intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Kịch bản…

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

76
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trời trở lạnh, những ngọn gió cuối đông còn sót lại, thỉnh thoảng cứ thổi ùa vào làm lạnh buốt, nhưng cô lại thích cái cảm giác hơi tê tê trên khuôn mặt ấy để rồi phải rùng mình. Sáng, cô thường uống một ly trà nóng thêm ít đường, rồi một ly cà phê lạnh, hai thứ ấy hoà lại với nhau làm cô tỉnh táo hơn cho một ngày mới bắt đầu… Phòng làm việc của cô được đặt ở lầu hai, đối diện là phòng sếp. Cô tự thích thú với mình vì được đặc ân là...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Kịch bản…

  1. Kịch bản… TRUYỆN NGẮN CỦA MINH VY Trời trở lạnh, những ngọn gió cuối đông còn sót lại, thỉnh thoảng cứ thổi ùa vào làm lạnh buốt, nhưng cô lại thích cái cảm giác hơi tê tê trên khuôn mặt ấy để rồi phải rùng mình. Sáng, cô thường uống một ly trà nóng thêm ít đường, rồi một ly cà phê lạnh, hai thứ ấy hoà lại với nhau làm cô tỉnh táo hơn cho một ngày mới bắt đầu… Phòng làm việc của cô được đặt ở lầu hai, đối diện là phòng sếp. Cô tự thích thú với mình vì được đặc ân là ngồi ở bàn làm việc ngay cánh cửa sổ, khi mỏi mắt cô có thể bước ra ngoài, từ ban công nhìn xuống đường để nhìn ra hướng dòng xe cộ chạy. Điện thoại chợt réo lên, cô vội lấy ra nghe. - Em qua phòng anh họp chút việc nhé!. - Giọng sếp vang lên, nhẹ nhàng như mọi ngày. - Dạ!. Cô bước lại bàn lấy quyển sổ tay và đi qua phòng sếp. - Dạ, anh gọi em!. - Ừ em ngồi đi, anh có chuyện muốn bàn với em. - Dạ!. - Hiện nay nhà tài trợ cho chương trình Nhịp đập trái tim đã hết hợp đồng, anh đang mời gọi một nhà tài trợ mới, họ đồng ý tài trợ chính cho chương trình của mình với điều kiện là phải thay đổi lại format và nội dung chương trình một chút. Mấy số phát sóng gần đây anh thấy nó hơi cũ và hơi nhạt, em nên suy nghĩ một hướng mới cho chương trình để thu hút sự chú ý của khán giả.
  2. - Dạ, nhưng bây giờ tiêu chí mới của nhà đài ra sao vậy anh?. - Làm sao để khán giả xem chương trình cảm thấy xúc động với từng nhân vật mà chúng ta đưa ra là em thành công rồi. Anh nghĩ em nên phối hợp với đạo diễn Hải để tìm ra cách nhé!. - Dạ… em Cô khẽ đáp nghe có vẻ hơi miễn cưỡng. - Em xin phép về phòng để làm việc. - Ừ, cố làm tốt nhé. Cô đi thất thểu về phòng, thả người xuống chiếc ghế xoay, dùng chân xoay một vòng rồi ngẩng mặt lên, thả lỏng, mắt nhắm, đầu trống không, rồi mở mắt… vẫn không nghĩ ra được gì hay ho. Bật laptop cô lang thang trên mạng để tìm ý tưởng mới, nhấp chuột vào từng trang báo online, vẫn thế, vẫn tin tức mỗi ngày, cướp, hiếp, giết, chết… ôi trời, mắt cô bắt đầu nhòe đi, nước mắt bắt đầu chảy, một giọt, rồi hai giọt rơi trên hai khóe mắt, hai ngày nay nước mắt của cô cứ hay chảy một cách vô tội vạ. Hải đã rất lo lắng bảo cô đi khám mắt nhưng cô ngang bướng không chịu đi, phần vì cô lười và phần vì cô sợ. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hải. - Em đau mắt quá, anh qua công ty chở em đi khám nha. - Thấy chưa, nói đi khám hai ngày nay rồi mà vẫn lì lợm không chịu đi. Em ngồi đó đợi 30 phút nữa anh tới. Hải cúp máy, cô chưa kịp nói lời nào, tính Hải vậy đó, đạo diễn gì mà không có sự lãng mạn chút nào hết... *** Đêm, cô ngồi cùng Hải trên cà phê sân thượng. Cô thích những quán cà phê có độ cao để có thể ngắm đường mà không sợ bị bụi bay vào mắt. Hôm nay cô có vẻ suy tư hơn mọi ngày, Hải rụt rè nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô.
  3. - Hôm nay sao có hứng thú cà phê với anh vậy?. Cô vẫn để bàn tay mình trong tay Hải. - Có chuyện! Hải nhìn xoáy vào mắt cô, dò xét. - Em… đúng là biên kịch, lúc nào cũng có chuyện. Cô phì cười, nhìn Hải tinh nghịch. - Vậy anh đúng là đạo diễn, lúc nào em cũng thấy anh đang diễn. Cả hai cùng cười với ý nghĩ trẻ con đó. - Thôi, anh thua, em nói đi. Cô thở dài. - Sếp nói đang thay nhà tài trợ, muốn thay đổi chương trình em đang làm sao cho thật xúc động. Hải gật đầu xác nhận. - Anh có nghe ảnh nói, em có hướng gì mới chưa?. Cô lắc đầu. - Có hướng thì em đâu có ngồi với anh giờ này. - À, thì ra là em đang lợi dụng anh, đúng không?. Cô mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. - Em nghĩ nếu muốn khán giả xem xúc động thì trước tiên người tạo ra nó phải rung động… hay là… Đôi mắt Hải chợt sáng lên vì nãy sinh một ý tưởng mới. - Hay là mình dùng chính nhân vật đó làm diễn viên, như vậy sẽ hay và cảm động hơn. - Em cũng đang nghĩ vậy đó, mai anh đưa em đi thực tế nghen!.
  4. - Ôi trời, tui đâu phải là Ôsin của cô mà đưa cô đi. Cô lấy tay đánh mạnh vào lưng Hải khiến anh đau điếng, Hải dùng sức nắm chặt hai cánh tay cô, kéo vào người mình, cô để yên. Anh nghiêng đầu cúi mặt đặt môi mình lên đôi môi xinh xắn của cô, bất ngờ cô đưa chân đạp mạnh vào chân ghế làm chiếc ghế bật ngửa, Hải ngã nhào, cô đứng dậy bỏ đi… *** Hải đến nhà cô rất sớm, mới sáu giờ sáng anh đã đứng tru tréo trước cửa nhà cô như tên ăn trộm. Hải không dám bấm chuông vì sợ ba mẹ cô thức giấc, Hải lấy điện thoại gọi cô ra. Ba mươi phút sau cô bước ra trong chiếc áo sơ mi trắng ôm thân hình mảnh mai quyến rũ, chiếc quần jean xanh bó sát. Cô vội leo lên xe, Hải chở cô đi một vòng ngắm Sài Gòn vào buổi bình minh. Cô nói Hải chở cô vào khu chợ mua một ít mì gói và sữa để làm quà, hôm nay cô muốn Hải đưa cô đến trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu thăm các em nhỏ. Sân trường ngày chủ nhật hơi vắng, phần vì các em có cha mẹ được đón về nhà, số còn lại là những đứa trẻ mồ côi, các em phải tự tìm niềm vui trong khuôn viên trường học. Cô đứng quan sát một bé gái khoảng 7 tuổi, có gương mặt sáng và xinh đang ngồi cầm một tờ giấy, đôi tay bé xíu của em đang sờ vào từng dòng chữ nổi lên trên mặt giấy, cô nhẹ nhàng tiến lại ngồi gần em bé như một con mèo, em bé giật mình quay mặt về phía cô, hướng đôi mắt trắng đang nhấp nháy vì phản xạ của người mù nhìn vào gương mặt người đối diện. - Chị là ai?. Cô khẽ mỉm cười… - Sao em biết chị ngồi đây?. - Vì em nghe được tiếng chị ngồi lên ghế. - Sao em biết là chị mà không phải là anh?.
  5. - Vì em nghe mùi nước hoa của chị. - Ồ… em giỏi quá. Em ở đây lâu chưa vậy?. - Dạ, em ở đây hơn hai năm rồi. - Ba mẹ em đâu?. Em bé cúi mặt rồi lắc đầu, nét mặt em thay đổi. - Em không có ba, mẹ bỏ em từ khi em bị mù. - Sao mẹ lại bỏ em?. Em bé im lặng, đôi vai khẽ rung lên… Cô biết mình đang chạm vào nỗi đau của em bé, cô nắm tay em bé như muốn an ủi và chia sẻ. Em bé khóc, cô biết mình lỡ lời, cô cố an ủi nhưng em bé càng khóc nhiều hơn làm cô bối rối. Cô định đưa tay lên lau nước mắt cho em nhưng cô sợ… cô sợ chạm bàn tay mình lên đôi mắt bị hỏng của em… mơ hồ, cô thấy sợ lắm… chợt cô thấy mình đáng ghét vô cùng… tại sao cô lại sợ như vậy chứ. Hải vẫn ngồi từ xa quan sát cô và em bé. *** Khuya, cô mất ngủ, hình ảnh em bé luôn ám ảnh cô. Cô ngồi dậy bật máy tính và viết thật nhiều, viết rất nhanh, bàn tay cô lướt mười ngón trên bàn phím như lướt trên dây đàn, đó là những âm thanh mà cô nghe được từ em, là màu sắc, là cuộc sống chỉ duy nhất thiếu một thứ, đó là ánh sáng của em. Kịch bản hoàn tất lúc 5 giờ sáng, cô ngủ gục trên bàn… *** Sếp khen format và kịch bản khá hay. Hải và cô quyết định chọn em bé là diễn viên chính trong chương trình mới, cô chuẩn bị chu đáo cho một buổi quay hoàn chỉnh. Cô đã cẩn thận gửi kịch bản qua trường, rồi nhờ in ra chữ nổi cho em đọc và tập trước. Ngày quay em khóc rất nhiều, cả đoàn phim phải ngừng quay vì sợ em mệt. Hải cũng xúc động vì em, Hải quyết định thay đổi góc máy, chọn cách quay theo phong cách điện ảnh,
  6. di chuyển nhiều góc máy để chọn cho em những khung hình đẹp nhất. Hình ảnh cuối cùng của đoạn phim là những giọt nắng lung linh đang xuyên qua khẽ lá, như những tia sáng nhỏ nhoi đang len lỏi vào tâm hồn em… *** - Tại sao em chọn cô bé là nhân vật chính mà không hỏi ý kiến của tôi?. - Em thấy là con người thật, nhân vật thật thì sẽ thấm vào lòng người mà anh. - Tôi không muốn em bé mù đó là nhân vật chính, ngày mai em chọn một diễn viên nhí đóng vai chính và quay đoạn clip này lại cho tôi. - Tại sao vậy anh?. - Tôi muốn lên hình là phải đẹp. Phải nghệ thuật thì nhà tài trợ mới đồng ý. - Đẹp mà giả dối thì đẹp làm gì hả anh, nghệ thuật và giả tạo sao có thể hòa chung với nhau được?. - Bây giờ tôi là chủ hay em là chủ, nếu em cảm thấy khó chịu, em có thể nghỉ. Cô đứng dậy, hai tay cô run lên. Chạy nhanh về phòng cô ôm laptop bỏ vào giỏ xách, xuống lấy xe rồi lao ra đường… *** Công viên giữa trưa nắng, cô ngồi trên ghế đá ở một góc vắng, đang nhìn những đứa trẻ nô đùa, cô thấy lòng thanh thản. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho sếp: “Cám ơn anh, giờ thì em đã hiểu, nghệ thuật của anh là gì rồi” cô bấm gửi đi. Cô soạn tin nhắn gửi cho Hải: “Em đã nghỉ việc, em không thể chịu đựng được cái nghệ thuật mang tính giả dối ấy”. Hai phút sao cô nhận được tin nhắn từ Hải: “Người ta có tiền, người ta có quyền tạo ra thứ nghệ thuật đó mà em”. Một tin nhắn mới của người bạn biên tập chung phòng nhắn qua, báo tin là phải thay cô để setup lại diễn viên và ekip để quay lại chương trình Nhịp đập trái tim, đạo diễn vẫn là Hải. Cô đọc tin nhắn, rồi mỉm cười. Cô mở danh bạ có tên Hải, rồi bấm nút delete…
  7. Cô thả lỏng người, rồi hít thở thật sâu. Cô đã hiểu được nơi đâu là cửa sổ trái tim mình, cô đã quyết định đi gặp em bé mù ấy… em đang tập diễn. Trên trời, những làn mây đang tan dần... nắng va vào mắt cô tia sáng... mong manh mà ấm lặng....
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2