intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hãy để ký ức ngủ quên

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Chau | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

58
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

.Trong sự nhớ nhung quê hương và gia đình, sự khó khăn khi phải tự lập đầu đời thì anh đã đến bên tôi thật lặng lẽ và ra đi cũng thật bình yên như dòng sông êm đềm trôi. Nhưng có ai thấu rằng đằng trong dòng sông đó đang chất chứa một nỗi đau mà bấy lâu tôi nhen nhói trong lòng… Tôi và anh quen nhau qua điện thoại, tình yêu trên mạng rất trong sáng, chân thành, nó êm đềm nhưng lại cồn cào nhớ nhung. Và dù tình yêu đó có chân thành, tha thiết...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hãy để ký ức ngủ quên

  1. Hãy để ký ức ngủ quên
  2. Trong sự nhớ nhung quê hương và gia đình, sự khó khăn khi phải tự lập đầu đời thì anh đã đến bên tôi thật lặng lẽ và ra đi cũng thật bình yên như dòng sông êm đềm trôi. Nhưng có ai thấu rằng đằng trong dòng sông đó đang chất chứa một nỗi đau mà bấy lâu tôi nhen nhói trong lòng… Tôi và anh quen nhau qua điện thoại, tình yêu trên mạng rất trong sáng, chân thành, nó êm đềm nhưng lại cồn cào nhớ nhung. Và dù tình yêu đó có chân thành, tha thiết thế nào thì đó vẫn là một cuộc sống ảo, không thể hoặc rất khó khăn để trở thành cuộc sống hiện thực. Tôi chấp nhận điều đó, bao khó khăn, cản trở để được nhớ nhung anh, được cùng anh vui buồn và đau khổ. - Em này! Em thích hoa gì nhất? - Em ư? Em thích tất cả các loài hoa màu tím, nó rất đẹp, còn anh? - Anh thích Phong lan và Cẩm chướng. Ước nguyện của em là gì vậy Nhỏ? - Ước nguyện thì có thành sự thật không anh? Em không biết và em không muốn ước nguyện, em muốn thành sự thật những gì em muốn cơ. Còn anh? Anh ước được có em suốt cuộc đời à…? - Em thật là…!!! Anh đâu muốn có em suốt cuộc đời, em bướng bĩnh thế làm sao anh chịu nổi chứ…? Anh chỉ muốn sau này khi anh không còn trên đời nữa thì em hãy đặt lên mộ anh một bó hoa cẩm chướng. - Anh nói gì vậy? em không thích anh đùa như vậy, em không phải là tiên cũng không phải là bụt nên em không làm được ước nguyện gì cho anh hết, và sẽ không có bó hoa nào cả. - Xem em kìa! Anh chỉ đùa thôi mà, làm gì mà em cứ như thật vậy, trong xấu như bà già ấy. - Em xinh, em dễ thương, sao lại bảo em bà già…anh chết chắc rùi…
  3. Anh còn nhớ không ngày em trược patin lần đầu tiên ấy. Đôi giày sao đáng ghét thế, em chỉ mới đứng lên thôi sao lại làm em chao đảo rồi ngã lăn ra. Một lần, hai lần, ba lần…rồi em không đếm được bao nhiêu lần nữa em bị ngã, người em bầm tím đau quá. Anh thật đáng ghét không thương em thì thôi còn mắng em. - Lớn gì chứ? Em trẻ con không trượt được patin đâu, bầm cả người lên rồi còn trượt gì nữa, em xem lấy dầu nóng bôi vào, mai anh không cho em đi nữa, người lớn nói thì phải nghe thế mới có…kẹo ăn được chứ? -Anh thật đáng ghét, có lớn hơn em được 2 tuối sao cứ bảo em thế chứ. Vậy mà giờ đây em đã trượt được patin, em đi, em chạy và em còn nhảy theo nhạc nữa. Nhớ không anh ngày em khóc sướt mướt. Ai bảo Huế đẹp, Huế thơ mộng chứ? Em chỉ thấy âm u, mưa phùn bay, chiều lại văng vẳng tiếng chuông chùa, khuya lại xa gần tiếng rao hàng rong nghe như ai đang than thở điều gì. Đáng ghét hết, xấu hết không có gì đẹp, chỉ có quê hương và gia đình em đẹp thôi, em muốn về nhà… - Em ngốc quá, Huế rất đẹp, em không thích tiếng chuông chùa sao? khi nào em đi thăm chùa Thiên Mụ nhé em sẽ thấy một không gian thật yên tĩnh và thanh cao, lúc đó em sẽ rất nhớ tiếng chuông chùa. Tối nào em buồn, em hãy tìm đến cô bán hàng và ăn những món ăn đó em sẽ thấy được hương vị của cuộc sống, lúc đó em sẽ yêu hơn những con người vất vã và em sẽ yêu thương ba mẹ mình hơn. Xa nhà ai mà không nhớ hả em? phòng trọ em ở bên hồ Tịnh Tâm, em hãy che ô ra ngắm mưa rơi trên cánh sen nhé, nó rất đẹp và đó cũng là một cảnh đẹp để em vẽ tranh phải không em! Huế là quê hương của anh nó đẹp như em thấy quê hương em đẹp vậy. Em chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó em không còn được nghe giọng nói quen thuộc của anh, không được tâm sự, chia sẽ cùng anh. Giọng nói của anh, hình ảnh của anh đã in đậm trong tâm trí của em, thói quen đó đã trở thành cuộc
  4. sống của em trong 7 tháng ở Huế và 5 tháng về quê học tập. Một năm yêu anh và cũng chỉ là một lần em và anh được gặp nhau. Lần đầu gặp anh và cũng là lần cuối cùng em gặp anh. Ai bảo anh là anh không xứng với em? Ai cho anh nói với em là anh chỉ còn sống được ba năm chứ? Ai nói em không chấp nhận được anh? Được yêu anh, được thương anh, được cùng anh vui buồn và đau khổ cho dù là 3 năm, 3 tháng, 3 ngày, 2 ngày hay 1 ngày em cũng chấp nhận, miễn là trong thời gian đó em có anh, được yêu anh như em đã từng yêu. Tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy? Anh ra đi mà không nói với em lời nào hả anh? Em lặng nguời, em muốn khóc, muốn gào, muốn thét, muốn lục lọi, muốn cào xé để tìm anh. Anh đâu rồi? em biết tìm anh nơi đâu khi mà điện thoại anh tắt máy, Quảng Bình và Bình Dương xa vậy em phải làm sao để tìm được anh? Chị họ anh đã nói anh không còn nữa, sao lại như vậy hả anh? Còn em? Em phải làm sao khi không còn anh đây? Hoa cẩm chướng gì chứ, em ghét nó, ghét hết tất cả Em – sinh viên năm nhất, ngành SP Mỹ thuật, ĐHQB. Từ một cô bé tinh nghich, hay cười hay nói em đã trở thành một người sống khép kín lúc nào không biết. Mặt em lạnh, tim em đống băng em đã khóc rất nhiều và rồi em chỉ im lặng, em lặng thầm gọi tên anh trong mơ, em khoá chặt trái tim em mặc dù xung quanh có nhiều chàng trai yêu thương em. Ngày lại ngày em chỉ biết đi học, về phòng trọ thì đống cửa kín mít, em đã lặng lẽ như vậy hai năm. Hai năm khoảng thời gian đó đủ để em thực hiện ước nguyện của anh, nhưng không hiểu sao em vẫn không làm được, như em vẫn nói với anh – sẽ không có bó hoa nào hết. Hai năm trôi qua nỗi nhớ anh da diết nhưng em không thể ích kỷ với bản thân mình thêm được nữa. Một ngày đẹp trời em mở tung tất cả các cánh cửa phòng, ánh nắng chiếu vào phòng rực rỡ trong sự ngỡ ngàng của xóm trọ. Đúng vậy em
  5. đã mở cánh cửa phòng và mở lòng mình, em nhìn ánh nắng mặt trời, em nở một nụ cười thật tươi. Giờ đây những bức vẽ của em không phải là những gam màu lạnh “nhìn buồn quá” như thầy em nhận xét nữa mà nó là những màu sắc rực rỡ và sáng ngời. Em đã là em, hình bóng anh đã nằm khuất trong trái tim em để giờ đây nó hé mở ra một tia sáng mới. Nhưng anh ơi sao lại trớ trêu với em như vậy? sau hai năm, hai năm mà em tưởng chừng đã mất anh mãi mãi thì trong đêm tối tiếng chuông điện thoại em lại reo lên, một số lạ hoắc nhưng sao giọng nói quen thuộc quá, một lần nữa em như chết lặng. - Em khoẻ không? Bấy lâu này anh luôn nhung nhớ và yêu em. Anh xin lỗi vì mình quá hèn nhát, anh không dám đối mặt với sự thật, anh yêu em nhiều lắm, anh không muốn em khổ vì anh, tương lai em còn dài, anh không thể để em yêu một người bệnh tật như anh được. Anh đã ra đi mà không nói lời nào chỉ có thể nhờ chị họ của anh nói anh đã chết để em quên anh đi… Trời ơi! Tai em đang bị gì thế này, nó đau lắm, đau đến nỗi em không nghe được gì nữa. Đây là sự thật sao? Tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy? anh có biết em yêu anh biết nhường nào, nhớ mong anh đến héo hắt khi anh làm như vậy không? Nhưng anh ơi, có lẽ em ích kỉ nhưng bây giờ em không thể khơi lại vết thương để đón anh lại một lần nữa. Em muốn chôn chặt nó ngủ yên trong trái tim em và càng tệ hơn là em không muốn là bạn của nhau, em sẽ bước tiếp cuộc đời như chưa từng nhận được cuộc điện thoại này. Em xin lỗi anh vì tất cả!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2