YOMEDIA
ADSENSE
Chuyến xe bus định mệnh
100
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Một buổi sáng,tôi thức dậy với một tâm trạng thật là nặng nề và chán nản.Cuộc sống dường như chẳng dành cho tôi một chút ưu ái nào cả.Mới ngày hôm qua thôi tôi còn đang hạnh phúc nào ngờ vì một nhầm lẫn tai hại mà tôi,bị đuổi việc chỉ vì một lời nói vô hại.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chuyến xe bus định mệnh
- Chuyến xe bus định mệnh Một buổi sáng,tôi thức dậy với một tâm trạng thật là nặng nề và chán nản.Cuộc sống dường như chẳng dành cho tôi một chút ưu ái nào cả.Mới ngày hôm qua thôi tôi còn đang hạnh phúc nào ngờ vì một nhầm lẫn tai hại mà tôi,bị đuổi việc chỉ vì một lời nói vô hại.Ai đời trước mặt quản lý tôi đã lỡ lời nói một cách mất lịch sự khi cố xua đuổi đi hai cha con người khất thực trước nhà hàng.Làm một khách hàng phản ánh thế là tôi bị đuổi việc,nếu vị khách đó không phải là giám đốc thì hoại may tôi bị trách mắng là cùng.Thật là xui xẻo!Nào ngờ đâu tưởng như vận xui đã đi,cái vận xui vẫn bám theo tôi.Tối hôm đó tôi được tin là tôi bị thi lại đến những ba môn học quan trọng nhất,tôi đã bị mất học bỗng mà mấy năm nay tôi cố học chăm chỉ mới có được.Ặc có ai trên đời xui xẻo như tôi không.Tôi choáng voáng mặt mày và gần như bị stress nặng.Sao tôi cứ phải gặp hết điều không may này đến điều không may khác.Tôi mệt mỏi lê từng bước chân nặng nề đến trạm xe bus với những suy nghĩ đó và tôi không buồn để ý đến mọi vật xung quanh. Trên xe bus,tôi bất chợt đưa mắt nhin qua băng ghế đối diện.Một cô bé có gương mặt xinh xắn vá ánh mắt sáng ngời đang khẽ đầu gật đầu chào tôi kèm một nụ cười rạng rỡ.Ở cô bé đó dường như toát lên một điều gì đó mà khiến ai cũng điều muốn có nó.Cô bé luôn chào hỏi mọi người một cách chân thành và vui vẻ.Chợt tôi thấy lòng mình ganh tỵ với cô bé và thầm ước mình cũng vui vẻ như cô bé ấy.bất ngờ xe bus dừng lại tram đợi xe bus.Tôi bất ngờ khi thấy cô bé đi ngang qua minh bằng hai kẹp gỗ chứ không phải là đôi chân lành lạnh.Cô khó nhọc bước đi bằng đôi chân tàn tật của mình,nhưng cô bé không quan tâm đến điều đó cô còn quay lại nhìn mọi người nở nụ cười và nói:”chúc mọi người có một ngày vui vẻ”.Tôi bàng hoàng khi thấy điều đó,cô bé không đau buồn hay mặc cảm về vấn đề mình đang gặp phải mà còn tự tin và cam đảm khi đối mặt vấn đề đó.Tôi như người mất hồn và lặng người lại.Bất chợt tôi có một cảm giác trong cơ thể mình đang dâng trào lên một thứ cảm xúc kỳ lạ đến khó mà tả được.Đến trạm tiếp theo tôi bàng hoàng nhìn thấy
- hai cha con ăn xin tối qua đã làm tôi mất việc.Đúng là “oan gia” mà….Hai cha con ăn xin nọ không nhận ra tôi có lẽ là do tôi không muốn nhìn họ mất công xảy ra chuyện lắm…Thế là trên chuyến xe ấy tôi cứ âm thầm quay lưng lại không nói câu gì mặt dù tôi rất muốn quay lại mắng cho họ một trận.Thế nhưng ông trời hay trêu người thế,họ ngồi sau tôi và tôi nhận ra là họ đã nhận ra tôi.Đứa con của người ăn xin đó chồm lên và hỏi tôi:”Cô có phải là người hôm qua đã đuổi cha con cháu ra ngòai phải không”Tôi như mất hồn khi nghe câu nói đó,mọi người bắt đầu quay sang nhìn tôi với con mắt dò hỏi,thật là mất mặt tôi quay lại lớn tiếng nói rằng:”em lộn ai đó với chi rồi”.Rồi tôi nhanh chóng kêu dừng xe lại và xuống thật nhanh không màng quay lại mặc dù có tiếng gọi tôi lại và tôi nhận ra đó là thằng bé ấy:”Chị ơi….chị…”.Xe bus đã đi được một quãng,tôi đang lấy lại tinh thần,thì bất chợt như có một cơn gió mùa đông thổi qua người tôi.Tôi như người chết đứng giữa nói đông người.Lòng tôi cảm thấy bất an và nó đang dâng lên toàn bộ cơ thể của tôi.Chiếc túi xách của tôi đã để quên trên chiếc xe bus ấy.Trời ơi tôi như một người dâng lên cơn điên,như có ai sai khiến tôi liền chạy theo chiếc xe bus ấy mà không biết bây giờ nó đang ở đâu trong thành phố này.Thật vọng,chán nản và tuyệt vọng tôi lê bước lang thang trên đường trong một tâm trạng tuyệt vọng và bực bội.Nếu bây giờ có chuyện gì đó xảy ra nữa có lẽ tôi sẽ không sống nổi nữa.Khi về đến nhà tôi như người mất hồn mà trong lòng không yên.Tòan bộ tiền ăn và lương tháng này đã nằm trong cái túi đó và tòan bộ giấy tờ quang trọng của tôi cũng đã đi theo.Tôi nằm xuống giường trong trạng thái gần như là tuyệt vọng.Tôi thầm nghĩ ở đời này có ai xui như mình không,trên đời này có ai ngu như mình không.Và hơn hết trên đời này còn ai có tình người không,tôi nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi ấy.Và bỗng nhiên tôi lại nhớ đến cô bé ấy,cô bé thật hồn nhiên và trong sáng.Tôi thầm nghĩ có lẽ mình còn mây hơn cô bé ấy nhiều lắm.Mình còn có đôi chân lành lặn và mọi người xung quanh yêu quý tại sao lại thất vọng và chán nản hơn bất kỳ người nào khác.Tại sao trong đôi mắt và đôi môi của cô bé ấy lại tóat ra sự sung sướng và hạnh phúc hơn bất cứ ai khác.Nếu tôi là cô bé ấy chắc có lẽ tôi đã tuyệt vọng và buông xuôi cho số phận của mình và khóc than cho cuộc đời của mình.Có lẽ chính vì điều này cô bé tội nghiệp ấy hay hơn tôi gấp ngàn lần.Tôi không có sự tự tin để vượt qua
- hòan cảnh đó,không có nghị lực để theo đuổi những điều mà mình mong muốn có.Nếu có thì tôi nghĩ nó sẽ ở trong thần thọai chứ không phải là ở hiện tại nảy.Tôi nằm suy nghĩ tới những điều đó mà quên đi thời gian đã thầm lặng trôi qua.Đã hơn 10 giờ mà tôi không có tâm trạng nảo để nghĩ tới nó . Bỗng có tiếng chuông cửa reo len,tôi thầm nghĩ:”Ai vậy!ai mà giở này lại đến tìm mình.Có khi nào là cha mẹ tôi thăm.Không thễ nào nếu ba mẹ đến thăm thì chắc chắn họ sẽ bảo trước cho tôi hay”Tôi chạy ra mở cửa,khi mở cửa tôi như người mất hồn lần thứ hai tôi thấy hai cha con người ăn xin đang ở trước cửa nhà tôi.Tôi như người hoảng sợ và run người khi hỏi:”Tại sao lại biết nhà tôi?Hai người muốn gì?”Chợt người cha cất tiếng nói:”Cố bình tĩnh chẳng có gì phải sợ cha con tôi,thật tình thì chuyện là dậy.Hồi sáng khi cô bước xuống khởi xe bus cô có đánh rơi cái túi xách.Thằng con tơi nó thấy nó la lên gọi cô lại nhưng do cô bước xuống nhanh quá nên không nghe.Nó định xuống xe chạy theo trả lại cô nhưng kẹt nỗi tôi mù lòa nên không thể bỏ tôi ở lại……..”Nói đến đây tôi như nắng hạn gặp cơn mưa rào vậy lỏng tôi vui biết bao khi nghe tin ấy.Và lòng tôi bổng lắng lại khi ngước nhìn lên khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông tóc da bạc trắng.Đôi môi nứt nẻ và đôi mắt trắng đục,tôi nghĩ lại chuyện hôm qua khi còn ở nhà hàng mà xấu hổ.Ông nói tiếp:”thế là tôi bảo thằng nhỏ xem coi cái túi xách ấy có giấy tờ gì liên quan đến cô không.Rất hên là nó tìm thấy bản sơ yếu lý lịch của cô nên mới tìm ra số nhà này.Bây giờ già này xin trả lại cho cô cái túi xách.Cô coi lại có đủ cả không?Nếu đủ thì xin cho già này trả lại!”Nói đến đây ông lão dừng lại và chìa ra cái túi xách,tôi như người vui sướng cẩn thận đón lại cái túi xách và kiểm tra lại.Đủ cả không thiếu một đồng.Tôi cảm ơn và định hậu tạ ông một ít tiền nhưng ông lão từ chối,ông ta nói:”Tôi không ham của rồi nói chi đến tiền hậu tạ của cô.Tuy tôi già nhưng tôi còn sức lực tôi không muốn nhận bất cứ ơn huệ nào hết mặc dù tôi biết cô không có ý đó chỉ mong cô hiểu một điều tuy tôi nghèo nhưng tôi có lòng,tôi không muốn ai đó trả ơn cho mình hay
- lam phước cho mình.Tôi muốn kiếm tiền bằng sức lao động của mình”Nói tới đây ông lão bỏ đi nhưng tôi ngăn lại vả thấy xấp vé số trong tay thằng bé,trong lòng bỗng có ý nghĩ,tôi nói:”Nếu bác đã nói vậy cháu xin nghe,thồi thì cháu mua hết xấp vé số của bác,cháu không phải thưởng hay muốn trả công cho bác mà mua hết đâu.Cháu chỉ muốn mua bằng sức lao động của bác mà thôi.Nếu bác không bán thì cháu không ép cháu chỉ muốn tỏ lòng biết ơn của mình đối với một người có tấm lòng như bác thôi.Bác nghĩ sao?”Ông lão suy ngẫm một hơi và sau khi tôi năn nỉ bằng cả tấm lòng,ông lão mới chụi bán.Sau khi cám ơn ông xong ông lão lặng lẽ bước chân đi tiếp.Và tôi như bừng tỉnh trở lại.Sau khi vào phòng lòng tôi cảm thấy như trong lòng có một niềm hạnh phúc đang dâng trào,không phải là tìm lại túi xách mà tôi đã tìm ra được một điều quý giá hơn đó là tình người.Tôi cảm thấy xấu hổ vì chuyện đã đối xử với ông hôm qua.Tôi ngồi lại và cười thầm một mình trên đời này vẫn còn có tình người và hy vọng mà bấy lâu nay tôi cứ tưởng là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.Tôi không biết chuyện đó có xảy ra với các bạn hay không nhưng đối với tôi thì chuyện này đã xảy ra như vậy đó.Trên đời này tuy nó lắm gian trưng và vất vã con người thì cứ lừa lọc nhau mà sống mà đau buồn.Nhưng vẫn còn nhiều người tốt và vẫn còn hy vọng cho những ai biết tin vào truyện cổ tích đời thường.Nếu ai đó bảo rằmg không nên tin thì cứ mặc họ vì họ là những con người chưa từng thấy và chưa từng trãi,đối với tôi đây là một ngày thú vị nhất trong cuộc đời của tôi.Tôi thầm cảm ơn chuyến xe bus đã cho tôi gặp nhiều người tốt như vậy một cô bé bị tật nguyền mà vẫn vui vẻ tươi cười sẵn sàng đón nhận số phận của mình,hai cha con người ăn xin nọ đã dùng tình người cảm hóa tôi và cho tôi thấy tuy họ nghèo nhưng họ có lòng tự trọng và dùng sức lao động của mình để chứng tỏ cho mọi người thấy rằng họ có thể thay đổi được định mệnh của họ.Chuyến xe bus định mệnh này đa cho tôi thấy sự kỳ lạ của cuộc đời và một câu chuyện cổ tích đời thường mà chưa có ai từng thấy.Chuyến xe bus này đã rẽ tâm
- hồn của tôi sang một trang mới một trang mà tâm hồn tôi được đón nhận bao điều kỳ lạ của cuộc sống và thầm mong mọi người điều có thể đi được những chuyến xe về tâm hồn của họ để cho họ thấy rằng trên đời này còn nhiều điều thú vị mà tâm hồn chúng ta cần tìm thấy trong cuộc đời này.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn