YOMEDIA
ADSENSE
Định mệnh ngày hôm qua
44
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
đặc biệt đấu võ mồm rất giỏi, nhưng học hành thì chỉ bằng 1 nửa mà thôi! Lương Anh Khoa (hắn): thiếu gia của tổng giám đốc công ty dầu khí có tầm cỡ thế giới, cao 1m 8, đạt đủ mọi tiêu chuẩn của 1 chàng hot boy (đẹp trai, nhà giàu, học giỏi)
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Định mệnh ngày hôm qua
- Định mệnh ngày hôm qua Tên tác giả: Shine Trần Rating: 13+ GIỚI THIỆU NHÂN VẬT: Trần Trúc Linh (nó): cao 1m 7, là 1 cô nhóc dễ thương vs nụ cười cực kì đáng iu, tính tình hậu đậu lại rất đanh đá, đặc biệt đấu võ mồm rất giỏi, nhưng học hành thì chỉ bằng 1 nửa mà thôi! Lương Anh Khoa (hắn): thiếu gia của tổng giám đốc công ty dầu khí có tầm cỡ thế giới, cao 1m 8, đạt đủ mọi tiêu chuẩn của 1 chàng hot boy (đẹp trai, nhà giàu, học giỏi) nhưng rất kiêu ngạo; đặc biệt thuộc dạng công tử biết tự lập, lạnh lùng mà ấm áp. Phạm Ngọc Hân (bạn thân nhất của Ngốc): tiểu thư của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng (mẹ bạn ý), còn bố là giám đốc công ty kiến trúc nhà ở, vì vậy mà Hân được hưởng gen khéo léo trong mọi việc từ bố mẹ, cao 1m 67, là 1 cô gái xinh đẹp, học giỏi, bình thường hơi dữ dằn 1 chút nhưng đối người ấy rất dịu dàng. Nguyễn Trọng Phan (bạn thân nhất của hắn): con của nhà kinh doanh thủ công mỹ nghệ lớn nhất cả nước, thuộc dạng công tử bột, cao 1m 75, chàng này chỉ thua Khoa 1 bậc, cũng thuộc dạng mỹ nam của khối, ko thích lao động (bật mí nha Phan sẽ thay đổi vì 1 người đó). Lê Gia Huy: người được ba mẹ nó đính ước ngay từ khi chưa chào đời, là 1 người cực kì nham hiểm Các nhân vật khác mình sẽ giới thiệu sau nha! CHAP 1: CHUYỆN Ở QUÁN ĂN. Vào 1 buổi sáng đẹp trời, mây trắng bồng bềnh trôi, ông mặt trời đã thức dậy từ rất lâu rồi! Thế mà lúc đó, trong căn biệt thự nọ, có con Đô-rê-mon lười đang “nướng khét” trên giường, “giọt sương” chảy xuống gối chỉ vì nó mơ thấy mình đang có
- bữa ăn rất thịnh soạn: nào KFC, nào bánh tráng trộn, nào hồng trà,…Bỗng có tiếng động làm nó vỡ mộng: Reng….reng…..reng…… “Alôoooooo….! Lần sau để tôi gặm nốt cái đùi gà rồi hãy gọi nhéeeeeeee!”_ Nó ngân dài rồi nói trong cơn mê. “Giờ này mà pồ còn “gặp gối” đấy à? DẬY ĐI!!!!”-Cô bạn thân hét to hết mức có thể, nó để xa cỡ nào cũng nghe oang oang cả căn phòng. “Hân hả? Có chuyện gì ko?”-Nó tỉnh ngủ luôn. “Đi ăn sáng vs tui. Tui qua liền đó! Pồ mà còn ngủ thì đừng trách tui đao kiếm vô tình.” RỤP…TÚT…TÚT…TÚT… Trước khi cúp máy, Hân ko quên buông lời đe dọa nó. Vì là mùa hè nên bà quản gia mới cho nó ngủ thế thôi! Nưng Hân đã phone mà ko chịu dậy chỉ có nước độn thổ mới tránh được giọng hét vàng của con nhỏ. Nó nhanh chóng “làm việc” trong WC, sau đó diện bộ đồ mà nó cho là đẹp nhất: áo thun, quần jean. Con người giản dị đó là Trần Trúc Linh, 1 cô nhóc sớm nắng chiều mưa giữa trưa hâm hấp King koong… Khuôn mặt hớn hở của nhỏ bạn hiện lên trên hệ thống chuông mở cửa tự động được gắn trước cổng: “Mon ơi!Pồ dậy chưa???” (Mon là tên ở nhà của nó) Vừa xuống lầu nghe thấy giọng Hân, nó dặn bà quản gia mở cửa, còn mình luống cuống chải đầu, đi giày rồi vội chạy ra, nói ko ra hơi: “Pồ…đợi…lâu chưa???” “Ukm, hôm nay pồ có tiến bộ đó!”-Hân rạng rỡ. “Ko tiến bộ để bồ chém tui chắc!”-Nó nghĩ thầm. --------Trong xe ô tô--------- “Pồ chỉ biết mơ thấy đồ ăn thôi à?”-Hân thắc mắc quay sang hỏi nó. “Có thực mới vực được đạo mà! (châm ngôn sống của nó).”-Nó trả lời ngon ơ. “Tui thì đang muốn giảm cân đây.” “Pồ vậy là được rồi. Đòi gì nữa?” “Tui muốn được nư mấy cô người mẫu trong next top model (đúng ko nhỉ?) cơ”- Hân ngồi mơ mộng. Bó toàn thân luôn! Thật ra ngoại hình của 2 đứa nó đâu có tệ, cũng chuẩn đấy chứ! Nghe bọn nó nói chuyện mà bác tài xế ko thể nhịn cười, nhưng phải kìm nén thôi: “Mon đến cỗ cũ hả cháu?”
- “Dạ, chỗ đó ngon lắm chú à! Tuy có hơi xa 1 chút”-Nó lễ phép trả lời. Nhìn nó ko ai nghĩ là tiểu thư đâu. Nó ko chịu cho người giúp việc trong nhà gọi cô chủ rồi dạ dạ vâng vâng, vì nó đáng tuổi cáu mà! Quần áo thì giản dị, ăn nói thô kệch, đi đứng hấp tấp, đặc biệt là nó cúa ghét giày cao gót. Quán ăn Thiên Thần Sau khi được bác tài chở đến, 2 đứa ổn định chỗ ngồi, Hân tình nguyện bao chầu này nên nó phải gọi món và bưng ra bàn.Nhà hàng này lạ thế đấy! (Thiết kế theo phong cách mới mà lị). Sắp có chuyện xảy ra rồi đây, Mon nhà ta làm bồi bàn. Start: Mải tận hưởng mùi thơm của hamburger và sữa mà nó ko thèm nhìn đường, đi vài bước thì cảm giác chân mình bị vướng vào chân ai đó. Theo quán tính nó trụ bằng chân phải, tay thả đĩa đồ ăn rơi tự do. Còn theo phản xạ tự nhiên nó quay mặt về phía chủ nhân của cái châ nói vs giọng ngọt hơn honey (mật ong): “Xin lỗi!!!” “Ko có gì”-Cậu ta đang ăn dưa (bở) đấy. “ANH VỪA LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐẤY HẢ? MUỐN CHẾT ĐÚNG KOOOOOOO?”-Nó dùng hết sức hét vs tần số gấp nghìn nghìn lần câu “xin lỗi” lúc nãy. (câu sau đè bẹp câu trước) Mọi người trong quán giật mình, hướng mắt nhìn nó vs ý nghĩ: “Động đất hả bà con?” Hắn cũng ngạc nhiên ko kém nhưng vẫn thanh minh cho mình: “Này! Rõ… ràng cô đi đứng bất cẩn! Ăn cướp…còn la làng à?” Thật ra hắn định ra khỏi chỗ, vừa bỏ chân ra ngoài (chân dài quá mà) thì thành nạn nhân của nó rồi. “ Ai bảo anh ngáng chân tôi? Mà tôi cướp gì của anh hả?” “Cô có biết mình đụng vào chân tôi mạnh lắm ko? Nhỡ nó bị sưng thì sao? Như vậy là cô cướp đi đôi chân quý giá của tôi rồi đó!”-Hắn xổ 1 tràng chứ đâu có vừa. “Nè. Thứ nhất: người con gái yếu đuối như tôi sao có thể làm sưng cân của anh được (thế mà hét vào mặt người ta). Thứ 2: tôi té là tại cái chân đáng ghét của anh, may là tôi chưa té, nếu ko đã lau nhà cho chị chủ quán rồi.”-Nó trổ tài lí sự cùn. “Ko phải như cô nghĩ. Thật ra tôi…” “Tôi..tôi…cái gì? Đồ phách lối”-Nó nhảy vào, ko cho hắn nói hết câu. “Cô là đồ hậu đậu, dám đổ thừa tại tôi à?” “Anh họ Đổ tên Thừa chắc? Đồ phách lối.” “Thôi! 2 người cho tôi xin 2 chữ bình yên đi”-Người bạn bên cạnh hắn ko chịu nổi đành lên tiếng.
- “Tại anh.”-Nó ko quan tâm, chỉ biết gắt lại vs hắn. “Tại cô.” “Tại anh.” “Tại cô.” “Tại anh.” ….. Và cái điệp khúc “tại anh”, “tại cô” kéo dài cho tới khi Hân biết chuyện, lo lắng chạy lại: “Pồ ko sao chứ? Lại té hả?” Bố mẹ sinh nó ra nhưng người hiểu nó nhất là Hân. “Tại tên phách lối đấy!”-Mặt nó tỏ ra hết sức vô (số) tội “Cô hậu đậu còn nói ai?”-Hắn phản kháng lại. Hân vội chạy đi bồi thường cho chị chủ quán rồi vội vàng lôi nó ra ngoài. Ở đây lâu chắc nó đuổi hết kách đi mất. Nó tức lắm, tự nhiên bị người ta cố tình *** hại (ai bảo ko chịu nhì đường làm chi?), đã vậy còn rớt luôn bữa ăn sáng xuống đất. Thế là Hân đành phải đưa nó đến nhà hàng khác (nơi mà có người phục vụ tại chỗ) để ăn sáng vs lí do hết sức phi lí: ức chế. Nó ăn như chết đói ngàn năm ý. Hân ko tiếc vs nó, chỉ sợ nó mắc nghẹn mà có chuyện gì, chắc Hân ko sống nổi. Nó là con cưng của chủ 1 tập đoàn lớn kia kìa. Ăn xong, 2 đứa lao vào shopping. Cái shop ấy bữ nay giàu to rồi. Vừa lựa đồ, nó vừa ko ngừng lầm bầm: đồ phách lối. tên đáng ghét, chết tiệt,… Trong khi đó ở nơi khác: “Hắt xì…hắt xì…”-Hắn trông rất thảm thương. “Làm gì mà hắt hơi liên tục vậy? Chắc bị cô nàng nói xấu rồi.”-Thằng bạn chọc hắn. “Cảm thôi! Nhắc đến cô ta mà cục tức nằm ngay cổ đây nè?” “Cậu có thấy cô bạn đó giống 1 người bạn cũ ko? Hình như là…”-Thằng bạn nghĩ ngợi. “Ko phải đâu, cậu ấy chuyển nhà rồi còn gì?”-Hắn suy tư. Chap 2: Oan gia ngõ hẹp Sáng ngày tập trung ở trường; Nó lại đang say giấc, tự nhiên giật mình vì tiếng thánh thót của mẹ: "MON! DẬY ĐI CON TRỄ GIỜ RỒI KÌA!!!!"
- Mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, nó sửng sốt: "Trời ơi 6 giờ 30 rồi, muộn mất thối Sao bây giờ mẹ mới gọi con dậy?" "Cô nương ơi tôi gọi cô ít nhất cũng phải 10 lần đấy. Con gái gì mà ngủ say như chết." Thấy nó bước khỏi giường, mẹ mới yên tâm xuống nhà. Nó quay như chong chóng để sửa soạn lại nhan sắc, đồng phục chỉnh tề nên chỉ kịp lôi 2 cái sandwich gặm trên đường. Đến trường, nó liền lao 1 mạch vào sân. BINH!!! Nó đâm trúng người con trai cao lớn. Miệng rối rít, không dám ngẩng đầu lên: "Xin lỗi...Xin lỗi...Tại tôi không thấy...nên..." "Đi đứng kiểu gì vậy hả?"-Hắn quát to. Nó lấy hết can đảm ngẩng đầu lên xem là ai thì: cái khuôn mặt đó, cái đôi giày quen quen đó và cả cái giọng nói mà nó muốn bay đến bóp cổ cho hả giận nữa. Cảm giác lo sợ biến mấ, nó dõng dạc nóit: "Tên phách lối kia!!! Thích cản đường người đang muộn giờ hả?" "Nãy còn như nai vàng, giờ thì thành sói rừng rồi ! Cô bị đa nhân cách à?"-Hắn giương to đôi mắt nhìn nó. " Con... nai... vàng ...ngơ... ngác, đạp ...chết... bác... thợ... săn đấy!"-Nó nói rõ ràng từng chữ. "Người hiểu biết sâu rộng như tôi còn ko biết, Chắc chắn cô là tác giả đúng không?" "Sao nào? Đã muộn giờ còn gặp cái bản mặt khó ưa này. Độn tnổ mất thôi!"-Nó lầm bầm định đi nhưng bị hắn cản lại. "Cô liều nhỉ? Ai cho cô đi. Xin lỗi lại, may ra tôi tha!"-Hắn cười đểu. "Gì chứ. Tôi cần anh tha chắc. Muốn bổn cô nương mất mặt đâu có dễ."-Nó nghĩ thầm. Sau 1 phút suy tính kĩ lưỡng, nó đã có diệu kế. Bỗng nhiên nó nhìn ra sau rồi lễ phép: "Em chào cô ạ." Hắn tưởng thật, quay đầu nhìn. Tận dụng cơ hội ngàn vàng đó, nó dùng độgn tác xoay cổ tay kết hợp cổ chân và vèooooooo........(chạy với tốc độ nghìn năm ánh sáng). Biết mình trúng kế, nhưng tức giận quay về phía nó nhưng chỉ cảm nhận luồng gió mát thoảng qua. Nó kịp chuồn va lớp rồi! "Con nhỏ này, dám lừa mình."-Hắn lầm bầm. Nó không được xếp vào dạng nghiêng nước nghiên thành như mấy cô hoa khôi kia. Bù lại nó có khuôn mặt bầu bĩnh như em bé, 2 má hồng tự nhiên, mái vòm càng
- làm tăng thêm vẻ đáng yêu của nó. "KHOA!"-Cậu bạn từ xa chạy lại vỗ vai hắn. "Hú hồn, muốn tớ dứng tim hả cái thằng này."-Hắn tức giận. "Làm gì mà đứng như trời trồng vậy. Tớ gọi hoài cậu không nghe, nhìn xung quanh kìa." Hàng nghìn ánh mắt của nữ sinh đang đổ dồn về phía bọn hắn. Không phải vì thấy họ bất thường mà vì sự hâm mộ cuồng nhiệt với hotboy khối 11.
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn