Lộ Mặt<br />
Sidney Sheldon<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
Mười một giờ kém mười, một buổi sáng bầu trời nở vung vãi những hoa tuyết<br />
trắng, phút chốc như che phủ thành phố. Lớp băng tuyết trên đường phố<br />
Manhâttn bỗng trở thành những dòng chảy xám…Cơn gió lạnh buốt cuối năm<br />
như lùa những khách qua đường đi mua sắm các thứ dón Giáng sinh nhanh chân<br />
về mái ấm. <br />
Hoà lẫn trong dòng người, một gã đàn ông dáng cao mảnh khảnh khoác áo mưa<br />
vàng bước đi với một nhịp điệu riêng của hằn trên đại lộ Lexington. Hắn rảo<br />
bước, nhưng không cuống cuồng như những khách bộ hành đang vội trốn chạy<br />
cơn mưa rét căm căm. Đầu ngẩng cao, dường như hắn chẳng ngó ngàng gì đến<br />
khách qua đường hấp tấp đụng vào mình. Hắn được tự do sau một thời gian<br />
quản thúc và đang trên đường về nhà để báo cho Mary biết mọi sự đã qua. Quá<br />
khứ đã bị chôn vùi và phía trước là một tương lai ngời sáng. Hắn mưòng tượng<br />
đến nét mặt nàng rạng rỡ biết bao khi nghe hắn nói. Đến góc đường 59, đèn đỏ<br />
bật sáng, hắn dừng chân cùng với đoàn người đang nôn nóng. Gần đấy ông già<br />
NOEL của một đội cứu tế quân ngự trên một chiếc thùng dành cho nhữngngười<br />
hảo tâm, hắn bước đến moi túi bỏ vào vài đồng để cầu may. Đúng lúc ấy, hắn bị<br />
giáng thẳng vào lưng một đòn bất ngờ làm hắn lảo đảo. Một tên say nào đó mừng<br />
giáng sinh định làm quen với hắn? Hay là Bruce Boyd, cái thằng Bruce vẫn chẳng<br />
bao giờ biết mình thô bạo và vẫn chứng nào tật đấy rất trẻ con và hay nện vào<br />
người khác thật đau. Nhưng cả hơn năm nay, hắn chưa hề gặp Bruce mà! Gã<br />
quay đầu lại xem ai đánh mình, nhưng lạ quá đầu gối hắn quỵ xuống. Từ từ trong<br />
koảng cách hắn thấy mình chạm phải lề đường. cơn đau dữ dội ở lưng đang lan<br />
dài khắp người, và hắn thấy khó thở. Hắn vẫn còn tỉnh táo để nhận ra những gót<br />
giày tràn đầy sức sống như chủ nó đang lướt qua mặt hắn. Một bên má hắn tê<br />
cóng vì áp xuống lề đường giá lạnh. Hắn mở miệng định kêu cứu, bỗng một dòng<br />
máu nóng hổi đỏ tươi trào ra, chảy lẫn vào với tuyết tan.Hắn sững sờ, trân trối<br />
nhìn vào dòng máu chảy qua lề đường, xuống rãnh nước. Cơn đau càng lúc càng<br />
dữ dội nhưng hắn ko để ý đến nữa, hắn chợt nhớ đến niềm vui của mình- tự do,<br />
vâng, hắn sẽ kể cho Mary nghe là đã qua cơn bi cực. Hắn nhắm nghiền mắt để<br />
khỏi thấy màn trắng dày đặc trên bầu trời. Mưa tuyết bắt đầu rơi, nhưng hắn<br />
chẳng còn biết gì nữa.<br />
<br />
Chương 2<br />
Carol Roberts nghe tiếng mở và đóng cửa phòng khách , rồi tiếng chân người<br />
bước vào, trước khi ngẩng lên nàng đã đoán ra được họ là ai. Một người trạc tuổi<br />
40, cao lớn vạm vỡ, đầu to, mắt xanh biếc sâu thẳm lạnh như thép, với cái miệng<br />
lạnh lùng pha chút mỏi mệt . Người thứ hai trẻ hơn, dáng vẻ trau chuốt, bén nhạy,<br />
đôi mắt nâu tinh anh. Cả hai trông hoàn toàn khác nhau như Carol cảm nhận, họ<br />
có thể là một cặp bài trùng . Cảnh sát ?!Nàng đoán vậy và khi họ tiến đến phía<br />
nàng, mồ hôi bắt đầu chảy giọt xuống vai nàng. Nàng cuống quýt lục nhanh trong<br />
trí nhớ nhưng việc mờ ám có thể bị truy lùng . Chick ư? Lạy Chúa , anh ta chẳng<br />
còn dính dáng đến vấn đề gì hơn sáu tháng nay, kể từ đêm ở trong căn phòng<br />
nhỏ bé của anh, anh đã cầu hôn nàng và tuyệt giao với đồng bọn. <br />
Hay Sammy? Anh nàng đã tham gia vào lực lượng ko quân ở hải ngoại, nếu như<br />
có việc xảy ra đến cho anh nàng , họ đã ko cử hai vị hộ pháp này đến báo tin. <br />
Khong, hay là ….vì nàng. Nàng có một ít á phiện trong sắc , một kẻ lẻo mép nào<br />
đây! <br />
Nhưng tại sao lại là họ ?Carol cố tự trấn an - họ không thể lamg gì được nàng<br />
.Nàng ko còn là con móc túi đen đúa ngốc nghếch năm xưa của phố Harlem tồi<br />
tàn mà họ mặc tình đưa đảy .Chẳng còn gì nữa,giờ đay chỉ có cô nhân viên của<br />
một bác sĩ chuyên khoa tâm lý nổi tiếng nhất nước . Nhưng khi hai người đều tiến<br />
về phía nàng ,Carol càng hoảng hốt. Đầu óc nàng miên man đến bao năm chen<br />
chúc, chui rúc trong nhưng căn nhá ổ chuột nhớp nhúa ,vậy mà vẫn chưa được<br />
yên thân. Luật của người da trắng đã đạp đổ và xua đuổi họ ra ngoài , những<br />
người cha người chị , em hoặc họ hàng thân thiết .Bao ý nghĩ đảo lộn, quay<br />
cuồng trong trí nàng nhưng nàng ko hề để lộ vẻ gì trên nét mặt. Thoáng nhìn, hai<br />
thám tử chỉ thấy đây là một cô gái tuổi đôi mươi ,da ngăm đen trong bộ váy may<br />
rất khéo màu be. <br />
Bằng một giọng lãnh đạm và bâng quơ ,nàng hỏi: <br />
- Thưa ,các ông cần gì ạ ? <br />
Lúc ấy ,trung uý Andrew Mc Greavy , người lớn tuổi chợt nhìn thấy dưới nách<br />
nàng , mảng mồ hôi đang lan rộng. Ông ta chộp lấy chi tiết thú vị này để lần ra<br />
manh mối. Nàng nhân viên của bác sĩ đang căng thẳng cao độ. Mc Greavy rút<br />
trong ví ra một quân hàm đã bạc màu gắn trên miếng da giả chằng chịt vết nứt. <br />
- Tôi trung uý Mc Greavy khu vực 19 và đây thám tử Angeli, chúng tôi thuộc ban<br />
điều tra những vụ giết người . <br />
<br />
Giết người ? Carol vặn vẹo cánh tay nàng một cách vô thức .Chick? Hắn đã giết<br />
người .Hắn đã bội hứa với nàng và trở lại với đòng bọn. Hắn đã cướp của giết<br />
người hay hắn đã bị giết ?Hắn chết ?Họ đến để báo tin cho nàng hay chăng? <br />
Nàng cảm thấy vệt mồ hôi cứ loang rộng mãi ,bỗng nhiên Carol trở nên quan tâm<br />
tới nó .Mc Greavy nhìn thẳng vào mắt nàng ,nhưng nàng biết ông ta cũng đang<br />
chú ý đến mảng mồ hôi quái ác ấy! Nàng và Mc Greavy cùng hiểu nhau trong một<br />
thế giới im lặng và nhận ra nhau qua một cái nhìn như đã thấu tim đen nhau hàng<br />
trăm năm trước . <br />
- Chúng tôi cần gặp bác sĩ Juđ Stevén. <br />
Nhà thám tử trẻ tuổi nhẹ nhàng lên tiếng, lịch sự như vẻ bề ngoài của anh. <br />
Từ đầu nàng đã lưu ý ngay cai gói bọc nhỏ giấy nâu có buộc dây trên tay anh ta. <br />
Lặng đi một lúc ,nàng mới để ý đến câu nói của anh ta. <br />
Vậy ko phải là Chick. Hay la Sammy, hay là á phiện. <br />
- Xin lỗi các ông ,bác sĩ Stevens đang khám bệnh. <br />
Nàng cố giấu nỗi nhẹ nhõm trong lòng. <br />
- Chỉ xin ít phút ,chúng tôi cần hỏi bác sĩ vài câu thôi- Mc Greavy ngừng trong<br />
giây lát rồi tiếp - Chúng tôi có thể làm việc ở đay hay ở phòng chỉ huy cảnh sát<br />
cũng được. <br />
Nàng bối rối nhìn hai người. Quỷ tha ma bắt ,hai thám tử này cần gì ở bác sĩ<br />
Stevens đây? Cho dù hai cảnh sát có nghĩ gì đi nữa thì bác sĩ cũng chẳng hề làm<br />
điều gì sai trái. Nàng biết bác sĩ rất rõ. Bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm. Bắt đầu vào một<br />
phiên toà đêm ấy… <br />
Ba giờ sáng, mọi người trông xanh xao nhợt nhạt dưới ánh đèn phòng xử, <br />
một căn phòng cũ kĩ, lôi thôi và buồn tẻ. Mùi mốc thếch xông lên đến ghê sợ do<br />
tich tụ dần theo năm tháng giống như những lớp sơn chồng chất lên tường. <br />
Thật hết sức may mắn cho Carol, vẫn là quan toà Murphy trên ghế xử. Mới cách<br />
đây hai tuần, cũng trước mặt ông, nàng được tạm tha. Phạm tội lần đàu tiên<br />
nghĩa là lần đầu tiên nàng bị ô nhục .Nàng biết lần này vị quan toà sẽ ném quyển<br />
sổ vào mặt nàng. Vụ án của nàng trên đầu sổ ghi án hầu như đã qua. Người đàn<br />
ông trầm tĩnh và cao lớn đứng trước quan toà đang nói cho thân chủ của mình,<br />
một gã đàn ông mập phệ tay đang bị còng, run lập cập. Nàng đoán ra người đàn<br />
<br />