Hà Nội, cà phê và những câu chuyện tình
lượt xem 3
download
Nếu những Khôi, Linh, An hay Minh - 4 cô gái chàng trai Hà Nội được miêu tả bằng những hương vị cà phê, thì tình yêu của họ sẽ có hương vị thế nào... Khôi. Tách Espresso đậm đà và bí ẩn Tôi nhìn thấy anh trong một sáng mùa thu đẹp trời ở New York. Chỉ là một dáng hình bước ra từ cửa tiệm café nơi tôi làm thêm, và lướt nhanh qua con phố tấp nập, nhưng trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác thân thuộc lắm. Ngay trong giây phút ấy tôi đã thầm...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hà Nội, cà phê và những câu chuyện tình
- Hà Nội, cà phê và những câu chuyện tình
- Nếu những Khôi, Linh, An hay Minh - 4 cô gái chàng trai Hà Nội được miêu tả bằng những hương vị cà phê, thì tình yêu của họ sẽ có hương vị thế nào... Khôi. Tách Espresso đậm đà và bí ẩn Tôi nhìn thấy anh trong một sáng mùa thu đẹp trời ở New York. Chỉ là một dáng hình bước ra từ cửa tiệm café nơi tôi làm thêm, và lướt nhanh qua con phố tấp nập, nhưng trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác thân thuộc lắm. Ngay trong giây phút ấy tôi đã thầm ước được thấy anh một lần nữa. Và tôi đã được toại nguyện, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Anh thường chọn chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nhìn ra ngoài con đường lớn, nhâm nhi cốc espresso, thi thoảng đọc một tờ báo và phần lớn thời gian là chúi đầu vào laptop: anh là một người bận rộn. Càng ngày cái cảm giác thân thuộc càng dâng lên trong tôi, mỗi lần bưng tách cà phê ra bàn anh, tôi đều nán lại lâu một chút, lau qua chiếc bàn hoặc kê lại ghế… cốt để được ngắm anh lâu hơn. Nhưng tôi và anh vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào ngoài những câu của nhân viên nói với khách hàng. Một tuần sau ngày tôi gặp lại anh trong quán, tôi liếc qua chiếc lap
- của anh, và thấy homepage là một trang tin tức của Việt Nam. Thì ra cảm giác thân thuộc là đây. Tôi mỉm cười, và ngay lúc đó anh ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi cứng đơ người trong 5 giây. Khuôn mặt anh đẹp quá, đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng và ấm áp, chiếc mũi Việt không cao nhưng nhìn rất duyên, đôi môi dày, hồng và mềm mại… từng đường nét cứ như là được tạc tượng vậy. Thế rồi anh mỉm cười lại, và bắt chuyện với tôi, bằng Tiếng Việt: - À, hoá ra người phục vụ anh hàng ngày là một cô gái Việt Nam. Em tên gì vậy? - Dạ, em là Linh… - Chào Linh, anh là Khôi, rất vui được gặp em. Em sẽ để anh mời em một cốc Cappuccino chứ? ... Chúng tôi đã gặp, làm quen và trò chuyện với nhau như thế. Anh là Khôi, đang học MBA, giỏi, hiền lành, ga lăng và rất yêu Hà Nội. Tôi thì sống ở bên này từ bé, đang học năm thứ hai ở college. Gia đình tôi là
- một gia đình Việt kiều rất lạ, vừa gia trưởng vừa tiến bộ. Bố tôi bắt tôi học ở bên này đến hết đại học và cao học rồi mới cho về Việt Nam, ngoài ra thì rất ít cho tôi liên lạc với họ hàng ở quê nhà. Bố giải thích cả gia đình bố và mẹ đều rất đông con, thời chiến tranh Việt Nam bố tôi đã phải vật lộn học và làm để thành đạt như ngày hôm nay, vì thế bố muốn tôi được học hành tử tế trong một môi trường quốc tế, khi đã thành đạt và đủ khả năng thì mới cho về nước làm việc. Nhưng tôi biết một lí do khác, một bí mật nơi con người nghiêm nghị của bố tôi mà mẹ đã nói cho tôi biết. Đó là vì Hà Nội trong cả bố và mẹ luôn đẹp và có sức quyến rũ đến kì lạ. Bố sợ nếu cho tôi về Việt Nam từ bé, tôi sẽ “nghiện ngập” nơi đây và bỏ bê việc học bên này. Tôi chỉ được phép tìm hiểu về Việt Nam, về Hà Nội nơi đại gia đình tôi sinh sống qua internet, qua những câu chuyện vụn vặt của mẹ, và qua Khôi. Từ ngày quen anh, tôi như bị hút vào những lời anh nói, những chuyện anh kể, cứ lúc nào rảnh rỗi là tôi lại đòi anh kể về một Việt Nam hiện đại và đang chuyển mình từng ngày. Khôi nói anh thấy thú vị khi nói chuyện với tôi - một cô gái Việt với giọng chưa chuẩn, luôn háo hức nghe chuyện anh kể và quyết tâm sẽ về Việt Nam trong một ngày gần nhất. Từ những cuộc tán gẫu bên bàn
- cà phê, rồi đi chơi, xem phim, shopping… tôi đã gắn bó với anh tự lúc nào. Chính Khôi cũng nói anh có cảm giác thân thuộc với tôi một cách kì lạ. Thế nhưng chúng tôi chưa bao giờ tiến xa hơn mức bạn bè và anh em kết nghĩa, mặc dù trong lòng tôi, một thứ gì đó như là tình yêu đã nhen nhóm từ rất lâu rồi… Linh. Chén Mocha phức tạp và bướng bỉnh Có thể bạn cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu quen thuộc giữa hai người đồng hương tìm thấy sự đồng cảm nơi đất khách. Nếu được như thế thì thật tốt… dù tôi cũng không biết có tốt thật hay không nữa. Sau hơn 3 tháng quen nhau, Khôi về nước nghỉ đông. Một tuần nhõng nhẽo, năn nỉ và hùng biện với những lí do hùng hồn, cuối cùng tôi cũng đã được bố cho phép về Việt Nam trong một tháng, cùng với mẹ. Sướng rơn lên và háo hức pack đồ, tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ để được gặp Khôi ở Hà Nội, được anh dẫn đi chơi Hồ Gươm, Hồ Tây và lê la quán xá như anh đã từng hứa. Lúc về đến sân bay Nội Bài, sau khi rùng mình trước cái lạnh buốt của mùa đông Hà Nội mà lần đầu tiên tôi được
- cảm nhận, việc đầu tiên tôi làm là chạy đi tìm bốt điện thoại công cộng để gọi Khôi. Tim tôi reo lên khi nghe giọng anh mừng rỡ và ấm áp: - Linh đấy à? Nhớ em gái quá đi mất. - Yay, em đây. Em vừa về Hà Nội này, chúng mình gặp nhau ngay nhé. - Ồ, ngay bây giờ thì không được rồi. Anh đang đèo mẹ đến gặp một người cô họ hàng xa của anh. Cô ấy mới về Việt Nam. Có cả một cô em họ nữa, hi vọng cô bé Việt kiều ấy cũng thú vị như em. Chúng mình sẽ gặp nhau sớm nhất có thể nhé. Chào em. Anh cười ấm áp rồi kết thúc cuộc gọi. Mẹ tôi đã bắt taxi và gọi tôi đi. Mẹ nói chuyện với chú lái taxi với Tiếng Việt nhanh chóng mặt mà tôi mãi mới hiểu kịp. Một người con gái Hà Nội gốc như mẹ, xa nhà đã gần hai chục năm, bây giờ gặp lại Hà Nội không tránh khỏi hân hoan và bỡ ngỡ. Chờ mẹ nói cười rộn ràng một lúc lâu, tôi nhỏ nhẹ hỏi: - Mình đang đi đâu đây mẹ?
- - À, gặp một bác của con. Họ hàng xa lắm, có khi mẹ cũng chưa kể với con bao giờ đâu. Nhưng có mỗi bác ấy có nhà rộng và đủ cho hai mẹ con mình ở trong một tháng thôi. - Vâng.. Thế hẹn nhau ở đâu hả mẹ? - Xem nào… cà phê Phố Cổ ở 11 Hàng Gai. Bây giờ phố cổ chắc đã thay đổi nhiều lắm rồi. - Bác ấy hẹn mẹ ở quán cà phê á? - Không. Bác ấy có một cậu con trai, tức là anh họ của con đấy. Cậu ta giới thiệu chỗ này để gặp mặt. Nếu là Khôi thì Khôi cũng sẽ giới thiệu một quán cà phê nào đó trên những con phố cổ, với cái tên đậm chất xưa cũ, để gặp mặt người cô của anh từ nước ngoài về. Anh là người cực kì trân trọng từng không gian Hà Nội đúng chất. Trùng hợp quá, biết đâu tôi lại gặp anh và mẹ anh ở đấy. Tôi hí hửng với ý nghĩ này lắm, thích chí nghêu ngao hát suốt đoạn đường…
- *** Giá như lúc đó tôi hỏi mẹ tên anh họ tôi là gì. Lẽ ra tôi nên hỏi thêm một chút về gia đình anh và gia đình tôi. Thì tôi đã không bị shock đến như thế khi gặp bác tôi và anh ngồi chờ ở quán. Khôi cũng shock, dù mức độ không bằng tôi. Anh chỉ sững sờ những phút đầu, rồi mừng rỡ và trò chuyện tíu tít. Tôi thì còn tâm trạng nào mà tiếp chuyện mọi người nữa. Tôi như người vô hồn suốt ba ngày, chỉ quanh quẩn trong phòng, không nói chuỵên với ai cả, đặc biệt là với Khôi. Bác tôi, mẹ tôi và Khôi thì nghĩ đó là một dạng culture shock, nên để yên cho tôi tự thích nghi. Hàng ngày tôi chỉ yên lặng ngắm Khôi, lúc anh ăn, anh ngồi xem tivi, anh chơi bóng rổ trong sân, anh vào phòng tôi cố gắng bắt chuyện nhưng tôi chỉ lặng im… “Anh họ” đối với tôi trở thành khái niệm xa lạ. Hai mươi tuổi, đùng một phát, tôi có một người họ hàng xa lắc xa lơ. Hơn nữa lại là người tôi đã có tình cảm từ trước. Tôi không chấp nhận điều đó. Với mọi người, Khôi là anh họ của tôi, còn tôi thì không bao giờ nghĩ như thế.
- Đến ngày thứ tư, tôi vừa ngủ dậy thì đã thấy anh ngồi ở cạnh giường, khuôn mặt vẫn vậy, vẫn đẹp và thánh thiện như một bức tượng thần. Đôi mắt sáng ấm áp của anh nhìn tôi nửa trêu đùa nửa trìu mến. Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn bật khóc thật to, cho thoả những ức chế và đau đớn trong mấy ngày qua. Nhưng tôi kìm lại được, đưa mắt nhìn anh ngụ ý một câu hỏi. Anh mỉm cười: - Thôi nào cô em, culture shock thế là đủ rồi nha. Hôm nay anh sẽ dẫn em đi chơi, ok? Tôi ngập ngừng gật đầu. Dù sao mục đích về Việt Nam của tôi cũng là được đi chơi Hà Nội với Khôi mà. Tôi lọ mọ chuẩn bị và mặc đồ. Sau 20’ lựa chọn quần áo và make up, tôi lại là tôi - một cô gái New York phong cách và hiện đại. Khôi đặt hai tay lên bờ vai trần của tôi, le lưỡi: “Thời tiết Hà Nội không đùa được đâu em. Đừng mặc áo hở vai như thế. Để anh lấy chiếc khăn quàng cổ cho.” Anh đi ra phía tủ quần áo của tôi rồi, mà hai vai tôi vẫn nóng râm ran.
- Hôm đó trời lạnh và có gió, cái lạnh buốt thấm vào da thịt. Ngồi sau xe anh và khẽ ôm lấy anh, tôi vừa vui vừa buồn. Giá như đây là buổi đi chơi của hai người yêu nhau, chứ không phải là anh em họ. Chúng tôi dạo quanh Hồ Gươm, ních căng bụng đủ thứ quà Hà Nội, những món ăn lần đầu tôi được nếm thử. Nem chua rán, nộm bò khô, bánh xèo, hoa quả dầm và xôi gà… gặp món nào tôi cũng sà vào ăn thử, mặc Khôi cứ cười tủm tỉm và trêu tối nay tôi sẽ phải uống đến ba chục viên Berberin mất. Anh chỉ cho tôi cây lộc vừng bên hồ Gươm, hàng liễu mềm mại bên hồ Trúc Bạch, đường Hoàng Diệu những cây xà cừ cao vút, và cứ thế, chúng tôi cùng khám phá Hà Nội… Tôi đã yêu Khôi từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trên con phố tấp nập ở New York. Ngay lúc này, giữa lòng Hà Nôi, tôi đi bên anh, rộn ràng và háo hức như một cô gái trong buổi hẹn hò đi chơi lần đầu tiên với người yêu. Tối hôm đó, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ yêu Khôi, dù anh và mọi người có chấp nhận điều đó hay không.
- Minh. Cốc Cappuccino độc đáo và cuốn hút Tôi thức dậy, vừa đi vừa ngái ngủ vào trong bếp tự làm một bát ngũ cốc ăn sáng. Bác và mẹ tôi đã tiếp tục hành trình shopping và khám phá Hà Nội. Khôi thì có lẽ vẫn đang ngủ. Tôi ăn sáng và nhìn ra cửa sổ. Ngôi nhà bé xinh, với tường và những khung cửa sổ trắng tinh khôi, khu vườn nhỏ luôn xanh mướt và khoảng sân chơi yên tĩnh trước hiên nhà. Tôi yêu ngôi nhà này và yêu những người chủ của nó. Nhưng không phải là yêu theo kiểu người thân ruột thịt. Tôi không thể quen với việc bác và Khôi là họ hàng của tôi. 20 năm xa quê hương, tự dưng phải nhận bao nhiêu người quen người thân đâu phải dễ.
- Nhất là khi, tôi đã trót yêu một trong số họ mất rồi. Tôi mở tủ lạnh lấy chai nước thì thấy mảnh giấy nhắn của Khôi. “Hôm nay anh có việc phải đi sớm. Sẽ có anh Minh bạn anh đến đưa em đi ăn phở cuốn trên Hồ Tây nhé. Nhớ mặc ấm, hôm nay lạnh đấy. Yêu em gái.” Tôi tìm quanh một cái bút bi, bôi đen chữ “gái” phía cuối và mỉm cười tự mãn. Đôi khi cái cảm giác lừa dối được bản thân ấy đủ khiến con người ta thấy vui và lạc quan cho cả một ngày. Dường như ở Hà Nội, những anh đẹp trai thường chơi với nhau thì phải. Tôi thầm cười khúc khích trong đầu với ý nghĩa kì quặc hiện lên khi tôi thấy Minh đứng chờ ở cổng. Những đường nét trên khuôn mặt Minh cũng hài hoà và đẹp như ở Khôi, nhưng có phần gãy gọn và sắc sảo hơn. Sau những phút làm quen lúc đầu, chúng tôi thân nhau nhanh chóng. Minh nói chuyện rất duyên, cười xinh và nhiệt tình - heh, tôi thích con trai Hà Nội rồi đấy! Anh hỏi nhiều về New York và cuộc sống bên Mĩ, bởi sang năm anh định sang học master. Minh không say mê Hà Nội với những con phố cổ như Khôi. Nếu như Hà Nội của Khôi là những sáng mưa phùn, cà phê Đinh, nhạc Trịnh và tâm tình, thì Khôi nhanh nhảu
- dẫn người ta lên Highlands Coffee, vừa nghe iPod và chat chit, vừa ngắm nhìn thành phố và con người đang chuyển động không ngừng. Nhìn đôi mắt của Minh, tôi biết anh yêu Hà Nội cũng chẳng kém gì Khôi, chỉ có điều yêu theo một cách khác mà thôi. Tôi tranh thủ cơ hội để tìm hiểu thêm về Khôi: - Anh Minh chơi thân với anh Khôi lắm đúng không? Em thấy hai anh có nét giống nhau từ ngoại hình đến tính cách. - Chơi thân thì đúng, bọn anh học chung từ cấp 2 cơ. Thế giống nhau thế nào nào? - Minh nháy mắt tinh nghịch. - Thì… đẹp trai, cao ráo, giỏi giang, nói chuyện hay, galant và yêu Hà Nội. Chuẩn không? - Absolutely. À, có một điểm khác. -? - Anh không có một cô em họ xinh xắn và đáng yêu như Linh đâu.
- Tôi đập vài vai Minh một cái, anh cười thành tiếng sau câu đùa có chút tán tỉnh. Người phục vụ đem hai tách Cappuccino ra. Tôi ngạc nhiên: - Lúc nãy anh cũng order Cappuccino à? - Ừ, sao em? - Anh Khôi hay uống Espresso cơ. - Đắng ngắt. Anh thì phải có chút sữa mới uống được. Cuộc sống phải có chút lãng mạn và ngọt ngào khuấy động lên chứ. Em cũng Cappuccino kìa. - Trước khi gặp Khôi ở NY thì em nghiện Mocha. Nhưng từ khi anh ấy mời em Cappuccino thì em chuyển luôn. Cũng ổn. - Thực ra thì… anh không có ý gì đâu, nhưng, đừng đổi loại coffee yêu thích của mình nếu không phải vì một lí do quan trọng. Nhắc đến Latte và Cappuccino anh mới nhớ. Thằng Khôi… - Dạ…? - Tôi háo hức.
- - Khôi nó hay mời Cappuccino cho bạn bè hay đồng nghiệp, chắc là do đi uống với anh nhiều. Còn với bạn gái, người yêu hay bất kì cô nào nó định cưa cẩm, nó đều mời Latte. Chỉ khác nhau một chút về bọt sữa và sữa thôi, nhưng thằng hâm í giải thích lằng nhằng lắm. Latte thì nhiều sữa và ít bọt sữa hơn, em biết đấy... bớt phù phiếm hơn Cappu. Cảm ơn anh Minh rất nhiều. Giờ chỉ còn làm cách nào để Khôi mời tôi Latte thôi. Một tuần sau đó, Khôi bận, hàng ngày tôi vẫn đi chơi với Minh, buổi tối thì áp dụng đủ những “bí mật về Khôi” mà Minh bật mí ngày hôm đó về… cưa cẩm anh. Tất nhiên tôi không phải loại con gái lao theo trai. Tôi biết cách để thể hiện tình cảm riêng nhưng vẫn có thể ôm cổ nũng nịu Khôi trong phòng anh mỗi tối. Mẹ và bác tôi “đánh hơi” được điều bất thường trong ánh mắt tôi nhìn Khôi ngày càng nồng nàn rõ rệt hơn. Đôi lần, mẹ nhắc khéo tôi về vấn đề tình cảm và ý tứ của con gái Việt, không quên lôi từ “anh họ” ra nhắc đi nhắc lại khiến tôi chỉ muốn bịt chặt hai lỗ tai. ***
- Gloria Jean’s sáng chủ nhật. Lâu lắm tôi mới đi café với anh buổi sáng. Tôi nhanh nhảu bắt đúng lúc Khôi order một Cappuccino cho tôi, để giả vờ thủng thẳng nói: - Thay bằng Latte được không anh? - Nếu em thích. Nhưng không phải anh mời đâu nhé. *** Cái gió đầu mùa lạnh và buốt tái tê. Hôm nay Khôi đi từ sớm. Dạo này anh hay ra khỏi nhà rất sớm, và về lúc tối muộn, khuôn mặt vui tươi và hay huýt sáo rồi tự cười một mình. Chắc do công việc thuận lợi, mà thôi, cần gì phải tìm hiểu lí do, miễn anh vui là được. Tôi uể oải kéo rèm cửa sổ. Thời tiết hôm nay không thích hợp lắm để đi chơi, mưa phùn sẽ thấm vào da và dễ gây cảm lạnh. Thế là tôi mở lap, check mail và chat chit. Có mấy email và offline messages của Minh, cái gần nhất thì mới send nửa tiếng trước. Chắc anh cũng ngại trời mưa nên ở nhà. Dạo này Minh khá quan tâm đến tôi, thường nhắn tin buổi đêm và dẫn tôi đi chơi nhiều nơi lắm, có những chỗ anh Khôi còn chưa giới thiệu cho tôi kia. Minh
- thuộc tuýp con trai “Cappuccino”, galant theo kiểu ăn nói có duyên và khéo léo, có một độ “chơi” nhất định và vừa phải, không quá đào hoa. Nói chuyện với anh thì vui lắm, nói cả ngày cũng được. Tôi biết anh được rất nhiều nàng mê mẩn, bằng chứng là khăn quàng và găng tay tự đan mỗi ngày một nhiều trong tủ của anh. Con gái Việt Nam giỏi thật, biết học đan khăn và bỏ thời gian để đan khăn cho một người con trai nào đó… Ờ mà tôi cũng là con gái Việt Nam đấy thôi. Nhưng mà tôi chỉ giỏi “chôm chỉa” khăn quàng mà những cô gái kia đã đem tặng Minh thôi, hehe. Điện thoại tôi nhá sáng. Chắc tin nhắn của Minh (nghĩ xong, tôi bật cười, bây giờ trong đầu tôi lại còn có kiểu mặc định như thế kia đấy). Hai lần rung, rồi ba lần rung… Minh gọi điện. - Xuống nhà đi em ơi! - Hả? Trời mưa thế này anh định đi đâu? - Đi xem phim ngày mưa.
- - Giời ơi, lạnh lắm không đi đâu đâu. Thôi để em xuống mở cửa cho anh vào nhà chơi. Nhưng Minh không vào nhà. Vừa ra cổng, Minh đã đưa một chiếc áo khoác của anh cho tôi: - Đây, khoác vào rồi lên xe đi. - Ơ kìa.. Em đang mặc váy ngủ mà. - Váy ngủ của em thì còn đẹp hơn váy người ta đi chơi. Thôi lên xe đi em, nhanh nào. Tôi đành đi cùng Minh, mặt nhăn nhó vì lạnh. Kéo khoá áo khoác của anh lên đến tận cằm, hít hà mùi nước hoa CK, tôi vòng tay tự ôm mình thật chặt. Megastar, ngày mưa vẫn rất đông, thường là những đôi đi xem phim để tránh mưa. Mua vé xong, còn hơn một tiếng nữa, chúng tôi rủ nhau xuống tầng 1 ngồi Highlands. Tôi hay có thói quen, từ khi làm part time ở quán café, là quan sát nhanh mọi khách hàng trong quán để chú ý xem
- họ có đang vẫy mình không. Và ánh mắt tôi lướt qua… Khôi. Tôi tần ngần một lúc. Minh nhìn theo ánh mắt tôi, định vẫy, nhưng tôi ngăn lại. Khôi đang ngồi với một cô gái. Hai cốc cà phê trên bàn, một Espresso, một Latte, đã đủ để tôi hiểu tất cả. *** Tôi chẳng thể tập trung được vào bộ phim, mặt cứ ngẩn ra và mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Hình ảnh Khôi cười nói thân mật với một cô gái “Latte” cứ lởn vởn trong đầu tôi. Minh ngồi bên cạnh tôi, chỉ lặng im, không cười nói nhiều như mọi ngày. Điều đó chợt làm lòng tôi dâng lên một cảm giác có lỗi, dù sao cũng là Minh rủ tôi đi xem phim mà. Lúc ra khỏi phòng chiếu, chưa kịp mở miệng xin lỗi anh, Minh đã nói: - Đó là An. Một người bạn của cả hai bọn anh, quen qua một nhóm bạn. Nhưng mà chuyện An với Khôi thì chắc cũng mới thôi. Nhà An ở Hàng Bông em ạ. An kém em một tuổi thì phải.
- Tôi không nói gì. Một cô gái phố cổ, vậy là quá ổn đối với Khôi rồi. Mắt tôi rơm rớm nước. Minh chợt nắm lấy tay tôi: “Đừng khóc ở đây, Linh. Em không phải khóc, cũng không cần khóc. Dù sao Khôi cũng là anh họ của em mà. Đừng lẫn lộn trong tình cảm như vậy chứ.” Tôi mở to mắt nhìn Minh. Một gã lãng tử như anh cũng đủ tinh để nhận ra tình cảm của tôi với Khôi ư? Tự nhiên tôi thấy tủi thân vô hạn. Tôi cúi mặt xuống. Trên đường về, người tôi nóng ran và tim đập thình thịch, vì xấu hổ, vì buồn. Tôi sốt, có lẽ là do ngấm thêm cái lạnh nữa. Về đến nơi, Minh dìu tôi vào nhà. Trong cơn váng đầu, tôi đuổi anh đi. Trước khi về, anh bảo: “Bây giờ em khóc được rồi đấy. Khóc đi. Anh mong sau khi khóc xong, em sẽ tỉnh ra và đừng mù quáng như hiện giờ, nhé.” An. Ly Latte ngọt ngào và thanh khiết Một tuần sau hôm đó, Khôi dẫn An về giới thiệu cho mọi người. Tôi tỏ thái độ ghét An. Ghét ra mặt. Lúc đầu là vì Khôi, sau là vì tôi ghen tị với An. Con gái gì mà vừa xinh, vừa giỏi, vừa khéo léo đảm đang. An được lòng bác tôi lắm, trộm nghĩ tôi mà là con gái bác thì sẽ suốt ngày bị đem
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Quán cà phê VIP nhất Hà thành
5 p | 120 | 22
-
Giáo trình Thực hành nghiệp vụ bar: Phần 1 - CĐ Du lịch Hà Nội
66 p | 52 | 19
-
Thưởng thức Marocchino tại Homeless Café
10 p | 133 | 15
-
Quán cà phê có đèn cực 'độc'
10 p | 101 | 15
-
Quán cà phê vỉa hè nhộn nhịp nhất Hà thành
6 p | 80 | 12
-
Khám phá Cà phê xe cổ Hà Nội
10 p | 131 | 10
-
Quán cà phê phố cổ đông đến lạ lùng
5 p | 83 | 8
-
Lãng đãng cà phê vỉa hè phố Nguyễn Du
5 p | 71 | 7
-
Hương vị xưa rất tinh nghịch tại Cộng cà phê
9 p | 84 | 7
-
Lang thang phố cổ Hà Nội
5 p | 92 | 6
-
Khoảng Trời Mưa Hạ
148 p | 54 | 6
-
Hát Mãi Bài Tình Ca
178 p | 76 | 6
-
Khám phá cà phê Vườn Phố Cổ Hà Nội
8 p | 121 | 6
-
10 nơi các cô gái không nên bỏ qua
12 p | 83 | 5
-
Gái giàu gái nghèo
3 p | 48 | 4
-
10 nơi các cô gái luôn muốn đặt chân e
9 p | 68 | 4
-
Tôi, Tách càfê ít sữa và Em...
16 p | 73 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn