intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cuốn nhật kí

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

63
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

một tấm ảnh rơi ra. Là bố cậu và một người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta, tôi không nhìn rõ bởi có rất nhiều dấu gạch đỏ trên đó. Tôi lần tìm trang vừa nãy để kẹp lại bức ảnh thì tôi phát hiện ra những dòng chữ nhoè trong nước mắt.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cuốn nhật kí

  1. Cuốn ật C n nhậ kí Đơn giản, nhẹ nh hàng nhưng tình cảm Tôi và T Thiên quen nhau từ lớ 6. Hai đứ chơi với nhau nên h bên gia đình cũng khá ớp ứa i hai a g thân thiế Cậu rất tốt và chia sẻ với tôi m chuyện Nói vậy nhưng khô phải là tất ết. mọi n. ông cả, nhất là Thiên ít nói về gia đình mình t a h. Hôm ấy là một ngà xui xẻo của tôi. Giữ tháng 7, trời nắng như đổ lửa tôi đạp xe đi y ày ữa a, e học thêm Tia nắng gay gắt n muốn đ cháy da thịt tôi. M hôi tôi vã ra, ướt hế m. g như đốt Mồ ã ết lưng áo. Vậy mà đến nơi, cô giáo cho ng Trời đấ đạp thêm 5 km nữa về nhà để . đ ghỉ. ất, m ể chết nắn à? Bực quá trời! Tô đến nhà Thiên chơi đơn giản vì tôi khôn muốn về ng q ôi i, ng ề nhà và n cậu ở gần đó. nhà g - Con ch bác. hào - Hàn đế chơi với Thiên hả? Vào nhà n ến i ? nhanh lên, t nắng lắ trời ắm. Mẹ Thiê chạy ra tận cổng đó tôi. Tôi dắt xe vào sân, dựng cạnh vườn hoa hồng. Mẹ ên t ón n Thiên là một ngườ yêu hoa n có một khu vườn rộng thế nà cũng là đ dễ hiể à ời nên ày điều ểu. Lạ ghê, nắng đến tôi còn muố xỉu mà m cây ho vẫn nở rộ dưới ánh mặt trời. T t ốn mấy oa ộ h Tôi cười khì “Chúng còn được chăm sóc tố hơn mình ì: c ốt h.” - Con và nhà chơi đi. Thiên đang tắm, đợi nó tí. T ào Trông nhà h bác, bác qua chợ m hộ c một lát. Tôi vâng dạ khép cổng. Lần n tôi đến nhà Thiên cũng sạch sẽ như vậy Hương t g c nào n n h y. thơm của nướ lau nhà hoà với khô khí tron phòng. T bước th ớc h ông ng Tôi hẳng lên lầu u.
  2. - Mi tắm xong chưa? - Hàn, mi thăm ta à? Đợi ta chút. Sao tôi và Thiên xưng hô là “ta” và “mi” hả? Cả hai đứa chúng tôi cùng mê phim kiếm hiệp, với lại gọi như vậy cũng hay. Thiên vẫn chưa tắm xong, tôi đành ngồi đợi. Khác hẳn lũ con trai, phòng Thiên khá gọn gàng. Sách vở được sắp xếp ngăn nắp trên giá đặt gần cửa sổ. Đối diện với giường là chiếc ti vi màn hình rộng, đầu DVD và một tủ đĩa. “Không biết dạo này Thiên có phim gì mới không?”. Nghĩ đến là tôi lục tung tủ đĩa của cậu lên. “Bộp” Trong khi tìm kiếm, một cuốn sổ rơi ra từ ngăn đĩa. Tôi cầm lên. Một cuốn sổ ghi chép thông dụng có thể tìm thấy ở bất cứ cửa hàng nào. Nền sổ màu sữa, trang bìa có chữ “Diary”. Tôi mỉm cười. Con trai sao lại chọn những đồ vật dễ thương như vậy chứ? Thật là... Tôi tò mò mở ra xem. Trang đầu tiên là một bức ảnh gia đình: Bố, mẹ và cậu. Tôi chăm chú quan sát bởi đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố Thiên Ở góc ảnh có dòng chữ: “Happy family-2008”. Bức ảnh đã lâu nhưng hãy còn như mới. Chắc chắn cậu đã giữ nó rất cẩn thận. Tôi lật sang trang bên, nét chữ trẻ con đập vào mắt tôi. Tôi tính gập vào vì nếu đọc, Thiên sẽ rất giận. Và một lần nữa, tính hiếu kì trong tôi lại nổi lên. Tôi nghĩ: “Nét chữ dễ thương quá. Mình không đọc đâu, chỉ xem qua thôi”. Vậy mà tôi lại đi ngược lại với ý nghĩ. “Ngày 22 tháng 3, trời mưa nhẹ, Đây là lần đầu tiên mình viết nhật kí. Hừm, khá khó khăn đấy. Mình là một thằng con trai, không nhạy cảm được như con gái. Mình chẳng biết viết gì cả. Vì vậy mình cho là khó.” Tôi bật cười. Đúng là ngố, viết nhật kí cũng ngố. Gì mà khó? Đơn giản chỉ cần ghi lại cảm xúc của mình thôi mà. Nói như cậu có ngày người ta lập ra môn “Nhật kí học” quá. Tôi dường như quên mất rằng tôi đã vượt qua giới hạn cho phép. “Ngày 1 tháng 4, đêm không trăng, Hôm nay bố mình về nhà. Vui quá! Sau bao nhiêu ngày mới được gặp bố. Mặc dù bố với mẹ không nói với nhau câu nào, mặc dù suốt bữa ăn chỉ có sự lạnh nhạt của bố và sự im lặng của mẹ nhưng mình vẫn rất vui. Vui vì mình còn may mắn hơn rất nhiều người.” Tôi lật dở từng trang. Thiên viết lắm thật, chắc cũng phải đến nửa quyển sổ. Đột nhiên, một tấm ảnh rơi ra. Là bố cậu và một người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta, tôi không nhìn rõ bởi có rất nhiều dấu gạch đỏ trên đó. Tôi lần tìm trang vừa nãy để kẹp lại bức ảnh thì tôi phát hiện ra những dòng chữ nhoè trong nước mắt. Là gì vậy? “Ngày 14 tháng 7, trời mưa nặng hạt, Mình ghét bố. Sao ông có thể làm thế với mẹ con mình chứ? Mẹ thậm chí đã quỳ xuống xin ông ở lại nhưng ông nào có nghe. Ông sợ trễ giờ hẹn với người đàn bà đó. Ông đưa cho mẹ tờ giấy và bắt mẹ kí. Mẹ không còn cách nào khác đành phải kí vào. Xong xuôi, ông châm điếu thuốc, cầm cả xấp tiền ném vào mặt mình. Mình không thể
  3. làm gì được bởi ông ta là bố mình. Đúng vậy, người đàn ông tồi tệ đấy là bố mình. Vì ông ta mà mẹ mình, người phụ nữ đáng thương, đã khóc rất nhiều.” Tôi hiểu ra tất cả. Đây chính là lí do Thiên chưa bao giờ nhắc đến bố mình. - Mi đang làm cái quái gì thế hả? Thiên đứng trước mặt tôi từ nãy giờ. Khuôn mặt cậu đỏ như lửa. Tôi hốt hoảng đóng quyển sổ vô tình đánh rơi bức ảnh. - Đã đọc hết rồi à?- Và cậu quát.- Quá đáng lắm rồi đấy! Thiên xô tôi. Vai tôi đập vào tường đau điếng. Cậu vội chạy ra nắm lấy vai tôi. - Mi có sao không? - Ta không sao.- Tôi đã nghĩ Thiên bỏ qua cho tôi. “Bốp” Âm thanh chát chúa vang lên. Da mặt tôi bỏng rát, tai phải như ù đi. Thiên, người bạn thân nhất đã tát tôi. Tôi không nói gì cả vì người sai là tôi, tôi đáng bị như thế. Đúng là mùa hè, trời vừa nắng vậy mà đổ mưa ngay được. Tôi bắt đầu đạp xe về nhà. Chết rồi, lại quên ô. Từng giọt nước nặng trịch thi nhau tạt vào mặt tôi, như muốn làm dịu đi vết tay đang dần đỏ lên. Tôi nhớ lại thái độ của Thiên, lúc cậu tức giận trông thật đáng sợ. Cậu giằng lấy cuốn sổ từ tay tôi, ghi vào một trang giấy hàng chữ lớn: “Mình và Hàn không còn là bạn nữa” Chiếc ô tô đi ngược chiều, bắn vũng nước bắn vũng nước ở bên đường vào người tôi, giúp tôi tỉnh lại. Quần áo tôi ướt sũng. Lòng tôi thắt lại, đau đến nỗi dòng nước mắt của tôi trào ra. Nếu hôm nay tôi không đến nhà Thiên, về nhà luôn, không quá tò mò thì… Tôi cứ “nếu” thế thì đến bao giờ. Tôi đã ngốc nghếch phá vỡ một tình bạn đẹp. Thiên là người bạn tốt nhất mà tôi có, tôi không muốn mất cậu chút nào. Nhưng… Phải làm sao bây giờ? Tôi đã sai rồi. - Đồ ngốc, đứng giữ trời mưa không sợ bị cảm hả? Quan tâm đến sức khoẻ của mình đi. Tiếp đó là một chiếc ô xanh dương che cho tôi khỏi những hạt mưa lạnh buốt. Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người con trai bên cạnh. Cậu che ô cho tôi nên thân mình bắt đầu dính mưa. - Thật là không còn gì để nói.- Thiên gắt tôi- Vì mi mà ta phải tắm thêm lần nữa. Tôi ngạc nhiên không nói thành lời. Sao lại… Lúc nãy Thiên đánh tôi, mắng tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà cơ mà. Thấy mặt tôi ngẩn tò te, cậu búng vào trán tôi một cái đau điếng. Tôi vội hỏi: - Mi giận ta, còn bảo ta không phải là bạn của nhau nữa. - Biết thế.- Cậu thở dài.- Ta bực mi lắm. Đến mẹ còn không dám động vào đồ của ta nữa là. Vừa nãy ta chỉ muốn đánh cho mi một trận nhưng nam tử hán ai đi đánh con gái. - Mi tát ta. – Tôi phản bác.- Hảo hán chỗ nào? - Tát là đúng rồi.- Cậu mắng.- Cho chừa cái tính hiếu kì đi. Tôi im, cúi gầm mặt xuống. Hồi lâu, giọng tôi mới bật lên được thành tiếng: - Xin lỗi. Ta không biết mi bất hạnh thế. Ở lớp ta toàn thấy mi cười, nhà mi lại giàu
  4. nữa nên ta nhiều khi ghen tị với mi. Tha lỗi cho ta nha, cả vụ nhật ký luôn. - Tha cho mi để ta thành đồ ngốc à?- Nghe thế tôi ỉu xìu mặt. Cậu tiếp.- Nhưng ta chưa bao giờ tự nhận mình là thông minh cả. - Vậy là…- Mắt tôi sáng lên. - Không có lần thứ hai đâu. Cậu cười nhẹ, xoa mái tóc sũng nước của tôi. Cậu vốn thế, rất tốt bụng và vị tha. Cậu đã tha thứ cho tôi. - Về nhà ta chơi đi. Mẹ rất lo đấy. Tôi gật đầu. Tôi và Thiên, mỗi đứa một xe, thi nhau đạp thật nhanh về ngôi nhà trồng rất nhiều hoa hồng. Nơi đó có một người phụ nữ đang đứng ngoài cổng, ngóng chờ bóng dáng của hai đứa trẻ. Thấy hai chiếc xe đạp từ phía xa, cô ấy bỗng mỉm cười hạnh phúc. Cơn mưa tạnh, nhường chỗ cho ánh mặt trời lấp loáng sau đám mây đen. Thiên vỗ vai tôi, chỉ tay về phía bầu trời. Cầu vồng bảy sắc dần hiện ra.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2