intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Gạo Ruốc

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

40
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

****** Chiều, Gạo đang ngồi mơ màng tại ghế đá. Nó mông lung suy nghĩ về cuộc sống mới. Nó sắp phải sang Đức. Nó đã gọi Ruốc ra mà chẳng biết để làm gì. Ruốc tới, trên chiếc xe đạp địa hình mới mua. Tiến tới phía nó, Ruốc lên tiếng

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Gạo Ruốc

  1. Gạo Ruốc Tên tác giả: Mèo Thể loại: truyện ngắn ****** Chiều, Gạo đang ngồi mơ màng tại ghế đá. Nó mông lung suy nghĩ về cuộc sống mới. Nó sắp phải sang Đức. Nó đã gọi Ruốc ra mà chẳng biết để làm gì. Ruốc tới, trên chiếc xe đạp địa hình mới mua. Tiến tới phía nó, Ruốc lên tiếng : - Gọi tôi ra đây làm gì ??? Hay là định nói với tôi việc bà sắp phải đi ??? - Ông biết ??? – Nó ngạc nhiên vì nó chưa thông báo cho Ruốc tin này cơ mà. - Ừ… vừa biết… nhưng bà gọi tôi ra đây làm gì ??? - Chẳng làm gì cả!!! Nó nói rồi tiến tới phía xe đạp của Ruốc, ngồi lên yên sau hướng mắt ra phía Ruốc. Như hiểu ý nó, Ruốc cũng đến chỗ chiếc xe đạp, trèo lên, hỏi : - Tiểu thư muốn tới đâu ??? - Hồ Tây… Không hiểu sao nó lại nói ra cái địa danh này??? Ở Hà Nội có hang tá địa danh mà không chọn, bây giờ ra hồ Tây làm gì cơ chứ ??? Thôi kệ, cứ đến hồ Tây đi, không sao cả, trời nóng bức vậy ra hồ Tây hóng gió cũng được. Trên con đường, Ruốc cứ cắm cúi đạp xe, Gạo ngồi sau, cả hai đứa đều chẳng muốn nói gì. Con đường thân quen sao hôm nay lại cảm giác khác lạ thế ??? Hay tại vì nó sắp đi ??? Chắc vậy, trong mấy truyện tiểu thuyết lãng mạn mà nó đọc đều có nói như vậy thì chắc là vậy rồi…
  2. Hôm nay tất nhiên không phải là lần đầu Ruốc chở nó đi chơi nhưng bỗng dưng hôm nay, nó lại cảm nhận Ruốc thật khác, khác một cách rất… Ngồi trên xe và ngắm hai hàng cây ven đường, nó chợt thấy buồn. Hồi trước nó lúc nào cũng mạnh mẽ và yêu đời nhưng sao bây giờ lại hay buồn thế nhỉ ??? Haizz… thật chẳng thể nào đoán nổi tính cách của con người mà. Ruốc chở nó đi quanh vòng bờ hồ luôn. Từ đường Thanh Niên vòng ra đến Lạc Long Quân rồi tới công viên nước. Khi tới đầm sen, tụi nó dừng lại ngắm cảnh. Đã cuối hạ rồi nên sen cũng chẳng còn đến vài bông. Cả hồ sen rực hồng mùa hạ giờ chỉ còn mỗi sắc xanh của lá khi vào đầu thu. Cái không khí ở đây trong lành thật. Khác hẳn cái bụi bặm đường phố lúc chiều tà. Đôi mắt nó cứ lia qua lia lại như để thu hết cảnh vật vào trong đôi mắt đen láy kia… Ruốc lên tiếng: - Bao giờ bà đi ??? - Sắp!!! _ nó trả lời thờ ơ như thể không hề bận tâm tới mà chỉ chăm chú ngắm cảnh. - Vậy bà sẽ đi đâu ??? _ Ruốc vẫn cứ hỏi như đang mong chờ 1 câu trả lời đúng nghĩa từ nó. - Tôi nghĩ ông biết !!! _ nó đánh mắt sang Ruốc ngạc nhiên. - Vì sao ??? _ Ruốc hỏi vặn lại. - Ông đã nói chuyện với bố mẹ tôi ??? _ Nó hỏi. - Đúng vậy, nhưng họ chỉ nói bà sắp đi !!! _ Đôi mắt Ruốc cụp xuống như cố gắng che giấu cái xúc cảm đang len lỏi trong người cậu. - Thủ đô Béc-lin. Ông nghĩ sao ??? _ Giọng điệ của nó như vui mà buồn. - Một nơi đẹp, và cũng là điểm tới mơ ước của cả hai. _ Vẫn cái chất giọng ấy nhưng trong đôi mắt kia như ánh lên một niềm vui khó tả. Ngắm lá chán chê, tụi nó mới rời địa điểm và đi tới phố cổ. Bây giờ mới có 6 giờ còn sớm nên hai đứa cùng nhau vòng vèo hết 36 phố thì cũng ngót 2 tiếng rưỡi.
  3. Chơi mệt lả, Gạo lại kéo Ruốc ra bờ hồ Gươm mua cả bịch kem rồi bắt Ruốc chạy vòng vòng cho mát. Ruốc hôm nay hình như hơi ‘hiền’ khi bị bắt nạt như vậy mà chẳng nói tiếng nào. 9:30. Cũng đã khá muộn nên hai đứa mới chịu đi về để nghe “giảng”. Trước cổng nhà Gạo. Cả hai cứ nấn ná mãi. Chỉ đứng đó, yên lặng. Tiếng nói của mẹ Gạo từ trong nhà vang lên xóa tan cái bình yên trong vườn : - Gạo về rồi hả con ??? A, có cả Ruốc nữa, vào nhà cô chơi đi cháu… mai Gạo đi rồi, vào ngồi chơi đi cháu… - Dạ, cháu cảm ơn cô nhưng muộn rồi cháu phải về đây ạ, cháu chào cô!!! Ruốc nói xong rồi đạp xe đi thẳng. Chẳng ngoái lại nhìn nó như mọi lần, khiến nó thấy buồn. Vươn vai ngáp dài một cái, tay nó mò mẫm cái điện thoại để xem giờ… và suýt ngã ngửa khi nhìn thấy bây giờ mới gần 5 giờ sáng. Không ngủ nữa, nó bấm số, gọi cho 1 người. - Alo!!! _ đầu dây bên kia đáp với giọng ngái ngủ. - Alo! Ruốc hả??? tui nè, nhờ ông một việc được không ??? _ nó hỏi hơi e dè vì sợ Ruốc sẽ không nhận lời. - Việc gì ??? _ vẫn cái giọng ngái ngủ đó. - Ông qua nhà tôi, chở tôi ra hồ Tây được không??? Tôi có việc muốn làm. - Bây giờ sao ??? - Ừ, bây giờ tại 8 giờ tôi bay rồi, qua đón tôi nhé. - Ừ, cũng được. _ Ruốc nói xong rồi cúp máy luôn. Nó thì vẫn ngồi trên cái giường ấm áp mà chẳng muốn rời. Cuối cùng sau 10 phút đấu tranh tâm lí thì nó cũng tiến tới cái tủ quần áo lấy cho mình cái quần lửng bò
  4. với cái áo phông pucca và cái cardigan xám nhạt rồi tiến tới phòng tắm. Đúng 5 giờ 10 phút, Ruốc đã có mặt ở trước của nhà nó. Cậu mặc quần bò đen, áo phông trắng và cardigan đen đi cùng giầy nike trắng bên cạnh cái xe địa hình màu xám. Gạo ngó ra ngoài cửa đã thấy Ruốc. Vội chạy xuống nhà mang theo đôi xăng-đan đen. Mở của thật khẽ rồi bước ra. Nó cất tiếng : - Cảm ơn vì đã tới! - Không có gì, mà bà muốn ra hồ Tây làm gì ??? hôm qua đi rồi mà… - Bí mật… Chẳng nói gì nữa, Ruốc lại đèo nó đi. Đến nơi, lại đầm sen cũ. Nó bước xuống, hít một hơi, nó nói : - Chụp cho tôi một kiêu ảnh với đầm sen này nha… Ruốc tròn xoe con mắt ngạc nhiên: - Bà có bao giờ thích chụp ảnh đâu, mà sao không nói sớm ? tui không mang máy ảnh, chụp điện thoại mờ lắm. - Không sao! Chụp cho tôi đi. Ruốc lấy điện thoại ra, bấm máy. Hình ảnh của một cô gái đẹp nhưng vẫn phảng phất chút trẻ con đã lọt ngay vào màn hình chiếc điện thoại. Trái tim của Ruốc lại một lần nữa chệch nhịp vì “cố bé” này rồi. 7 giờ 45 phút, máy bay từ Hà Nội đến thành phố Béc-lin sắp cất cánh. Nó cứ đứng ở sảnh sân bay chờ ai đó. Ruốc không tiến nó. 7 giờ 52 phút, nó đang gấp rút làm nốt thủ tục lên máy bay nhưng lòng vẫn đang chờ một người. 7 giờ 57 phút, nó mang theo nỗi buồn và sự hụt hẫng lên máy bay.
  5. Tìm được chỗ ngồi, cất hành lí, nó ngồi xuống đúng chỗ của mình. Nó chú ý đến cậu bận ngồi bên cạnh. Giầy nike trắng, quần bò đen, áo phông trắng, cardigan đen, đội chiếc mũ hiphop xámche hết mặt. Giống Ruốc quá. Nhưng rồi nó tự nhủ chỉ là giống thôi mà. Nó quay sang phía khác. Cậu bạn bên cạnh nó cất tiếng khiến nó sững lại: - Tôi đợi bà 15 phút trên này rồi đấy!!! Đúng là Ruốc rồi. Nó quay sang : - Vì sao ông lại ở đây??? - Tui định nói với bà hôm qua nhưng lại được biết bà cũng đi nên tôi không nói nữa. - Vậy là chúng ta sẽ vẫn là đôi bạn luôn bên nhau đúng không??? _ nó cười sung sướng. - À, Gạo này, tui muốn nói với bà một chuyện… _ Ruốc lấp lửng. - Ừm, ông nói đi!!! - Tôi … tôi … thích bà… _ Ruốc ấp úng rồi nhìn thẳng vào đôi mắt tròn to, trong veo đang nhìn mình. 8 giờ, chuyến bay từ Hà Nội đến thành phố Béc-lin cất cánh.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2