7. TỔ CHỨC CỦA BẠN CÓ KHẢ NĂNG<br />
TĂNG TRƯỞNG PHÁ VỠ HAY KHÔNG?<br />
Chúng ta nên chọn ai để điều hành các doanh nghiệp tăng trưởng mới? Đơn<br />
vị tổ chức nào của công ty sẽ làm tốt nhất việc xây dựng một doanh nghiệp tăng<br />
trưởng thành công trên ý tưởng cụ thể này, và đơn vị nào có thể thất bại? Cách<br />
tốt nhất để cơ cấu đội ngũ phát triển và ra mắt sản phẩm này là gì? Khi nào thì<br />
việc tạo nên một tổ chức độc lập trở nên quan trọng, và khi nào thì nó là sự điên<br />
rồ? Làm thế nào chúng ta có thể dự đoán chính xác những gì một đơn vị tổ chức<br />
có khả năng và không có khả năng đạt được? Làm thế nào chúng ta có thể tạo<br />
ra những khả năng mới?<br />
ột số lượng đáng ngạc nhiên các cải cách thất bại không phải vì những lỗ<br />
hổng công nghệ nguy hiểm hay do thị trường chưa sẵn sàng. Chúng thất bại<br />
bởi trách nhiệm xây dựng các doanh nghiệp này được giao cho các nhà<br />
quản lý hoặc tổ chức có khả năng chưa tương xứng. Giám đốc điều hành doanh<br />
nghiệp mắc sai lầm này bởi thường thì chính các kỹ năng dẫn đến thành công của tổ<br />
chức trong các tình huống bền vững lại làm hỏng những kế hoạch về tăng trưởng<br />
phá vỡ. Những năng lực của một tổ chức lại trở thành điểm yếu kém của họ khi sự<br />
trì trệ diễn ra.(1) Chương này cung cấp lý thuyết để hướng dẫn các giám đốc điều<br />
hành lựa chọn đội ngũ quản lý và xây dựng một cơ cấu tổ chức có khả năng xây<br />
dựng một doanh nghiệp tăng trưởng mới. Nó cũng chỉ ra các sự lựa chọn của nhà<br />
quản lý và cơ cấu sẽ khác nhau như thế nào do hoàn cảnh.<br />
<br />
M<br />
<br />
Các nguồn lực, quy trình và giá trị<br />
Khái niệm khả năng hết sức linh hoạt này thực sự có ý nghĩa gì? Chúng tôi thấy<br />
cần thiết khi chia khái niệm khả năng thành ba nhóm hoặc tập hợp các yếu tố để<br />
xác định những gì một tổ chức có thể và không thể thực hiện: nguồn lực, quy trình<br />
và giá trị của nó – bộ ba chúng tôi gọi tắt là RPV (Resources – Processes – Values).<br />
Mặc dù mỗi khái niệm này đòi hỏi phải định nghĩa và phân tích cẩn thận nhưng khi<br />
kết hợp chúng lại với nhau, chúng tôi thấy rằng chúng cung cấp một phương pháp<br />
hiệu quả để đánh giá khả năng và yếu kém của một tổ chức theo cách có thể làm<br />
cho cải cách phá vỡ có nhiều khả năng thành công.(2)<br />
<br />
Nguồn lực<br />
Nguồn lực là yếu tố hữu hình nhất trong ba yếu tố trong cơ cấu RPV. Nguồn lực<br />
bao gồm con người, thiết bị, công nghệ, thiết kế sản phẩm, thương hiệu, thông tin,<br />
<br />
tiền mặt và các mối quan hệ với các nhà cung cấp, nhà phân phối và khách hàng.<br />
Nguồn lực thường là con người hoặc đồ vật, con người có thể được tuyển dụng và sa<br />
thải, đồ vật có thể được mua và bán, giảm giá trị hoặc xây dựng. Hầu hết các nguồn<br />
lực có thể nhìn thấy và thường là đo lường được, nhờ đó nhà quản lý có thể dễ dàng<br />
đánh giá được giá trị của chúng. Chúng thường cũng khá linh hoạt: Tương đối dễ<br />
dàng để vận chuyển chúng vượt qua ranh giới của các tổ chức. Một kỹ sư có những<br />
đóng góp giá trị trong một công ty lớn có thể nhanh chóng trở thành đóng góp có<br />
giá trị trong một doanh nghiệp mới. Công nghệ được phát triển cho ngành viễn<br />
thông có thể có giá trị trong chăm sóc sức khỏe. Tiền mặt là một nguồn tài sản rất<br />
linh hoạt.<br />
Trong tất cả các lựa chọn nguồn lực cần thiết để xây dựng thành công các doanh<br />
nghiệp tăng trưởng mới, điều hay làm thất bại các dự án kinh doanh nhất chính là<br />
lựa chọn nhà quản lý. Chúng tôi đã xem xét nhiều nỗ lực thất bại trong việc tạo ra<br />
ngành kinh doanh tăng trưởng mới và ước tính rằng đến phải đến một nửa trong số<br />
đó, những người am hiểu tình hình, khi nhìn lại, thấy rằng đã chọn sai người dẫn<br />
dắt dự án.(3) Tại sao quá trình chọn lựa các nguồn lực quản lý quan trọng lại rất khó<br />
đoán trước?<br />
<br />
Tại sao những người có những điều kiện cần<br />
thiết lại thường là lựa chọn sai lầm<br />
Chúng tôi nghi ngờ rằng các sai lầm xảy ra khi các công ty lựa chọn nhà quản lý<br />
ở mọi cấp độ – từ giám đốc điều hành đến những người đứng đầu bộ phận kinh<br />
doanh cho đến quản lý dự án – dựa vào những gì chúng tôi gọi là tư duy “điều kiện<br />
cần thiết”, mượn khái niệm từ cuốn sách nổi tiếng của Tom Wolfe và bộ phim cùng<br />
tên vào năm 1983.(4) Nhiều ủy ban tìm kiếm và giám đốc nhân sự phân loại ứng<br />
viên theo tiêu chí điều kiện cần thiết. Họ cho rằng có thể xác định các nhà quản<br />
lý thành công bằng cách sử dụng các cụm từ như “giao tiếp tốt”, “định hướng chú<br />
trọng kết quả”, “dứt khoát” và “kỹ năng con người tốt”. Họ thường tìm kiếm một<br />
chuỗi liên tục những thành công trong quá khứ để dự đoán khả năng thành công<br />
trong tương lai. Lý thuyết là nếu bạn tìm thấy một người nào đó có thành tích tốt<br />
trong quá khứ và các điều kiện cần thiết thì họ có thể lãnh đạo các dự án kinh<br />
doanh mạo hiểm mới thành công. Tuy nhiên, theo cách nói của cuốn sách này, tư<br />
duy “điều kiện cần thiết” lại là lựa chọn sai lầm.(5)<br />
Một giả thuyết thay thế dựa trên tình huống được trình bày bởi Giáo sư Morgan<br />
McCall, theo quan điểm của chúng tôi, có thể là một chỉ dẫn đáng tin cậy hơn rất<br />
nhiều cho các giám đốc điều hành đang cố gắng có được những con người thích hợp<br />
ở các vị trí thích hợp vào thời điểm thích hợp.(6) McCall khẳng định rằng các kỹ<br />
năng quản lý và trực giác cho phép con người thành công trong các nhiệm vụ mới<br />
được hình thành thông qua kinh nghiệm từ các nhiệm vụ trước đó trong sự nghiệp<br />
của họ. Do đó một ngành kinh doanh có thể được coi như một trường học, và các<br />
<br />
vấn đề mà các nhà quản lý phải đối mặt bên trong đó tạo thành “chương trình giảng<br />
dạy” trong trường. Do vậy các kỹ năng mà các nhà quản lý được trông đợi là học<br />
được và còn thiếu sót phụ thuộc rất nhiều vào các “khóa học” họ tham gia và không<br />
tham gia khi họ tham dự nhiều trường học kinh nghiệm.<br />
Các nhà quản lý đã thành công khi tiến thân vào một bộ phận ổn định trong<br />
doanh nghiệp – ví dụ như bộ phận sản xuất động cơ điện phân khối lớn đạt<br />
chuẩn cho các thiết bị công nghiệp – thường có thể có được những kỹ năng cần<br />
thiết để thành công trong tình huống đó. Các “cử nhân” từ ngôi trường này sẽ có<br />
kỹ năng điều hành tốt khi quản lý các chương trình giám sát chất lượng, giải<br />
quyết các đội cải tiến quy trình với các nỗ lực kiểm soát chi phí. Tuy nhiên, ngay<br />
cả các giám đốc điều hành lâu năm nhất từ ngôi trường này vẫn có thể yếu kém<br />
trong việc lập ra một nhà máy mới, bởi họ sẽ gặp phải những vấn đề rất khác<br />
trong một nhà máy mới so với điều hành một nơi đã hoạt động tốt.<br />
Khi các nhà lãnh đạo một công ty chậm phát triển quyết định họ cần phải bắt<br />
đầu một doanh nghiệp tăng trưởng mới để phục hồi sức sống của công ty, ai sẽ<br />
là người được họ tin tưởng giao trách nhiệm dẫn dắt kế hoạch mạo hiểm này?<br />
Một nhà quản lý tài năng từ ngành kinh doanh nòng cốt đã có những thành công<br />
trong quá khứ? Một người bên ngoài khởi dựng và phát triển một công ty thành<br />
công? Ý tưởng về “trường học kinh nghiệm” cho thấy rằng cả hai nhà quản lý này<br />
đều có thể đem lại rủi ro. Các ứng cử viên nội bộ đã học được cách đáp ứng các<br />
con số đặt ra, đàm phán các hợp đồng cung cấp lớn và cải thiện hoạt động hiệu<br />
quả và chất lượng, nhưng có thể chưa từng tham dự bất kỳ một “khóa học” nào<br />
về khởi dựng doanh nghiệp mới trước đó. Một doanh nhân bên ngoài có thể đã<br />
học được rất nhiều về việc xây dựng tổ chức mới phát triển nhanh, nhưng sẽ có<br />
ít kinh nghiệm trong việc cạnh tranh giành nguồn lực và do đó tạo nên những<br />
quy trình không phù hợp trong một nền văn hóa doanh nghiệp hoạt động ổn<br />
định và hướng đến hiệu quả làm việc.<br />
Để đảm bảo rằng các nhà quản lý đã phát triển các kỹ năng cần thiết để thành<br />
công với những nhiệm vụ mới, cần kiểm tra lại các vấn đề mà họ từng đối mặt trong<br />
quá khứ. Việc nhà quản lý đã thành công với vấn đề này không quan trọng bằng<br />
việc họ đã đối mặt với nó và phát triển các kỹ năng và trực giác để xử lý các thách<br />
thức trong tương lai. Một vấn đề trong việc dự đoán thành công trong tương lai từ<br />
thành công trong quá khứ là các nhà quản lý có thể thành công không phải do<br />
riêng họ – và chúng ta thường học được thêm rất nhiều từ thất bại hơn là từ thành<br />
công. Thất bại và đứng lên từ thất bại có thể là các khóa học quan trọng trong các<br />
trường học kinh nghiệm. Miễn là họ sẵn sàng và có khả năng học hỏi, sai lầm và đi<br />
lên từ sai lầm có thể mang lại cho các nhà quản lý một bản năng tốt hơn trong việc<br />
định hướng trong tương lai.<br />
Để minh họa cách các kinh nghiệm trước đây của nhà quản lý có thể hình thành<br />
các kỹ năng mà họ mang đến cho nhiệm vụ mới, hãy cùng tiếp tục phần thảo luận<br />
của chương 4 về Pandesic, liên doanh cao cấp giữa Intel và SAP được thành lập<br />
năm 1997 để tạo một phá vỡ thị trường mới, bán phần mềm hoạch định nguồn lực<br />
<br />
doanh nghiệp (ERP) cho các doanh nghiệp nhỏ. Intel và SAP đã lựa chọn cẩn thận<br />
một số giám đốc điều hành thành công nhất của họ, đã được thử thách và chứng<br />
minh được năng lực, để lãnh đạo dự án mạo hiểm này.<br />
Pandesic tăng lên100 nhân viên trong vòng tám tháng và nhanh chóng thành<br />
lập các văn phòng ở châu Âu và châu Á. Trong vòng một năm, họ đã tuyên bố thiết<br />
lập 40 mối quan hệ đối tác chiến lược với các công ty như Compaq, HewlettPackard và Citibank. Giám đốc điều hành Pandesic mạnh bạo tuyên bố sản phẩm<br />
đầu tiên của họ trước khi tung ra thị trường để cảnh báo các đối thủ cạnh tranh<br />
tương lai tránh xa thị trường doanh nghiệp nhỏ. Công ty đã ký thỏa thuận phân<br />
phối và thực hiện với cùng các công ty tư vấn công nghệ phục vụ như các đối tác<br />
kênh có năng lực trong hệ thống công ty lớn của SAP. Sản phẩm này ban đầu được<br />
xác định là phần mềm ERP đơn giản cho các doanh nghiệp nhỏ thông qua Internet,<br />
sau đó phát triển thành một giải pháp từ đầu đến cuối hoàn toàn tự động. Pandesic<br />
là một thất bại ngoạn mục. Họ bán được rất ít hệ thống và đóng cửa vào tháng Hai<br />
năm 2001 sau khi đã bỏ ra hơn 100 triệu đô-la.<br />
Sử dụng nhận thức muộn 20/20 để giải thích thất bại này là điều dễ hiểu.<br />
Các đối tác kênh của Pandesic không có động cơ để bán sản phẩm bởi nó đã phá<br />
vỡ mô hình kinh tế của họ. Công ty nhanh chóng đẩy mạnh chi phí để thiết lập<br />
sự hiện diện toàn cầu với hy vọng sẽ tạo dựng đồ thị doanh thu dốc hơn. Nhưng<br />
việc này tăng đáng kể khối lượng sản phẩm cần thiết để hòa vốn. Giải pháp là<br />
phát triển thành một sản phẩm phức tạp thay vì là phần mềm kinh doanh nhỏ<br />
đơn giản theo dự kiến ban đầu.<br />
Rõ ràng là đội ngũ Pandesic đã mắc phải nhiều sai lầm. Nhưng câu hỏi thực sự<br />
thú vị không phải là họ đã làm sai điều gì, mà là làm thế nào một quản lý có khả<br />
năng, kinh nghiệm và được tôn trọng – trong số những người tốt nhất mà Intel và<br />
SAP có được – lại có thể mắc phải những sai lầm này.<br />
Để biết làm thế nào các nhà quản lý với những thành tích tuyệt vời lại lãnh<br />
đạo một kế hoạch mạo hiểm sai lầm, chúng ta hãy nhìn vào năng lực của họ<br />
phục vụ cho các nhiệm vụ từ ý tưởng “trường học kinh nghiệm”. Điều này có thể<br />
được thực hiện trong ba bước. Đầu tiên, hãy tưởng tượng mình ở Pandesic vào<br />
ngày đầu tiên khi các giám đốc điều hành đã đồng ý bắt đầu kế hoạch phá vỡ<br />
này. Chỉ với tầm nhìn xa và không cho phép sự nhận thức muộn, bạn có thể dự<br />
đoán chắc chắn những thách thức hoặc vấn đề nào kế hoạch này sẽ gặp phải?<br />
Dưới đây là một vài trong số những vấn đề mà chúng ta có thể sẽ phải đối mặt:<br />
Chúng ta không chắc chắn liệu chiến lược của mình có đúng đắn hay không –<br />
tuy nhiên chúng ta phải tìm ra chiến lược đúng đắn, đạt được đồng thuận và xây<br />
dựng một doanh nghiệp.<br />
Chúng ta không biết thị trường này sẽ được phân khúc như thế nào. “Doanh<br />
nghiệp nhỏ” có thể không đúng, và “tích hợp dọc” có lẽ cũng không đúng.<br />
Chúng ta phải tìm ra những công việc nào mà khách hàng đang cố gắng để thực<br />
hiện, rồi thiết kế sản phẩm và dịch vụ giúp họ thực hiện công việc đó.<br />
<br />
Chúng ta cần phải tìm hoặc tạo ra một kênh phân phối với động lực là bán được<br />
sản phẩm này.<br />
Công ty mẹ sẽ trao cho chúng ta những “món quà” như chi phí hoạt động, kế<br />
hoạch và ngân sách. Chúng ta sẽ cần phải nhận một vài thứ và né tránh những<br />
cái khác.<br />
Chúng ta cần phải mang lại lợi nhuận, và phải quản lý các nhận thức và<br />
những kỳ vọng của công ty mẹ để họ tiếp tục rót xuống các khoản đầu tư cần<br />
thiết để thúc đẩy tăng trưởng lợi nhuận của chúng ta.<br />
Bước thứ hai là áp dụng lý thuyết của McCall. Lên danh sách các khóa học mà<br />
chúng ta muốn thành viên của ban quản lý Pandesic tham gia trong các nhiệm vụ<br />
công việc trước đó ở trường học kinh nghiệm – những kinh nghiệm mà qua đó họ<br />
có thể phát triển trực giác và kỹ năng để hiểu và quản lý các vấn đề có thể dự đoán<br />
được. Danh sách các kinh nghiệm này tạo thành một “bản mô tả tuyển dụng” cho<br />
ban quản lý cấp cao. Thay vì chỉ định các điều kiện cần thiết, bước đầu đã xác định<br />
các trường hợp trong đó các nhóm mới được yêu cầu phải quản lý. Bước thứ hai phù<br />
hợp với các trường hợp phải đối mặt với những thách thức mà các nhà quản lý của<br />
dự án mạo hiểm mới từng đối phó.<br />
Trong ví dụ về Pandesic, chúng ta sẽ muốn có một CEO đã từng đưa ra được một<br />
dự án kinh doanh rồi nhận ra nó không hiệu quả, và sau đó hướng tới một chiến<br />
lược hiệu quả. Chúng ta muốn có một giám đốc marketing đã từng sáng suốt tìm ra<br />
cách một thị trường mới nổi được cấu trúc, đã giúp hình thành một gói sản phẩm và<br />
dịch vụ mới, thực hiện tốt một công việc quan trọng cho khách hàng từng không<br />
phải người tiêu dùng sản phẩm, v.v…<br />
Với danh sách hoàn chỉnh, bước thứ ba của chúng ta sẽ là so sánh tập hợp các<br />
kinh nghiệm và quan điểm cần có với những kinh nghiệm trong hồ sơ của những<br />
người quản lý dẫn dắt Pandesic. Bất chấp những thành tích tuyệt vời trong quá<br />
khứ về quản lý các hoạt động toàn cầu của các công ty rất thành công, không ai<br />
trong số các giám đốc điều hành được chọn để điều hành dự án này từng đối<br />
mặt với bất kỳ kiểu vấn đề nào như thế này trước đây. Các trường học kinh<br />
nghiệm mà họ theo học đã dạy họ cách quản lý các tổ chức toàn cầu khổng lồ,<br />
phức tạp, phục vụ các thị trường lâu năm với dòng sản phẩm được xác định rõ<br />
ràng. Không ai trong số họ đã từng vật lộn với việc thiết lập một chỗ đứng trên<br />
thị trường mới với một sản phẩm đột phá.(7)<br />
Một trong những thế bế tắc mà các tập đoàn ổn định phải đối mặt khi muốn<br />
khôi phục tăng trưởng bằng cách ra mắt các doanh nghiệp mới là ở chỗ trường<br />
học kinh nghiệm nội bộ của họ cung cấp ít khóa học quý báu để từ đó các nhà<br />
quản lý có thể học cách thiết lập các doanh nghiệp phá vỡ mới. Theo nhiều cách,<br />
các nhà quản lý được các giám đốc điều hành công ty tin tưởng nhất vì đã liên tục<br />
mang lại những kết quả cần thiết trong các ngành kinh doanh nòng cốt lại không<br />
thể được tin cậy giao cho việc dẫn dắt thiết lập tăng trưởng mới. Trong tình<br />
huống này, giám đốc nhân sự phải chịu một gánh nặng lớn. Họ cần phải theo dõi<br />
<br />