YOMEDIA
ADSENSE
Củ Cải và Cà Rốt
56
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Vậy là Củ Cải có người yêu mới! Tưởng rằng đã có thể quên tất cả để đi trên con đường của riêng mình. Tưởng rằng trái tim này đủ vô tâm để buông đi một tình cảm không thuộc về mình, vậy mà tại sao vẫn bất ngờ, hẫng hụt, vẫn đau?
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Củ Cải và Cà Rốt
- Củ Cải và Cà Rốt Vậy là Củ Cải có người yêu mới! Tưởng rằng đã có thể quên tất cả để đi trên con đường của riêng mình. Tưởng rằng trái tim này đủ vô tâm để buông đi một tình cảm không thuộc về mình, vậy mà tại sao vẫn bất ngờ, hẫng hụt, vẫn đau? Củ Cải đứng chờ xe bus với một chàng trai lạ. Cậu ấy cao, trắng trẻo, và điển trai. Tôi dừng xe đạp ở phía đối diện. Bên kia đường, chỉ cần Củ Cải ngẩng lên là có thể nhìn thấy tôi phía trước. Vậy mà không, Củ Cải cười ríu
- rít và luôn nhìn về phía cậu bạn đứng bên cạnh. Tôi giống như cây mùa thu trút lá. Tầng tầng lớp lớp những cơn gió thổi đến, cuốn đi những chiếc lá cuối cùng còn xót trên cành, chỉ còn thân cây ở lại với cô đơn. Củ Cải có người yêu mới. Điều mà tôi không bao giờ ngờ tới. Xưa tôi vẫn nghĩ, Hà Nội thật ấm, thật gần, thật bình yên khi tôi và Củ Cải ở bên nhau. Nhưng giờ đây, chênh vênh đến lạ. Có phải bởi vì tôi đã thật sự đánh mất đi một nửa của mình? Xe bus tới, hai phút sau, bến bus trống không, chỉ còn tôi đứng bên đường với hẫng hụt. *** Tôi gặp Củ Cải lần đầu tiên cách đây hai năm, khi tôi còn làm partime tại tiệm mỹ phẩm của chị. Ngày ngày tôi ship hàng tới những địa chỉ trong nội thành Hà Nội. Hôm ấy là chiều thứ ba, chỉ có một đơn hàng duy nhất, của một bạn gái có facebook tên Củ Cải, đặt một lọ sơn móng tay và 1 son dưỡng môi. Địa chỉ nhà gần nhạc viện Hà Nội. Chiều đợi tắt nắng, tôi dắt xe, gói hàng rồi mang đến địa chỉ nhà Củ Cải. Gọi lần 1, gọi lần 2, lần 3, không thấy nhấc máy. Trời hè nóng, mồ hôi ùa ra ướt hết lưng áo. Tôi bấm máy gọi lần cuối cùng cũng không có ai nghe. Bực mình phóng về. Vừa đi vừa nghĩ con nhỏ này không biết có phải dạng óc heo không. Hẹn rõ ràng như vậy rồi mà đi đâu không thèm cầm điện thoại. Không có một chút ý niệm nào về kế hoạch và tôn trọng người khác. Mình đạp xe hơn bốn cây số để đi về không công. Vừa mất thời gian vừa mất sức lại thêm bực vào người. Tối hôm ấy, Củ Cải nhắn tin xin lỗi rối rít. Bảo lúc đó không cầm điện thoại vì đi …tắm! Cái lí do còn không thể gọi là lí do. Củ Cải hẹn tôi chiều mai 3h
- ship lại và chịu thêm tiền ship. Ừ thì 3h chiều mai! Tối hôm ấy trước khi đi ngủ, Củ Cải còn nhắn tin chúc tôi ngủ ngon. Đọc xong tôi quẳng luôn điện thoại xuống cuối giường. Không phải do thấy có lỗi nên mới nhiệt tình bắt chuyện chứ? Buổi chiều hôm sau nắng gắt hơn, 3h chiều tôi lại dắt xe đạp sang nhà Củ Cải, trước khi đi không quên nhắn báo trước một tin rằng: “Tôi đang đến rồi nhé!”. Vậy mà không hiểu Củ Cải là loại người gì, khi bắt tôi phải đứng đợi 15′ như một thằng ngốc dưới ngõ, cầm điện thoại đi tới đi lui mà cái điệp khúc tuyệt vọng vẫn vang đi vang lại trong điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”. Con người này có quả tim không vậy? Vô tình hay cố ý đùa cợt quỹ thời gian quý báu của người khác? Không có lần thứ hai đâu, tôi lật đơn hàng xem địa chỉ nhà khách. Số nhà 17! Tôi đạp xe phóng thẳng vào trong, tìm đúng nhà 17 rồi bấm chuông. 3h30′ chiều, đứng dưới nắng chờ đợi. Mặt đường bỏng như đang làm giầy tôi chảy ra. Đợi một lát trong nhà mới có người ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên. Tôi hơi hoảng, không biết tên thật của Củ Cải, biết hỏi gì đây? - Mày gọi cái gì thằng kia? Choáng váng! Đó là người câu đầu tiên người đàn ông ấy nói với tôi. Đứng cách nhau cái cổng sắt, tôi vẫn còn ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Vôi lắp bắp: - Cháu… cháu mang đồ đến cho Củ Cải! - Củ Cải là cái mẹ gì? Đồ gì? Phân bón à? - Dạ cháu xin lỗi, cháu nhầm nhà! - Nhầm thì biến!
- Tôi… biến luôn. Ra khỏi cái ngõ quái quỷ này. Nó cướp mất của tôi 2 buổi chiều quý giá mà tôi có thể ngồi ở cửa hàng quạt mát và đọc sách, chìm trong thế giới của riêng mình chứ không phải đạp xe mấy cây số đến đây để về không công. Việc đầu tiên khi bước vào cửa hàng, tôi bật máy và thông báo hủy đơn hàng của Củ Cải. Thật là kỳ quặc hết sức. Thởi buổi này, ở thành phố này, trong một ngôi nhà sang trọng và có vẻ giàu có như thế, mà lại có một ông bố vô văn hóa và một đứa con thiếu ý thức tôn trọng người khác như vậy. Chị tôi càu nhàu rằng tôi khó tính quá. Ừ thì khó tính! Tối đến, Củ Cải lại nhắn tin xin lỗi tôi, nhưng không còn rối rít như hôm qua. Cậu ấy chỉ hẹn mai sẽ tự đến lấy chứ không cần tôi đến ship hàng. - Ừ mai phiền cậu đến cửa hàng, tôi cũng không có ý định đi ship hàng cho cậu lần nữa! – Tôi nói hơi gay gắt - Nếu có thể, tôi trả tiền ship 2 lần cậu đến mà không gặp tôi - Không cần đâu, chỉ hi vọng mai cậu không lỡ hẹn! - Ừ, cảm ơn! Tôi sẽ đến đúng giờ Tôi tắt máy, có gì đó trùng hẳn xuống. Củ Cải như có điều khó nói. Hôm nay cậu ấy không giải thích rằng tại sao lại lỡ hẹn, chỉ xin lỗi thôi. Điều đó làm tôi khó chịu, vì cảm giác có lỗi. Khi bực tức qua đi, người ta có thời gian nhìn nhận lại. Củ Cải không giống một người lừa đảo cho lắm. Có lẽ là cậu ấy có chuyện gấp thật. Và Củ Cải xuất hiện, đúng giờ! Tôi ngỡ ngàng khi nghe Củ Cải gọi: - Cà Rốt! Đồ của tôi đâu?
- Trước mặt tôi, Củ Cải đứng đó, láp ló sau tủ kính. Củ Cải thấp quá, bị đồ đạc che hết, kiễng chân lên mới ngó được cái đầu cho tôi nhìn thấy. Tôi chạy ra mở cửa ngách để Củ Cải vào. - Của cậu, ở trong này! - Cậu vẫn giữ cho tôi à? - Cậu trả tiền rồi, nên hàng phải giữ cho cậu chứ. - Cảm ơn! - Không có gì! Tôi mở ngăn tủ dưới lấy hàng cho Củ Cải, tay cứ run run mà không hiểu vì sao. Thật dễ dàng để nhìn thấy một vài vết bầm tím trên mặt Củ Cải cho dù cậu ấy đã cố gắng xòa tóc ra giữa mùa hè nóng bức để ngụy trang. - Cậu bỏ mũ ra đi! – Tôi đưa hàng, nói nhẹ - Gì cơ? Ừm… Tôi đi luôn bây giờ mà, không cần đâu. - Cái chỗ này, chảy máu rồi! – Tôi chỉ lên trán Củ Cải Cuộc hội thoại không ăn nhập một chút nào. Củ Cải giật mình đưa tay sờ lên đuôi lông mày. Rõ ràng là ý thức được vết thương của mình. - Ngồi xuống đi tôi băng cho rồi về, để mồ hôi vào là xót lắm! Nói vậy mà Củ Cải nghe thật. Cậu ấy lúng túng tìm ghế ngồi và… bỏ mũ ra. Mồ hôi trên trán chảy xuống ướt má. Tôi thấy hơi nhói trong tim khi nhìn thấy khuôn mặt tròn trĩnh kia có đôi mắt sưng đỏ và những vết thương mang dấu hiệu của một trận bạo hành khủng khiếp. Xâu chuỗi những chi tiết của ngày hôm qua, tôi đoán rằng bố Củ Cải say rượu, và Củ Cải bị bố đánh!
- Tôi chấm chấm chút thuốc bằng bông tăm rồi nhẹ nhàng xoa vào chân lông mày cho Củ Cải. Cậu ấy ngồi im không kêu ca. Nhưng cái nhăn mặt của Củ Cải khiến tôi biết cậu ấy đau như thế nào. Tay tôi càng run hơn khi Củ Cải nhắm tịt mắt, tay nắm chặt ngoan ngoãn đợi tôi tra thuốc xong. Tôi và Củ Cải không hề quen nhau, chỉ nói chuyện vài ba lần, mà lại ngồi đây, làm cái việc chăm sóc nhau như hai người bạn đã thân thiết từ lâu. Xong xuôi, Củ Cải hé mắt, rồi làm động tác chớp chớp. Có lẽ thấy không đau, Củ Cải nhoẻn miệng cười toe: - Hay quá, mát lịm, cảm ơn cậu nhé Cà Rốt! - Trả tiền tra thuốc đây! - Ơ… – mặt Củ Cải đơ ra làm tôi cười lớn - Ha ha, đùa thôi, giữ gìn vết thương cẩn thận! Củ Cải lại cười. Chiều hôm ấy, Củ Cải ngồi lại với tôi đến khi tắt nắng. Chúng tôi chia sẻ cho nhau những cuốn sách chúng tôi thích, những bài hát mỗi đứa hay nghe, những câu chuyện trường lớp. Đó là buổi chiều đầu tiên từ khi đi làm, tôi không thấy nhàm chán khi ngồi trong cửa hàng nhìn ra ngoài đường ngắm lá vàng rơi. Củ Cải có điệu cười trong trẻo như tiếng chuông gió, đôi khi lại gẫy gập và loảng xoảng như tiếng thủy tinh vỡ. Hai sắc thái đấy củ trộn vào nhau, đôi khi không phân biệt được rõ cậu ấy cười vui hay cười buồn. Cơn mưa mùa hè dội đến bất chợt. Tôi hơi lo cho Củ Cải nếu để cậu ấy về một mình. Trong khi Củ Cải vẫn ngồi đung đưa chân bên cạnh tôi, ngắm nhìn những hạt mưa rơi vỡ òa xuống mặt đường. - Em chẳng bao giờ muốn qua phố một mình
- Trong cơn mưa như chiều nay đấy Người ta bên nhau cứ cố tình khiến em trông thấy Tự nhiên thấy buồn vì… họ có đôi! - Cậu lảm nhảm cái gì vậy? – Tôi quay sang sau khi nghe Củ Cải lẩm bẩm trong miệng - À không có gì đâu! Hì Củ Cải lại cười. Ngoài trời ngớt mưa, tôi đứng dậy, lấy hết dũng cảm chìa tay ra ý muốn kéo Củ Cải đứng lên: - Đi! Tôi đưa cậu về! - Ơ, tôi tự về được! - Về kiểu gì? Đi bộ à? Tôi ngó thấy ví tiền của cậu rồi. Không đủ tiền đi xe bus đâu! Củ Cải cúi mặt xuống, lầm lì như xấu hổ khi bị bắt thóp. - Làm sao? Hay mông cậu có nhọt không ngồi được xe đạp à? - Cậu nói cái quái gì thế! Đi! Củ Cải đứng phắt dậy vẻ giận dỗi, chạy ra đường trước. Dưới những hạt mưa còn xót lại, tay Củ Cải khum khum trên đầu che mưa. Hình ảnh ấy cứ ghi dấu trong lòng tôi mãi. Đèo Củ Cải sau lưng, trong lòng tôi vui như hát. Thi thoảng tôi lại ngoái lại xem Củ Cải đã bị rơi chưa, vì Củ Cải nhẹ quá, ngồi đằng sau mà như không. - Cậu mà bị rơi thì nhớ hét lên để tôi quay lại nhặt nhé! - Có cậu bị rơi ấy, làm như tôi là chó mèo không bằng. - Dùng sơn móng tay ít thôi nha, hại lắm!
- - Ơ, bán hàng mà nói thế ai mua. - Nói đúng thì nghe đi, cãi nhiều! Chúng tôi chành chọe nhau trên suốt đường về. Hà Nội mưa xong, mát dịu những cảm xúc không tên. … Và như thế, Củ Cải bước vào cuộc sống của tôi mà không hề báo trước. Bất ngờ như một cơn mưa mùa hạ. Ào một chút, nhưng đủ làm ta ướt hết tóc và vai áo. Củ Cải mang đến cho tôi những niềm vui nho nhỏ, những điều thú vị cậu ấy trải nghiệm hằng ngày. Củ Cải nhiều khi ngây ngô đến mức quá đáng, những lúc chúng tôi hẹn nhau đi ăn kem, ngồi sau xe đạp, cậu ấy vẫn hay lải nhải những câu hỏi vô nghĩa, có khi đần độn như thế này: - Hôm nay tớ nhặt được một cái kẹo mút, tớ có nên ăn nó không hả Cà Rốt? - Ừ, cậu nên ăn bằng mũi! – Tôi càu nhàu - Con tê giác lội xuống nước sẽ thành con hà mã, đúng không nhỉ? - Sai, nó thành con …ngựa! – Tôi sẵng giọng. - Khi Cà Rốt chưa chín, nó có màu xanh không? - Nó màu đen! - Đen cái mặt cậu ấy - Mặt cậu thì có. Cứ thế, tôi và Củ Cải thân thiết với nhau hơn. Ngày ngày, tôi rẽ qua nhà đón Củ Cải đi học thêm rồi quay về cửa hàng làm việc, chiều đến lại đạp xe đón Củ Cải về, để nghe Củ Cải lảm nhảm mấy câu ngu ngu, quát Củ Cải nếu cậu ấy quên mang mũ, đánh vào tay Củ Cải nếu cậu ấy vẫn giữ cái tật cho ngón
- tay lên mồm gặm dù nó bẩn hay sạch… Những ngày Củ Cải buồn, cậu ấy trầm lặng hơn. Khi ấy tôi lại là người phải nói nhiều hơn, để Củ Cải quên đi những nỗi buồn trong lòng. Tôi rất sợ những khi Củ Cải yên lặng. Bởi khi ấy, đạp xe dưới những vạt nắng của mùa hạ, mà trong lòng tôi, mưa như kéo đến dội ướt trái tim. Củ Cải ở bên tôi suốt mùa hè năm ấy. Chúng tôi chia sẻ cho nhau một góc trái tim của hai đứa. Trong ấy chứa những kỉ niệm, những cảm xúc vu vơ lượm lặt, những câu chuyện trường lớp bạn bè, những ký ức buồn về gia đình. Bố Củ Cải nghiện rượu, lúc nào cũng say khướt và đánh đập mẹ con cậu ấy. Củ Cải chẳng ngại tôi tí nào. Câu ấy luôn mua thuốc phóng đến cửa hàng tôi làm việc, vén ống tay áo lên để tôi xoa thuốc cho. Nhìn Củ Cải, trong lòng tôi xót như xát muối. Nhưng cậu ấy luôn cười, mặc dù vết thương đau tê tái đến toát mồ hôi. - Không đau mà, thật đấy! - Im đi. Nghĩ tôi mất cảm giác chắc. Ngồi yên cho tôi xoa thuốc. Mà sao bố đánh không biết chạy? - Chạy làm gì? Đánh chán thì thôi - Củ Cải ngu! - Ơ! Mấc zậy! - Hừm Củ Cải rất thích ngồi bên tôi ngắm mưa. Mùa hạ hầu như ngày nào, chiều nào cũng có, đến nhanh thôi, đủ ướt mặt đường rồi tạnh. Những giây phút hiếm hoi tôi thấy Củ Cải không cười, lặng yên ngẩng lên mái nhà nhìn những giọt nước trong veo rơi xuống.
- - Cà Rốt nè. Mưa đẹp nhỉ! - Ừ đẹp, nhưng ngậm mồm vào đi, rãi rớt đến cổ rồi đấy - Đồ điên, nước mưa mà. Củ Cải đấm tôi lia lịa, còn tôi cười. Những hạt mưa rơi xuống mặt đường, lấp lánh, trong veo… *** Hết mùa hè năm ấy, Củ Cải sang Nhật học. Những ngày trước khi bay, Củ Cải kéo tôi đi ăn khắp nơi, vòng vèo cùng nhau khắp các ngõ ngách của Hà Nội. Tôi đạp xe nhiều đến mức tối về nhà chân mỏi nhừ, cơ đau đến mức không co chân thay được quần. Củ Cải thì vẫn khúc khích cười trong điện thoại. - Cậu là con sên, Cà Rốt ạ. - Ờ, thế lần sau đi chơi thì đèo thử đi nhé! - Sau này về Việt Nam, tôi sẽ chở cậu bằng xe máy. Nhé! Gió cứ thổi những lời hứa vu vơ bay ra xa… Ngày Củ Cải đi, tôi vẫn phải làm việc ở cửa hàng. Không đi tiễn. Mà có đi cũng không được, tôi có là gì đâu, đến đứng giữa gia đình, anh em, bạn bè của Củ Cải thì vô duyên lắm. Củ Cải nhắn cho tôi một cái tin: “Ở nhà mạnh khỏe nha Cà Rốt, đừng để con thỏ nào ăn cụt tai nghe chưa”. Tôi cười buồn, không nhắn lại vì biết cậu ấy nhắn xong sẽ tắt máy. Thế là chia tay, chẳng ai nói với ai một câu ràng buộc. Củ Cải đến bên tôi rồi đi. Nhẹ nhàng, tự nhiên như cơn mưa mùa hạ, rơi rồi tạnh. Chúng tôi giữ liên lạc bằng những mail ngắn. Thi thoảng mới gửi, vậy mà ngày nào cũng như ngày nào, tôi đều lướt qua lướt lại hộp thư đến để xem
- Củ Cải có bất chợt gửi một cái mail lạ cho tôi không. Có những lúc bài tập, công việc mệt mỏi, tôi chỉ gửi một cái mail cụt ngủn: “Củ Cải à!”. Thế là đêm hôm ấy, chúng tôi ngồi chat video với nhau đến gần sáng. Củ Cải kể chuyện, hát cho tôi nghe, tôi múa cho Củ Cải xem, Củ Cải cười như điên trong headphone. Để rồi sãng hôm sau đi học, cả hai đứa đều vật vờ như cú và tự nhủ từ nay chừa chat đêm. Thời gian trôi, khi tôi bắt đầu chìm vào thời gian ôn thi cuối cấp, thì Củ Cải đã hoàn thành xong chương trình học cần thiết cơ bản bên đó và về nước nghỉ một kỳ. Tôi mong ngóng Củ Cải tửng ngày một. Hôm qua đi lang thang, tôi chọn được cho Củ Cải một hộp hoa khô. Có lẽ Củ Cải sẽ thích lắm. Sáng nay dậy đi học, mẹ tôi nhìn tôi rồi bảo: - Huy cao nhanh nhỉ. Cao quá vạch mẹ vạch trên tường rồi kìa. Tôi giật mình quay sang nhìn. Đúng là tôi đã cao quá mức mẹ dự đoán. Tự nhiên nghĩ về Củ Cải. Sau ba năm, không biết cậu ấy có lớn thêm chút nào không. Nếu cậu ấy vẫn nhỏ bé như cũ, thì chắc cậu ấy đứng đên vai tôi. “Củ Cải nè, cậu có cao thêm chút nào không? Tôi đã cao thêm 10cm đấy” “Hu hu, tôi không cao thêm chút nào cả, thậm chí còn lùn đi” “Củ Cải ngộ độc phân bón nên mới vậy” “Còn Cà Rốt ngấm thuốc tăng trưởng” “Sớm về, tôi sẽ nhường cho cậu chút thuốc tăng trưởng để cậu lớn thêm ha” “À, tôi mún giới thiệu 1 người cho cậu biết” “Ai hả? Lại một cây Củ Cải lùn tịt à?” “Không, anh ấy không lùn”
- … Như có một cơn mưa rào dội tới ập lên đầu tôi vậy. Tôi đủ thông minh để hiểu ra rằng Củ Cải có bạn trai. Hộp hoa khô tôi nắm chắc trong tay, nát vụn. Tôi có là gì đâu? Có gì ràng buộc tôi với cậu ấy? Những cơn mưa mùa hạ chăng? Những hộp thuốc trị thương? Những lần cùng nhau vi vu trên chiếc xe đạp trên khắp những ngõ ngách Hà Nội? Chẳng có gì cả! *** Củ Cải đã về Việt Nam. Tôi vẫn lặng im không trả lời mail của Củ Cải. Việc làm thêm ở cửa hàng tôi đã nghỉ từ lâu. Số điện thoại đã thay một thời gian trước. Củ Cải không biết nhà tôi. Cậu ấy chẳng có cách nào liên lạc với tôi ngoài mail. Chắc cậu ấy vẫn nghĩ tôi bận chưa check mail được. Bất ngờ gặp lại cậu ấy ở bến bus cùng “người ấy”. Thấy buồn! Củ Cải vẫn cười tươi như thế, bên một người không phải tôi. Đúng là không có cơn gió này, thì sẽ có cơn gió khác khiến chuông kêu leng keng. Tôi suy cho cùng cũng chỉ là một người bạn, đơn giản chỉ là bạn thôi. Và tôi vẫn im lặng không trả lời mail của Củ Cải. … Vài ngày sau vào một buổi tối, điện thoại nhà tôi rung lên. Bố mẹ đi nghe hòa nhạc nên chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi nhấc máy, vọng vào tai tôi một giọng nói quen thuộc: - Huy à? - Không, ai đấy? - Ơ… Bác cho cháu gặp Huy được không ạ?
- - Cháu là ai? bao nhiêu tuổi? nhà ở đâu? bố mẹ làm nghề gì? là gì của Huy? gọi Huy có việc gì? - Ơ… - Ơ quả mơ, trả lời nhanh không bác cụp máy giờ - Này, sao cậu cứ thích trêu đùa tớ như vậy hả? - Hì, sao cậu biết số điện thoại nhà tớ thế? - Mai cậu rảnh không? - Rảnh bình thường. - Mình gặp nhau đi! - Làm gì cơ? - Tôi… nhớ cậu! My cười, đọng lại trong tôi những cảm xúc không tên. My đã không còn gọi tôi là Cà Rốt. Thôi thì từ nay, My không còn là Củ Cải của riêng tôi nữa. Một chiếc chuông gió, không có cơn gió này, sẽ có cơn gió khác khiến nó leng keng, leng keng…My hẹn tôi ở một quán cafe nhỏ. Tôi cứ lưỡng lự không biết có nên đi hay không. Gặp nhau, biết nói với nhau điều gì đây? Hộp hoa khô mua tặng My, dù đã bị bàn tay tôi làm hư mất một nửa, nhưng tôi vẫn đặt nó trên bàn học của mình. Một ngày không mưa, My ngồi đợi tôi ở một góc Hà Nội, nơi có thể nhìn ra Hồ Tây và cả một vùng trời rộng. Tóc My dài nhanh thật. Hồi còn ở nhà, My hãy buông cho những lọn tóc lòa xòa ngang vai, che đi một phần gương mặt bầu bĩnh của cậu ấy. Giờ cậu ấy để kiểu tóc uốn hơi gợn và buộc cao lên. Tôi gần như không nhận ra nếu My không gọi. - Cậu đến lâu chưa?
- - Mới thôi, cậu gọi đồ uống đi. - Ừ! ^_^ - Người ấy đâu rồi? - Ai cơ? - Anh ấy? - À, anh ấy có việc bận đột xuất mất rồi. Chúng tôi cũng nhanh quên đi “anh ấy” và hòa vào những câu chuyện của nhau. My không ngồi bên cạnh tôi như ngày xưa hai đứa vẫn thường ngồi ngắm mưa ngoài cửa sổ. Cô ấy ngồi đối diện, cách một cái bàn thôi, mà sao tôi thấy xa xôi đến thế. My kể về cuộc sống của My ở Nhật, về cảm giác lạc lõng và nhớ tôi như thế nào. Về những lần đầu My gặp gỡ anh bạn trai của My. Về những cảm xúc trong trẻo của tuổi trưởng thành. My rẽ được sang rất nhiều con đường. Còn tôi vẫn chỉ đứng yên một chỗ, nhìn về một người. Và giờ đây tôi đang đứng yên, nhìn người tôi yêu thương bước sang một con đường khác không có tôi bên cạnh. - Tôi có đăng ký dự party chia tay học sinh cuối cấp của trường mình cuối tuần này. – My nói với tôi - Ừ, thì cậu cứ đi thôi - Anh ấy cũng sẽ tới đó. Anh ấy là cựu học sinh của trường mà. - Ừm… - Cậu đưa tôi đi thuê váy dạ hội nhé! - Sao không bảo anh ấy đưa đi?
- - Anh ấy bận lắm. Với cả thực ra anh ấy cũng hơi vô tâm, chẳng để ý đến những việc đó đâu. Tôi thắc mắc, tại sao My lại thích một người như thế được. Trả tiền cafe, tôi ra cửa dắt xe. My nhìn tôi cười tít mắt, nụ cười không thể lẫn vào đâu được. - Oa, cậu vẫn giữ cái xe đạp đó à! - Không, tôi đi xe máy rồi. Nhưng hôm nay tự nhiên lại dắt nó ra đi. - Tôi không thích xe máy, thích đi xe đạp với cậu cơ. My trèo lên xe, vẫn cái cách nhảy tót lên yên sau của Củ Cải. Tôi đạp xe đưa My đi lòng vòng quanh hồ, buôn thủ thứ chuyện rồi mới đến cửa hàng thuê trang phục dạ hội. My chọn cho tôi một bộ đóng thùng quần Tây áo trắng và đeo nơ đen ở cổ. Còn cậu ấy chọn chiếc váy dài trắng may ren trang trí cầu kỳ. My không hề thử, cứ bảo chị chủ cửa hàng gói váy cho cậu ấy. Còn phần tôi, My bắt tôi phải đồ cho cậu ấy xem. Tôi vào phòng thử đồ rồi bước ra. My nhìn tôi ngỡ ngàng một lúc. Rôi cậ ấy cười: - Nhìn cậu như con chó chihuahua ấy, con chó đeo nơ - Cậu là con chó mặt phệ thì có. Tôi cốc đầu My một cái rồi vào thay lại đồ. Chở My về nhà. Những ngày nhàn nhạt lại trôi qua. Thi thoảng My nhắn tin cho tôi than thở về anh bạn trai của cậu ấy. Tôi chỉ ậm ừ rồi nói sang chuyện khác. My kêu buồn, tôi đưa My đi dạo, mua kem cho cậu ấy ăn. Có lần, ngồi sau xe đạp, My hỏi tôi: - Sao cậu tốt với tôi vậy Huy? - Ừm.. Vì chúng mình là …bạn! - Chỉ là bạn thôi sao? - Ừ, là bạn!
- My lại cười, thanh âm trong trẻo như chuông gió. Leng keng, leng keng… Đêm dạ hội đông học sinh đã ra trường đến dự. Sau một hồi thay thay thử thử trước gương, tôi quyết định cất bộ trang phục đã thuê đi và mặc quần jean áo trắng như bình thường. Chen chúc đi tìm My giữa dòng người, tiếng hò hét, tiếng hát, tiếng nhạc trộn lẫn vào nhau. Tôi bấm điện thoại gọi cũng không thể nghe được My nói gì. Nhắn tin không thấy cậu ấy trả lời. Cuối cùng, tôi tìm thấy bóng dáng My ở một hành lang đằng sau hội trường, vắng người. My đã thay đồ và trang điểm. Chiếc váy ren trắng vừa vặn với cậu ấy. My xinh quá. Tôi tới gần hơn, nghe thấy tiếng hai người đang to tiếng. - Sao em có thể bất cẩn như vậy được? Em bảo anh làm sao dám giới thiệu em cho bạn bè anh với bộ dạng như thế này? Thật là vô ý thức! - Anh nói thế mà nghe được sao? Em gặp rắc rối bất ngờ mà… - Thôi, em gọi ai đến đưa về nhà đi. Anh phải ra gặp mọi người đây. - Anh đi đi, và không phải lo cho em nữa đâu Tôi không chú ý đến người con trai kia lắm. Nhưng đã phần nào hiểu được những ấm ức thất vọng mà My kể cho tôi nghe. Tới gần, dễ nhận thấy vết máu loang ra phần sau chiếc váy trắng My đang mặc. Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho My: “Ở yên đó, đợi tớ 2 phút!”. Xong rồi chạy nhanh ra cổng trường. Tôi lòng vòng tại các gian hàng trong một siêu thị nhỏ bên đường. Ngượng nghịu mãi mới dám ra quầy thu ngân. - Bác ơi, cho cháu mua… - Gì hả cháu? - Cháu mua một băng… - Băng gì?
- - Dạ… - Băng quay phim á? – Bác bán hàng ngẩng mặt lên chờ đợi một cách kiên nhẫn - Dạ không, dạ cái này… - Ui giời, băng vệ sinh thì nói băng vệ sinh, cứ băng băng mãi ai biết. Đưa đây! Tôi lí nhí và lúng túng mãi, mấy người xếp hàng tính tiền đằng sau tôi cứ tủm tỉm cười. Bác bán hàng gói đồ lại cho tôi, trả tiền thừa, còn cố trêu tôi: - Sau này đi mua cứ hét to vào, có phải thuốc phiện đâu mà sợ. Chẳng còn thời gian mà đáp lại nữa, tôi phi vào trường, men theo hành lang vào chỗ My. - Cậu không sao chứ? - Sao cơ? – My ngước lên nhìn tôi - Thôi đi, tôi thấy nước mắt cậu rồi đấy. - Khóc chút thôi mà, cho người ta khóc đi mà. - Thì ai cấm. Của cậu đây. Đi… xử lý đi. My tròn mắt. Rồi mặt My đỏ bừng lên làm tôi cũng đỏ theo. - Có mang quần áo bình thường đi không? - Có.. - Vậy thì đứng dậy, không muốn dự tiệc à? - Không!
- My cười, cầm đồ cứu hộ trên tay tôi rồi đi về phía nhà vệ sinh. My xuất hiện trở lại với tranh phục bình thường hàng ngày. Tóc đã gỡ kẹp ghim lấp lánh và khuôn mặt đã tẩy trang. Tôi ngạc nhiên hỏi: - Sao vậy? Cậu còn phải đi gặp bạn bè của anh ấy mà! - Để làm gì cơ? Tôi vừa nói chia tay với anh ta rồi. - Gì? Chỉ vì lí do đó à? - Vì đơn giản giữa chúng tôi không yêu nhau. Tình cảm ngộ nhận. Cậu đã nghe đến bao giờ chưa? - Chưa! - Khi người ta cô đơn, trái tim thường lạc lối, có những thứ không phải là tình yêu mà ta tưởng lầm là vậy. - Rắc rối! My kéo tôi đứng dậy và chạy ra sân trường. - Cà Rốt! Tớ muốn đi dạo! - Tôi không muốn đi! - Tôi tôi cái gì. Kiểu lạnh lùng của cậu tớ rất ghét! - Ghét gì cơ? Sao ghét tôi? - Vì lạnh lùng quá làm người ta thích nhưng sợ không dám nói. - Luyên thuyên! - Đồ đáng ghét! Lấy xe đạp đi. Lần này, tớ sẽ chẳng lạc đường nữa đâu. - Cậu vẫn lùn tịt nhỉ? - Sao cơ?
- Tôi kéo My gần vào lòng, để cậu ấy có thể tự đo chiều cao của mình được. My đứng đến cổ tôi, mái tóc My xòa vào ngực tôi, ấm nóng. Theo đà tay tôi kéo, My ngã vào lòng tôi, đứng trong vòng tay tôi, bé bỏng. My ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trong veo, lấp lánh… Tôi và My bỏ buổi dạ hội của trường, bỏ những nỗi buồn phiền vừa xảy ra, cùng nhau đạp xe lòng vòng quanh phố. Dưới ánh đèn đường, mọi thứ lung linh thật đẹp. Tôi hỏi My: - Cậu không buồn chứ? Củ Cải? - Ừ, không buồn! - Thật không? - Thật! Điều hạnh phúc nhất khi quay trở lại đây. Là khi tớ biết được Cà Rốt vẫn chưa bị con thỏ nào cắn cụt tai - Thế còn Củ Cải? Đã bị con bò nào ăn cụt lá chưa? - Cậu là đồ đáng ghét! AAAAAAAA Củ Cải lại làm ầm lên. Tôi cười vang. Hộp hoa khô trong túi sách của tôi cứ lạo xạo, lạo xạo. - Này ngốc! Những ngày này, ăn ớt và chanh ít thôi nhé! – Tôi quay lại thủ thỉ - Đồ quỷ, cậu im đi được không? Sao cứ làm người ta ngại. Đáng ghét! – Củ Cải cấu vào tay tôi phụng phịu - Đáng ghét như nào? Củ Cải không trả lời. Cậu ấy vòng tay ôm tôi, gục nhẹ đầu vào lưng tôi. Trái tim tôi đập ngược xuôi trái phải. Lần đầu tiên đèo một người con gái, mà tôi cảm giác như đang đạp xe chinh phục Thế giới. Bất chợt tôi hiểu rằng,
- những người thuộc về nhau, dù lạc đường đi đến tận đâu, rồi cũng sẽ quay trở về.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn