Hi vọng
lượt xem 4
download
Tên fic: Hope Tên tác giả: Lizzy Thể loại: Truyện ngắn Rating: 18+ - Em yêu anh! - Ừ anh biết. - Anh có yêu em không? - Không. - Ừ em biết! Đó là cuộc đối thoại quen thuộc của chúng tôi. Là người yêu,
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hi vọng
- Hi vọng Tên fic: Hope Tên tác giả: Lizzy Thể loại: Truyện ngắn Rating: 18+ - Em yêu anh! - Ừ anh biết. - Anh có yêu em không? - Không. - Ừ em biết! Đó là cuộc đối thoại quen thuộc của chúng tôi. Là người yêu, nhưng không yêu nhau. Mà không, có lẽ là chỉ mình tôi đơn phương. Tôi không biết vì sao anh chấp nhận yêu tôi. Ở anh, luôn có một sự khó hiểu. Bạn bè nghĩ tôi thật nực cười khi chấp nhận yêu anh, dù quanh tôi có cả đống người theo đuổi. Tôi không biết, làm người thay thế thôi cũng được, miễn sao được bên anh. Anh không nói nhiều, trầm ngâm và ít cười. Tôi thích cái kiểu nghe người khác nói được một lúc thì bảo người ta im. Nhưng anh luôn nghe tôi nói, dù tôi nói ít, dù tôi nói nhiều, anh vẫn nghe, chăm chú. Một con người lạnh lùng, nhưng tôi tin, bên trong anh rất ấm. Tôi đâu cần gì nhiều, hiện tại như vậy, đã hạnh phúc lắm rồi. ~~~ Buổi chiều, trời se lạnh, tiết cuối thu với những chiếc lá úa vàng rải đầy trên cây và khắp các đường đi. Xung quanh, tất cả được bao phủ bởi sắc vàng nhè nhẹ. Tôi thích lắm, những lúc bình yên như thế này, và thích hơn cả, khi có anh bên cạnh. Ngồi dưới gốc cây phong, tôi ngắm nhìn những chiếc lá rụng, rời bỏ cành, lượn
- từng vòng rồi đáp đất một cách nhẹ nhàng. Ngắm nhìn thiên nhiên làm nhẹ đi tâm hồn bất kì ai. Gió thu lướt qua, cuốn chiếc khăn trên cổ tôi bay đi, chiếc khăn dừng trên vai anh, một màu trắng đen đối lập. Anh gỡ chiếc khăn, quàng lại cho tôi, mỉm cười. Tôi bất chợt đỏ mặt. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh cười. Mà lại là nụ cười dành cho tôi. Chỉ là nụ cười thoáng qua, rồi tan biến tức thì trên khuôn mặt lạnh lùng. Thoáng qua thôi, nhưng nó làm tim tôi trật đi một nhịp. Giờ tôi mới biết, anh cười đẹp đến vậy. Đôi mắt luôn chứa vẻ sầu muội kia, hóa ra cũng biết cười. Anh đẹp, một vẻ đẹp khá góc cạnh. Nhưng hóa ra, cũng có lúc anh dễ thương vô cùng. Mải với suy nghĩ của riêng mình, tôi bất chợt giật mình khi anh gục đầu vào vai tôi, thiêm thiếp ngủ. Tôi vuốt nhẹ những sợi tóc mai trước trán anh. Anh ngủ trông thật bình yên, hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt lạnh lùng thường ngày, cái mũi dong dỏng cao nhìn anh đẹp vô cùng. Tôi cười nhẹ, nụ cười chất chứa hạnh phúc. Hạnh phúc nó chỉ giản đơn vậy thôi. Chỉ cần được bên người mình yêu thương là đủ. Nhưng hạnh phúc không bao giờ là mãi mãi. ~~~ Tôi ngồi cạnh anh, cầm chiếc gương vốn đã là vật "bất li thân" của mình soi kĩ khuôn mặt. Và cũng như bao cô gái khác, tôi ca cẩm về bản thân mình: - Càng ngày em càng xấu anh ơi!!! - Ừ đúng rồi mà. - Anh ác thế!? Ít nhất phải bảo "trông vẫn thế" chứ!!! Anh không nói, nhìn tôi cười trừ. Không biết từ bao giờ, tôi đã quen với nụ cười đó. Tôi vui, tôi hạnh phúc , đó là nụ cười anh chỉ dành cho riêng tôi.
- - Thôi mình về đi - anh nói, rồi kéo tay tôi. Cuối thu, đông sắp tới. Trên cành cây chỉ còn vài ba chiếc lá đang cố níu giữ sự sống. Gió thổi mạnh hơn, lạnh. Ngón tay tê tê, cái lạnh truyền vào trong từng thớ thịt. Lạnh. Anh nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ đôi tay to khỏe truyền vào, ấm áp. Bên anh, được yêu thương, được che chở, thật hạnh phúc. Tôi cứ ngỡ như bàn tay này sẽ chẳng bao giờ buông tôi ra. Tôi nình anh, trìu mến. Anh đáp lại, một nụ cười hiền lại dành cho tôi. Tôi yêu anh, tôi chỉ muốn hét lên điều đó. - Nụ cười của anh đã thay đổi rồi. - một giọng nói vang lên. Anh khựng lại. Theo quán tính, tôi cũng bị giữ theo. Tôi nhìn anh khó hiểu. Anh nhìn cô gái trước mặt, sững sờ. Tôi lờ mờ cảm thấy bất an trước cô gái này, lờ mờ cảm thấy những biến cố sắp tới. Cô gái với mái tóc nhuộm nâu đỏ được buộc cao lộ rõ khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp. Các đường nét thanh tú càng tạo nên một vẻ dễ nhìn, dễ ưa. Có vẻ hơi già dặn với đôi mắt khá sâu, nhưng tôi nghĩ đôi mắt đó không thể sâu và đẹp như đôi mắt anh. Hơi lạnh len lỏi vào bàn tay. Anh buông tay... Tôi nắm lại, thật chặt. Chưa bao giờ, tôi sợ mất anh đến thế. Tay tôi run lên, như nhịp đập của trái tim hoảng loạn. Anh làm ơn đừng bỏ em... Đừng mà... Em đã yêu anh suốt 2 năm, em đã thay cô ấy yêu anh 2 năm. Xin anh, đừng rời xa em. Em xin anh... Tôi...đã không tài nào, đã không đủ sức để nắm lấy bàn tay ấy. Cô ấy lao đến, ôm anh, thật chặt. Cái ôm chứa đựng yêu thương xa cách suốt 2 năm. Tay tôi buông thõng, hai bàn tay cách xa nhau. Cái ôm chặt quá, cái nắm tay của tôi, có lẽ, chả là gì. Anh bỏ em rồi... Tôi chỉ biết đứng đó. nhìn hai người họ đoàn tụ. Tim vỡ tan... - 2 năm qua em nhớ anh phát điên lên được - trong nước mắt, cô ấy thốt lên ngẹn
- ngào. Nhưng sao, tôi cảm thấy ở đó có một sự giả tạo, như thể chỉ là một vở kịch được dàn xếp. - À...ừm... - anh ngập ngừng, rồi chỉ cười. đuôi mắt hơi hướng về phía tôi. Tôi quay mặt đi, tôi không hề muốn nhìn anh lúc này. Hóa ra, tôi lầm tưởng, không phải anh chỉ cười với tôi. Anh còn cười với cô ấy. Tôi không biết, nụ cười đó, khác hẳn nụ cười thường ngày của anh, nụ cười anh dành cho tôi. Không phải nó không đẹp, không phải nó không thật, không phải nó giả. Chỉ là nó không giống, nó khác, khác hoàn toàn. Tôi không biết một người có thể cười nhiều kiểu đến vậy, tôi chỉ có duy nhất một kiểu mà luôn bị anh gọi là ngu ngu. Kỉ niệm ào về trong chốc lát cũng khiến tôi mỉm cười hạnh phúc. Em ghét anh! Sao anh không đẩy cô ấy ra chứ? TẠI SAO??? Thật khó chịu, tôi nghĩ vậy. Tôi chỉ muốn chạy đến rồi đẩy hai người ra thật xa, xa đến mức không thể bao giờ có thể chạm vào nhau nữa, để anh mãi là của tôi, mãi mãi. Nhưng, sự thật thì tôi chẳng làm được gì. Chẳng thể chạy đến đẩy họ ra, cũng chẳng thể chạy đến **** um lên cho đỡ khó chịu. Tôi chẳng thể làm gì. Chỉ đứng đó, bất động nhìn sự hạnh phúc của họ mà ghen tị, mà đau đớn. Anh...2 năm qua cũng chẳ là gì sao? Em đã giành tất cả yêu thương, tất cả trái tim. Với anh, vẫn chẳng là gì sao? - Còn đây là...? - cô ấy hỏi. - Em là bạn học của anh ấy ạ! - tôi trả lời khi anh vẫn con ấp úng. - Ra vậy. Chị là Liên, Thu Liên. Rất vui được gặp em. Em tên gì? - Em cũng vậy. Chị cứ gọi em là Minh Anh. - tôi mỉm cười đáp lại. Từ khi nào? Từ bao giờ? Tôi trở nên giả tạo mức tởm lợm như thế này? Tôi không vui, sao tôi lại cười chứ? Tôi chợt cảm thấy sống mũi cay cay. Tôi sắp khóc ư? Sao bỗng dưng kì lạ đến vậy? Tôi đâu rồi? Tôi mạnh mẽ lắm mà. Tôi đã không khóc từ quá lâu rồi mà. Tại sao?
- - Xin lỗi hai người, em có việc bận. Em xin phép. Tôi bước đi. Không ngoảnh lại một lần, không để ý cái vẫy tay thân thiện của cô ấy, không để ý ánh mắt anh nhìn theo tôi. Tôi không muốn ngoảnh lại, vì nếu ngoảnh lại, nước mắt ắt sẽ rơi. Tôi không muốn để người khác thấy mình yếu đuối. Tôi bước đi, trốn chạy tất cả. Hình ảnh đó, hình ảnh anh ôm chị ấy, nó như ám ảnh tôi. Nhìn người tôi yêu thương bên người con gái khác, tôi thật sự không thể chịu đựng nổi. Tôi chạy, cứ chạy, chạy mãi. Và tới khi không thể chạy nữa, tôi ngồi xụp xuống vệ đường. Mắt nhìn vào xa xăm, thẫn thờ, đau đớn, mệt mỏi. Từ khóe mắt, những giọt nước long lanh rơi. Những giọt nước ẩn chứa bao đau khổ nặng nề rơi xuống. Nhưng tim tôi vẫn chẳng đỡ được phần nào. Chị ấy trở về, và tôi chợt nhận ra, anh yêu chị ấy không phai tôi. Và tôi lại khóc, nức nở. Chị ấy về. Họ quay lạ, họ vui vẻ, họ hạnh phúc. Còn tôi, chỉ là đồ thừa. Tim lại nhói lên. Đau. Vốn biết mình chỉ là kẻ thay thế... mà sao vẫn đau đến nhường này. - Minh Anh... - giọng nói ngập ngừng, giọng nói thân quen, giọng nói trầm lắng mà nhẹ nhàng. Tôi từ từ ngẩng đầu lên, như thể vẫn chưa tin vào mắt mình. Vóc dáng dong dỏng cao, mái tóc nâu nâu và đôi mắt đen sâu hút. Là anh... Tại sao đến đây? Tại sao đứng đây? Tại sao chứng kiến sự thảm hại của tôi?
- Tại sao? Nhưng...cảm ơn anh vì đã đến. Cảm ơn anh vì vẫn còn nghĩ tới em. Nếu không, em không biết mình sẽ ra sao nữa. Cảm ơn anh... Cảm ơn... Bầu trời đen kịt, sấm chớp nổi lên. Mưa. Mưa như nhuốm màu buồn cho khung cảnh. Là ông trời đang xót xa cho tôi sao? Ồ không, tôi không cần. Đừng thương hại tôi. Đừng bao giờ. Người con trai đứng đó, chiếc áo sơ mi ướt gần hết. Bầu không khí lặng yên đến đáng sợ, chỉ còn tiếng mưa "độp độp" ngoài hiên. - Anh...xin lỗi. - cuối cùng anh cũng mở lời, phá vỡ sự yên lặng quanh màn mưa. Tôi cười nhạt. Anh à...đừng xin lỗi, nó thật vô nghĩa. Tôi nghĩ vậy thôi, nhưng tôi chỉ im lặng. - Anh đưa em về nhé. Anh nắm tay tôi, cái nắm tay sao mà lạnh ngắt. Tôi lại cười, nụ cười nhạt nhòa trong những hạt mưa. Khuôn mặt tôi đẫm nước. Nước mưa? Hay nước mắt? - Em tự về. ~~~ Tôi dầm mưa. Ốm. Mệt mỏi. Trong một phút nào đó, tôi đã mong anh chọn tôi, tôi đã hi vọng anh nhìn cô ấy nhưng vẫn nắm lấy tay tôi. Nhưng, anh buông. Người ta nói đúng, "Hễ cứ hi vọng, là rồi lại thất vọng". Bao nhiêu cố gắng làm anh hạnh phúc, cũng chẳng bằng người
- làm anh đau khổ. Anh chỉ yêu cô ấy, mãi mãi là như vậy. Với anh, tôi là nhất thời, còn cô ấy là mãi mãi. Mỗi khi nghĩ đến anh và cô ấy hạnh phúc ra sao, tôi chỉ muốn phát điên lên. Tôi tệ hại quá. đáng ra tôi phai vui vẻ chúc phúc cho người mình yêu. Nhưng tôi không làm được, tôi ích kỉ, tôi đáng ghét quá. Tôi không gặp anh. Mấy ngày, rồi mấy tuần. Tôi nhớ anh. Tôi nhớ những tin nhắn quan tâm, tôi nhớ những cái ôm ấm áp, tôi nhớ những nụ cười dịu hiền. Tôi nhớ anh, rất nhớ. Anh đi, tâm hồn tôi trở nên trống rỗng, chẳng còn gì cả. Chỉ còn lại tôi, ở đây, đối diện với sự cô đơn. Có lẽ tất cả chỉ còn là dĩ vãn. Có lẽ nên quên đi. Có lẽ những giọt nước mắt đau khổ nên ngừng rơi. Có lẽ nên ngừng hi vọng một ngày anh sẽ trơt lại bên tôi. Vì sao ư? Vì hễ cứ hi vọng, là rồi lại thất vọng mà thôi. Có lẽ vậy. Sự thật luôn phũ phàng, nhưng ta chẳng thể làm gì ngoài cách chấp nhận nó. Anh à, em sẽ bước đi, chỉ cần em có thể thấy anh hạnh phúc. ~~~ - Liên à, thật sự anh không còn yêu em nữa. - người con trai dong dỏng cao nói, cố đẩy cô gái trước mặt mình ra. - Em xin anh. Em yêu anh, em không thể bỏ anh được - cô gái tóc nâu đỏ nói trong nước mắt, trong đau khổ - Anh xin lỗi, anh không thể. - Hừ..! Anh tưởng tôi yêu anh à? Tôi muốn gia sản nhà anh, nhưng xem ra với thái độ này của anh thì vô ích rồi. Tạm biệt Người con trai đứng đó, thẫn thờ trước những gì mình vừa phát hiện ra. Nhìn theo bóng cô gái đã đi khuất, chẳng thể thốt lên một từ. Cô ta...chỉ vì cô ta...mà mình nỡ đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời mình đó sao? ~~~
- Đông đến, tiết trời se lạnh. Không có anh, mùa đông như cô độc hơn rất nhiều. Chiều, vài hạt nắng lẻ tẻ trên đường đi, gió mùa đông bắc tràn về, như thể muốn quật ngã thân hình gầy trơ xương của tôi. Dạo bước trên từng con phố mới cảm nhận được hết cái lạnh lẽo mà đẹp đẽ của mùa đông. Tôi lại nhớ đến anh, trước đây chúng tôi vẫn thường đi dạo như thế này. Khoảnh khắc hạnh phúc đó, giờ chỉ còn là kí ức. Nhưng em vẫn hi vọng, vẫn ước mong. Ước sao anh bên em lúc này, ước sao anh ôm em vào lòng, ước sao em có thể cảm nhận hơi ấm của anh. Ước sao em có thể thấy anh bây giờ. Nực cười thật, con người ta luôn ước những gì không bao giờ có thể trở thành hiện thực. - Ối!!! Tôi xoa xoa chỗ trán vừa va vào. Hậu quả của việc vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung quả nhiên không mấy dễ chịu. Giờ tôi mới để ý tới thứ tôi vừa vao vào. Cây phong?! Cây phong nơi tôi và anh thường ngồi ư? Tại sao tôi chỉ muốn quên anh mà khó khăn đến vậy? Giá như tôi có thể đưa anh vào lãng quên một cách dễ dàng thì tốt biết bao, sẽ không còn đau khổ, sẽ không còn nuối tiếc. Vậy mà, tại sao luôn bắt tôi nhớ về anh? Tại sao? Tại sao? Tôi ngồi xụp xuống. Cây phong giờ đây trơ trụi, chỉ còn những nhánh cây đâm tua tủa lên trời. Hình như nó cũng hệt như tôi. Khô khốc và héo mòn đến đáng sợ. Bất giác, tôi lại nhớ đến anh. Giá như anh bên tôi lúc này, tôi đã không cảm thấy cô đơn đến thế. Thu quá, đông tới. Cứ ngỡ rằng tôi và anh chỉ còn là kỉ niệm, vậy mà cảm giác về anh vẫn chỉ như ngày hôm qua. Nước mắt tôi khẽ rơi, lăn dài trên gò má. Đến khi nào? Đến bao giờ tôi mới có thể thôi khóc về anh? - Em gầy quá. - Giọng nói quen thuộc cất lên. Tôi quay lại. Hi vọng nhỏ nhoi của tôi xuất hiện. Là dáng người dong dỏng cao đó.
- Là mái tóc nâu nâu đó. Là đôi mắt sâu đen hun hút đó. Là anh. Đứng đó. Nhìn tôi. Mỉm cười, nụ cười thân thuộc. Ngắm nhìn hoàng tử của tôi, tôi bật khóc, nức nở. Quay mặt đi. Những giọt nước mắt rơi càng nhiều. Bao đau khổ đọng lại giờ như tan biến. Nụ cười của anh, nụ cười chỉ dành cho em. Anh đưa bàn tay ra, bàn tay thân thuộc. - Anh xin lỗi. Trở lại với anh chứ? Anh không để mất em lần nữa đâu! Đã bao lâu, tôi không thể mỉm cười, đã bao lâu, tôi không thể hạnh phúc. Tôi cười, cười trong nước mắt, cười trong hạnh phúc. Chạy...chạy...chạy đến bên anh, ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ anh. Những giọt nước mắt đau khổ đã khô, giờ chỉ còn những giọt nước mắt hạnh phúc. Đã có ai từng nói, "Đàn ông là kẻ phụ tình, là kẻ không đáng tin nhất thế gian này". Còn tôi, tôi chỉ biết tin, chỉ biết hi vọng. Vì tôi biết, sự kì vọng không bao giờ là vô ích. ~~~ Bạn đang thắc mắc về nhân vật Thu Liên? Hãy nhớ rằng, tình yêu là phải có cho, thì mới có nhận. Cô ấy không cho, sao cô ấy có thể nhận? Tình yêu dễ nhạt nhòa, dễ phôi phai, nhưng chỉ cần bạn yêu thật lòng, chỉ cần bạn tin tưởng hết mình, bạn sẽ được nhận lại. ~~~ End Lizzy - 2012 ♥ ~~~
- Hi vọng mọi ngườ đọc vui v g ời ve đâ là câu tru ây uyện đầu tiên, không hay và cũng g ũ chưa ho hảo nên hi vọng m người góp ý nhiệ tình oàn n mọi ệt
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Luật thi đấu cờ vua
17 p | 1137 | 337
-
Định nghĩa vui : Tình yêu là gì ..... ???
7 p | 519 | 190
-
Sợ ma
5 p | 286 | 97
-
Đi đâu trong ngày 20 - 10?
3 p | 188 | 21
-
Các cửa khẩu đường bộ tại Việt Nam
4 p | 208 | 18
-
Người đẹp trả thù - Phần 14
5 p | 89 | 7
-
Đợi chờ sẽ chẳng là hạnh phúc sao em?
3 p | 70 | 6
-
Đừng hi vọng vào điều đó
3 p | 66 | 5
-
Tình yêu có màu gì
3 p | 121 | 5
-
Mộng Xanh
3 p | 42 | 4
-
Cây nến hy vọng
3 p | 34 | 4
-
Viết cho buổi chiều cuối năm…
3 p | 100 | 3
-
Và em sẽ gọi anh là kí ức
4 p | 94 | 3
-
Cây cầu hi vọng
3 p | 58 | 3
-
Vòng Tay Tình Yêu
8 p | 72 | 3
-
Dòng sông đá - Niềm hi vọng của du lịch Triều Tiên
2 p | 43 | 3
-
Ngày không báo trước
10 p | 38 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn