Chương 77<br />
- “Cô ta nói như thế là có ý gì? Chessy Jenks hỏi chồng đầy bối rối sau khi hai thanh tra<br />
cảnh sát đã rời khỏi ngôi nhà.<br />
Jenks gạt cô ta sang một bên. Ông ta bước nhanh về phía những tấm cửa kiểu Pháp lớn<br />
dẫn ra ngoài phía biển Thái Bình Dương.<br />
- Những kẻ ngu ngốc, ông ta lẩm bẩm. Những kẻ nghiệp dư. Chúng nghĩ là chúng đang<br />
dính đến ai chứ?<br />
Ông ta cảm thấy nóng rát như kim chích chạy khắp qua vai và lưng. Chúng là những kẻ<br />
ngu ngốc, óc tí hon. Những kẻ ngu đần. Đó là lý do tại sao chúng là cảnh sát. Nếu chúng<br />
có một chút trí não, thì chúng sẽ làm những việc mà ông ta đang làm. Sống trên cao của<br />
Thái Bình Dương.<br />
- Đó là lý do tại sao chúng đào xới những nền đất, một nơi để cho những tên cớm cảm<br />
thấy thoải mái. Ông ta điên cuồng đáp lại.<br />
Chessy cầm bức ảnh cưới từ bàn cà phê lên và đặt chúng trở lại đúng chỗ của nó.<br />
- Bây giờ anh sẽ làm gì, Nick?<br />
Tại sao cô ta luôn dồn ông ta? Tại sao cô ta luôn cần biết?<br />
Cô ta đi đến, nhìn ông ta với đôi mắt nhẫn nại và trong sáng đó.<br />
Như thường lệ, cơn thịnh lộ của ông ta dâng lên trong nháy mắt.<br />
Ông ta thậm chí không nhận ra rằng ông ta đã đánh cô ấy.<br />
Chỉ đơn giản là cánh tay ông ta đánh và Chessy bị nhã sóng soài trên sàn nhà và cái bàn<br />
tre trên đó có những bức ảnh đổ xuống và cô ấy đang ôm miệng.<br />
Ông ta quát:<br />
- Cô không biết lúc nào thì phải tránh xa tôi sao? Cô cần gì, một tấm bản đồ chỉ đường<br />
sao?<br />
- Ừ … Nick, Chessy nói. Không phải ở đây … không phải bây giờ.<br />
- Không phải ở đây cái gì? – ông ta hét lên. Ông ta biết rằng ông ta đang quát tháo và đang<br />
mất tự chủ. Người làm có thể nghe thấy.<br />
- Em xin anh, Nick – Chessy nói và lết dậy khỏi sàn nhà. Susan sẽ đến ngay bây giờ.<br />
Chúng ta sẽ ăn trưa.<br />
Chính việc Chessy chỉ có thể ngồi đó và trách cứ ông ta đã càng làm cho ông ta thực sự<br />
nóng nảy hơn. Cô ta không nhận thấy cô ta thực sự là ai chưa? Chỉ là một người đàn bà<br />
tóc vàng hoe nào đó với những vết tàn nhang mà ông ta đã chọn ra từ đàn súc vật vô danh<br />
và biến thành món quà của Chúa dành cho Martha Stewart mà thôi.<br />
Ông ta ghì chặt cô ta trong tay và kề mặt ông ta sát đôi mắt sợ hãi xinh đẹp của cô ấy.<br />
<br />
- Hãy nói đi.<br />
Cánh tay giữ cô ta rung lên. Một dòng nước mũi nhỏ xíu chảy ra từ mũi cô ấy.<br />
- Chúa ơi, Nick …<br />
Đó là điều ông ta thích, sự sợ hãi của cô ta với ông ta, dù cô ấy không bao giờ thể hiện nó<br />
trước công chúng.<br />
- Ta nói là hãy nói đi Chessy. Ông ta vặn tay cô ta ra sau lưng.<br />
Giờ đây cô ta đang thở một cách lặng nhọc, mồ hôi xuất hiện dưới chiếc áo phông của cô<br />
ta. Bộ ngực nhỏ của cô ta nhô ra. Khi cô ấy nhìn chừng chừng lại ông ta với sự kháng cự<br />
nhỏ nhoi, ông ta vặn tay cô ấy chặt hơn, thọc sau những ngón tay của ông ta vào cánh tay<br />
của cô ta. Ông ta xô cô ấy về phía giường, đôi chân trần của cô ta bước đi lảo đảo.<br />
Từ trong phòng ông ta đóng sầm cửa.<br />
Tên cớm chỉ huy nghĩ mình là ai mà đến đây và buộc tội ông ta như vậy. Trong bộ quần áo<br />
của hãng Gap rẻ tiền… Đúng là con chó cái láo xược.<br />
Ông ta nhét Chessy vào phòng quần áo của cô ấy. Trong đó thật tối tăm. Chỉ có bóng tối<br />
và những tiếng khóc nức nở cùng mùi nước hoa tỏa khắp nơi của cô ấy. Ông ta đẩy<br />
Chessy úp mặt vào tường, chà xát người trên mông cô ta.<br />
Ông ta kéo chiếc quần soóc thể dục của Chessy xuống, cùng với chiếc quần lót.<br />
- Làm ơn đi, Nicky – cô ấy khóc.<br />
Ông ta tìm thấy nơi quen thuộc nơi đôi mông nhỏ bé của cô ấy rẽ ra. Cái của ông ta cứng<br />
lên và ông ta đẩy mình sâu vào trong.<br />
Ông ta đang tự điều khiển mình bên trong Chessy.<br />
- Hãy nói đi – ông ta thở hổn hển. Cô biết làm thế nào để dừng việc này lại mà. Hãy nói<br />
đi.<br />
- Cắt đi … - cuối cùng cô ấy thì thầm.<br />
Giờ đây cô ta thích việc này, như vẫn thế. Nó không tệ mà thật tuyệt. Cả hai người họ đều<br />
muốn và thích việc này. Ông ta luôn làm chúng một cách hoàn hảo.<br />
- Cắt đi …, cô ta thút thít. – Cắt … cắt đi … Đó có phải là điều anh muốn không, Nick?<br />
Đúng, đó là một phần những điều ông ta cần. Đó là tất cả những gì ông ta mong đợi ở<br />
Chessy.<br />
- Em yêu thích điều này, Chessy – ông ta thì thầm lại với cô ta – Đó là lý do tại sao em ở<br />
đây.<br />
<br />
Chương 78<br />
Chúng tôi theo dõi sát sao mọi cử động của Jenks với một đội trinh sát trong ba chiếc xe ô<br />
tô. Nếu ông ta có bất kỳ cử động để quẳng khẩu súng đi, chúng tôi sẽ biết. Nếu ông ta định<br />
giết người một lần nữa, chúng tôi hy vọng có thể ngăn cản ông ta. Không cần biết ông ta<br />
thông minh đến đâu, tôi không biết liệu ông ta có thể thực hiện một vụ sát hại nữa trong<br />
lúc này như thế nào.<br />
Tôi muốn nói chuyện với ai đó – người biết ông ta, người có thể sẵn sàng nói chuyện.<br />
Raleigh đã nhắc đến người vợ cũ, đến tiền sử bạo lực giữa họ. Tôi cần phải nói chuyện với<br />
bà ta.<br />
Không khó để lần theo dấu vết của Joanna Jenks. Bây giờ là Joanna Wade. Tìm kiếm trong<br />
các tệp dữ liệu của cảnh sát thấy có tên thời con gái của bà ấy được ghi lại như một phần<br />
của vụ thưa kiện về chuyện gia đình mà bà ta đã đâm đơn kiện ra tòa chống lại chồng bà ta<br />
nhiều năm trước. Có một Joanna Wade đang sống ở số 115 đường Filbert trên đồi nước<br />
Nga.<br />
Đó là một ngôi nhà làm bằng đá vôi ở phần dốc nhất của ngọn đồi. Tôi nhấn chuông và tự<br />
giới thiệu mình với người coi nhà ra mở cửa. Cô ấy cho tôi biết rằng cô Wade không ở<br />
nhà.<br />
- Đang luyện tập, cô ấy nói. Phòng tập Vàng trên đường Union.<br />
Tôi tìm thấy phòng tập đó gần góc giữa một quầy Starbucks và một siêu thị của Alfredson.<br />
Tại bàn lễ tân, một nhân viên có nước da nâu sẫm, tóc buộc cao cho tôi biết Joanna đang ở<br />
phòng tập C.<br />
Khi tôi hỏi Joanna Wade trông như thế nào, cô nhân viên cười.<br />
- Tóc vàng. Và người cân đối.<br />
Tôi đi thơ thẩn, và qua cánh cửa sổ quan sát lớn, tôi thấy một lớp tập Tae-Bo trong phòng<br />
tập C. Khoảng tám người phụ nữ đang toát mồ hôi trong bộ quần áo bó và những chiếc áo<br />
ngực đang đá chân theo kiểu võ karate trong tiếng nhạc lớn. Bất kỳ ai trong số những<br />
người phụ nữ đều trông như thể cô ấy có thể quăng một kẻ khả nghi đang chống cự vào<br />
tường, rồi xua chiếc xe tuần tra của cảnh sát về khu để xe với hơi sức thừa thãi.<br />
Chỉ có một người tóc vàng đứng phía trước. Gọn gàng, như tạc, đang tung chân một cách<br />
chắc chắn và hầu như chẳng đổ mồ hôi chút nào. Đó là lớp của cô ấy.<br />
Tôi đi quanh quẩn cho đến khi cô ấy tan lớp và hầu như cả lớp đã đi ra. Cô ấy lấy khăn lau<br />
mồ hôi trên mặt mình.<br />
- Quả là một phòng tập luyện lớn, tôi nói khi cô đi về phía tôi.<br />
- Phòng tập tốt nhất ở vùng Vịnh đấy. Cô đến để đăng ký à?<br />
- Có thể. Nhưng trước tiên tôi nghĩ tôi có thể hỏi cô một vài câu hỏi đã.<br />
- Hãy gặp Diane ở phía trước. Cô ấy có thể nói với cô mọi thứ có liên quan.<br />
<br />
- Tôi không nói về Tae-Bo. Tôi giơ cho cô ấy xem thẻ ngành của mình. Tôi đang nói về<br />
Nicholas Jenks.<br />
Joanna nhìn tôi chằm chằm, hất mái tóc buộc cao màu vàng khỏi vai cho mát cổ. Cô ấy<br />
cười khẩy.<br />
- Ông ta đã làm gì, bị bắt quả tang đang ăn trộm một trong những cuốn sách của chính<br />
mình khỏi hiệu sách Stacey ở trung tâm thành phố sao?<br />
- Chúng ta có thể nói chuyện chứ? – tôi nói.<br />
Cô nhún vai và dẫn tôi tới một khu vực đang sửa chữa để trống.<br />
- Vậy tôi có thể nói điều gì với cô về Nick mà cô không thể tìm thấy từ vạt áo khoác của<br />
ông ta đây?<br />
- Tôi biết chuyện này đã lâu rồi, tôi nói – nhưng cô đã từng làm một vụ kiện về chuyện gia<br />
đình chống lại ông ta.<br />
- Nghe này, vì công việc giấy tờ không theo kịp, nên tôi bỏ vụ kiện đó rồi.<br />
Tôi lại nhìn thấy sự sợ hãi trong giây lát ở cô ấy.<br />
- Nhìn này, tôi nói một cách thành thực – không ai đang cố khơi lại vết thương cũ của cô<br />
cả, cô Wade. Tôi chỉ muốn biết về người chồng cũ của cô mà thôi.<br />
- Lại về những thủ thuật cũ của ông ta ư?<br />
Tôi có thể nhận thấy cô ấy đang đánh giá tôi. Liệu tôi là một đồng minh hay một kẻ thù?<br />
Rồi cô ấy thở dài chấp nhận và nhìn thẳng vào tôi.<br />
- Nếu cô ở đây vì Chessy, thì tôi đã từng cảnh báo cô ấy. Ông ta là kẻ ghê rợn như cái cách<br />
ông ta đã đánh đập tôi. Ông ta đã gây ra nó như thế nào, tôi đã viết cho cô ấy, Jo (tên thân<br />
mật của Jessy) ấy. Cô ấy đã gợi cảm hứng cho tôi. Cô đã bao giờ đọc những cuốn sách của<br />
ông ấy chưa, Thanh tra? – Cô hỏi – cô ấy không phải động viên ông ấy bằng cách làm việc<br />
trong khi ông ấy đi ra ngoài và tự mình tìm kiếm, đúng không? Cô ấy đã không phải đọc<br />
những bản nháp của ông ấy, giải tỏa những cơn thịnh lộ khi ông ấy bị từ chối, hàng đêm<br />
nói với ông ấy rằng cô ấy tin ông ấy biết bao. Cô có biết ông ấy gặp cô ta ở đâu không? Ở<br />
phòng hóa trang tại Entertainment Tonight – Giải trí tối nay đấy.<br />
- Điều tôi đang hỏi cô, cô Wade, đó là chuyện Nicholas Jenks là kẻ bạo lực như thế nào?<br />
Tôi nói.<br />
Cô ấy ngừng lại, nhìn tránh đi chỗ khác. Khi cô quay mặt lại, mắt cô ấy ngấn lệ như thể cô<br />
ấy sắp khóc.<br />
- Cô biết đấy, cô đến đây sau một thời gian và làm cho tôi phải trải qua chuyện này một<br />
lần nữa. Cô muốn tôi nói gì ư? Rằng mẹ ông ấy không yêu thương ông ấy ư? Rằng ông ta<br />
là một người đàn ông say xỉn, nguy hiểm sao? Cuộc sống với Nick … thật quá khó khăn.<br />
Ông ta giam cầm một thứ gì đó và chỉ có Chúa biết khi nào nó sẽ thoát ra được. Tôi đã tự<br />
hỏi. Tại sao? Tôi đã làm gì? Tôi chỉ là một đứa trẻ.<br />
Đôi mắt cô ấy long lanh ngấn lệ.<br />
- Tôi xin lỗi, tôi thực sự cảm thông với cô ấy. Cho cả hai người vợ của Jenks. Tôi thậm chí<br />
không thể tưởng tượng được việc tỉnh dậy và phát hiện ra mình đã kết hôn với một người<br />
<br />
như ông ta thì sẽ ra sao.<br />
- Tôi cần phải hỏi. Liệu có lúc nào mọi thứ với người chồng cũ của cô mạnh mẽ và trở nên<br />
nghiêm trọng hơn không?<br />
Cô ấy nhìn tôi đầy kinh ngạc.<br />
- Chessy vẫn ổn chứ, Thanh tra?<br />
- Chessy thì vẫn ổn. Tôi gật đầu, nhấn mạnh rằng tôi cảm thấy có những người khác hoàn<br />
toàn không ổn.<br />
Cô ấy chờ tôi nháy mắt đùa bỡn. Khi tôi không làm như vậy, cô ấy nở một nụ cười ủ rũ.<br />
- Vậy tôi đoán là chúng ta đang nói về một chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện<br />
chôm chỉa một cuốn sách từ hiệu sách Stacey đúng không?<br />
Tôi lại gật đầu. Giờ đây, giữa phụ nữ với nhau, tôi nói:<br />
- Tôi cần hỏi cô một câu hỏi quan trọng, cô Wade.<br />
<br />