![](images/graphics/blank.gif)
Lời Của Quá Khứ
lượt xem 5
download
![](https://tailieu.vn/static/b2013az/templates/version1/default/images/down16x21.png)
Khu đất rộng, trống trơn, không một bóng người. Con đường dài mờ sáng, lẫn với ánh trăng. Người đàn ông đứng dựa vào thành tường, tay buông thõng. Mặt trăng vàng đậm giữa nền trời xanh lơ; và mây quang. Gió thổi nhẹ, lấp lánh trong vài lùm cây, lao xao, vắng ngắt. Đám người đứng rải rác, bên trong hành lang đã tối đen, im phắc. Người đàn ông đưa mắt nhìn theo con đường đất âm thầm, nằm phơi mình dưới thứ ánh sáng mông lung, những tàn ô thẫm đen, cách biệt. Trong thoáng chốc, không...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Lời Của Quá Khứ
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Lời Của Quá Khứ Tác giả: Khế Iêm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 24-October-2012 Trang 1/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Ánh Trăng Khu đất rộng, trống trơn, không một bóng người. Con đường dài mờ sáng, lẫn với ánh trăng. Người đàn ông đứng dựa vào thành tường, tay buông thõng. Mặt trăng vàng đậm giữa nền trời xanh lơ; và mây quang. Gió thổi nhẹ, lấp lánh trong vài lùm cây, lao xao, vắng ngắt. Đám người đứng rải rác, bên trong hành lang đã tối đen, im phắc. Người đàn ông đưa mắt nhìn theo con đường đất âm thầm, nằm phơi mình dưới thứ ánh sáng mông lung, những tàn ô thẫm đen, cách biệt. Trong thoáng chốc, không một vang động nào, không một nhánh cây rơi, cùng bầu trời chan hòa, rười rượi. Đám người chuyển động rời rạc, và ở cuối những bực thềm loáng thoáng những tia chiếu óng ánh, ngoằn ngoèo, mở ra cùng khoảng không bát ngát những đường nét lờ mờ, tản mạn. Người đàn ông chậm rãi quay mình, lui về sau, những khuôn mặt ẩn hiện, mờ tối, từ từ cùng nhìn lại một phía. Trăng trong vắt, bao la, mùi hương dâng ngan ngát, nhẹ tẫng lẫn với hơi may loãng tan mãi tận chân trời. Gió rộng thênh, đột ngột, từng thoáng qua, muốn vỡ ra trên dải xanh tắp, mơ hồ. oOo Cô gái ngồi lặng thinh trên băng ghế, ngó mông lung lên không trung. Ga là một tòa nhà cổ, có bậc thềm hơi cao, hoang phế giữa một đồng trắng quạnh quẽ. Ở rất xa là một khu rừng thâm u và một thị trấn nhỏ, bao phủ bởi một màu sáng trắng, lửng lơ, trong sương rơi. Đám người từng lúc một, bồn chồn giữa đống hành lý ngổn ngang. Đám người rải thành những đốm đen xê dịch, nhẹ và đều, xôn xao trong lòng nhà. Bên ngoài, bỗng có tiếng hút sâu của vài cánh chim kêu sương. Cùng một lúc, là những âm vang reo vui của một hồi còi tàu. Cơn huyên náo nổi lên, kéo theo dần dần những hình dạng mờ mờ, nối đuôi nhau ra mãi tận thềm ngoài. Một số những khuôn mặt lần lượt tắm đẫm ánh trăng. Rồi bất chợt tất cả đều ngưng lại đột nhiên tựa như cùng bị dội bởi một sức vô hình, những âm thanh lắng xuống và tiêu đi một cách kỳ lạ. Cô gái duỗi chân, một phần phơi ra ngoài ánh sáng, nhìn không ngớt một màu trắng non, hôn phớt trên nền vải đen nhẫy. Chừng một lát sao mới có tiếng lao xao, âm âm, hỗn độn. Đám người tỉnh hẳn như vừa trải qua một giây khắc huyền bí, xa xôi. Rừng xám tro, chập chờn trong lớp bụi nhuyễn. Con đường càng lúc càng tóp lại, muốn quẫy mình giữa một giòng sông tinh quái. Đám người di chuyển về chỗ cũ, nhịp nhàng và chậm rãi. Những bước chân ngắn, không trông rõ được khoảng cách, dù rất nhỏ, giống như những vết đen trôi loăng quăng trên một bề mặt lỏng. Tới khi không còn một chuyển động nào thì tất cả cơ hồ đã nhập vào lòng một khoảng không vô hạn. Cô gái dùng dằng nữa muốn đứng dậy, nữa muốn ngồi nguyên. Mái nhà hắt bóng xuống, chiếm quá nữa hành lang, phân biệt rõ rệt giữa tranh tối và tranh sáng. Không ai lộ một cử chỉ nhỏ. Bầu trời trong, xanh thêm. Gió nhẹ đẩy, lùa lăn tăn trên sóng tóc. Quang cảnh phản phất cái Trang 2/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm nét ngộ nghĩnh của một bức cổ phong. Người đàn ông giật mình, ngơ ngác, bị chìm hụt trước tảng im lặng vô biên. Trong cơn thất thần hồi một, khuôn mặt co rúm, kinh tâm. Đám đông rút dần vào từng góc tối. Cô gái thẫn thờ, ngó thoáng vài chiếc lá rơi, lác đác trên bậc thềm. Trong nhà, bóng đen càng lúc càng dầy, và là đà dưới mặt đáy, những hơi thở kéo dài nặng nhọc. Trần nhà rộng và cao, chứa đựng một vũ trụ cũng vô cùng không kém. Khung cảnh lệch lạc, thản nhiên. Rồi từ trên không trung, bất thình lình trút xuống một khối âm thanh xoáy buốt, chói tai, khoan sâu dưới lòng đất. Đám người rùng mình, nhớn nhác. Những tiếng sôi cuồn cuộn, tưởng như muốn lộn nhào mọi người ra ngoài. Người đàn ông lảo đảo, đứng không vững, hai bàn tay dán lên mặt tường. Cô gái ngã nhoài trên ghế, hai ống chân buông thỏng, phất phơ, lay nhẹ. Đám người hết hồn vía, không nhúc nhích nổi, đâu đó, tiếng ồn ào, rên siết âm ỉ. Biến cố xảy ra rất nhanh, nhưng mọi người vẫn còn chết cứng trong cùng một dáng điệu. Chỉ thấy những thanh vang dần dà lắng đọng trên những đốm đen đang trong cơn thiêm thiếp. Người đàn ông thở mệt nhọc, nhìn phớt nghiêng, xuôi theo bậc thềm có những đường kẻ sáng và sắc. Đôi mắt mờ nhạt giữa hai hốc tối. Đến một lúc khá lâu sau, đám người mới cựa mình được, ngọ nguậy không ngớt và thốt lên những tiếng như ve kêu. Người đàn ông có mái tóc tua tủa, dài đến ngang vai, chiếc áo ngắn để lộ hai cánh tay gầy, lòng thòng. Cô gái nằm im lìm để hở những khoảng da trắng nõn. Bầu trời rút cao, mông lung. Những đốm đen dồn gần lại thành một dợn sóng, đẩy ra ngoài hành lang. Những khuôn mặt giống nhau, nhấp nhô, chen lấn; những nếp nhăn co dãn rất đều theo một nhịp trầm bổng của những âm ba đôi khi bất ưng ngưng lại, đôi khi bất ưng ào ào tuôn chảy. Đến khi người cuối cùng đứng hẳn ra ngoài hành lang thì tất cả đều im phắc, không một cử động riêng rẽ, từ từ cùng quay về phía người đàn ông và giữ nguyên như thế. oOo Người đàn ông đi lần đến bên cô gái. Những cái đầu chuyển động rất chậm, chăm chú theo những bước chân không đều, khó nhọc, hai bắp đùi luân phiên được rút lên rồi rơi xuống như hai mối dây treo bị cắt dứt hoặc như những vật mất thăng bằng bị hụt hẫng trong chân không. Đám người không một biểu lộ nhỏ, ngoài cái nhìn ở cùng một hướng. Người đàn ông vấp té khi bước được một đoạn ngắn. Đôi chân duỗi thẳng, run lên như kẻ đã nhập vào một cơn đồng thiếp. Đám đông cùng ồ lên từng chập một. Người đàn ông cố gượng dậy và với những bước cứng, gẫy, khập khễnh cho tới khi đứng gọn gàng cạnh cô gái, thì những khuôn mặt, những đôi mắt ẩn náu đầy sinh động đều dính chặt trên mái tóc, đôi vú, hai hàng đùi gập, thản nhiên giữa cái không khí dịu dàng tỏa ra bao trùm lấy cô gái. Tất cả bất động thật lâu. Ngoài trời, vài cơn gió thoang thoảng, lùa từng mảnh sương mong manh, mát rượi. Lúc cô gái tỉnh dậy đột ngột thì đám đông cũng thình lình, với một động tác đúng lúc, cùng rút vào phía trong, thu lại từng đốm và rải ra khắp nhà. Cô gái ngồi im, không một xúc cảm tưởng đâu những biến động, cơn bất tỉnh vừa rồi như cụm mây thoảng qua, đang trôi nhanh trên nền cao thăm thẳm. Người đàn ông thoắt chốc chìm trong một trạng thái lạ lùng, đôi mắt đục ẩm, trông lơ đãng ngoài bãi sương quạnh. Bỗng nhiên có tiếng nói thốt ra như từ đâu đâu. Người đàn ông ngó dáo Trang 3/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm dác, cô gái mấp máy môi: “Bình minh kia.” “Không. Hoàng hôn chứ!” “Ánh trăng đâu?” “Ái chà! Thế còn chút hạnh phúc?” “Tôi bỏ quên rồi thì phải. Ngẫm nghĩ cho cùng...” Một ngọn gió nổi lên, cuốn theo một mảng mây bụi. Cái nhỏ nhoi trước khoảng không bao la, rộng suốt. Trăng đã cao, vừa đủ để che tối hết dẫy hành lang. Đám người nhập nhòa trong bóng đêm, không một dấu vết, không một tiếng kêu, nhưng dường như vẫn hàm chứa một bí mật, một sự sống không ngừng, rắc lên từng phần hạt li ti. Người đàn ông giữ nguyên bộ điệu cũ. Cô gái như mơ màng đến một gợn ráng hồng, một buổi triều dương. Mỗi người đều có riêng một cách chờ đợi, cùng lắng vào một bề mặt im lặng. oOo Thế rồi một hồi còi tàu vọng lại, rõ và nhỏ. Đám người trở nên náo nhiệt, tiếng nói cất lên hỗn độn giữa những va chạm của hành lý, tiếng gót chân lê lệt sệt trên nền nhà tạo thành một mớ âm thanh quái dị. Cô gái vươn vai, biếng nhác, đứng lên, sát cạnh người đàn ông. Cả hai thẳng người, phóng mắt về phía một vòng nâu nhạt, hiện mù mù đằng chân trời. Ngoài hành lang tối nhờ nhờ, vừa đủ để soi thấy đám đông đang chen chúc, ló dần ra khỏi khung cửa. Tiếng còi tàu đã tắt ngấm từ lúc nào, nhưng thanh âm trong trẻo có một sức lôi cuốn kỳ diệu, như vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Gió đưa đẩy, êm ả. Trăng trắng bạch cùng với hơi nước bay. Đám người xếp thành hàng đều đặn theo một hình khối ngay chính giữa hành lang. Người đàn ông và cô gái đứng ở một đầu góc. Tất cả hướng về con đường sắt song song, trắng xóa, uốn cong đằng trước mặt. Một cảm giác len lén xâm chiếm, mang nỗi vui buồn, xao xuyến, làm thúc đẩy nơi miền đất cô tịch cái quan hoài tê tái của khách, đang sắp sửa lên đường. Con tàu lầm lì, hiện ra trong sương trắng. Tiếng còi rền sâu hút cùng với khói xám: tiếng nghiến siết trên đường sắt có mãnh lực lôi kéo đám người nhốp nhổm, muốn sớm rời bỏ sân ga. Ngoài bãi, cát và đá cuốn thành từng cơn lốc xoáy. Đất đột nhiên rạn vỡ. Những tiếng kêu thất thanh, rối loạn và mơ hồ. Con tàu điên cuồng, cố lướt nhanh qua cái khoảng chông chênh. Và khu rừng, cây cối, đường xá chừng như đã biến mất rất mau, chỉ còn lại dải sa mạc hoang vu, bất tận, nằm phơi mình, tan loãng vào màu trời. Bất ngờ, một tiếng nổ rung chuyển từ lòng đất dồn lên. Đám đông run rẩy, kinh hoàng, nhìn con tàu bị bắn tung tóe. Cơn địa chấn dữ dội, xảy ra trong chớp nhoáng. Con tàu không còn nguyên dạng, tất cả đã tiêu tan, không một bóng người, không một dấu vết của sự sống, không cả chút khả nghi của sự chết. Trong khoảng khắc, trăng vẫn rải một màu hư huyền. Và đám người đã biến hình thành một khối xám âm u. Trang 4/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Đối Thoại Chàng tì tay trên thành phà, ngó ra mặt sông đầy sóng. Gió thắt lại, đẩy đám mây lên cao. Không gian mênh mông, rộng. Nàng thu mình bên đống hành lý giữa đám người chen chúc, bất động thành những đường nét, những hình khối. Nắng kéo dài qua những ô cửa, chảy trên mái tóc, những khuôn mặt, những sắc màu lộn xộn. Chàng nói: “Nhớ lại lúc, tiếng súng nổ ròn rã.” “Quá khứ. Đến bao giờ mới nguôi ngoai... để thắp đốm hạnh phúc.” “Không có gì thật. Ngay cả khi chiến tranh tái diễn.” Nàng im lặng, ném đôi mắt trên đáy một dòng sông nhẫy bóng, cạn khô, không nước chảy, không rêu rong. Con phà nhẹ nhàng lay trong quãng không. Gió hoãn lại đôi chút khi những ranh giới của trời đất, những vết khắc của cảnh vật đột nhiên bị nhòa đi bởi một mặt phẳng xanh biếc, trong. Nàng bước chậm rãi tới bên thành phà, lắng nghe âm thanh của vật gì chạm phải cái đắm đuối của bụi sắc rung lên như một cơn địa chấn nhẹ. Chàng lơ đãng: “Những con đường, thành phố... Chiến trận làm ta mù lòa”. “Và đã chấm dứt.” “Chưa.” “Thế còn tin tức về cuộc chuyển quân?” “Nước mắt đã khô cạn. Và có điềm báo về cảnh ly tán.” “Ôi chao.” Chàng chỉ xa xa. “Em không thấy, những con đò đang trôi tới bến chim chóc.” Con phà cặp bờ, nổi lên những tiếng kêu ầm ĩ giữa đám người nhốn nháo, dồn cục bên những lườn xe, trên bàn tàu. Chàng chợt nhận ra một phần của dòng sông bị mất biến vào một nơi không thấy được. Nước đầy và rộng giữa đường ranh mà ở phía bên kia hoàn toàn trần trụi. Con phà trống dần lúc chiếc xe cuối cùng rồ máy, và đám người đang bương bả lên chiếc cầu sơn đen dẫn xuống bãi. Nàng mải đưa mắt theo con thuyền câu thả trên mặt nước ánh xanh, một ngư dân đang tung lưới, những cử động nhịp nhàng và đều đặn, thực chậm như con thuyền đang tan vào khoảng mờ nhạt. Chàng nhắc: Trang 5/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm “Lên bờ thôi. Chúng ta phải tới nơi trước lúc trời tối. Đừng dấy lên nỗi nghi hoặc khi những bất trắc...” “Không có gì... Ngoài bước phiêu dạt. Anh cứ bị ám ảnh bởi những trại tù trong rừng thẳm.” Chàng lẳng lặng: “Có hay không, cũng chỉ là chút viễn vông... Những cánh đồng như da trời.” “Ta chẳng giữ được gì, ngoài nỗi lầm than.” “Mẫu thuốc cháy, chắc hẳn.” “Ờ, nhưng anh quên... Bó truyền đơn trong giấc mơ.” “Chà, chà.” Chàng ngập ngừng một lát rồi cùng nàng băng qua thềm xi măng đi lên nhịp cầu ghép bởi những khúc ván đầy và bằng nhau. Gió quấn ở dưới chân, thổi từ những lùm cây dại. Nắng tái của buổi mai in bóng chập choạng với những tiếng chân vang mong manh. Chàng ngoái nhìn con phà nhấp nhô trên mặt sóng đã sánh lại. Con đường cong lên và những chuyến xe từng chiếc một bay vút vào cùng với những âm thanh hút dần rồi tắt. Đám người chậm chạp, lẩn vào một giải bụi. Chàng và nàng dừng ở đầu cầu giữa một không gian ngừng trôi và những sinh hoạt, chỉ một thoát thôi đã ngưng lại. Nàng bâng khuâng: “Chúng ta đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi... Mà mộng mị và tù tội... Anh còn nhớ những ngày khổ sai?” “Đừng nhắc nhở.” “Rừng ráng và sình lầy.” “Đừng khơi lên và hãy chôn vùi. Chúng ta đang đi ngược lại con đường cũ.” Chàng thoáng nhìn người kiểm soát già ngồi dựa vào hàng song sắt chắn dọc một lối đi nhỏ, khuôn mặt xạm nắng. Khúc đường rộng, vắng lặng, lác đác vài dúm người xuôi ngược, tự nhiên biến thành những hình tượng vô tri, những động tác dở dang, không thật. Rồi đột ngột, một chuỗi rền âm ỉ ở cuối đường làm sống lại những chuyển động chưa hoàn tất với những tiếng ồn ào, râm ran như ong vỡ. Chàng hốt hoảng: “Chừng như có mầm loạn.” “Ôi, tai ách.” “...Rồi mọi sự lại im vắng. Cái khoảnh khắc dễ sợ này làm ta bị thui chột mất.” “Không có con đường nào dẫn tới nơi bình an ư?” “Chúng ta cứ mãi như dòng sông không định hướng.” Trang 6/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm “Đừng nhiều lời.” Chàng kéo nàng dợm bước, nhìn những mái nghiêng không đều, những phên liếp, những quán lá mập mờ. Không gian bị đẩy lùi làm hiện ra những đám mây, cây xanh, nhà cửa. Chàng xoải nhanh, mắt đăm đăm, chậm lại. Bến phà đã bị xóa mất, chỉ còn thấy trạm kiểm soát và một vài người đứng rải rác, bất động trước dãy nhà đợi. Chàng lẩm bẩm. “Cái cảnh đời dâu bể.” ”...Thời ta yêu nhau. Con chim sơn ca cất tiếng hót. Những nụ hoa bắt đầu nỡ... Và ta hôn nhau.” “Đừng gợi lại... Thời khắc đã làm khô héo... Cái mảnh đất ôn dịch này.” Con đường tự nhiên gấp thành những nếp nhăn khi một bóng rợp bất thần quét sạch những tia nắng mảnh mai. Mặt đất hạ xuống làm cho những dãy nhà, cây cối, cảnh vật như được nâng lên. Những đường cắt mái, vách, những hình khối đồng loạt bị xô dập bởi những đợt sóng đều đặn. Con đường chìm vào một bể đáy mù mịt, chỉ còn thấy những hình người uốn cong, lẩy bẩy, đạp lên trên một khoảng trống không. Chàng và nàng kinh hoàng khi nhận ra chân tay và một phần thân mềm nhũn với những chuyển động kỳ ảo. Đám người nộm vật vờ theo cùng một kiểu cách, đôi lúc bất ưng ngưng lại, đôi lúc tưởng là những con rối ngộ nghĩnh trong một cảnh tuồng lạ... Chàng và nàng đến một lúc sinh lực đã dần cạn, thì đôi mắt cũng sẫm lại và tuột vào một bờ dốc thăm thẳm. Một sức mạnh xô hai người ngã xuống, tiếp theo đó là tiếng rít ghê người như một chuyến tàu đỗ gấp. Tất cả bị xáo trộn đến tận cùng cho tới khi, một chút sống rất yếu ngoi lên. Chàng và nàng cố gắng gượng dậy, té xuống rồi gượng dậy, mệt nhoài trên bãi đất trống. Phía trước là căn nhà dài, thấp; lố nhố ngoài hành lang, một lớp người đứng ngồi lộn xộn, hứng hết ánh sáng của ngày, và bên trong, qua khoang cửa, chỉ còn lờ mờ sáng. Một chiếc xe đậu bên đường gờ, cắt đôi khu bến, đang lao xao bởi một đám đông bu quanh. Một người lơ đứng án trước cửa và đám đông bị đẩy lùi, sấn tới theo một tốc độ đều, kéo dài dằng dai mãi cho đến một lúc bất ngờ, đám người bị rót vào và mất biến trong lòng xe. Chàng và nàng bước khấp khễnh, mắt chăm chú theo chiếc xe không người, những hàng ghế trống trơn đang ì ạch rời bến. Căn phòng đầy người và hành lý, mùi ẩm mốc bốc lên cùng với gió và bụi thốc vào gây ra đây đó một vài cử động rời rạc. Chàng đứng ở ngưỡng cửa, giữa một đám đông không hề biểu lộ một cảm xúc nhỏ, ngầm ngừ một lát rồi kéo nàng đến đứng đằng sau dãy người nối đuôi nhau đến tận sát một bức tường xây lưng chừng, phía trên bít kín bởi một khung lưới sắt, chỉ chừa một ô vuông nhỏ ở trước quầy vé. “Phải đợi thôi”. “Chừng bao lâu?” “Biết đâu được. Có thể hôm nay, ngày mai hay mãi mãi.” “Không có cách nào khác ư?” Trang 7/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm “Thật ra, chúng ta chẳng cần nôn nóng. Ở đâu cũng đầy ắp khí trời... và chúng ta chỉ có hai lá phổi.” Nàng giận dữ: “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải cất tiếng nói.” Thanh vang dội lại. Những khuôn mặt ngóng về một hướng rồi từ từ quay lại khi những âm cuối cùng chấm dứt. Không khí nằng nặng, bóng tối từ những khối hình bất động tỏa ra làm mờ những viên gạch, chân tường, những kẽ nét. Một giọng khàn, nhỏ đột ngột vang lên: “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải cất tiếng nói.” Tức thì rất nhiều giọng phụ họa, chồng chất lên nhau, được khuếch đại để chỉ còn nghe những tiếng u, a chói tai giữa đám người thất sắc, bị cuốn vào một tình huống không cưỡng nổi. Căn phòng sáng hơn một chút, lửng lơ giữa khoảng không đáy. Nâng thõng tay, tức thở. Từ bên trong phòng vé, có tiếng chân bước, và một người đàn bà đi ra, ngồi sau chiếc quầy dài, đối diện với đám đông; những khuôn mặt không ngớt động đậy trên những bờ vai, và những cánh tay, ngực, bụng cơ hồ như cứng lại. Căn phòng ồn ào từng chập một, những bàn chân chi chích nhích tới, thối lui làm cho hàng người giống con rết quằn trên bãi đất trơ tráo. Người đàn bà đứng dậy, áp vào mặt lưới: “Vé có hạn. Ưu tiên cho...” Chừng một giây trôi qua, bất thình lình đám người trở nên hỗn loạn, xô đẩy, cấu xé nhau dữ dội. Hàng người tản đều ra khắp phòng nhập vào cơn huyên náo. Chàng và nàng ngờ nghệch giữa những điệu bộ quay cuồng, những gót chân giơ lên, ấn xuống cùng một nhịp độ tạo thành một âm khan u uất. Nàng nép người vào chàng, sợ hãi: “Có thật, chúng ta không còn thấy được bình minh.” “Và những mồi lửa.” “Ở bên kia trái đất?” ”...Chỉ có tình yêu và lời báng bổ. Những chiến tích và mộ phần.” “Suỵt.” “Chúng ta vẫn tỉnh táo chứ?” “Hãy để tâm vào thực tại.” Người đàn bà đột nhiên gõ lóc cóc trên mặt quầy, và một thoáng rất nhanh, đám người bị ném về chỗ cũ. Đâu đó chỉ còn vài hơi thở dồn dập, cố nén để khỏi thoát ra nỗi ấm ức. Chàng và nàng vẫn không thể bước thêm, trong khi hàng người dồn lên, dừng lại bên quầy vé rồi lần lượt tuôn ra ngoài khung cửa. Khi những chuyến xe đồng loạt rồ máy, thì người đàn bà cũng vừa đứng dậy, tạm ngưng, ra khỏi Trang 8/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm phòng vé. Không khí dùng dằng trong một khoảng rất ngắn. Đám người mất bình tĩnh, trở nên nhốn nháo. Chàng và nàng bối rối giữa những hình ảnh đang vỡ ra. Căn phòng chừng như hơi nghiêng và những thân người lệch đi, những khuôn mặt bất thường thoắt biến dạng thành những tên hề nhố nhăng, nhảy nhót hỗn độn trong khung cảnh cùng quẫn. Một giọng trầm, không nghe rõ tiếng, làm mọi người giật mình và sững lại. Một làn hơi ngột ngạt lùa vào phòng, những bức tường căng và nức ra. Đám người dãn dần, một lớp sáng mờ bám trên quần áo, mắt mũi, làm tối thêm những hốc tối, những hố mắt, những vết khắc. Một cơn nắng bất chợt lướt qua quá mau để rơi lại những cử chỉ thảng thốt. Từ một chỗ mơ hồ nào đó, phản phất âm vang của bản đồng ca khó hiểu. Chàng và nàng đắm vào cái mông lung kỳ dị đó, có cảm giác những cánh tay, đôi chân, và một nửa thân đang bị thổi văng đi. Đám người trầm ngâm trong khoảng khắc heo hút, nhập nhòa giữa đường ranh không có; từng người, từng người, thoáng một chớp mắt đã đổi sắc thành một màu chàm xanh, đang run rẩy vì một mối đe dọa hoang đường. Âm thanh càng lúc càng lớn, xuất phát từ một nơi rất xa, là những khúc ca tuyệt cùng hóc hiểm. Đám người co giật với những cử động đồng bộ và cùng lúc, những cái miệng há hốc, mấp máy nói. Người đàn bà vẫn bặt tăm, và đám người rơi mãi, rơi mãi vào cảnh những người bị mộng du, những cử động không thể nào lường được, trượt lướt hỗn loạn trên nền nhà. Độ một khoảng rất lâu sau đó, khi những âm thanh trở nên chát chúa, những tiếng ca vỡ ra, lùng bùng rồi chấm dứt thì đám người bị rớt xuống, trên khuôn mặt nhăn nhó còn hằn những nét quái gỡ. Chàng và nàng nhợt nhạt, đứng ở sát tường, sau hàng người tuồng như vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Ngày đàn bà khép lại một khoảng mờ tối. Chàng và nàng đứng trước quầy vé, đắn đo. Căn phòng trống, không người. Đột nhiên, chàng kéo nàng, bỏ chạy hốt hoảng, bị đẩy ngược lại bởi một sức cản kỳ lạ cho đến khi rơi vào một tình thế khốn cùng, không thể nào thoát được. Mặt đất cong, sẫm nâu. Con đường bẻ góc, hai đầu tan vào một dạng như khói non. Chàng và nàng đành đứng ở giữa sân, chơi vơi trên một bề mặt đang trôi đi. Gió đưa những tàn cây xanh, loang ra thành những mảng màu đẫm hạt. Và nắng hắt lên từ lòng đất, thổi về âm điệu của quỉ, làm cuống những bước chân. Nàng quay mặt vào phòng vé, bóng tối đầy nhóc trong ô cửa, làm rung những mái hiên. Chàng bước tới, chân vừa chạm đất đã cứng đơ, không rút lên được. Dãy nhà ở hai bên khúc đường tóp lại, hắt ra những mảnh bụi mờ xám. Không gian chầm chậm xóa mất những mái nhà, lùm bụi, cạnh góc. Chàng cảm thấy ngộp thở trước một khoảng trống đang ép lại. Mặt đất bồng bềnh, thu nhỏ. Chàng và nàng hoàn toàn không còn cử động được khi toàn cảnh chìm vào một nơi không có gì cả. Trang 9/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Gặp Gỡ Ông già khuôn mặt vuông, râu tóc đã điểm bạc, kéo một hơi thuốc, nhấp một ngụm café, nhìn ra ngoài hiên vắng. “Chúng ta mới chỉ là kẻ lưu vong nửa vời... Phải vài thế hệ sau, khi rêu rong được gạn lọc và nước trong nhập vào biển cả. Một thập kỷ trôi vèo mà kẻ lang thang chưa tìm ra điểm trọ.” Chàng ngẫm nghĩ một lát: “Cũng giống như cuộc đời tự lưu đày mình của thi sĩ. Tôi vẫn tự hỏi, không biết ngôn ngữ và truyền thống có liên hệ gì với ý thức lưu vong? Chúng ta có cần hủy bỏ tiếng nói để tìm kiếm một âm thanh khác? Và như thế sẽ tự đày đi rất xa... rất xa...” Ông già lẩm bẩm: “Hãy cố gắng làm nhẹ mình đi... Khi ý thức trở thành vô nghĩa...” Mỗi âm thanh rơi xuống đang tự bôi xóa và chàng thấy ông già đang hoài công để phủ nhận mình. Sự sống mong manh, chẳng hề biến mất như khoảng khắc của một hơi thở. Mọi nẻo đường lại được mở ra, réo gọi bước chân tha hương. Triết lý nát vụn dưới bánh xe quay và con người với mớ ranh mãnh được học từ quá khứ vẫn thản nhiên tiếp nối nhau đến chỗ cuối cùng. Ông già nói, nói hoài hủy và bằng một ngôn ngữ chưa hề có, về dòng sông chẳng chảy đi đâu, những bông hoa ngộ nghĩnh được tưới bằng cả nước mắt lẫn nụ cười. Những bếp lửa cháy mãi ở một nơi không có mặt trời. Chái nhà thấp, đồ đạc mập mờ. Căn phòng méo mó, không có hình dạng như một bố cục chông chênh của bức tranh chưa thành, còn bừa bộn những vệt màu tím than. Ông già quay lại: “Bây giờ anh ra sao? “Chung qui tôi vẫn ngồi đây.” “Mọi thứ dần dần cũ đi. Phố xá đầy người mà không quen ai. Tôi có cảm tưởng như mình đang dẫm lên mảnh đất lạ. Gió mang một mùi vị khang khác. Anh không thấy hoa cũng đã đổi màu?” “Thời tiết... Ông muốn ám chỉ nỗi hồ nghi?” “Tôi chỉ tin vào cái thật có. Chúng ta cứ phiếm dụ mãi và coi nhẹ cái phong trần. Đó cũng là khởi đầu cho sự lầm lẫn... Mà này, lâu nay tôi mắc tật nói một mình, ngọng nghịu đầu Ngô mình Sở...” Chàng trầm ngâm: “Ta phải nói... hoặc là làm mất đi tình ý hoặc để nghiền nát ngôn từ. Trong đầu vốn dĩ đã chứa đầy những chuyện lộn xộn. Há miệng mắc quai, nhưng có hề gì... Cỏ hoa nào không là của trời đất. Trang 10/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Ông già lặng thinh. Nét mặt và cử chỉ chậm rãi, không thể hiện nỗi vui buồn. Đôi mắt úa héo, quanh co về một nơi không bình yên. Ông già đóng kịch để xóa đi dấu vết của chính mình. Cuộc giằng co không mệt mỏi làm mục ruỗng đời sống. Một trò chơi duy nhất với nấm mồ khi người ta chưa hiểu được cái chết. Chàng đốt một điếu thuốc, khói tuôn rơi trên thềm nhà. Ông già mấp máy nói, âm thanh lạ hoắt, ngổn ngang những cội cành như tiếng kêu mắc kẹt trong hóc đá hiểm. Ông già mộng du, lang thang trong cõi chẳng phải của mình. Và chàng muốn gõ vào một thứ dĩ vãng trần trụi, nghe lại bài ca thời du mục để mang mang nhớ ra, ngày tháng có thật. Ông già đưa những ngón tay khẳng khiu, vuốt mái tóc, mắt nheo lại: “Tại sao anh đi?” Chàng cảm thấy tê buốt như bị va bởi miểng đá nhọn. Tiếng nói đưa chàng về... Nơi góc phố hẩm, kẻ lữ khách chờ bước chân mình gõ trên lề đường vắng... Chàng xót xa: “Phải, tôi muốn nghe trái tim mình đập, nỗi xao xuyến của nhân sinh; và thử lột xác một lần nữa để hiểu hết ý nghĩa của sự tước bỏ. Chuyến phiêu lưu nào cũng đắt giá cả. Ông là người đã ném cái mộng của mình đi, còn tôi vẫn phải loay hoay trong dòng biến đổi. Tôi muốn hỏi, chẳng lẽ cái bấp bênh của lịch sử cũng không đáng bận tâm sao? “Tôi như kẻ mục đồng. Anh uống nhằm rượu độc rồi.” Ông già nhìn quanh. Căn nhà ọp ẹp, ẩn một chút sương ẩm, mang cái vẻ tạm bợ với những đường nét hư thực. Một chiếc giường kê ở góc cùng, khuất sau kệ sách. Ba chiếc ghế mây rải quanh chiếc bàn nhỏ chiếm hết mặt bằng của căn phòng, chỉ chừa được một lối đi ngắn, rộng không đầy nửa thước. Tường nhà cũ, nứt thành những lằn dài ngoằn ngoèo. Mái tôn móp méo, soi xuống những ô nắng lốm đốm. Chàng ném tàn thuốc ra khoảng sân hẹp, nghe hơi gió dấy lên... Đột nhiên chàng có cảm giác bị cuốn đi bởi một lực hút kỳ dị. Mặt đất chao nghiêng, dợn sóng. Khay nước, trên bàn bay lên giá sách. Ông già cầm ly càfé buột tay rơi xuống. Những mảnh chai vỡ, tan vào dòng nước nâu nhạt, len lỏi qua bậc thềm, ra con ngõ rồi phủ lên toàn cảnh vật một màu xam xám. Cùng lúc chàng nhận ra, bức tường trong suốt. Ông già, đôi mắt lạc thần, trân trối. Những âm thanh rì rầm đâu đó như chuyển động của cơn lốc xoáy. Chàng đứng dây, lảo đảo và ngã nhoài trên đất. oOo Chàng tỉnh dậy. Đầu óc ngỡ ngàng về cuộc gặp gỡ bí hiểm. Chàng không thể quyết đoán được, đó là giấc mơ hay câu chuyện thực. Có thể chỉ là một hoạt cảnh của một dọc dài những suy nghĩ hoặc là một mảnh nào đó của đời chàng. Chàng váng người trong nỗi dày vò về quãng đường chàng sẽ bước chân lên. Ông già vẫn ngồi đó, câm lặng và mờ nhạt như bức tượng bằng sương. Chàng muốn sờ mó chút hoang mang và trong khoảng khắc, chàng không tin đôi mắt mình sẽ cho chàng cái nhìn chân xác về thế giới hiện thực. Chàng cảm thấy trong người không còn chút nội lực nào khả dĩ có thể nhấc một bàn chân lên, xê dịch đến chỗ khác trên mặt đất. Sự suy thoái khêu gợi một ý niệm có thật về nỗi thất vọng và đơn độc trong một hành trình không biết Trang 11/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm trước. Chàng lẩm bẩm: “Mỗi người phải tự tìm lấy câu trả lời. Đời sống... chẳng thể đơn giản.” Chàng chợt nghĩ đến cha mình, một sáng sớm cuối mùa đông, tin đưa về đã chết trong một trại tù ngoài biên giới. Mẹ chàng trong cái lầm lộn của tuổi già vẫn tin người chồng của mình mỗi đêm đều về rất khuya, và sáng lại ra đi rất sớm vì chiến trận chẳng chịu ngừng. Bà thường ngồi kể về những cuộc hành quân không mệt mỏi trong rừng rậm mà ở mỗi gốc cây, mỗi bụi rậm đều có thể là nơi ẩm núp của quân thù; kể về những chiến công và cả những chiến bại của chồng mình thời trẻ tuổi và nguyền rủa loạn quân đã đưa đất nước đến cảnh nồi da. Rồi một hôm, có lẽ chán nản với những câu chuyện cứ lập lại và có thể cha chàng đã về thật để rủ người bạn đời tham dự vào một chuyến đi không bao giờ trở lại. Bà đã đi một mình trong đêm, vội vã, không kịp trang điểm để đẹp như một hoàng hậu. Trong phòng, nơi chiếc tủ chứa đầy những loại nước hoa, phấn sáp và những kiểu quần áo đã rất xưa, còn thơm mùi long não. Chàng nhìn mẹ chàng nằm tiều tụy và bất động, nhìn những đồ vật đã được chuẩn bị rất lâu cho một giờ cuối cùng, lòng se lại. Sắc đẹp và mộng mị cũng chứa đầy mầm phản bội. Bà chẳng để lại cho chàng điều gì ngoài đổ nát và băng giá. Không chịu nổi nỗi ray rứt và ám ảnh, chàng đành phải bán căn nhà đã cho chàng bao nhiêu nguồn vui, mong trút bỏ cái ký ức nặng nề mà mỗi đêm cứ đánh thức chàng dậy, dẫn chàng ngược về sống lại những mảnh đời của cha ông cách xa hàng thế kỷ. oOo Thục không nhận được tin tức gì của Thưởng, ngoài dòng chữ phong kín: “Anh đi vắng vài ngày. Thưởng.”, qua đường Bưu điện. Nàng dò hỏi những người bạn Thưởng, cũng không ai biết chàng ở đâu. Nàng còn lo hơn khi nghe Mẫn bị bắt. Nàng bỏ công mò mẫm theo những địa chỉ nàng mang máng nhớ ra, nhưng chỉ nhận được những ánh mắt tò mò. Chàng vẫn biệt tăm. Có thể chàng đã đi khỏi thành phố này, ở một nơi rất xa. Một nhà tù hay một miền đất hẻo lánh. Chàng vẫn thường mong sống trên một hòn đảo vô danh, với mối tình của cô gái thổ dân, lánh xa những phiền toái, nghe sóng vỗ kể về những số phần phiêu bạt. Chàng nằm mơ thấy bầy sư tử bên bờ biển Phi Châu, mặc cho cảnh đời man dã quyến rũ tâm hồn mình. Đời sống chàng đầy rẫy bí ẩn mà nàng không hiểu nổi. Thưởng đối với nàng nhiều lúc cũng thờ ơ như đối với bản thân chàng. Chẳng thể nào nàng tìm được bình yên khi biết chàng cứ mãi cột buộc chằng chịt những điều bất thường. Trong cử chỉ dịu dàng của chàng có điều gì rời rạc. Nàng vẫn khóc thầm sau mỗi lần gặp gỡ vì biết rằng vết thương của chàng càng ngày càng nặng. Chàng tự đẩy mình vào góc kẹt, làm trầm trọng đến cả nỗi viển vông. Chàng vui thú với cô độc và coi như giấc mộng đẹp làm lộng lẫy ưu phiền. Thục ngã bịnh, một căn bình kỳ lạ. Nàng giả vờ sống cũng như giả vờ chết. Nàng không còn nhận ra nổi con đường nàng đang đi, căn nhà nơi nàng ở, và những người thân chập chờn như chiếc bóng quẩn quanh làm bân rộn đời nàng. Chỉ trong đêm tối nàng mới nhận ra được nhan sắc của mình. Mặt trời làm nàng đui mù. Những đóa hoa ngâu mang mùi chua chát. Nàng phải đóng chặt cửa phòng để những chiếc ly khỏi tuột khi chạm tay đến, thấy lại thân thể mình và nằm mơ với tình yêu hồi sinh trong hầm vắng. Nàng đi lang thang trong căn nhà rộng thênh thang mỗi đêm, ngạc nhiên về sự vắng vẻ và dịu mát. Nàng ăn uống, tắm rửa và hát, ngợi ca về Trang 12/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm những mối tình của hàng ngàn măn trước. Nàng đánh mất trí nhớ hay ký ức đang đẩy nàng ngược về với ngọn nguồn? Nàng đã xẩy chân hay cảm xúc ứ tràn làm nàng bị trơn trợt trên vũng lầy thực tế? Nàng nghĩ dến chàng đằm thắm hơn, nhưng là một Thưởng đã bị tước bỏ hết những kinh nghiệm quái gở, chỉ còn lại nét đơn giản, trẻ trung. Chàng và nàng rong chơi qua những đồng cỏ núi đồi hoặc một cảnh chùa cheo leo trong sương. Những buổi chiều bơi thuyền lênh đênh trên sông đào; tiếng cười, tiếng chim kêu, tiếng chèo bì bõm lan man thành giải sóng gợn. Tình yêu đã làm sạch rêu rong, cháy hết rơm rạ và tro than là dấu vết vĩnh cửu. Rồi nàng vẽ chàng thành nhiều hình dạng. Những cánh tay dài ngoằng, những bàn chân to, bè ra và cho chàng những khuôn mặt đủ kiểu của phường tuồng. Chàng là tập hợp của mọi giai cấp ở từng thời kỳ. Trò chơi kéo dài vô tận đã làm cho nàng quên đi một Thưởng có thật ở ngoài đời. Đến một lúc, nàng chẳng còn nhớ đến cả tên chàng. Bóng dáng chàng phai dần đã làm lành nỗi thương nhớ nhưng lại làm nàng sa vào tình trạng lẫn lộn. Những chiếc mặt nạ chồng chất trong ký ức nàng chẳng khắc họa đường nét rõ rệt nào ngoài sự buồn cười. Nàng tâm sự và đùa bỡn với những hình nộm. Nàng cứ lấn sâu vào thế giới giả trang, đánh mất cá tính, xáo trộn nếp sinh hoạt và không biết mình là ai. Nàng quên cả chính nàng. Nàng ngủ suốt ngày, không cần biết đến những lo lắng, bàn tán của mọi người. Và ban đêm thức dậy, bình thường như thời khắc được hoán đổi. Cha mẹ nàng thương con, bỏ ngoài tai những dị nghị, chỉ cầu xin con mình tai qua nạn khỏi, vì ngay cả thày thuốc cũng không tìm ra bằng chứng của bệnh lý. Nàng sống đoạn tuyệt với thực tại. Thời gian bồng bềnh trôi, không có ai ngay cả Thục bận tâm tới sự vắng mặt của Thưởng, thử tính xem chàng đã đi mấy ngày, mấy tuần, mấy tháng. Một buổi tối, khi thức dậy, trang điểm xong, nàng ra khỏi phòng. Dưới nhà trống trơn, cha mẹ nàng đã lên lầu nghỉ, mấy đứa em còn đi chơi khuya. Nàng bật đèn, đi quanh, nhìn ngắm những giá sách, những cổ vật trưng bày trong tủ kính, những bức hình treo tường và như có một tia sáng trong trẻo soi rọi tâm hồn nàng. Nàng nhớ những ngày còn đi học, tươi tắn trong chiếc áo dài, quấn quít ước mơ; nhớ đến cha mẹ nàng, đã già, quẩn quanh với u buồn vì tương lai mờ nhạt của đàn con. Nàng chợt nghĩ tới chàng với tất cả nỗi xao xuyến của một mối tình đã được đánh thức. Nàng nhẩm lại dòng chữ chàng để lại, những âu lo và băn khoăn vẫn nguyên, nỗi nhớ nhung não người. Nàng dẫn xe ra, rồ ga và lao đi. Phố, người tràn đầy một thứ ánh sáng nhức mắt. Nhà cửa, cột điện ngả nghiêng, mặt đường bóng nhẫy, lượn sóng và trơn trượt. Tiếng kêu la, sợ hãi từ những khối đen càng lúc càng dầy thêm, tràn xuống đường. Nàng run lên, tuyệt vọng. Và rồi như những lằn chớp bổ xuống theo hình đan lưới, nàng bay ra khỏi xe, chỉ còn kịp nghe những âm thanh quái đản phát ra từ trên không. Trang 13/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Lời Của Quá Khứ Chàng dẫm lên cỏ khô, lênh đênh như cánh chim điêu linh. Trong đêm, chàng thấy những tấm ván rung lên. Mối mọt ăn rỗ chân tường và mái vách chỉ còn là khoảng trống không, gió lùa vào một chút rét mướt. Chàng co quắt, bắt gặp đâu đó khoảng khắc của thơ ấu. Con đê cao, bình nguyên và núi rừng chập chùng. Thấp thoáng hoàng hôn cuộn thành mùa hội trẩy. Những tấm áo hoa bay trong sương xuân, dịu thơm mùi đất ải. Chàng man mác buồn... Như đứa trẻ thơ dõi theo cánh chuồn chuồn và mơ tới cảnh người cổ tích. Chàng âu sầu như tiếng kêu tan tác làm rướm nát tâm hồn chàng. Đôi mắt chàng nhức buốt. Trong nỗi khắc khoải, chập chờn chuyến xe nhọc nhằn của quá khứ. Chàng thấy, dường như chiến tranh lại bộc phát. Những chàng trai ra đi, trùng trùng điệp điệp. Những chiến khu được thành lập trong rừng sâu. Những kẻ phản động mưu toan tìm kiếm vinh danh. Và theo những bước chân đi vào lửa đạn, chàng ném hận thù và nước mắt vào hố thẳm, nhận lấy tai ương để cùng người tình tìm về nơi bình yên. Chàng biết, nàng đang trở về sau cuộc hành hương. Rằng hôm qua, nàng còn chải tóc và hong khô đôi môi trong gió ấm. Và không có gì đẹp hơn, nụ hôn nàng trong đêm ngọt như mật ong. Chàng thức ngủ từng hồi, tưởng nắng trời làm hoen ố mặt đất. Âm vang bồng bềnh, như tiếng rơi của cô liêu. Như chiếc bong bóng thổi ra và vỡ toang trong không. Như lời âu ca hồn nhiên trong gió sớm. Chàng bước ra từ hầm lửa, nghe nỗi thinh lặng như giòng sông dạt trôi về muôn hướng. Và năm tháng, như chuyện ngẫu nhiên tình cờ. Chàng buâng khuâng trong tiếng reo ngân, đang run lên nốt đàn trầm: “Có lẽ, con thuyền chẳng kịp tới bến sông đâu nhỉ?” “Chắc hẳn.” “Và trên núi cao, bình minh...” “Chúng ta đã mất khá nhiều hơi sức...” “Lũ cỏ dại đã phủ xanh mùa màng. Và ánh trăng đang làm ngập lụt nước mắt.” “Có bao giờ và bao đời, mỗi khoảng khắc trong trái tim thanh xuân, tiếng đập của cô tịch...” Những thanh âm cứ thế, nhẹ nhàng rơi, như chiếc lá trong biển chiều biếc. Tiếng nói, ôi chao, chàng tưởng là những bi kịch dang dở, khép mở lại cuộc tồn vong. Chàng tới lui trong cõi chật hẹp của chiều ngày, thì thầm với vô vọng. Chàng nghe tiếng thở dài của cỏ cây, thấy lũ kiến đục khoét cơ thể, những trái cây mang đầy độc tố, những nụ hoa nhả ra mùi hương mê. Chàng ngã trên ruộng ngàn, loáng thoáng hoa đèn và phố phường... Người đàn ông vỗ vai chàng: “Thế còn câu chuyện mùa xuân?” “Quái.” Trang 14/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm ”... Người ngồi bên sông kể về thời dựng nước, những cánh chim bỏ ngàn.” “Những đứa con xuống biển.” “Cảnh phân ly đã có từ thời huyền thoại.” “Chẳng lẽ.” “Cuộc ra đi là mãi mãi, như con nước xuôi. Mùa xuân năm ấy, những đứa con cam đảm, vượt qua đầm lầy, sông bãi, tìm đường ra biển, hiện thực lời nguyền đã nằm trong sách sử.” “Hà... Hà...” “Mùa xuân năm ấy có nguyệt thực và đêm tối kéo dài bất tận... Những giấc mơ vỡ tan và chia lìa...” “Nhưng.” “Biển cả đã gột rửa quá khứ. Và hỡi những cánh chim phiêu lưu, đi tìm quê hương, cứ bay đi, bay mãi... Bình minh và biển mẹ còn đợi chờ.” “Này, ông không đùa chứ.” Chàng quay lại, người đàn ông đã nhập thành một áng mây trôi. Chàng gượng dậy, hít thở không khí man mác của đêm xanh. Trong chàng xây xát những vết thương. Bên ngoài, con đường đẫm trăng, long lanh chảy. Nhà, đá núi đổ xuống, mang hình dạng loại bò sát, cựa mình trong sương. Bao quanh là biển hoang dã và tiếng ru của nghìn trùng. Chàng đánh mất cảm giác về sự tồn tại. Chàng bay lên. Trong cơn lãng du, chàng thấy đám lưu dân rách rưới, chập choạng bước chân ở khoảng cùng trời cuối đất. Vài con đường ngoằn ngoèo, những bờ tường còn nồng mùi vôi mới giữa đám cư dân nửa quê nửa tỉnh, bị trôi nổi theo cơn thất tán. Những ngôi nhà được góp nhặt bởi mảnh vụn của nền văn minh xa xưa còn vương vấn nét khả nghi của những chuyến đi phiêu lưu. Những kiến trúc khắc họa nỗi ray rứt mong manh. Đời sống trầm trầm giữa địa thế chẳng thể định hướng. Như cánh chim bay, thấp thoáng những tin thư gửi vào vô định. Như sương lam chướng khí, thấm trong hơi thở, làm mù mờ thứ không khí hoang sơ. Họ trồng cây trên mảnh đất khô hạn và tìm kiếm mưu sinh trong lòng biển. Và mỗi chiều về, vài con thuyền ghé bến, đổi chác thực phẩm như những thời ngôn ngữ chưa bật thành tiếng nói. Trong cơn huyễn mộng, chàng lẩm bẩm: “Lời của quá khứ.” Chàng đứng dậy, xốc áo. Chàng đi tìm chàng. Chàng không quên khép cửa, cánh cửa của hư không. Chàng thất lạc tới một ngôi nhà hoang phế. Xung quanh đầy cỏ dại. Chàng đẩy cửa vào. Căn phòng lờ mờ màu tím than. Một chiếc bàn, vài chiếc ghế và một kệ sách đầy bụi vẩn. Chàng giở ra một trang sách, những nét chữ ngoằn ngoèo nổi lên rồi bay ra. Chàng lẩn thẩn, lần theo những trang giấy đã ố vàng, nhẩm lại năm tháng, thử tìm ra ngày mình chào đời. Chàng bị rơi vào bẫy sập, giữa dấu mốc thời gian. Chàng bị du vào tình trạng lưỡng nan, bị cuốn theo những thời đại hưng phế, những bi và hài kịch của thứ đời sống đã chìm trong bụi bậm... Chàng bị hất Trang 15/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm ngược về thời của những miếu đền và cổ tự. Chàng gấp sách lại, thấy choáng váng vì mùi ẩm mốc của thứ hoàng hôn bị giam nhốt và bất động. Chàng nghe văng vẳng tiếng cười đùa của đôi trai gái trong cơn huyên náo của tình yêu. Như tiếng reo ca của dục lạc, tiếng nước chảy trong chiều hè. Chàng giơ tay bắt lấy chút quá khứ loãng tan. Và dòng sông nước mắt đang đẩy con đò tới bến hoang vắng. Chàng vỗ trán, trong khoảng khắc rất nhanh của trí nhớ. Chiếc tủ thờ, bức tranh xưa và cánh cửa sổ mở, thoang thoảng mùi hương thiên lý. Một chiếc bình cổ cắm một bông hoa xanh. Những biến cố kỳ quặc làm chàng kinh hãi. Căn nhà lung lay trong gió. Những ngăn sách rã ra khi chàng đụng đến. Bình nước tuột khỏi tay, tan biến trong nền gạch. Chiếc máy chữ tự động gõ những tiếng lọc cọc. Cùng lúc, có tiếng chân bước của rất nhiều người. Chàng nhận ra khuôn mặt những thế hệ của thời xa vắng, lẫn lộn và mờ nhạt. Sinh hoạt lặng câm và hôn ám dẫn chàng bước vào ngưỡng của luân lạc. Chàng, như đồ vật, như chiếc bóng, đang hóa thành bụi. Ngôi nhà mất tăm dấu vết, như ý niệm trong thoáng chốc nảy sinh nơi tâm trí chàng. Trước mắt vẫn chỉ là ranh núi và lùm bụi hiểm hóc. Chàng loay hoay, tìm kiếm điều chẳng thể tìm kiếm. Thế giới thực và giả lẫn lộn trong chàng. Chàng đã tới cuối đường, con đường cụt. Chàng buông trôi ký ức, thèm nhớ một mối tình... Chàng vẽ nàng trong không, ngồi ngả người trên thềm đá, mái tóc trôi theo gió và mắt môi, đường nét là nguồn cảm lãng mạn. Chàng đội cho nàng vòng gai và dắt nàng lách qua khung cửa hẹp. Chàng nguyền rủa mồi lửa đã làm tiêu hao rơm rác. Chàng bôi xóa giấc mơ cho thành hiện thực và thực tại mang đầy nỗi giận ghét. Chàng tự đầy đọa mình trong cơn hoài nhớ... về một ngày sinh ra nơi ổ rơm. Chàng lẩm bẩm: “Lời của quá khứ.” Chàng đứng dậy, xốc áo. Chàng đi tìm chàng. Chàng là ai trong cơn phiêu hốt, như chiếc lá chảy trôi trong phiêu linh. Như chút nắng mai hay chiều hôm, hiện tắt trong chớp mắt. Mọi cuộc đời cũng chỉ là những trò chơi vô nghĩa. Đừng tin điều gì về chàng. Hỡi, những kẻ có mặt trên thế gian, hãy gầy lại đốm lửa nghi hoặc. Trang 16/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Ly Hương Phúc ngồi đong đưa trên nhánh cây. Đám người nối đuôi nhau bên trong những lối đi hẹp bằng khung gỗ, đằng sau mỗi vòi nước. Nắng đã lên cao, phà xuống những hơi nóng. Phía trước, đất thoải xuống làm thành giòng suối cạn. Bên trái là khoảng đất rộng, đầy kín những sô nước sóng sánh. Từng cặp thùng can đủ loại bay theo đoàn người chen chúc qua con ngõ lầy lội; mất và hiện theo cùng một nhịp độ. Những bước chân lẹp nhẹp cùng với tiếng ồn ào phớt qua từng chập một. Đám người vẫn bất động thành từng khối. Phúc nhẩy xuống, đứng lẫn vào những thân người cứng đơ. Màu sắc đọng cùng với độ nóng ấm mung lung của nắng và hơi nước hắt lên, làm cho một khoảng chật chội bỗng đầy ắp một sức sống bị ép lại rồi bung ra. Đám người chuyển dần về một phía, tiếng râm ram nổi lên, cùng lúc một lực hút đẩy làm chập choạng những bước chân. Đột nhiên một sức gió cuốn, rẽ đôi đám người, những can nước biến mất từ từ cho đến khi đám người nhập lại, dính khắng với nhau. Những xê dịch gián đoạn từng hồi. Đám người dúm dó, cố thoát ra khỏi trạng thái nghiêng ngả thất thường đã kéo dài khá lâu. Cơn mệt mỏi làm phai dần màu sắc và nắng đổ xuống gay gắt đến nỗi làm bẹp dí khối hình trên bề mặt lờ mờ trắng. Phúc vấp ngã, nước văng đổ lênh láng, thấm rút rất nhanh trên đất. Chàng gượng dậy rồi lại té xuống, nghe một phần thân ê ẩm; Chàng hiểu rằng sức khỏe đang suy thoái, cánh chim chẳng còn đủ hơi bay và tâm hồn như chiếc lá úa. Chàng lê tới, ngồi dựa vào một mô đất. Hai chiếc thùng sút quai, nằm lăn lóc trên bờ dốc. Quần áo lấm lem, ướt nhẹt, tóc bám bụi, lòa xòa. Chàng thở dài, không nhận ra bộ dạng của mình. Hình ảnh của ký ức phai dần và quanh chàng, nơi này như một thị trấn nhỏ được tụ tập bởi những kẻ trôi dạt từ tứ xứ. Chẳng ai rảnh thì giờ bỏ công đi tìm nguồn tộc, cái gốc gác mơ hồ từng làm mòn mỏi loài gậm nhắm. Họ vội vã quen nhau, chia sẻ những tâm tư khúc mắc và bận tâm thương xót và lo lắng cho số phận của mình. Mỗi người đều mang lấy nỗi cô đơn và nuôi dưỡng dần lòng ích kỷ. Chàng bước đi như kẻ thất thần. Quang cảnh nhẩy múa cuốn chàng vào cơn biến hóa. Chàng, một thân gỗ mục, bị nát vụn trong cơn lốc xoáy, và băn khoăn sao mình cứ quay quắt trong chốn bụi hồng. Chàng về đến nhà, đã thấy Trúc ngồi đợi trên băng ghế. Nàng mặc bộ bà ba màu vàng nhạt như tơ nắng. Lòng chàng rung nhẹ. Chàng nhìn lại mình, tàn tạ như con ma lem. “Trúc tới lâu chưa?” “Cũng khá.” Trúc trả lời rồi bật cười?” “Anh mới đi...săn ếch?” “Cái thùng bể. Trúc đợi tôi một lát nhé.” “Vâng.” Trang 17/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Trúc nhìn lơ đãng lên đồi. Đêm chừng như vẫn ẩn náu đâu đó, nơi lùm cây hốc đá. Hương của cỏ và đất núi còn mang mùi ẩm mốc. Phấn sáp của ngày nồng nàn. Đầu óc nàng ngơ ngẩn và chẳng nghĩ được gì. Lòng nàng như con thuyền trôi, không chèo lái. Nỗi buồn đậm lạt theo nắng mưa. Mỗi ngày ngồi đếm những cơn nóng nung người và thấm thía, nàng không có may mắn bắt được mảnh ván trong cơn biển dậy. Phúc mang nước ra, mặt tươi tỉnh. “Lâu quá không gặp Trúc.” “Em cũng bận... bận không biết làm gì mỗi ngày.” Cả hai cùng cười. Phúc nói: “Tôi tính ghé thăm Trúc, nhưng sợ không biết Trúc còn nhớ không?” “Anh nói quá, làm như em mất trí.” “Ai lại đùa bỡn đến thế. Trúc uống nước đi.” Chàng nhìn Trúc. Nàng đẹp, đôi mắt vẫn còn ánh lên nét lãng mạn của một thời, khơi cho chàng chút hơi ấm. Một nỗi buồn nhẹ vắt ngang như giải sương sớm. Nhan sắc mộng mị, chàng chắc lưỡi, vậy sao đời nàng lại chẳng có hạnh phúc nhỉ? Trúc hỏi: “Hồ sơ của anh tới đâu rồi?” “Tôi cũng chẳng để ý. Họ trả mình về cố hương là cùng. Dù sao cũng được lênh đênh trên biển Đông. Nhiều lúc, tôi thất thường, không còn biết mình là ai nữa.” Nàng chép miệng: “Anh còn vậy, huống chi em... en muốn hỏi anh một điều.” “Vâng, Trúc cứ tự nhiên.” “Anh có biết nhiều về Thưởng?” Phúc trầm ngâm. Đã có cả khoảng thời gian vào đời, chàng không gặp Thưởng. Mỗi người bị cuốn theo những ngã rẽ khác nhau. Chàng như cơn gió thoảng, rày đây mai đó, lấy nắng ấm và bụi đường làm chốn nương thân. Còn Thưởng, lao đầu vào cơn lốc xoáy để tìm kiếm lẽ công chính và thảm bại như một nhân vật bi kịch. Bây giờ, Thưởng lạ lùng và kỳ dị đến nỗi, chàng tưởng rằng người bạn năm nào mới trở về từ địa ngục. Không có thứ nước mầu nhiệm làm trong được đôi mắt đã nhuốm bụi trần tục. Không có hoàng hôn và cũng chẳng có bình minh nơi tâm hồn đã bị dày xéo. Chàng nhìn Trúc: “Tôi cũng chỉ biết Thưởng thời còn đi học. Sau dó mỗi người một ngả. Đời sống và cái nhìn đã khác. Có điều là tôi không đủ thăng trầm để hiểu Thưởng. Đôi lần, tôi tưởng đã mò mẫn tới được bậc cửa của ngôi nhà bí hiểm, nhưng rồi cũng bị đá lăn ra ngoài.” Trang 18/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm “Anh nói tưởng như vùng cấm địa.” “Tôi lười biếng và ngại những vấn đề hóc búa. Thảnh thơi được chừng nào hay chừng ấy... Cuộc đời chỉ toàn những cảnh dở dang. Trúc cười. Phúc đơn giản và bình dị. Tất cả những rắc rối của ký ức, đối với chàng chẳng mang ý nghĩa nào khác, ngoài một điều, hãy cứ sống và thở, ăn và nghỉ, nhịp nhàng với sáng và tối. Những lo nghĩ chỉ làm già người và không thể giúp bông hoa chậm tàn thêm một khắc.” ”... Cứ thử gõ cửa?” “Có ích gì. Không ai mò được đầu mối của cuộc tỉnh điên... Đôi khi chúng ta lầm mình, lầm người cả.” “Nói như anh thì thiên hạ sự cũng chỉ là việc của ngụ ngôn thôi ư.” Phúc châm điếu thuốc, nheo mắt. “Tôi vẫn thích đứng ở xa... Đó chỉ là những chuyện dông dài, hơi đâu mà héo hắt mãi...” Trúc hờ hững như đoán trước cánh cửa sẽ khép. Chẳng có âm vang nào phát ra từ bên trong ngôi nhà. Phiến đá đã chặn mất lối, làm thất vọng kẻ quay về. Nàng không còn cách nào lần ra dấu vết Thưởng. Nàng có cảm giác, Thưởng lúc nào cũng cố gắng để tự chôn mình đi. Tình yêu có lẽ sẽ làm chàng thức dậy... và phẫn nộ. Nàng dằng xé tâm hồn mình xem có còn đủ phiêu lưu và lãng mạn để sống với mối tình quá thì? Nàng vừa nuôi dưỡng vừa quây kín lại giữa ngày tháng câm nín. Phúc nói. “Có lúc nào, Trúc ngồi nhớ lại thời còn trẻ?” “Em không muốn nó trở lại... thì nhớ làm gì.” Trúc lặng thinh, nghe xôn xao một chút mây xua. Ánh sáng của đời phồn hoa đã tắt hay không còn thuộc về nàng nữa. Mỗi người rồi cũng phải tẽ nhánh, chia tay. Nàng ngậm ngùi và biết đâu sẽ không bao giờ gặp Phúc. Nàng thấy cay cay nơi mắt. Nàng không nghĩ được gì thêm, ngoài một điều, dường như những người đi xa đều có dư nước mắt. Trúc về. Phúc nhìn theo dáng mềm mại của nàng. Trúc vẫn còn quyến rũ như ngày nào, mặc áo dài, đi trong chiều Saigòn. Nàng mong manh và đang tan thành nắng. oOo Thưởng trầm ngâm. Một cánh chim vút bay. Đất mát làm chàng gai người. Chàng thèm tới một mái tranh, vài lượn khói và mở cánh cửa lỏng lẻo. Thôn vắng, đầy bụi trăng. Chàng lững thững trên bậc thềm. Bóng tối rình rập trong cội cây. Ngày, hay đêm thâu? Sóng dâng lên lời rì rầm, mang chàng trở về một góc phố, một bến sông nơi ấp ủ những cuộc đời lam lũ. Chàng loay hoay một mình với nỗi cô quạnh và xung quanh, những đôi mắt tinh quái nhìn chàng như kẻ dị hình. Chàng lang thang, đá chiếc lon không kêu lóc cóc, gõ bước chân trên nền đường và tưởng có tiếng cười phát ra từ lòng đất. Cơn sốt đưa chàng lênh đênh mãi. Trang 19/51 http://motsach.info
- Lời Của Quá Khứ Khế Iêm Nhập nhờ chiều, loáng thoáng những bảng hiệu, những sinh hoạt vỡ vụn, nói với chàng về một đời sống đã bị giật lùi. Chàng không tìm ra địa chỉ của đời mình và ngơ ngác... nghe một dòng nhạc mênh mông. Chàng choáng váng, tạt vào một quán nhỏ. Tiếng hát mung lung, nương theo những cung bậc hỗn độn. Thấp thoáng, nơi quầy hàng, một khuôn mặt quen quen, mái tóc che nghiêng, chảy mướt qua ánh đèn màu. Chàng chập chờn nhớ. Ký ức trôi, với năm tháng cũ kỹ, những quá khứ rêu phong. Chàng gọi ly rượu, đánh thức chút tham sinh, nghe đầu lưỡi tê cứng và nỗi buồn như phấn sáp hóa trang trong đêm tối. Quán vắng, một phần chìm trong khoảng mờ bụi. Cô gái ngước nhìn chàng, ánh mắt như màu rượu sủi, nửa ngạc nhiên, nửa ngỡ ngàng. Chàng soi thấy gió chiều trong đáy cốc, vẩn vơ. Trí não mong manh không gợi tới một bến bờ nào. Chàng quên. Một quãng đời đã mất dấu và chàng hoài nghi cả hơi thở đã cho chàng sự sống. Ngày căng thành thảm sương. Cô gái tới bên chàng. “Anh Thưởng.” ”... Phải Quỳnh không?” “Vâng.” Cô gái cười ròn rã. Tiếng cười vang trên thành ly, vỡ trong không khí ẩm sắc. Chàng ngắm Quỳnh và tưởng tới vẻ đẹp của một loài hoa. Quỳnh của những ngày vui qua mau, những hội hè đình đám, những chàng trai bất cần đời. Quỳnh của thời loạn lạc. Nàng kéo ghế, ngồi cạnh chàng: “Anh tới chậm quá.” “Tôi đi lạc.” “Lạc gì mà khôn thế. Lạc tới bờ tự do.” “Còn Quỳnh?” “Em theo chồng là nhân viên tòa Sứ ở đây. Sau chiến tranh, chàng về nước. Được ít lâu, nghe tin chàng mất.” “Quỳnh không về?” “Ôi, cái xứ chán phèo. Chỉ toàn tai ương và đói kém.” “Cũng lạ nhỉ. Có kẻ quên được nơi mình đã sinh ra.” “Anh ngạc nhiên?” “Tôi cứ nghĩ chẳng ai rũ bỏ được quá khứ.” “Anh còn làm thi sĩ?” “Trước kia.” Trang 20/51 http://motsach.info
![](images/graphics/blank.gif)
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Những khu resort có bể bơi đẹp nhất
9 p |
131 |
16
-
Mẹ yêu ơi, con xin lỗi
7 p |
173 |
13
-
Manchester không chỉ là thành phố của bóng đá…
4 p |
91 |
12
-
Những khu resort có bể bơi đẹp nhất
10 p |
95 |
11
-
Vẻ đẹp dãy Trinity Alps
5 p |
62 |
8
-
Những điểm du lịch thám hiểm lý tưởng nhất 2011 (phần 1)
5 p |
101 |
7
-
Câu chuyện về hôm qua, hôm nay và ngày mai
3 p |
97 |
5
-
Khu Vườn Quái Vật Từ Thế Kỷ 16
10 p |
85 |
5
-
Bước ra từ bóng tối hôm qua
3 p |
69 |
5
-
Chuyện của Mưa
15 p |
74 |
4
-
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt mỹ lâu đài Leeds của nước Anh
3 p |
86 |
4
-
ĐIỀU GIAN DỐI NGỌT NGÀO CỦA BA!
5 p |
57 |
3
-
Truyện ngắn Chuyện của Mưa
10 p |
67 |
3
-
Để quá khứ ngủ quên - Kì 1
11 p |
59 |
3
-
Lẻ loi rừng táo dại cuối cùng trên thế giới
5 p |
59 |
2
-
Tạm Biệt Anh – Quá Khứ Buồn Của Em
2 p |
71 |
2
-
Anh của những ngày đã qua
4 p |
67 |
2
![](images/icons/closefanbox.gif)
![](images/icons/closefanbox.gif)
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn
![](https://tailieu.vn/static/b2013az/templates/version1/default/js/fancybox2/source/ajax_loader.gif)