Lục Bình Tím
lượt xem 7
download
Ngồi tựa lưng vào gốc cây mù u cuối vườn, Ỷ Bình nhìn ra khoảng ruộng mênh mông bát ngát. Những cây mạ xanh non đang ngả theo chiều gió. Lòng Ỷ Bình buồn vời vợi. Từ lúc về đây, có nghĩa từ lúc cô thành kẻ mồ côi, nỗi cô đơn và đau đớn cứ như vây chặt lấy cô, không lúc nào lìa xa. Cô nghĩ đến đến sự lợi dụng của ông chú suốt thời gian qua. Người ta nói chú cũng như cha, nhưng chú có xem cô như con đâu, mà là kẻ xa lạ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Lục Bình Tím
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh Lục Bình Tím Tác giả: Nguyễn Thị Phi Oanh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012 Trang 1/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh Chương 1 - Ngồi tựa lưng vào gốc cây mù u cuối vườn, Ỷ Bình nhìn ra khoảng ruộng mênh mông bát ngát. Những cây mạ xanh non đang ngả theo chiều gió. Lòng Ỷ Bình buồn vời vợi. Từ lúc về đây, có nghĩa từ lúc cô thành kẻ mồ côi, nỗi cô đơn và đau đớn cứ như vây chặt lấy cô, không lúc nào lìa xa. Cô nghĩ đến đến sự lợi dụng của ông chú suốt thời gian qua. Người ta nói chú cũng như cha, nhưng chú có xem cô như con đâu, mà là kẻ xa lạ nào đó. Còn bà thím dâu nữa, bà xem cô như cái của nợ. Tài sản ba mẹ chết đi để lại, họ tự nhiên sang tên, hưởng thụ tất cả. Còn cô cứ làm việc quần quật như 1 con ở không được chú trả công. Làm sao thoát khỏi cảnh đời xót xa này? Đó là câu hỏi Ỷ Bình tự hỏi mình đến trăm nghìn lần. Trong tay cô đến 1 đồng cũng không có. Tất cả đều xa lạ với cô, ai sẵn sàng cưu mang cô, 1 kẻ mồ côi, ốm yếu? Càng nghĩ Ỷ Bình càng chán ngán. Cô ngả đầu vào thân cây, 2 tay gối ra sau ót, nhìn lên khoảng trời cao. Những bông mù u nở trắng trên cành, gió đong đưa, những hoa mù u bay theo gió rơi trên mặt đất. Ngày xưa trong truyện huyền thoại có cô Tấm, bị dì ghẻ và em gái bạc đãi. Thế rồi có ông bụt, có bà tiên ước, có hoàng tử cứu cô. Còn mình? Ỷ Bình cười chua chát. Thời nay, làm gì có chuyện ấy. - Hừ! Làm ca sĩ hồi nào mà hát nghe truyền cảm dữ vậy? Ỷ Bình giật mình quay lại. Nhận ra Ngọc Sương, cô cười gượng: - Buồn hát chơi thôi mà. Sao giờ này mới chịu ló mặt? Người ta kẹt mà. - Tao ghét mày nhất là cái tính lề mề, lần nào hẹn cũng bắt tao chờ dài cả cổ. tao thì đâu có bằng ông Hậu, bà "Tám ú" phải không? Ngọc Sương nhăn nhó: - Đừng có nhắc đến ông thần đó nữa nghe, người ta xù rồi. - Xù ở ngoài môi mày ấy, chứ trong lòng mày số 1 luôn. Mày có biết tao ra đây từ lúc nào không? Biết Ỷ Bình giận, Ngọc Sương vuốt ve: - Mày biết tính tao xưa nay như vậy mà, đay nghiến chi vậy? Thật ra tao cũng muốn ra chỗ hẹn Trang 2/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh với mày, ai biểu bà "Tám ú" chiếu phim hay quá trời làm chi? Ỷ Bình cáu kỉnh: - Có cần trở lại xem cho hết phim không, còn sớm chán! - Đay nghiến hoài sao? Mày dám như thế với Ánh Xuân không? - Phải rồi. Tại Ánh Xuân là chị chồng của tao, nên tao đâu dám hó hé. Hứ! Vậy mà cũng đi phân bì! Tự dưng tao cằn nhằn đay nghiến mày à? Làm cái gì cũng chậm chạp, còn mê phim thì khỏi nói. - Bộ tao muốnd để mày đợi hay sao? Tại ở nhà lu bu quá, lơ mơ 1 chút là vợ ông Tấn chôm lúa đi bán. Cho nên phải đợi có bà già ở nhà, tao mới chạy đi gặp mày được. Ủa! Ánh Xuân cũng chưa đến à? Ỷ Bình buồn hiu: - Chưa! Hẹn với bạn gái thì lần lừa, còn ông Thành gọi, nó chạy có cờ luôn. Ngọc Sương phì cười: - Bữa nay trách móc dữ vậy, chiều nay chắc mưa lớn cho mà coi. Nhưng tao thì mày dám mắng. Nó đến, mày im ru bà rù. Cũng phải, tại nó là em họ của Kiến Bình. - Chuyện gì lại lôi tên Kiến Bình vào đây nữa? - Mày tưởng tao là con nhỏ mù điếc chắc! Chuyện của mày với ông Bình tao quá rõ, định giấu hả? Ỷ Bình kêu lên: - Giấu giếm cái gì! Tao với ông Bình có cái gì đâu? Khi không đi gán ghép tao cho ổng hà! Ngọc Sương liếc ngang: - Mày thật sự không hay thật hả? - Mà hay cái gì? Rõ ràng là Ỷ Bình đang thực sự ngạc nhiên. Ngọc Sương thở khì: - Chú thím mày... nhưng nói ra mày không được giận tao đó. - Mắc mớ gì tao giận mày! Nói mau đi, bộ câm lâu rồi mở miệng ra sợ nói ngọng hả? Ừ, nếu sợ tao giận đừng nói, tao cũng không thích nghe. - Bữa nay mày làm gì mà nóng nảy vậy? Là như vầy... - Hù... Ánh Xuân chường mặt ra từ sau gốc mù u vui vẻ: - Chào 2 bà chị, em có mặt. Trang 3/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh Ánh Xuân chụm 2 chân lại, tay đưa lên đầu chào theo kiểu nhà binh. Ngọc Sương mai mỉa: - Ê nhỏ! Mày đến trễ nên chào theo kiểu phát xít hả? Sao không đến sớm, nghe Ỷ Bình cằn nhằn dai còn hơn đĩa. Ánh Xuân buông tay xuống, cô ngả phịch người ngồi xuống cạnh cả 2. Ỷ Bình nhăn mặt khi thấy Ánh Xuân thở mệt: - Mày từ đâu đến vậy hả? - Tao ở đâu đến cũng được, miễn không phải từ "trên ấy" xuống, hay "ở dưới" mở cửa cho lên là ổn rồi. Bà đó nghe Sương, nhiều chuyện 1 cây hà! - Ê! Ngọc Sương sừng sộ, mắt trừng Ánh Xuân. Ỷ Bình khoát tay: - Bỏ đi! Có phải mày đến trễ sợ tao đợi nên chạy chớ gì? - Ờ, tại tao nán lại quán bà "Tám ú" nghe cho trọn câu chuyện về mày nè. Có đầu có đuôi mới thông tin cho mày chính xác, kẻo lại "tam sao thất bổn". Ỷ Bình nhìn Ngọc Sương rồi Ánh Xuân. Thì ra có 1 cái gì đó mà 2 người chưa tiện nói ra. Sương nhún vai hất hàm bảo Ánh Xuân: - Sợ "tam sao thất bổn" thì mày nói đi. Ỷ Bình gắt: - 2 người nói đi, làm gì đá qua đá lại hoài vậy? Ánh Xuân cười: - Mày im và trả lời tao nghe Bình. - Làm gì phải thủ tục rườm rà dữ vậy? - Phải vậy chứ! Nguyên tắc mà, đâu bỏ ngang xương được. Nghe tao hỏi nè! Mày có từng hẹn hò, đá lông nheo với Kiến Bình không? Thành thật khai báo! Cho mày 5 phút suy nghĩ! Ỷ Bình bực mình: - Mày nói cái gì vậy? Ngọc Sương! Mày sờ lên trán Ánh Xuân giùm tao xem nó có bị bệnh cúm gà không mà "sảng" vậy? Tao mà hẹn hò thương yêu với cái ông "gánh gãy" đó? Nếu có chắc phải đợi cho Ngọc Hoàng ban chiếu chỉ tứ hôn quá. Mày lên dây thần kinh mấy độ rồi Xuân? - Không phải Ngọc Hoàng gì sất, mà là bà thím dâu của mày đó. Bả gả mày cho ông "gánh gãy" đó đó. Ỷ Bình giật nẩy người: Trang 4/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Bà thím của tao? Gả tao cho... cho... cho cái ông "gánh gãy" đó? Khi không Ỷ Bình cà lăm ngang. Nhưng đôi bạn không cười mà xót xa cho Ỷ Bình: - Ờ, ông chú bà thím mày tốt lắm, sợ mày ế chồng không có ai thèm rước nên gả mày cho ông "gánh gãy". Cả làng cả xóm chuẩn bị ăn đám cưới, mà nhân vật chính không biết. Ngọc Sương lắc đầu: - Khi thằng chồng hay con vợ yêu dấu của mình ngã vào vòng tay người khác, thì mọi vấn đề không thể cứu vãn được, đành phải ngậm ngùi "đưa em về Tây Hạ" thôi. Ỷ Bình nóng nảy gắt: - Kể chuyện rõ ràng lại cho tao nghe xem! Ánh Xuân dài giọng: - Kiến Bình chết vợ, để lòng thương Ỷ Bình, dù cho Ỷ Bình nhỏ hơn mình đến 1 con giáp. Ông chú, bà thím của mày nói tuổi mày tuổi ổng hợp nhau, mày không chết yểu như vợ ổng, bỏ ổng mồ côi đường trần đi có 1 mình. Ổng cho bà thím của mày mấy lá vàng, ông chú bà thím mắt sáng rỡ, đắc-co cái rụp, nhận sính lễ. Ỷ Bình ngồi chết sững, trong lúc Ngọc Sương tiếp: - Ông ấy có đứa con nhỏ hơn Ỷ Bình 10 tuổi, con bé rất hung dữ. Còn Kiến Bình là thằng cha chẳng những nát rượu, còn cờ bạc số dzách luôn. Ngày nào ổng cũng uống rượu như người ta uống nước. - Còn nữa nghen! - Ánh Xuân giễu cợt - Nhiều con thuyền đi vào bờ bến Kiến Bình, nhưng rồi 1 đi không trở lại. Ỷ Bình à! Nếu mày thích làm Tào Thị thì mày nhận lời lấy ông "gánh gãy". Ỷ Bình ngồi chống cằm, cô vừa giận vừa phẫn nộ. Ngọc Sương "đế" vào: - Hay là lấy chồng để thoát ly ông chú bà thím đi Bình. Để mày chưa làm vợ đã làm mẹ, con bé ấy thích mày lắm đó, 1 cũng chị Bình, 2 cũng ba ơi cưới chị Bình về nấu cơm giũ mùng cho con. Ỷ Bình cau có: - Mày thích ông ta thì nhào dzô đi, sao xúi tao? - Tao đâu có bị ép gả. Vả lại, Kiến Bình thích mày chớ đâu có thích tao. Ổng mà thích tao là tao chịu liền, làm vợ sau nhưng ổng giàu, có tiền xài sướng tay. Ông ấy đoán biết có lẽ mày sẽ từ chối, nên mua chuộc bà thím mày hết "watt" luôn. Còn bà thím của mày, vừa tống được của nợ đi, còn có tiền, có vàng. Mày tính sao Bình? - Chiều nào ổng cũng đưa chú tao đi nhậu, hèn nào... Cứ nghĩ mà Ỷ Bình tức. Cô nhìn ra khoảng ruộng xanh xa, đau lòng nghĩ đến cha mẹ. 2 người khổ cực gầy dựng, tai nạn giao thông làm họ mất đi để cô sống với ông chú, ai ngờ lại là ông chú "diều hâu". Ngọc Sương đốc vào: Trang 5/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Mày đã 18 tuổi, trưởng thành rồi, mắc mớ gì để cho ông chú bà thím mày đặt để hả Bình? Ánh Xuân bày vẽ: - Hay mày cầu cứu ông Hai xem Bình. Ỷ Bình lắc đầu: - Vô ích, khi mà bà thím của tao đã muốn! Hèn nào mấy ngày nay tao cứ ngạc nhiên sao bả ngọt với tao như mía lùi, vào bếp phụ làm cơm, gọi con ngọt xớt. Còn thằng cha Kiến Bình uống trà với chú tao thật tâm đắc. Giá như ba mẹ tao còn sống, tao đâu phải khổ như vầy. - Mày nên gặp thằng cha Bình nói mày hổng ưng thằng chả, hơn là ngồi than thân trách phận. Ánh Xuân bĩu môi: - Dễ gì, khi mà ông chú bà thím tham lam của mày tham tiền, còn thằng cha Bình đang thích mày. Kế thượng sách của Ỷ Bình là đào tẩu về Sài Gòn. Chị Hiệp của tao cho mày tá túc, với điều kiện không ai biết. Nếu không, ông chú của mày phá nhà tao. Ngọc Sương băn khoăn: - Rồi con Bình làm gì để sống, ai nuôi nó khơi khơi vậy? Ỷ Bình gật đầu: - Phải đó! Tao bây giờ trong người không có 50 xu nữa là khác. Ánh Xuân khuyến khích: - Mày đừng sợ khó, sợ chông gai là được. Chị Hiệp tao sẽ lo việc làm cho mày. Mày đẹp chứ đâu có xấu, dầu gì cũng học hết phổ thông rồi. Mày muốn đi, tao và Ngọc Sương kiếm tiền cho mày đi. Mặt Ỷ Bình căng thẳng. Đây là kế sách khá phiêu lưu và mạo hiểm. Nhưng nếu ở lại, cô chịu sao cho thấu nếu không chịu đi lấy chồng. Phá đi không khí căng thẳng, Ánh Xuân đùa: - Ê, Ngọc Sương! Ông Bình thích cái câu: "2 người gọi chung 1 tên lắm" nên mới thương Ỷ Bình. Mai này Ỷ Bình mà ưng Kiến Bình, phải đặt tên con là Bình Bình, Bình Bình Phương, Lục Bình... Ỷ Bình phát lên vai Ánh Xuân 1 cái rõ đau: - Tao đang rầu thúi ruột mày còn đùa được nữa hả? - Cười là 10 thang thuốc bổ, mày quên sao? Cả 3 cùng cười, nhưng tâm họ đang nặng trĩu ưu tư. Họ quá rõ Kiến Bình như thế nào, nát rượu, vũ phu và... tứ đổ tường. Vừa về đến nhà, Ỷ Bình thấy ngay Kiến Bình ngồi bên bàn rượu với chú Út. Nếu như mọi khi cô Trang 6/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh tỉnh bơ chào rồi vào nhà. Hôm nay, cô chợt thấy ghét gì đâu. Thật ra thì anh ta đâu có tệ, nhưng mới về làm vợ đã làm mẹ khó chịu quá. - Ỷ Bình, lại chú bảo! Út Đạt vẫy tay gọi Ỷ Bình, cô đành bước lại: - Dạ, chú gọi gì ạ? - Chú sẽ gả cháu cho Kiến Bình, cháu nghĩ như thế nào? Ỷ Bình lúng túng. Nếu như cô từ chối quyết liệt, có thể chú Út sẽ quát nạt, thậm chí dùng cả bạo lực, chưa kể bà thím của cô đang chờ đợi nghe câu trả lời của cô, để có phản ứng. - Dạ... chú nói bất ngờ quá, cháu không biết nói như thế nào nữa. Kiến Bình lên tiếng: - Anh để từ từ cho cô ấy hiểu tôi. Anh hỏi đột ngột làm sao cô ấy trả lời cho được. Ỷ Bình! Em ngồi xuống đây đi! Ý tứ, Út Đạt nháy mắt cho vợ, cả 2 vợ chồng đều đi vào trong, còn lại Ỷ Bình và Kiến Bình. Ông ta nhìn Ỷ Bình: - Hình như là em rất ghét tôi thì phải? Ỷ Bình ngẩng lên, cô nhìn thẳng: - Chú biết như vậy, sao còn muốn cưới tôi? - Tôi biết, tôi hơn Ỷ Bình về tuổi tác, cũng như đã trải qua 1 lần hôn nhân. Tuy nhiên, tôi sẽ không ép em đâu, em cứ thong thả suy nghĩ. Không ngờ ông ta có thái độ hòa nhã, không đến nỗi "quá tệ" như lời Ngọc Sương và Ánh Xuân. Cô chợt phân vân khi nghĩ đến kế hoạch trốn đi mà lúc nãy cả 3 bàn với nhau. Giọng Kiến Bình dịu êm: - Em mồ côi cha mẹ sớm, nên tôi biết em hiểu thế nào là sự thiếu thốn của 1 mái ấm gia đình. Em có tính dịu dàng, lại chịu thương chịu khó, cho nên tôi nghĩ em sẽ yêu được con gái tôi như con gái của em. Còn tôi, tôi cam đoan sẽ mang đến cho em 1 tình cảm ấm áp của gia đình. - Chú không cần biết hay quan tâm đến chuyện tôi ghét chú hay sao? - Có phải em ghét tôi vì người ta đồn đãi hay vì bị chú thím em đặt để? Tuy nhiên, em có thể không ưng tôi, cũng đừng vì thế mà muốn bỏ nhà đi. Ỷ Bình sửng sốt nhìn Kiến Bình. Sao giống như ông ta có trong cuộc họp bộ 3 lúc nãy vậy. Thấy Ỷ Bình nhìn mình, Kiến Bình cười: - Sao? Ỷ Bình cúi đầu lúng túng. Liệu cô có yêu được người đàn ông này không? 1 đời vợ, 1 đứa con Trang 7/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh 10 tuổi! Cô phải chôn đời mình bên 1 người đàn ông mà mình không yêu hay sao? Chợt Kiến Bình nắm tay Ỷ Bình, làm cô hốt hoảng rụt mạnh tay lại, đứng vụt lên: - Tôi... tôi chưa muốn lấy chồng đâu. Chú đi về đi! Hàng ria con kiến trên mép Kiến Bình như giật giật, ông ta nhìn Ỷ Bình đăm đăm. Nhìn gương mặt Kiến Bình trong lúc này sao Ỷ Bình thấy sợ. Cô chạy vụt vào trong, chạy thật nhanh như bị rượt đuổi. - Ỷ Bình! Ra chú bảo! Ỷ Bình vừa bước ra từ sau cánh màn ngăn buồng ngủ của cô và bên ngoài, 1 cái tát như trời giáng vào mặt cô tá hỏa tam tinh, đồng thời cô nghe mằn mặn ở môi. Máu! Máu tứa ra từ 1 bên mép miệng. Ông Út Đạt gầm lên như con hổ dữ: - Đồ ngu! Thân mồ côi mồ cút, tao gả mày cho có nơi nương tựa, mày không chịu ưng. Mày đi nói cái gì cho người ta rút lại lời hứa sẽ đi cưới mày hả? Bị đánh đau, Ỷ Bình hất cao mặt nhìn chú: - Con không ưng chú Kiến Bình là sai hay sao chú? - Sai! Sai trăm phần trăm! Tao nuôi mày cả chục năm nay mày làm gì cho tao nhờ hả? Chỉ ăn báo cô, mong cho mày lớn lên kiếm tấm chồng giàu có gả cho mày nhờ tấm thân, mày lại nói mày không chịu ngày ta. Người ta đòi vàng lại, vàng đâu tao trả hả? Được, mày không muốn lấy chồng ở quê, tao gả mày sang Đài Loan. Quay sang vợ, ông quắc mắt: - Bà coi canh chừng nó, đợi cô Hoa đến giao cho cổ mang nó về Sài Gòn. Chỉ đợi có như vậy, bà Út Đạt xô đùa Ỷ Bình vào phòng, đóng chặt cửa lại. Ỷ Bình nằm vật xuống. Cô không muốn khóc. Những cái tát tai, hay đụng vật gì ném vào người cô vật ấy xảy ra như ăn cơm bữa rồi. Đời mồ côi là như vậy đó, bị ngược đãi đòn roi và cả lời mắng chửi. Ỷ Bình thầm gọi mẹ, gọi ba trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đến trưa, sau màn cho ăn mấy cái tát tai, bà Út Đạt vào với tô cơm chỉ có 1 con khô và mấy cọng rau muống luộc, giọng bà ngọt ngào: - Con ngu lắm, sao đi chọc cho chú con giận vậy? Con nghĩ xem, năn may con 18, 19 rồi, nếu chú thím không thương con, thì chú thím đâu có cho con ăn học lên tới lớp 12. Dựng vợ gả chồng là bổn phận của chú thím. Kiến Bình tuy lớn tuổi ghiền rượu, qua 1 lần cưới vợ nhưng nó có tiền, có ruộng có đất đai, con về đó sống sung sướng tấm thân. Con chịu đi. Nếu không, chú con sẽ gả chồng Đài Loan cho con. Dù sao ở quê mình vẫn hơn con ạ, chú thím còn nhờ vả được con. Ở đời phải biết trả ơn cho người, khi người ta bảo bọc mình chớ con. Trang 8/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh Ỷ Bình ngồi cúi gằm đầu. Cô nên chọn con đường nào đây? Ngồi đối diện với Kiến Bình, Ỷ Bình ngầm quan sát. Mình có thể sống hết 1 đời với người này không? 1 cám giác thật xa lạ. Mùi thuốc lá từ ông ta đến là khó chịu. Ông ta cũng đang nhìn lại Ỷ Bình: - Em đổi ý rồi à? - Chú... à anh... thương tôi thật chứ? Kiến Bình cười, hàng ria mép nhếch 1 chút, lộ mấy chiếc răng vàng màu cáu bẩn: - Dĩ nhiên là tôi thương em. Nhưng điều quan trọng là tôi muốn có người săn sóc con tôi, lo lắng cho nó. Tôi có tiền, tôi có thể mướn người làm, tuy nhiên điều tôi muốn em phải xem con gái tôi như con gái em vậy. Ỷ Bình lí nhí: - Tôi sẽ cố gắng. - Phải có, chứ không phải là cố gắng. Em nên biết tôi phải chịu tốn kém cho lễ cưới và riêng cho chú thím của em 1 khoản không phải nhỏ. Do đó, em phải xứng đáng với việc tốn kém của tôi. Ỷ Bình nghe lạnh toàn thân. Hóa ra ông ta muốn cưới cô vì muốn có 1 vú em cho con ông ta chứ không phải vì tình yêu, vì ông ta thích cô, yêu cô. Bất giác, Ỷ Bình mím môi mai mỉa: - Cưới vợ mà tính toán, sợ chi phí vậy cưới làm chi. Sao không coi cô nào giàu có dễ dãi, xỏ mũi về nhà có phải tiện hơn không? - Nhưng mà tôi thích em hơn, em sẽ là bà mẹ tốt cho con tôi. Ỷ Bình muốn hét vào mặt ông ta: Chưa chắc! Cô sẽ học theo thói ác độc của Tào thị. Nhưng nói làm gì khi trong đầu cô bây giờ chỉ có 2 chữ "chạy trốn". Ỷ Bình chỉ còn biết gật đầu: - Hy vọng là tôi sẽ được như lời anh nói. Sự đồng ý của Ỷ Bình làm cho trong nhà vui vẻ, sự dễ dãi nới lỏng. Cô còn được quyền đi với Kiến Bình để sắm đồ cưới. Mọi ánh mắt đổ dồn vào 2 người khi họ đi ngang qua quán bà "Tám ú". Là đứa mê phim số 1, vậy mà hôm nay Ngọc Sương bật dậy như cái lò xo: - Ủa! Cô chạy ào ra đường chống nạnh 2 quai nhìn Ỷ Bình: - Đi đâu dzậy? Ỷ Bình nháy mắt: - Đi sắm đồ cưới. Trang 9/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Chà! Nhanh dữ vậy... chú Kiến Bình? Kiến Bình cười rung hàm râu mép. Đi bên cô vợ sắp cưới xinh như mộng, có bao nhiêu là cặp mắt hướng nhìn, làm sao không khoái cho được. - Cưới vợ thì phải cưới liền tay chớ. Ỷ Bình lôi tay Ngọc Sương: - Đi với tao đi! Cô nói và nháy mắt cho bạn. Dĩ nhiên là Ngọc Sương gật đầu, cho dù cô thấy ánh mắt tên "gánh gãy" không hài lòng. Mặc, 2 cô gái cứ tíu tít đi cạnh Kiến Bình. Ông ta phải đi chậm lại mới song song với Ỷ Bình được. Ghé vào hiệu kim hoàn, Kiến Bình làm ra vẻ oai phong: - Em thích món nào cứ bảo họ lấy! Ỷ Bình lựng khựng, cô có muốn làm vợ ông ta đâu mà mua vàng. Nhưng đã nói đi sắm đồ cưới chẳng lẽ không mua? Ngọc Sương láu táu: - Ê! Lấy tấm lắc đó đi Bình. Rồi cô hất hàm bảo cô bán hàng: - Chị lấy giùm cho tôi tấm lắc đó! Ướm vào tay Ỷ Bình, Ngọc Sương xuýt xoa: - Đẹp quá Bình, cổ tay mày tròn và trắng, xinh thật. Cô bán hàng cũng phụ họa vào: - Đẹp quá! Anh Bình mua cho bà xã tương lai đi. Dĩ nhiên, nếu không mua thì ê mặt quá, Kiến Bình gật đầu hào phóng: - Mua thì mua! Tặng cho em để tỏ tấm lòng của tôi. Ngọc Sương "móc lò": - Chú Bình tốn đến mấy lá vàng cho chú thím của Ỷ Bình, thì tấm lắc này có "si-nhê" gì đâu hả chú? Cuối cùng, tấm lắc được đeo trên tay Ỷ Bình, chỉ có dây chuyền và nhẫn là Kiến Bình giữ. Họ đến gian hàng đồ cưới và sau cùng đi ăn. Chia tay, Ỷ Bình nhét đại vào túi áo Ngọc Sương tờ giấy. Chỉ chờ có thế, Ngọc Sương cười tươi: - Chú Bình! Sương không làm kỳ đà nữa. Bye! Cô chạy đi, không quên "đá mắt" 1 cái với Ỷ Bình. Trang 10/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Bạn em vui thật đó Ỷ Bình. Ỷ Bình chỉ cười. Cô đang phân vân với ý nghĩ mình đang lừa dối Kiến Bình. Ông ta sẽ nghĩ sao đây, khi lần gặp gỡ đi với nhau này là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. - Ỷ Bình! Từ lúc nào, tay ông ta ôm qua vai Ỷ Bình, cô nghe người mình nổi gai nhưng không dám đẩy ra. - Dạ! - Hy vọng em không làm cho tôi thất vọng. Ông ta hôn lên trán Ỷ Bình. Cô nhắm mắt lại để trấn áp cảm giác sợ hãi. Là sợ hãi chứ hoàn toàn không có 1 rung cảm nào khác! Mãi đến lúc xuống xe, Ỷ Bình mới thực sự tin là cuộc "thoát ly" của cô đã thành công. Cô hình dung đến việc mọi người chộn rộn lo tổ chức đám cưới cho cô và gương mặt Kiến Bình. Có lẽ ông ta đang giận dữ xé nát lá thư của cô gởi lại cho ông ta. "Kiến Bình! Xin lỗi anh vì đã bỏ đi và làm cho anh tốn kém. có 1 ngày Ỷ Bình nhất định sẽ trả lại cho anh những gì đã nợ anh. Tạm biệt". Gọi xe bảo người tài xế đưa mình đến 1 địa chỉ, Ỷ Bình buồn buồn ngồi lên. Cô bây giờ là kẻ "tứ cố vô thân" rồi đó, lấy kẻ lạ làm người thân của mình, 1 cuộc sống mới trải dài trước mắt cô. - Đến nơi rồi cô ơi! Ỷ Bình nhìn quanh: - Tiền xe bao nhiêu vậy? - 20! Ỷ Bình trả tiền xong, cô đi lại xem kỹ số nhà rồi mới đưa tay bấm chuông. Chị Hiệp vui vẻ khi nhìn thấy Ỷ Bình: - Vào nhà đi em! Chờ cho cô vào, chị đóng cửa lại: - Đi đường có mệt lắm không em? - Dạ không mệt lắm! Em cứ sợ bị bắt lại. Cho đến lúc xuống xe, em mới tin là mình được tự do. - Ờ. Em ở đây cũng đừng liên lạc điện thoại với Ánh Xuân hay Ngọc Sương nghe. - Dạ. Trang 11/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Nhớ cũng đừng nói với ai chuyện của em bỏ nhà đi. - Dạ, em hiểu. - Thôi, em lên gác cất quần áo thay đồ đi nghỉ đi. Rồi vài ngày nữa chị tính cho. Ỷ Bình xách túi quần áo đi lên gác. Cô bỡ ngỡ nhìn mọi thứ. Căn gác hẹp và thấp, hơi nóng từ mái tole tỏa xuống hầm hập. Ỷ Bình ngồi xuống chiếc chiếu. Cô không biết việc bỏ nhà đi của mình là tốt hay xấu nữa? Giờ này ở quê, hẳn chú thím của cô đang nháo nhào tìm kiếm cô. Còn Kiến Bình, hẳn ông ta cay đắng, vì cô dâu đã bỏ đi trước ngày tân hôn 1 ngày, khi mà mọi thứ đâu đã vào đấy... 1 nỗi buồn và cô đơn trĩu nặng trên vai Ỷ Bình. 1 ngày mai hoàn toàn mới lạ với cô. Buổi chiều, Nhật Tân về nhà. Đã được vợ nói trước, cho nên anh không ngạc nhiên, nhưng có 1 chút xao xuyến trước vẻ đẹp thuần khiết trắng trong của cô gái kia, 1 vẻ đẹp mà khi vừa nhìn thấy trái tim đã rung động xao xuyến. - Chào anh! Em là Ỷ Bình. - Em bao nhiêu tuổi, Ỷ Bình? - Dạ, 18. - Trông em trẻ hơn với số tuổi của em. A! Nghe nói em muốn học đại học? - Dạ - Ỷ Bình cười nhẹ - Nhưng em bỏ lỡ niên khóa rồi, năm nay phải học lại. - Yên tâm đi, em sẽ được vào đại học, không khó đâu! Anh đặt tay lên vai cô. Ỷ Bình giật mình bẽn lẽn lùi lại, cô chưa quen được với cách cư xử thân mật của người Sài Gòn. Biết cô ngượng, anh buông tay xuống đi vào tìm Hiệp. - Em ơi! Hiệp ơi! Hiệp đang nấu bếp, cô vui vẻ: - Anh gặp Ỷ Bình chưa? - Rồi! Nhìn con bé, anh tưởng như nó chừng 15, 16. - Ừ, con gái ở quê mà anh. Anh đi tắm đi, em có để sẵn quần áo trong toa-lét. - Chiều nay em làm món gì ăn mà... chà, nghe thơm quá! - Em chiên chả giò, món "gu" của anh đó. Tân hôn nhẹ vào má vợ rồi đi lên. Ỷ Bình đi xuống: - Chị ơi! Có gì em phụ cho! Trang 12/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Ờ, em lau chén dĩa rồi phụ chị dọn bàn. Anh Tân tắm xong rồi ăn. - Dạ. Buổi cơm vui vẻ. Ỷ Bình kể chuyện ở quê. Cô kể chuyện khá lôi cuốn, anh cứ nhìn vào miệng cô. Cô bé hay thật! Đang thao thao kể, bắt gặp cái nhìn của Tân, Ỷ Bình đỏ mặt: - Em kể chuyện không hay hả anh? - Đâu có! Hay và hấp dẫn lắm chứ. Em kể tiếp đi! Lần đầu tiên, Tân nằm cạnh vợ mà nghĩ đến 1 cô gái. Đôi mắt bồ câu to đen nhưng buồn quá. Ỷ Bình: lục bình đỏ, tên của 1 loài hoa trên sông. Còn Ỷ Bình, cô trăn trở trong căn nhà mới. Ngày hôm qua, cô còn ở vùng quê sông nước chằng chịt đó, bây giờ cô đã ở 1 nơi khác, ồn ào đông đảo, nơi mà người ta ví: "Ngựa xe như nước, người người như nêm". Không ngủ được, Ỷ Bình mở cửa bước ra ban-công. Cô nhìn lên trời, những ngôi sao chi chít. Nhớ hồi nhỏ, cô hay hỏi ba: "Sao vui là gì hả ba?". Ba ôm cô vào lòng: "Sao vui là sao lớn nhất nằm giữa những ngôi sao nhỏ". Bây giờ ba đã đi xa, ba đâu có biết bước chân nhỏ bé của con gái mình phiêu bạt, sống nhờ vào tình thương của kẻ xa lạ. Nghĩ đến ông chú và bà thím, bất giác nước mắt Ỷ Bình chảy dài. Biết bao giờ cô trở lại làng quê để có Ngọc Sương và Ánh Xuân? oOo Ngày thứ 6, sau 5 ngày nhàn rỗi bất đắc dĩ, Ỷ Bình thấy chán. Vốn là con người năng động, vậy mà bây giờ cô đi ra đi vào thẫn thờ, hết xem tivi lại xem báo. Chị Hiệp về đến, gọi Ỷ Bình xuống rồi bảo: - Em ngồi đi! Ỷ Bình hồi hộp: - Chị tìm được cho em chỗ làm rồi phải không? - Ờ. Em vào phụ việc cho 1 quán cơm văn phòng, là mang thức ăn cho khách, ghi "bil" và tính tiền. Điều cần là siêng năng, sạch sẽ và không tham lam. Phải trung thực nghe em. - Dạ. - Lương tháng đầu tiên của em 700, từ 8 giờ 30 sáng đến 5 giờ chiều. Họ sẽ phát đồng phục cho em. Thực ra là do chị nhờ người quen xin cho em đó. - Em rất cám ơn chị. Trang 13/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh Chị Hiệp cười: - Em cứ nghỉ ngơi đi. Sáng mai, 8 giờ đi cùng với chị. Hiệu ăn này chỉ có khách từ lúc 11 giờ cho đến 1 giờ, và chiều từ 4 đến 5 giờ. Có thể em sẽ rất vất vả, vì có đến hơn 100 bàn. - Dạ, không sao đâu chị. Ở quê em cũng làm quần quật suốt cả ngày. - Ờ, chị tin tưởng em sẽ làm tốt công việc. Sao, mấy ngày nay quen với Sài Gòn chưa vậy? Ỷ Bình đỏ mặt: - Em có đi đâu đâu! Hôm trước ra ngoài đường, 1 hồi trở về, em quên con hẻm nào. May nhờ anh Tân nhìn thấy em, ảnh kêu em và chở em về. Chị Hiệp cười phá lên: - Nếu mà không gặp anh Tân là mệt cho em rồi. Ngày mai ra khỏi nhà chịu khó để ý 1 chút nghe em. Nhà mình số 18C, hẻm số 33. - Dạ, em nhớ rồi. Mặt Ỷ Bình đỏ gấc. Chị Hiệp chợt nhận ra, con bé xinh quá, vậy mà mãi hôm nay chị mới để ý. So với Ngọc Sương của chị, Ỷ Bình hơn tất cả. Cô bé như 1 viên ngọc chưa được mài giũa sáng. - Em cao 1 thước mấy, Ỷ Bình? - Dạ, 63. - Ồ, chiều cao của em khá lý tưởng đó. Chị ngắm nghía đôi chân thon dài trắng mịn của Ỷ Bình: - Em bỏ nhà đi là phải rồi. Em đẹp như thế kia, ai lại chôn đời mình bên 1 thằng cha đã chết vợ, còn có con gái 10 tuổi, phí đời của em. Chị tin tương lai em sẽ sáng rực đó Bình. - Em chỉ mong được học tiếp, lên đại học vào sư phạm, em thích làm cô giáo chị ạ. - Nghề giáo "bèo" lắm em ơi. Cỡ em, có điều kiện, người ta học điện ảnh, kịch nghệ và người mẫu. Để em xem, con gái Sài Gòn tài lắm, họ vươn lên đến không ngờ. Ngày nay phụ nữ không ai thụ động để bị đặt để đâu. Chính vì vậy mà chị giúp em. - Em xin ghi nhớ ơn của chị. - Thôi, em xuống bếp giúp chị làm cơm đi, có lẽ anh Tân sắp về rồi. - Dạ. Ỷ Bình chợt khát khao được như chị Hiệp, có 1 mái ấm, 1 ông chồng đẹp trai như anh Tân. Nhưng giá chị có những đứa con nữa sẽ vui hơn. Tân về đến, anh ngồi sà xuống bên vợ: - Em tìm được việc làm cho Ỷ Bình chưa? Nếu chưa, anh giới thiệu 1 chỗ cho Bình. Trang 14/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Có rồi. Kiều Anh nó chịu nhận Ỷ Bình vào hàng cơm của nó. Lương 700. Làm việc từ 8 giờ rưỡi sáng đến 5 giờ chiều. - Ừ, như vậy cũng được. Ánh mắt Tân thầm hướng về phía Ỷ Bình. Anh thích nét đẹp chơn chất của cô, nhất là đôi mắt, cứ làm cho anh xao xuyến. Từ hôm ấy đôi mắt em Làm tim anh cứ xao xuyến 1 trời mắt em tình tự Để hồn anh mãi chứa chan. Gắp 1 cánh gà chiên đưa vào miệng, Tân vừa ăn vừa khen: - Em nấu ăn ngon và khéo thật đó Bình. Hổm rày có em phụ chị nấu cơm, anh ăn nhiều hơn mọi khi 1 chén. - Dạ. Ỷ Bình cúi đầu và cơm vào miệng. Cô thấy ngại ánh mắt của anh, nó vừa ấm vừa như vuốt ve cô. Chị Hiệp vui vẻ: - Ngày mai nó đi làm rồi. - Dạ không sao đâu, em đi làm về 5 giờ, em có thể nấu cơm chiều cho anh chị được mà. - Ừ, vậy thì nhờ em. Nếu mệt quá thì cứ để đó, chị về nấu ăn muốn 1 chút. Ăn cơm xong, dọn dẹp đâu vào đó, Ỷ Bình trở về với thế giới của mình. Ý nghĩ ngày mai đi làm, làm cho cô xôn xao khó ngủ, cứ trằn trọc mãi. Về Sài Gòn và đi làm, chưa bao giờ Ỷ Bình nghĩ ra cô sẽ có, vậy mà cô đang và sắp có. Sài Gòn nhộn nhịp, ồn ào. Ngày hôm qua, Ngọc Sương gọi điện chọc quê cô rồi. - Suýt nữa cô nàng đẹp tuyệt vời tên Ỷ Bình đi lạc rồi hả? Ỷ Bình ơi! Sài Gòn nhiều mẹ mìn lắm đó... Ỷ Bình phì cười: - Mày tưởng tao còn bé lắm à? Ngọc Sương cười lớn: - Mày tưởng mày lớn lắm sao. Được, mày lớn rồi nhỏ ạ, nhưng cái mặt mày "mủ mít" không hà. Ê! Thằng cha "gánh gãy" cay cú mày lắm. Còn ông chú bà thím nói bắt được mày, ổng đánh mày chết tươi luôn. Ỷ Bình không cười nữa, cô ngập ngừng: Trang 15/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Tao muốn trả cho "gánh gãy" chiếc lắc. Ngọc Sương quát khẽ: - Đừng có điên! Để đó mà hộ thân! Tại họ mà mày phải bỏ quê, bỏ mồ mả cha mẹ. Tao nhắc lại: đừng có ngu nghe chưa! Ỷ Bình mở cái túi vải, cô cầm tấm lắc lên. 2 chỉ vàng, có nhiều nhặn gì đâu. Có thể nhỏ bé đối với "gánh gãy" nhưng là 1 gia tài với cô. Có tiếng cầu thang rung rinh, làm Ỷ Bình giật mình, cất vội tấm lắc. Tân hiện ra đầu cầu thang: - Em chưa ngủ à Bình? - Dạ chưa! Có việc gì không anh Tân? - Không, không có gì! Thấy em còn để đèn nên anh đi lên xem. Thôi, em nghỉ đi! Bảo nghỉ đi, nhưng Tân chưa chịu đi. Anh nhìn Ỷ Bình bằng đôi mắt rất lạ. Ỷ Bình vô tư quay lưng đi nên không nhìn thấy. Cô luôn xem anh chị Hiệp là những người thân của mình. - Bệnh hay mệt, mà ngồi thừ ra đó vậy Bình? Kiều Anh vui vẻ kéo ghế ngồi xuống cạnh Ỷ Bình: - Sao, có vất vả quá không em? - Dạ, cũng đâu có vất vả. Chạy hơi mệt, mỗi ngày từ lúc 11 giờ đến 1 giờ có mỏi chân 1 chút, nhưng so ra nhẹ nhàng hơn lúc em ở quê. - Vậy à! Em siêng năng đi, làm việc tốt, tháng sau chị tăng thêm cho em 100. Ỷ Bình cảm động: - Cám ơn chị. Có khách vào, Ỷ Bình đứng lên đón khách. Cô bằng lòng với việc làm của mình, cũng nhẹ nhàng, chủ cư xử vui vẻ. Đôi lúc cũng phiền bởi những ông khách "thả dê". 11 giờ 10, khách bắt đầu vào khá đông. Mỗi bàn, Ỷ Bình mang thực đơn và nước đến trước. Đã 1 tháng phụ việc, Ỷ Bình quen việc, cô năng động và thành thạo, có thể 1 lúc 2 tay bưng 2 mâm cơm. Gần 1 giờ, Ỷ Bình mới thở được 1 chút. 2 chân cô rã rời, mồ hôi nhơm nhớp. Chiếc máy điều hòa không đủ mát, khi lượng khách vào quá đông. Đôi gò má Ỷ Bình lúc này đỏ lên như cô vừa uống bia vậy. Gia Thiều vào, anh đến ngay bên Ỷ Bình: - Mệt lắm hả Bình? Ỷ Bình cười gượng: - Dạ. Trang 16/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Cũng sắp hết khách rồi. Tại hôm nay thứ 2 nên quán đông khách. Đi lại quần nước, Gia Thiều lấy 2 lon nước bí ướp lạnh, anh mở nắp 1 lon đưa cho Ỷ Bình: - Em uống đi! Ỷ Bình ngần ngại hướng mắt về Kiều Anh. Hiểu ý, Gia Thiều lắc đầu: - Anh mời em lon nước. Anh trả tiền cho chị Kiều Anh, có gì mà em phải ngại. Nhận lon nước, Ỷ Bình lí nhí: - Cám ơn anh. Sao cô không ngại cho được, khi Gia Thiều không hề giấu giếm việc anh thích cô. Anh là em trai của Kiều Anh. Ỷ Bình rất sợ mối quan hệ này nếu có sẽ làm phiền lòng Kiều Anh. - Hình như em ngại anh hả Bình? Uống 1 hớp nước thấm giọng, Ỷ Bình vờ như không nghe câu hỏi của Gia Thiều: - Cám ơn anh về lon nước. Em đi làm việc đây. Ỷ Bình đi nhanh lên lầu, giờ này trên ấy còn khá đông khách, Gia Thiều vội đuổi theo: - Chiều 5 giờ, anh đợi em ở cổng sau nghe! Ỷ Bình không trả lời, cô đi nhanh hơn. Có tiếng Anh Đào gọi to: - Mang 2 cái tẩy đến bàn số 18, Ỷ Bình ơi! Nhìn theo Ỷ Bình 1 lát, Gia Thiều phân vân, không hiểu Ỷ Bình có nghe anh nói không nữa. - Gia Thiều, xuống đây cho chị bảo! Kiều Anh nghiêm nét mặt nhìn em trai: - Em biết giờ này là giờ quán rất đông khách chớ Thiều? Gia Thiều nhăn nhó: - Em có làm gì đâu! - Còn không nữa! Em thích Ỷ Bình, chị không cấm, nhưng phải ngoài quán. Còn trong giờ làm việc, không được cà rà theo nó hiểu chưa? - Em biết rồi. Theo nội qui, tất cả nhân viên phục vụ về ở ngõ sau, Ỷ Bình bất buộc phải đi vào nội qui ấy. Cô biết Gia Thiều đợi mình, và không biết lựa lời nào để nói với anh nữa. Quả thật, Gia Thiều đang ngồi chễm chệ trên chiếc Attila màu đỏ, anh nhảy xuống ngay khi nhìn thấy Ỷ Bình. Trang 17/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Anh đưa em về! Có mấy đôi mắt đầy ganh tỵ nhìn Ỷ Bình, nhất là mắt Anh Đào lóe lên tia sáng dữ dội như mắt mèo trong đêm. Cô sấn đến: - Anh Thiều cho em quá giang với! Gia Thiều nhăn mặt: - Sao được! Anh phải đi với Ỷ Bình. - Đi với Ỷ Bình? - Anh Đào trề môi - Cái "bình tích" đó có gì mà hay. Bình ơi! Ảnh đo theo mày giỏi lắm ba bảy hai mốt ngày rồi cũng gài số de hà! Gia Thiều quát khẽ: - Nói bậy, anh đánh cho 1 cái bây giờ. Lợi dụng lúc Gia Thiều đang đối đáp với Anh Đào, Ỷ Bình chạy nhanh ra đường. May quá xe Tân cũng vừa đỗ lại. Ỷ Bình hấp tấp ngồi lên: - Xong rồi, đi đi anh Tân! Thoát khỏi Gia Thiều, Ỷ Bình thở phào. Tân vừa lái xe vừa quay ra sau: - Có chuyện gì vậy Bình? - Dạ. Anh Thiều bảo đưa em về! Mà Anh Đào thì thích anh ấy, em không muốn mếch lòng Anh Đào, mấy ngày nay nó cứ kiếm chuyện với em. - Gì kỳ vậy? Mà em có gì với Gia Thiều không? - Có cái gì là cái gì? - Thì em có thích cái gã Gia Thiều đó không? Ỷ Bình đỏ mặt: - Em chẳng nghĩ gì cả! Điều em nghĩ là cố gắng học để thi vào đại học. - Em giỏi thật đó Bình, ban ngày đi làm mệt gần chết, ban đêm còn đi học. Tuy nhiên, anh khuyến khích những cô gái có ý chí như em. - Thực sự thì em cũng nhờ anh chị. Nếu không, em đâu có được như thế này. - Anh em mình đi uống cái gì đi nghen Bình. - Mình về nhà đi anh Tân. - Em ngại cái gì chớ? Hôm nay chị Hiệp của em đi ăn đám cưới, anh muốn đi ăn ngoài 1 bữa. 7 giờ em mới đến học mà. Tân tấp vào 1 tiệm ăn: Trang 18/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh - Anh vừa mới lãnh tiền thưởng, em có thể yên tâm về khoản ăn uống rộng rãi chiều nay. Sống mà gò bó khắc khổ quá làm chi hả em. Chọn 1 bàn trong cùng, Tân gọi bia cho mình và cho Ỷ Bình 1 ly nước ngọt. Anh chọn mấy món ăn chơi rồi cười: - Anh đãi em. Mấy thuở mới có 1 ngày, tha hồ thoải mái đi em. Mấy món ăn rất lạ, ngày đầu tiên được nếm, Ỷ Bình ăn rất ngon. - Em uống 1 chút bia mới tốt. Ỷ Bình ngần ngại. - Thôi, 1 lát em còn đi học nữa. - Ờ, vậy thì thôi. Bỏ vào chén Ỷ Bình con tôm nướng to đang bốc mùi quyến rũ, Tân nói như tâm sự: - Anh và chị Hiệp của em kết hôn gần 7 năm rồi đó, anh thích nhà có trẻ con, mà cô ấy thì vô sinh. Anh và cô ấy cứ đi bác sĩ hoài, bây giờ thì thôi, chán rồi. Cho nên... kiếm được nhiều tiền quá, không xài cho sướng tay, thì em nói phải làm gì đây. Làm sao Ỷ Bình không biết điều này, vì đó cũng chính là trăn trở của chị Hiệp. Chị biết anh rất yêu chị, cho nên chị nói: nếu như anh với người phụ nữ nào khác để có được đứa con, chị sẵn sàng chấp nhận. Cô rụt rè: - Anh Tân, sao không xin 1 đứa con nuôi? Tân lắc đầu: - Chị Hiệp của em có đề nghị, nhưng mà anh không thích. Không phải máu thịt ruột rà của mình khó lắm. Tân trở nên trầm tư, anh uống bia nhiều hơn. Ỷ Bình ái ngại: - Anh Tân! Em còn phải về nhà và đi học nữa. Như sực nhớ ra, Tân gật đầu: - Ờ, để anh bảo tính tiền rồi mình về. Lúc về nhà, như có chút hơi rượu choáng váng, anh vấp ngạch cửa ngã chúi. Ỷ Bình hốt hoảng đỡ anh lại. Anh nằm gọn trong vòng tay cô, mặt anh và mặt cô chạm khẽ vào nhau... Anh chợt ôm cô, và... gắn môi anh vào môi cô. Ỷ Bình đờ người ra. Bất ngờ quá, cô không có phản ứng nào khác mà thụ động đón nhận. Rồi như chợt bừng tỉnh, cô xô mạnh Tân ra, chạy lên gác. Đóng sập cửa lại, Ỷ Bình run rẩy ngồi bẹp trên sàn gác. Cô đang làm cái gì vậy? Rõ ràng là cô Trang 19/120 http://motsach.info
- Lục Bình Tím Nguyễn Thị Phi Oanh cảm thấy mình rung động và ngây ngất khi được anh hôn, vòng môi nóng ấm cuốn lấy môi cô, đẩy cô vào thế giới lạ lùng kỳ bí. Vùng dậy, thay bộ quần áo khác và ôm cặp sách, Ỷ Bình chạy nhanh ra ngoài. Hình như phòng Tân đang mở và anh đang nằm nửa thân trên giường, nửa thân dưới đất. Đưa tay sờ lên môi mình, lòng Ỷ Bình đầy bối rối... oOo - Ỷ Bình! Hôm nay thì không thể trốn vào đâu, khi ngày thứ 7 chỉ có vài người khách. Gia Thiều lôi cô lên lầu 2 và anh "tấn" cô vào 1 góc: - Tại sao em tránh anh hoài vậy? Ỷ Bình phản kháng yếu ớt: - Đâu có! Em cần phải về sớm. Anh biết mà, em đang ôn thi để thi vào đại học. - Anh có làm phiền em nhiều gì cho cam, anh muốn gần em 1 chút để đưa em về nhà hay đến trường và cũng để cho em hiểu là anh thương em. Ỷ Bình cười gượng: - Anh đừng đùa, em không muốn nghĩ gì cả. Em muốn học, làm việc, nuôi sống bản thân mình, vậy thôi. - Em nói như vậy... khác nào hại chết anh cho rồi. Không được em thương, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì nữa? - Anh đừng nói vậy! Em thật sự không muốn nghĩ đến tình cảm. Anh biết mà, em đang sống nhờ vào anh chị Hiệp. Có 1 lúc nào đó em không nên nhờ vả mãi nữa, em phải tự mình vươn lên. Cho nên xin anh để yên cho em! - Em thật lòng như vậy sao? Hay là em... thích anh Tân? Tại sao ảnh tử tế đến độ ngày nào cũng đưa đón em vậy? - Anh đừng nói bậy! Xô mạnh Gia Thiều ra, Ỷ Bình bỏ đi. Gia Thiều tức mình nói với theo: - Anh chưa vợ, nếu em muốn, anh sẽ cưới em. Còn hơn đi thương cái thằng cha đã có vợ. Mím môi, Ỷ Bình chạy xuống cầu thang. Gia Thiều nói đúng hay sai? Kể từ buổi chiều hôm ấy, Ỷ Bình luôn về thật muộn. Tân đón cửa trước, cô về cửa sau, và chỉ về nhà khi biết có chị Hiệp. Cô không sao quên được nụ hôn ấm nồng ấy. Cô đã yêu rồi ư? - Em làm gì ở trên gác hoài vậy Bình, không nóng sao? Trang 20/120 http://motsach.info
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ma Bóng Ma Trường Áo Tím
10 p | 87 | 7
-
Du lịch đường sông tỉnh Bình Dương: Cơ hội và thách thức
10 p | 33 | 6
-
Yếu tố kỳ ảo trong kể xong rồi đi của Nguyễn Bình Phương
9 p | 99 | 6
-
Tứ Bình
4 p | 76 | 5
-
Ngày về sẽ bình yên
5 p | 65 | 5
-
Sắc Tím Màu Sim
84 p | 49 | 5
-
Đi tìm bình yên – phần 4
42 p | 49 | 4
-
Hấp lực của trái bơ
6 p | 79 | 4
-
Mưa và nhớ
9 p | 49 | 4
-
Giọt nắng trong tim
2 p | 63 | 4
-
Hoa Lục Bình
2 p | 91 | 3
-
Thực trạng công tác giáo dục thể chất và trình độ thể lực của học sinh trường Trung học cơ sở Văn Phương, Nho Quan, Ninh Bình
5 p | 14 | 3
-
Truyện ngắn Hoa Lục Bình
152 p | 69 | 3
-
Chương 13 - Luyện Khí Tông Sư (3)
7 p | 68 | 3
-
Tìm Bạn
3 p | 60 | 2
-
Truyện ngắn Con tim không cần lý lẽ
12 p | 64 | 2
-
Bãi đá cổ ở Bình Thuận Được
4 p | 86 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn