LÂU ĐÀI<br />
Tác giả: Franz Kafka<br />
Dịch giả: Trương Đăng Dung<br />
Nguyên tác: Das Schloss<br />
Nhà xuất bản: Văn Học<br />
Năm xuất bản: 2012<br />
Khổ: 13x20,5 cm<br />
Số trang: 520<br />
Giá tiền: 106.000 VND<br />
Thực hiện ebook: Văn học cổ điển (facebook.com/vanhoccodien)<br />
Ngày hoàn thành: 03/03/2013<br />
Nơi hoàn thành: Hà Nội<br />
Tạo lại lần 2: tna (03/06/16)<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
CHƯƠNG I<br />
Khi K. đến nơi thì đêm đã khuya. Ngôi làng yên nghỉ dưới lớp tuyết dày.<br />
Sương mù và bóng tối bao phủ, không thể nhìn thấy ngọn đồi có thành lũy<br />
và tòa Lâu đài lớn, dù chỉ là một ít ánh sáng mờ nhạt nhất. K. đứng hồi lâu<br />
trên chiếc cầu gỗ dẫn từ đường quốc lộ vào làng và nhìn vào khoảng không.<br />
Sau đó chàng đi tìm nơi nghỉ. Trong quán trọ người ta vẫn còn thức.<br />
Không có phòng cho thuê, nhưng ông khách đến muộn này đã làm cho người<br />
chủ quán bị bất ngờ và bối rối, anh ta đề nghị K. ngủ trên đệm rơm trong<br />
quầy uống. K. đã đồng ý. Một vài người nông dân vẫn còn ngồi lom khom<br />
bên cốc bia, nhưng chàng không muốn bắt chuyện với ai cả. Chàng mang<br />
đệm rơm xuống nằm cạnh lò sưởi. Quán trọ ấm áp, những người nông dân<br />
ngồi im lặng. K. quan sát họ một lúc bằng đôi mắt mệt mỏi rồi chàng ngủ<br />
thiếp đi.<br />
Nhưng chẳng mấy chốc người ta đã đánh thức chàng dậy. Một gã trẻ tuổi<br />
mặc quần áo như người thành phố, có khuôn mặt nghệ sĩ, - mắt ti hí, lông<br />
mày rậm, - đang đứng bên chàng cùng với chủ quán. Những người nông dân<br />
vẫn chưa về, một số quay ghế lại để nhìn và nghe cho rõ hơn. Gã trẻ tuổi xin<br />
lỗi K. một cách lịch sự vì đã đánh thức chàng dậy rồi tự giới thiệu mình là<br />
con trai quan phòng thành. Gã nói:<br />
- Cái làng này là của Lâu đài, ai sống hoặc nghỉ đêm ở đây cũng đều như<br />
là sông hoặc nghỉ đêm trong Lâu đài. phải được phép của bá tước. Ngài<br />
không có giấy tờ gì, chí ít thì ngài đã không cho chúng tôi xem.<br />
K. chống hai tay ngồi dậy, vuốt lại tóc, nhìn mọi người, hỏi:<br />
- Tôi lạc vào làng nào thế này? Chẳng lẽ ở đây có Lâu đài à?<br />
- Có chớ! - gã trẻ tuổi kiên nhẫn trả lời, và K. thấy một vài người lắc đầu.<br />
- Lâu đài của bá tước West West.<br />
- Phải có giấy phép thì mới được nghỉ đêm tại đây à? - K. hỏi như thể<br />
muốn tin chắc điều mình vừa nghe là không phải ở trong mơ.<br />
- Phải có giấy phép. - có tiếng đáp, và như để cợt nhạo K., gã trẻ tuổi<br />
dang cánh tay về phía chủ quán và những người khách: - Hay là không cần<br />
giấy phép nhỉ?<br />
- Vậy thì tôi đi xin phép. - K. vừa ngáp vừa nói, rồi hất chiếc chăn khỏi<br />
người như thể chàng muốn ngồi dậy.<br />
- Nhưng đi xin ai? - gã trẻ tuổi hỏi.<br />
<br />
- Đến xin ngài bá tước, - K. trả lời. - tôi có thể đi xin được?<br />
- Đến ngài bá tước để xin phép lúc nửa đêm thế này à? - gã trẻ tuổi kêu<br />
lên và lùi lại một bước.<br />
- Không được sao? - K. hỏi tưng tửng. - Vậy tại sao anh đánh thức tôi<br />
dậy?<br />
Gã trẻ tuổi đột nhiên nổi cáu:<br />
- Quân lêu lổng! - gã thét lên. - Tôi yêu cầu anh phải tôn trọng người của<br />
bá tước! Tôi gọi anh dậy để cho anh biết rằng ngay lập tức, anh phải rời khỏi<br />
lãnh địa của bá tước.<br />
- Trò hề ấy đủ rồi đấy! - K. nói giọng nhẹ nhàng một cách bất ngờ, rồi<br />
chàng nằm xuống, kéo chăn lên đắp. - Anh quá hống hách đấy, anh bạn trẻ ạ.<br />
Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện về cách xử sự của anh bạn. Chủ quán và<br />
các ngài đây sẽ là nhân chứng, nếu tôi cần đến. Anh bạn hãy biết rằng tôi là<br />
người đạc điền mà ngài bá tước mời đến. Các phụ tá của tôi sẽ đến sau bằng<br />
ôtô cùng với những dụng cụ đo đạc, riêng tôi thích đi bộ trên tuyết, chỉ tiếc<br />
là mấy lần bị lạc nên mới đến muộn thế này. Tôi tự biết là lúc này không thể<br />
đến trình diện ở Lâu đài, anh lên lớp tôi là thừa. Tôi phải nghỉ lại ở cái nơi<br />
mà nói một cách nhẹ nhàng, anh đã phá rối sự yên tĩnh của tôi một cách bất<br />
nhã. Xin được kết thúc sự giải thích của tôi ở đây, chúc các vị ngủ ngon.<br />
Nói xong K. quay mặt về phía lò sưởi.<br />
- Người đạc điền à? — chàng nghe sau lưng có tiếng hỏi ngập ngừng, rồi<br />
tất cả im lặng. Gã trẻ tuổi nhanh chóng trấn tĩnh lại, và như thể quan tâm tới<br />
giấc ngủ của K., gã nói với chủ quán một cách nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng từng<br />
tiếng:<br />
- Tôi hỏi qua điện thoại vậy<br />
Vậy ra trong quán trọ của làng này cũng có điện thoại ư? Họ được trang<br />
bị ghê thật. Tuy K. có hơi ngạc nhiên nhưng nói chung chàng cũng không<br />
quan tâm lắm. Hóa ra điện thoại treo gần như ở phía trên đầu chàng, nhưng<br />
do buồn ngủ nên K. đã không nhìn thấy. Nếu gã trẻ tuổi gọi điện thoại thì dù<br />
có giữ ý mấy vẫn phải quấy rầy giấc ngủ của K. Vấn đề bây giờ là K. có để<br />
cho gã gọi điện thoại không? Chàng quyết định cứ để gã gọi. Nếu vậy thì<br />
việc chàng tiếp tục giả vờ ngủ không còn ý nghĩa gì nữa, nên K. lại nằm<br />
ngửa ra. Chàng thấy những người nông dân chụm đầu lại, thì thầm. Phải rồi,<br />
việc một người đạc điền đến làng có phải là chuyện thường ngày đâu. Cánh<br />
cửa nhà bếp bỗng mở ra, bà vợ chủ quán xuất hiện với tấm thân đẫy đà, to<br />
<br />
lớn choán hết khung cửa. Anh chồng liền nhón chân đến thông báo cho bà<br />
vợ về sự việc vừa xảy ra. Gã trẻ tuổi bắt đầu gọi điện thoại. Quan phòng<br />
thành của Lâu đài đã ngủ, nhưng một trong số những người giúp việc quan<br />
phòng thành, ngài Fritz, đang thức. Gã trẻ tuổi xưng tên là Schwarzer và<br />
thuật lại việc gã gặp K., một người đàn ông trạc độ ba mươi tuổi, ăn mặc khá<br />
tồi tàn, đang ngủ ngon lành trên nệm rơm, đầu gối lên cái ba lô nhỏ, một cây<br />
gậy gỗ đặt bên cạnh. Tất nhiên gã nghi ngờ con người này, và vì chủ quán đã<br />
quên mất trách nhiệm của mình, nên gã, Schwarzer, phải kiểm tra sự việc<br />
đến nơi đến chốn, nhưng K. tỏ ra bực tức vì bị đánh thức và bị dọa sẽ phải ra<br />
khỏi lãnh địa của bá tước. Có thể là K. đúng, vì đã quả quyết mình là người<br />
đạc điền được ngài bá tước mời đến đây. Tất nhiên ít ra thì cũng phải có<br />
trách nhiệm xem xét lại lời quả quyết đó của K. theo thủ tục, vì vậy<br />
Schwarzer đề nghị ngài Fritz làm ơn hỏi lại văn phòng trung tâm là có thật<br />
họ đang đợi một nhà đạc điền như thế này không và xin trả lời ngay bằng<br />
điện thoại.<br />
Lại yên lặng. Ngài Fritz đang kiểm tra sự việc ở trên đó, còn ở đây, mọi<br />
người đợi trả lời. K. vẫn nằm bất động như cũ, mắt nhìn ra trước mặt, không<br />
lộ vẻ tò mò. Qua câu chuyện của Schwarzer, thái độ ác cm và thận trọng của<br />
gã, chàng có thể nhận thấy trong Lâu đài thậm chí cả những người cấp thấp<br />
như Schwarzer cũng ít nhiều được huấn luyện về phép ngoại giao. Người ta<br />
không lười biếng, ở văn phòng trung tâm vẫn có người trực lúc nửa đêm, và<br />
rõ ràng họ làm việc khẩn trương, bởi vì Fritz đã lên tiếng. Câu trả lời chắc là<br />
rất ngắn gọn, ngay lập tức Schwarzer bực bội dập ống nói xuống:<br />
- Tôi đã bảo mà. - gã hét lên - Anh ta không phải là nhà đạc điền nào cả,<br />
mà chỉ là kẻ bịp bợm, một gã lang thang nếu không phải là xấu hơn thế.<br />
Ngay lúc đó K. sợ Schwarzer, những người nông dân cùng chủ quán và<br />
vợ lao vào chàng, vì thế để ít ra cũng tránh được đòn tấn công đầu tiên,<br />
chàng vội chui hẳn vào chăn. Lại có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông<br />
réo to một cách đặc biệt đối với K. Chàng lại thận trọng thò đầu ra. Mặc dù<br />
không ai biết chắc chắn cú điện thoại này liên quan đến K. mọi người đều<br />
đứng sững lại, còn Schwarzer thì đi đến chỗ để máy. Gã nghe một lúc lâu rồi<br />
khẽ lên tiếng:<br />
- Nghĩa là nhầm ạ? Thật là khó xử cho tôi. Ngài chánh văn phòng ấy à?<br />
Thật là lạ lùng. Tôi phải giải thích sao đây cho ngài đạc điền?<br />
K. chăm chú lắng nghe. Nghĩa là Lâu đài đã khẳng định chàng là người<br />
đạc điền. Việc này một mặt bất lợi cho chàng, vì nó chúng tỏ Lâu đài đã biết<br />
hết về chàng, họ đã nhận ra tương quan lực lượng và mỉm cười chấp nhận<br />
<br />