intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hồ sơ ngày tận thế

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

60
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1. - Giáo lý nhà Phật giải thích rất rõ thuyết luân hồi. Đôi dòng mà tôi mang máng nhớ là trước khi đầu thai, linh hồn được dẫn tới con sông và uống một gáo nước để tẩy bộ nhớ. Nhưng có thể, vì một lý do nào đó mà số ít file (bị xóa) vẫn tồn tại dưới dạng “âm bản” (alaya) để rồi tự nó phục hồi một cách sống động... 2. Tôi là một nhà văn. Thì đã sao? Phải chân chính. Mà quan trọng nhất là chân chính với tác phẩm. Nghĩa là không viết tầm...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hồ sơ ngày tận thế

  1. Hồ sơ ngày tận thế TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊN 1. - Giáo lý nhà Phật giải thích rất rõ thuyết luân hồi. Đôi dòng mà tôi mang máng nhớ là trước khi đầu thai, linh hồn được dẫn tới con sông và uống một gáo nước để tẩy bộ nhớ. Nhưng có thể, vì một lý do nào đó mà số ít file (bị xóa) vẫn tồn tại dưới dạng “âm bản” (alaya) để rồi tự nó phục hồi một cách sống động... 2. Tôi là một nhà văn. Thì đã sao? Phải chân chính. Mà quan trọng nhất là chân chính với tác phẩm. Nghĩa là không viết tầm phào và hơn thế, không ăn cắp ý tưởng, câu chữ của người khác. Còn tôi, những gì mà bạn sẽ đọc dưới đây, hoàn toàn không phải của tôi, từ câu chữ đến ý tưởng. Nhưng tôi vẫn ký tên mình phía dưới. Vậy, tôi là một kẻ đạo văn. Câu hỏi: Tôi đạo văn của ai? Trả lời: Tôi đạo từ một giấc mơ. Mà không hẳn, tôi đạo từ Tàng Thức. Chẳng là, một đêm nằm ngủ, Tàng Thức tôi hồi sinh câu chuyện dưới đây. Chồm dậy, tôi toát lạnh mồ hôi bởi toàn bộ vẫn tinh khôi trong trí não. Cứ như vừa đọc xong một mẩu chuyện mà khi đốt nó đi rồi, tất cả vẫn nguyên vẹn... kể cả dấu chấm dấu phẩy.
  2. Việc của tôi bây giờ: gọi một ly cà phê đậm, vừa nhấm nháp vừa gõ lại “giấc mơ”. Rồi, tôi sẽ send nó tới bạn. Ok. 3. Vài lời phi lộ: + Tôi không biết câu chuyện xảy ra ở nước nào, xin miễn. + Tôi không nghe chính xác tên của họ, xin miễn. + Họ sử dụng Anh ngữ; những gì nằm trong ngoặc kép mà chúng ta gọi là đối thoại, do tôi tự dịch chỉ cốt lấy nội dung nên rất sơ lược, thô thiển. + Tôi không rõ niên kỷ xảy ra sự kiện... Cô mặc bikini, khoác ngoài tấm vải mỏng, không vào thang máy mà leo cầu thang. Hun hút. Có thể là buổi sáng. Cô chọn cách này để thân hình thon thả ngần ngà được duy trì thay vì những bài thể dục rườm rà. Đến được phòng làm việc của anh, cô gõ cửa. Phải đợi. Cô ngồi xuống xéo chân, khi đứng lên lại tiếp tục gõ cửa. Khá lâu. Anh bước từ tầng trên xuống. - Anh thức dậy lúc mấy giờ? - Khoảng ba bốn giờ gì đó? Anh tới đỡ cô, xoay nắm đấm (cửa không khóa), đưa cô vào phòng, gần như dìu. - Anh thấy được gì? - Rất rõ - Nét mặt anh nghiêm trọng - Anh nghĩ phải tìm ra cách để theo dõi chính xác quy luật chuyển động của vật thể lạ. - Nó đang cách trái đất bao nhiêu thời gian? Anh véo cằm, suy nghĩ.
  3. - Rất gần. Chúng ta đang tiến rất nhanh đến Ngày Tận Thế! - Vậy ra ông Giêsu đã nói đúng? - Cũng có thể... - Và chúng ta không còn cơ hội để ngăn chặn vật thể lạ? - Cũng có thể... Nhưng đây là bí mật quốc tế! Chuông reng, anh chạy tới vỗ lên đầu chiếc đồng hồ. Không nhìn cô, anh tiếp tục mày mò với ống kính thiên văn tháo tung giữa bàn cùng hàng trăm linh kiện khác. 4. Thang máy đưa cô xuống tầng dưới. Cô cởi tấm vải mỏng trên mình, bước vào phòng tắm. Hòa nước ấm. Vòng tay ra phía sau, cô dễ dàng mở móc khóa, corset bung khỏi vòm ngực căng. Cô vẫn soi mình trong chiếc gương lớn, chỉ hơi nghiêng mình để cởi nốt chiếc quần lót màu xanh. Không hiểu sao, mỗi lần như vậy, cảm giác nhục dục cứ nôn nao xao động, rứt ráy... Ngày Tận Thế ư? Nó sẽ vùi chôn tấm thân này. Tại sao anh không tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại để hưởng lạc thú trần gian, mà chúi mắt vào mấy cái sáng chế “ngớ ngẩn” hòng nhìn cho được cái gọi là vật thể lạ sẽ đâm vào trái đất. Cô hiểu anh. Hy vọng anh sẽ hoàn thành bản báo cáo một cách thuyết phục về vật thể lạ đệ trình lên Thế Giới, tin đó là sự thật rồi cùng tìm cách lái nó đâm vào một hành tinh khác. Hay Ngày Tận Thế đã điểm, anh biết, “đầu não” của Thế Giới đã biết, và nó là “bí mật quốc tế” nên... may mắn thay - hiếm hoi thay, cô được biết. Ngày Tận Thế, thì tất cả Con Người trên trái đất đều Tận Thế. Cô chỉ cần thực tại, với cơn thèm khát dục vọng trào sôi, như muốn nổ tung cái thân hình anh từng giày vò trong quãng thời kỳ đầu chung sống... Cô “ơ...” lên; như [bật ra từ] tiềm thức chợt nhiên sống lại trong khoảnh khắc đỉnh cao khoái lạc đã từng. Ngón tay run run của cô trượt dần
  4. xuống bụng dưới... cô chìm trong tiếng nước dội tràn trề, lênh láng. Phòng tắm ngùn ngụt hơi. Cô thấy gì từ đôi mắt khép hờ mê muội? Một cặp. Ghép từ hai mảnh cuộc đời. Trần trụi. Lý gì cô lại mường tượng về chúng, giữa lúc chúng đang hành lạc. Mà chúng là ai? Con trai và con dâu của cô. Thước phim quay chậm trong đầu cô, cứ như trong tiền kiếp chúng hoàn toàn xa lạ với cô; và tại kiếp này, con trai cô chỉ mượn thân xác cô để đầu thai, mượn cái để chui ra làm Người. Con trai cô cũng biết cha mẹ đích thực của nó là vô thủy vô chung trong chiều thời gian thăm thẳm đếm ngược. Vòi nước ấm vẫn xối xuống mớp đầu “vết nứt”. Nó đưa cô vút thẳng lên thiên đàng cũng là khoảnh khắc nhấn chìm cô xuống dưới tầng sâu địa ngục, đúng như kinh điển một tôn giáo đã lạm bàn. Chúng nó sẽ không hề biết đến Ngày Tận Thế đang cận kề. Bây giờ chúng đang ở một nơi xa lắc hưởng trọn tuần trăng ngọt. Dĩ nhiên chúng cũng không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, bất cứ ai kể cả cha mẹ. Như vậy tốt hơn. Tốt hơn, vậy nên Ngày Tận Thế mới trở thành “bí mật quốc tế”. Ngày Tận Thế xuất hiện, cô, anh và chúng sẽ tung lên bầu trời như những mẩu vụn của pháo hoa, sặc sỡ. Tất thảy mọi sự cố gắng của Nhân Loại kể từ năm 0 trở nên vô nghĩa đến kỳ cùng. Vũ trụ chợt xót mắt, y lúc ta bị một hạt cát liệng vào tròng. Một chút, rồi trong xanh trở lại. Thế gian được thâu vào trong đó, long lanh, sống động. Hình ảnh chúng giao hoan cũng sẽ được lưu giữ trong file riêng của mỗi chúng. Vũ trụ tại thời điểm đó, đồng thời “ghi hình” một cảnh tượng ảm đạm bậc nhất thế gian: cái chết bất ngờ của chồng người phụ nữ hàng xóm. Cô lao mình khỏi phòng tắm... 5.
  5. Tiếng khóc của người vợ trẻ lẫn vào mớ âm thanh hỗn tạp anh thu từ không gian. Một vị Lạt Ma từng nói, tiếng suối, tiếng gió, tiếng của muôn loài... tất thảy hòa lại rốt cục là lời Phật, lời Chư Thánh. Tiếng khóc của thiếu phụ mất chồng cũng không ngoại lệ. Từ dưới mặt đất kia, nó chọc vào màng nhĩ anh. Tiếng khóc như chính người vợ trẻ kia đang kêu oan với anh. Cô ta sẽ sống ra sao trong quãng thời gian còn lại, dẫu ngắn ngủi nếu tính đến Ngày Tận Thế. Từ độ cao có thể khiến một người nhảy xuống tự tử tan thành nước này, anh hình dung rõ nét người phụ nữ đang quằn quại đớn đau, cào xé thân thể xước ra từng vệt máu. Ngày Tận Thế. Anh nghĩ ngay đến nó. Anh nghĩ anh hoặc cô, đều chung niềm hạnh phúc nếu cùng đi tới Ngày Tận Thế. Chính bởi anh sẽ không chứng kiến nổi một phút cô xé mình ra từng mảnh như người vợ góa dưới kia. Mà ơ hay, anh chết rồi thì đâu còn gì mà chứng kiến. Anh chúi mắt ngay vào công trình sáng chế dở dang của mình. Đúng ra anh chỉ là người phát minh thêm từ ống kính thiên văn sẵn có. Khi Nhân Loại giao cho anh Hồ sơ về vật thể lạ này, đã năm lần thay kính thiên văn, khuếch đại lên hàng trăm lần, vượt xa loại Hubble vừa được thử nghiệm thành công. Anh vẫn chưa thỏa mãn. Mỗi lần đưa mắt vào ống kính, anh thấy nó. Đường bay của nó không ổn định. Nó dần tiến vào góc khuất của trái đất để giấu mình [là gì] và... đâm vào trái đất. Lúc đó thì anh lại nghĩ đến chiếc xe tang đưa người đàn ông hàng xóm xấu số về nơi tận cùng thế giới. Ống kính camera chĩa ra từ trong chiếc xe khách sau cùng của đám tang; một dòng trắng nối dài nên không thể thu được các loại xe ngược chiều mà từ xa tưởng đang chực đâm vào... Phải có một ống kính thứ hai, thu luồng ánh sáng khúc xạ như khi chiếu xuống nước, mới có thể nhận diện rõ luồng lạch cũng như thời gian chuyển động của vật thể lạ. Thì chẳng còn cách nào khác là vắt óc suy nghĩ. Bộ não của con người, kể cả bậc uyên bác nhất cũng chỉ mới sử dụng chưa tới 10% số nơ ron mẫn tuệ. Khoa học nói điều đó nên anh đã cố đánh thức phần còn lại của trí huệ - một danh từ trong ngôi nhà của Phật.
  6. 6. Tôi thức trắng, ngồi đốt thuốc hồi tưởng... Cô thức trắng, không phải để động viên anh đang miệt mài nghiên cứu. Anh là một giáo sư, một nhà khoa học cự phách của Thế Giới, anh có phương cách làm việc hết sức nghiêm mật ngoài sự tác động của cô. Cô thức trắng, đồng hành nỗi đau của người thiếu phụ hàng xóm. Mà thực ra cô không ngủ được. Tôi không thể ngủ được. Tôi muốn bật máy tính để gõ lên phím thảy những dòng văn mình đã “đạo” từ a-lại-da-thức. Nhưng lại không muốn vợ con mình mất ngủ. Tôi sợ nằm xuống, sẽ ngủ, và quên đi tất cả. Mở cửa bước ra sân. Tôi nhìn trăng. Vùng mây với màu sắc huyền nhiệm bao phủ lấy trăng. Tôi muốn thành sói và tru. Không tin nổi, nơi ấy là một hành tinh mà con người không thể di cư lên đó tìm sự sống, sau trái đất. Cúi mặt muộn phiền, rồi tôi nhìn lên ngôi biệt thự kề bên. Có ánh điện. Hàng xóm của tôi chưa ngủ hay đã thức? Đúng thời điểm này, anh ôm cái ống kính thiên văn do mình sáng chế thành công bước lên đài quan sát. 7. Phần cuối trong Hồ Sơ Mật dày 67 trang viết tay, độc bản: Thông tin chính xác về vật thể lạ. - Chiều dài khoảng... km. Bán kính (phần đầu) khoảng... km, phần đuôi khoảng... km. - Cách trái đất: khoảng..., tính đến lúc... giờ...
  7. - Thời điểm đâm vào trái đất: ngày... tháng... năm... Hoàn tất dòng cuối, anh xếp tập giấy vào vỏ bìa màu xanh bằng ni lon. Sau đó, anh lấy một tờ giấy trắng và đặt bút viết Bản đề nghị những người được cùng tôi rời khỏi trái đất... 8. Bữa điểm tâm, anh thích cô làm món trứng ốp la. Trứng được đổ xòa trên mặt chảo; lớp lòng trắng chín tới, cô vén lên đùm lòng đỏ lại. Khi ăn lòng đỏ chỉ hơi nhũn. Có hôm cô đổ nguyên một cái trứng đà điểu. Trước lúc ăn, anh nhìn mãi những ngón tay diệu nghệ của cô. Những ngón tay ma mị từng điểu khiển cả cuộc đời anh. Anh ăn không hết quả trứng đà điểu ốp la đó, rồi bưng theo lên phòng làm việc. Và cánh cửa đóng kín cho tới tối mò. Cô chưa bao giờ tự ý dám mở cánh cửa phòng nghiên cứu đó. Một nhẽ vì, tòa nhà cao ốc này không phải của anh và cô. Nguyên tắc làm việc của anh cũng không cho phép cô sờ vào bất cứ thứ gì trong căn phòng có gắn camera này. Đó cũng chẳng phải nguyên tắc do anh đặt ra. Nhưng sáng nay thì khác. Cô không thể đợi thêm trong lúc món trứng ốp la đã nguội. Căn phòng trống tênh. Có hơi lạnh. Có chút hồi hộp. Ai đó muốn nói với cô điều gì. Trái tim. Muốn nhắc nhở cô rằng nó đang tồn tại trong lồng ngực một cách kiêu hãnh với từng nhịp đập có dấu hiệu nhanh dần đều. Anh đi đâu, phải có một lời nhắn dành cho cô chứ. Rõ ràng trên bàn làm việc của anh, hồi nãy cô không thấy bất cứ mẩu tin gì, mà giờ trí nhớ cô cho rằng, trên đó có một tờ giấy, với vài dòng chữ nguệch ngoạc. 9.
  8. Tôi trở dậy. Bước qua tấm thân phụ nữ. Ánh sáng đèn ngủ màu xanh phản chiếu làn da thành gam màu trắng hồng trong suốt của vợ tôi, thức dậy trong tôi nỗi gì thật khó. Có thể do thói quen, song ra đứng ở sân vườn, tôi mới biết mình đái, dẫu cho trước đó không lâu tôi đã “đái”. Tôi ngước nhìn trăng. Trong veo yên lặng. Trăng theo tôi vào đến thảm ngủ cho tới khi cánh cửa được khép lại. Vợ tôi vẫn y nguyên thế nằm ngửa, vế chân tách một góc hẹp vừa đủ để gợi cảm, tức nếu khép vào chút nữa thì dường như vô cảm mà dạng thêm thì tục. Có mũi kim chích vào tim. Giật thót. Ờ, tôi đã thấy tấm thân này ở đâu? 10. Sáng chế đã ngốn của anh gần nửa cuộc đời, trong đấy, cô là nạn nhân. Trên trái địa cầu, việc Thượng đế sáng thế ra tấm thân gợi cảm như cô không phải nhiều. Anh là chủ sở hữu, sao lại bỏ đi một tuyệt phẩm để tìm tòi một tuyệt phẩm khác. Sáng chế ngang tầm với cô, và còn hơn thế. Sáng chế cướp đi nửa cuộc đời cô. Không anh. Cô tiến tới bên nó - sáng chế đã vắt gần như kiệt sinh lực anh. Đưa mắt vào điểm nhìn. Cái ống kính thiên văn anh sáng chế, như vươn dài mãi ra. Một phần vũ trụ hiện hữu. Một góc trái đất, hình tròn nhô ra che mất gần nửa ống kính. Cô thấy vô vàn hạt cát khổng lồ đang bay tới. Và kìa. Nó. Vật thể lạ. Ban đầu nó lẫn vào giữa những cát bụi, cô không để ý. Rồi nó lớn phổng. Khi cô bắt đầu chú ý, nó mang hình dáng của một hạt mì tinh. Nhoáng cái đã lớn thành cái gậy bóng chày. Chốc nữa thì tợ chiếc boeing, nhằm thẳng ống kính thiên văn mà liệng tới. Cô rút mắt khỏi điểm nhìn. Ngày Tận Thế. Tay cô run bắn. Di động. Bấm. Máy anh tắt. Điều lạ. Anh chỉ tắt di động lúc ngồi trong phòng làm việc. Chưa khi nào ra khỏi nhà anh tắt máy bao giờ.
  9. Phải tìm ra anh. Tìm bằng được anh. Trong đầu cô, chiếc boeing vẫn không ngừng lớn lên, giờ chắc nó phải lớn hơn tòa nhà này. Cô bước xuống cầu thang thì chợt nhớ tới thang máy, mà chẳng phải cô nhớ thang máy. Cô quên một cái gì. Loay hoay. Đã sợ. Cô có thể ôm anh nhảy xuống đường từ độ cao này... Phải rồi. Cái ống thiên văn ấy nó nhìn thấu qua những hành tinh khác cơ mà. Quay lên. Cô xoay ống thiên văn chĩa xuống mặt đất, đưa mắt vào điểm nhìn. Bắt đầu ở những chỗ thân quen gần gụi. Cô thấy: nơi ở của đứa con trai và vợ nó. Chúng đang đi hưởng tuần trăng ngọt, nhưng biết đâu anh đến đó thăm thú. Cô đã nhầm. Anh không tới đó. Vợ chồng chúng nó đã về. Sớm hơn dự định vạch ra. Vậy mà chẳng báo gì cho cô. Trong ngôi nhà ấy, đứa con trai duy nhất của cô đang cố vo tròn thân hình vợ nó lại. Cuộc giao hoan cao trào. Tự nhiên cô bật nhẹ nụ cười. Nhiễu dại. Quay ống thiên văn về hướng khác. Nhà hàng xóm. Cô cũng không hiểu mình nữa, cứ như có một bàn tay vô hình xoay ống thiên văn về phía nhà thiếu phụ hàng xóm. Bàn tay vô hình đó muốn cô thấy sự thật. Sự thật là, cô thấy: chồng đang đứng ngay trên bậc thềm hàng xóm. Tự nhiên cô quên hết: vô vàn những hạt cát, vật thể lạ... Ánh mắt cô bám vào anh. Cô thấy rõ ràng anh đang đi xuyên qua cánh cửa đóng kín nhà người phụ nữ góa. Anh sắp đến bên cô ta, chợt có một bàn tay túm áo giật ngược trở lại. Đó là chồng cô ta - người đã bất đắc kỳ tử tuần trước. Ống kính thiên văn đã giúp cô nhìn thấy anh, thấy lại người chồng của góa phụ hàng xóm..., thấy con trai cô,... Mọi thứ trong hộp sọ của cô đang đảo lộn trật tự vốn có bởi một Phát Minh Vĩ Đại của anh. Cô lao xuống, cạch cạch cạch... Đôi dép văng khỏi chân và cô cứ thế đâm lao xuống. Tầng một kia rồi... Điện thoại đang reo. Nó reo không biết là lần thứ mấy. Thay vì lao khỏi nhà, băng qua hàng rào, xộc vào nhà hàng xóm, cô khựng lại, chộp lấy ống nghe.
  10. - Xin lỗi. Cô là... - Yes. - Cô có con trai tên là..., đi du lịch cùng vợ là... tại... - Yes. - Xin cô hãy bình tĩnh nghe tin dữ này... Cô chạy ào ra đường. Ma đuổi. Chồng cô đang ở đâu?... Ờ… sao bây giờ cô mới nghĩ thấu, lúc đang chạy đã gần đứt hơi. Chồng người phụ nữ kia chết rồi mà. Tại sao chồng cô lại đi xuyên qua tường và cánh cửa người vợ góa hàng xóm đã đóng kín? Cả vợ chồng đứa con trai của cô nữa… Lẽ nào, qua ống kính mà chồng cô đã vô tình phát minh ra, cô nhìn thấy linh hồn...?! Liệu chồng cô có trở về nhà dùng ống kính, vô tình đã phát minh ra, để nhìn thấy… linh hồn của trái đất. Cô chạy như chưa bao giờ được làm người điên giữa cuộc đời. Dòng người vẫn xuôi ngược thường hằng. Nhịp sống không quá nhanh, không quá dồn dập tắc ứ... Chỉ trên bầu trời là có khác. Khác tuyệt đối. Từ phía đầu não Thế Giới, những chiếc máy bay cất cánh. Nhiều thêm. Vô thiên lủng máy bay đang vét chỗ thời gian còn lại, mở hết tốc lực biến khỏi Hành Tinh Xanh. Đen kịt bầu trời. Và khi chúng xa gần khuất tầm mắt cô, thì những vật màu đen bắt đầu bị tống xuống. Không phải bom nguyên tử. Mà là Người.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2