intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hoa Phong Vũ

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:20

36
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

...Tia nắng nhỏ... ...Anh nhớ em nhiều 20 giờ ngồi trên máy bay khiến toàn thân tôi ê ẩm. Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi hít lấy bầu không khí quê hương. Đã 5 năm trôi qua! 5 năm qua tôi không về Việt Nam lần nào cả...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hoa Phong Vũ

  1. Hoa Phong Vũ ...Tia nắng nhỏ... ...Anh nhớ em nhiều 20 giờ ngồi trên máy bay khiến toàn thân tôi ê ẩm. Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi hít lấy bầu không khí quê hương. Đã 5 năm trôi qua! 5 năm qua tôi không về Việt Nam lần nào cả... _ Thiếu gia! Chào mừng cậu trở về. Người quản gia cũng kính cúi chào trước mặt tôi. _ Ông ta đâu? _ Ông chủ...thưa thiếu gia... Người quản gia lúng túng hẳn lên. _ Ông ta bận với mấy cô bồ của ông ta đúng không?!- Tôi cười cay đắng.- Đi thôi! ...Qua ô cửa kính và qua màn mưa, từng cảnh vật lướt ngang qua tôi vừa lạ vừa quen. Xem ra từ ngay tôi đi, nơi này không thay đổi là bao. Con đường quen thuộc dần hiện ra trước mắt tôi dẫn tôi về quá khứ êm đềm đã qua... *** 6 năm trước, tôi gặp em vào một buổi chiều mưa. Mưa dai dẳng một cách kỳ lạ. Và em như một tia nắng nhỏ bước vào đời tôi trong buổi chiều mưa ấy. Trong trường, tôi được mọi người biết đến bởi sự lạnh lùng đến vô tình. Nhưng nào có ai biết, tôi đang cố gắng tránh vết xe đổ của bố mình. Bố tôi thay bồ như thay áo. Có vợ rồi ông vẫn ngựa quen đường cũ. Bởi cuộc hôn nhân của ông và mẹ tôi vốn không có tình yêu. Tô tránh xa các cô gái để không lặp lại con đường của bố. Nhưng cũng phần vì tôi không có hứng thú với họ, họ tỏ tình với tôi, mấy phần là thật lòng? Hay tất cả cũng chỉ vì vẻ bề ngoài và số tài sản tôi sẽ thừa kế? Thế nhưng em đã phá bỏ bức tường thành tôi đã cố công gắng sức xây dựng trong bao nhiêu năm qua một cách dễ dàng. Bắt chuyện với tôi một lần không được, em mặc. Tôi tò mò! Vì tất cả các cô gái đều kiên nhẫn bắt chuyện với tôi. Còn em thì không. Khẽ quay người sang nhìn, tôi thấy em đã chìm đắm trong thế giới riêng của mình: tai đeo tai nghe, chân nhịp theo theo nhịp bài hát, miệng thì hát bài hát đang nghe và mắt khẽ nhắm lại. Tôi nhìn thấy nét tươi vui, thích thú của em. Và...tôi đã bị em cuốn hút từ
  2. giây phút ấy... Cơn mưa kéo dài đến tối. Và em khó chịu với điều đó. Em khẽ thở dài cất hết đồ vào trong túi của mình, sau đó em lao vào màn mưa. Thế nhưng, em gặp sự cố. Màn mưa dày quá nên tôi không thể nhìn rõ em đã gặp chuyện gì, tôi chỉ thấy em ngồi thụp xuống đất. Tôi vội vàng lao về phía em. Người em ướt sũng và em đang cố đứng lên nhưng không thể. _ Để tôi dìu bạn vào trong!- Tôi đề nghị. Và không cần em đồng ý, tôi vội ngồi xuống đỡ em đứng lên rồi dìu em vào... ...Mưa tạnh dần, tôi đeo túi xách và rời khỏi lối hành lang. Không phải tôi không muốn giúp em mà vì tôi không muốn đi trên vết xe đổ của bố. Nhưng em đã gọi tôi lại và đề nghị tôi đưa em về nhà trọ vì đầu gối em đã bị sưng và không thể tự đi lại được. Không biết là tôi có nên vui hay không nữa. Thế nhưng, ngay lúc ấy, những cảm xúc lạ đã len lỏi vào tim tôi. Và tôi đã giúp em về nhà trọ. Tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Trái tim tôi đập nhanh bất thường... Việc tìm hiểu về em không mấy khó khăn. Em mất bố từ khi còn rất nhỏ. Và mẹ em đã qua đời khi em lên 10 tuổi trong một vụ cướp tài sản. Suốt quãng đời tuổi thơ của mình, em phải sống với họ hàng. Và họ đối với em không mấy tốt. Tôi hiếu kỳ không hiểu tại sao em có thể sống lạc quan khi phải sống trong hoàn cảnh như vậy. Gặp em lần thứ hai, sự hiếu kỳ của tôi càng tăng cao.
  3. _ Uhm! Anh đã nghe câu “sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng” chưa? Câu hỏi ấy của em giúp cho sự hiếu kỳ của tôi được thỏa mãn phần nào. Nhìn vào từng hạt mưa ngập tràn ánh nắng, tôi nghĩ nhiều về em. Và cũng nghĩ nhiều về gia đình của mình. Đến khi nào, gia đình tôi mới được yên ấm? Đến khi nào tôi mới thoát khỏi nỗi sợ, sợ đẵm lên vết xe đổ của bố. Ông ta trăng hoa và gây nên tổn thương cho nhiều người phụ nữ, kể cả mẹ tôi...Và lúc ấy, tôi nhận ra rằng...tôi đã yêu em, yêu em rất đậm. Càng yêu em tôi càng không muốn em bị tổn thương... Việc bố tôi công khai đưa người tình vào tập đoàn “làm việc” khiến tôi không thể chịu đựng được. Tôi đến thẳng tập đoàn tìm gặp ông. Việc giữ thể diện lúc này không còn quan trọng nữa. Vì vốn dĩ, ông đã không giữ thể diện rồi. Hai bố con tôi cãi nhau rất to trong phòng làm việc của ông. _ Được! Nếu bố đã làm như thế, con sẽ dọn ra ngoài sống. Nói xong câu ấy, tôi bỏ thẳng ra khỏi phòng làm việc của ông. Và nói là làm, ngay chiều hôm ấy, tôi về nhà thu dọn đồ đạc mặc sức can ngăn của mẹ. _ Con à!- Chất giọng mẹ tôi vỡ òa.- Con đừng như vậy mà! Mẹ xin con đấy! _ Mẹ à! Con quá thất vọng về ông ta. Con thương mẹ nhiều lắm nhưng việc này đã đi quá giới hạn chịu đựng của con rồi. _ Mẹ xin con! Không có con, mẹ biết phải làm sao? _ Có bao giờ...mẹ nghĩ đến việc...ly hôn chưa? Có lẽ nếu mẹ làm việc ấy, con sẽ không phải làm việc này. Mẹ yên tâm! Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên.
  4. Dứt lời, tôi rời khỏi nhà. Từng bước chân của tôi trở nên nặng nề, nặng như đeo đá vậy. Ra khỏi nhà rồi, tôi không biết phải đi đâu về đâu. Lúc ấy, tôi cảm thấy mất phương hướng vô cùng. Tìm một ghế đá trong công viên, tôi suy nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra. Có lẽ...tôi đã hành động quá nóng vội. Nhưng giờ, tôi không thể quay trở lại nữa rồi...Thở dài, tôi bước đi vô định trên con đường dài. Tôi không biết mình đi trong bao lâu, chỉ biết rằng tôi đã dừng lại ở một dãy nhà vừa lạ vừa quen. _ Cậu muốn thuê nhà?! Một người phụ nữ đon đả hỏi tôi. Tôi gật đầu. Và sau khi làm xong thủ tục cần thiết, người chủ đưa tôi tới phòng. _ Phòng của cậu đây!- Vừa nói, bà chủ vừa đưa chìa khóa phòng cho tôi. Gật đầu lấy lệ, tôi chậm rãi bước vào phòng. Đưa mắt ngoáy nhìn về phía sân, tôi nhìn thấy em. Và giờ tôi đã biết tại sao tôi cảm thấy dãy nhà này quen thuộc. Khẽ mỉm cười, tôi thả vali xuống và tiến về phía em. Lúc này, em đang ngồi trên ghế đá và nghĩ về điều gì đó. Đôi mắt em khẽ nhắm lại, môi em khẽ mỉm cười. Và từng tia nắng khiến em bừng sáng. Lúc ấy, trông em chả khác nào một nàng mèo đang sưởi ấm cả...Em mở mắt ra và tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt em. _ Phong Vũ?! Anh làm gì ở đây thế?- Em ngạc nhiên hỏi tôi. _ Thuê nhà!- Tôi đáp ngắn gọn. _ Thuê nhà?- Em vẫn ngạc nhiên. _ Uhm! Hít một hơi thật sâu, tôi tiến về phía em. Và tôi nhìn thấy đôi gò má của em hây hây đỏ. Không rõ có phải vì nắng hay không nữa. _ Sau này chúng ta cùng một chỗ trọ, hy vọng cô giúp đỡ. Em hơi cúi đầu xuống và bắt tay với tôi. Khẽ mỉm cười, tôi bước vào phòng. Ở bên em, tôi thấy mình thật thoải mái. Trái tim tôi bình yên và ấm áp vô cùng.
  5. _ Mày... Một gã thanh niên đưa tay lên chuẩn bị đánh em. Em nhắm mắt lại và co rúm người để sẵn sàng chịu trận. _ Mày được lắm!- Gã thanh niên gầm lên.- Uổng công nhà tao nuôi mày. Tôi không biết kẻ đó là ai nhưng tôi không thể chịu đựng được khi thấy em bị hiếp đáp như thế. Tôi sải những bước thật dài về phía phòng của em. _ Anh đừng có quàng chuyện vào đây. Anh là con trai, anh phải tự đi làm kiếm tiền chứ. Chẳng lẽ sau này dì mất, anh vẫn cứ sống mãi như thế này à? Em là em họ anh chứ không phải là cái ngân hàng. Nói xong, em vào trong phòng và đóng sầm cửa lại trước sự ngạc nhiên của tên đó. Tôi đoán, đây là lần đầu tiên hắn bị em cho một trận. Phải một lúc sau, hắn mới bình thường trở lại. Hắn đá vào cửa một cái. _ Khố.n kiế.p! Mày lý sự ghê nhỉ ranh con! Mới tí tuổi đầu mà dám dạy đời anh mày à? Giỏi lắm! Dứt câu, hắn bỏ đi. Vừa đi, hắn vừa chử.i bừa mấy câu . Việc vừa xảy ra với em, tôi không thể làm ngơ được. Em lạc quan sống nhưng điều
  6. đó không có nghĩa em mạnh mẽ. Cũng giống như bất kỳ cô gái nào, em yếu đuối và cần có ai đó bảo vệ. Và cũng giống như bất kỳ thằng con trai nào, tôi muốn bảo vệ em, người con gái tôi yêu. Song tôi phải làm gì? ...Buổi chiều hôm sau, lớp tôi ra muộn. Khi lớp ra về, trời đã đổ mưa. Cơn mưa khá to. Và tôi lại nhìn thấy em ở lối hành lang ấy. Đợi mọi người về hết, tôi tiến về phía em. _ Lại mưa rồi! Em khẽ giật mình và quay về phía tôi. _ Đúng vậy!- Em mỉm cười, nụ cười thật đẹp. _ Dường như chúng ta rất có duyên với mưa.- Tôi quay về phía em.- Cô có nghĩ thế không? _ Uhm...cũng có thể. Những khi trời có mưa, tôi đều gặp anh.- Em bật cười khúc khích. _ Vậy xem ra...chúng ta cũng có duyên đấy chứ. Lúng túng, em quay mặt đi. Thấp thoáng, tôi thấy gò má em hơi đỏ. Đây có phải là cơ hội cho tôi không? Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng, trong khi tôi cố tránh vết xe đổ của bố, không làm các cô gái bị tổn thương, em bước vào đời tôi. Tôi yêu em! Và muốn bảo vệ em. Hít một hơi thật sâu, tôi quay về phía em. _ Tia nắng nhỏ! Làm bạn gái anh nhé!? Em ngạc nhiên quay về phía tôi và tôi nhận ra gò má em đang dần đỏ lên. _ Anh nói gì?- Em hỏi lại. Dường như em chưa tin những gì em vừa nghe thấy từ tôi. Cũng phải thôi! Việc này xảy ra quá đột ngột với em. Tôi nhắc lại lần nữa. _ Làm bạn gái anh nhé?! _ Tại sao
  7. Câu hỏi ấy thoát ra khỏi vành môi em ngay lập tức và nó khiến tôi cảm thấy bối rối. Hít một hơi thật sâu, tôi trả lời. _ Đơn giản vì anh yêu em và muốn bảo vệ em. Tình yêu nhỏ à! Nét bối rố hiện rõ trên gương mặt của em. Em hơi cúi mặt xuống như để che giấu nó. Tôi khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng cầm lấy tay em. Em ngẩng đầu lên nhìn tôi. Và bằng tất cả sự chân thành, tình yêu của mình dành cho em, tôi nhìn sâu vào mắt em. _ Anh vô tình, không biết quan tâm đến người khác. Anh cứng nhắc, không dịu dàng. Nhưng anh muốn được quan tâm đến em, chăm sóc em. Anh hứa... Trước khi tôi hoàn thành câu nói, em đã đưa tay lên che miệng tôi. _ Đừng hứa! Em chỉ cần anh là anh thôi. Nhẹ mỉm cười, tôi cầm lấy bàn tay nhỏ của em và ôm em vào lòng. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Và lúc ấy, tôi tự hứa với mình rằng tôi sẽ không đi trên vết xe đổ của bố, tôi sẽ yêu thương em, sẽ không khiến em phải đau khổ như những gì bố đã gây ra cho mẹ. Tôi và em cãi nhau to. Chung quy cũng vì cái tên tôi hay gọi em bị lũ bạn của tôi
  8. đem ra đùa cợt. Em khó chịu và muốn tôi giải quyết chuyện này. Nhưng tôi thật không rõ tôi đã làm gì. Tôi không muốn cãi nhau với em. Nhưng mọi chuyện thật sự trở nên rất căng thẳng. Tôi rảo bước về phòng vì chiều hôm ấy, tôi có tiết. Hơn nữa, cả tôi và em cần suy nghĩ lại. Buổi chiều lên trường học tôi mới biết được rằng lúc sáng em có nhắn tin cho tôi bảo trưa em sẽ phải về muộn. Nhưng khi ấy tôi đang sạc pin cho điện thoại vì tối hôm trước vì bận vẽ bản phác thảo, tôi quên không sạc pin. Khi tôi ra ngoài, lũ con trai trong lớp đã nghịch điện thoại của tôi, chúng nhìn thấy hình của em trong điện thoại của tôi và biết được tên tôi hay gọi em. Vậy ra, mọi chuyện đúng là do tôi. Ngồi trong lớp, tôi mong sao cho nhanh hết giờ để tôi có thể về phòng trọ gặp em mà thôi. Nhưng trớ trêu thật! Quản gia gọi điện và bảo tôi về gấp vì bố mẹ tôi cãi nhau to... ................. “Xoảng”, đó là thứ âm thanh đầu tiên mà tôi nghe được khi vừa bước vào nhà. Và tôi nhìn thấy mẹ tôi gần như nằm dài giữa sàn nhà, ngay sảnh lớn. “Bốp”, bố không ngập ngừng mà thẳng tay tát mẹ tôi. _ Dừng lại!- Tôi hét lên.- Bố có quyền gì mà tát mẹ? Tôi tiến về phía mẹ và đỡ mẹ lên. _ Con!- Mẹ tôi khẽ kêu lên. _ Mày...Nghịch tử!- Bố tôi gầm lên.- Mày có quyền gì mà lớn tiếng với tao? _ Lấy quyền một đứa con. “Bốp”, ông tát vào mặt tôi một cái. Bỏng rát! Đó là những gì tôi cảm nhận được. _ Con!- Mẹ vội đỡ tôi rồi quay về phía ông ta.- Anh không được đánh con. _ Cô im đi! _ Con! Con có sao không?- Chất giọng của mẹ vỡ òa. _ Con không sao!- Tôi đáp lời mẹ. Ông ta đưa tay chỉ thẳng mặt tôi.
  9. _ Mới có tí tuổi đầu mà đã lên mặt dạy đời với tao à. Mày nghĩ mày là ai trong cái nhà này? _ Tôi không lên mặt dạy đời với ai cả. Tôi cũng chả quan tâm ông xem tôi là ai trong cái nhà này. Tôi chỉ muốn nói với ông rằng tôi sẽ không để ông làm tổn thương mẹ tôi đâu. Dứt câu, tôi dìu mẹ lên phòng. Cơn mưa dai dẳng từ lúc chạng vạng khiến tôi không thể rời nhà. Và giờ, dường như cơn mưa đã lớn hơn rất nhiều. Tôi thật sự thấy nóng ruột! _ Con phải về phòng trọ thôi! _ Ở lại đây một đêm đi con.- Mẹ tôi khuyên.- trời mưa to thế chắc sẽ không nhanh tạnh đâu. Sự lo lắng và bất an bắng đầu xâm chiếm tôi khiến tôi không thể ngồi yên một chỗ. _ Không được đâu mẹ! Con có chuyện phải làm ngay. _ Chuyện gì mà gấp vậy con trai?- Mẹ tôi cười dịu dàng. _ Con phải xin lỗi một người. _ Là bạn gái! Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ. _ Con yêu rồi! _ Mẹ! Sao mẹ... _ Nếu không phải đi xin lỗi người yêu, chắc chắn con sẽ không cuống lên như thế. Tôi lặng người nhìn mẹ. _ Mẹ à! Mẹ có nghĩ là...sau này...con sẽ giống bố không?
  10. _ Không!- Mẹ khẳng định chắc nịch.- Con tốt hơn bố con nhiều. Con chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho người con yêu. _ Con cảm ơn mẹ! _ Còn không mau đi xin lỗi người ta đi.- Mẹ tôi giục. Tôi mỉm cười với mẹ rồi vội ra cửa và lao đầu vào màn mưa... ...Vừa về đến phòng trọ, tôi đã nghe thấy tiếng đổ vỡ từ phòng của em. Và tiếp theo đó là tiếng kêu thất thanh của em. _ Mẹ ơi! Đừng bỏ con! Mẹ ơi Tiếng kêu ấy nghe thật xé lòng. Tôi vội chạy về phía phòng của em. Phòng của em tối om. Phải rồi! Em rất sợ tối. _ Mẹ ơi! Đừng bỏ con! Tôi vội bật công tắc lên và thấy em ngồi ôm đầu giữa sàn nhà, cạnh đó là những mảnh vỡ thủy tinh. Tim tôi thắt lại vì đau. Tôi vội tiến về phía em, ngồi xuống và ôm lấy em nhưng em vùng vẫy. _ Không! Thả tôi ra! Mẹ ơi! _ Tia nắng nhỏ! Là anh, Phong Vũ đây! Em ngừng vũng vẫy và đưa đôi mắt ngập nước của mình nhìn tôi. _ Là anh đây!- Tôi nhắc lại lần nữa. _ Phong Vũ! Cố mỉm cười cho em an tâm, tôi ôm em vào lòng. Từ tận đáy lòng, tôi tự hứa rằng mình sẽ không làm em tổn thương thêm lần nào nữa. Và quan trọng là: _ Từ giờ, anh sẽ không bỏ em với bóng tối nữa đâu. _ Thật không?- Em ngẩng đầu lên hỏi tôi.
  11. Tôi gật đầu chắc chắn với em và trao cho em nụ hôn đầu đời của mình. Nụ hôn có vị mặn từ giọt nước mắt lăn dài trên gò má của em và vị ngọt thanh của những giọt nước mưa nhỏ xuống từ tóc tôi...Tôi ôm em thật chặt vào lòng mình với tình yêu đong đầy. Một buổi thật sự dành cho chúng tôi. Một buổi đi chơi cho cả hai. Đó là tất cả những gì tôi muốn thực hiện cùng em. Buổi chiều hôm ấy, vì em có tiết học trên trường nên chúng tôi hẹn gặp nhau tại một công viên nhỏ. Tôi đến đó từ khá sớm và ngồi đợi em. Vừa ngồi đợi em tôi vừa mỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm của tôi và em. Những kỷ niệm ấy thật đẹp và vẫn còn tươi nguyên trong tim tôi... ...Đi lang thang trong công viên cũng chán, tôi dừng chân và ngồi xuống bệ của đài phun nước. Từng hạt nước lấp lánh như những hạt pha lê. Mỏng manh và dễ vỡ. Tôi chợt nhớ, có lần em đã từng nói rằng:
  12. “_ Mưa nắng! Từng hạt mưa mang trong mình những giọt nắng giúp nó sáng lấp lánh. Và hạt mưa ấy sẽ trở nên đẹp hơn, lung linh hơn như pha lê vậy. Song...pha lê lại rất dễ vỡ vì nó mỏng manh. Nhưng em tin, chúng ta sẽ không như thế. Phải không Phong Vũ?” Em tin thế và tôi cũng vậy. Tình yêu tôi dành cho em sẽ không dễ dàng dễ vỡ thành hàng ngàn mảnh pha lê... Năng chiều dần buông. Cái nóng cuối cùng cũng đã nhường chỗ rồi. Tôi ngước nhìn lên bầu trời. Trời trong một buổi chiều lý tưởng dành cho tôi và em. Khẽ mỉm cười, tôi đưa mắt nhìn xung quanh _ Anh chờ em có lâu không? Chất giọng trong trẻo đầy quen thuộc của em cất lên bên tai tôi. Tôi vội quay lại và mỉm cười với em. _ Không lâu lắm!- Nhìn em ngồi xuống bên cạnh, tôi chậm rãi đáp. Đối với tôi, việc chờ em không thành vấn đề. Chỉ cần được nhìn thấy em thì chờ em bao lâu tôi cũng chờ. Khoảng cách không gian và thời gian không phải là vấn đề của những kẻ đang yêu. Vấn đề lớn nhất của họ đó chính là khoảng cách trái tim. Chỉ cầm hai trái tim luôn nhớ về nhau và yêu thương nhau thì mọi thứ rào cản khác đều trở nên vô nghĩa. _ Sao? Buổi học của em thế nào? Em có vẻ mệt có lẽ là buổi học hôm nay khá căng thẳng với em. _ Đừng nhắc nữa!- Em hơi xụ mặt xuống.- Chả đâu vào đâu cả. Đầu em cứ rối tung cả lên. _ Sao lại thế?- Tôi hơi khó hiểu. Em hơi cúi mặt xuống. _ Vì...vì...em mong...gặp anh. Câu nói ấy của em khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Nhưng...thật sự mà nói, tôi không
  13. hài lòng lắm. Vì tôi mà em không thể nào tập trung vào chuyện học được. Song tôi không nỡ mắng em... ...Và rồi, chúng tôi có một buổi chiều hoàn hảo với những trò chơi, những phần thưởng nho nhỏ từ các cửa tiệm. Chưa bao giờ tôi thấy mình trẻ con đến thế cả. Có lẽ chỉ có ở bên cạnh em, tôi mới thoải mái và được làm chính mình như chiều hôm ấy thôi. Tôi ước gì thời gian cứ ngưng lại mãi. Tại thời khắc này! Cơn mưa bất ngờ đổ xuống khi cả em và tôi đang trên đường về phòng trọ. Dọc hai bên đường, tôi không thể nào tìm thấy chỗ trú mưa. Và bất khả dĩ, tôi đành kéo em chạy, chạy thật nhanh về phòng trọ...Cơn mưa to quá khiến tôi và em ướt cả. Vừa về đến phòng trọ, tôi đã nhắc em thay đồ ra ngay. Tôi sợ em sẽ bị cảm mất vì em hơi mẫn cảm với thời tiết, chỉ cần trời hơi se lạnh là em sẽ run lên...Ông trời thật đúng là! Ông thật không hiểu lòng người gì cả. Chẳng lẽ ông định ban tăng mưa tình yêu cho cả hai chúng tôi sao?! Bão tố lại kéo đến nhà tôi. Lần này, bố tôi dẫn cô bồ mới vào tập đoàn và giới thiệu đó là vợ mình. Tệ hại hơn, ông ta dẫn cô ta tham gia vào các bữa tiệc của đối tác và ngang nhiên chăn gối với cô ta trong nhà. Mẹ tôi bị khủng hoảng trầm trọng. Không còn cách nào khác, tôi phải đưa mẹ ra nước ngoài trên danh nghĩa tôi đi du học. Sau khi đã hoàn tất tất cả hồ sơ, thủ tục, tôi hẹn gặp em ở trường để nói cho em biết. Chuyến đi này sẽ rất lâu tôi mới trở về nước. Nghĩ đến thái độ của em khi tôi cho em biết tin, tim tôi đau thắt lại. Tôi không muốn rời xa em, nhưng tôi có lựa chọn nào không? Tôi không thể để mẹ tiếp tục bị khủng hoảng được. Ra nước
  14. ngoài vài năm, mẹ sẽ ổn định tâm lý hơn. Và lúc này, mẹ cần tôi. Trời đổ cơn mưa như trút nước và nó khiến tôi nhớ lại những lần tôi gặp em. Những lần tôi gặp em đều có mưa. Lúc thì mưa như trút nước, khi thì mưa rào nhẹ có nắng xinh xinh... _ Thiếu gia! Đã đến giờ rồi! Đến giờ rồi và em vẫn chưa đến. Tôi biết em đang đến nhưng tôi không còn thời gian để chờ đợi em nữa. Tôi chậm chạp bước đi như để kéo dài thời gian với hy vọng tôi sẽ nhìn thấy em. Ra đến xe, tôi ngoáy lại nhìn lối hành lang lần nữa. Nơi ấy sẽ ở mãi trong tim tôi cùng với em. Ngồi vào trong xe, tôi nhắn cho em một tin nhắn dài... ...Mẹ ngồi đợi tôi ở sảnh sân bay. Trông mẹ khá lo lắng. _ Sao rồi con?- Mẹ vội hỏi khi nhìn thấy tôi. _ Cô ấy...không tới kịp mẹ ạ. _ Mẹ xin lỗi! _ Mẹ có lỗi gì đâu ạ! Con đã nhắn tin cho cô ấy rồi. Cô ấy sẽ hiểu. _ Uhm!- Mẹ mỉm cười. Điện thoại tôi rung lên báo có tin nhắn đến. Tôi vội mở ra xem, là tin nhắn của em. “Trong mua co nang. Va trong nang cung co mua. Sau con mua se thay anh cau vong. Hoa Phong Vu! E yeu a!” Tôi mỉm cười, có lẽ đó là một nụ cười rất vui. _ Mẹ thấy không! Cô ấy nhắn tin cho con này. Mẹ tôi mỉm cười và gật đầu an tâm. Tôi tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ sớm quay trở về. Vì tôi muốn bên em trọn đời.
  15. *** Chiếc xe dần chở tôi về chốn cũ. Một bên túi quần tôi bỗng chốc trở nên nặng. Cho tay vào túi, tôi xiết chặt chiếc hộp nhỏ ở bên trong và phóng tầm mắt vượt qua màn mưa để nhìn rõ lối cũ... Màu nắng- màu mưa , Dandelion Dance- Vũ khúc bồ công anh , Mỹ nhân tóm lược truyện Trích Dẫn 06-12-2012, 01:22 #5
  16. TrinaJaane Mode erator Tham g 10-08-2 gia: 2012 Đến từ: fairy worl ld Bài gởi: 3,026 Bất chợ Mưa! ợt! Trong mưa có nắắng... ...trong nắng có m mưa... ...án cầu vồn hạnh ph nh ng húc... Thời tiế mỗi lúc một trở nên thất thườ hơn. Từ sáng giờ trờ hết m rồi lại ết m n ờng ừ ờ, mưa nắng, nắ rồi lại mưa khiến Tiêu Tình không bi đường n mà lần Và giờ th ắng n h iết nào n. hì trời đan đổ cơn mưa khiến cô không t nào rời khỏi trườ sau khi lễ khai giảng ng m thể i ờng i
  17. kết thúc. Cô lặng lẽ đứng nơi đây để chờ mưa dứt cũng khá lâu rồi. Và những kỷ niệm lần đầu yêu cũng thi nhau ùa về trong màn mưa ấy. Dư vị thật ngọt ngào! Cái thuở mới đầu yêu mấy ai quên! Vẫn những kỷ niệm của Tiêu Tình vẫn hay kéo về bất chợt như thế mối khi cô nhìn thấy mưa. Khẽ mỉm cười, cô đưa mắt nhìn ra ngoài hiên. “...Tí...tách...tí...tách”...từng hạt mưa rơi vào bàn tay cô khẽ kêu lên một giai điệu thật êm tai... _ Vẫn yêu mưa như ngày nào! Giọng nam trầm có gì đó quen thuộc kéo Tiêu Tình trở về với hiện tại. Vẫn nhìn vào màn mưa, cô chậm rãi nói: _ Mưa làm thanh mát tâm hồn mà!- Tiêu Tình mỉm cười, nụ cười thật tươi. Nói đoạn, Tiêu Tình quay về phía người đang đứng cạnh mình. Ngay lập tức, nụ cười trên môi cô tắt ngấm và đôi mắt tinh nghịch cũng biến mất để thay thế vào đó là một gương mặt quá đỗi ngạc nhiên. Người con trai ấy...đã 5 năm rồi...5 năm rồi cô không nhìn thấy anh. Liệu rằng có phải là mơ không? _ Phong...Vũ?! Phong Vũ quay về phía Tiêu Tình. Anh vẫn như ngày nào, tuy nhiên anh ốm hơn trước đôi phần. Dù vậy, anh vẫn phong độ, đào hoa như xưa. Anh mỉm cười, một tia nắng vàng yếu ớt đâu đó khiến cho nụ cười ấy của anh trở nên thật rạng rỡ. _ Là anh! Em không mơ phải không? Phong Vũ vội ôm lấy Tiêu Tình. Anh ôm lấy cô thật chặt Cái ôm ấy dường như vẫn chưa thỏa nỗi nhớ thương trong anh suốt 5 năm qua. _ Tia nắng nhỏ! Anh nhớ em! Nhớ em nhiều lắm!!! _ Hoa Phong Vũ! Là anh! Là anh thật rồi! _ Uhm! Phong Vũ chỉ lên tiếng bấy nhiêu nhưng ẩn chứa trong đó là tất cả tình thương nỗi nhớ của anh dành cho Tiêu Tình... ...Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Tiêu Tình rồi thấm ướt vào vạt áo của
  18. Phong Vũ. Hạnh phúc vỡ òa khiến cô không thể nào ngăn được những giọt nước mắt nhớ thương của mình... Một cách nhẹ nhàng, Phong Vũ buông Tiêu Tình ra. Anh quỳ xuống trước mặt cô, cũng lúc đó anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ và mở nó ra. Một đôi nhẫn sáng lấp lánh trước mặt Tiêu Tình. Ánh nắng vàng bên ngoài chiếu vào hiên càng khiến cho đôi nhẫn sáng đẹp hơn. _ Lâm Tiêu Tình! Lấy anh nhé! Tiêu Tình đứng bất động trước mặt Phong Vũ vì quá đỗi ngạc nhiên. Niềm hạnh phúc gặp lại anh đang ngập tràn, anh lại mang đến bất ngờ, một bất ngờ rất lớn cho cô. Cô không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. _ Phong Vũ! Chúng ta...vừa mới gặp nhau thôi. Anh...anh đừng đùa em. _ Anh không đùa đâu!- Phong Vũ khẳng định.- Những gì anh nói đều là thật và xuất phát từ tận đáy lòng của mình. Không một chút đùa cợt nào cả. Năm năm xa cách, đối với anh đó là một quãng thời gian rất dài. Anh nhớ em! Rất nhớ em! Và giờ...Tiêu Tình à! Anh muốn ở bên em và cũng em đi hết cuộc đời này. Em có đồng ý lấy anh không? _ Chuyện này... Tiêu Tình có chút hoang mang. Thật sự, cô cảm thấy quá đỗi bất ngờ. Cô yêu Phong Vũ nhiều lắm. Cô cũng rất hạnh phúc vì được gặp lại anh...Tình yêu cô dành cho anh vẫn vẹn nguyên như thuở nào... ...Phong Vũ chậm rãi đứng lên. Anh nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Tình và chờ đợi... _ Anh làm em bất ngờ quá! Phong Vũ à...em...em...trong suốt năm năm qua, anh cứ như là biến mất khỏi cuộc đời em vậy. Ngoại trừ tin nhắn cuối cùng ra, anh không hề thư từ, cũng không liên lạc gì với em cả...cứ như là...anh bốc hơi vậy. Nếu không phải vì em nghe được tin tức từ bạn cùng lớp của anh, có lẽ em sẽ mãi mãi không biết anh đang ở đâu, làm gì, sống ra sao... Ngoài hiên, mưa đang tạnh dần, tạnh dần... _ Tin nhắn cuối cùng anh gửi cho em, anh cũng không nói lí do tại sao anh lại ra đi. Khi ấy đã hoang mang...
  19. Một giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má của Tiêu Tình. Phong Vũ lấy ra một chiếc khăn nhỏ và nhẹ nhàng lau cho cô. _ Anh xin lỗi! Anh không muốn em quá lo lắng. _ Nhưng Phong Vũ à, nếu anh nói rõ lí do, em sẽ thôi không lo lắng nữa. _ Và giờ, Tiêu Tình à anh muốn bù đắp cho em suốt năm năm qua có được không?- Chất giọng của Phong Vũ trở nên tha thiết. Tiêu Tình mỉm cười, một nụ cười có ý gì đó chê trách. _ Sao đôi lúc...anh lại ngốc đến thế Phong Vũ? Em không cần anh bù đắp và càng không cần anh bù đắp cho em bằng nhẫn cưới. Điều em cần là... ...Phong Vũ nín thở chờ đợi câu nói mang tính quyết định của Tiêu Tình... ...Tiêu Tình tiến về phía Phong Vũ một bước và cô nhìn thẳng vào mắt mắt anh... ...Bên ngoài, một thứ ánh sáng nhàn nhạt với đủ màu sắc đang hiện lên mỗi lúc một rõ ràng hơn... _ Điều em cần là một người em yêu và yêu em. Đơn giản chỉ có vậy thôi! Anh có làm được không?! Các cơ mặt của Phong Vũ dãn ra, một nụ cười thật tươi, nụ cười hạnh phúc được vẽ lên trên gương mặt của anh. _ Anh sẽ làm được và chắc chắn anh sẽ làm tốt! Thật nhẹ nhàng, Phong Vũ nâng gương mặt của Tiêu Tình lên rồi trao tặng cho cô một nụ hôn thật sâu và dịu dàng. Nụ hôn sau 5 năm xa cách. Nụ hôn của sự trùng phùng. Nụ hôn của hạnh phúc vỡ òa. Và nụ hôn cho một khởi đầu mới. Bên ngoài, mưa đã tạnh và nắng đã lên, ánh cầu vồng cũng xuất hiện rõ nét. Mưa hòa cũng nắng khiến cho từng giọt mưa trở nên lung linh hơn, đẹp đẽ hơn. Nắng hòa cùng mưa để cho điều kỳ diệu xuất hiện... The end
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0