YOMEDIA
ADSENSE
Hợp đồng song phương tình yêu
96
lượt xem 6
download
lượt xem 6
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Đó là bản hợp đồng tình yêu từ một câu chuyện đùa. Một bản hợp đồng song phương tôi muốn ký kết trong vòng bí mật, nhưng đối tác của tôi lại cứ muốn lôi kéo người này, người nọ tham gia vào để tạo thành một vòng đàm phán đa phương, kiểu hội chợ, nhốn nháo, nhí nhố với lời giải thích: “Yêu nhiều người, ghen tuông cho nó vui!”
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hợp đồng song phương tình yêu
- Hợp đồng song phương tình yêu
- Đó là bản hợp đồng tình yêu từ một câu chuyện đùa. Một bản hợp đồng song phương tôi muốn ký kết trong vòng bí mật, nhưng đối tác của tôi lại cứ muốn lôi kéo người này, người nọ tham gia vào để tạo thành một vòng đàm phán đa phương, kiểu hội chợ, nhốn nháo, nhí nhố với lời giải thích: “Yêu nhiều người, ghen tuông cho nó vui!”. Dĩ nhiên tôi cứng nhắc chối từ, tôi chỉ muốn vui vẻ với một người. Cuối cùng đối tác miễn cưỡng chấp nhận chỉ có hai bên liên quan đến bản hợp đồng và không được tung hê lên cho thiên hạ biết. Tôi chiếm thế áp đảo, chẳng rõ có phải được nhường nhịn hay không nữa. Đối tác của tôi là một người con gái cứng tuổi, lọc lõi cuộc đời, sành sỏi đàn ông, nhưng hồn nhiên nhận mình có “trái tim còn trinh”, kiểu như lối trào phúng của Stanislav Jerzy Lec: “Lương tâm của tôi rất trong sạch, bởi vì nó chưa hề qua sử dụng”. Bản hợp đồng được xác nhận với thời hạn một tháng, tôi nham nhở đùa cợt đối tác là máy bay bà già. * Tôi thấy YM của chị vàng sáng vào lúc 9h tối. Chị ở trọ, không mắc Internet, mỗi khi online đều sử dụng mạng tại văn phòng. Chẳng lẽ giờ này chị vẫn ở công ty? Tôi click vào nick chị: - Chưa về à bà chị? - Về rùi! Đang ngồi café. - Muộn rồi về nhà ngủ đi! - Về nhà buồn chết. Đang ngồi đong zai.
- - Thế đong được thằng nào chưa? - Chưa. - Có chuyện gì buồn à? Hay sao mà ngồi cafe một mình? - Có. - Kể nghe coi! - Chị đang có bầu - Ặc ặc... Thiệt hay đùa vậy? Mấy tháng rùi? - Hơn 2 tháng. - Căng nhỉ? Thủ phạm đâu? - Chị chẳng biết ai là tác giả nữa... Đang kiếm xem có đứa nào khờ khờ không dụ nè! - Bó tay. - Hay là em giúp chị đi, để con chị khai sinh không bị trống cột Cha. - Thôi đi bà! Một tháng dụ còn được, 2 tháng rồi thì chả thằng nào ngu đâm đầu vào cả. - Năn nỉ mà! - Hông dám đâu! Bà chị về dụ sếp mình đi. Chắc sếp sẽ giúp. - Trẻ và khờ như em chị dụ còn không nổi, huống hồ già đời như sếp mình. - Hị hị... em chỉ giúp được một việc là mang đường sữa vào bệnh viện thăm lúc chị đẻ thui à!
- - Hix... Thui chị out đây! Bibi Bà chị ấy hơn tôi vài tuổi, tính khí có phần leng keng, chẳng biết lúc nào đùa chẳng biết lúc nào nghiêm túc. Mọi chuyện tưởng như trầm trọng đều có thể trở thành khôi hài ngay sau đó không lâu. Nên tôi nghĩ bà ấy đang đùa với mình. Phụ nữ bây giờ táo tợn thật. Chẳng còn chút e dè nữ tính gì cả. Chúng tôi làm đồng nghiệp với nhau đã gần một năm, cùng một phòng, cùng vị trí. Tuy nhiên tôi thấy chị không chuyên tâm vào công việc cho lắm, đầu óc lúc nào cũng mơ màng những câu chuyện ảo trên mạng, dường như chị đi làm chỉ để cho vui chứ không vì bất cứ dự định nào cho sự nghiệp, chị không có một ước mơ nào, dù là nhỏ nhoi. Hoàn toàn khác với tôi, tập trung cao độ cho công việc, bởi tôi muốn khi bằng tuổi chị, tôi sẽ là một người giỏi nhất trong giới hạn nghề nghiệp của mình. Khi tôi nói điều đó ra, chị cười ý nhị rồi ra vẻ thân mật: “Ừa, có tham vọng là tốt, cố gắng lên em!”. Tôi biết rất rõ người ta cho rằng tôi tự tin thái quá và có phần hoang tưởng. Nhưng đó là mục đích của tôi, và tôi sẽ cố gắng bằng tất cả đam mê và quyết tâm. Tính chị vui vẻ dễ gần nên ban đầu chúng tôi thân thiết với nhau, người này có thể kéo người kia đi xềnh xệch khắp chốn. Quý mến chị, tôi đã ngượng ngùng đem tặng cây viết bi đẹp đẽ bằng kim loại vàng rực rỡ với lời nhắn: “Cây viết là biểu tượng nghề nghiệp của mình, em mong chị sẽ làm việc thật tốt!”. Chị nhận với vẻ hoài nghi: “Ủa, sao tự nhiên lại tặng chị, em không dùng à?”. Tôi bối rối trả lời:
- “Em có viết của em rồi!”. Chị cười ngoác miệng: “Thừa nên cho chị à? Cảm ơn nhé!”. Híc… Xém nữa xỉu với bà chị hồn nhiên như cô tiên này. Chị cũng có vẻ yêu quý tôi nên rủ rê tôi đi cùng trong những buổi tụ tập hội của mình, lại còn giới thiệu bạn gái cho tôi nữa chứ. Nhưng trong các cuộc họp mặt đó, chị luôn quấn quýt quanh một người đàn ông mình thích, tôi bị lơ đi, lạc lõng vô cùng. Tôi thích một cô gái trong nhóm của chị, nên lúc ở công ty, chúng tôi hay nói chuyện về cô gái đó. Rồi bỗng nhiên tôi thấy chị hay gắt gỏng với mình, không đùa cợt với tôi như trước nữa. Thỉnh thoảng chị hay **** tôi vô cớ rằng đồ giả tạo, đồ hoang tưởng. Tôi chẳng hiểu làm sao, nghĩ rằng phụ nữ thỉnh thoảng khó ở, nên cáu kỉnh như thế. Chị tuyên bố thẳng với tôi bằng chất giọng đe dọa kiểu giang hồ: “Chị là người làm cầu nối cho em đến với bạn chị, nên chị cũng có thể đưa em trở về vị trí ban đầu. Hiểu không?”. Không hiểu chị ton hót những gì mà cô gái tôi đang muốn quen giận luôn, chẳng chịu nói chuyện cùng nữa. Chị ngoa ngoắt, đanh đá: “Để em biết rằng bị nói xấu sau lưng khó chịu đến mức nào?”. Tôi ngơ ngác vô tội, cho đến khi tôi đọc được trên blog của chị viết về sự đời, có đoạn nói rằng: “Giang hồ hiểm ác! “Sao con trai giờ nhiều đứa biến thái thế nhỉ?”. Cái đứa tỏ vẻ ngoan ngoãn tử tế, trước mặt, chắc gì sau lưng đã nói tốt, nghĩ tốt về mình. Chả biết mình xấu thật hay là trước giờ nó sống xanh vỏ, đỏ lòng kiểu dưa hấu? Trong những mối quan hệ giữa con người với con người mình vẫn luôn tôn thờ triết lý “cà chua”. Thà rằng
- yêu, thà rằng ghét, để khỏi ai phải sống phập phồng trong những nghi kỵ đề phòng” khiến tôi lờ mờ hiểu ra cơ sự. Tôi comment nửa nhũn nhăn, nửa gay gắt mong xoa tan hiểu lầm. Ai dè chị gửi lại cho tôi một cái mail ẩn đầy hạt tiêu và ớt bột, cay xè, mắng mỏ tôi là một thằng con trai ăn nói xằng bậy, buôn chuyện vớ vẩn, và dành tặng tôi cái tên mỹ miều “trái cà chua không biết bao giờ mới chín”. Oan thấu trời ông địa, tôi hùng hổ giải thích bằng cách reply một đống chữ với lời lẽ thẳng thắn nhất, tôi thực sự muốn làm rõ trắng mọi chuyện ra. Tôi chưa bao giờ đặt điều thiếu trung thực về chị hay về người khác, nhưng không rõ được chị đã nghe thấy những điều gì? Chị không thèm trả lời mail của tôi nữa. Im lặng. Và tôi cũng im lặng. Tôi có lòng tự trọng của mình, hiển nhiên tôi thấy mình chẳng nói sai điều gì cả. Cái sai là sự tam sao thất bản khi đến tai chị. Chúng tôi giận nhau một thời gian dài, chẳng động chạm gì đến lời nói của nhau khi cả phòng xúm lại trong những câu chuyện xả stress ngoài công việc. Cũng chẳng biết mấy tháng sau, khi thời gian làm phai nhạt những gì đã cũ, chúng tôi trở lại là những đồng nghiệp bình thường, nhưng không bao giờ vui vẻ như lúc ban đầu được nữa. Dù chị vẫn hay tếu táo đùa cợt mọi người bằng những câu chuyện liên quan đến vấn đề tế nhị. Phải nói chị không chừa bất cứ một ai, ngay cả sếp đã có gia đình cũng phải lắc đầu, ngượng ngịu mỗi khi đùa lỡ trớn với chị. Đôi lúc tôi tự hỏi: không biết thằng con trai ngốc nghếch nào chịu làm người yêu chị
- nhỉ? Chắc chắn nó sẽ bị xỏ mũi thường xuyên. Lúc nào điệu bộ của chị cũng rất nhắng nhít, thường hay khoe khoang có anh nọ anh kia đeo đuổi, nhưng rồi chị luôn là người ở lại văn phòng rất muộn và ra về cuối cùng. Chị không làm việc, mà chỉ ngồi tiêu khiển quỹ thời gian nhàn rỗi, trống trải của một gái công sở độc thân. Những gã trai của chị ở đâu? Tôi chịu! Và tôi cũng không có thời gian quan tâm, bởi tôi bận quá nhiều việc và còn vướng vào một cuộc tình đầy dằn vặt và lặng câm ở khúc cuối. Tôi yêu em, yêu điên cuồng mãnh liệt, tôi có thể gạt bỏ mọi ngăn trở, xa cách, nhưng em thì không. Cuối cùng cũng chỉ là yêu thương một phía từ tôi và em im lặng. Tôi không hiểu sao mình đã cố gắng rất nhiều mà cuối cùng lại không thể nắm giữ được hạnh phúc trong tay. Tôi suy sụp… nặng nề… chểnh mảng mọi việc… em đã thực sự cho tôi hiểu tình yêu là gì và đau khổ hành hạ mình tồi tệ đến mức nào. Thỉnh thoảng online, khi Friends list chẳng còn ai ngoài nick chị sáng, tôi nói vu vơ vài câu than thở. Chẳng biết chị có hiểu, chỉ thấy gõ một dòng chữ rất vớ vẩn: “Quẳng cha con người yêu của em đi, quay qua yêu chị đây này!”. Tôi ngậm ngùi: “Chị chẳng hiểu được đâu!”… Từ đó, mỗi khi chat là chị lại nham nhở với những icon cười bò lăn lộn và chọc ghẹo tôi hãy yêu chị. Cho đến khi chị nói là có bầu thì tôi mới trăm phần trăm chắc chắn là chị đang đùa cợt. Thôi kệ! Lắm lúc khùng khùng điên điên thế cũng hay, phần nào thấy cuộc sống bớt nặng nề.
- * Vài lần trong giờ nghỉ tôi hay giỡn bằng cách đặt tay lên bụng chị hỏi “mấy tháng rồi?”. Chị chẳng thèm cộng thời gian cho cái thai từ khi bắt đầu đùa cợt với tôi, lúc nào cũng nói hai tháng, xong chốt thêm một câu: “Chị chửa trâu, chả bít bao lâu mới đẻ nữa… hix… hix”… Để refresh bản thân mình, tôi tìm một môi trường làm việc mới, thôi việc ở công ty cũ, hết còn ngày ngày gặp chị và lơn tơn những câu chuyện đùa. Trước ngày nghỉ chị hồn nhiên bắt tôi dẫn đi xem phim để chia tay. Tôi phải thực hiện cái nghĩa vụ đó cứ như thể chị là mẹ tôi không bằng. Quả thật chị sách nhiễu làm tôi ớn đến tận cổ. Nhưng vẫn phải thực hiện vì đã lỡ dại dột gật đầu. Chẳng tán tỉnh, chẳngphải tình nhân mà dắt nhau vào rạp phim, nhảm kinh! Thỉnh thoảng tôi rảnh rỗi muốn relax đầu óc, nhảy vào nick chị buôn vài mớ dưa lê, chuyện công ty cũ, chuyện công việc mới,… linh tinh. Bỗng nhiên chị hỏi tôi rằng ngày xưa thích chị phải không? Tất nhiên tôi chối đây đẩy, cũng chẳng nhớ là mình có từng thích được cái bà già nhí nhảnh như con cá cảnh đó không nữa. Hiển nhiên là từ khi quen chị tôi thích qua vài người con gái, rồi cũng quên họ thì làm sao nhớ nổi tình cảm của mình dành cho chị như thế nào. Trong thâm tâm tôi, chỉ có mỗi em là tình yêu thực sự, là mối tình đầu đẹp đẽ nhưng ghim lại nỗi đau lớn lao trong trái tim mới lớn của tôi. Có dạo đang chat, tôi đùa: “Em thất tình thật roài, hay là yêu chị nhỉ?”. Chị hồn
- nhiên: “Ừa, yêu nhau một thời gian đi!”. Cười tủm tỉm, tôi hỏi: “Bao lâu đây ta?”. Và tôi nhận được phúc đáp của chị: “Một ngày quá ngắn ngủi, một tuần thì cũng chẳng kịp làm gì, một năm thì quá dài sẽ mệt mỏi, chị thấy một tháng là hợp lý nhất. Hợp đồng yêu một tháng đi cưng!”. Thế là tôi “okie”, và chị hẹn sang tuần mới sẽ bắt đầu yêu nhau. Nguyên tắc cho hợp đồng được thành lập. Vài ngày sau chị giở chứng, đòi lôi hết người này, người nọ ở công ty cũ vào cái hợp đồng với tôi cho “Tình tứ” (là bốn người yêu nhau ấy mà). Tôi không chịu, cuối cùng chị miễn cưỡng: “Vậy thôi! Hợp đồng song phương cũng được”. * Ngày đầu tiên cho bản hợp đồng là tôi nhìn thấy status bên nick chị: [Thèm nghe nhạc giựt, ai dẫn tớ đi Acoustic hông?]. Dòng chữ treo từ sáng tới chiều, cận giờ về tôi hỏi: - Dụ được anh nào chưa bà chị? - Chưa! Em dẫn chị đi nhé! - Oài! Căng nhỉ? Chi phí tính sao? - Của đứa nào đứa ấy trả. - Trời, định yêu nhau mà sao sòng phẳng thế? Mà người yêu hợp đồng, sòng phẳng thế cũng tốt. - Okie. Lát qua đón chị héng! - Được roài. Nhớ soạn hợp đồng kỹ vào nha!
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn