intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giọt nắng

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

76
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Gió bình yên lướt nhẹ nhàng…Ánh nắng vàng tuới thật mềm trên còn đường nhựa cứng ngắc…. Vòng bánh xe Quyên quay thật chậm…Nó biết ngày hôm nay đẹp lắm nhưng nó không thích thế này. Nó không thích nắng. Gió lại nhẹ nhàng lùa qua tóc nó, thật dịu dàng quá đỗi, hàng cây bên đường xào xạc, nó nghe rõ tiếng lá êm êm như một bản hòa ca.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giọt nắng

  1. Giọt nắng
  2. Gió bình yên lướt nhẹ nhàng…Ánh nắng vàng tuới thật mềm trên còn đường nhựa cứng ngắc…. Vòng bánh xe Quyên quay thật chậm…Nó biết ngày hôm nay đẹp lắm nhưng nó không thích thế này. Nó không thích nắng. Gió lại nhẹ nhàng lùa qua tóc nó, thật dịu dàng quá đỗi, hàng cây bên đường xào xạc, nó nghe rõ tiếng lá êm êm như một bản hòa ca. Hơn một năm nay, cứ chủ nhật là nó lại dắt xe đạp chạy lòng vòng thế này trừ những ngày mưa quá lớn hoặc nắng quá hắt. Nó “đạp để tận hưởng thiên nhiên sau một tuần học căng thẳng”, đó là lý do với gia đình mỗi khi nó dắt xe ra cổng. Nhưng có ai biết được, lý do thật sự chỉ là để quay trở về ngôi trường cấp hai. Mỗi tuần đều như vậy, thoáng thấy bóng Quyên từ xa, ông bảo vệ đã ra mở cái cổng nhỏ cho nó đạp xe vào: - Chào ông! — nó cười híp mắt — con có mang cho ông mấy quyển sách nè! Hôm bữa ông nói thích nên con đi kiếm đó.
  3. Ông bảo vệ cười, mấy vết nhăn bên đuôi mắt và khóe miệng lộ rõ. Ông sống có một mình, thủi thủi trong cái trường này. Nhà trường dành hẳn một căn phòng cho ông, phòng đó trước đây là lớp học nhưng vì nó nằm sát cổng quá nên hơi “thuận lợi” khi lũ con trai trở chứng trèo tường trốn học, mà phòng lại nhỏ nên trường quyết định nhượng lại cho ông. Từ ngày Quyên vào học ở đây, ông đã biết nó. Lần đầu, ông thấy nó là lạ, ngồ ngộ, Nó đi học mà lúc nào cũng tết hai bím tóc đuôi sam, không giống như đa số những đứa khác: đứa thì cột nhổng, đứa duỗi thẳng đơ, xõa dài. Ông chỉ biết nó, “ấn tượng” với nó, vậy thôi! Nhưng sau ngày nó tốt nghiệp khoảng một tháng, vào một buổi sáng chủ nhật cũng đẹp thế này, nó quay về. Ông ngạc nhiên lắm, đa phần học trò cũ chỉ về ngày 20/11 thôi, còn nó thì… Nó biếu ông ít cam như “của hối lộ”, xin ông cho nó vào trường tha thẩn, chỉ cần có vậy! Ông lại ngạc nhiên. Ông nhận ra, Quyên về đây không chỉ tha thẩn. Nó ngồi vào cái ghế đá màu đỏ hồng dưới giàn hoa giấy, vẽ góc sân trường. Nó ngồi ở một góc sân, vẽ cây phượng vĩ. Nó lại đứng hàng giờ trên hanh lang lớp cũ của nó để vẽ…cái hành lang đối diện. Đó là ba bức vẽ nó thường vẽ nhất, nó cứ nhìn, rồi vẽ, cứ như nó sợ mình sẽ quên…. Mỗi tuần, tranh của nó mỗi đẹp hơn, những mảng màu
  4. sáng tối được nó tô chuẩn hơn, nhưng trăm lần như một, mỗi khi nó đưa cho ông bảo vệ xem thì ông luôn gật gù, hớp ngụm trà ấm mà khen “đẹp lắm! Con có hoa tay thiệt.” Ông từng thắc mắc với chính bản thân mình:”Tại sao nó lại về đây chỉ để ngồi vẽ? Tại sao nó luôn vẽ những cảnh như vậy? Chắc chắn có cái gì đó đặc biệt với nó lắm.” Ông đinh ninh như thế. Những câu hỏi đó đeo bám ông, nhiều lúc tức quá, muốn hỏi đại cho rồi nhưng ông lại thôi. Ông thấy mình kì quá, chuyện đó là của nó, mắc gì mà hỏi, hông khéo nó nói mình nhiều chuyện, rồi nó giận, hông thèm tới mỗi chủ nhật nữa thì…ông buồn lắm. Từ lâu, ông đã xem nó như một người bạn, mà người ta thường hay sợ bạn mình giận sẽ bỏ rơi mình, nhất là những người cô đơn như ông thì càng sợ thêm nên ông thôi không hỏi nữa. Một buổi sáng chủ nhật, trời hơi âm u. Ông thấy có vẻ muốn mưa nên ra sân trường ngó nghiêng kiếm nó, ông thấy nó đứng trên hành lang lơp cũ hí hoáy vẽ, chốc chốc lại nhìn lên. Ông đã xem cả chục lần bức tranh về cái hành lang đó rồi nên cũng chắng còn thấy lạ. Mưa rớt hạt….
  5. Ông cảm nhận giọt nước lành lạnh rơi vào má mình. Mưa rớt hạt nữa…. Rồi thêm vài hạt nữa…. Ông tính kêu nó xuống, nhưng tự nhiên, ông thấy nó ngừng vẽ. Nó ngước mắt nhìn lên từng hạt mưa rơi rồi từ từ đưa mắt sang dãy hành lang đó. Ông thấy có gì đó long lanh trong mắt nó rồi cái long lanh đó lăn xuống gò má. Mưa ào ào…hạt mưa phất vào nó. Nó bật khóc. Ông không muốn gọi nó nữa, ông không bết đã có chuyện gì nhưng ông nghĩ có lẽ không nên làm phiền nó lúc này. Lẳng lặng vào phòng pha trà mà đầu ông đầy những câu hỏi, tự nhiên ông thấy buồn ghê gớm. Nửa tiếng sau, nó bước tới chỗ ông đang nhâm nhi trà. Ông liếc nhìn, thấy mắt nó ráo hoảnh. Nó tự rót trà ra chén, nhưng không uống mà để đó. Ngoài trời mưa to.
  6. Ông mở lời: - Mưa vầy sao con về? - Con ở đây đợi cho hết mưa. - Ừa! Một cuộc đồi thoại vô nghĩa, nhưng ông thấy đỡ buồn trong lòng một chút:” ít ra thì nó cũng chịu nói.” Ông nghĩ thầm. - Ông có bao giờ thắc mắc sao con cứ tới đây không? Ông bất ngờ trước câu hỏi của nó nên bối rối thấy rõ: - À…ừ..cũng có — rồi chỉnh lại — chút chút. Nó cúi mặt, đan những ngón tay trắng nõn vào nhau rồi đặt lên đầu gối: - Hồi trước, con thích một người, cũng học ở đây, thích rất lâu. Cậu ấy hay đứng ở góc sân ấy cùng bạn bè vào giờ chơi trong khi con và mấy đứa bạn ngồi ở băng đá dưới hàng hoa giấy. Cậu ấy cũng hay ngồi ở gốc phượng đó khi bọn con ngồi ở góc sân kia… - Còn cái hành lang? Ông buộc miệng hỏi. Nước mắt nó rơi xuống cái quần jeans: - Đó là nơi mà con nhìn thấy bạn ấy, lần cuối cùng. Hôm đó đã là ngày cuối của năm, con vẫn không đủ can đảm đến nói với bạn ấy những gì con nghĩ, con chỉ đứng ở cái hành lang bên này, nhìn bạn ấy cuời đùa với lũ bạn, rồi
  7. bước đi xuống cầu thang, ra sân trường rồi ra khỏi cái cổng này. Con thấy như mình vô hình ngay lúc đó.- Quyên nhìn ra ngoài trời - hôm ấy, khi cậu ấy vừa ra khỏi cổng, trời đã mưa, y như hôm nay. Giờ thì ông hiểu rồi, ông hiểu vì sao nó lại thế rồi. Nó giận bản thân nó, nó giận tại sao khi ấy không đủ can đảm thổ lộ, nó nhớ quá khứ, nó nhớ thứ mà chính nó đã tự làm mất đi. Nó vẫn còn thích thằng bé đó lắm! - Mỗi ngày, con lao vào học, học để không còn thời gian nhớ đến cậu ấy, nhưng chỉ có ngày chủ nhật, con muốn sống với quá khứ của mình. Ông đến bên nó, đặt tay lên vai nó, thỏ thẻ như một người cha gìà mà cũng có thể là một người bạn lớn: - Còn còn trẻ lắm, con biết không? Con sống với quá khứ vào ngày chủ nhật, còn sáu ngày kia con lao vào sách vở, con sẽ đánh mất chính hiện tại của mình đó, có biết không con? Rồi đến một ngày, khi con tốt nghiệp cấp ba, hay khi con lớn hơn, con sẽ hối hận về những gì mình đã làm ngày hôm nay, con sẽ nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ, lúc ấy thì đã trễ rồi con à! Ông hít một hơi dài, biết rằng những gì mình đã, đang và sẽ nói đây có thể làm cho điều ông sợ nhất thành hiện thực, nhưng ông vẫn quyết nói:
  8. - Mưa dù có lớn thế nào thì cũng sẽ tạnh, trời sẽ lại thật đẹp thôi, sao con cứ nhớ những mưa mà không cho ánh nắng một cơ hội chứ. Ông muốn con bước ra khỏi cái trường này, nhìn quanh mình, con sẽ thấy những gì mà con đã bỏ lỡ, vẫn còn kịp để lấy lại đó! Con à! Quyên đón lấy mẩu khăn giấy từ tay ông, nó lau khô nước mắt rồi…nhoẻn cười. Ông cũng cười, những vết nhăn lại hiện ra. Nó nhớ lại lời mời gọi của đám bạn mới hẹn ăn chè ngày chủ nhật, nhớ ánh mắt của cậu bạn cùng lớp nhìn nó là lạ, nhớ lại nhiều điều đã xảy ra trong hơn một năm qua nhưng vì quá khứ, nó đã bỏ lỡ. Quyên chợt nhận ra, mình đã đánh mất quá nhiều, phải chi có lúc nào đó, Phải! một đôi lúc nào đó, nó tạm gác lại quá khứ mà quay đầu nhìn lại. Nó thầm cảm ơn ông bảo vệ già, ông với nó chỉ là người dưng nhưng ông đã cho nó thiệt nhiều. Nó biết, thi thoảng, vào chủ nhật, nó sẽ lại đến đây, không ngồi vẽ nữa mà chỉ nói chuyện với ông, mang cả “của hối lộ” nữa chứ, biết đâu ông sẽ lại tặng cho nó một cái gì đó nữa thì sao! Ngoài trời mưa đã tạnh tự bao giờ, vài giọt nắng đã rơi thật nhẹ xuống khoảng sân rộng thênh thang, đầy những kỷ niệm đáng được cất giữ cho ngày sau…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2