MỤC LỤC<br />
LỜI CẢM ƠN<br />
LỜI NÓI ĐẦU<br />
CHƯƠNG 1 TRANG KÝ ỨC CŨ<br />
CHƯƠNG 2 SỰ MẤT TÍCH BÍ ẨN CỦA BÁC TÔI<br />
CHƯƠNG 3 BÍ MẬT KINH HOÀNG<br />
CHƯƠNG 4 ÁC MỘNG<br />
CHƯƠNG 5 ĐƯỜNG CÙNG<br />
CHƯƠNG 6 NƠI RỪNG HOANG<br />
CHƯƠNG 7 MẬT DANH P-126<br />
CHƯƠNG 8 CHƯA PHẢI LÀ KẾT THÚC<br />
<br />
LỜI CẢM ƠN<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
Cuốn sách này dành để tưởng nhớ đến Ba tôi. Ông đã đi xa,<br />
nhưng tôi tin rằng ông vẫn luôn hiện diện ở đâu đó và âm thầm dõi<br />
theo tôi, chỉ là tôi không thể nhìn thấy để nói với ông rằng: “Con yêu<br />
Ba!”<br />
Đây cũng là món quà tri ân tôi dành tặng Mẹ Bạch Nga, người<br />
đã hy sinh cho tôi tuổi thanh xuân, hạnh phúc riêng và luôn cùng sát<br />
cánh với tôi trước mọi chông gai, khốn khó.<br />
Gửi đến Mr. LTP một lời cảm ơn sâu sắc, người đàn ông đã<br />
cùng sẻ chia với tôi niềm vui lẫn nỗi buồn. Anh cũng là người động<br />
viên tôi viết cuốn sách này.<br />
Bản thảo của tôi cũng chưa thể hoàn hảo nếu không có sự tận<br />
tình giúp đỡ, góp ý của Nhà phê bình văn học Nguyễn Thanh Sơn,<br />
nhiếp ảnh gia Na Sơn Nguyễn, Trưởng ban biên tập sách Chính trị Nghiệp vụ Nhà xuất bản Công an nhân dân Đào Anh Tuấn.<br />
Lời tri ân chân thành nhất dành cho những người đã hỗ trợ,<br />
đồng hành cùng tôi trong suốt quá trình chuẩn bị cho việc xuất bản:<br />
Anh Trần Đăng Nghĩa, chị Vũ Thanh Thúy, Lynn Đỗ, Nam Khanh…<br />
cùng nhiều cộng sự khác.<br />
Xin chân thành cảm ơn tất cả những tình cảm, sự quan tâm ủng<br />
hộ mà mọi người đã dành cho tôi.<br />
Tuệ Nghi<br />
<br />
LỜI NÓI ĐẦU<br />
Tôi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của “Luật ngầm” khi chưa<br />
tròn mười chín tuổi. Những trang sách dang dở được tôi lặng lẽ ngắm<br />
nhìn, chiêm nghiệm và suy nghĩ. Tôi loay hoay không biết mình phải<br />
hoàn thành “Luật ngầm” như thế nào. Nỗi trăn trở đó đã đưa tôi qua<br />
những chặng đường đầy gian nan trong suốt hai năm, để rồi chính<br />
thức hoàn thành câu chuyện trước thềm sinh nhật lần thứ hai mươi<br />
mốt của mình.<br />
“Luật ngầm” là một bản giao hưởng của những nốt trầm và<br />
khoảng lặng. Nó ngân lên những giai điệu giòn giã hùng tráng, rồi lại<br />
lặng đi trong những suy ngẫm về cuộc đời, về lẽ sống bất tận trong<br />
chính những câu chuyện với nụ cười và nước mắt.<br />
Thế giới không phải chỉ tồn tại trắng và đen. Khái niệm đó đã<br />
được đặt ra để đánh lừa các giác quan của con người từ ngày này qua<br />
ngày khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác, và từ cuộc đời này sang<br />
cuộc đời khác. Có những thứ tồn tại song song giữa đen và trắng như<br />
một cách để khẳng định rằng Thiện và Ác vốn cách nhau chẳng tày<br />
gang. Trong Ác chất chứa Thiện và trong Thiện lại lập lờ màu sắc của<br />
Ác.<br />
Có những nơi chúng ta không thể nào đi tới, có những điều không<br />
nhiều người có thể hình dung, và có những bí mật không phải ai cũng<br />
có thể chạm vào.<br />
Tôi gọi đó là “Luật ngầm”.<br />
Và đối với tôi, “Luật ngầm” không chỉ là tiểu thuyết.<br />
Sài Gòn, ngày 20 tháng 10 năm 2014<br />
Tuệ Nghi<br />
<br />
"Có một thực tế không thể chối bỏ, đó là trong thế giới này, luôn<br />
tồn tại những thứ được vận hành không dựa trên luật pháp."<br />
❉❉❉<br />
<br />
C<br />
<br />
Chương 1<br />
Trang ký ức cũ<br />
<br />
uộc đời mỗi con người cũng giống như vòng đời của một cái<br />
cây: sinh ra, lớn lên rồi già cỗi. Hạt giống tốt chưa chắc sẽ cho<br />
ra đời một cái cây tốt, và ngược lại.<br />
<br />
Tôi đã từng là một hạt giống như thế, nhưng mảnh đất nơi tôi<br />
được gieo xuống lại khô cằn và đầy giông bão. Cha mẹ ban cho tôi sự<br />
sống, còn cuộc đời ban cho tôi nghị lực - điều mà tôi tin rằng quý giá<br />
và cần thiết hơn bất kỳ thứ gì khác. Tôi đã chứng kiến sự trưởng<br />
thành của chính mình như nhìn một ai đó trong thế giới song song,<br />
như xem một thước phim quay chậm của một người xa lạ hoàn toàn<br />
chẳng phải tôi, thước phim đó đưa tôi đi qua những thăng trầm,<br />
những cơn bão đời đầy dữ dội.<br />
Mẹ sinh ra tôi vào ngày Quốc khánh lần thứ bốn mươi tám sau ba<br />
ngày đau chuyển dạ. Tôi đến với cuộc đời trong một ngày nắng<br />
nhuộm vàng mùa thu, với sự chào đón đầy hy vọng và khát khao của<br />
các thành viên trong gia đình. Họ bỏ qua định kiến trọng nam khinh<br />
nữ, và coi tôi như một sự khởi đầu tốt đẹp của dòng họ.<br />
Mẹ nói tôi là một đứa trẻ đặc biệt, ngay khi ra đời, tôi đã có đôi<br />
răng cửa và cái đầu đen nhánh tóc như người lớn. Đầu tôi lại còn to<br />
nữa, có lẽ vì vậy mà mẹ đã rất khó khăn để sinh ra tôi. Nhiều người<br />
nói tôi thật lì lợm, tôi đã không khóc khi chào đời, chỉ đến khi họ vỗ<br />
mạnh vào mông, tôi mới có thể bật khóc oe oe thành tiếng.<br />
Ngày đó, gia đình tôi sống trong một căn hộ tập thể. Ký ức của tôi<br />
là mùi rau má thoang thoảng bay vào nhà qua ô cửa sổ mở toang<br />
hướng về phía sân sinh hoạt chung. Nhà hàng xóm thường giã<br />
nhuyễn rau má trong chiếc cối đá, sau đó lọc lại một lần bằng vải<br />
mùng để lấy nước uống. Ngày nắng cũng như ngày mưa, tôi thường<br />
<br />