23<br />
THỜI GIAN TRÔI LẶNG LẼ.<br />
Cuộc đời dài lắm nhưng cuộc đời cũng thật ngắn ngủi. Kể từ ngày anh về đây với<br />
cương vị mới, hai mùa mưa và sắp sửa hai mùa khô nữa sắp qua đi. Cả công ty đang<br />
tung beng lên trong một cơn sốt vỡ da chưa biết bao giờ hạ nhiệt. Từ căn phòng<br />
luôn có ánh sáng hắt ra của anh, từ những bài học ngọt ngào cay đắng rút ra được ở<br />
cái nông trường đầu tiên anh trở về, từ rất nhiều những cuộc bàn cãi thâu đêm qua<br />
sáng và cả những cú điện thoại nóng rãy, những đơn từ đủ loại – Một hệ thống<br />
niêm luật mới mẻ được hình thành.<br />
Bắt đầu là một loạt những giám đốc nông trường và trưởng các phòng ban yếu<br />
kém ra đi. Sau đó là tất cả những vườn cây được chăm sóc khai thác theo một quy<br />
trình kĩ thuật ngặt ngoèo mang tính pháp lệnh hoàn toàn mới. Sản lượng và chất<br />
lượng mủ đã được nhích lên, nhích vật vã từng giọt nhưng dẫu sao cũng đã nhích.<br />
Khu chế biến với cái dây chuyền công nghệ mới bấy lâu nằm bẹp trong mùi hôi thối<br />
toả lan khắp vùng nay đã ngày ngày cho ra lò những bánh mủ đẹp màu hơn, ít bọt<br />
khí hơn tuy sản lượng vẫn còn quá khiêm nhường. Tại đó, mùi mủ cháy thơm nồng<br />
như mùi kẹo bông trên bàn đĩa kiểm định trong sự giám quản tay ba đã tránh được<br />
phần nào hiện tượng mua bán, đổi chác hàm lượng vốn từ lâu đã thành đại dịch. Xí<br />
nghiệp sửa chữa ô tô, cơ khí đã có chủ mới, một kỹ sư công binh của quân đội Sài<br />
Gòn cũ có bằng cấp máy nổ đàng hoàng. Chỉ tính sơ sơ trong ba quý nó đã tiết kiệm<br />
cho Công ty một số tiền đến ngỡ ngàng: hơn chục tỉ đồng. Thu nhập của người công<br />
nhân bắt đầu có chiều khấm khá với đồng lương hàng tháng đã cầm được trong tay<br />
đúng kì hạn. Tệ nạn trộm cắp mủ, phá cây, cháy rừng có bớt hơn nhưng vẫn đang<br />
còn xảy ra đó đây trên những địa bàn ở sâu ở xa. Cuộc sống giữa người thợ và người<br />
quản lý đã bước đầu được hoà đồng trong tinh thần tiết kiệm tối đa. Những đám<br />
nhậu, những buổi tiệc tùng vô bổ nổ ra thường xuyên trước đây đã chuyển hoá dần<br />
sang những chương trình học tối…<br />
Tóm lại là một cung cách làm ăn mới chưa hoàn toàn được hình thành nhưng<br />
nó đã có dấu hiệu manh nha nhấp nháy sáng trong từng góc khuất nhất của vườn<br />
cây. Cao su đỏng đảnh, cao su thuỷ chung nhưng cao su cũng muôn đời hiền lành,<br />
dâng hiến, cao su đang trẻ lại, xanh hơn, hứa hẹn những bầu sữa căng tròn trong<br />
mai một. Chỉ có con người là vẫn thế, rối rắm và quá ư phức tạp.<br />
Đoàn Thanh đã trở thành kẻ nát rượu. Ông ta thẳng cánh khước từ chân đội<br />
trưởng bảo vệ mà Vũ Nguyên có nhã ý gài cho. Không còn nhận ra được một con<br />
người vốn tính điềm đạm, củ mỉ ít nói này nữa. Thường xuyên thấy ông ở quán<br />
rượu, ai rủ cũng uống, không rủ thì ghi nợ, không cho nợ thì nổi đoá. Toàn một thứ<br />
giọng bất mãn, công thần. Một chén đã say. Chưa say đã lè nhè. Thích cà khịa,<br />
<br />
thích chửi bới, không dám chửi hay chưa thể chửi kẻ đã hất mình ra khỏi guồng<br />
quay công việc, chỉ ù mẹ, éo bà những đứa nhờ có ông mà vớ bẫm để rồi giờ đây<br />
thấy ông khốn khổ thế này mà nhìn qua nhìn lại chả còn thằng c… nào. Tiên sư<br />
quân hèn mạt! Chả ai dây vào ông. Cuối cùng lại chỉ có bà vợ ốm tong teo hay thằng<br />
con lớn đen như cọc tiêu cháy đến dìu ông về. Mẹ cha chúng mày! Cả đời ông cầm<br />
súng, cả đời ông đổ mồ hôi xuống từng gốc cây ngọn cỏ để bây giờ cho chúng mày<br />
sung sướng, chúng mày ngoác mồm cười ông à. Cười, cười cái thằng bố chúng mày!<br />
Tiếng chửi của ông lăn lóc giữa hàng lô.<br />
Nghe chuyện, một lần Vũ Nguyên đến thăm ông tận nhà. Nheo nhóc và bừa bộn<br />
như một trại tị nạn. Ông lại im lìm như thóc gạo, hỏi gì cũng chỉ nhát gừng, thậm<br />
chí còn tỏ ra nhẫn chịu và biết điều đến không tin nổi: “Đồng chí đừng quá bận tâm<br />
đến tôi. Cuộc đời là một sân chơi. Tôi chơi sai luật tôi bị bật ra là phải rồi, đâu có<br />
oán ai. Chỉ oán mình ngu dại. Đồng chí về đi!” Rồi im. Tiếng võng buộc ở hai đầu<br />
cột rin rít như tiếng võng ở rừng. Lòng anh se lại. Có tháng lương và chút tiền<br />
thưởng vừa lĩnh, anh kín đáo dúi cả vào tay bà vợ. Ra đến cổng, vẫn còn nghe tiếng<br />
ông rền rĩ: “Ai phải ngửa tay đi nhận của bố thí. Giả cho người ta ngay”. Sau đó là<br />
tiếng đàn bà khóc tắc nghẹn.<br />
Có lẽ chỉ có Đăng Điền với sự đến chơi thi thoảng là đánh động ở ông cái nhu<br />
cầu tâm sự, được chuyện trò. Mỗi lần đến, gã ngồi không lâu nhưng cũng đủ thời<br />
gian để thông báo cho ông về mọi diễn biến tình hình trong Công ty. Ông nghe<br />
chăm chú, chốc chốc lại thở dại hoặc cau mày nhìn đi nơi khác. Thì ra con người<br />
này vẫn để một mẩu tim óc của mình lại cái nơi mà từ đó mình đã bị đánh Nốc ao<br />
như một thứ nghiệp chướng, một thứ nợ đồng lần dầu muốn cũng không dễ mỗi lúc<br />
mà dứt ra được. Điền nghĩ và lắc đầu cười thầm.<br />
Câu chuyện của họ thường diễn ra như thế này.<br />
- Có gì mới không? – Chủ nhà hỏi.<br />
- Thiếu cha gì – Khách lôi trong túi ra một chai rượu một bịch đồ nhậu.<br />
- Tao nghe nhiều người khen thằng cha này!<br />
- Nhiều người là ai? Thợ cạo mủ à? Công nhân à? Ôi dà, cái số đông lam lũ ấy<br />
sao gọi là nhiều được. Chỉ cần thêm một miếng thịt, một đồng cắc là họ bán rẻ linh<br />
hồn hết. Quần chúng là thế. Nhân dân muôn năm! Một đối tượng tuyệt vời để các<br />
nhà lãnh đạo costher yên tâm.<br />
- Họ nói nó biết quản lý, biết cách làm ăn, biết vì niêu cơm manh áo của mọi<br />
người.<br />
- Và biết mua thù chuốc oán nữa chứ. Nếu được làm một cái trưng cầu dân ý<br />
trong đội ngũ cán bộ, tức là đội ngũ những người có trí thức, có hiểu biết nhất thì<br />
hắn chỉ là con số không.<br />
- Mày có thiên kiến quá không đấy?<br />
- Ngược lại. Đã cắt giảm đi nửa phần những lời người ta nhận định về hắn. Rất<br />
khôn ngoan cơ hội nhưng lại làm ra vẻ trung thực, rất tham lam thu vén nhưng lại<br />
<br />
làm ra vẻ liêm khiết. Việc 50 héc ta đất hắn tự ý cấp cho gia đình, dòng họ nhà hắn<br />
nhưng lại núp dưới chiêu bài làm chính sách với những người kháng chiến cũ chả<br />
rõ mười mươi ra rồi đấy à?<br />
- Cái này phải xem lại xem. Biết đâu thằng cha vì cái đó thật.<br />
- Anh khờ bỏ mẹ! Ở hắn làm gì có cái gọi là thật. Nguỵ tạo, giả trá hết. Trong khi<br />
hò hét cắt giảm búa xua thì hắn lại tung tiền làm nhà tình nghĩa, xây sân vận động,<br />
cung văn hoá, dựng cả một cái hội trương to tổ chảng đến hội trường tỉnh cũng<br />
không bằng mà xung quanh việc đấu thầu và chỉ định thầu xây cất nó cũng lắm vấn<br />
đề lắm, rồi mời đủ các loại thầy thợ xuống mở lớp ngoại ngữ, chính trị, chuyên môn,<br />
văn hoá văn nghệ… toàn những thứ trời ơi đất hỡi chả ăn nhập gì đến cuộc sống của<br />
mọi người để chỉ cốt khoa trương lấy le với thiên hạ, để có cớ báo cáo lên trên rằng<br />
mình có tầm nhìn chiến lược. Tầm nhìn con mẹ gì kia chứ! Phân bón cắt, thuốc sâu<br />
cắt, xăng dầu cũng cắt, bao nhiêu cung cách làm ăn đã thành truyền thống của ông<br />
bà cũng cắt hết, vậy mà lại cứ một mực giao định mức cho các nông trường phải<br />
tăng lên, không tăng nổi thì hội nghị nào, cuộc giao ban nào cũng đem ra bêu giếu<br />
như đấu tố địa chủ, thế là phát xít chứ còn gì! Cha mẹ ơi, cứ đà này rồi đến lúc phải<br />
cắt cả vườn cây đi đem bán làm củi chứ tầm nhìn gì.<br />
- Biết vậy sao mày không can thiệp? Mày cũng là lãnh đạo kia mà?<br />
- Ai can thiệp nổi với hắn. Giám đốc là hắn, bí thư cũng là hắn, nói một câu là<br />
thiên hạ tái mặt, ai dám can để mà bị trù úm à.<br />
- Lộng quyền thế kia à?<br />
- Lộng còn khá. Lộng quyền mới chỉ dừng lại ở ê kíp, bè cánh, ghét thì hạ, thích<br />
thì đưa lên, cuộc kiểm tra phẩm chất, năng lực cán bộ vừa rồi thực chất chỉ là một<br />
cuộc thanh trừng, đằng này hắn bắt đầu giở thói gia đình trị ra mới khốn nạn. Đến<br />
bốn mươi phần trăm những đứa lên thay các chân giám đốc, trưởng phòng bị cách<br />
hồi đầu năm xét kỹ hoá ra toàn đồng hương đồng khói, anh em chú bác họ xa họ<br />
gần nhà hắn cả. Có vậy chân đế hắn mới được trám xi măng cốt thép.<br />
- Lại thế nữa?<br />
- Anh có vẻ vẫn cho tôi nói quá. Thế việc anh bị hất ra ngoài lề xã hội cái rụp là<br />
cái gì? Nếu anh thuộc cánh của hắn xem, còn khuya nhé! Chỗ anh là con bò béo,<br />
hất người lạ, đưa người thân vào thì mới có cái chấm mút. Anh tưởng cái chục tỷ tiết<br />
kiệm được là dồn hết vào sản xuất sao? Dồn mười thì hắn cũng được một đủ ngập<br />
răng. Mà lại được tôn vinh như đấng cứu thế, như nhà cải cách lỗi lạc.<br />
- Thôi, tao hết nghe nổi rồi. Nhức cái sọ quá! Uống đi! Sao mày sang rượu đến<br />
mà không chịu uống gì hết trọi? Uống! Tao quý cái tình của mày còn nghĩ đến tao.<br />
- Tình hìn này để lâu không ổn đâu. Công ty đang rơi vào trạng thái đi lên giả<br />
tạo nhưng khả năng đi xuống là có thật, mà xuống là xuống hẳn. Chỉ tiếc những<br />
người có tâm huyết như anh lại bị gãy cánh hết.<br />
- Thôi, nói tao làm gì. Tao hết thời rồi, hết từ lâu rồi.<br />
<br />
- Sao anh chóng cam chịu thế. Sẽ có lúc tình hình khác đi, chẳng ai cho anh chỉ<br />
ngồi uống rượu và nhấm nháp sự thất bại mãi thế này đâu. Người như anh phải ra<br />
mà cáng đáng công việc.<br />
Đôi mắt rượu nhìn sâu vào đôi mắt tỉnh:<br />
- Hình như chú mày muốn nói điều gì khác?<br />
- Không chỉ tôi mà là số đông những người tử tế không muốn khoanh tay ngồi<br />
nhìn cơ đồ Công ty sắp tan nát bởi tay một cá nhân khuynh loát.<br />
- Nói huỵch toẹt mẹ nó ra đi!<br />
- Chưa nói được. Phải chờ. Có thể chờ một năm, hai năm hoặc hơn. Sự nghiệp<br />
cách mạng là sự nghiệp của quần chúng. Phải chờ cho quần chúng ra khỏi cơn ngủ<br />
mê, cho cái xấu trong con người hắn được bộc lộ hết, lúc ấy ta làm vẫn chưa muộn.<br />
- Vậy chúng mày cứ đi mà chờ. Tao chán tất cả rồi, tao nhổ và tất cả. Về đi, về với<br />
cuộc cách mạng vĩ đại của chúng mày đi, tao muốn ngủ.<br />
Một tiếng ngáp to và dài. Đăng Điền đứng dậy, không thay đổi nét mặt:<br />
- Anh đi nghỉ đi! Có ít tiền lễ tết, anh đưa cho chị ấy làm vốn đi chợ.<br />
- Tao nghỉ rồi còn lễ tết cái gì nữa?<br />
- Ai dám cắt của anh.<br />
- Lần nào đến mày cũng cho tao tiền, tao cảm ơn nhưng khó nghĩ quá…<br />
- Nhằm nhò gì. Tôi có tiêu thì anh cũng có tiêu, đó mới là huynh đệ. Dù sao anh<br />
cũng là bậc khai quốc công thần. Công ty không lo được thì em út sẽ lo, chuyện vặt.<br />
Tôi về nhé! Nhớ là chuyện đâu bỏ đó kẻo ra quán làm một ly vào là nhìn ai cũng<br />
thành tri âm hết lại rách việc.<br />
- Đừng dạy khôn tao, mày!<br />
Đoàn Thanh phảy tay rồi xách chai rượu còn phần ba khật khưỡng đi vào nhà<br />
trong.<br />
Đăng Điền nhìn đồng hồ. Mới 8 giờ, còn sớm chán. Một cuộc gặp gỡ khác đang<br />
chờ gã tại một điểm cách xa đây hơn chục cây số. Cuộc gặp với tay phó giám đốc xí<br />
nghiệp chế biến cũng bị huyền thức cùng đợt với Đoàn Thanh. Chỉ khác tay này còn<br />
trẻ, văn hoá tốt, được mệnh danh là thi sĩ tỉnh lẻ, là nhạc sĩ của những rừng cây cao<br />
su, là gã đàn ông không biết thế nào là mệt mỏi trong con lộ chinh phục đàn bà.<br />
Riêng vế này hắn giống Đăng Điền, còn cái vế kia… Phải chăng lắm tài nên nhiều<br />
tật, làm kỹ thuật nhưng lại thích mộng mơ nên cái sự điều hành sản xuất cứ lồng<br />
phồng vấp váp mà dẫn đến làm ăn thua lỗ để bây giờ hắn bỗng trở thành một ông<br />
chủ quán Karaoke năm buồng, mỗi buồng có cái gì trong đó khi đèn tắt, cửa ập thì<br />
chỉ có trời mới biết.<br />
Lân, tên hắn, lúc này đang có nhà. Trời bán sơn địa về đêm hơi lạnh nên bộ thể<br />
thao hắn mặc trong nhà nhìn rất hợp với cái vóc dáng, mặt mũi trai lơ của con<br />
<br />
người hắn. Hắn bắt tay Điền vừa phải, không thân thiết cũng không lạnh nhạt, như<br />
cái bắt tay của chủ nhà hàng với khác đến ăn chơi. Cuộc đối thoại giữa hai con<br />
người có nhiều nét tương đồng này cũng ngắn gọn, không rườm rà.<br />
- Vẫn làm ăn đều đều đấy chứ? – Khách hỏi.<br />
- Vẫn. Ơn trời các đồng chí chính quyền sở tại gần đây cũng có đồng ra đồng vào<br />
nên bản hàng không thiếu khách.<br />
- Còn làm thơ?<br />
- Làm chứ. Tháng sau tôi ra tập, sẽ tặng huynh.<br />
- Còn nhạc?<br />
- Tốt! Đài phát thanh tỉnh vừa phát một ca khúc mới viết, nghe nói cũng được.<br />
Để em hát thử cho bác nghe.<br />
- Thôi khỏi, mình nghe trên sóng rồi, có thần thái lắm, không đến nỗi trống<br />
rỗng, đặc sệt kĩ thuật như mấy cha nhạc sĩ ở trung ương.<br />
- Bác quá khen. Không khéo tôi với bác lại thành một cặp Bá Nha và Tử Kỳ mất<br />
thôi. Làm chai Hennysi nhé!<br />
Điền nhìn xuống chân bàn. Thằng đều! Nó thừa biết mình chưa nghe nhưng cứ<br />
giả bộ như đã có nghe để bắt mình phải phỉnh đây.<br />
- Chúc mừng tự do! Chúc mừng sự thành đạt – Điền nâng ly rượu.<br />
- Chúc cho sự thăng tiến! – Lân cũng nâng ly.<br />
- Đểu! Nó lại đểu nữa rồi. Thăng tiến! Khi về nghỉ, nó chả đã xổ thẳng vào mặt<br />
mình là thời buổi này, chỉ có đứa chịu ôm chân mới có thể thăng tiến. Điền cười<br />
nhún:<br />
- Giá mình được đổi cho ông. Một toà nhà xinh xắn, một khoảnh rừng cả trăm<br />
héc ta, lúc làm ông chủ nhà hàng, lúc lại làm ông chủ đồn điền tiền vào không hết,<br />
gái đẹp bấu xung quanh, quá bằng Hoàng đế, thế là nhất. Còn ba cái chức mọn bọn<br />
tội, bóng câu qua cửa, nay còn mai mất, như con đĩ đứng đường.<br />
- Vậy tại sao ông bác lại rủ rê tôi về làm phó ban tuyên truyền? Về để ngày ngày<br />
dán hồ, cắt khẩu hiệu, viết ba cái diễn văn kêu ông ổng cho các ông sao?<br />
- Ừ, thì cũng là muốn ấm áp có anh có em vì xét đến cùng, cả Công ty này, kiếm<br />
được một người tài hoa, có chữ, khẳng khái, tâm đầu ý hợp như cậu đâu có ai.<br />
Không hiểu để bày tỏ sự cảm động hay muốn biểu thị phong dáng thời thượng<br />
của một ông chủ, Lân bật ngón tay kêu cái rốp:<br />
- Vừa có món mới, nữ sinh thi trượt đại học, chưa đến mười bảy, cao ngoài thước<br />
sau, tất cả tròn căng, loại chưa chuyên nghiệp, ông bác có tính nếm mùi chút? Cán<br />
bộ như bác còn nghèo, tôi đãi, đãi trọn gói.<br />
Đều! Vẫn đều! Nó muốn tỷ mình đây. Hồi đương chức, nó thừa hiểu ráo trọi cán<br />
bộ các phòng ban chứ chưa nói đến chánh phó giám đốc đều có cuộc sống vương<br />
<br />