intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hơn Cả Tình Yêu

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:78

72
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Khuya lắm, Dung vẫn chưa ngủ được. Khóc nhiều, mắt đỏ hoe, Dung thấy mệt rã rời. Cô ngồi dậy đưa mắt lơ đãng nhìn căn phòng đầy đủ tiện nghi: giường nệm trắng tinh, tủ kiếng lớn, máy điều hòa nhiệt độ... Đối với Dung, những thứ đó bây giờ có ý nghĩa gì nữa đâu. Tất cả đều có giá của nó đấy... Đang suy nghĩ mông lung, chợt Dung bật dậy, chạy đến bên tủ đứng, mở tung hai cánh cửa. Hơn chục bộ áo quần hiện ra rực rỡ trước ánh điện. Đây là chiếc áo...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hơn Cả Tình Yêu

  1. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Hơn Cả Tình Yêu Tác giả: Nguyễn Trường Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012 Trang 1/78 http://motsach.info
  2. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Chương 1 - Khuya lắm, Dung vẫn chưa ngủ được. Khóc nhiều, mắt đỏ hoe, Dung thấy mệt rã rời. Cô ngồi dậy đưa mắt lơ đãng nhìn căn phòng đầy đủ tiện nghi: giường nệm trắng tinh, tủ kiếng lớn, máy điều hòa nhiệt độ... Đối với Dung, những thứ đó bây giờ có ý nghĩa gì nữa đâu. Tất cả đều có giá của nó đấy... Đang suy nghĩ mông lung, chợt Dung bật dậy, chạy đến bên tủ đứng, mở tung hai cánh cửa. Hơn chục bộ áo quần hiện ra rực rỡ trước ánh điện. Đây là chiếc áo dài màu xanh nhạt, cô đã mặc lần đầu đến nhà Thu. Chiếc áo dài cô thích nhất. Thu ơi, anh chưa thấy em mặc áo dài. Ngày chúng mình yêu nhau, anh chỉ thấy em trong bộ áo bà ba cũ sờn, bộ đồ Thu Hiền thải ra... Đây là chiếc áo trắng học trò... Các bạn ơi, Dung sẽ không bao giờ đến lớp nữa. Ngày mai vào lớp, thầy và các bạn có ngạc nhiên, có buồn không khi chỗ ngồi của Dung bỏ trống?... chiếc áo màu hồng nhạt, Dung đã mặc trong buổi giỗ ông nội... Bộ đồ mà ba Dung đã trả với giá rất cao để tiệm may phải may nó trong vòng một ngày, để sau đó những người bà con phải chú ý và quấn quít hỏi thăm cô. Đó là lần đầu tiên cô biết mặt họ. Cũng như Dung, tất cả họ hầu như lần đầu biết Dung. Nghe giới thiệu xong tên tuổi và thứ bậc họ hàng, cô lại quên mất, nên không dám bắt chuyện với ai, vì không biết xưng hô ra sao. Lạ lẫm như cô dâu về nhà chồng khác xứ...Tạm biệt chiếc áo dài vàng nhạt điểm những bông hoa tím li ti. Chiếc áo Dung mặc khi theo ba về thăm nhà ông Bí thư tỉnh ủy. Chiếc áo ấy tôn sắc đẹp thùy mị của Dung thành sự lộng lẫy đến mức, Thảnh, con trai ông Bí thư đã ngây ra ngắm cô, ngay từ lần đầu gặp mặt, đã thầm yêu cô và quên cả ngượng ngùng, năn nỉ ba má đến hỏi cô làm vợ. Thảnh đâu biết, chính anh đã làm cho cô khổ sở...Và có lẽ không chỉ riêng cô. Dung lục sang phần tủ bên trái. Những bộ quần áo cũ nằm gọn ở đây nhắc cô nhớ lại những năm tháng cơ cực. Chiếc áo đen và những mảnh vải khác màu này cô đã mặc nó trong những ngày vật lộn với bầy heo. Chúng ăn, tranh giành, vung vẩy làm nó lấm lem. Chưa kịp đổ cám vào máng, chúng lồng lên, kéo áo, húc xô cám...Chúng làm Dung khổ sở nhưng không hiểu sao, cô thương chúng và cô có cảm giác chúng thông cảm với cô, thương cô là đằng khác...Này đây: đồng hồ, dây chuyền, hạt xoàn, phấn son ngoại... để lại cho chủ mày. Dung sẽ về với anh, nguyên vẹn như những ngày chúng mình yêu nhau và sống bên nhau. Anh sẽ hiểu: Dung sống trong nhung lụa nhưng nào có thấy sung sướng gì đâu. Vừa khóc, Dung vừa soạn quần áo. Cô chọn mấy bộ đồ cũ nhét vào giỏ xách, chúng có ngắn chút xíu, nhưng chẳng sao vì chúng là của cô. Dung soi mình qua tấm gương, chải vội mái tóc rối. Cô giật mình, người con gái trong gương có đôi mắt đỏ hoe và tâm thần phờ phạc. Không còn nữ trang trên người, Dung thấy mình lạ hẳn đi. Thôi kệ, Dung quả quyết ra khỏi phòng, đi qua nhà ngang. Cô khe khẽ rút chốt. Cánh cửa hé mở. Dung lách mình ra ngoài. Mọi động tác đều chính xác. Cô quá quen đường đi lối lại trong nhà... Đêm tĩnh lặng. Con lộ trước nhà vốn cuồn cuộn xe cộ, giờ không một bóng người. Chiếc hon da phóng hết ga như có việc gì khẩn cấp, cứ giữa lộ mà phóng. Không một ngọn gió. Chỉ có vầng trăng cuối tháng yếu ớt, rải xuống cảnh vật một làn sáng mỏng, đủ cho Dung cảm thấy se lạnh. Bầy chó nằm khoanh tròn ngủ. Dung đi qua khoảng sân bằng bê tông rộng hàng ngày xe của ba cô, của quan khách vẫn chạy đến đó, lượn nửa vòng rồi đậu lại... Dung đi ra cổng theo con đường lát gạch cho xe hơi vào ra. Bất chợt con chó trắng nhà bà Ba Trang 2/78 http://motsach.info
  3. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường xổ ra, vẫy đuôi mừng tíu tít. Nó chồm hai chân trước lên người cô, mũi khịt khịt. Con chó mập ú, trắng muốt. Cái mõm bé xíu. Nó nhìn cô như muốn nói: đừng đi, đừng đi!... Nó linh cảm được chăng? Đôi mắt nó lóng lánh. Dung cúi xuống ôm lấy nó. Con chó đứng im, tin cậy. Dung nắm lấy cái mõm bé tí: Lần này con chó không vùng ra khỏi tay cô. Nó ráng chịu đau để chiều cô. Kina ơi! Mày biết tao bỏ đi rồi phải không? Mày ra tiễn tao ư? Chỉ có mày biết thương tao và hiểu tao thôi. Biết bao giờ gặp lại mày. Lúc đó hẳn mày già lắm. Hay mày đã ... Sống mũi Dung cay cay...Dung đứng lên, con chó vẫy đuôi nhìn. Dưới ánh trăng, Dung thấy mắt nó có nước. Dung nhè nhẹ mở khóa cổng. Cánh cửa sắt khua rổn rảng. Dung giật thót, tim đập mạnh... Dưới ánh trăng hạ tuần, ngôi nhà hai tầng đồ sộ vẫn chìm trong tĩnh lặng. Chuồng gà công nghiệp, chuồng heo cũng yên lặng. Bầy vịt ngủ im lìm bên bờ ao, trắng như một đống vôi. Dung bước qua bên kia lộ. Cứ thế, Dung cắm cúi đi. Con Kina chạy theo, kêu ư ử, thống thiết. Dung đuổi nó về. Con chó tội nghiệp! Nó từng chung sống với Dung dưới một mái nhà. Cô thường cho nó ăn, tắm rửa cho nó. Ngày cô chuyển sang nhà bà Năm, nó chui qua hàng rào thăm cô luôn. Bên nhà bà Ba không còn ai hỏi thăm cô nữa, chỉ mình nó vẫn quấn quít bên cô. Đến bây giờ Dung vẫn thấy bàng hoàng; mình là con ruột của bà Năm ư?! Mọi chứng cứ chứng tỏ Dung là con ruột của ông bà Năm đều khớp và đúng. Vậy mà cô cứ cảm thấy nó thế nào ấy. Chuyện ba má nhận ra cô bắt đầu từ bữa bà Năm ngắm Dung chải tóc. Mái tóc của cô đen mượt như tơ. Nó làm bà Năm chạnh lòng nhớ tới tuổi xuân của mình. Ngày ấy tóc bà cũng xanh mượt như tóc Dung. Mái tóc làm bao chàng trai mê mẩn. Hồi ấy bà cũng đẹp như cô bé Dung bây giờ. Bà giật mình, lẽ nào con bé kia lại giống mình hồi còn con gái đến thế? Nét đẹp của tuổi dậy thì... Khi Dung đưa tay ngược ra phía sau búi lại lọn tóc, bà nhận ra vết bớt hình bầu dục, màu tím dưới cánh tay trần, chỗ gần nách. Vết bớt ấy làm bà nhớ tới đứa con gái đã mất của mình. Nó cũng có vết bớt ở cánh tay phải. Lúc đầu nó chỉ nhỏ bằng hạt gạo, bà không để ý tới. Đứa bé càng lớn, vết bớt càng rộng và có hình bầu dục. Hồi ấy con gái bà mới tròn một tuổi, vết bớt chỉ bằng đầu ngón tay. Bà Năm rưng rưng nước mắt. Con gái bà hồi đó bụ bẫm, xinh xắn làm sao. Bà ẵm con theo chồng ở trong vùng căn cứ cách mạng. Đó là vùng đồi núi um tùm cây cối và lởm chởm đá tai mèo. Hồi đó, ông Năm là tỉnh ủy viên, phụ trách binh vận. Một hôm giặc đổ quân bất ngờ vây chặt căn cứ. Lực lượng ít ỏi, ông Năm biết không thể đương đầu được với chúng nên ra lệnh cho đơn vị của mình rút ra khỏi vòng vây bằng lối bí mật. Bà Năm ẵm con chạy theo chồng. Đội hình len lỏi giữa những tảng đá rút đi. Nhưng đứa bé khóc oa oa. Đoàn người đi đến đâu, địch cứ theo tiếng khóc của đứa bé bám theo đến đấy. Bà Năm lấy khăn nhét vào miệng bé. Chỉ chút xíu, đứa bé nghẹt thở, đành phải lôi khăn ra. Bà Năm vướng con, chạy rất chậm. Nếu cứ lẩn quẩn với đứa bé, sẽ chết cả đơn vị. Nhưng không ai nỡ nói ra điều đó, chỉ có cha mẹ đứa bé mới quyết định được. Đồng đội nhìn ông Năm căng thẳng. Bà Năm khóc... Phía sau tiếng súng đang gần lại, tiếng rít và tiếng phầm phập của mảnh đạn xung quanh buộc ông Năm phải quyết đoán. Ông nói với vợ bằng giọng dứt khoát: "còn gà mái là còn gà con. Để nó lại!" Bà Năm rùng mình, ôm chặt con vào lòng. Ông Năm giằng lấy con chạy vào góc nhà sàn ven suối. Bà Năm lảo đảo đuổi theo, giọng lạc đi “Con ơi!...” Ông Năm hất hàm ra hiệu. Hai chiến sỹ đuổi theo, chặn bà Năm lại, xốc nách dìu bà mà thực ra gần như lôi bà đi theo đoàn quân...Đoàn rút an toàn. Hôm sau, ông Năm quay lại tìm con. Vùng căn cứ bị bom pháo tan hoang. Ngôi nhà sàn bên suối chỉ còn trơ ra mấy cái cột cháy đen thui. Ông bỏ cả ngày đào bới và được sự phụ giúp của anh em, cả bà Năm nữa, nhưng không tìm thấy thi thể của đứa bé... Trang 3/78 http://motsach.info
  4. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Ông Năm được tỉnh ủy nêu gương cho mọi người học tập tinh thần hy sinh con để bảo tồn sinh mạng cho đơn vị. Uy tín ông vì thế mà được nâng lên. Bà Năm cố nhớ lại khuôn mặt con gái mình. Nhưng thời gian đã xóa nhoà nó khỏi ký ức. Hồi đó, chân tay nó bụ sữa, miệng cười hé ba chiếc răng bé xíu. Nó chưa có nét nào cho bà nhớ ngoài chiếc bớt hình bầu dục kia. Không dằn được tò mò, bà kêu Dung: - Lại đây bác biểu. Dung đi lại phía bà Năm. Bà cầm tay cô và kéo ống tay áo cô lên. Vết bớt màu tím than trông xa như vết nhọ đây. Đúng ở vị trí này. Bà hồi hộp hỏi: - Vết bớt này có từ bao giờ? Dung đáp: - Dạ từ hồi nhỏ. - Thiệt không? - Dạ thiệt ạ. Con còn nhớ hồi năm tuổi, con đã lấy dao cạo rớm máu mà nó không mất. Con khóc hoài vì sợ nó. Bà Năm gật đầu. Thật ra, bà đã nhìn thấy vết bớt từ lâu, từ hồi Dung mới sang nhà bà, nhưng hồi ấy Dung còn bé, đen đúa, rách rưới nên vết bớt ấy chưa đủ sức làm cho bà nhớ đến đứa con gái mất tích của mình. Tuy vậy, nó cứ ám ảnh bà hoài... công việc kinh doanh cuốn bà đi. Bà quên hẳn nó. Cho đến hôm nay, Dung chải tóc trước tấm kiếng lớn... Hôm sau, ông Năm về, bà nói với chồng: - Này ông. Tôi thấy con Dung có cái bớt y như của con Hoàng Lan nhà mình hồi trước. Nó cũng có nét hao hao giống tôi. Ông có để ý đến không? Ông Năm giật mình, sực nhớ ra: - Ừ, tôi cũng định nói với bà về chuyện đó. Nhìn nó, cứ thấy ngờ ngợ. - Tôi cũng vậy. Mãi hôm qua thấy nó chải tóc và coi kỹ vết bớt ở tay nó, tôi mới nhớ, hồi đó con Hoàng Lan cũng có vết bớt như vậy. - Vậy hả. Hồi nhỏ nó có vết bớt hả. Để tôi điều tra lại coi. Nếu đúng thế thì có nỗi mừng nào lớn hơn. - Ông điều tra làm sao? - Hỏi nó, hỏi làng xóm quê nó. Phải tìm đến cội nguồn nó xuất thân. Hai ông bà thao thức đến sáng. Thỉnh thoảng bà Năm quay về phía ông thì thầm, giọng hồi hộp: - Dám nó là con mình rồi ông ạ. ** Trang 4/78 http://motsach.info
  5. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường * Ông Năm dậy từ bốn giờ sáng, ngồi nghĩ vẩn vơ bên bàn trà. Sáng nay ông sẽ phải chủ trì cuộc họp của thường trực ủy ban tỉnh, có dễ phải vắng mặt. Ông nôn nóng đến không thể trì hoãn việc điều tra lai lịch con gái sang ngày hôm sau. Ông phác ra kế hoạch tìm kiếm. Bắt đầu công việc này từ đâu? Có lẽ phải về quê nó trước. Về đó, hỏi thăm bà con lối xóm. Phải nhờ vào chính quyền địa phương. Ông về, hẳn là địa phương phải hết lòng giúp ông. Con đường lần ra nguồn gốc của Dung thật rắc rối. Nhưng ông Năm không nản chí, bởi ông nghĩ, phàm con người ta đã sinh ra và sống trên đời thì chẳng dễ gì mất hết tung tích. Có lúc tưởng như bế tắc, nhưng nhờ may mắn tình cờ, ông lại phăng tới...Người cuối cùng ông hỏi là ông Bảy, gần nhà má nuôi Dung. Lần má nuôi Dung bị bệnh nặng, cũng chính ông giúp đỡ, đưa lên bệnh viện. Chỉ có ông, người duy nhất được bà Mười - má nuôi Dung thổ lộ điều bí mật ấy. Má nuôi Dung kể, bà nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của trẻ con văng vẳng đâu đó giữa tiếng bom, đạn. Tiếng khóc đó cào cấu bà. Không chịu nổi nữa, bà vùng dậy, vọt ra hầm chạy theo hướng có tiếng trẻ. Và bà tìm thấy có đứa con gái chừng thôi nôi, nằm khóc trên sàn nhà bà. Bà vội vã ẵm nó vào hầm trú ẩn. Pháo giặc dập đến tơi bời. Người dân ở vùng tranh chấp này đã quen với chiến tranh khói lửa, nên không quá khiếp đảm đến quên mất sự cưu mang đối với trẻ thơ lúc bom đạn. Bà ẵm nó, đưa vội ra hầm. Lúc trận càn chấm dứt, bà ẵm bé lên khỏi hầm và cảm thấy ngỡ ngàng vì xung quanh trở nên quang đãng lạ. Cây cối đổ ngổn ngang, tơi tả. Không gian nồng mùi thuốc đạn khét lẹt. Ngôi nhà sàn của bà cháy trụi, trơ mấy cái cột đỏ rực, nghi ngút khói. Bà ẵm đứa bé lội ra vùng tạm chiếm. Ngày ngày bà xin sữa cho bé ăn và xin cho bé được bú thêm. Hồi đó, bởi gương hy sinh con mình cứu đồng đội của ông Năm có tiếng vang lớn nên bà Mười biết được đứa bé là con của ông Năm. Hồi đó bà không có điều kiện và cũng chẳng có cách gì nhắn cho ông Năm đến nhận con được nên thôi. Sau này bà càng quấn quýt lấy con và khi đó bà thôi luôn ý định trả con cho ông Năm. Với lại, bà có biết ông Năm ở đâu mà tìm, giữa thời buổi chiến tranh, loạn lạc này. Ông Năm mừng lắm. Mọi chi tiết đều ăn khớp. Đặc biệt là tuổi đời của Dung rất đúng với năm vợ ông sinh ra Hoàng Lan. Còn cái bớt...hồi đó không để ý đến. Phải chịu mẹ nó - ông Năm thầm nghĩ - Người mẹ hằng ngày chăm ẵm, tắm rửa cho con nên nhớ rất kỹ mọi đặc điểm trên người con. Như vậy, đích thực là con gái mình rồi. Ông về kể cho vợ nghe kết quả cuộc điều tra. Miệng méo xệch, nước mắt chan hòa, bà Năm nắm lấy tay chồng: - Ôi con tôi! Tội nghiệp chưa! - Vẫn nước mắt lã chã, bà cười: - ông kêu con Dung... à con Hoàng Lan lên đây cho tôi gặp mặt đi. Tội nghiệp con tôi, mười mấy năm lưu lạc, khổ sở! Ông Năm ngẫm nghĩ, ôn tồn bảo: - Chưa làm gì mà vội. Để cho chắc chắn, ta phải thử máu xem nó có cùng nhóm máu của tôi, của bà không. Phải tin vào khoa học bà ạ. Bà Năm náo nức: - Sớm mai ông làm ngay đi. Đừng để con phải chịu thêm một ngày khổ cực. Trang 5/78 http://motsach.info
  6. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Ông Năm: - Bây giờ bà cho nó nghỉ làm được không. Bà tham việc quá. - Tham cho ai? - Bà gắt gỏng, chợt nhớ việc chính, bà quên ngay, giọng phấn khích. - Cho nó nghỉ ngay thôi. Từ bây giờ! Dung được gọi lúc cô đang tắm cho bầy heo, quần áo bê bết phân. Cô chỉ kịp rửa chân tay, và cứ thế bước lên nhà. Đang hồi hộp, cô hết sức ngạc nhiên khi nghe lời nói dịu dàng của bà: - Ngồi xuống ghế đi con. Dung lúng túng. Chưa bao giờ Dung được nghe giọng nói ngọt ngào như thế từ miệng bà Năm. Ông Năm ôn tồn: - Con có nghe má nuôi con nói: Con là con nuôi không? Mắt Dung đỏ hoe. Cô nhớ đến bà mẹ nuôi nằm trên giường bệnh. Nhớ nhất lúc mẹ đi chợ về và cất tiếng gọi tìm cô... Dung run run trả lời: - Dạ, con có nghe má nói trước lúc hấp hối. Ông Năm hỏi tiếp: - Con có nghe bà kể xin con từ đâu không? Dung vừa nấc vừa đáp: - Thưa... má con không kể... mãi đến ngày má trối trăng... Ông Năm gật đầu: - Được rồi. Hai bác hiểu hoàn cảnh của con. Từ nay con không phải ra chuồng heo nữa. Con được... nghỉ ngơi... Thái độ chú ý khác thường của bà Năm mấy hôm gần đây làm Dung cảnh giác, cô lo sợ hỏi: - Như vậy là... ông bà không nuôi con nữa? Bà Năm cười, nước mắt chảy ròng ròng, bà đáp giọng cố nén tiếng nấc trong lòng: - Con được ở không... như Thu Hiền đó. Thôi bác cho con cục xà bông thơm này. Đi tắm gội đi. Từ rày con không phải làm lụng nữa, nhớ không... Tiếng "con" dịu hiền không làm mất sự hoài nghi trong cô. Dung càng phân vân, lo sợ hơn. Tuy vậy, Dung vẫn xuống chuồng heo, chuồng gà. Cô làm vệ sinh cá nhân xong, bỗng thấy mình quá rảnh rỗi. Mọi việc, từ nay Hải phải làm lấy. Chính Hải cũng ngạc nhiên khi thấy ông bà chủ đối xử ưu tiên với Dung. Không có Dung, trách nhiệm cột vào cổ nặng hơn, mất chỗ dựa, Hải biết mình không còn làm biếng được nữa. Ngồi trên xe hơi vào bệnh viện thử máu, Dung cứ nghĩ vẩn vơ mãi. Vì sao ông bà Năm đối xử với cô tử tế thế. Còn quan tâm đến sức khỏe của cô nữa. Hay ông bà sợ Dung mang trong mình bệnh gì hay lây... Trang 6/78 http://motsach.info
  7. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Gần trưa, Dung nghe thấy tiếng bà Năm. Cô chưa kịp đứng lên, đã thấy bà Năm xô cửa ào vào. Bà ôm chầm lấy cô, khóc: "Con gái của mẹ! Tội nghiệp con tôi!" Dung hoang mang tột độ. Bà Năm rối rít kể như sợ người khác nói mất phần: - Đi ra ngoài này cho ba con nhận mặt. Lẹ lên con! Bà Năm kéo Dung lên nhà trên. Ôm lấy con, ông Năm run run: - Con gái của ba! Giọng ông nghẹn đi. Cử chỉ của ông Năm làm Dung hoảng sợ. Ông vốn nghiêm nghị. Mặc dù đối xử với cô nhân từ hơn bà Năm, nhưng ít khi cô dám lên nhà trên giáp mặt ông. Hôm nay, ông ôm cô với sự phấn khích đặc biệt, mà ông Năm là người khác giới, làm dậy lên trong Dung bản năng tự vệ của phụ nữ khiến cô bối rối, tai ù đi... Dung thấy mọi vật chao đảo, như sắp xỉu. Ông Năm lấy lại được bình tĩnh trước. Ông cho Dung biết cô là con gái của ông bà. Tên của cô trước kia là Hoàng Lan. Cô đã bị thất lạc như thế nào và trời có mắt đã đưa cô trở lại đúng nhà cha mẹ ruột của mình. Dung khóc. Thế ra những người xa lạ mà cô vẫn kêu là ông bà chủ kia lại chính là cha mẹ ruột của mình. Cứ như là một giấc mơ vậy. Đáng lẽ cô phải vui mừng, ôm lấy cha, vùi đầu vào lòng mẹ, thì Dung đứng trơ ra. Cô chưa thể nào thốt được hai từ: ba ơi, má ơi, đối với ông bà Năm. Hình ảnh người mẹ nuôi hiện ra mồn một trong cô. Bà gánh hai sọt lông vịt về. Đặt gánh xuống, bà cất tiếng gọi: "Dung ơi! Con đâu rồi!". Dung chạy ào ra, ôm lấy tấm thân còm nhom của mẹ. Cô ngửi mùi mồ hôi khen khét, quen thuộc, rất dễ chịu của bà. Bao giờ Dung cũng có quà. Đó là cái bánh tráng, quả chuối,.v.v... Bà quạt bằng chiếc nón lá đã rách và hỏi con ở nhà có đói, có sợ không?... Hồi đó Dung còn bé xíu. Cô đâu biết được đó là má nuôi của mình. Cô lớn lên với má nuôi trong túp lều ven sông. Má ngày ngày đi mua ve chai lông vịt về bán, lấy lời nuôi Dung. Buổi sáng, má đưa Dung đến trường, rồi má cất đôi quang gánh lên vai đi luôn. Buổi trưa và chiều, Dung ở nhà thui thủi một mình. Mãi đến tối má mới về. Cứ thế Dung lớn lên trong nghèo khổ, cô đơn. Cho đến một bữa má Dung bị bệnh. Sức khỏe má sút hẳn. Năm đó bà bệnh rề rề. Bà không đi mua ve chai ở xa được nữa. Bữa ăn kham khổ hơn. Bà hay ngồi thẫn thờ, những giọt nước mắt lăn chầm chậm trên làn da nhăn nheo. Một hôm má chọn cho Dung bộ quần áo lành lặn nhứt, bảo cô mặc, đoạn dẫn cô đi. Lần đầu Dung phải đi bộ xa thế. Mấy tiếng đồng hồ sau, hai mẹ con đến thị xã. Má dẫn Dung đến trước ngôi nhà đồ sộ, hai tầng, có sân bê tông rộng, đậu trên đó là chiếc xe hơi bóng lộn. Má tần ngần nửa muốn gọi, nửa muốn thôi. Một bầy chó to như những con bê con xổ ra, nhe răng trắng ởn, sủa dữ dội. Không có ai ra. Dung níu tay mẹ: - Má! Con sợ! Má con mình đừng vào đó. Bà Mười ôm choàng lấy con, siết chặt vào lòng. Bà ngẹn ngào: - Ừ, má không đưa con vào đó. Vô đó con sợ thì thôi! Hôm sau, má lại dẫn Dung đi và sự việc lại diễn ra y như thế. Sau này Dung mới biết bà tự dối lòng mình. Làm nghề ve chai nên bà phải đi khắp nơi. Bà biết những nhà giàu có thường nhiều lông vịt vì họ hay tiệc tùng. Nhà ông Năm hay có lông vịt bán cho bà. Sau đó bà nhận ra ông Năm chính là ông Năm Thọ, tỉnh ủy viên hồi nào mà có một thời đã lưu truyền bỏ con cứu đồng đội trong trận giặc đổ quân càn vào vùng bà ở. Bà biết ông bây giờ còn làm lớn hơn. Tất nhiên bà không nói sự thật ấy ra cho Dung và gia đình ông Năm biết. Bởi vì với quyền lực của ông Trang 7/78 http://motsach.info
  8. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Năm, ông sẽ dễ dàng tước mất đứa con nuôi thân yêu, chỗ nương tựa cuối cùng và duy nhất của bà. Lâu lâu bà thấy cắn rứt. Nếu Dung trở về với ba má cô, con của bà sẽ có cuộc sống sung sướng hơn, được học hành tử tế, và với người cha như thế, tương lai của nó nhất định sẽ rực rỡ. Nhưng hơn ai hết, người già cô đơn sợ cô đơn vô cùng. Và thật may mắn cho bà, khi đem con tính trả cho ông Năm, bà được Dung đòi về, đó là chút lý lẽ giúp cho bà an ủi được phần nào lương tâm mình và bà lại hành động theo lòng yêu thương. Cho đến bữa, bà thấy người nặng như chì, tay chân bắt đầu lạnh, biết không qua khỏi, bà gọi Dung đến bên. Tiếng gọi chìm đi trong những cử động mấp máy môi. Dung linh cảm thấy sự chẳng lành. Má Dung thều thào: "... Con ơi... má có tội...con chỉ là con nuôi của má... Cha mẹ đẻ của con...cái nhà má dẫn con đến đó...” Giọng bà đứt tại đấy, đôi mắt bà nhìn Dung cái nhìn lạ lắm. Dung chưa bao giờ thấy ai nhìn mình như vầy cả. Đôi mắt má đục dần, má thở hắt ra và lúc đó Dung thấy hai con ngươi đứng lại, dại đi một màu chết chóc. Em òa khóc vì thương má thì ít mà vì sợ thì nhiều hơn. Cái sợ bản năng của một đứa bé lạc vào rừng đêm mù mịt. Xóm làng ào đến. Ông Bảy vuốt mắt cho bà Mười. Đôi mắt đó không nhắm lại được. Ông phải cầm bàn tay nhỏ nhắn của Dung đưa lên đôi mắt lạnh gía của bà. Đôi mắt đó nhắm lại vĩnh viễn và Dung kịp nhìn thấy hình ảnh của em được má đem theo trong hai tròng đen đã mờ đi ấy. Ông Bảy đứng ra quyên tiền bà con lối xóm mua cho bà bộ áo quan bằng gỗ tạp. Nhà Dung chẳng có gì có thể bán lấy tiền. Người ta vội đưa má Dung đi chôn. Đám tang lặng lẽ, không một vòng hoa. Dung khóc đã khản cả giọng rồi. Đám ma thật buồn! Ở nhờ nhà ông Bảy ít hôm, Dung xách giỏ áo quần lên thị xã. Em nhớ đến lời trối trăng của má. Lần này, một mình đối mặt với ngôi nhà đồ sộ Dung càng sợ hơn. Bầy chó dữ nhe hàm răng trắng ởn làm em thất kinh. Dung tính rút lui. Em mệt quá đành dựa lưng vào trụ cổng nhà hàng xóm. Con chó trắng thấy bé lại sủa ran lên. Ông chủ nhà bước ra và ngạc nhiên thấy bé gái chừng mười tuổi, mặt mày lấm lem, quần áo rách rưới đang đứng trước cổng nhà mình. Ông hỏi: Làm sao con khóc? Má con chết... Má con nói lại đây... - Dung nghẹn ngào đáp. Ông Ba rùng mình. Vì sao người sắp chết lại trăng trối những điều kỳ lạ vậy? Ông và con bé có liên hệ gì? Ông ôn tồn: - Má con làm gì? Ở đâu? - Má con đi mua ve chai... - Còn ba con Dung lắc đầu. Nó chưa từng nghe ai nói về ba nó cả. Ông Ba nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: - Thôi được, nếu không có nơi nương tựa thì con vào đây, ông nuôi. Từ bữa đó, Dung ở nhà ông Ba Lý. Ông làm nghề lái xe khách. Người lái xe thường mê tín. Cũng may, nếu hôm ấy Dung gặp vợ ông thì sự thể không biết sẽ ra sao. Ông Ba Lý mến Dung vì Dung chịu khó, biết vâng lời ông. Ông thường đi luôn, hàng ngày Dung phải tiếp xúc với bà chủ, vừa khó tính, vừa keo kiệt. Cho đến ngày Dung được sang ở với gia đình ông Năm. Dung đâu ngờ sẽ có ngày trở về với gia đình có cha có mẹ, có anh em và có cả họ hàng. Cũng từ đấy Trang 8/78 http://motsach.info
  9. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường cuộc đời Dung bước sang trang mới. Trang 9/78 http://motsach.info
  10. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Chương 2 - Ôm túi xách vào ngực, Dung đi bộ về hướng bến xe. Con lộ về khuya vắng ngắt. Nhà dọc hai bên đường đều đóng cửa. Mọi người đang trong giấc ngủ say. Đêm cuối năm se se lạnh. Giờ này không ai muốn ra khỏi giường. Chỉ mình Dung, nước mắt đầm đìa, lủi thủi đi trong đêm vắng. Cô mong một chiếc xích lô nào đó chạy qua. Nhưng giờ này mấy ông đạp xích lô cũng đã về nhà ngủ cả. Dung nhìn vào cánh tay. Không còn chiếc đồng hồ ORIENT nữ nữa. Cô để nó ở nhà. Không biết đã mấy giờ rồi. Ngoài lộ thật nhiều chó. Quốc lộ về đêm có lẽ là vương quốc của loài chó. Tụ tập thành bầy, chắc chúng cũng biết tâm sự với nhau. Bầy chó chạy theo Dung. Một con chó xồm cao lớn như con bê hửi chân cô. Dung không dám bước nhanh, sợ nó cắn. Nhưng bầy chó chỉ giỏi hù dọa người đơn côi. Dung nghe thấy tiếng xe hơi từ xa ì ì vọng tới. Ánh đèn pha sáng quắc. Chiếc xe ào ào lao tới. Dung đưa tay vẫy. Chiếc xe lướt ngang qua mặt Dung rồi từ từ dừng lại. Dung ôm túi xách chạy theo. Gã lơ xe có thân hình giống như con trai ông Ba Lý giơ tay kéo Dung lên xe. Đây là chuyến xe tốc hành. Hành khách phần đông đã ngủ. Dung chọn ghế trống gần cửa sổ. Gió thổi thốc vào mặt rát và lạnh. Dung đưa mắt nhìn sang bên đường. Bầy chó bị ánh đèn xe hơi chiếu thẳng vào mặt, ánh những đốm xanh lét. Chợt Dung nhìn thấy con chó trắng như tuyết. Nó giống con Kina nhà bà Ba Lý. Tim cô thắt lại. Cô nhớ con chó trắng chung thủy gắn liền với tuổi thơ khốn khó của mình. ** * Lúc Dung được ông Ba Lý nuôi em còn ốm nhách, đen nhẻm, tóc vàng khè, rối bù. Ông Ba Lý có hai con trai lớn đang theo cha làm lơ xe. Nhà chỉ còn bà Ba lúc nào cũng lầm lì, cau có. Hai anh em con ông bà chủ, Dung gọi là anh Hai, anh Ba về tới nhà lập tức lăn ra ngủ. Dung rất buồn. Cô đã sống trong cô đơn, nay lại càng cô đơn hơn. Em chỉ biết chơi với chó. Con chó mập ú nên tịt đẻ. Em dành hết tình cảm cho nó. Lúc Dung cho heo ăn, con chó ngồi bằng hai chân sau, nhìn cô, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi khịt mũi. Cái đuôi bé xíu của nó thật không cân xứng với tấm thân béo núc ních. Trong loài động vật, cứ càng mập càng đẹp. Lưng con Kina bằng chang, lông mượt như tơ. Cho heo ăn xong, Dung không quên dành cho Kina ít cơm nằm dưới đáy nồi. Nhà ông Ba Lý vẫn dùng gạo để nấu cám heo. Gạo trắng ngần. Dung nhớ tới những ngày má bệnh, không đi mua ve chai được, hai mẹ con đều đói. Lúc đó mà được lon gạo trắng như gạo ông Ba Lý nấu cho heo ăn để nấu cơm. Con Kina được Dung cho ăn, mừng rối rít. Nó vừa đớp, vừa nuốt, vừa ngoáy đuôi tỏ vẻ biết ơn. Dung vuốt vuốt tấm lưng mềm của nó. Con chó ngẩng lên nhìn. Em nắm chiếc mõm bé xíu, bóp mạnh. Con chó vùng ra khỏi tay Dung, vẫy đuôi làm lành. Có tiếng xe hơi êm êm. Dung bỏ con Kina nhìn sang nhà ông lớn. Bên ấy, chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đang đậu trước cổng. Tiếng còi tin tin. Người giúp việc chạy ra mở cổng. Chiếc xe phóng vào sân, lượn nửa vòng mới đậu lại. Ông Năm Thọ bước ra, tay cắp cặp, dáng bệ vệ, đi vào nhà trên. Bóng ông khuất sau cánh cửa kính. Lúc ấy Dung ao ước, giá như mình được sang bên đó chơi, để được ngắm chiếc xe hơi, được sờ vào cửa kiếng của nó. Nhứt là được vô Trang 10/78 http://motsach.info
  11. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường ngôi nhà đó. Bên trong chắc có nhiều thứ lạ. Bé Thu Hiền từ trong chiếc xe hơi bước ra, chạy lại góc vườn với Dung. Dung cũng chạy đến với bạn. Ngoài con Kina ra, Dung còn có con Thu Hiền là bạn. Nhưng hai đứa phải nói chuyện với nhau qua lỗ thủng hàng rào bằng lưới B40. Nhà Dung gần nhà Hiền nhưng xa ngõ. Cánh cửa sắt cao lớn bên ấy lúc nào cũng im ỉm đóng. Thu Hiền kém Dung một tuổi nhưng nó mập mạp và lớn bằng Dung. Nó là cháu nội ông chủ tịch. - Tao với ông nội vừa đi thành phố về - Thu Hiền khoe. - Sướng hén. Ước gì tao được ngồi xe như mày. Thu Hiền cười khoe hàm răng sún: - Vào xe mày biết ngồi ở băng nào thích nhất không? Dung buồn rầu lắc đầu. Thu Hiền vịn tay lên hàng rào, nói liếng thoắng: - Ông nội thích ngồi băng sau. Tao thích ngồi băng trước để nhìn người ta đi lại, nhìn nhà lầu cao. Phố đẹp ghê vậy đó. Nhà lầu cao gấp mười lần nhà tao. Dung đưa mắt nhìn nhà Thu Hiền. Nhà nó cao thế mà nhà người ta cao gấp mười, chắc đụng tới mây xanh. Dung hỏi: - Ông đó làm lớn gấp mười ông nội mày hở? - Không phải. Nhà đó gọi là khách sạn. Nhiều người ở đó. - Khách sạn là gì? - Là nơi cho nhiều người đến ở nhờ. Như hôm trước ông nội, ba má tao lên Đà Lạt, cũng ở trong khách sạn đó. - Mày sướng quá! Bỗng Hiền reo lên: - Nội cho tao cái này! Thu Hiền lôi ra trái cầu màu trắng khoe: - Đẹp không? Dung xòe hai tay đón lấy. Em vuốt những cọng lông gà mềm mại: - Ta chơi nghen. - Ừ. Thu Hiền chạy nhanh về nhà. Lát sau nó cầm ra hai cái vợt. Hiền trao cho Dung một cái. Hai đứa chơi đánh cầu qua hàng rào. Chúng có luật lệ chơi riêng do chúng nghĩ ra. - Dung ơi. Con quỷ cái. Lại chơi rồi. Trang 11/78 http://motsach.info
  12. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Tiếng bà chủ the thé. Dung trả vợt cho bạn, chạy vù về. Tiếng bà chủ xéo xéo: - Có một rổ rau mà từ mơi đến giờ chưa xắt xong Bà nuôi Dung và muốn những việc làm của em tương xứng với miếng cơm bà bỏ ra. Dung xắt xong thau rau muống. Em trộn với cám, bưng ra cho vịt. Ông Ba Lý nuôi hai trăm con vịt. Ông quây xung quanh vườn bằng những tấm bồ tre. Đàn vịt có ao rộng để tắm. Chúng rất chú ý đến bộ lông, suốt ngày tắm rửa, rỉa lông cho sạch. Thấy Dung khệ nệ bưng thau cám đến, cả bầy vịt ngẩng lên, chạy ào đến. Chúng rẽ nước, lạch bạch leo lên bờ. Dung đổ thức ăn vào mấy chiếc thau lớn. Bầy vịt chen nhau, vươn cổ táp ào ào. Chúng nuốt trỏng thật tài. Chỉ một loáng đã hết thức ăn. No nê, chúng lạch bạch xuống ao uống nước và tắm rửa. Xong việc, Dung đứng thẳng nhìn sang nhà Thu Hiền. Con bé giờ này ở đâu. Thu Hiền không biết cho gà vịt ăn. Bên đó, mấy chú làm những việc Dung thường làm. Các chú ấy khỏe, làm còn tất bật huống chi Dung. Thu Hiền nói hai chú ấy là lính của ông nội. Chú cao tên Hải, chú thấp tên Thu. Dung không hiểu tại sao mấy chú lính lại không đi đánh giặc. Nếu nuôi heo, nuôi gà là lính thì Dung cũng là lính từ lâu rồi. Tiếng máy nổ. Chú tài xế đang dùng vòi nước xịt vào xe. Chú ấy thấp cỡ chú Thu nhưng mập hơn. Nhìn chú lái xe làm việc, Dung ao ước giá mình có cái vòi ấy để tắm cho heo thì sướng phải biết. Hàng ngày Dung phải ì ạch xách từng xô nước vào tắm cho hai con nái. Tắm xong cặp heo muốn đứt hơi. Chú tài xế dùng xà bông rửa xe. Chú rửa còn lâu hơn Dung tắm cho cặp heo. Không biết ông lớn đi những đâu mà dơ đến nỗi phải rửa xe lâu như vậy? ** * Có một bữa Dung được ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng đó. Hôm ấy là buổi sáng thứ ba. Dung xách hai giỏ hột gà giao cho chủ tiệm dốc cầu đúc. Tiền dôi ra, đó là tiền lời. Dung mang về giao cho chủ không thiếu một xu. Bà Ba đếm kỹ số hột gà và bà biết giá của chúng rất kỹ. Tuy không thấy có chứng cớ gì tỏ ra Dung ăn bớt, nhưng bà vẫn luôn cảnh giác và kiểm tra chặt chẽ. Giao hột gà và cân cám xong, Dung định về thì bất ngờ chiếc Toyota màu trắng đỗ xịch ngay trước cửa tiệm. Trong xe, Thu Hiền vẫy Dung. Dung cũng mừng rỡ gọi Hiền. Thu Hiền mở cửa xe chạy ào lại với Dung. Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau mà không có hàng rào lưới B40 ngăn cách. Nắm tay bạn, nhìn bộ quần áo mới sạch sẽ của Hiền, Dung chạnh lòng với bộ quần áo cũ có nhiều mụn vá. Bà nội Hiền vào tiệm. Chú tài xế xách giỏ hột gà nặng theo sau. Dung hỏi bạn: - Mọi bữa bà nội mày có đi giao hột gà không? - Có. Ngày nào nội cũng đi. - Sao không để mấy chú đi? - Nội nói, mấy chú con trai không biết buôn bán. Trang 12/78 http://motsach.info
  13. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Dĩ nhiên Dung không thể biết bà nội Hiền không tin mấy chú, sợ mấy chú ăn gian. Hai đứa nói với nhau đủ thứ. Mãi đến lúc bà nội Hiền theo chú tài xế xách bao cám ra xe hai đứa mới chia tay nhau. Chú tài xế lấy chìa khóa mở cốp xe, xếp bao cám vào đó, đóng rầm lại. Ngồi vào ghế, bà nội Hiền gọi cháu: - Vô đi Hiền. Hiền rủ bạn: - Mày xách nặng vầy đi bộ được hả. Bỏ lên xe bà nội tao mà về. - Thôi mày về trước đi – Dung lắc đầu. - Để tao xin phép bà nội cho. Nói rồi con bé chạy đến bên xe nói qua cửa kính: - Nội ơi. Cho bạn con quá giang với. Nhà nó ở trước cổng nhà mình đó. Nội nó trừng mắt: - Thôi lên xe đi. Đừng nói lung tung nữa. Hiền phụng phịu: - Nội cho bạn con đi với. Nội nó quát: - Lên xe cho người ta chạy. Con bé òa khóc. Nó dậm chân: - Cho bạn con đi với. Thấy con bé làm nư, bất tiện, bà nội nó đành chiều cháu: - Biểu nó lẹ lên. Thu Hiền thích quá. Nó lăng xăng chạy lại bên Dung: - Đi, Dung. Bà nội đồng ý rồi. Chú tài xế vốn nhanh nhẹn, chạy lại xách hai giỏ cám của Dung để vào xe. Dung ngần ngại bước theo. Hai đứa chui vào băng trước. Ghế êm quá. Chỗ hai đứa ngồi hãy còn rộng. Mùi nước hoa thơm ngát. Xe nổ máy rồi từ từ lăn bánh. Lần đầu tiên Dung được ngồi xe hơi sang trọng, em thích quá, song vẫn thấy sờ sợ. Xe lướt nhanh như gió. Dòng xe đạp, xe gắn máy vùn vụt lùi lại phía sau. Loáng cái, xe về đến ngõ. Anh tài mở cửa xe. Dung bước ra liền gặp ngay luồng khí nóng bên ngoài. Dung không biết vì sao trong xe lại mát đến thế. Dung khoanh tay kính cẩn chào hai người lớn, không quên cười với bạn. Bà nội Thu Hiền chợt hỏi: Trang 13/78 http://motsach.info
  14. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường - Nhỏ này con nhà ai cà? Hiền nhanh miệng đáp: - Ngọc Dung, con nuôi ông Ba đó. - Tụi bây quen nhau từ hồi nào vậy? Lâu rồi nội – vừa nói Thu Hiền vừa giơ tay vẫy bạn: - Chiều chơi nghen. ** * Dung không ngờ từ bữa ngồi nhờ xe đó, cuộc đời cô có bước ngoặt mới. Bà nội Thu Hiền để ý đến cô. Bà nghĩ: chừng ấy tuổi đã biết làm đủ thứ. Bà tìm hiểu kỹ hơn về Dung. Bà chịu nhứt tính thật thà của nó. Hèn chi bà Ba Lý giao con nhỏ đi bán hột vịt, mua cám. Nhà này không đứa nào được như nó. Có được con bé đó đi bán hột vịt thay mình là hay nhứt. Ai đời vợ chủ tịch tỉnh mà đi bán buôn ba cái lặt vặt đó coi kỳ quá. Mình còn có công việc lớn lao khác. Người ta quen gọi bà là bà Năm Thọ. Thọ là tên của chồng bà. Gọi vậy là ghép thứ của bà với tên chồng. Nhân dịp bà Ba Lý đến nhà chơi, bà Ba cũng có bà con xa với ông Năm Thọ. Hai người nói chuyện với nhau ở nhà ngang, mãi đến lúc bà Ba chuẩn bị ra về Bà Năm mới nói về Dung: - Thím có đứa con ở chịu khó lắm. Hôm rồi tôi thấy nó đi bộ vất vả nên cho nó quá giang xe về. Nó xách được những hai giỏ cám nặng. Bà Ba Lý ngạc nhiên: - Ấy chết. Con nhỏ lên xe làm dơ hết xe bác, còn gì. - Không sao - bà Năm xua tay - hồi xưa, tụi mình nghèo hơn nó. Cái thời Pháp thuộc, ba má tôi phải bận bố tời. Tôi lớn tướng còn mặc quần áo rách. Tụi nó bây giờ mà sướng. Bà Ba phụ họa theo: - Ừ, hồi đó mình dễ gì có áo quần lành lặn như bây giờ. Bà Năm cao hứng: - Đất nước thay đổi nhanh quá. Tôi gặp mấy bà bạn. Họ cứ than nghèo khổ. Nghèo khổ gì bằng ngày xưa. - Tôi cũng không ưa mấy người hay kêu ca. Bà Năm chợt hỏi như sực nhớ ra công việc của mình. - Con bé nhà bà coi bộ thật thà lắm phải không? Bà Ba hạ giọng: - Tôi giao hột cho nó bán. Tiền hột trừ tiền cám, còn bao nhiêu nó đem về đủ. Thỉnh thoảng tôi Trang 14/78 http://motsach.info
  15. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường ra chợ đối chiếu xem. Nó không xin tôi một xu. Con bé chưa biết xài tiền. Vừa nói bà Ba vừa cười, hết sức hài lòng. - Hay thím cho nó sang đây với tôi. Bà Ba giãy nãy: - Đâu được. Coi vậy chớ tôi đâu có đứa con gái nào. Nó ở với tôi đã lâu, cũng thấy thương như con, không nỡ xa nó. - Nó ở bên này, lúc nào nhớ, bà kêu nó sang. - Đâu bằng nó ở với tôi. Bà Ba nhìn bà Năm đối đáp trơn tuột, nghi hoặc. Bắt con nhỏ làm thấy bà nội còn làm bộ nhơn nghĩa. Chắc bà ta làm tiền mình. Được, nếu thế thì xin sòng phẳng: - Tôi trả thím năm chỉ. - Nó coi đàn vịt, hai con heo, mấy trăm gà. Chỉ một tháng là tôi thu đủ năm chỉ. Bà Năm hiểu, để thu được chừng ấy tiền, phải có vốn mới đẻ lãi. Bà dằn dỗi đáp: - Tùy thím. Tôi trả năm chỉ là cao rồi. Ngày trước nó tự dưng đến ở nhà thím. Thím có mất đồng xu nào. Bà Ba ngạc nhiên nhìn bà Năm: Bà này biết hết, vậy mà còn làm bộ. Con mẹ này quả thật ghê gớm, phải dè chừng nó đây. ** * Ngày hôm sau, bà Ba lại sang nhà bà Năm. Lúc ấy có ông Năm ở nhà. Ông về là ngồi quay điện thoại gọi đi khắp nơi. Bà Năm tiếp bà Ba ở bộ ván gõ dưới nhà ngang. Thấy bà Ba sang, bà Năm biết, vợ chồng bên ấy đã chịu. Hai bà nói dăm chuyện về mưa gió.v.v... Bà Ba vào đề: - Bác Năm à. Tôi đã bàn với ổng đồng ý cho con bé sang bên này với hai bác. Chỗ bà con, tôi không tính tiền hai bác đâu. Bà Năm cắt ngang: - Đâu được. Bà con thời bà con. Chuyện tiền nong phải sòng phẳng chớ. Bà Ba cười trừ: - Thôi, tôi không lấy tiền hai bác làm chi. Chỉ nhờ hai bác giúp cho một việc. - vừa nói bà vừa rút trong túi ra tờ giấy pơ-luya đã đánh máy sẵn, nói tiếp: - tôi cần mua năm mươi tấn xi măng để cất nhà. Bác nói ông nhà ký cho một chữ. Vợ chồng tôi đến công ty vật tư tổng hợp tỉnh mua. Bà Năm cười. Gì chớ ký một chữ đỡ tốn nửa cây vàng thì được. Nhưng liệu cái hồn, không qua mắt được bà này đâu. Bà làm bộ thờ ơ đáp: Trang 15/78 http://motsach.info
  16. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường - Đâu, để tôi hỏi ông nhà tôi xem sao. Cầm tờ giấy, bà Năm đi lên nhà trên. Ông Năm vẫn cầm ống nghe. Chắc ông chờ cú nói chuyện đường dài. Bà Năm đặt tờ giấy lên bàn, thì thầm với chồng. Ông Năm với tay lấy gọng kính, rút bút ký. Bà Năm cười, chộp tờ giấy đi nhanh xuống nhà dưới. Nhìn nét mặt tươi như hoa của bà Năm, bà Ba biết mình đã trúng mánh. Bà đã tính kỹ. Số lời nếu đem bán cho đại lý ăn chênh lệch ít ra là sáu triệu, năm mươi tấn là một nghìn bao. Mua nhà nước có mười hai nghìn đồng một bao, bán cho đại lý là mười tám nghìn đồng một bao. Lãi ròng sáu triệu, hai cây rưỡi vàng chớ có ít đâu. Một con bé vô thừa nhận giá hai lượng rưỡi. Không biết ngày trước ông bà ăn ở phúc đức thế nào mà con mẹ ve chai bỗng dưng lại trăng trối những lời như vậy. Để tiền vào nhà bà ào ào. Ấy là bà Năm "ngây thơ cụ" tí thôi. Bà đã tính trước cả rồi. Dung sang nhà bà được nửa tháng, lúc đó bà Năm mới mời bà Ba sang nhà. Thấy bà Ba, bà Năm sa sầm nét mặt, trách: - Hồi thím sang nói tôi kí giấy cho thím mua xi măng làm gì? Biết bà Năm kiếm chuyện nhưng bí quá bà Ba trả lời đại: - Thì tôi đã nói là cất nhà mà. Bà Năm gay gắt: - Người ta đang tố cáo ông nhà tôi kí giấy cho con buôn mua bán lòng vòng. Thím đẩy cả một ngàn bao xi măng cho đại lý Vĩnh Thuận, giá lời mỗi bao sáu ngàn, vị chi tất cả là sáu triệu. Thím không nghĩ gì đến uy tín gia đình tôi. Bây giờ làm sao? Bà Ba cứng họng. Bà thừa hiểu chẳng ai tố cáo chuyện ông Năm ký giấy ấy. Chẳng qua là bà Năm muốn ăn chia thôi. Thôi được. Cũng phải sòng phẳng. Bà Ba nói: - Tôi có lỗi với bác. Vợ chồng tôi tính lên nhà lầu như bác nhưng lại kẹt tiền. Bao nhiêu tiền tôi chơi hụi, bị giật ráo trọi. Thực ra tiền bán xi măng chỉ có năm triệu thôi. Tôi chia đôi số đó, bác thông cảm. Bà Năm dịu giọng: - Chỗ bà con với thím tôi thông cảm cho thím, nhưng... Bà Ba hiểu ý, vội vã nói thêm: - Là tôi để phần bác ba triệu, còn tôi chỉ lấy hai triệu thôi, đâu dám lấy bằng bác. Lần đó, bà Ba phải chồng đủ ba triệu cho bà Năm. Tính ra vẫn lời chán nên bà Ba không có để bụng lâu. Trang 16/78 http://motsach.info
  17. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường Chương 3 - Từ ngày Dung sang ở nhà bà Năm, con chó trắng vẫn nhớ cô. Nó chui hàng rào qua thăm cô luôn. Gặp Dung nó vẫy đuôi mừng tíu tít. Dung lại vuốt ve tấm lưng bằng chang của nó. Ôm nó vào lòng, Dung trò chuyện: Kina ơi, tao không phải là chủ của mày nữa rồi. Mày sang đây làm gì. Về đi! Con chó không hiểu, nó vẫy đuôi, cúp tai làm lành. Dung cười khanh khách, ôm nó vào lòng, vỗ về: - Nói vậy chớ Kina vẫn thương chị. Chị vẫn là chủ của em, phải không?! Con chó được cưng đứng im, mắt lim dim. Nhưng Dung chỉ chơi với Kina có vài phút. Em còn có công việc của mình. Từ ngày sang đây công việc của em có khác trước. Sáng dậy, Dung lau nhà, rửa ly tách, quét dọn sân vườn rồi xếp hột gà vào tụng bàng, đi đổi cám. Công việc giống in bên nhà bà Ba nhưng bây giờ vất vả hơn vì nhà bà Năm có rất nhiều gà, nhiều heo. Hai tụng bàng cám lớn, em chỉ cho gà ăn một ngày đã hết. Thức ăn của heo Dung không phải đi mua bởi nhà bà Năm xin được bên nhà máy của công ty lương thực tỉnh. Có lần bà xin cả một xe tải gạo loại phế phẩm. Heo tha hồ ăn, sướng chán. Từ ngày có Dung, bà không phải dùng xe hơi đi đổi cám nữa. Thay vào đó, Dung đi bộ và đổi lấy. Giữa Dung và bé Hiền bây giờ cũng có khác. Sáng dậy, Thu Hiền được má đưa đi rửa mặt và có ngay dĩa bánh. Tệ nhứt cũng có bánh mì kẹp thịt. Dung cũng biết ý tứ, sáng sớm rửa mặt xong, em ra vườn quét dọn, cốt để má Thu Hiền khỏi ngượng vì không cho Dung ăn. Nhiều bữa, Thu Hiền chạy ra vườn dúi vào tay Dung nửa cái bánh, khẩu phần nó dành cho Dung. Nhưng Dung sợ, không dám ăn. Tuy hai đứa không phải chơi cầu qua hàng rào như trước nhưng ở bên này Dung ít có thời gian để chơi hơn. Dù Dung đã làm hết việc nhưng hễ thấy Dung cầm vợt là bà Năm sa sầm mặt mày và cố tìm một việc gì đó để sai Dung làm. Đến bữa cơm, Hiền ăn cùng ba má. Ông bà Năm ăn một mâm riêng. Dung ăn với chú Thu, chú Thắng, chú Hải và chị Tư đầu bếp ở dưới nhà ngang. Thu Hiền dùng những món ăn mà Dung thấy cũng đủ thèm. Vẫn mặc cảm mình là đứa ở nên không bao giờ Dung so sánh với bạn cả. Dung được chú Thu giúp đỡ nhiều nhất. Một bữa em đang xách nước tắm cho đàn heo thì Thu đến. Chú nói: - Thôi bé để chú tắm cho. Xách như vầy cực lắm. Nói rồi Thu đến góc nhà kéo cầu dao điện. Chiếc máy bơm bật kêu ro ro. Nước từ dưới giếng sâu được hút lên qua ống cao su chảy tung tóe. Thu cầm ống cao su kéo lại chuồng heo. Anh bịt nhỏ ống cao su lại, nước phun ra thật mạnh, mấy con heo đứng im, ngúc ngoắc đuôi tỏ vẻ khoái chí. Thu ở cùng huyện với Dung, và biết Dung từ lâu. Ngược lại, em không biết Thu. Người lớn thường biết trẻ con - ngày đó Dung nghĩ như vậy. Thu gọi ông bà Năm bằng cậu mợ. Nhà nghèo nên Thu phải đi ở mướn cho cậu mợ. Một bữa, gà đẻ nhiều quá, có lẽ do được ăn theo chế độ mới, nhiều trứng quá. Dung phải xếp Trang 17/78 http://motsach.info
  18. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường đầy vào bốn giỏ. Làm sao đưa hết số hột gà này ra tiệm? Mọi bữa hai giỏ em xách vừa hai tay nặng nhưng em ráng được. Bữa nay có ráng cũng không nổi. Từ nhà đến tiệm hơn hai cây số. Cả đi lẫn về bốn lần mất đứt buổi sáng. Còn thời gian đâu để cho gà, vịt ăn. Còn quét dọn chuồng trại, nhà cửa nữa. Nếu không làm hết những việc như thế, bà Năm sẽ la mắng. Thu hiểu Dung đang lúng túng. Anh dắt xe đạp ra nói: - Dung lên xe, chú chở cho. Dung ngạc nhiên quay lại. Thu đã ngồi trên xe đạp. Dung xách hai giỏ nặng ngồi sau ba ga. Chiếc xe từ từ chạy có hơi loạng choạng, tay Dung mỏi rã rời. Thà đi bộ còn dễ xách hơn. Được một quãng Dung phải kêu mỏi. Thu dừng xe cho Dung xuống. Hai người vừa thở vừa cười. Dung lấm tấm mồ hôi trán, Thu ướt đẫm lưng. Cứ phải vừa đi vừa nghỉ mấy chặng như thế họ mới tới nơi. Trở về với bao cám nhẹ hơn, gọn hơn, Thu đạp vù vù, gió mát làm bay bay lọn tóc Dung. Em hết ra mồ hôi nhưng lưng áo Thu vẫn ướt đẫm. Vừa đạp Thu vừa trò chuyện: - Dung nên tập đi xe đạp. - Cháu cũng thích đi xe đạp, nhưng đi làm sao - Dung đáp. - Chiều nay chú tập cho. - Thật hen chú Thu. - Thiệt. Buổi chiều hai chú cháu mang xe ra ngoài lộ. Thu ngồi sau ba ga còn Dung ngồi trên yên cầm lái. Làm như Dung chở được chú Thu vậy. Lúc xe loạng choạng sắp té, Thu nắm lấy tay lái, xe trở lại thăng bằng. Dung biết, cuộc đời của mình rồi sẽ phải có chú Thu. Lúc Dung gặp khó khăn, chỉ cần chú Thu giơ tay ra là Dung vượt được khó khăn. Chú sẽ cần cho Dung như lúc này, chú đang ngồi sau lưng Dung vậy. Sau này đã thành quen, có dịp, Thu đến giúp Dung, chở Dung đi giao hột cho tiệm. Một chuyện không hay xảy ra cho hai chú cháu. Buổi sáng, như thường lệ, Thu chở Dung đi giao hột, Dung ngồi sau xe, hai tay xách tụng bàng, mỏi rã rời. Em định để một giỏ lên đùi cho đỡ mỏi. Không ngờ tay lái của Thu loạng choạng. Đúng lúc đó một chiếc xích lô vừa đổ khách quay ra ngược chiều đụng vào xe của Thu đánh rầm. Dung ngồi sau xe, hai tay không vịn vào đâu được nên té lộn nhào. Hai tụng bàng đầy hột gà lăn lóc, bể tứ tung. Thu hốt hoảng bỏ xe đỡ Dung dậy. Chân tay Dung bị xây xát, rớm máu. Thu xé khăn mùi soa buộc vết thương cho Dung. Những người đi đường xúm lại giúp hai chú cháu nhặt hột. Hai tụng bàng đầy hột bể gần hết. Thấy hai chú cháu thất thểu quay về với hai tụng bàng hột bể nát, bà Năm chửi ngay: - Làm ăn như vậy à! Mất đứt mấy chục ngàn đồng. Tao bảo mày đi bộ sao cứ đòi leo lên xe. Dung sợ xanh mặt, đứng nép vào tường. Bà Năm chồm tới. Sẵn cái thước trên tay, bà quất túi bụi vào người Dung. Đau quá, Dung khóc thét lên. Cái thước dài, vuông cạnh được bà Năm quất thẳng cánh làm Dung quằn quại. Thu không tài nào chịu thấu. Anh xông vào nắm cánh tay bà, giằng cây thước. Bà Năm run lên, mặt đỏ, rồi tái mét, thở hổn hển, thét: - A! Thằng này hỗn láo...Thả tay ra. Bà sẽ trị tội lũ chúng mày. Nhà này không chứa quân ăn Trang 18/78 http://motsach.info
  19. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường hại!... Thu gằn từng tiếng: - Lỗi do tôi! Mợ không có quyền đánh trẻ con. Nó nhỏ biết gì! - Không biết gì rồi phá hại hở! - Mợ tính đi. Hết bao nhiêu tiền tôi đền cho mợ! Thu đã đánh trúng tim đen bà Năm. Bà ném cái thước vào góc nhà nói: - Ai đền cũng được. Miễn đủ tiền cho tôi Không nói thêm với bà Năm câu nào, Thu quay lại với Dung đang ngồi trên nền đất khóc tức tưởi. Người Dung hằn những vệt tím bầm tứa máu. Thu nghiến răng, dìu Dung vào nhà. Mọi người trong nhà sợ, không ai dám ban phát dù là ánh mắt thiện cảm cho Dung. Chợt Dung hỏi: - Má chú ở nhà trông tiền gửi về của chú...Chú đền cho bà chủ, má chú sống bằng gì? Thu thấy cay cay sống mũi. Nén nghẹn ngào, anh nói với Dung: - Chú tính toán được. Cháu đừng lo. Còn nhỏ mà lo xa như vậy là chậm lớn đó... ** * Về nhà ông Năm hơn một tháng Dung mới biết mặt anh út Trung, con trai bà chủ. Anh đi học tận Sài Gòn, trong một trường dành riêng cho con em cán bộ. Trông anh ngơ ngác, quần áo rách rưới, khuôn mặt hốc hác như người nghiện xì ke. Anh ngồi lì một chỗ, lúc khóc, lúc cười, như bị ma ám. Ông Năm nói với vợ: - Dám nó bị bệnh thần kinh. Bà Năm nói: - Nó lêu lổng, không chịu học hành gì nên bị lưu ban, thành ra dở điên dở dại như vậy. Ông Năm giật mình: - Nó bị đúp hả? - Ừ, tôi nghe bạn nó nói. Ông Năm khoát tay: - Kêu nó vô đây. Bà Năm ra kêu Út, song Trung cứ đứng ngoài vườn cười nhăn nhở. Ông Năm ra, thấy vậy, đâm hoảng: - Hay nó điên thật, bà? Trang 19/78 http://motsach.info
  20. Hơn Cả Tình Yêu Nguyễn Trường - Nó không điên, nó chỉ muốn thôi học. Ông Năm nín thinh, ông chưa biết phải làm sao với đứa con dở khôn dở dại. Người nhà ông Năm mời thầy bói đến. Ông ta cúng, vái một hồi, xem quẻ đoạn phán: “Út bị ma, phải gửi hồn anh ta vào chùa cúng một thời gian mới hết." Bà Năm bảo: "Thôi! Tốn tiền, khỏi cúng!" Út điên một thời gian rồi khỏi bệnh. Út thôi học và ở nhà chơi bời lêu lổng. Ông Năm bận rất nhiều việc, lại vắng nhà luôn nên Trung càng được tự do. Sẵn tiền cha mẹ, anh mua máy điện thoại bỏ túi, loại không dây. Nhờ uy tín của cha, anh đăng ký tần số bên công an và bưu điện dễ dàng. Lúc cần, Út lôi máy từ trong túi ra, kéo cao cần ăng ten gọi bạn. Út mua Camera, hàng ngày quay đủ cảnh, đủ chuyện mà anh ưa thích. Về nhà Út gắn băng ghi hình vào đầu máy, nằm khểnh coi lại phim của mình. Dung biết thêm về anh Hai Được. Hồi kháng chiến, anh được gửi ra miền Bắc học tập. Đang dở cấp hai thì đất nước hết chiến tranh. Anh trở về, học tiếp ở trường bổ túc văn hóa của tỉnh. Một bữa, thầy giáo kêu lên bảng, anh không thuộc bài, bị thầy la, anh túm cổ áo thầy làm thầy và cả lớp sợ xanh mắt. May thầy ốm yếu, nên anh không nỡ cho "một chưởng". Sau bữa đó anh nghỉ học luôn. Anh vô bộ đội làm đến cấp úy. Tỉnh đội báo cho ông Năm biết ý định cho anh đi học trường Sĩ quan lục quân, hệ trung cấp. Ông Năm mừng lắm. Ai dè Hai Được xin chuyển ngành về xuất nhập khẩu. Hai cha con đụng nhau ở đó. Không thuyết phục được con, ông Năm lớn tiếng: - Học hành thì thằng nào cũng dốt. Thằng nào cũng bỏ học nửa chừng. Hừm! Tính chuyển sang xuất nhập khẩu đặng theo mấy thằng tiêu cực ăn hối lộ hả? Hai Được cãi: - Con ở bộ đội, lương thiếu úy không bằng bữa nhậu của tụi nó. Ông Năm đập bàn: - Không lôi thôi gì hết. Mày phải đi học. Tao biết chỉ có kỷ luật quân đội mới kềm được mày... Cha mày mở mày mở mặt cho tụi bây cũng nhờ quân đội. Tụi bây không được phủ nhận quá khứ. - Thời của ba qua rồi... chính ba cũng chưa học hết lớp hai... Bây giờ không còn chuyện sống lâu lên lão làng... Bị chạm nọc, ông Năm lặng đi một lát, giọng chùng xuống: - Nếu hồi trước có học thì giờ ba ở cương vị lớn hơn rồi. Nhưng lúc đó học đến tú tài phải ra tận Hà Nội. Phải là con nhà giàu có mới có khả năng ăn học. Nhưng nếu ba mà đi học, lấy ai lãnh đạo cách mạng ở địa phương. Bây giờ có điều kiện con đừng bỏ học. - Con dứt khoát rồi! Ông Năm lại sừng sộ: - Mày không nghe... Tao cúp hết. Thử xem mày xoay xở thế nào! Trang 20/78 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2