YOMEDIA
ADSENSE
Love diary
37
lượt xem 1
download
lượt xem 1
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Ngày… tháng… năm… Gần đây tôi luôn bị thôi thúc bởi ý niệm mình là một đứa cô đơn. Tôi – Giới tính nữ – hai mươi tư tuổi – công ăn việc làm ổn định – độc thân. Giữa những gạch nối dài lằng nhằng kia, tôi tìm thấy sự thật đau khổ được in đậm bởi từ “độc thân”.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Love diary
- Love diary Ngày… tháng… năm… Gần đây tôi luôn bị thôi thúc bởi ý niệm mình là một đứa cô đơn. Tôi – Giới tính nữ – hai mươi tư tuổi – công ăn việc làm ổn định – độc thân. Giữa những gạch nối dài lằng nhằng kia, tôi tìm thấy sự thật đau khổ được in đậm bởi từ “độc thân”. Đó là lý do khiến tôi cảm thấy mình bị “cô đơn”. Nhưng bình thường tôi đâu có thế? Tại sao tự nhiên tôi lại thấy mình cô đơn và lạc lõng đến vậy nhỉ? Một ngày có hai mươi tư giờ, khoảng thời gian dành cho ăn+ngủ và làm việc ở cơ quan khiến tôi đủ bận rộn. Nhưng tôi lại chưa định hình được nỗi cô đơn thường hay xen lẫn vào giữa các khung giờ cố định của tôi. Thỉnh thoảng là một bữa ăn trưa, khi mà các cô bạn đồng nghiệp nhận được cuộc gọi hẹn đi ăn từ bạn trai, hay khi mà tôi đang ngồi ăn cùng ai đó, mưa rào, điện thoại đổ chuông, không phải của tôi (hẳn nhiên rồi), là của cô bạn ngồi đối diện. Cuộc hội thoại ngắn ngủn in đậm vào tâm trí một kẻ lữ khách cô đơn như tôi đang cố ngậm từng thìa cơm trong miệng. “Anh à?” “Em đang ăn trưa với bạn.” “Vâng, ở gần công ty em.” “Cũng không to lắm mà, em tự về được.” “Thật á? Vâng. Cảm ơn anh. Đến nhanh nhé, em chờ!” Cuộc hội thoại kết thúc, cô bạn đối diện mỉm cười, xinh và duyên lạ. Trong ánh mắt cô ấy lấp lánh đến chín mười phần là hạnh phúc, một phần thoáng ngạc nhiên. Và hẳn rồi, cái phần ngạc nhiên ấy cũng được đánh đồng với sự hạnh phúc, khi mà nhận được những quan tâm dịu ngọt đến vậy của chàng người yêu. - Sao thế?
- - À, chàng gọi, hỏi có mang ô không để chàng đánh xe qua đón. Tôi nhún vai. Và rồi tự nhiên thấy mình rơi rõm vào một khoảng không chới với nào đó. Cái tiếng vọng từ nơi xa xăm của một kẻ đáng ghét khiến tôi rùng mình. CÔ ĐƠN. Cô bạn chào tôi về trước khi kịp nghe thấy tôi than thở. Bình thường tôi giấu giếm cảm xúc của mình rất giỏi, nhưng không hiểu sao bất giác thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Tôi cũng là con gái mà, tôi cũng đang phải hứng chịu một trận mưa rào rắc rối và tôi cũng đâu có mang ô đi theo. Nhưng sao điện thoại của tôi im lìm thế này? Đến cả tiếng “bíp” báo hiệu tin nhắn viếng thăm của tổng đài cũng không có. Mặc định là tôi không thể khoe khoang gì khác ngoài sự cô đơn của mình. Mặt tôi méo xệch. - Bỏ người ta đi thế à? - Hì hì, ăn ngon rồi chiều làm việc tốt nha. Cố kiếm anh nào để anh í tình nguyện cứu vớt những bữa trưa nhàm chán như thế này đi! Câu nói cuối cùng như khiêu khích. Tôi nhếch mép cười, tự thấy mình cay đắng. “Này, hồ sơ kiếm chồng của mình có gì không ổn sao?” - Giới tính: Nữ. - Tuổi tác: Hai mươi tư tuổi. - Nghề nghiệp: Ổn định. - Sức khỏe: Tốt. - Tính tình: Chấp nhận được. - Tình trạng quan hệ: Độc thân!!! Trước khi cô bạn khuất sau cánh cửa kính của quán cơm văn phòng, tôi ngán ngẩm với theo. - Ê, mối cho chàng nào đi, buồn quá!!! Giọng tôi nghe có vẻ bi thương khiến cô bạn bật cười, vẫy vẫy tay và ra hiệu: Ok!
- Tôi kết thúc bữa trưa bằng việc nhâm nhi những bài hát không lời trong máy nghe nhạc, ngồi tựa đầu vào ô cửa kính, nhìn màn mưa giăng trắng xóa cả một vùng. Bất giác lại thấy lạc lõng và như chìm đắm trong muôn vàn những hạt mưa. Con người ta có thể nhỏ bé vô cùng, cũng có thể to lớn vô cùng. Lúc mà tôi gồng lên để bằng bạn bằng bè thì thấy mình có vẻ to lớn, những lúc như thế này lại thấy mình nhỏ bé, thậm chí đến mức nhạt nhòa hơn cả một hạt mưa. Ngày… tháng… năm… Cô bạn thân từ hồi đại học mang đến cho tôi một mớ những phiền phức. Cô ấy là một cô gái tốt tính, dễ chịu, cô ấy luôn giúp tôi những buổi điểm danh trên giảng đường. Lúc bạn bè ngồi học hành chăm chỉ, tôi lao thân đi kiếm tiền. Tất nhiên, tôi có cái lý của riêng rôi. Lý ở đây là lý do. Nhưng khoan nói đến cái đó, đề cập vấn đề chính là cô bạn tôi đã mang đến cho tôi một mớ rắc rối. Tôi linh cảm được điều đó ngay từ khi tôi quyết định sẽ hứng chịu. Trưa. Cơm văn phòng. Cuộc gọi của bạn thân. “Du hả? Tao Linh đây!” Giọng bạn tôi hớt hải. “Ừ. Du đây, sao?” “…” Cô bạn bắn nhanh hơn súng liên thanh khiến tôi nhai cũng thấy trệu trạo. Tôi gọi bạn ra quán cơm mình đang ngồi, từ từ nghe cô ấy giãi bày. Chốt hạ, cô ấy tròng vào cổ tôi một mối quan hệ trên cả phức tạp. Tôi tròn mắt. - Giả làm bạn gái? - Ừ. Ông ấy thành đạt, có học vấn, điều kiện gia đình tốt. Không không, cực tốt. Mỗi tội chưa có bạn gái. - Nếu là điều kiện tốt mà chưa có bạn gái thì chắc chắn có vấn đề. - Chẳng có vấn đề gì cả đâu. Do ông ấy kén cá chọn canh mà thôi. - Thế thì lại càng… ba chấm.
- Tôi ý nhị thể hiện cảm xúc cho cô bạn biết. Nói không chừng bỗng dưng cái người lạ hoắc lạ huơ kia sẽ trở thành bạn trai tôi, nên tôi càng phải phản đối. Một người đàn ông tốt sẽ có không ít những người phụ nữ bên cạnh. Đặc biệt, nếu đúng như cô bạn tôi đề cập đến, mọi tiêu chuẩn đều tốt cả thì không có lý nào lại là một người ế ẩm đến nỗi không có đến một cô bạn gái để ra mắt. - Nói ra thì nhiều vấn đề lắm, nhưng tóm gọn lại thì cũng chỉ là đóng giả thôi. Thời hạn là một tháng. Ngắn mà đúng không? Cô bạn tròn mắt nhìn tôi. Khoảng chừng ba giây sau thì đôi mắt to tròn ấy chớp chớp ra ý van nài. Tôi luôn bị mủi lòng trước đôi mắt ấy. Nhưng lần này tôi quả quyết. - Không. - Thì cứ coi như là bắt đầu một mối quan hệ mới đi! Từ năm hai đại học đến giờ mày có hẹn hò với ai đâu. Bạn thân đưa tay lên che miệng vì biết mình đã lỡ lời. Tôi hơi chững lại. Tự nhiên cái sự nhức nhối bấy lâu nay được dịp bùng nổ. Đúng là tôi trở nên e dè từ sau mối quan hệ ấy. Không hẹn hò, không tìm hiểu, không bạn trai, không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào trên mức bạn bè cả. Nhiều lần tự trở nên tuyệt vọng vì thấy mình không có cảm giác rung động trước bất cứ chàng trai nào. - Vậy được. Một tháng nhé! Đổi lại tao được gì đây? - Ồ. Được nhiều chứ! Linh nháy mắt, nhanh tay send đi một tin nhắn cho ai đó rồi nhe răng cười toe. - Nào, đi shopping. Tối nay chắc chắn ông ấy sẽ hẹn gặp mày để nói chuyện. Không phải là hẹn hò thật, nhưng ít ra cũng phải cho ông ấy thấy bạn tao là một người tuyệt vời như thế nào chứ. – Linh liến thoắng. - Như thế nào? - Ít ra thì cũng phải trên mức xinh đẹp. Linh kéo tôi đi bằng được. Tôi hậm hực xin sếp nghỉ buổi chiều với lý do ốm đột xuất. Mọi thứ ập xuống nhanh hơn tôi tưởng. Đùng một cái tôi có một mối quan hệ mới. Đùng một cái tôi có bạn trai. Tôi còn đang tưởng mình chơi trò cút bắt trong
- một giấc mơ hoang đường nào đó. Nghe ra có vẻ dễ dãi quá chăng? Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một hình thức “giúp bạn”. Tôi đành ậm ừ với vẻ mặt tươi rói của Linh. Ngày… tháng… năm… Tôi đã quyết định dậy sớm hơn mọi ngày, chăm chỉ hơn mọi ngày. Không phải là để đi đến công ty ngay lập tức. Mà là để ngồi đây viết vào trang nhật ký này. Ừm. Thế nào nhỉ? Ngày hôm qua ấy… Ngày hôm qua thực sự là một ngày chứa đựng nhiều điều bất ngờ @@ Sau bữa trưa với cô bạn, chúng tôi đi mua sắm. Với lý do tôi chưa yêu thực sự một ai sau mối tình sinh viên ấy, cô bạn động viên tôi nên thay đổi theo một cách tốt nhất: mang hơi hướng mới mẻ, một chút táo bạo, một chút quyến rũ, và cuối cùng là hóa thân thành một người phụ nữ gợi cảm. Tôi thề là… Tôi KHÔNG làm được. Thay vì chọn những bộ cánh bó sát hay gợi cảm, tôi tìm đến những bộ váy voan ngang gối, trang phục này nhẹ nhàng, nữ tính và thể hiện đủ nét tinh tế cần có cho một thiếu nữ đi hẹn hò. Tất nhiên, tôi biết trong suốt quãng thời gian dài không gắn bó sống chết với tình yêu đôi lứa, có vẻ cảm xúc của tôi phần nào bị gò bó và khô cằn. Giống kiểu như chậu cây xương rồng trên ban công cửa sổ nhà tôi ấy. Nó có không ít gai, chưa ra hoa lần nào và lúc nào cũng trông rất háo nước. Có lẽ vì tôi đã quá lười để tưới nước cho nó sau mỗi lần tan ca. - Định chọn mấy bộ như con nít này hả? - Thế này là được rồi. Tao thề là tao không thể tiêu hóa nổi mấy bộ váy mày chọn cho tao. Linh giành lấy một bộ váy tôi đang cầm trên tay, ướm thử vào người tôi, nhìn từ đầu đến chân rồi gật gật đầu. - Cũng được. Tùy mày. Nhìn cũng không đến nỗi nhỉ? Có hơi trẻ con một chút, nhưng biết đâu loại con gái ngây ngây thơ thơ như mày sẽ khiến ông ấy thích. Tôi lườm Linh một cái sắc lẹm. Hai đứa kéo nhau ra về sau khi đi chán chê một vòng mua sắm. Trước khi ra về, Linh còn tần ngần đứng trước cổng nhà tôi, nói bằng chất giọng ngọt như mía lùi với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
- - Xin lỗi mày nhé! Cố chịu đựng giúp tao. Một tháng thôi. Tao hứa chỉ một tháng thôi sẽ giải thoát cho mày. Mà tin tao đi, ông ấy cũng không phải là người không có nhân phẩm. Đặc biệt sẽ không động vào người mày đâu. Tao thề! -… Tôi lặng im, không biết nói sao cho phải với tình huống trêu ngươi này. Có ai đời vừa đem con người ta bỏ chợ lại vừa ra vẻ đáng thương đến tội nghiệp thế kia không? Dù sao cũng đã bắn tên ra rồi, muốn dừng lại cũng không được. Tôi ôm bạn vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào vai bạn. - Tao giúp mày lần này. Không biết có chuyện gì xảy ra với mày nhưng nếu giúp được thì tao sẽ giúp. Điều quan trọng mà tao muốn nói với mày là tao tin mày. Tao không cần biết ông ấy là ai, là người như thế nào. Tao chỉ cần biết vì mày là bạn tao, nên tao sẽ giúp. Chắc mày không xấu xa đến nỗi gả bán tao cho người xấu đâu nhỉ? Hai đứa cười xòa. Bóng Linh nhanh chóng khuất sau dải đèn đường vàng vọt. Ngay khi tôi vừa bước chân đến thềm nhà đã nhận được một cuộc gọi. Giọng nam trầm, khá ấm. Hôm nay sẽ là buổi gặp mặt đầu tiên. Tôi có hơi tò mò. Liệu đó sẽ là người đàn ông như thế nào nhỉ? Dù tôi có thể hiện ra vẻ mặt không quan tâm thì thực sự cũng đáng để lưu tâm lắm. Phải là người như thế nào mới khiến cô bạn thân của tôi khổ sở và ra vẻ khẩn khoản đến thế? Ngày… tháng… năm… Khi ngồi chờ người đàn ông ấy xuất hiện, tôi tự hỏi liệu việc tôi đến sớm hơn đối phương trong buổi gặp mặt đầu tiên có khiến người ta đánh giá gì không? Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng là người hoàn toàn bị động. Đáng lẽ ra tôi nên đóng nốt vai người bị động cho đến phút chót, chờ người ấy xuất hiện, tôi sẽ ra chào ngay khi anh ta vừa ngồi vào ghế được năm phút. Đó là mọi lý lẽ hoàn hảo nhất cho cuộc gặp hoàn hảo. Nhưng… tôi đang làm gì ở đây vậy nhỉ? Ngồi chờ một người đàn ông lạ trong dáng vẻ căng thẳng thế này? Rốt cuộc thì có gì đáng để căng thẳng chứ? Không phải những con người gắn mác giới tính XY đều bị tôi phớt lờ đấy sao? Trong khi những câu hỏi cứ ngày một nhiều trong đầu thì người đó xuất hiện. Nom anh ta hơn tôi chừng bốn tuổi. Anh ta nhận ra tôi khá nhanh, bước về phía mà tôi đang ngồi, rồi khi ngồi anh ta cười một cái xã giao.
- - Chào em, chắc em là Vỹ Du. Em chờ lâu chưa? - Vâng. Chào anh. Anh ta thậm chí còn quên cả việc giới thiệu về mình. Ồ, mà đã biết tên của tôi rồi cơ đấy. Lại còn gọi trịnh trọng bằng tên đệm. Tôi có nên lấy đấy làm vinh hạnh không nhỉ T______________________T Sau màn chào hỏi dè dặt của tôi, anh ta dừng lại một lúc. Nhìn tôi khá lâu và dừng lại ở một điểm nào đó trên khuôn mặt tôi. Tôi hơi ngạc nhiên và thấy khá lúng túng trước ánh nhìn ấy. - Anh được nghe Linh nói qua về em. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác tốt! Tôi hơi chững người vì câu nói vừa rồi. Tất cả giống như một phiên giao dịch. Và tôi suy cho cùng cũng chỉ nằm ở phần lia ria của phiên giao dịch ấy. Không, chính xác thì vai trò của tôi lúc này giống như một thứ quan trọng thiết yếu đấy chứ. Chỉ có điều cảm nhận của tôi hơi mơ hồ, và cả một chút hụt hẫng khi cảm thấy mình như bị bỏ rơi. Dù sao tôi cũng đã xuất hiện khá hoàn hảo. Tôi diện bộ váy điệu đà hơn những bộ váy công sở mà tôi thường mặc nhiều lần, tôi đã trưng ra một khuôn mặt hết sức nhã nhặn và nụ cười duyên tinh tế. Tôi cá là mấy anh chàng ngồi uống nước ở bàn bên cạnh không ngừng liếc nhìn và nháy mắt với tôi. Nhưng tất nhiên tôi tảng lờ như không thấy, điệu bộ của tôi giống như chỉ có mình anh ta là đàn ông trước mặt tôi vậy. Thế còn anh ta thì sao? Đến cả một câu khen khách sáo của không có. - Anh sẽ cố gắng làm tốt phần nhiệm vụ của mình. Anh ta nhoẻn cười. Đưa tay nắm nhẹ lấy tay tôi đang đặt trên bàn, hôn khẽ lên mu bàn tay. Tôi như một pho tượng bị đông cứng, ánh mắt kinh ngạc không thể tả. Anh ta lại tiếp. - Chắc em sẽ làm tốt hơn anh mong đợi nhỉ? Xem nào, đây nên định nghĩa là một câu khích lệ hay một câu mỉa mai, hay một lời thách thức? Gì cơ? Làm bạn gái của anh khó khăn đến thế sao?
- Tại sao tôi lại phải xuất hiện ở đây cơ chứ? Tại sao lại hoàn toàn bị động đến thế này? Bạn đã bao giờ rơi vào tình huống đó chưa? Tôi không muốn tỏ ra mình là đứa con gái yếu đuối trước mặt gã trai lạ này. Nhìn mặt của anh ta như đang phấn khích. Nói như thế nào cho đúng nhỉ? Rõ ràng khuôn mặt này lịch sự và điềm đạm. Nhưng sao tôi cứ có ác cảm với khuôn mặt này? Người này… không phải sẽ là bạn trai của tôi chứ? (sao) ??? … Kết thúc buổi gặp mặt, anh ta đề nghị đưa tôi về nhà. Tất nhiên tôi đã khách sáo từ chối, nhưng chốt hạ anh ta vẫn khăng khăng làm theo ý của mình. - Dù sao thì anh cũng nên biết nhà bạn gái (hờ) của mình chứ! Anh ta thoáng cười, điệu cười nửa châm chọc nửa trịnh trọng. Tôi thấy mình rõ ràng đang bối rối. Không phải vì bối rối trước sự điển trai của anh ta, cũng không phải kiểu ngại ngùng của những cô gái mới lớn lần đầu đi hẹn hò. Cái cảm giác của tôi cứ ngờ ngợ. Lúc thấy bất an, lúc lại thấy việc này là hiển nhiên phải có. Đến chính tôi cũng không thể lý giải được. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn phải chịu đựng con người ấy cho tròn một tháng. Và hôm nay, đáng tiếc mới chỉ là ngày đầu tiên của chuỗi ba mươi ngày kinh hoàng sắp tới. - Em có vẻ ít nói nhỉ? Hay tại anh làm em thất vọng? Có phải anh ngay từ đầu đã không phải là mẫu người mà em thích không? Anh ta đang lảm nhảm cái quái gì khi đưa tôi về nhà thế này? Tôi đang tự hỏi không biết có nhất thiết phải trả lời những câu hỏi đó không? Có vẻ như để anh ta tự đi tìm câu trả lời sẽ thích hợp hơn. Vì chẳng lẽ lại gật đầu đồng ý, rằng: “Phải rồi, anh rõ ràng không phải tuýp đàn ông mà tôi thích!” Xe dừng ngay trước cổng, mọi suy nghĩ của tôi cũng dừng lại. - Chúc em ngủ ngon! Anh ta vẫy tay chào từ trên xe. - Vâng, cảm ơn anh. – tôi trả lời khách khí.
- Ngày đầu tiên gặp mặt, bắt đầu cho một công cuộc hẹn hò đầy chất hợp đồng. Khi tôi quay người bước lên những bậc tam cấp, thoáng thấy nghe anh ta gọi tên mình. - Vỹ Du… Có thể do tôi nghe nhầm, cũng có thể tôi cố lờ đi và lảng tránh. Bất ngờ một màn mưa kéo tới. Tháng bảy, tháng của những cơn mưa ngâu bất chợt. Tôi quay người và nhìn thấy xe của anh ta đã khuất hẳn.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn