intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Lạnh

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

63
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Một tiếng hét thất thanh làm vang động cả dãy hành lang đầy nghẹt hs. Mọi người đều dồn mắt về phía một chàng trai tuấn tú đang rất khổ sở làm lơ ai kia bằng cách nhắm mắt lại đi tiếp. Đi như chạy. - - CHỒNG YÊU!!!!!!!

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Lạnh

  1. Lạnh THANH PHONG!!!! CHỜ EM VS………… Một tiếng hét thất thanh làm vang động cả dãy hành lang đầy nghẹt hs. Mọi người đều dồn mắt về phía một chàng trai tuấn tú đang rất khổ sở làm lơ ai kia bằng cách nhắm mắt lại đi tiếp. Đi như chạy. - - CHỒNG YÊU!!!!!!! ANH DÁM BỎ NGƯỜI VỢ BÉ BỎNG NÀY Ở LẠI À!????????? Mặc kệ người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, cô gái nhỏ vẫn nở nụ cười tươi rối mà chặng đường chàng trai lại. Cũng chẳng cần biết đến sự tồn tại của hai từ “khó chịu” đang hiện to đùng trc mặt anh, cô bắt đầu trách yêu: - Này nhé! Bắt đầu từ nửa giờ trc anh đã thuộc về em rồi đấy. Đừng có quên! Cô nháy mắt tinh ranh rồi lôi anh đi khỏi đám đông, khỏi những ánh mắt tò mò lẫn ganh ghét, khó chịu. Bây giờ thì anh hối hận ko kịp rồi. Tự dưng xuất hiện con nhóc trên trời rớt xuống bảo thích anh rồi làm đủ thứ trò ép buột anh đầu hàng quen nhỏ. Thật điên rồ. Nãy giờ chỉ mới hơn nửa giờ quen cô thôi mà đã khổ sở
  2. vậy ko biết nếu trong vòng một tuần thì liệu anh có nhập trại ko nữa?? Rồi một tháng sau chắc xuống mồ mất… anh lại nhíu mắt mặc kệ cô kéo anh đi mà cũng chẳng cần biết là đi đâu. Hôm sau… Ting…ting…ting…ting…………….. Những tiếng chuông đỗ lớn đầy đơn giản chỉ một chữ Ting… đã gây khó chịu cho thiên sứ đang cuộn mình trong chăn. Anh bực mình vì tiếng chuông đt cứ đỗ hoài ko mức dừng, ai mà dai sức thế này. - - A…lô..ô… - - Chồng yêu hư quá bắt vợ đợi hoài nè. Dậy nhanh lên trễ học mất. Trời ơi thì ra là bé con phiền phức. Cái gì mà mới sáng sớm làm phiền người ta giữ vậy nè trời. Còn chồng chồng vợ vợ nhão nhẹt làm nỗi hết gai trong người. Anh gắt gõng: - - Trời ơi sao mà lo dữ vậy. Tự tui biết mà. Anh tắt nhanh máy rồi vứt sang một bên, mặt mày nhăn nhó như biến dạng, tức tối bc xuống giường. Giờ nghĩ trưa… - - Phong iêu dấu…há miệng ra nào. Em làm cơm cho anh cực khổ lắm đó… Ra về… - - Tối đi ăn ko chồng?! Rồi…
  3. - - Mi vợ đi mới đc vào nhà. … - - Mai chồng muốn ăn gì?? Vợ làm ốc nhá!!! … - - Chồng ko đc cặp kè vs ai đâu nhá. Chồng. Phong. Là. Của. Vợ. Vy. … Cưỡng hôn. … Ép ăn mấy thứ “hóa học” ko cần công thức. … Ép buột đi ngắm mặt trời mọc trong khi anh mới đi ôn thi 2 ngày vật vã. … … … … … … …
  4. Mới vậy mà đã một tháng. Ko biết hên hay xui anh vẫn chưa chết. Và cũng có một chuyện ko biết có nên mừng hay ko mà dạo gần đây ít gặp người-vợ-đảm-đan-sỗ- sàng. Cũng một tuần rồi ko ít. Nhóc phiền phức đó tuy chỉ mới gần gũi trong ép buột một tháng thôi nhưng anh cũng hiểu rằng bé con đó ko thể thiếu anh trong vòng 3 ngày. Vì anh nhớ có một lần cô đã nằm viện, anh thật sự rất mừng khi biết tin đó mặc dù trong lòng luôn cảm thấy thiếu vắng cái gì đó quanh mình. Nhưng chỉ thảnh thơi trong vòng 2 ngày thôi là anh lại gặp nhóc tại trường ngay ngày hôm sau. Thấy cô gái nhỏ đã khỏe khoắn lại bình thường thực tình trong lòng anh chợt nhẹ nhõm hơn một chút mà ko hiểu lí do. Sau một ngày bị hành hạ đủ điều để bù lại 3 ngày xa cách (mặc dù chỉ 2 ngày) thì đến tối chính là cuộc gọi định kì và người phone luôn luôn là cô. - - Chồng ăn gì chưa?? - - Rồi. - - Đang làm gì vậy?? - - Hỏi làm gì?? - - Cho biết. Để vợ làm với. Hihi - - Rảnh thật. Những cuộc nói chuyện hằng đêm lúc 9h luôn mở đầu như vậy. Vs anh thì đó thật sự quá nhàm chán còn vs cô thì chỉ mình cô biết nó sẽ ko bao giờ thay đổi vì chính cô sẽ luôn để anh lạnh nhạt tàn nhẫn vs mình, để có thể kéo dài mãi như vậy. - - Chồng này!! - - Gì?? - - Mai đến chỗ cũ nhé!! Phía sau trường ấy.
  5. - - Làm gì?? - - Ơ?? Chẳng phải ngày nào cũng vậy mà?? - - Ờ. Mà này! - - Vâng?? - - Sao nhập viện?? Lần đầu anh hỏi cô một cách quan tâm. Bình thường ko hỏi “đi đâu??” hay “trong hộp cơm ấy, cái quái gì vậy??” thì cũng một vài câu hỏi chán ghét khác anh dành cho cô. Nhưng bây giờ thì anh biết con bé rất bất ngờ trc câu hỏi quan tâm mà thôi kệ, dù gì cũng gần gũi lâu rồi, quan tâm chút cũng chả chết ai. - - Có nghe hỏi gì ko hả?? Thấy cô tl hơi lâu nên đâm ra anh cũng hơi khó chịu vì dù gì đây cũng là lần đầu anh quan tâm kẻ phiền phức nhất thế giới mà. - - Ah!! ờ có!! Hihi xin lỗi Phong nha tại em hơi bất ngờ… - - Vậy thì tl lẹ đi cho tôi đi ngủ.*cáu* - - À…*chần chừ* chỉ là rối loạn tiêu hóa thôi đừng lo… - Hừ!! ngủ đây. Kể từ lần quan tâm ngớ ngẩn đó(anh cho là vậy) thì đến nay anh ko hề lập lại nó lần 2. Nghĩ lại anh cũng thấy tức cười vì ko ngờ hồi đó anh vốn là người hòa đồng, dễ gần cũng dễ dụ mà từ lúc quen cô gái nhỏ thì đùng 1 cái anh lại trở nên thật trẻ con, cáu kỉnh trong mọi hành động nhỏ lẫn suy nghĩ riêng. Thật tình cái lí do rối loạn tiêu hóa đó nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thật vô lí vậy mà lúc đó anh cũng chẳng hề nghĩ ra. Chỉ rối loạn tiêu hóa thôi mà nằm viện mất 3 ngày. Cứ cho là nhà cô giàu đi, ba mẹ quá cưng chiều nên muốn con họ ko có bất cứ trục trặc nào xãy
  6. đến nhưng thật tình cũng rất vô lí vì người bướng bĩnh như cô nhóc thì chỉ chuyện nhỏ nhặt vậy thôi là chỉ 2h sau, cô sẽ bay về trường tìm anh cho bằng đc chứ ko để thời gian phung phí như vậy. Rồi anh bắt đầu thả trôi những suy nghĩ về cô nhóc phiền phức. Là lần đầu tiên anh suy nghĩ nghiêm chỉnh về cô. Mối quan hệ bắt đầu từ một tháng trc đến tận bây giờ anh vẫn nhớ như in trong đầu, nó đang quay chậm thật chậm trong đầu anh. Và anh phát hiện ra cô chưa bao giờ nói về mình. Suốt ngày chỉ quan tâm mỗi anh, đến nỗi gia đình anh tan vỡ hồi nữa tháng trc cô cũng là người duy nhất bên anh trong một ngày lạnh, để thấy những giọt nước mắt của một người con trai cho gia đình thân yêu. Cô cũng chỉ quan tâm mỗi anh về những bữa cơm một cách rất đầy đủ hơn hẳn gia đình anh. Lúc trc anh hay bỏ bữa và ko hiểu sao cô cũng biết. Tuy là nấu cơm ko đc ngon hay nói toẹt ra là quá dở nhưng cô cũng chưa bao giờ sao lãng để anh bỏ dù chỉ một bữa tráng miệng nhỏ và các bữa thực đơn hằng ngày cô kê cho anh luôn rất có lợi, đặc biệt là một tay thể thao siêu cừ như anh. Rồi những lúc anh buồn, thất bại trong học tập, mệt mỏi và áp lực thì cô luôn kề bên anh, dù là ép buột anh đi công viên trò chơi, đi biển, đi cắm trại, đi xem mặt trời lên hay đơn giản là chỉ đến bến đò nhỏ ngoài cảng lúc chiều ngắm hoàng hôn thôi thì cũng là vì anh. Nhưng thật tiếc là suốt quãng thời gian đó anh ko nhận ra. Luôn cho cô là siêu phiền phức, một cô gái như bao người khác ko bao giờ biết đến cảm nhận của người xung quanh, người ta đang rất mệt mỏi vì áp lực mà cũng phải ép cho bằng đc người ta theo ý mình rồi còn luôn muốn lẫn trốn cô nhóc ấy nữa. Chứ thật ra kẻ siêu phiền phức mới là anh, kẻ vô tâm ko nghĩ đến cảm xúc của người khác mới là anh và người luôn mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mĩm cười mới là cô gái nhỏ nhắn ấy. Anh thật tồi tệ. Bóc thật nhanh chiếc điện thoại có gắn móc khóa hình chú heo Boo đen mà cô thích nhất, anh bấm nhanh một dãy số rồi áp vào tai hồi họp đợi. “The telephone number dialed is temporarily not yet be reached…” Có gì đó hụt hẫng trong tim. Đây là lần đầu tiên cô ko nhấc máy. Lại nhấn một dãy số điện thoại bàn khác và nuôi hi vọng nhưng…ko có gì khác ngoài những tiếng ”tút tút tút…” khô khan trong 4 cuộc gọi liên tiếp. Bất bất chợt anh thấy sợ. Sợ khi nghĩ rằng cô ko còn cần anh. Sợ vì cô ko nói tiếng nào mà biến mất. Sợ vì cảm giác cứ mách bảo anh sẽ ko gặp lại cô nữa, dù chỉ một cơ hội nhỏ nói tiếng “xin lỗi em!!” hay… “anh yêu em”. Đúng. Ko biết từ khi nào trong trí óc anh chỉ nghĩ duy nhất về một mình cô. Trái tim ngu dốt đã ko nhận ra một tháng qua luôn hụt nhịp khi gặp cô mà cứ lầm tưởng chỉ vì mình chán ghét. Và suốt một tháng qua, dù đã
  7. trãi qua rất nhiều chuyện buồn nhưng anh có cô, vì các chỗ trống trong anh luôn có cô lấp đầy. Bỗng đt chợt reo khiến anh như bắt đc vàng, chắc cô nhóc ấy thấy cuộc gọi nhỡ nên gọi lại xin lỗi chứ gì, lần này anh sẽ phạt cô thật sự. - A lô!! *anh lạnh lùng* muốn xin lỗi tôi à nhóc con!? Ko có cơ hội đâu nhá!! - Vâng!!! Em xin lỗi anh nhiều lắm anh Phong chồng iêu dấu ạ… mà ko biết em có lỗi gì ấy nhỉ?? Ko phải giọng nói ngọt ngào của Vy bên đầu dây. Là giọng vịt đực của một thằng bạn anh rất thân mà cũng… thấy ghét vì cậu ta luôn biết cách chọc điên người khác. Đầu dây bên kia đang cười phá lên trong khi mặt anh thì đỏ như trái cà chín, nửa giận nửa ngượng. - Haha!!! Ông bạn tôi trưởng thành rồi đấy. Biết cả nhớ nhung giận hờn người ta nữa kìa. - Cái thằng khỉ Bắc kì. Tôi ném giày vào mặt ông nhá?? *tức điên* - Ngượng chứ gì?? Haha!! Tên ngố. Tôi tính hỏi ông làm gì mà để em nó ở mình trong bệnh viện vậy?? - Gì?? *ngạc nhiên* bệnh viện hả?? Bệnh viện nào?? Mà Vy sao lại ở đó?? - Từ từ cha nội. Từ từ con trả lời. Thì hồi sáng nè, tui thấy bé Vy trong bệnh viện XY á. Cũng ko biết là vô đó làm gì nữa… Tút tút tút… - Ơ cái thằng khỉ gió này… chưa nói hết câu đã chạy rồi??? Anh lật đật chạy ngay ra bãi đỗ xe, nhưng ko cần vào bãi anh chột luôn chiếc mô tô của thằng bạn mới lái vào và đang dẫn bộ vào trường khiến hắn la oai oái, rũa xả đằng sau. Tốc độ 80km/h khiến mọi người đi đường quở trách thanh niên thời nay, hay cầu nguyện cho cảnh sát bắt lẹ đi mấy tên vua lượn thế này. Nhưng thực chất đâu ai biết rằng anh là chúa sợ tốc độ và sợ cả độ cao đâu ngoài… cô gái nhỏ. Anh vừa chạy vừa nhớ mà bật cười. Anh yêu cô thật rồi, rất nhiều là đằng khác. Vì cô anh chả thiết cái mạng này cho sợ hãi vớ vẫn. Và cũng vì bây giờ mối lo ngại hay nỗi bất an đang hiện rất rõ rệt trong anh. Đến bệnh viện. Anh giao xe cho bác bảo vệ, giật luôn cái thẻ xe trong tay bác anh chạy thật nhanh vào trong. Một top người đứng trc phòng cấp cứu ở cuối dãy mà thoạt nhìn anh nhận ra ngay là gia đình của Vy. Anh sợ hãi gấp vạn lần khi nãy, bước từng bước nặng nề đầy nghi hoặc về phía phòng mỗ đang bật đèn đỏ. Anh run rẫy khi nhận ra trong gia đình Vy ko hề có cô. Cô đi đóng viện phí chăng?? Hay là đau buồn cho người thân quá nên lánh ra ngoài?? Tất cả chỉ là viễn tưởng của anh thôi chứ sự thật luôn luôn
  8. phủ phàng. Cái ánh nhìn đầy đau đớn từ bác gái. Cái vỗ vai an ủi lẫn xót xa của anh hai Vy. Cái tựa người bất lực trên ghế đợi của bác trai. Và những giọt nước mắt buồn nhất của người dì dành cho cô cháu gái tội nghiệp như khẳng định lại cái điều tồi tệ. Anh khuỵu chân trên nền lạnh, giữa hành lang trắng rùng rợn. Ánh nhìn vô hồn, chết lặng ở chiếc đèn đỏ như máu bên trên cánh cửa lạnh lùng vẫn ko dời. Nên làm gì đây khi chính anh cũng chẳng tin nỗi chuyện gì đang xãy ra?? Nên làm gì đây khi mà anh ko thể ở bên cô lúc cô cần anh nhất chứ?? Anh tồi tệ, xấu xa, ích kỉ, đáng ghét khi ko biết chút gì về những thứ kinh khủng bên trong thân hình bé nhỏ mong manh kia. Cô đã chịu đựng rất nhiều khi bên anh, nhiều gấp trăm lần những gì anh từng suy nghĩ trong những ngày mong ngóng. U mạch máu phổi là bệnh hiếm gặp nhất ở người. Một căn bệnh quái ác đã hành hạ thân xác nhỏ bé kia một chút ko thương xót kể từ một tuần gần đây và cô thì cứng đầu ko chịu điều trị vì nghĩ đến anh. Và 6 ngày trc do bị ho ra máu ở mức độ nặng khiến cô ngất đi gia đình mới cấp tốc đưa cô vào bệnh viện và chỉ 8h trc cô lại ho máu xét đánh, khả năng sống chỉ còn 20%. Nước mắt đong đầy trên khóe mi lần thứ 3 trong đời. Lần thứ nhất là khi anh chào đời, lần hai là gia đình tan rã và lần thứ ba chính là lần đau đớn tuột cùng. Một giọt, hai giọt,… cứ lặng lẽ trôi trên đôi má xương xương rồi rơi đỡm xuống nền gạch lạnh lẽo. Ánh đèn đỏ huyết bắt đầu nhòe đi nhưng khí chất của tử thần như lâm le cưỡng đi sự sống của cô gái trẻ. Có đáng ko khi người ép buột bé con tội nghiệp ấy ra đi?? Một cô gái có nụ cười tươi như nắng ban mai soi sáng khắp lòng người. Giọng nói du dương lảnh lót và trong trẻo cứ vang vang xoa dịu những nỗi đau. Một cô gái trong sáng và rạng ngời như thế thì có tội gì chứ mà người nỡ lôi cô xuống cái chỗ tối tâm tàn nhẫn nhất vũ trụ này?? Chỉ 17t thôi chưa sống trọn vẹn để trả ơn nghĩa cho đời mà. Thật tàn độc. Lạnh thật. Chợt đôi vai vạm vỡ ấy run bần bật. Từng đốt sống lưng như đang chạy một luồn khí độc lạnh ngắt, dừng nơi sống cổ. Anh trợn mắt nhìn ko gian xung quanh. Có rất nhiều người bên anh nhưng sao lại đáng sợ thế này. Cảm giác lạnh thấu óc đang xâm chiếm cả con người của anh. - Này chồng iêu!!! Những lúc anh cô đơn và buồn nhất em sẽ luôn bên anh đấy!! Em. Yêu. Anh. … - Đừng ngần ngại mà hãy gọi ngay cho em lúc anh cần người bên cạnh nhé!!! PHONG ƠI!!!! FIGHTING!!!!!!!!!! …
  9. - TRONG CUỘC SỐNG NHỎ BÉ NÀY, VY CHỈ YÊU PHONG!!!!!!!!!! Forever!!!!!!!!!! Chụt!!!!!!!!!!!!!!!! … - HAPPY BIRTHDAY!!!!!!!!!! Tặng chồng!!! - Ơ này!! Sao chỉ có cái hộp ko thôi vậy?? Mà xem nào… 1, 2, 3, 4,… nhiều ngăn nhỡ?? - Hihi!! Vợ chỉ cho. Đây này. Ngăn đầu chứa nỗi buồn. Kế bên là nỗi đau. Còn cái này là sự cô đơn. Cái này dành cho khoảng trống thất bại. Cái này là nước mắt… bla bla… Hì!! Chồng cũng ko cần nhớ hết đâu. Vì ngay cái ô màu hồng này này… là vợ đấy. Khi trong đây *chỉ lên trán*, đây *chỉ ngay chấn thủy muốn nói trong lòng* và… cả đây nữa *áp nhẹ đôi tay nhỏ lên tim anh* đang bơi giữa biển khơi trôi nổi thì hãy đếm nhé… *cười bí ẩn* 1… 2… 3… và BÙM!!! Vợ sẽ có mặt!!! … - Em hứa rồi đấy!! Khi anh đếm đến 3 là phải xuất hiện đấy!! Cô bé ngốc ạ!! Anh run run giữ nguyên bàn tay to lớn lạnh ngắt của mình bên ngực trái, đôi mắt trũng sâu toàn nước mắt nhắm tịt lại như đang đặt tất cả niềm tin vào lời hứa ngày xưa. - 1… Dì của cô gái nhỏ nhìn anh, ko dấu nổi sự chờ đợi từ phép màu. - 2… Bác trai ôm xiết lấy bờ vai gầy đang run bần bật, cũng nuôi hi vọng từ chúa. - 3… Anh trai Vy vội đỡ lấy anh đã gục ngã. Trong lòng ai nấy đều tan nát thành mẫu vụn. Anh ngước lên nhìn cánh cửa trơ lì vẫn đóng, giọng đứt quãng: - Vy… em… ghét anh rồi sao?? Những giọt nước mắt gào thét. - SAO EM HỨA RỒI MÀ??? SẼ BÊN ANH ĐẤY!!!!!!!!! Boong. Cửa chợt đc kéo ra hai bên. Mọi người vỡ òa, bác sĩ đang kéo chiếc giường trắng và cô gái nhỏ ra, nụ cười chưa kịp cong lên đã nhận đc mọi cái lắc đầu thở dài. Máy sưởi trước mắt nhưng ko chạm vào đc. Ánh dương rạng ngời chói lóa sao ko còn thấy? Lạnh càng thêm lạnh. Xa càng thêm muôn trùng. “Nỗi đau bất lực” là nỗi đau khủng khiếp nhất.
  10. Nhìn người mình yêu bên cạnh nhưng ko thể ôm. Nhìn người mình yêu bên cạnh nhưng nước mắt cứ rơi. Nhìn người mình yêu bên cạnh nhưng ko thể nắm chặt đôi tay nhỏ. Ko thể… Nhưng… Ko thể… Nhưng… … … Một ngàn lần hối tiếc và đau đớn. . . . . . . . . Em là một đống rắc rối to đùng Em là cơn gió nghịch ngợm mà tôi luôn né tránh … Để rồi nhận ra cơn gió kia đúng thật là gió ấm Ấm áp trong lòng khiến tôi sảng khoái và yêu Nhưng gió thì khó nắm bắt Nhưng gió thì ko thể níu kéo làm của riêng đc Mất gió ấm Lạnh Lạnh Lạnh Giày vò bản thân nhu nhược ko thể ôm em Đấm nát gương mặt này vì thật khốn kiếp ko bên em … … … Kiếp này ko thể bảo vệ em khỏi lưỡi hái đáng sợ
  11. Trong thế giới này anh ko thể nói tiếng yêu em Vậy thì… Anh nguyện bên em ko xa cách Em làm nắng anh làm mưa tạo nên cầu vòng Em làm hoa anh nguyện thành xương rồng chung thủy Và… Em làm gió ấm anh mãi là mây để chở che em mãi mãi Dù ở thế giới bên kia hay kiếp sau. [[[ end ]]]
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2