Một buổi sáng đầy nắng, cánh cửa sổ theo làn gió nhẹ buổi sớm khẽ đóng vào rồi lại mở ra. Con mèo xám dáng điệu thảnh thơi nhẹ nhàng lách qua song sắt rộng , bước lên mặt bàn. Nó khẽ ngoái đầu lại. Nó chờ đợi. Ba cuộn len xám khác rụt rè ngó nghiêng, thấy mẹ ở trong , yên tâm lò dò bước vào. Kiwi mệt mỏi, nó vui mừng vì đã được trở lại ngôi nhà thân thiết. Cái ổ ấm cúng của nó vẫn ở đó, nó ngáp dài rồi nằm cuộn tròn, bên cạnh là những chú mèo con nhỏ xíu chen chúc giành giật được nằm rúc vào người mẹ. Bình yên.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn