Khắc phục sai lầm – không bao giờ quá muộn
Điều đó lại càng khó mà ngừng lại hơn khi bạn cho rằng mình
đúng, khi bạn đã mất thời gian, năng lượng, tâm trí và đôi khi là
tiền bạc cho quan điểm của bạn.
Đó cũng là điều xảy ra với những người mà tôi biết. Họ đã đi quá
xa và không biết làm cách nào để dừng lại. Họ đã đầu tư và họ
biết rằng khoản đầu tư của họ không hiệu quả nhưng họ đã đầu
tư quá nhiều và thật khó để đối diện với sai lầm, thất bại. Trong
một số trường hợp, họ còn tiếp tục đầu tư nhiều hơn và mất tất
cả.
Đôi khi điều đó không hẳn là quá to tát, lớn lao. Có thể chỉ là một
cuộc tranh luận về những nguồn lực nào dành cho dự án nào
hoặc quyết định về việc có nên tiếp tục theo đuổi một cơ hội đặc
biệt nào hay không.
Khi bạn có cảm giác rằng bạn đã phạm sai lầm nhưng bạn thực
sự đã đẩy mọi việc đi quá xa để mà ngừng lại, thì bạn làm thế
nào để hãm lại?
Tôi có hai chiến lược giúp tôi hãm lại động lực: Chậm lại và Bắt
đầu lại.
Chậm lại: Như tôi nhận thấy trên chiếc xe đạp của mình, khó mà
có thể đạp lùi đủ mạnh để thay đổi hướng ngay lập tức. Đó là một
quá trình.Trước tiên phải ngừng đạp. Sau đó khi động cơ đã bắt
đầu mất lực, bắt đầu từ từ thay đổi hướng.
Trong một cuộc thảo luận mà bạn tranh luận khá gay gắt và nghi
ngờ rằng có thể bạn sai, hãy bắt đầu giảm lập luận về luận điểm
của bạn và lắng nghe bên kia nhiều hơn. Hãy kiếm thêm thời
gian, câu giờ bằng việc nói những câu đại loại như: "Đó là một
điểm thú vị, tôi cần suy nghĩ về nó nhiều hơn". Hoặc: "Cho tôi biết
rõ hơn ý bạn là gì." Lắng nghe là điều tốt nhất khi không còn cảm
thấy chắc chắn về một điều gì đó.
Nếu đó là một khoản đầu tư, giảm một phần đầu tư mà chứ
không phải rút toàn bộ khoản đầu tư.
Bắt đầu lại: Đây là một cuộc chơi tinh thần. Tôi đã học được rất
nhiều từ một người bạn là một nhà đầu tư thành công. Tôi ngần
ngại bán một khoản đầu tư không mấy hiệu quả. Bạn tôi hỏi tôi
câu hỏi sau: Nếu tôi được quyết định lại, liệu tôi có mua được
khoản đầu tư không? Tôi đã bán khoản đầu tư ngay ngày hôm
đó.
Rõ ràng là những việc trong quá khứ có ảnh hưởng đến đến
quyết định trong hiện tại của chúng ta. Nếu tôi thuê một ai đó và
đầu tư năng lượng và tiền bạc vào việc hỗ trợ sự thành công của
người đó, thì tôi khó mà thừa nhận rằng người đó đang không
làm việc hiệu quả. Nhưng, liệu nếu tôi biết những điều mà tôi biết
lúc này, thì tôi có thuê anh ta nữa không? Nếu không, tôi sẽ để
anh ta ra đi. Điều tương tự cũng xảy ra với một dự án tôi hỗ trợ
hay một quyết định tôi ủng hộ. Tôi tưởng tượng tôi là một người
quản lý mới tiếp cận một dự án. Liệu tôi có tiếp tục dự án đó
không? Đầu tư thêm nguồn lực? Hay là cứ thế tiếp tục thôi?
Để có thể thừa nhận sai lầm hoặc thậm chí là để tự chất vấn lại
quan điểm của bạn cần một cá tính mạnh mẽ. Và những người
khác cũng nhìn nhận điều này là một điểm mạnh.
Những nhà lãnh đạo lớn có đủ tự tin để tự phê bình quan điểm
của họ và cởi mở tiếp thu quan điểm của người khác sử dụng kĩ
năng Chậm lại. Thậm chí ngay cả khi họ biết là họ đúng.
Allan Rosenfield, cựu trưởng khoa của trường Sức khỏe cộng
đồng trường đại học Columbia, từng là một nhà lãnh đạo. Ông
mất năm ngoái sau khi đã cống hiến hết mình trong hơn bốn thập
kỷ để giúp định hình hoạch định chương trình sức khỏe cộng
đồng, có ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của những người mắc
HIV. Trường Columbia đặt tên là Trường Sức khỏe cộng đồng
nhằm vinh danh ông.
Tôi nhớ đã xem Allan trong một cuộc nói chuyện về việc liệu trẻ
con có nên tiêm vắcxin, một vấn đề về sức khỏe cộng đồng mà
ông rất quan tâm và là một chuyên gia. Một trong những người
bạn của ông là Jack đã tranh luận với ông về vấn đề tiêm vắcxin.
Allan đã đưa ra thống kê về hàng triệu trường hợp nhập viện và
ca tử vong mà đáng lẽ ra có thể tránh khỏi trong vòng 40 năm
gần đây nhờ có vắcxin bại liệt, quai bị và sởi...
Jack sau đó trích dẫn một số nghiên cứu từ một nguồn vô danh
trên Internet cho rằng vắcxin có hại hơn có lợi. Allan, một chuyên
gia về sức khỏe cộng đồng nổi tiếng nhất mọi thời đại đã có thể
chẳng bị chê trách gì nếu ông cười cợt điều đó. Nếu ông nói với
Jack là phải lấy thông tin từ các nguồn đáng tin cậy và có uy tín
hơn. Nếu ông cứ kiên quyết lập luận của mình về những điều tốt
mà vắcxin đem lại. Nhưng Allan đã không làm gì như thế cả.
Ông chỉ đơn giản nhìn Jack, chậm lại và trả lời: "Tôi chưa từng
đọc nghiên cứu đó. Hãy gửi nó cho tôi. Tôi sẽ nghiên cứu nó và
cho anh biết tôi nghĩ gì".