intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đôi Mắt Người Thương

Chia sẻ: Phi Yến | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:119

66
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tiết trời hôm nay đổi khác, khung cảnh chợt buồn trong sắc màu xăm xám làm cho Kim Thanh thấy bâng khuâng với mọi vặt nơi đây. Mưa lại lất phất bay mang theo hơi lạnh nhẹ len vào lớp áo lụa mà cô đang mặc, gây cho Thanh một cảm giác lành lạnh. Thấm thoát thế mà Thanh đã làm việc nơi tiệm cắt tóc Thanh Hoàng này hơn một năm. Một năm với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. - Cô đang làm gì thế? Sao không cắt tóc cho tôi? Tiếng người đàn ông vang...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đôi Mắt Người Thương

  1. vietmessenger.com Khánh Ngọc Đôi Mắt Người Thương Chương 1 Tiết trời hôm nay đổi khác, khung cảnh chợt buồn trong sắc màu xăm xám làm cho Kim Thanh thấy bâng khuâng với mọi vặt nơi đây. Mưa lại lất phất bay mang theo hơi lạnh nhẹ len vào lớp áo lụa mà cô đang mặc, gây cho Thanh một cảm giác lành lạnh. Thấm thoát thế mà Thanh đã làm việc nơi tiệm cắt tóc Thanh Hoàng này hơn một năm. Một năm với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. - Cô đang làm gì thế? Sao không cắt tóc cho tôi? Tiếng người đàn ông vang lên hỏi làm đứt dòng suy nghĩ của cô. Kim Thanh trở về thực tại. Cô thợ trẻ buông tiếng cáu gắt hỏi: - Ông muốn cắt kiểu gì nữa? Ông khách trẻ thong thả trả lời: - Tuỳ cô! Kim Thanh trợn trừng một cách kinh ngạc: - Tóc của ông mà ông bảo là tuỳ tôi! Ông khách vẫn nhỏ giọng bảo: - Thì tôi dễ lắm! Ông khách càng tỏ ra dễ dãi thì cô Kim Thanh càng tỏ ra bực dọc: - Tôi không biết cắt kiểu nào cho ông nữa cả. Xin lỗi ông! Tôi có việc bận phải đi ngay bây giờ. Nói xong Kim Thanh buông tra cây kéo và chiếc lược đang cầm trên tay trở về chỗ cũ, để tỏ thái
  2. độ từ chối. Ông khách cuống lên: - Tôi đến tiệm với mục đích là được cắt tóc sao cô không chịu cắt cho tôi? Kim Thanh sừng sộ: - Nhưng giờ này tôi không rảnh để Phục vụ cho ông, hơn nữa trong tiệm còn thừa thợ có thể thay tôi làm cho ông vừa ý cơ mà. Nhưng ông khách vẫn năn nỉ một cách khổ sở: - Nhưng tôi chỉ thích được cô cắt cho tôi mà thôi. Kim Thanh nạt ngang; - Tôi đã bảo lúc nãy là tôi không còn biết cắt thế nào cho ông vừa cả. Hơn nữa vì ... Nói đến đây Kim Thanh hơi sựng lại một chút rồi cô vụt nói thật nhanh và giọng cất cao lên hơn: - Giờ này tối mắc bận ông có nghe rõ hay không nào? Ông khách cứ nhìn cô khẩn khoản: - Vậy giờ nào cô mới rảnh? Tôi sẽ trở lại hoặc có thể tôi ngồi đây để chờ? Kim Thanh nói bừa: - Không có giờ nào tôi rảnh cả. Còn ông muốn ngồi đây thì quyền tự do của ông. Tuỳ ông. Dứt câu cô đã dợm bước đi, nhưng rồi cô phải ngẩng đầu lại khi ông khách kia đưa ánh mắt van lơn theo cô. Ông nhỏ giọng một cách thảm thương: - Cô nỡ lòng nào bắt tôi chờ trong lúc tôi chờ trong lúc tôi chưa ăn điểm tâm nữa hở cô Kim Thanh! Liếc ông khách bằng tia mắt thật sắc, Kim Thanh nói cộc lộc: - Mặc kệ ông. Ông khách lại than thở: - Cô ác chi mà ác dữ vậy? Ánh mắt Kim Thanh long lên ra vẻ bực tức, chân cô giậm xuống. nền gạch nói lớn: - Cái ông này mới thật là vô duyên, mới ban sáng đã rủa tôi rồi. Ông khách vụng về trả lời: - Chớ còn cái gì nữa ... - Tôi ác thật phải không? Nét hằn học lộ rõ trên gương mặt cô thợ trẻ. Cô bảo:
  3. - Thì để tôi sẽ chiều ông hôm nay vậy và ông hứa đừng quấy rầy tôi nữa đấy nhé! Ông khách vui mừng lắm hỏi: - Vậy là cô không còn bận nữa phải không? Và cô ở lại để cắt tóc cho tôi ngay bây giờ? Không thèm trả lời câu hỏi của vị khách lạ lùng kia. Thanh nguýt dài: - Cái ông này "Nhây" quá! Vợ ông ở nhà chắc phải bực mình với ông lắm thì phải! Người bên ngoài sẽ nhận rõ ánh mắt sáng hẳn lên của ông khách khi cô gái khó tính vừa dứt câu ông lập tức đính chính ngay: - Tôi chưa có vợ. Tay cầm tông đơ gõ mạnh vào chiếc lược. Kim Thanh hất mặt tỏ vẻ bất cần. - Có hay chưa, mặc kệ ông, có liên quan gì tới tôi. - Tại cô hiểu lầm nên tôi nói cho cô biết rõ về tồi vậy mà. Kim Thanh vẫn còn bực bội nói: - Tôi chả thèm biết để làm gì cái mặt đàn ông lì lợm như ông. Dù Kím Thanh có hơi nặng lời, nhưng ông khách chẳng hề tỏ ra một chút phiền hà nào, trái lại ông còn bắt chuyện: - Cô khó tính quá, mà nè! Năm nay cô Thanh bao nhiêu tuổi vậy? Đó là câu hỏi quá quen thuộc đối với Kim Thanh khi cô đã chọn cái nghề phải tiếp xúc nhiều với đàn ông con trai như thế này. Cô lí lắc đáp: - Tôi ...ba mươi lăm tuổi. Ông khách thật thà giật nẩy mình: - Ý trời! Tuổi cô cầm tinh con gì mà lớn dữ vậy? Kim Thanh càu nhàu: - Ông này tới đây hớt tóc mà sao hỏi lôi thôi quá, có chịu im không nào? - Tại tôi muốn biết rõ tuổi của cô thôi. Quá bực mình, Kim Thanh đáp: - Tuổi của tôi là tuổi ... dây thun. Ông khách tiếp tục bảo: - Trọng mười hai con giáp, tôi chưa từng nghe ai mang tuổi này cả. - Ừ mà tôi như vậy đó, ông có chịu tin hay không? Tuỳ ông.
  4. Ông khách hỏi như cầu hoà: - Nhưng tôi muốn bỉết tuổi đây thun thì sao? Bực bội vì cứ bị ông khách quỉ quái cật vấn mãi nên Kim Thanh nói cho bỏ ghét: - Bình thường thì tuổi tôi ngắn lắm. Nhưng khi gặp những người có cái bộ mặt như ông, thì tuổi của tôi phải kéo dài ra như dây thun giãn để đụng đến tận mặt cái mặt ...bảy mươi chia hai. Ông khách mở lời làm thân ý nhị: - Ủa, rồi lại đến cái mặt bảy mươi chia hai nữa! Cô thật có nhiều từ phong phú, chắc tôi phải theo cô suốt đời để tìm hiểu học hỏi đó. Cô Kim Thanh à! Bằng giọng quả quyết Kim Thanh phũ phàng chối từ: - Nhưng ai mà thèm cho ông theo chứ! Ông khách vẫn lầm lì nói: - Dù cô không cho nhưng tôi vẫn cứ theo, theo hoài, theo mãi ... ngàn năm ... Nhìn thẳng vào chiếc kính trước mặt, càng thấy người khách tự nhiên bao nhiêu Kim Thanh càng "sùng máu" bấy nhiêu. Qua chiếc kính lớn Kim Thanh nhìn xoáy vào mặt ông khách, một tay chống ngang hông, cô vênh mặt nói: - Đừng có lộn xộn nữa! Tôi chưa thấy ai "nhây" như ông. Nào bây giờ muốn cắt kiểu nào thì nói. Ông khách thấy vẻ cáu giận của Thanh lúc này càng trông cô thật dễ yêu. Ông mãn nguyện lắm vì không còn bị cô xua đuổi khéo như lúc nãy. Vậy là ông được kéo dài thêm giờ phút cận kề bên cô ông mỉm cười: - Lúc nãy tôi đã nói tuỳ cô mà. Cô chọn cho tôi kiểu nào tôi cũng đồng ý và thích cả. Mở to mắt nhìn thẳng vào mặt ông khách trong chiếc kính lớn. Kim Thanh to tiếng nhấn mạnh. - Thật không? Vẫn giữ nguyên nụ cười trên đôi môi, ông khách gật đầu đáp: - Thật. Hai người không ngờ rằng có nhiều cặp mắt từ bên trong nãy giờ vẫn theo dõi và buồn cười nhưng chưa vội bước ra. Sau câu nói thật tình của ông khách, Kim Thanh mỉm cười một cách tinh quái, rồi cô ném chiếc tong đơ lên khoảng không trước mặt, đợi cho chiếc tong đơ quay một vòng Kim Thanh mới đưa tay chụp lấy mật cách thật đẹp mắt. Tay vừa đưa chiếc tong đơ đã được bấm nút sử dụng đến gần mái tóc ông khách, miệng Kim Thanh vừa nói như một mệnh lệnh. - Vậy thì "carê Phật". Tôi cấm ông hối hận đấy nhé!
  5. Sau câu nói thật nhanh kia thì đường tong đơ vô tình đã được người cầm quá quắt cho đi thẳng một đường từ sau ót đến tận trán ông khách dễ tính trước cặp mắt sửng sốt tột cùng của các bạn đồng nghiệp đứng bên trong đang nhìn ra. Ông khách có gương mặt thanh tú đang cười hớn hở cũng vội im bặt để kêu lên thật lđn: - Trời ơi! Như đã quá quen thuộc với chủ nhân ngôi nhà cao tầng đồ sộ trước mặt. Trung không còn quan tâm đến việc bấm chuông điện trước cổng mà cậu gọi vọng vào thật to: - Hoàng Nghĩa ơi!Cậu có nhà không? Bác quản gia đang lo tưới những cụm hồng nhung đỏ thắm, nghe tiếng gọi ngoài cửa liền chạy ra đáp: - Có ạ! Rồi bác vừa nhướng mắt lên khỏi cặp kính lão vừa mở toang hai cánh cửa cổng. Bác vui vẻ mời khách: - Ủa cậu Trung mới đến đó à? Dắt xe vào nhà luôn đi cậu. Trung hỏi như thói quen: - Hoàng Nghĩa đâu rồi bác? Bác quản gia chỉ vào trong: - Cậu ấy đang ở trong nhà kia kìa! Cậu vào đi. Khác với mọi ngày khi gặp bạn đến nhà. Hoàng Nghĩa đã lao ra mừng rỡ, vậy mà hôm nay cậu ta tiếp người bạn thân của mình một cách ngượng nghĩu, làm sao ấy. - Trung mới đến đó hả? Trung buông nhẹ chiếc cửa kính cho trở vô vị trí cũ, rồi ngồi đối diện với bạn trên bộ ghế salon. Trung thong thả đáp: - Ừ tớ mới đến. Cậu đi đâu cả tuần nay tớ không gặp mặt vậy? Miệng hỏi bạn nhưng mắt Trung đã nhận thấy ở bạn có vẻ khác thường Trung tự hỏi: Trong căn phòng khách sang trọng có trang bị máy lạnh thể này tại sao hắn lại đội mũ? Chưa vội hỏi điều thắc mắc trong lòng mình thì Tlung đã nghe tiếng Nghĩa đáp một cách chán nản. - Không có đi đâu cả, tớ chỉ toàn ở nhà. Trung mở to mắt kinh ngạc khi nghe câu trả lời của bạn mình. Vì thường khi Nghĩa hay giao nhà cho bà vú và người quản gia trông coi Nghĩa thường hay đi đây đi đó luôn. Muốn gặp hắn tại nhà không phải là chuyện dễ, cậu hỏi đùa: - Bộ định tu tại gia hả?
  6. Hơàng Nghĩa lắc nhẹ đầu để thay câu trả lời với bạn mình,, Trái hẳn vẻ thiểu não của bạn. Trung giục: - Thôi cậu làm ơn vào thay bộ độ nhầu nát này ra để cùng đi với tớ. Hoàng Nghĩa ngước mắt nhìn bạn rồi khước từ: - Đi đâu thì cậu đi một mình đi, hôm nay mình không thích ra ngoài. Trung hỏi lại: - Bộ cậu bệnh hả? chưa đợi nghe câu trả lời của Nghĩa. Trung lại nói tiếp: - Có đi khám bệnh chưa hay là cậu sửa soạn rồi tớ sẽ chở cho cậu đi. Chỉ có một mình ráng mà lo cho sức khoẻ, nếu có gì thì cậu cứ gọi qua nhà tới, tớ sẽ bay sang đây giúp ngay. - Cám ơn cậu. Trung liền trách: - Chỗ bạn thân thiết đã lâu sao cậu cứ mãi khách sáo. Thật vậy, hai chàng kiến trúc sư trẻ Hoàng Nghĩa và Trung thân thiết đến độ thường được bạn bè gọi là cặp bài trùng. Họ đã biết nhau qua những năm ngồi chung Đại Học. Ra trường mấy năm nay công việc cùng một hướng nên càng làm cho họ khăng khít nhau hơn. Cả hai chưa lập gia đình. Cha mẹ và anh của Trung đều là bác sĩ Phục vụ tại bệnh viện Thành phố, đưứa em gái thì đang học dược. Duy chỉ có cậu lại rẽ sang học ngành này theo sở thích, từ lúc còn bé. Vì chuyên môn khác hẳn mọi người trong gia đình nên cậu cảm thấy lạc lỏng. Vì vậy cậu thường tìm đến Hoàng Nghĩa để đôi bạn trao đổi và học hỏi cùng nhau: Riêng Hoàng Nghĩa thì đã sống hẳn bên nhà bà nội từ lúc mới lên bốn. Năm ấy ba cậu bị bệnh qua đời khi chưa quá bốn mươi. Mặc dù nhà nội rất giàu nhưng mẹ cậu tự lo liệu không muốn làm phiền ở mẹ chồng, nên sau khi ba cậu mất mẹ cậu phải tảo tần vất vả vì gia đình sa sút. Nhìn thấy cảnh con dâu phải chật vật nuôi ba đứa con nhỏ nên bà nội cứ bàn tính với mẹ cậu đem cậu về nuôi cho đỡ một phần nào gánh nặng. Trong số ba anh em Hoàng Nghĩa thì chỉ có cậu mang nhiều nét giống cha nên nội và chú út của cậu hình như dành tình thương có phần đặc biệt hơn. Kể từ ngày có mặt cậu tại nhà thì nội và chú cũng tìm thêm chị vú để chăm nom săn sóc cho cậu thật chu đáo. - Thôi nhanh lên nào! Tiếng bạn lại vẳng lên. Hoàng Nghĩa thì cứ ngồi mãi ở một góc Salon. Cậu uể oải lắc đầu thay cho câu đáp lời bạn mình. Tiếng Trung than vãn: - Tớ trông cậu bữa nay là lạ làm sao đấy. - Mình chả có bệnh hoạn gì cả cậu đừng bận tâm nữa Trung à! Trung vụt đứng vội dậy hối thúc Hoàng Nghĩa: - Vậy bây giờ cậu hãy đi với tớ.
  7. Hoàng Nghĩa ngơ ngác: - Đi đâu? Mình không muốn đi đâu cả. - Tóc tớ ra dài cả tuần nay nên hôm nay định sang rủ cậu đi hớt tóc. Nghe bạn nói câu này Nghĩa như bay hồn, bằng phản ứng tự nhiên cậu đưa tay chụp lên chiếc mũ mình đang đội: Đến lúc này Trung mới hất mặt về phía bạn rồi lên tiếng hỏi thật vô tình: - Ừ! Mà sao bữa nay tớ trông cậu là lạ, đã không chịu bước ra khỏi nhà lại đội mũ mãi trên đầu thế kia? Hoàng Nghĩa không nhìn thẳng bạn, miệng chỉ ậm ự trả lời: - Tại mình ... Bữa nay trông thái độ của cậu buồn cười quá! Thôi hãy đi với tớ lại tiệm Thanh Hoàng. - Mình không lại đằng ấy đâu. Trung mở to mắt: - Thường khi cứ động viên bạn bè lại tiệm Thanh Hoàng cắt tóc đẹp. Thể mà bây giờ.. A! Hay là hết lân la với nàng Chi rồi? Hoàng Nghĩa bối rối ra mặt. - Không ...không ... - Chắc tớ phải sang nhà bảo bác gái và anh Hoàng Hiếu lo cưới vợ gấp cho cậu, chứ không thôi nhìn thái độ lừng khừng như thế này của cậu chắc mình phải điên lên mất: Dù biết người bạn thân đã hiểu lầm nhưng trong hoàn cảnh này Hoàng Nghĩa thấy khó mà mở lời nói ra để bạn hiểu được cho mình. Cái khó nữa là ngày đi tu nghiệp không còn xa, nếu phải sang bên ấy bằng cái đầu "nhẵn nhụi" như thế này sẽ không khỏi bị chú thím cười cho. Ngồi nãy giờ vẫn chưa thấy bà vú mang nước ra cho hai đứa như mọi khi. Trung vội lên tiếng hỏi: - Vú đâu rồi tớ không thấy? - Vú đã xin phép về thăm quê hơn tuần nay để chuẩn bị trông nhà giàu suốt thời gian mình sang bên chú để tu nghiệp. Rồi như nhớ lại, Trung hỏi bạn: - Từ hôm cậu nghỉ đến nay tớ chưa hỏi rõ ngày nào cậu lên đường để còn tổ chức tiệc chia tay? Hoàng Nghĩa thật đăm chiêu trả lời: - Định cho vú về thăm nhà trở lên là còn khoảng hai tuân nữa, nhưng chắc mình xin hoãn thêm thời gian hoặc không đi nữa là khác.
  8. Trung ngạc nhiên nhìn bạn thắc mắc: - Cậu còn bận việc gì nữa mà không đi hở? Lúc trước tớ thấy cậu nôn nóng bao nhiêu thì bây giờ trông cậu lại xìu bấy nhiêu. Lạ thật dịp may trong đời mà cậu không nắm bắt sau này sẽ ân hận đấy. - Nhưng mà ... - Không có nhưng nhị gì nữa cả, hay là cậu ngại bỏ trống ngôi biệt thự này trong thời gian cậu đi? Hoàng Nghĩa cố giải thích để bạn hiểu phần nào: - Không phải thế đâu. Như cậu đã thấy, bà vú rất tận tâm và chăm sóc cho mình vì bà đã sống gần gũi và chăm sóc cho mình hơn hai mươi năm qua, mình coi vú như người mẹ thứ hai và vì goá bụa sớm, lại không có con nên bà xem mình như con ruột không hơn không kém. Tình thương bao la của bà đáng được đánh đổi bằng lòng tin của mình và chú út. Minh nghĩ dù có tiền muốn bạc vạn cũng khó tìm một người thân tín có tấm lòng vàng như vú, huống hồ gì căn biệt thự khiêm nhường này. - Đúng đấy! Như vậy thì còn lý do gì ngăn cán bước đường tiến thân của cậu nữa? Trong lúc miệng hỏi bạn thì tay Trung đã cho vào túi áo móc ra gói thuốc, va chạm phải cạnh bàn, gói thuốc rơi khỏi tay Trung. Bằng phản ứng tự nhiên. Hoàng Nghĩa chồm người tới định nhặt lên, nhưng vì khom xuống bất thần nên chiếc nón mũ trên đầu đã bị rớt xuống nền gạch, trước chiếc mồm há hốc của Trung. Trung thốt như hãi hùng lắm: - Trời! Có màn gì mà kinh dị quái thế này hở Nghĩa? Hoàng Nghĩa đưa tay nhặt thật nhanh chiếc mũ để đội lên mái đầu đã lún phún ra tóc: Cậu nhìn bạn đáp một cách khổ sở: - Tại hôm đó mình đi hớt tóc. Ánh mắt nhìn sang bạn, Trung chưa hết kinh ngạc: - Lúc nãy tớ nói đùa mà không ngờ cậu định tu tại gia thật rồi đấy. Hoàng Nghĩa mỉm cười đáp bỡn cợt theo bạn: - Mình có nước "tu hú". Bây giờ Trung mới tự giải đáp được câu hỏi mà bạn chưa trả lời mình lúc nãy và điều là đáng nghi ngờ khi cậu vừa đặt chân vào phòng khách gặp bạn. Trung than vãn: - Mới cách một tuần mà khi gặp lại cậu tớ khó hiểu đã điều, đến lúc cậu đi tu nghiệp xa trở về tớ chẳng biết làm sao mà hiểu nổi cậu nữa đây. Than thở dứt câu Trung hề hà đến gần bên bạn, dò hỏi trong lúc Hoàng Nghĩa ngồi trầm ngâm: - Tớ hỏi thật, có việc gì mà cậu lại sau đời để "đẩy" cái đầu kiểu "carê Phật".
  9. vậy? Câu hỏi của bạn làm Nghĩa nhớ đến lời giao ước như còn vẳng bên tai khi Kim Thanh bảo: - "Vậy thì carê Phật, tôi cấm ông hối hận. đấy nhé?". Anh vẫn còn bàng hoàng và lo sợ vì cô gái vô tình nhưng quá cắc cớ kia. Mang tâm trạng này anh lại cười tươi cùng bạn. Anh đáp một cách điềm nhiên trước cái nhìn chăm chăm của Trung: - Do nàng chọn kiểu đấy! - Nâng Chi à? - Không. Trung hỏi gặng: - Vậy chớ ai? Tớ thấy cậu chỉ đến mỗi một hiệu tiệm ấy. Hoàng Nghĩa tỏ thật: - Kim Thanh chứ không phảỉ Chi. Trung càng trố mắt kinh ngạc hơn nữa: - Ủa sao tớ thấy cậu mon men theo làm quen với Cúc kia mà. Nghĩa cười giải thích: - Nhiều khi phải đi vòng vo như vậy để nhờ bắt nhịp cầu duyên. Trung hết đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, cậu nhìn trân trối vào mặt thằng bạn mà thường ngày cậu vẫn đánh giá hắn rất khù khờ trong tình trường. Trung lên tiếng hỏi dồn dập: - Thế rồi tại sao cô ta bắt cậu tu bất đắc dĩ như vậy? Và có phải vì mái tóc chưa trở lại bình thường nên cậu định trì hoãn chuyến đi tu nghiệp? Hoàng Nghĩa tâm sự cho bạn thân biết rõ lòng mình và kể lại sự việc hôm đó xẩy ra vì tính ngoan cố một khi tình cảm đã chợt đến chiếm ngự trong tâm hồn mình. Trung nghi ngờ hỏi lại bạn: - Mình thấy cô ta cũng dễ thương lắm mà? Hoàng Nghĩa mặt méo xệch thật khổ sở khi than: - Nhưng muốn thương không phải dễ! Trung nghe liền cười và bảo: - Như vậy đến bao giờ phục hồi mái tóc bình thường của ngày nào, thì cậu mới mong chở được chúng tớ đến đó mà giới thiệu để hớt tóc đấy nhé!
  10. Hoàng Nghĩa chần chừ hỏi bạn: - Sao vậy? Trung vừa cười vừa nói: - Chứ lo to mơ bị đi đường tình cảm "trũi lũi" như cậu nữa thì khốn khổ cả bọn. Tớ sợ kiểu tóc này của cậu lắm. Chương 2 Suốt tuần qua cô Kim Thanh không còn thấy bóng dáng ông khách trẻ lẩn quẩn trước cửa tiệm cắt tóc Thanh Hoàng như mọi khi. Lúc trước cô căm ghét và lẩn tránh anh chàng có dáng phong lưu ăn mặc chỉnh tề đi trên chiếc xe Dream màu nho bao nhiêu, thì sau cái ngày thẳng tay không chút đắn đo ấy, gần như ngày nào cô cũng mong ngóng một cách thẫn thờ ... Cô cũng chẳng biết mình trông đợi để làm gì? Chả lẽ để nhìn thấy nét đau khổ trên gương mặt khôi ngô hay để ngắm mái tóc do mình cắt. Kim Thanh lắc mạnh đầu để xua tan hình ảnh không đẹp mà cô chẳng dám nghĩ đến. Cô cảm thấy một chút hối hận nông nổi của mình. Bất thần một bàn tay vo mạnh lên vai cô cùng tiếng hỏi cất lên: - Ăn sáng chưa Kim Thanh? - Chưa. Kim Thanh trả lời bạn mà mắt mãi còn hướng ra đường: Cô bạn vẫn giữ nguyên tay mình trên vai Kim Thanh, cô rủ tiếp: - Giờ nay còn sớm, hai đứa mình đi kiếm gì ăn lót dạ nhé! Cô bạn gái thân thiết vô tư thế sẵn sàng lôi Thanh cùng đi ăn điểm tâm với mình, nhưng cô vẫn bị Kim Thanh từ chối. - Út Chi đi ăn một mình đi. - Ăn một mình buồn lắm út ơi! Vừa trả lời xong. Chi quay sang phản đối liền: - Nữa lạì út này út nọ, ta xin nhỏ bỏ tiếng ấy giùm được không, để người ta nghe mà cười cho. Thử hỏi, chúng ta ở giữa trung tâm thành phố thế này mà gọi út ... út ...vừa cổ lỗ sỉ vừa khó nghe làm sao. - Trái lại ta thích được là con gái út trong gia đình như mi, tiếng út nghe bé bỏng dễ thương làm sao ấy nhỏ ơi. Làm chị cả như ta khổ tâm như thế nào mi thừa biết rồi đó. Chi kết luận: - Như vậy là chẳng ai bằng lòng với hiện tại cả. Kể như huề nhé! Kim Thanh mỉm cười cùng bạn rồi nói một cách thong thả: - Thôi nàng út hãy vô nhà trong rủ Yến cùng đi ăn với mi đi.
  11. Chi lườm bạn: - Nếu vậy thì còn nói năng gì nữa cho thêm mệt, tại ta muốn đi ăn với mi mà thôi. Kim Thanh mắng nhẹ cô bạn: - Khéo mà lộn xộn, ăn với ai cũng vậy thôi, chứ có gì lạ đâu. Chi vẫn phản đối mạnh: - Đi chung với nhỏ ấy bực mình ghê lắm. Kim Thanh lấy làm lạ: - Sao vậy? - Trên đời này mình chưa thấy ai cười nhiều hơn nhỏ ấy. - Cười nhiều càng tốt chứ có hại gì, bộ út Chi không nghe nói: "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ" hay sao? Chi càu nhàu: - Nhưng có cười thì cười đúng lúc, đúng chổ, còn chừa người khác cười nữa chứ, nhỏ ấy gần như gom hết nụ cười toàn cầu này về cho riêng mình. - Đừng có nói quá đáng nhé! Vẻ tức tối bởi câu nói cảnh giác của thanh. Chi kéo mạnh chiếc ghế dành cho khách đến gần ngồi đối diện với bạn rồi cô hậm hực: - Không quá đáng đâu, mới hôm kia nè, mình đang ăn phở tái nhỏ ấy chạy ngang thấy mình vội tấp vào để cùng ăn, mà Thanh biết không, vừa ngồi xuống là nhỏ Yến đã bắt đầu cười rồi. Nghe bạn kể Thanh thắc mắc: - Yến cười cái gì vậy? - Mi còn lạ gì cái nết của nó, nhỏ ấy cứ cười hoài cười mãi những tưởng sẽ gây được sự chú ý của một anh chàng khá điển trai ngồi bàn đối diện. Lúc đầu chưa thấy anh chàng ấy thì mình cứ ngỡ nhỏ Yến ăn nhằm cái gì mà bị mắc bệnh ''cườí' đến chừng thấy nhỏ ấy ngồi ăn chung bàn với mình mà mắt cứ gởi tận đâu đâu, mình vội đảo mắt sang và khám phá ra mục tiêu của nó. Đang say sưa nói, út Chi bỗng hạ giọng và cắt ngang để thở ra. Kim Thanh nôn nóng: - Rồi sao nữa? Giọng cô trở lại hùng hồn: - Và cũng thật buồn cười làm sao, vì chỉ một chốc sau vợ người ta xuất hiện, mà trên tay có bế đứa con nhỏ, rồi dắt dìu nhau ra khỏi tiệm ăn và cùng đèo nhau trên chiếc Honda. Nghe hấp dẫn, Thanh hỏi nhanh:
  12. - Rồi thái độ sau đó của Yến như thế nào? Nụ cười như còn đọng lại ngày hôm ấy. Chi đáp: - Khỏi phải nói thì mi cũng thừa biết cô Yến nhà ta phải đánh mất đi mùa xuân mộng tưởng rồi. Và cô cong môi tinh nghịch so sánh: - Bộ mặt "sộ" của Yến lúc ấy sượng còn hơn khoai lang sùng nữa. Cho bỏ cái tật cười duyên để câu "kép" không nhằm giờ linh của ông tơ bà nguyệt cho phép. Kim Thanh lúc này cười nhẹ rồi trách bạn: - Không thấy tội cho nhỏ ấy mà mi lại còn cười chế nhạo nữa. Chi nghe nói càng cười lớn hơn: - Tộl chứ! Bữa đó ta thấy tội cho nhỏ Yến ăn chả hết tô phở và không biết tô phở có cay không mà ta nghe nó cứ hít hà luôn mồm. Kim Thanh đập lên vai bạn: - Thôi đi "đồ quỷ'' cứ khéo mà trêu chọc người ta, đến giờ mi liếc mắt đưa tình thì ai ghẹo lại cho biết. Út Chi đã vội chồm sang bẹo vào má bạn một cách thân tình. Cô tự hào: - Chuyện này mới à nghen! Út Chi này chưa thèm để mắt đến ai cả, mà chỉ có hàng hàng lớp lớp con trai đeo đuổi theo ta thì có. Kim Thanh cười hóm hỉnh hỏi bạn: - Nhiều thế rồi mi có định tổ chức cuộc gieo cầu để chọn chồng không? Út Chi xua tay lắc đầu: - Thối em chả bắt chước theo mấy nàng công nươag thời xưa ấy đâu. Kim Thanh nói đùa thật hồn nhiên: - Có sao đâu, như vậy mình đỡ phải nhọc ẹông nghĩ ngợi thiệt hơn. Út Chi khôi hài: - Trời đất. Lỡ gieo cầu xui xẻo vào tay "con gà tử mị" thì phải tan nát một đời hoa của em. Kim Thanh nhỏ giọng nói: - Thì chuyện đời mười hai bến nước trong nhờ đục lóng phèn khá khá, làm thân con gái mà không thuộc nằm lòng câu này thì dở ơi là dở. út Chi còn đệm thêm sau câu nói bông đùa của Kim Thanh: - Và cũng tệ ơi là tệ! Hai cô gái đang hoà nụ cười hồn nhiên của lứa tuổi chín mộng bổng vội im bặt khi vừa nghe
  13. tiếng giày từ bên trong bước ra. - Sáng sớm hai cô ngồi nói xấu anh đấy à? Út Chi nhanh miệng: - Dạ tụi em đâu có nói gì anh đâu nào. Anh chủ tiệm trẻ trung cũng nói đùa: - Anh nghe nói rõ ràng, hai đứa nói anh tệ ơi là tệ. Út Chi liền cãi: - Tụi em đâu dám chê anh. Tuy biết vậy, nhưng anh chủ tiệm vui tính vẫn tiếp tục đùa dai: - Nếu không chê anh thì có lẽ hai cô sửa tên anh phải không? Hai cặp mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào ông chủ tiệm trẻ như chứng tỏ chung một thắc mắc tột cùng. Anh phì cười giải thích: - Anh vừa ăn mặc chỉnh tề từ trong bước ra đã nghe hai cô bé cười bảo: "Tệ ơi là tệ". Nếu không chê thì chỉ còn mỗi một điều là sửa tên anh thôi, mà hai đứa có nhớ tên anh không nào? Út Chi nhanh miệng đáp: - Bảng tên tiệm hớt tóc của anh to "tổ bố" thế kia thì làm sao tụi em quên cho được. Lúc này. Kim Thanh mới lên tiếng: - Chẳng những nhớ rõ tên anh, mà tụi em còn nhớ rõ cả ngày sinh nhật của anh nữa kìa, ông chủ ạ! Ông chủ trẻ đưa cả hai tay lên chép miệng than: - Anh chịu thua cả hai tay đấy, định bắt bẻ hai cô với mục đích kiếm nồi chè để ăn, nào ngờ hai cô khéo mồm quá đi thôi. Chi vội đứng lên trước mặt người chủ trẻ dễ tính, cô vỗ nhẹ vào ngực mình và bảo: - Những tay thợ chánh của ông chủ tiệm Thanh Hoàng thì phải biết chứ! Anh hỏi lại: - Biết gì nào? Út Chi thong thả đáp ngay: - Tay nghề thuộc vào hàng cự phách không thua ai ở cái thành phố lớn này: Nở nụ cười như cảm kích người chủ cởi mở thật dễ mến. Kim Thanh tiếp theo lời bạn:
  14. - Tụi em có được tay nghề thành thạo luôn làm vừa lòng khách đến như ngày hôm nay cũng nhờ công chỉ dạy tận tình của anh đó. Thanh Hoàng đáp lại bằng cái trợn mắt: - Vậy mà hôm trước Thanh làm anh muốn đứng tim. Thanh ngạc nhiên hỏi: - Chuyện gì? Thánh Hoàng thở phào ra một hơi rồi mới trả lời Kim Thanh: - May mà hôm đó ông khách lầm lũi ra về chứ nếu nhằm tay dữ dần chắc tiệm của mình đã tan tành hết rồi. Vẻ hối hận hiện rõ trong ánh mắt đang vui, nhưng cô chống chế: - Em đã hỏi ông ta thật kỹ trước khi chọn kiểu ấy. Anh thấy không, ông ấy đã không trách tiệm mình được vì ông ta cứ tuỳ cô hoài. Thanh Hoàng nhẹ cười: - Nhưng nghĩ ra em cũng lí lắc quá sức tưởng tượng đấy Kim Thanh. Kim Thanh như còn bực lắm bảo: - Cho bỏ ghét bản mặt chai lì. Giọng rũ buồn, Chi nhìn cô bạn đồng nghiệp trẻ Kim Thanh rồi than thở: - Chắc người ta đánh giá bọn mình thấp lắm, thật đáng buồn? Kim Thanh khẳng khái: - Nghề lương thiện nào cũng tốt cả, chỉ ăn thua ở nhân cách mình thôi. - Rồi nhìn sang chủ Thanh hỏi: Anh Thanh Hoàng thấy tư cách của tụi em có quá đáng lắm không? Thanh Hoàng cười hễ hả, nhưng lập trường tỏ ra rất quả quyết: - Nếu mấy cô không có tư cách đứng đắn thì chắc chắn không thể nào còn đứng trọng tiệm Thanh Hoàng này được. Kim Thanh nhìn bạn để cùng chia ánh mắt tự hào: - Anh Hoàng nói vậy là Chi an tâm đấy nhé? Hài lòng lắm. Chi nheo mắt cười: - Đồng ý. Đã vậy Kim Thanh còn cố lên tiếng doạ bạn: - Không sống đàng hoàng thì sau này khó mà kiếm được một tấm chồng tử tế đó cô bé Út ạ.
  15. Út Chi nghe nói thế giả bộ rùng mình than vãn: - Ôi ta sợ phải "ở giá'' một mình lắm! Thôi có đi ăn không thì mau đứng lên ta đói lắm rồi. Thanh Hoàng thấy vui theo hai cô gái trẻ, anh lên tiếng bảo: - Hai đứa đi ăn sáng đi, để tiệm anh trông chừng được rồi. Thanh lắc đầu: - Sáng nay em không nghe đói. Chi hờn mát: - Không nghe đói thì ở nhà trông tiệm với anh Hoàng đi, mãi nói dông dài với mi, ta đó lắm rồi nè. Vừa nói xong Chi đã nhanh chân bước ra khỏi tiệm, cô không quên quay lại nhìn Thanh Hoàng và Thanh rồi vẫy tay: - Bye, bye. Thanh Hoàng đưa mắt trông theo cô mà lắc đầu: - Hết sức nói. Kim Thanh cười, nhỏ giọng nói với Thanh Hoàng: - Em mến nhỏ ấy ở chỗ hồn nhiên vui tính và rất chân thật. Thanh Hoàng đưa ngón tay điểm điểm vào mặt cô thợ trẻ duyên dáng nhất của tiệm: - Còn em thì cứ thẳng mực tàu, kể từ nay nhớ đừng tặng cho anh chàng nào kiểu tóc kinh dị ấy nữa nhé! Cặp mắt Kim Thanh chợt buồn buồn rồi nhỏ giọng nói với Thanh Hoàng: - Tại hôm đó em đang rầu vì vừa đưa đứa em trai vào bệnh viện, mà anh chàng thì léng phéng đến đòi em hớt tóc, nên em bực mình chết đi được. Lúc này Thanh Hoàng mới hiểu ra nên cười lên ha hả: - Sao em không kêu Chi hay Yến? Nghe câu hỏi của Hoàng, mắt Thanh long lên như nỗi bực dọc lại cuồn cuộn dâng theo cơn sóng triều. Cô rủa thầm: - "Cái coo người thật là dễ ghét. Lúc trước thì cứ tò tò theo nhỏ Chi nói rù rì gì không biết, sau này lại hay liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng". Nhiều lúc vô tình bắt gặp cái nhìn ấy làm cô nghe khó chịu và mỗi cử động của cô đều như nằm trong tầm quan sát của anh chàng. Cô bứt rứt vì cảm thấy mình bị mất đi cái tự nhiên cố hữu do anh ta gây ra. Nghĩ đến đây cô trả lời Thanh Hoàng một cách cộc lốc:
  16. - Em có nói nhưng hắn không chịu. Vụt đứng lên, anh vui vẻ hẳn ra và giải thích: - Vậy là hắn đã dành tình cảm đặc biệt cho em rồi đó. Kim Thanh bĩu môi thật dài: - Em chỉ cần, thấy hắn đến cửa tiệm là em phát sùng rồi. Thanh Hoàng lại toét miệng cười rồi nói với Thanh: - Bộ Thanh quên là ở đời ''ghét của nào trời trao của đó'' hay sao? Kim Thanh giẫy nẩy: - Nhưng trao với em không được đâu. Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Thanh Hoàng cảnh giác cô gái đẹp đang đối diện cùng mình: - Từ từ đã cô bé, đừng có háo thắng quá đấy nhé. Chẳng những không nghe lời cảnh giác mà Thanh còn quay sang ''kênh'' với ông chủ trẻ: - Anh Hoàng bênh hắn hả? Hoàng cười cười: - Thì tại anh biết rõ tâm lý phái mày râu của chúng anh vậy mà. Kim Thanh không vừa: - Hắn đã lấy lòng anh từ lúc nào, mà em thấy anh nghiêng lệch về hắn nhiều quá. Đừng nghi oan cho anh tội nghiệp lắm, anh chỉ nói theo suy nghĩ của mình. - Anh ở đó mà bênh hắn đi, em chả thèm nói chuyện với anh nữa đâu. Nói dứt câu. Kim Thanh đã ngoe nguẩy bỏ đi vào trong chẳng buồn nhìn lại anh chủ tiệm đang lắc đầu nhìn theo cô. Nào ai biết được trong lòng cô gái trẻ đang rối như tơ vò. Cô tự trách sao từ trước đến nay, không bao giờ cô quan tâm đến thân thế hay chỗ ở của anh ta để tìm đến nói một lời xin lỗi về hành động quá đáng của mình. Bây giờ muốn lên tiếng hỏi thăm Út Chi lại thấy e ngại vì sợ nhỏ ấy sẽ cười cho, nên chỉ còn biết âm thầm ôm nỗi ray rứt dù rằng bên ngoài cô vẫn tỏ thái độ dửng dưng như không một chút gì làm xao động được lòng cô. Chương 3 Kim Thanh cho xe quẹo sang đại lộ khá quen thuộc của trung tâm thành phố. Ô kìa! Căn biệt thự đồ sộ màu trắng đã hiện ra trước mắt, cô vội thắng xe. và kiếm lại một lần nữa xem mình có nhầm lẫn không. Kim Thạnh nói thầm: - Đúng là số nhà của Hoàng Nhi. Cô khẽ nhếch môi cười nhẹ một mình, cô vẫn còn tự hào cho trí nhớ không đến nỗi quá tệ như cô nghĩ.
  17. Không hiểu sao mấy lúc gần đây cô hay nghi ngờ chính mình, cái điều mà cô phải đối kịch liệt với bạn bè lúc còn khoác lên người chiếc áo dài trắng của tuổi mộng mơ lẫn khi bước chân vào cuộc đời đầy phức tạp với muôn vàn khó khăn này. Lòng tự tin đã bị giảm sút trong cô khi gánh nặng gia đình càng ngày càng tăng lên một cách rõ rệt. Mới từng tuổi này mà cô đã cảm nhận nỗi chán chường cũng những khổ tâm cứ xâu xé lòng cô. Cô không tủi hờn nhưng mặc nhiên nỗi tủi thân đôi lúc dâng trào khi gặp lại những bạn cũ và biết được họ vẫn còn hồn nhiên tung tăng trong sân trường đại học. Một dịp tình cờ, cho cô gặp lại Hoàng Nhi, cô bạn thân thương nhất ở tuổi học trò, cô còn nhớ rõ năm đó cũng là năm cô phải tự rời ghế nhà trường để nuôi bầy em nhỏ năm đứa nheo nhóc. Buổi chia tay của hai cô nữ sinh nhỏ bé lúc ấy là cô và Hoàng Nhi dù đã gần mười năm qua nhưng còn in đậm trong ký ức cô. Hôm ấy vào giờ chơi. Hoàng Nhi đã kéo tay cô ngồi xuống gốc phượng trong sân trường và tròn mắt hỏi: - Bộ Kim Thanh định nghỉ học thật vậy à!? Mân mê chiếc lá phượng be bé vô tư Kim Thanh đưa mắt nhìn cái cửa lớp nằm mãi tận cuối dãy hành lang của lầu hai rồi khẽ đáp: - Ừ! Mình sắp xa thầy cô bạn bè và cái lớp học thân yêu của bọn mình rồi. Hoàng Nhi đã nhìn một cách thương hại cô bạn có bản tính cứng rắn nhất lớp rồi hỏi như đã mang rời nỗi tuyệt vọng. - Bộ không còn cách nào có thể cứu vãn được tình thế của gia đình nữa sao? Mắt vẫn đăm đăm nhìn cái cửa lớp thân thuộc bằng vẻ u buồn. Kim Thanh nhẹ lắc đầu: - Không, càng ngày chỉ càng tệ hơn mà thôi. Hoàng Nhi thắc mắc: - Vậy rồi gia đình Thanh hiện thời sống bằng cách nào? Thanh thở dài đáp: - Vẫn trông cậy vào đồng lương ít ỏi của ba mình. Hoàng Nhi lại hỏi thêm: - Hai bác bắt buộc Thanh phải nghỉ học à? Thanh trầm ngâm trả lời bạn: - Không đâu, trái lại mình tự thấy có bổn phận phải lo lắng tương lai cho mấy đứa em quá nhỏ dại của mình. Một làn gió mạnh từ đâu đưa tới vô tình làm cánh phượng lẻ loi sớm nở đã vội xa cành lao mạnh xuống mặt đất. Kim Thanh đưa tay nhặt cành Phượng đỏ đơn lẻ đang năm im lìm trên tà áo trắng trinh nguyên, hai cô bạn nhận ra mùa hè đã đến và hai tâm hồn thơ ngây đang cố níu kéo thời gian để còn được ngồi bên nhau dưới gốc phượng trong sân trường. - Buồn quá! Hoàng Nhi cất tiếng kêu lên hai tiếng thật ảo não.
  18. Ánh mắt mơ màng vẫn còn dán lên khung cửa lớp thân yêu, Kim Thanh lên tiếng an ủi bạn: - Buồn làm gì hở Hoàng Nhi, lên lớp mới rồi sẽ có bạn bè mới mà thôi, đừng bận tâm với những mất mát cỏn con. Bây giờ Nhi mới nhìn hẳn sang cô bạn nhỏ và nói nhanh như sợ những lời lẽ trong nội tâm của mình sẽ bay biến theo những chiếc lá phượng rơi rụng bị cuốn theo làn gió kia. - Mình sẽ chịu chung cảnh mất mát. Kim Thanh mất bạn bè, mất lớp học còn mình sẽ mất đi một cô bạn thân yêu quí nhất trong đời học sinh của mình. Kim Thanh xúc động lắm, nhưng cô cố nói để bạn vui: - Một con nhỏ bạn bần hàn nghèo khổ thế này đâu xứng đáng gì để bạn yêu quí, thời gian rồi bạn sẽ dần dần bỏ quên mình mà thôi Hoàng Nhi ạ. Rời Thanh nắm vào cánh tay bạn cười nhẹ bảo: - Biết đâu sau này gặp lại mình nhỏ không thèm nhìn nữa là khác. Nhi nghe nói phản đối ngay: - Ê! Đừng có nói bậy nghe. Qua bốn năm cùng bàn, cùng lớp ở cấp hai với cô bạn tốt bụng. Kim Thanh đã hiểu bạn rất nhiều, nhưng cô cũng cố đùa: - Mình nói bậy mà lỡ có đúng "y chang'' thì nhớ bật đèn đỏ báo hiệu trước nhé! Hoàng Nhi chồm người tới phát nhẹ lên vai bạn: - Quỉ nè! Kim Thanh mỉm môi đáp lại cái dỗi hờn dễ yêu của bạn: - Mình dặn trước, kẻo sau này thấy mình đến cửa nhà, nhỏ thả chó ra cắn thì tội lắm đấy! Phát thêm cái mạnh hơn lên chiếc vai gầy của bạn, Hoàng Nhi đã nguýt yêu: - Úi chao! Ta tưởng nhỏ chỉ có giọng ca hay thôi, ai mà dè nhỏ còn có trí tưởng tượng phong phú dữ quá chứ! Kim Thanh ai oán bằng vẻ trẻ con thật ngây thơ: - Thói thường có phải như người ta bảo là "Giàu đổi bạn sang đổi vợ'' không nhỉ? Hoàng Nhi nhoẻn đôi môi tươi thắm: - Thôi đi bà cụ non, không có gì là tuyệt đối cả. Ở đời thì phải có kẻ vậy người khác chứ. Rồi cô đưa tay chỉ vào ngực mình: - Chẳng hạn như ta đây nè. - Tại sao? Hoàng Nhi khẳng khái đáp:
  19. - Trước sau như một. Kim Thanh đã vội lè lưỡi nhìn thẳng vào cô bạn đang ngồi kề bên trong mắt cô dường như đã bừng lên một chút tin yêu thật đậm đà vào tình bạn chân thành. Cô giả đò gạn hỏi: - Chắc ăn không nào? Nhi cười hớn hở đáp: - "Chắc ăn như 'bắp'' thôi cô bạn. Cả hai đồng mỉm cười. Nhi bỗng kéo nhẹ tay bạn bảo: - Thanh hãy hát cho mình nghe một bản để kỷ niệm lần cuối cùng hai đứa còn được ngồi bên nhau dưới sân trường đi nào. Đôi mắt đẹp thoáng sáng hơn. Thanh chân thành hỏi: - Bồ muốn mình ca bản gì? Nhi dễ dãi đáp vui: - Bản gì tuỳ bồ đó, miễn sao được thưởng thức giọng ca của Thanh là mình thấy thích rồi. Thanh liếc nhẹ sang bạn: - Xạo ghê! Thôi hãy nghe đây nè: Ánh mắt mơ màng lại nhìn lên cái cửa lớp màu xanh nhạt. Kim Thanh cất tiếng: - Cung đàn nào thương bằng tiếng ve sâu. Buôn nào hơn khi lứa đôi lìa nhaụ. . .... Bản nhạc chưa kịp dứt bởi tiếng chuông vào học đã nổi lên, hai cô bạn nhỏ đành nắm tay đứng lên để tiến về phía lớp học trong nỗi buồn man mác. Dòng tư tưởng của cô đến đây bổng lại cắt đứt bởi một giọng thật lạ: - Có phải cô đến dự tiệc tân gia. Kim Thanh đưa mắt nhìn người đàn ông đã ngoài năm mươi, cô hỏi lại ông: - Có phải nhà Hoàng Nhi không vậy bác? Người đàn ông nhanh miệng đáp: - Dạ đúng rồi - Rồi đưa tay mở toang hai cánh cửa cổng, ông vui vẻ - Dạ xin mời cô chạy thẳng vào ạ! Không còn nghi ngờ gì nữa. Kim Thanh mạnh dạn cho xe tiến thẳng về phía chiếc sân lát gạch đã có đủ loại xe đến từ lúc nào. Nhưng rồi bước chân hơi ngần ngại khi cô càng tiến gần về phía căn phòng rộng do sự hướng dẫn của người đàn ông lúc nãy. Cô phải kêu thầm: - ''Không ngờ nhà nhỏ Hoàng Nhi sang giàu đến mức nàý'.
  20. Và cô cũng tấm tắc ca ngợi cho lối kiến trúc thật tân kỳ tráng lệ của ngôi nhà. Kim Thanh vừa xuất hiện ở cửa thì Hoàng Nhi đã lao tới ôm chặt lấy cô mừng rỡ: - Sao mi đến trễ thế? Ta tưởng đâu mi đã quên mất ngày hôm nay rồi chứ. Mi đến với ai sao chỉ thấy vào đây có một mình? Ôi thôi! Nỗi mừng vui khôn xiết của Hoàng Nhi cứ trào tuôn ào ạt như dòng suối đổ từ ghềnh thác ập xuống. Kim Thanh cũng không ngờ tình cảm bạn dành cho mình vẫn còn đậm đà như ngày nào. Pha trộn giữa nỗi lo ngại và niềm vui, lòng Thanh thật sự xúc động hai hàng nước mắt sắp trào ra khoé mi nên câu đáp lời bạn đã nghe nghèn nghẹn? - Ơ, mình đến đây chỉ có một mình mà thôi, xin bạn hãy thứ lỗi cho tội đến muộn. Hoàng Nhi nói ngay: - Có mặt mi là ta mừng lắm rồi Kim Thanh ạ! Đừng nghĩ ngợi lôi thôi sẽ làm tình bạn của tụi mình càng xa cách thêm nữa. Tuy Hoàng Nhi thật lòng nói vậy, nhưng nhìn vào Hoàng Nhi người đối diện sẽ bị hút theo nét sinh động yêu đời của cô. Kim Thanh làm sao khỏi mặc cảm một khi vắng tin nhau đã mười năm mà giữa cô và Hoàng Nhi lại có khoảng cách biệt quá rõ rệt. Số phận cô vẫn còn mãi nhọc nhằn, bên cạnh một người bạn quá giàu sang, trưởng giả, Hãy nhìn kìa! Hôm nay Hoàng Nhi mặc chiếc váy hoa màu sắc rực rỡ cùng chiếc áo ngắn ngang hông, vẫn mái tóc màu hạt dẻ được cô khéo léo thắt thêm sợi nơ màu vàng buông thả làm duyên, nên trông Hoàng Nhi đẹp một cách lãng mạn mà cũng sang trong ra vẻ một cô chủ nhỏ xinh xắn, quyền quý làm sao. Nhớ lại thuở áo trắng, nhà hai đứa tuy cách nhau khá xa nhưng tâm hồn cả hai thật gần gũi, quấn quý. Cứ mỗi buổi học Hoàng Nhi đều ghé sang nhà Kim Thanh để đôi bạn cùng hồn nhiên đến trường, mỗi chuyện buồn vui trong đời đều thủ thỉ tâm sự nhau nghe cho vơi buồn vơi tủi. Thoáng chốc đó mà bây giờ ... Kim Thanh còn miên man thả dòng tư tưởng trôi theo áng mây buồn vời vợi, bỗng vòng tay Hoàng Nhi đột ngột buông ra khỏi người cô. Giọng Hoàng Nhi như rối lên: - Ô kìa, anh mới đến đó hả? Anh Hiệp ơi! Mau đến đây phụ tiếp khách với em đi, anh Hoàng Nghĩa vừa đến nữa kìa. Bất thần nhìn thấy người khách. Kim Thanh sững sờ vì ngạc nhiên. Mồm cô há hốc đến buồn cười. Quả là trái đất hình tròn, nên xui khiến cho cô gặp anh ta ở đây. Hiệp nghe tiếng vợ gọi cũng bỏ chân thật nhanh đến và Hoàng Nhi lại vô tình kéo tay Kim Thanh cùng Hoàng Nghĩa ngồi xuống chiếc bàn gần đó. Thấy chồng đã đứng trước mặt khách Hoàng Nhi tươi cười chỉ vào chồng bảo: - Ông xã mình đó, khỏi giới thiệu lại chắc Thanh đã biết cách đây hai tuần. Kim Thanh lịch sự nhẹ gật:
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2