YOMEDIA
ADSENSE
Giọt Nước Mắt Mùa Hè
62
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
nhưng có lẽ nó còn quá bé để hiểu “những ý nghĩa” đó là gì, vậy nên nó đã chẳng thấy buồn, vẫn cứ vui vẻ mà lay lay tay ba nó, nhưng kết quả vẫn chỉ có một... Ba nó vẫn bất động... Rồi đâu đó, có tiếng mẹ nó như vỡ òa trong vỏ bọc câm lặng, nó...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Giọt Nước Mắt Mùa Hè
- Giọt Nước Mắt Mùa Hè c Sắp hết hè rồi, nên xin post cho các bạ câu chuy này. C chuyện này là 1 n ạn yện Câu n phần rấ thật với những tâm trạng của mình. Ngắ thôi, đâ cũng là câu chuyện ất n m a ắn ây n ngắn nh mà mìn từng viế hất nh ết. tungcan1ai vắng m đã quá lâu rồi nh nay xin ham hố tr lại phút Toi_dat ido mặt hở, rở chốc..hì hì.. ì short fic Giọt nướ mắt mùa hè c: ớc a Tác giả: toi_datun ngcan1aido o. Nguồn: nhasachph huongnam. ......................................... Giọt nước mắt mùa h t c hè... Xuân, h thu, đôn Mỗi m mùa là một câu c hạ, ng... một à chuyện, mộ nỗi niềm khác nhau ột m u.. Nhưng đã khi nào một trong bốn mùa đó lại là d ấn khắc ghi mãi t o, g a dấu c trong tâm h hồn bạn chư ưa? Mùa hè năm đó đú là mùa hè đáng n úng a nguyền rủa trong cuộ đời nó. C a ộc Chưa bao ggiờ và chưa khi nào nó thấy ghé cái nắng nóng, ngộ ngạt đến độ cay xè mắt của m a ét ột mùa hè giống như mùa hè năm đó Quả thậ mùa hè ấ trong cu đời nó cứ như mộ g a ó. ật, ấy uộc ột giấc mơ chỉ ngập tràn ác mộ – nhữn ác mộng mà vĩnh v nó không muốn ơ ộng ng g viễn phải đối mặt. i Năm đó nó 7 tuổi, non nớt, n ó , ngây thơ, t hồn tro trẻo nh một tờ g trắng tâm ong hư giấy không m vệt gợn Nó có m gia đình trọn vẹn, được ba m thương yêu, vậy n một n. một mẹ g nên trong đô mắt chư kịp hiểu đời ấy, nó thấy yêu đ yêu ng ôi ưa đời, gười, yêu c gọi là m cái mùa hè.. yêu những gợ mây trắn xanh đẹ mắt, yêu những bụ nắng vòn vòng tro u ợn ng ẹp u ụi ng ong những t nắng và yêu nh tia àng, hững cái gọ là mơ m ọi mộng của sớ hè.. Cu sống lú đó ớm uộc úc
- của nó cứ như một giấc mơ tuyệt đẹp trên thiên đường luôn gói gọn trong hai chữ tuyệt vời, nó cảm thấy dường như mình đã là người hạnh phúc nhất trên đời rồi., thế nhưng, nó đâu có biết rằng những giấc mơ thường hay ngắn ngủi, chỉ có những cơn ác mộng là kéo dài... vì vậy, giấc mơ của nó cứ như chuỗi ngày ba tháng hè ngắn ngủi, chớp mắt đã tắt lịm rồi.. Nắng đã thôi chói, bầu trời cũng thôi trong xanh.. Dường như tất cả chỉ còn hiện lên trong màu nền xám xịt... giống như đôi mắt của nó vậy... Nó còn nhớ lắm, mùa hè năm đó cứ như một cái gai có mũi nhọn, cứ qua mỗi năm lại đâm sâu thêm trong trái tim nó một chút để nhắc nó một nỗi đau không bao giờ được phép rũ bỏ... Ngày..tháng..năm... Hôm nay, mình phải đi bộ đến trường, bởi vì ba bận một việc gì đó.. mẹ cũng phải đi làm, chẳng ai đưa đón mình đi học cả, thôi kệ, mình vỗn dĩ đã được mẹ dậy cho cách tự lập mà, mẹ nói rồi không được ỷ lại, cái gì tự làm được thì phải làm, đi bộ mất có 15phút, đâu có sao.. Nhưng mà nắng quá, phải đi bộ thì mệt thật đó.. Thôi cố lên chứ nhỉ, sắp được nghỉ hè rồi cơ mà..híhí.. ... Muộn quá, mình buồn ngủ lắm rồi mà sao vẫn chẳng thấy ba về nhỉ..? Có khi nào ba về muộn như vậy đâu.. mẹ bảo mình đi ngủ trước nhưng mình không chiu.. mình muốn đợi ba về, đợi ba về cơ... Ngày... tháng...năm.. Thích quá! Hôm nay mẹ cho phép mình nghỉ học, mình ko phải đến trường nữa, mình vui lắm, nên cứ cười suốt, nhưng mẹ thì không thế.. Mặt mẹ buồn lắm, cau mày liên tục.. Mình lại làm gì sai ư? Mình chẳng biết nữa...Mình đã làm gì sai nhỉ? Mình sợ mẹ buồn lắm, mẹ mà buồn thì mình cũng không vui được... Và rồi, cứ trong niềm thắc mắc như thế, nó theo chân mẹ đến một nơi mà người ta vẫn gọi đó là bệnh viện. Người ra, kẻ vào, nó thấy trên khuôn mặt ai cũng là một vẻ biểu cảm rất khó coi, tuy nhiên nó cũng chẳng buồn bận tâm hơn nữa, vì nó lại được gặp ba. Vẫn là khuôn mặt hiền lành đó nhưng hôm nay, ba nó lại không cười với nó giống như mọi hôm nữa rồi. Nó thấy ba nó nằm yên trên một chiếc giường
- trắng, đôi mắt nhắm nghiền, nó khẽ lay lay tay ba nó, cất tiếng gọi líu lo, nhưng chẳng thấy có tiếng trả lời nào vọng lại.. Quanh không gian, chỉ là những ánh nhìn xa lạ dồn vào hai mẹ con nó với nhiều tầng ý nghĩa, nhưng có lẽ nó còn quá bé để hiểu “những ý nghĩa” đó là gì, vậy nên nó đã chẳng thấy buồn, vẫn cứ vui vẻ mà lay lay tay ba nó, nhưng kết quả vẫn chỉ có một... Ba nó vẫn bất động... Rồi đâu đó, có tiếng mẹ nó như vỡ òa trong vỏ bọc câm lặng, nó ngơ ngác ngoái đầu lại tìm mẹ thì chỉ thấy mẹ nó gục người xuống một góc, khóc rưng rức giống như mỗi lần nó bị mẹ đánh đòn.. Nó sợ hãi nhào tới, lay vai mẹ và cũng khóc theo... Nó thấy mẹ khóc thì cũng khóc chứ nào có biết vào chính ngày hôm đó, những giọt nước mắt đó là những giọt nước mắt cuối cùng mà mẹ và nó có thể khóc trước mặt người cha bằng xương bằng thịt của nó. 3 ngày sau đó, nhà nó lại ngập chìm trong những tiếng kèn inh ỏi, đau đầu.. Dường như, những âm thanh ồn ã ngày hè của những chú ve sầu đậu đầy trên cây phượng đang cho bung hoa đỏ rực ngoài vườn kia, cũng không thể nào lấn át đi được tiếng ai oán của những chiếc kèn, chiếc trống đáng ghét ấy.. Trước hiên nhà, nó thấy nắng vẫn đượm vàng như thế, vẫn rực rỡ, chói lòa như thế, vậy mà sao vẫn không thể xua tan đi cái không gian nhuộm chút lạnh, ảm đạm trong gian nhà rộng lớn lạnh lẽo này. Nó thẫn thờ đứng ở một góc nhìn mẹ nó chốc chốc lại cúi đầu như một cỗ máy lập trình sẵn khi thấy có người bước qua..Cứ mỗi một người bước qua chỗ hai mẹ con nó, nó lại có thêm một ánh nhìn khó hiểu và vài tiếng thút thít, mọi người ở đây hôm nay ai cũng khóc, mắt ai cũng đỏ hoe, nhưng chẳng hiểu sao chỉ riêng nó lại không khóc.. Nó không biết khóc hay là nó đã không hiểu nỗi đau là như thế nào đẻ mà khóc?! Nó nhào người lên phía ô kính vuông vuông – nơi có khuôn mặt ba nó ở đó..và nó mỉm cười, ba nó đang ngủ, chỉ là đang ngủ mà thôi.. một giấc ngủ thanh thản mà ba nó vẫn hằng mong muốn.. Rồi nó bỏ đi, không ở lại cái nơi ồn ã nhưng chẳng có niềm vui ấy nữa.. Nó bỏ đến một nơi mà nó nhìn thấy có một cây hoa giấy với những chùm hoa đẹp mắt.. rồi nó nảy ý định sẽ vặt vài chùm về cho ba... Giữa ánh nắng hè gay gắt, nó liên tục lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.. Những giọt mồ hôi này thì có thấm thía gì, vì nó mà ba nó còn phải đổ nhiều mồ hôi hơn thế nhiều... Cuối cùng thì nó cũng đã vặt được chùm hoa mà nó nghĩ là đẹp nhất, nhưng đên lúc đó thì chân tay nó cũng đã sứt sát hết cả. Nó đau lắm, nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Rốt cuộc thì nó cũng có thể làm được một điều cuối cùng cho ba nó. Chắc ba nó sẽ vui lắm nhỉ?! Nó vốn dĩ không thích hoa bao giờ, nhưng nhờ có mùa hè năm đó, hoa giấy đối với nó đột nhiên trở nên đẹp lạ thường, một vẻ đẹp mộc mạc nhưng ý nghĩa.. Chỉ tiếc là ba nó đã không nhận lấy
- “vẻ đẹp mộc mạc” ấy.. Ba nó đã không nhận... không thể nhận lấy tấm lòng đơn giản của nó được nữa rồi... Lễ tang kết thúc. Giấc mơ của nó dường như cũng đã kết thúc. Từ một đứa có mái ấm gia đình trọn vẹn, nó trở thành đứa không cha. Từ một đứa được sinh trưởng trong gia đình khá giả, nó trở thành đứa không nhà. Cuộc sống quả thật quá nghiệt ngã!? Cuộc sống nghiệt ngã hay là do con người nghiệt ngã?! Nó không biết nữa, nó chỉ biết rằng, sau khi ba nó mất, những người mà nó từng gọi là bác, là cô ấy đã chẳng ngần ngại mà đẩy mẹ con nó ra ngoài đường... Giữa đường phố ồn ào, hai mẹ con nó chỉ biết ôm nhau mà khóc, cảm thấy bản thân thật sự bơ vơ, lạc lõng giữa cuộc đời. Cuộc sống sau đó đối với hai mẹ con nó dường như đã chẳng còn chút nắng nào... Vì vào chính khoảnh khắc đó, mùa hè đã kết thúc rồi, chẳng còn nắng, cũng chẳng còn nóng, chỉ còn những cơn mưa vô tình ào ạt đổ xuống khiến cho lòng con người ngày càng nguội lạnh...Tâm hồn nó có lẽ cũng bắt đầu biết tổn thương là như thế nào vào chính khoảnh khắc ấy... Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi thôi, nhưng nỗi đau có lẽ sẽ còn đọng lại mãi mãi.. Rất nhiều năm sau khi sự việc ấy xảy ra, nó cũng muốn được quên đi, được chối bỏ cái quá khứ chẳng mấy tốt lành cùng với cái mùa hè đáng nguyền rủa ấy, thế nhưng... hình như là nó vẫn chẳng thể rũ bỏ được thì phải...Dường như nó vẫn còn nhớ như in được vị mặn của giọt nước mắt mùa hè năm đó.. Mặn lắm! Xót lắm! Đau đớn lắm! Nỗi đau của nó có lẽ cũng giống như mùa hè vậy, năm nào mà chẳng có, có năm nao là không có mùa hè đâu, vậy nên nỗi đau đấy có lẽ sẽ không bao giờ tan biến được.. Lưu giữ một nỗi đau thì có gì là không tốt chứ khi mà chính nỗi đau ấy là động lực để nó từng ngày, từng ngày một trỗi dậy từ đáy sâu của sự tuyệt vọng?!
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn