CHƯƠNG III<br />
GIAN TRUÂN NƠI MIỀN<br />
ĐẤT HỨA<br />
<br />
166<br />
<br />
Gian Truân chỉ là Thử Thách<br />
<br />
1. Sài Gòn, Bước Đầu Vào Đời<br />
Những ngày cuối năm học ở Trường Đại học<br />
Huế, trong khi nhiều người xốn xang thì lòng tôi vui<br />
mừng quá đỗi bởi ước mơ đặt chân đến Sài Gòn không<br />
còn xa vời vợi nữa. Tôi không màng đến những sinh<br />
hoạt hằng ngày ở trường bởi đã đến lúc phải thực hiện<br />
quyết tâm đến với miền đất hứa Sài Gòn, phải dứt áo ra<br />
đi bỏ lại sau lưng thành phố Huế hiền hòa thân thương<br />
- nơi có người mẹ già vẫn hằng ngày vật lộn với ruộng<br />
đồng.<br />
Sài Gòn! Đó là nơi chứa đựng bao thứ tươi đẹp<br />
mà một người trẻ như tôi luôn khao khát đặt chân đến.<br />
Là mảnh đất phồn hoa, trù phú, là niềm hy vọng của<br />
biết bao nhiêu người ở tỉnh lẻ. Cuối cùng thì giấc mơ<br />
cháy bỏng từ rất lâu cũng sắp thành hiện thực!<br />
Việc tôi rời Huế sẽ phần nào đỡ gánh nặng cho<br />
mẹ. Mẹ có thể tự lo ở quê nhà. Tôi rời Huế vì ý nghĩ<br />
muốn thoát khỏi vùng đất nghèo khó để tìm cơ hội thay<br />
đổi cuộc đời. Hy vọng Sài Gòn sẽ là nơi tôi có thể vừa<br />
học vừa kiếm tiền giúp mẹ, là nơi tôi có thể đua tranh<br />
trong môi trường mới. Đó là những lý do thôi thúc tôi<br />
ra đi.<br />
Dù thường xuyên nghĩ về những dự định, những<br />
kế hoạch sẽ thực hiện ở Sài Gòn nhưng thật ra tôi chưa<br />
có hình dung nào trọn vẹn, cụ thể về nơi ấy. Tất cả<br />
những gì biết được chỉ qua báo chí, một số hình ảnh<br />
hay lời kể, còn Sài Gòn trong hiện thực thế nào vẫn là<br />
<br />
Gian Truân chỉ là Thử Thách<br />
<br />
167<br />
<br />
những điều rất bí ẩn. Nhưng chính bí ẩn đó càng thôi<br />
thúc tôi khám phá con đường của riêng mình.<br />
Tôi chẳng có ai thân thích ở Sài Gòn. Ngay cả<br />
trong thành phố Huế, tôi đã chẳng có người thân nào để<br />
nương nhờ trong những năm tháng vất vả đường xa tới<br />
trường, ăn ở kham khổ thì làm gì có bà con họ hàng ở<br />
nơi xa tít như Sài Gòn? Tôi hơi rùng mình khi nghĩ đến<br />
điều ấy nhưng dù khó khăn, khổ sở, bơ vơ thế nào, tôi<br />
cũng quyết đi. Chỉ có ra đi, tôi mới có được những cơ<br />
hội lớn cho đời mình. Tôi phải thay đổi cuộc đời mình,<br />
thay đổi cuộc đời nghèo khổ đói rách của mẹ. Tôi nghĩ<br />
như vậy và trong đầu đã có những suy tính riêng.<br />
Như đã nói ở chương sách trước, trong thời gian<br />
học Đại học Huế, tôi vẫn giữ liên lạc với những người<br />
bạn cũ, trong đó có Nguyễn Văn Cương. Cương học<br />
cùng tôi 7 năm từ lớp đệ thất cho đến hết lớp đệ nhất.<br />
Sau khi học xong lớp đệ nhất và sau kỳ thi tú tài toàn,<br />
Cương đăng ký vào trường sĩ quan Thủ Đức với cấp<br />
bậc chuẩn úy. Lương sĩ quan của Cương tuy không<br />
nhiều nhưng cũng đủ sống. Vì vậy, tôi liên lạc với<br />
Cương với hy vọng có thể nhờ bạn giúp đỡ khi vào Sài<br />
Gòn, trước tiên là nhờ đón ở ga Sài Gòn.<br />
Khi mọi thứ đã gần như chắc chắn, tôi mới<br />
thông báo cho mẹ về ý định đi Sài Gòn. Thật ra, tôi<br />
từng kể cho mẹ nghe về ước mơ, về hy vọng đổi đời ở<br />
những miền đất hứa hẹn hơn quê nghèo nhưng hình<br />
như đến lúc này, mẹ vẫn không ngờ tôi lại quyết tâm ra<br />
đi đến vậy.<br />
<br />
168<br />
<br />
Gian Truân chỉ là Thử Thách<br />
<br />
Từ trước đến nay, mẹ lúc nào cũng lo lắng cho<br />
tôi, vậy nên lúc đó mẹ lại càng lo lắng gấp ngàn lần.<br />
Nhưng biết làm sao đây, tôi đã lớn và có con đường<br />
phải đi, phải xây đắp tương lai. Mẹ dù lo, dù buồn, dù<br />
nặng trĩu suy tư thì vẫn phải ủng hộ tôi vì mẹ đâu có cơ<br />
hội biết đến một thế giới khác hơn ruộng đồng.<br />
Những ngày tháng ít ỏi còn lại ở Huế, cuộc sống<br />
của tôi trôi qua như bao ngày, nhưng tâm trạng lẫn lộn<br />
buồn vui khó tả. Càng gần đến ngày lên đường, nỗi<br />
buồn và sự lo lắng càng như nuốt trọn tim tôi. Không<br />
biết chuyến đi lần này sẽ ra sao? Hành trình chỉ mới là<br />
bắt đầu, con đường phía trước hẳn sẽ lắm gian nan.<br />
Những suy tưởng, mộng ước… vẫn còn xa xôi quá. Mẹ<br />
ở nhà biết sẻ chia vui buồn cùng ai? Biết khi nào tôi<br />
mới có dịp quay về nơi này? Chuyến đi này không phải<br />
là xa mẹ ngày một ngày hai, bởi chính tôi cũng không<br />
biết chắc liệu có ngày trở về không giữa bối cảnh đất<br />
nước chiến tranh loạn lạc triền miên…<br />
Tôi cũng hỏi đi hỏi lại bản thân nhiều lần rằng<br />
đến Sài Gòn có thật sự là điều tôi mong muốn, bởi ở đó<br />
sẽ chẳng có ai để dựa vào, còn tại Huế, ít ra còn có mẹ<br />
ở bên, an ủi tinh thần. Liệu tôi có thể vượt qua những<br />
cạm bẫy nơi miền đất phồn hoa đó không?... Rất nhiều<br />
dấu chấm hỏi xoay quanh tâm trí tôi. Cuối cùng, tôi tự<br />
trả lời tất cả bằng một dấu chấm than: ĐI!<br />
Về vật chất, tôi không có gì ngoài tấm áo rách,<br />
nhưng về tinh thần, tôi có trí tuệ, lòng quyết tâm, ý chí<br />
và một tuổi trẻ rộng thênh thang để đi tìm và bước tới<br />
<br />
Gian Truân chỉ là Thử Thách<br />
<br />
169<br />
<br />
một chân trời tươi đẹp hơn. Tuổi già của mẹ đang đến<br />
gần, tôi không muốn trong tương lai mẹ tiếp tục cơ cực,<br />
lam lũ như bây giờ. Chỉ có con đường duy nhất là đến<br />
Sài Gòn. Đây là con đường tôi chọn, tôi muốn đi và<br />
quyết đi tới cùng.<br />
Ngày tôi đi, trời Huế buồn mênh mang. Những<br />
đám mây u ám trên bầu trời như muốn níu kéo điều gì.<br />
Lá vàng rơi rớt đâu đây như nói thay nỗi lòng của tôi đứa con được sinh ra và gắn bó suốt 19 năm trời trên<br />
mảnh đất này. Tôi nhìn trời Huế, nhìn đất Huế mà nghe<br />
tim xốn xang.<br />
Mẹ tiễn tôi bằng những giọt nước mắt chan chứa<br />
bao yêu thương và hy vọng. Tôi đã lớn, đã đủ khiến mẹ<br />
an tâm nên mẹ không còn dặn dò như ngày tiễn vào<br />
Viện Dục Anh nữa. Mẹ chỉ hy vọng tôi bình an và<br />
mong chờ ngày tôi trở lại không còn nghèo khổ. Tôi<br />
ngậm ngùi ra đi với hy vọng vài ba năm sau sẽ thành<br />
tài, giúp mẹ bỏ bớt gánh nặng đã phải gồng gánh bao<br />
nhiêu năm nay.<br />
Tàu rù rì rời Huế, bao nhiêu tâm sự đành chôn<br />
chặt trong lòng của mẹ và tôi. Nhìn bóng dáng mẹ<br />
khuất xa, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào tận đáy lòng.<br />
Từ nay tôi sẽ không còn mẹ bên cạnh nhắc nhở những<br />
điều nhỏ nhặt nhất, không còn được ăn bữa cơm rau<br />
muối đầy tình thương, sẻ chia với nhau từng con tép bé<br />
xíu… Tất cả bây giờ không chỉ là ký ức mà còn là động<br />
lực trong tôi. Từ nay tôi chỉ còn một thân một mình,<br />
<br />