intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giọt Lệ Thôi Rơi

Chia sẻ: Nhung Nhung | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:126

60
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tiếng chúc tụng, tiếng chạm ly lách tách vang lên trong căn phòng nhỏ. Sương Mai cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng. Hữu Danh là anh trai của cô, hết mực yêu thương chiều chuộng cô em gái xinh đẹp của mình. - Chúc mừng em Sương Mai! Đông Hà người bạn cũng được cô mời đến, cô rực rỡ trong chiếc đầm màu tím nhạt, tạo cho cô thêm nét duyên dáng, diễm kiều. Đông Hà cất tiếng: - Xin chúc mừng Sương Mai. Hữu Danh nãy giờ như đã bị cô hút hồn, anh cứ nhìn...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giọt Lệ Thôi Rơi

  1. vietmessenger.com Ngọc Trân Giọt Lệ Thôi Rơi Chương 1 Tiếng chúc tụng, tiếng chạm ly lách tách vang lên trong căn phòng nhỏ. Sương Mai cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng. Hữu Danh là anh trai của cô, hết mực yêu thương chiều chuộng cô em gái xinh đẹp của mình. - Chúc mừng em Sương Mai! Đông Hà người bạn cũng được cô mời đến, cô rực rỡ trong chiếc đầm màu tím nhạt, tạo cho cô thêm nét duyên dáng, diễm kiều. Đông Hà cất tiếng: - Xin chúc mừng Sương Mai. Hữu Danh nãy giờ như đã bị cô hút hồn, anh cứ nhìn cô mà mỉm cười. Sương Mai đến bên cạnh Thiên Bảo đang ngồi cạnh Đông Hà, cô nói như phụng phịu: - Còn anh, anh không nói với em được lời nào sao Thiên Bảo? Thiên Bảo cũng tươi cười đứng lên, anh nói: - Dĩ nhiên là có rồi! Nhưng anh phải chờ mọi người nói hết đã chứ. Chu môi, Sương Mai hỏi: - Vậy anh chúc em lời gì? - À, chúc em vui vẻ, khoẻ, luôn xinh đẹp như một công chúa vậy. Đưa ly rượu cho anh, Sương Mai lại nói: - Vậy thì, em với anh uống cạn ly này! Thiên Bảo đâu thể từ chối, anh uống cạn ly rượu. Mọi người vỗ tay. Thiên Bảo nói với Đông Hà: - Chắc đêm nay anh say mất. Đông Hà nói vui: - Anh say rượu, hay say tình? Thiên Bảo nhìn cô rồi nói: - Có lẽ là cả hai! Thấy mọi người thì thầm với nhau. Hữu Danh ganh tị. Anh làm như phát hiện ra điều bí mật. Anh nói to: - Tôi phát hiện Thiên Bảo và Đông Hà nói nhỏ to điều gì đó, phạt một li Đông Hà đính chính: - Không đâu, chúng tôi chỉ nói hôm nay nhân vật chính đẹp mà thôi. Có người đưa ra ý kiến: - Khen đẹp thì cũng phải nói to lên chứ. - Thiên Bảo khen Đông Hà đẹp nên chỉ nói mình cô ấy nghe thôi. Đông Hà đỏ mặt: - Anh này kỳ ghê! converted by Web2PDFConvert.com
  2. - Không kỳ đâu, nhất định phạt hai người một ly. Đông Hà cong môi: - Được thôi, anh uống trước đi. Thiên Bảo vui vẻ đứng lên: - Được, tôi xin chịu phạt! Sương Mai nhìn anh mình một cách giận dữ, cô che miệng nói: - Nói như thế mà cũng nói! - Em đừng vậy mà. Đang vui đó! Sương Mai cố tình đưa ly rượu cho Đông Hà: - Ta mời mi đó! Đông Hà từ chối: - Ta không uống được nhiều đâu Sương Mai ạ! Ta xin lỗi. Sương Mai chỉ chờ có thế. Cô nói sang Thiên Bảo: - Nhỏ ấy tệ ghê, vậy thì anh uống với em nhé! Không chờ sự phản ứng của Thiên Bảo, Sương Mai đã đưa ly rượu lên miệng uống nửa ly. - Phần anh đó! Thiên Bảo biết cô ta đã đưa mình vào sự đã rồi nên đành phải cầm ly rượu: - Được, anh uống đây! Mọi người đang vui vẻ thì Sương Mai đề nghị: - Tụi mình sang phòng bên để nhảy nhé. Mọi người vỗ tay reo hò. Còn Đông Hà thì vẫn ngồi im một chỗ. - Xin lỗi, mình hơi chóng mặt nên không thể nhảy được. Thiên Bảo lo lắng: - Em mệt à Đông Hà? Đông Hà lắc đầu: - Em không sao, chỉ hơi choáng một chút thôi. Hữu Danh mang đến cho cô ly nước cam vắt: - Em uống đi sẽ thấy khoẻ ngay mà. Cầm ly cam, Đông Hà gật đầu: - Cám ơn anh! Rồi quay sang Thiên Bảo, cô nói: - Anh vào nhảy với các bạn đi! Em sẽ ngồi đây cho khoẻ. Lợi dụng lúc ấy Sương Mai bước ra, cô lầm bầm: - Đáng ghét, đêm nay mình lẻ bạn rồi. Hữu Danh liền xen vào: - Còn Thiên Bảo đây, em mời anh ấy chứ! Sương Mai điệu nghệ đưa tay ra để được Thiên Bảo dìu ra sàn nhảy: - Hân hạnh mời anh! Thấy anh do dự, Đông Hà nhắc: - Anh nên làm cho Sương Mai bạn em được vui đó! Sương Mai mời được Thiên Bảo thì trong lòng vui lắm. Cô thì thầm bên tai anh: - Anh thấy em thế nào? - Em muốn anh trả lời khía cạnh nào mới được. converted by Web2PDFConvert.com
  3. Sương Mai nhỏ nhẹ nói: - Anh có thấy em hạnh phúc khi bên cạnh anh không? Thiên Bảo rất lạ lẫm khi nghe cô hỏi câu ấy: - Anh chưa hiểu được câu hỏi ngụ ý ấy của em. - Anh giả vờ ngốc đó thôi. Thiên Bảo cảm thấy giận Đông Hà vô cùng. Khi không giục anh nhảy với Sương Mai. Thật là xúi quẩy, anh mong sao bản nhạc ấy chấm dứt để anh thoát khỏi cô ta. Nhưng Sương Mai lại nói: - Bản nhạc tiếp theo hay lắm đó anh. Thiên Bảo từ chối: Anh mệt rồi Sương Mai. Nhưng cô vẫn cố tình một tay nắm chặt tay anh, còn tay kia vẫn để ở eo anh: - Đừng từ chối, em buồn đấy. Thiên Bảo tha thiết nói: - Nhưng uống rượu nhiều, anh thấy mệt lắm! Cô nài nỉ: - Một bản nữa thôi nha anh! Thiên Bảo đành phải chiều cô: - Một bản nữa thôi đó! Sương Mai phụng phịu: - Với em anh trả giá từng bản vậy sao? Thiên Bảo từ chối thẳng: - Nhưng anh thật sự là mệt lắm rồi. Sương Mai làm động tác nhẹ nhàng mà mau lẹ: - Anh vào đầy với em! - Đi đâu? - Vào đây sẽ biết! Thiên Bảo đành phải theo cô vào buồng tắm. Cô định gội đầu cho anh: - Gội đầu xong anh sẽ thấy dễ chịu hơn. Thiên Bảo từ chối: - Không, anh không quen làm như vậy. - Sẽ khoẻ mau thôi anh mà anh! Thiên Bảo trở nên mạnh mẽ: - Anh về đây! Thấy không thể kềm được anh nên Sương Mai cười vui vẻ: - Được rồi, anh không chịu thì thôi. Thiên Bảo bước ra ngoài thì không thấy Đông Hà đâu cả. Có lẽ cô ấy giận mình rồi cũng nên. Biết giải thích làm sao đây. - Đông Hà, em đừng như vậy có được không? Đông Hà ngơ ngác: - Sao hả. Em có làm gì à? Thiên Bảo nhăn mặt: - Em giận anh hả? - Giận anh, sao em lại giận anh cơ chứ? converted by Web2PDFConvert.com
  4. - Thà rằng em cứ mắng anh, anh còn thấy dễ chịu hơn. Đông Hà lắc đầu: - Sao vô duyên vô cớ em phải mắng anh chứ? Thiên Bảo xuống nước: - Anh có lỗi, anh xin lỗi em có được không? Đông Hà gắt lên: - Anh đừng có nhăn nhó như vậy, người ta hiểu lầm bảo tôi bắt nạt anh thì sao? Thiên Bảo lắc đầu: - Nhất định là em đã giận anh rồi! Dừng lại, Đông Hà hỏi: - Theo anh thì em giận anh ở điểm nào? Thiên Bảo cảm thấy khó nói lắm. Dù anh đã có tình ý với cô nhưng anh chưa lần nào thổ lộ, cũng khó trách lắm. - Cho anh một cơ hội đi Đông Hà. Đông Hà lạnh lùng bảo: - Tại sao em phải cho anh cơ hội, cơ hội gì cơ? - Em cũng biết là anh đang đeo đuổi em mà. - Em có diễm phúc ấy sao? Anh làm em bất ngờ quá! Thiên Bảo biết mình khó lòng mà thuyết phục được cô nên nói: - Anh sẽ chờ em đó! - Chờ em! Kim Liên xuất hiện cô vui vẻ nói: - Thôi, cho người ta cơ hội đi. Để thế là tội lắm đó. Lườm bạn, Đông Hà quay quắt: - Mi nói vậy là ý gì? Kim Liên cười cười: - Có ý gì đâu. Nào em muốn anh có thành ý đó Thiên Bảo. Mời tụi em đi ăn đi nhé! Thiên Bảo biết Kim Liên có ý muốn giúp mình nên gật đầu đồng ý: - Được, chầu này anh đãi? Kim Liên hăng hái: - Lẩu Thái nhé! Thiên Bảo làm ra vẻ lịch sự: - Em muốn gì cũng được! Kim Liên kéo tay Đông Hà: - Nhanh lên! Đông Hà lắc đầu: - Ta đâu có nói là đi. Kim Liên gắt lên: - Này, mi đừng có dở chứng ở đây nhé! Đông Hà cười nhạt: - Tại sao ta phải đi với mi chứ? Đó là phần của mi kia mà. Kim Liên chu môi: - Mi đừng có làm khó Thiên Bảo như vậy. Anh ấy có ý tốt với mi mà thôi. converted by Web2PDFConvert.com
  5. Đông Hà nguýt bạn: - Thôi đi, ai mượn mi tài lanh như vậy chứ? Trợn mắt nhìn bạn, Kim Liên kêu lên: - Trời đất! Ta có ý tốt cho mi mà mi lại nói thế sao? Đông Hà buồn cười vẻ mặt nhăn nhó của bạn: - Mặt mi nhăn giống cái bánh bao ế buổi chiều ghê! - Giống gì thì kệ ta. Nhưng mi phải đi ăn với ta. Biết chẳng từ chối được, nên Đông Hà gật đầu: - Được, nhưng mi nên nhớ đây là ta chỉ ăn theo mi mà thôi đó nhé! Kim Liên nháy mắt với Thiên Bảo: - Gì cũng được, nếu mi chịu đi là được rồi! Vào quán, Đông Hà gọi rất nhiều món, cô dừng lại hỏi Kim Liên: - Mi còn thấy thiếu gì nữa không? Kim Liên cười hì hì: - Có lẽ còn thiếu đó. - Thiếu gì thì mi cứ gọi! - Thiếu dĩa ớt thật chín, thật cay đó. Đông Hà tròn mắt nhìn bạn: - Mi thích ăn cay từ hồi nào vậy hả? Kim Liên cười mỉm: - Để xát vào mặt chủ nhà hàng để mà chạy đó. Đông Hà ngơ ngác: - Sao hả? - Tiền đâu mà chi trả. - Hả, thế ... thế ... Thiên Bảo trấn an: - Không sao đâu, anh vẫn có khả năng mà. Kim Liên nhìn Thiên Bảo rầu rầu. Cô chỉ muốn giúp anh thành công cuộc hoà giải thôi mà. Nào ngờ càng thêm rắc rối cho anh. Nhỏ Đông Hà này thật là quá quắc mà. - Liệu mi có ăn hết chỗ thức ăn này không? - Sao, mi tiếc tiền giùm anh ta rồi hả? Vậy thì để đó mình chi trả. Thiên Bảo ngăn lại: - Đừng vậy mà Đông Hà. Đông Hà nhìn Thiên Bảo: - Sao, chầu này anh tính hả? Vậy thì cầm đũa ăn đi Kim Liên, ăn thoải mái vào. Kim Liên như nuốt không trôi, mắt không ngừng nhìn Đông Hà ăn một cách ngon lành. Gắp để vào chén anh miếng thịt, Kim Liên nói: - Ăn đi anh Bảo! Đông Hà vừa ăn vừa nói: - Anh ấy định nhịn bụng đãi khách đó thôi. Kim Liên khều bạn: - Mi không sao thật chứ? - Theo mi thì ta bị gì nào? converted by Web2PDFConvert.com
  6. Kim Liên sờ trán bạn: - Cũng thường thôi mà! Đông Hà hỏi: - Mi nói vậy là sao? Kim Liên bỗng kêu lên: - Đúng rồi? Thiên Bảo cũng ngạc nhiên: - Gì vậy Kim Liên? Kim Liên nhìn Đông Hà trân trân: - Chắc bà dựa nó đó anh Thiên Bảo. Thiên Bảo bật cười: - Gì chứ? Kim Liên lắp bắp: - Anh ... anh không thấy hôm nay nó ... nó rất lạ sao? Thiên Bảo ngơ ngác: - Có sao đâu? - Ăn gì dễ sợ luôn. Thiên Bảo nhíu mày: - Ăn nhiều thì có gì đâu? Kim Liên lắc đầu: - Không đâu, thường ngày nó đâu có ăn nhiều vậy. Em nghe người xưa nói có người dựa vào thì ăn hoài cũng không no. Thiên Bảo nhìn quanh quất: - Anh có thấy ai dựa đâu? Kim Liên xua tay: - Trời ơi! Anh không biết thật sao? Người dựa ở đây là người cõi dưới về nhập vào nó đó. Thiên Bảo lắc đầu: - Anh đâu có thấy người cõi dưới nào đâu. - Trời ơi! Là ma đó! - Hả? Làm ra vẻ như sợ hãi, Kim Liên vội bỏ chạy ra ngoài. Thiên Bảo đã hiểu dụng ý của Kim Liên, nên không gọi lại. - Anh tin điều nó nói à? Thiên Bảo cười phì: - Đó là điều nhảm nhí mà thôi. Đông Hà đưa tay chỉ: - Sao anh không ăn đi? - Anh chỉ thích ngồi nhìn em ăn thôi. Đông Hà từ chối: - Như vậy là mất lịch sự lắm anh biết không? Thiên Bảo nói một câu khiến cho Đông Hà phải suy nghĩ: - Có phải em giận anh về Sương Mai không? Buông đũa, Đông Hà nhìn anh: - Sao anh lại hỏi vậy? Em với anh có quan hệ gì mà anh nói thế. Xem ra anh đã hiểu lầm và quan trọng quá vấn đề rồi. - Lẽ nào em không hiểu được tình cảm của anh dành cho em sao? converted by Web2PDFConvert.com
  7. Đông Hà hờ hững nói: - Em lười suy nghĩ những chuyện không liên quan đến mình lắm! - Em nỡ nói với anh như vậy sao? - Anh không vui à? Em cũng đành chịu thôi. Em sống thực tế lắm. Xin anh hiểu cho em! Thiên Bảo lắc đầu: - Anh mong em đừng đùa với anh như vậy? - Dù sao em cũng cám ơn anh bữa ăn hôm nay. Cô đứng lên: - Mình về được rồi đó anh! Thiên Bảo bước theo cô: - Anh đưa em về! Đưa tay ngăn, Đông Hà nói: - Không cần đâu, em chỉ thích đi taxi thôi. Chào nhé! Thiên Bảo đứng ngẩn ngơ mà nhìn. Sương Mai huýt sáo bản nhạc vui, từ phòng mình bước ra. Thấy Hữu Danh cô im bặt, rồi sà xuống cạnh anh: - Anh hai, tình hình thế nào rồi vậy? Không nhìn em, Hữu Danh hỏi: - Em hỏi đến vấn đề gì? - Thì chuyện của anh với cô bạn nhỏ đó. Hữu Danh lắc đầu: - Anh đang làm công việc. Em đừng hỏi chuyện nữa. Chu môi, Sương Mai cằn nhằn: - Em chỉ muốn giúp anh thôi mà. Nếu như anh không muốn thì thôi. Thở ra, Hữu Danh đành bỏ bút xuống mà tiếp chuyện với em gái: - Là chuyện gì em nói đi! - Chuyện Đông Hà! - Em tinh mắt thật. Sương Mai cười hì hì: - Coi như là em đã đoán trúng rồi há! Hữu Danh do dự: - Xem ra anh đã chậm một bước rồi phải không: - Không đâu, nếu anh có thiện chí thì việc sẽ thành công thôi. Hữu Danh nói với em: - Thật ra thì anh thích Đông Hà từ lâu rồi. Nhưng chỉ đứng ở xa mà nhìn thôi. Sương Mai lắc đầu: - Nói như vậy thì đâu có được. Anh phải hiên ngang xông vào trận thì mới mong chiến thắng được. Hữu Danh bật cười thành tiếng: - Ôi, em nói năng sao mà nghe ghê đến thế! Sương Mai ôm vai anh: - Thời buổi mì ăn liền này thì phải thế. Anh lừng khừng thì có nước vỡ mộng mà thôi. - Chớp nhoáng vậy sao em? - Phải nhanh tay chớp lấy thời cơ thì mới được. converted by Web2PDFConvert.com
  8. Hữu Danh cười lắc đầu: - Nghe em nói mà anh đã thấy chóng mặt rồi. Sương Mai thông báo: - Em nói cho anh biết, Thiện Bảo cũng đang săn đón cô ta đó. - Điều này thì có biết. Sương Mai giục: - Nếu biết rồi thì anh phải thừa thắng xông lên đi! Lắc đầu, Hữu Danh từ chối: - Xông lên thì anh cũng muốn lắm. Nhưng mà anh sợ bẽ mặt lắm! - Hôm sinh nhật em, chẳng phải anh và cô ấy nói chuyện thân mật lắm sao? Hữu Danh lắc đầu từ chối: - Có gì đâu mà thân mật. Tụi anh chỉ tán gẫu vui chơi mà thôi. Sương Mai đề nghị: - Hay là em sẽ tổ chức một bữa tiệc đi du ngoạn rủ Đông Hà cùng đi. Anh thế sao? Hữu Danh ngần ngại: - Anh sợ cô ta không chịu đi mà thôi. sương Mai nói chắc: - Em có cách để rủ nó cùng đi! Anh thu xếp đi nhé! - Được rồi, để anh tính lại. Sương Mai chợt hỏi: - Anh hai nè! - Gì thế? - Anh thấy Thiên Bảo thế nào? Hữu Danh nhíu mày: - Thế nào là làm sao? Dẫu môi, Sương Mai nói: - Anh ấy với em có xứng đôi không anh? Hữu Danh thở dài: - Em có mơ mộng lắm không? Thiên Bảo có hứa hẹn gì với em chưa? Sương Mai cười cười: - Dù chưa có gì làm bằng chứng tụi em yêu nhau. Nhưng Thiên Bảo rất chiều chuộng em đấy! Hữu Danh khuyên: - Coi chừng khổ đó nghe em! Yêu đơn phương thường chuốc lấy khổ đau mà thôi. Chu môi, Sương Mai cằn nhằn: - Anh này, chưa chi đã nói chuyện không hên rồi. - Anh chỉ cảnh báo cho em biết vậy thôi. Sương Mai vạch ra kế hoạch: - Em có Thiên Bảo thì anh sẽ có Đông Hà một cách dễ dàng đó. Hữu Danh cảm thấy lo khi biết Sương Mai càng ngày càng lún sâu vào si mê Thiên Bảo. Anh biết nói làm sao để mà khuyên nó đây: - Em à, theo anh nghĩ thì tình yêu nên để tự nó đến. Đừng nên gò ép bắt buộc như thế chẳng hay ho gì. Sương Mai phớt lờ lời dạy của anh: - Ngồi chờ sung rụng sao anh? - Anh chỉ sợ em khổ mà thôi. converted by Web2PDFConvert.com
  9. - Cảm ơn anh hai đã cho em lời khuyên. Nhưng rất tiếc em không thể nghe theo anh được đâu. Sương Mai bỏ đi. Hữu Danh lo lắng nhìn theo em mình. Trà My vừa bước vào, cô đã lên tiếng: - Sao giờ này còn ngồi ở đây vậy anh? Hữu Danh bối rối khi thấy Trà Mi: - Sao chị lại đến đây? Trà My phụng phịu: - Lại chị nữa rồi! Ghét ghê! Hữu Danh không hề để ý đến câu giận hờn của cô mà anh lo chuyện khác: - Chị nói đi! Có chuyện gì? Trà My giận dỗi nói: - Giám đốc mời anh vào công ty để họp. - Họp ư? - Phải, cuộc họp khẩn cấp. Hữu Danh nhíu mày: - Khẩn cấp ư? Trà My giục: - Anh lên đi anh! Hữu Danh gật đầu: - Chị về trước đi, tôi sẽ đến sau mà. - Em chờ anh đi luôn. Hữu Danh từ chối: - Không được, vậy bất tiện lắm. Trà My ấm ức: - Tôi đâu có bệnh cùi bệnh hủi gì mà anh sợ gần tôi đến như vậy? Hữu Danh vội đính chính: - Chị đừng hiểu lầm. Tôi chỉ giữ cho chị thôi. Trà My giận dỗi: - Tôi không cần anh lo cho tôi. - Thế cũng được. Chị về trước tôi sẽ theo sau liền. Trà My ấm ức: - Có phải vì cái quá khứ của tôi mà anh có thể xem thường tôi vậy không? Hữu Danh đứng lên: - Sao hôm nay chị nói nhiều như vậy? Giám đốc đang chờ chị đấy! - Chờ anh thì có, tôi chỉ là người đi tìm anh mà thôi. Hữu Danh không muốn phiền hà nên nói: - Nếu cần, chị có thể gọi điện cho tôi là được rồi. Trà My không ngờ anh ta lại vô tình vô nghĩa đến như vậy. Cô mím môi nuốt giận: - Được, tôi biết rồi! Trà My vừa ra về, Hữu Danh thở dài ngao ngán. người này đuổi theo người kia không khác gì chơi trò cút bắt vậy. Hữu Danh tìm gặp được Thiên Bảo. Nhưng trong hoàn cảnh thật trớ trêu. Thấy anh Thiên Bảo bước lại: converted by Web2PDFConvert.com
  10. - Sao hả? Giờ này rảnh đến đây chơi à? Hữu Danh nhún vai: - Tan ca muốn đi vòng vòng rồi mới về nhà. Thiên Bảo nói với anh: - Cậu có hứng thú tiếp vài chiêu không? Hữu Danh từ chối: - Quần áo thế này chơi làm sao được? - Vậy thì anh ngồi chơi nhé! Cùng lúc Sương Mai và Đông Hà từ trong quán bước ra, xem ra họ rất vui. Sương Mai kêu lên khi thấy anh: - Anh đến rồi hả? Hữu Danh chỉ nhẹ gật đầu. Thiên Bảo nói với Sương Mai: - Em có người anh thật tốt đó! Sương Mai cười sung sướng: - Dĩ nhiên rồi, em không sợ ai dám ăn hiếp mình nữa. Thiên Bảo nói một cách vô tình: - Ai dám ăn hiếp em cơ chứ? Sương Mai chu môi, phật ý: - Ý anh nói là em hung dữ hả? Thiên Bảo bào chữa: - Anh không có ý đó! Quay qua Đông Hà, Sương Mai cố tình nói: - Quen biết bao lâu nay, em mới biết anh Thiên Bảo đó. Đông Hà đâu hiểu chuyện gì liền lên tiếng: - Anh ấy làm sao? - Thì hay bắt nạt phái yếu tụi mình đó! Đông Hà ôm trái banh vào lòng. Cô nhìn về phía Thiên Bảo: - Sao thế? Anh ấy chọc giận mi à? Sương Mai lắc đầu: - Không có! Hôm nay Đông Hà thấy Sương Mai có gì đó rất lạ. Nhưng cô chưa tìm la lí do nên nói: - Mệt quá hay mình nghỉ giải lao một chút nữa đi! Sương Mai trề môi: - Mi yếu sức đến vậy sao? Đông Hà đáp một cách vô tư: - Phải, lúc này sức khoẻ của mình có vấn đề gì đó. Cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sương Mai khuyên bạn: - Mi nên đến khám bệnh xem sao? Mi để kéo dài quá không tốt đâu. Đông Hà gật đầu: - Để ngày mai mình sẽ đi! Sương Mai chớp lấy cơ hội: - Ngày mai mình rành, mình sẽ đưa mi đi! Đông Hà từ chối: converted by Web2PDFConvert.com
  11. - Thôi đi, phiền phức lắm. Có mẹ mình đi rồi. - Chỉ khám bệnh thôi, làm phiền đến mẹ mi làm gì? Đông Hà đành phải gật đầu: - Vậy ngày mai mi đến rước ta với nhé! - Thoả thuận vậy đi! Trên đường về Hữu Danh hỏi Sương Mai: - Sao lúc này em tốt bụng vậy? - Em muốn làm nhà lương thiện không được sao? Hữu Danh cưới: - Em mà làm việc thiện thì cả thế giới này toàn là người tu hành hết! Sương Mai nũng nịu: - Trong mắt anh, em là người xấu vậy sao? Hữu Danh cười hì hì: - Em trở thành ma sơ hồi nào vậy? Sương Mai gắt lên: - Em, em giận anh luôn rồi đấy! Anh cứ chọc em hoài. Thôi không đùa nữa, Hữu Danh nói với em: - Anh thấy hôm nay Thiên Bảo chỉ lo chăm sóc cho Đông Hà mà thôi. - Em anh bị ăn hiếp mà anh cứ dửng dưng mãi. - Theo em thì anh phải làm gì? Sương Mai giục: - Anh giành lấy Đông Hà. Nghe câu nói buồn cười của cô em mình. Hữu Danh dù không muốn cũng phải bật cười: - Em làm như Đông Hà là cục kẹo hay cái bánh gì đó không bằng vậy. - Vậy anh xem nó là cái gì nè? Một cô công chúa xinh đẹp, một tiểu thư đài cát hay là một công chúa lọ lem? Hữu Danh nhăn nhó: - Sao em hỏi kì thế? Sương Mai vỗ vỗ lên vai anh, cô nói một câu bông đùa: - Hay anh muốn biến nó thành một công chúa ngủ quên trong rừng, còn anh là hoàng tử. Hữu Danh nhìn em là lạ: - Em sao vậy Sương Mai? Thấy mặt anh thật khó coi. Sương Mai lại cười. - Sao anh nhìn em dữ vậy? Em vẫn bình thường đó. - Em bình thường thật không? Bật cười, Sương Mai bảo anh: - Anh nhìn em như là một quái vật vậy. - Có thật em không sao chứ? Sương Mai nắm tay anh nói to: - Câu hỏi này để em hỏi anh mới đúng đó. Đầu óc anh dường như cũng không được bình thường. Hữu Danh đứng lên: - Anh đi ra ngoài đây. - Tìm Đông Hà hả? converted by Web2PDFConvert.com
  12. - Không, anh đến chỗ làm. Sương Mai mai mỉa: - Tìm Trà My? Hữu Danh lắc đầu: - Em sai rồi, Trà My có gì mà anh phải tìm? Thật ra, Hữu Danh đến quán rượu. Anh ngồi một mình một bàn, uống đến say mới chịu về. Sương Mai hiểu tâm trạng của anh. Yêu mà không dám nói. Thế mới khổ chứ. Sáng dậy. Sương Mai không thấy anh mình đâu, chạy đi tìm lung tung cũng không có. Cô đành gọi điện cho Trà My: - Chị có thế anh hai em không hả? Trà My cười qua máy: - Sao thế? Chương 2 Sáng sớm anh đã ra ngoài mất rồi. Trà My nhìn Hữu Danh đang nửa ngồi nửa nằm trong văn phòng cô vội trấn an cô: - Anh ấy đang ở văn phòng, mi có cần gặp không? Sương Mai từ chối. - Không đâu, biết anh ấy có ở đó là được rồi! Trà My bỗng ngập ngừng: - Nhưng mà ... - Sao vậy? - Dường như anh ấy không được vui. Sương Mai thở dài: - Em biết biết rồi, chị có thể an ủi anh ấy giúp em không? Trà My đồng ý: - Được chứ, nhưng mà chẳng biết anh ấy có chịu hợp tác hay không thôi. Sương Mai gợi ý: - Thử rồi mới biết! - Chị chỉ sợ lòng tốt của mình bị xem thường thôi. - Sao chị lại bi quan thế? Trà My mím môi: - Hay em đến đây với chị đi. Sương Mai ngập ngừng: - Đến đó ư? - Ừ! Sương Mai đành phải gật đầu: - Được rồi, em sẽ đến! Trên đường đi Sương Mai gặp Đông Hà: - Đông Hà! - Sương Mai! Sương Mai kè theo xe của Đông Hà: - Mi đi với ta một chút được không? Đông Hà cười: - Đi ăn hả? converted by Web2PDFConvert.com
  13. - Đi ăn hả? Sương Mai lắc đầu: - Không, anh Hữu Danh bị bệnh ở công ty. Đông Hà giật mình: - Anh ấy đau thế nào? - Chưa có rõ! Đông Hà giục bạn: - Vậy thì nhanh lên! Sương Mai mỉm cười một mình, cô nghĩ nhỏ này xem ra cũng dễ dụ ghê chứ. - Mi có bận gì không? Đông Hà sốt sắng: - Bận gì thì cũng nên tạm gác lại đến xem anh ấy sao cái đã. Sương Mai cảm động: - Mi thật là người bạn có tình có nghĩa. Đông Hà kêu lên: - Trời đất! Bây giờ mà mi còn nói mấy câu ấy được sao? Sương Mai nói ra nói vào: - Anh ấy mà biết được thế này chắc là nằm bệnh luôn quá! Đông Hà trừng mắt nhìn bạn: - Mi nói toàn là chuyện ba khơi không hà. Trà My nhác thất có Đông Hà liền tận cổng ngăn lại: - Hữu Danh đã được đưa đi bệnh viện rồi. Đông Hà mở to mắt vì lo: - Đến bệnh viện ư? Sương Mai cũng không kém phần ngạc nhiên: - Tại sao lại thế chứ? Trà My nói: - Có gì đâu. Anh ấy bị ngộ độc rượu mà thôi. Đông Hà ngạc nhiên: - Ngộ độc rượu ư? Tại sao anh ấy uống nhiều rượu như thế? Trà My thối thác: - Tôi đi làm việc đây! Sương Mai nhìn Đông Hà. Đông Hà giục: - Mình đến bệnh viện xem sao. Cả hai cùng đến bệnh viện. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Sương Mai lẩm bẩm: - Thật ra chuyện này là thế nào? Đông Hà đề nghị: - Mi điện cho anh ấy xem sao? Sương Mai vỗ trán mình: - Ừ nhỉ, có vậy mà ta cũng quên mất. Sương Mai mớ máy: - Alô! Anh đang ở đâu vậy? - Anh đang ở nhà! converted by Web2PDFConvert.com
  14. - Ở nhà ư? Đông Hà nhìn Sương Mai: - Sao thế? Sương Mai hỏi: - Sao chị Trà My nói anh đi bệnh viện? - Anh vừa ở bệnh viện về. - Anh không sao chứ? - Chỉ bị nhẹ thôi. Sương Mai nhăn nhó: - Anh làm em và Đông Hà hết cả hồn. Đông Hà giành máy: - Anh không sao thật chứ? - Em hả Đông Hà? Anh không sao. Đông Hà trách: - Vậy mà anh làm cho tụi em hết cả hồn. Sương Mai cười: - Vậy thôi nha! Anh chờ tụi em ở nhà nhé! Thế là hai cô ghé tạt qua chợ mua rất nhiều trái cây. Sương Mai thấy phần nào an tâm. Đông Hà có quan tâm đến anh mình kia mà. Thiển Bảo chẳng hiểu sao mấy hôm nay Đông Hà lại cố ý tránh mặt mình. Xem ra có ý giận mình rồi. Nhưng mà giận chuyện gì cơ? Nhớ lại lời Kim Liên nói hôm nọ, làm anh phải bật cười: Thấy em là lạ, ngồi một mình Thiên Lan lên tiếng: - Em cười gì thế Thiên Bảo? - Bị bắt quả tang Thiên Bảo bối rối: - Dạ đâu có gì? - Em có gì vui muốn giấu chị phải hôn? Thiên Bảo lắc đầu: - Em không có! - Không có mà ngồi cười một mình vậy sao? Thiên Bảo gãi gãi đầu: - Em chợt nhớ lại một chuyện. Ngồi xuống cạnh em, Thiên Lan thắc mắc: - Em nhớ lại chuyện gì? - Chị hai, em đói bụng quá! Thiên Lan mỉm cười, lắc đầu: - Em chưa trả lời câu hỏi của chị. Thiên Bảo do dự: - Những chuyện này có đáng gì mà chị nghe. Thiên Lan vẫn nói: - Chị muốn nghe, em nói đi! Biết không thể nào giữ được, nên Thiên Bảo hỏi: - Có khi nào ngồi trước bạn trai mà chị ăn nhiều không? - Sao em hỏi vậy? - Thì chị cứ trả lời em đi! converted by Web2PDFConvert.com
  15. Ngồi trước bạn trai mà ăn nhiều ư? Nói nhiều còn run đây ở đó mà nói đến ăn. - Sao hả chị? - Điều này chị chưa có bao giờ. Thiên Bảo nhìn chị: - Thế em thấy có, vậy trường hợp đó là sao? Thiên Lan nhìn em: - Em thấy tiếc tiền, hay là em ngạc nhiên về thái độ của cô ấy. Thiên Bảo đứng lên: - Em ngạc nhiên về thái độ của cô ấy thì có. - Là ai vậy? Có phải là Đông Hà hay không? Thiên Bảo đành thú nhận: - Vâng! Thở phào, Thiên Lan hỏi em: - Có phải em chọc giận cô ấy không? - Cô ấy chỉ hiểu lầm em thôi mà chị. Thiên Lan nhìn em: - Hiểu làm chuyện gì? - Em ... Thiên Lan cũng đứng lên: - Đông Hà là một cô gái tốt. Chị muốn em đeo đuổi cô ấy. Vậy mà em không chịu nghe lời. Thiên Bảo nhăn mặt: - Thì em cũng đâu có làm gì có lỗi với cô ấy. - Vậy thì tại sao cô ấy giận em? Thiên Bảo kể: - Hôm ấy thấy Đông Hà ăn như vậy Kim Liên bảo rằng có bà dựa cô ấy chị ạ! Thiên Lan bật cười: - Rồi em tin cô ta? - Em thắc mắc, chẳng hiểu Đông Hà sao lại làm như vậy? Thiên Lan thở dài: - Chắc chắn là nó giận em rồi. Bà nào mà dựa. Kim Liên đùa với em đó thôi. Thiên Bảo lại hỏi: - Giận ăn nhiều như thế cô ấy không sợ bội thực sao? - Cái gì chứ? Ăn no bụng thì thôi mà. Thiên Bảo cảm thấy sự khác thường ở Đông Hà nên nói: - Không đâu, hôm ấy em thấy cô ấy có gì đó rất khác thường. Thiên Lan cười em: - Đó là do em tưởng tượng ra thôi. Chị chắc chắn là em đã làm chuyện gì đó có lỗi với nó rồi. Thiên Bảo nhờ cậy: - Hay là chị có thể gặp Đông Hà thăm dò giúp em với. Bà quản gia bước lên: - Mời cô, cậu xuống ăn cơm! Thiên Lan giục: converted by Web2PDFConvert.com
  16. - Thôi ăn rồi còn đi làm! Thiên Bảo đi theo chị xuống phòng ăn. Chưa kịp cầm đũa thì anh có điện thoại: - Alô! Thiên Bảo đây! - Em, Đông Hà đây anh! - Có chuyện gì vậy em? - Không có gì, giờ này mà anh chưa đi làm sao? - Anh đang chuẩn bị đi nè! Em đang ở đâu vậy? - Em đang ở cầu hẹn hò đó. - Được anh sẽ đến ngay! - Thiên Lan ngạc nhiên: - Đông Hà gọi đến em à? - Vâng! Thiên Lan giục: - Vậy thì em mau đến đó xem. Với lấy chiếc áo, Thiên Bảo vội vã: - Em đi ngay nghe chị. - Chúc em vui vẻ! Thiên Bảo đi rồi, bà quản gia mới nói: - Đông Hà là một cô gái rất tốt. Nhướng mày Thiên Lan hỏi bà: Theo dì Sương Mai là cô gái như thế nào? Bà thở dài: - Tôi thì tôi chẳng có ý kiến gì. Nhưng xem ra cô ta có cái gì đó hầu như không mấy thật thà. - Nghĩ là sao? - Con gái mà mà đến nhà người ta mà con mắt đảo lia. Thấy bà nhận xét rất giống ý của mình, Thiên Lan đồng tình: - Con cũng thấy như vậy đó. Con chỉ sợ Thiên Bảo sa lầy tình cảm thôi. Bà đưa ra lời khuyên: - Cô nên khuyên cậu ấy và vun đắp tình cảm với Đông Hà. Thiên Lan chép miệng: - Thật ra thì chuyện tình cảm cũng khó nói lắm dì ạ! Bà chợt thở dài rồi nhớ lại chuyện xưa. Thuở ấy bà cũng là một cô gái xinh xắn. Được bao chàng trai đeo đuổi. Nhưng mà hoàn cảnh thật là oái ăm ... - Dì à ... dì ... Bà giật mình làm cắt đứt dòng hồi tưởng của mình: - Gì vậy cô hai? - Dì nghĩ gì mà tôi gọi mãi dì cũng không nghe như vậy? Bà cười xởi lởi: - Có gì không cô hai? - Con muốn bàn với dì một chuyện. Thấy cô tỏ ra đăm chiêu, bà lo lắng: - Có chuyện gì sao cô hai? - Mấy hôm nay dì có về thăm dượng không? Bà lắc đầu: converted by Web2PDFConvert.com
  17. - Chưa, tôi định hôm nay mới ghé qua. Xin lỗi, tôi không muốn như vậy đâu. Thiên Lan cười buồn: - Sao dì nói thế? Hôm nay con sẽ đưa dì về thăm dượng. Há hốc mồm, và vô cùng ngạc nhiên, bà ấp úng: - Cô hai ... cô vừa nói gì? - Dì đừng ngại, con muốn đưa dì đi sẵn dịp về thăm dượng luôn. Bà ngần ngại: - Thôi, không dám phiền cô hai đâu. Thiên Lan nói giọng cương quyết: - Dì đừng có ngại, con không có ý gì đâu. - Nhưng mà tôi ... - Thôi, con ra xe chờ dì đó. Bà quản gia chỉ còn biết lật đật lấy nón, lấy xách, khoá cửa rồi đi nhanh ra cổng. - Tôi thấy làm vậy nhọc công cô lắm đó. - Lên xe đi dì! Lâu nay bà biết Thiên Lan là cô bé hiền lành tốt bụng. Nhưng mà, đâu thể vì thế mà mình lạm dụng tình cảm của cô chủ. - Thật tình, cô làm tôi ngại hết sức. - Dì à, dì nói nữa sẽ làm con giận đó. Bà im lặng. Bà là người rất giỏi im lặng. Hơn hai mươi năm đầy bà đã im lặng rồi còn gì? - Dì giận con à? Bà lúng túng: - Không, không tôi làm sao mà giận cô chứ? Đến rồi đó cô hai. Quẹo qua hẻm này đi! Thiên Lan cho xe quẹo qua con hẻm nhỏ rồi chạy thẳng vào một xóm lao động nghèo: - Dừng lại đây đi cô hai! Mời cô vào nhà! Thiên Lan đứng tần ngần nhìn căn nhà lụp xụp dột nát. Bà lên tiếng: - Thật ra thì tôi không muốn cô đến đây chút nào. Nghe tiếng, ông Phát lên tiếng: - Bà về đó hả? - Ừ, tôi về đây! - Sao muộn thế? Bà lắp bắp: - Ờ ... thì ... tôi ... Thiên Lan bước vào, bà đưa tay: - Mời cô hai ngồi! - Nhà có khách sao bà? - Ừ, cô chủ đến thăm ông đấy mà! Ông lộ vẻ vui: - Thật là quý hoá quá: Thiên Lan nhìn người đàn ông gầy guộc, nước da xanh xao: - Dượng có khoẻ không? Ông rụt rè: - Cám ơn cô hai, tôi vẫn khoẻ. Đáng lý ra cô đừng nên đến đây. Chúng tôi rất nghèo khó, sợ làm bẩn đồ của cô. converted by Web2PDFConvert.com
  18. Thiên Lan xúc động: - Con xin dượng đừng nói như thế. Hôm nay con đến đây là để rước dượng về nhà để dì tiện việc chăm sóc. Đôi mắt ông sáng lên một thoảng rồi vụt tắt ngấm: - Tôi cảm ơn lòng tốt của cô hai. Nhưng mà tôi không thể làm như vậy được. - Sao vậy dượng? - Cô còn cho bà nhà tôi đến đó là diễm phúc lắm rồi. Nhưng Thiên Lan nói một cách dứt khoát: - Con đã quyết định rồi. Dì và dượng không có gì phải ngại cả. Bà quản gia cảm thấy rất lạ nên hỏi: - Chuyện này là sao cô hai? Thiên Lan cười đôn hậu: - Con sẽ chữa trị bệnh cho dượng. Ông Phát thoái thác: - Không cần đâu cô hai. Tôi còn chịu đựng được mà. Thiên Lan không nói thêm gì. Cô chỉ nói với bà quản gia: - Dì vào sắp xếp đồ đạc rồi ra xe, con cũng đã gọi taxi sẵn rồi. Bà cảm động muốn rơi nước mắt. - Tôi biết nói gì để cảm ơn cô đây cô hai! Thiên Lan doạ: - Nếu dì dượng khách sáo như vậy con sẽ giận đó. Bà nhìn chồng: - Thôi thì mình cũng nên làm vui lòng cô hai đi ông. Ông Phát ngập ngừng: - Vậy rồi Tiểu Mẫn nó về rồi làm sao gặp được mình? Bà vội trấn an: - Ông an tâm, tôi sẽ nhắn lời lại với dì bảy. Vậy là ông Phát theo Thiên Lan về ngôi biệt thự sang trọng ấy. Thiên Lan mướn bác sĩ riêng thường ngày đến chăm sóc cho ông. Qua một tuần đã thấy ông khoẻ lên rõ rệt. Thiên Bảo về nhà. Gặp ông Phát đang cắt kiểng ngoài vườn cậu mon men lại gần: - Chị con mướn bác đến để sửa kiểng hả? Ông Phát nhìn Thiên Bảo. Ông hơi sững người: - Cậu đây là ... - Dạ, con là Thiên Bảo, em của chị Thiên Lan. Ông Phát tần ngần nhìn Thiên Bảo, ông mấy máy đôi môi: - Cậu là Thiên Bảo đây sao. Thiên Bảo cười cười: - Vâng ạ! - Chà cậu chóng lớn lắm, thảo nào tôi nhìn không ra. Thiên Bảo tò mò: - Có nghĩa là bác đã biết gia đình con rồi hả? Ông vui vẻ hẳn: - Có biết! Nhưng là chuyện trước đây kia. Hồi ông bà chủ còn sống. Thiên Bảo ngạc nhiên hỏi: - Thế rồi lâu nay bác ở đâu và làm gì? converted by Web2PDFConvert.com
  19. - Lâu nay tôi bị bệnh, không đi đứng được. - Nhà bác ở đâu? - Ở xóm lao động nghèo đó! Thiên Bảo tần ngần nhìn ông: - Vậy thôi bác hãy ở lại đây với chị em con được không? Trời ơi! Hai chị em sao lại có tấm lòng nhân hậu đến như vậy. Tâm trạng của ông thật vui. Nhưng cố nén vào lòng, ông thở dài: - Cô hai cũng bảo tôi như thế đó? Thiên Bảo hỏi nhanh: - Vậy ý của bác thế nào? - Tôi chưa trả lời gì cả. Tôi ngại làm phiền cô cậu mà thôi. Thiên Bảo thở dài: - Nhà cửa thênh thang có gì đâu mà bác phải ngại. Mỗi tháng con sẽ gởi tiền cho bác xài thêm. Ông Phát xua tay: - Được cô cậu, cho tôi ăn nhờ, ở đậu thế này là tốt lắm rồi, còn tiền nong làm gì? Thiên Bảo nói với ông: - Con rất mê vườn kiểng này, con muốn bác ở lại chăm sóc giúp cho con. Ông Phát gật đầu: - Có giao công việc thì tôi sẽ ở lại. Thiên Lan bước ra: - Em về rồi sao Thiên Bảo? - Vâng ạ! - Em thấy dượng cắt sửa kiểng như vậy có vừa ý không? Thiên Bảo ngơ ngác: - Sao là dượng hả chị? - Thì dượng là chồng của dì đây nè! Thiên Bảo sáng mắt, anh lộ niềm vui. - Thật vậy hả chị? - Từ nay dượng sẽ ở đây. Chúng ta xem dì dượng như là người thân của mình. Thiên Bảo mừng vui như muốn reo lên. Anh nói với ông Phát: - Từ nay con sẽ có người đề bầu bạn rồi. Bà lén nhìn ông, ông Phát lộ vẻ vui mừng: - Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi. Thiên Bảo xua tay: - Đừng khách sáo như vậy không tốt đâu dượng ạ! Từ nay mình sẽ ở chung một nhà, ăn chung mâm cơm xem ra vui nhỉ. Thiên Lan nói với bà: - Dì có thấy nó vui thế nào không? Bà Phát để rơi nước mắt vì xúc động: - Tôi chẳng biết nói lời gì để cám ơn cô cậu cả. Vợ chồng tôi chỉ còn biết siêng năng làm việc của chủ mà thôi. Thiên Bảo xua tay: - Từ nay chúng ta là người một nhà. Đừng nên khách sáo nữa nhé! Thiên Lan nhìn ông bà: - Thiên Bảo nói đúng đó. Dẫu sao dì cũng hy sinh cho chị em con nhiều rồi. Bà Phát xúc động rơi nước mắt: converted by Web2PDFConvert.com
  20. - Ơn nghĩa này của cô cậu suốt đời tôi sẽ ghi tạc dạ. Thiên Lan mỉm cười: - Con chỉ có một đề nghị. Thiên Bảo nhìn chị: - Chị còn ý kiến gì nữa. - Chị muốn dì dượng thay đổi cách xưng hô khách sáo ấy nữa. Ông Phát từ chối: - Cô hai đừng nói vậy mà tôi thêm ái ngại. Thiên Lan giải bày: - Dì dượng không biết đó thôi. Thật ra con và Thiên Bảo ngoài cha mẹ ta không còn ai là người thân thuộc cả. Con muốn dì dượng là người thân duy nhất của chị em con. Thiên Bảo nói thêm: - Chị con nói đúng lắm. Tụi còn có dì dượng rồi, xem ra không ai còn dám ăn hiếp chị em con nữa. Ông Phát ngập ngừng: - Tôi ... tôi thấy ngại lắm. Bà Phát khuyên chồng: - Vậy cũng tốt. Nhà này có thêm ông thật lòng tôi thấy yên tâm lắm. - Bà ... - Hai con biết không? Ông ấy coi vậy chứ có võ đấy. Ông nhăn nhó: - Bà nói làm gì chuyện ấy! Thiên Bảo nắm tay ông lắc lắc: - Dượng có võ hả, hôm nào chỉ con vài chiêu nhé. Ông đành phải gật đầu: - Vậy cũng được! Thiên Lan giục: - Ta vào ăn cơm thôi. Thấy mâm cơm hôm nay có gì đó khác thường. Thiên Bảo ngạc nhiên hỏi: - Hôm nay lạ vậy? Rất nhiều món ăn ngon. Thiên Lan phân tích: - Mừng gia đình sum họp dĩ nhiên là phải làm tiệc rồi. Ông Phát ngần ngại: - Hai con làm vậy ta càng thêm ngại. Thiên Bảo nói vui: - Sư phụ khỏi cần phải ngại gì cả. Chỉ cần truyền cho con vài bi kíp là được rồi. - Được rồi ta hứa! Cả nhà ăn bữa cơm vui vẻ. Thiên Bảo để vào chén ông một cái đùi gà lớn rồi nói: - Sư phụ, con xin kính cẩn mời sư phụ để ra mắt. - Con làm vậy ta ngại lắm, hãy để ta tự nhiên. Bên này Thiên Lan cũng gắp để vào chén bà một miếng: - Dạo này dì vất vả lắm nên tẩm bổ vào. - Được rồi, hai con lo ăn đi! Sương Mai đang chạy xe trên đường. Cô nhận ra Thiên Lan cũng chạy cùng được với mình cô cố tình chạy chậm lại. converted by Web2PDFConvert.com
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2