33<br />
Có điều gì đó không ổn. Và không phải chỉ với mình tôi.<br />
Sự tĩnh lặng.<br />
Tôi chưa từng để ý đến điều này – vì tôi hơi bận – nhưng dĩ nhiên suốt<br />
thời gian tôi chạy đua để cứu lấy cái mạng mình, đêm tối ồn ào đến mức<br />
nghe tiếng bước chân của những kẻ săn đuổi không khó bằng phân biệt<br />
chúng với cả một đại dương gầm gào của tiếng động ban đêm. Còn lúc này<br />
đây, không khí dậy lên âm thanh ù ù và rung bần bật như thể hai mươi ngàn<br />
cỗ bài đang vèo vèo bay ra từ bàn tay của mười ngàn gã chia bài trong sòng<br />
bạc thích phô trương sự khéo léo. Bộ óc tôi, hay đúng hơn là của Chacal,<br />
tách được vài tiếng phần phật ở gần ra khỏi đống tạp âm và nhận ra đó là gì:<br />
Đó là tiếng vỗ ào ạt của vô vàn chiếc cánh, không thể đếm được là bao<br />
nhiêu, nhưng chắc chắn là số chẵn. Tất cả lũ dơi và chim chóc trên trái đất đã<br />
cất cánh bay lên cùng một lúc. Tiếng ồn đó quá lớn, rất không ổn, và điều<br />
không ổn nhất là lũ chim không hề kêu. Gần như cũng một lúc, các ngôi sao<br />
biến mất. Bầu trời tối đen sôi lên và rạn nứt, nhưng trong toàn bộ cảnh hỗn<br />
loạn ấy, âm thanh duy nhất vang lên thành tiếng động chỉ là tiếng rít siêu âm<br />
của lũ dơi.<br />
A…a…u!<br />
Áp lực đè lên màng tai…<br />
rrrrRRRRZZglglglglglDDDDDDDDDDDDDDDDDD!!!<br />
Những con quái thú sống trong hang hốc ấy gào vào tai tôi và cơn hoảng<br />
hốt hụt hẫng như khi rơi thang máy, rơi máy bay hay bước hụt cầu thang ập<br />
dến khi mặt đất như tan dần đi. Tôi bám lấy mặt cỏ như thể nếu quả cầu trái<br />
đất nổ tung, tôi sẽ có một khoảng đất để bám vào khi trôi ra ngoài khoảng<br />
không. Một lát sau, tôi nhận ra những cơn rung chuyển đã lắng xuống và<br />
bóng của một tên thợ săn dang đứng ở đoạn dốc phía trên quan sát tôi, tay<br />
trái cầm một cây gậy hay chùy gì đó.<br />
Nó xảy ra rồi, - tôi nghĩ. Đó là núi lửa San Martín.<br />
Quỷ tha ma bắt, họ đã đúng. Taro, Marena, nhóm Connecticut Yankee và<br />
cả Michael nữa, lần đầu tiên họ biết mình đang làm gì. Trước đây, tôi đã<br />
từng ở gần những trận núi lửa phun trào nhỏ ở Guatemala, và cũng từng cảm<br />
nhận dược một cơn động đất khá lớn ở San Pablo Villa de Mitla vào tháng 2<br />
năm 2008. Nhưng lần này thì như mặt dưới của chiếc trống có căng dây. Núi<br />
lửa cách đây những bốn trăm dặm mà cứ như là ở ngay trên đỉnh núi kia. Hừ,<br />
các đợt phun trào giống như…<br />
<br />
Ặc.<br />
<br />
34<br />
Trong khoảng hai mươi nhăm giây, lần đầu tiên trong đời tôi tin có cuộc<br />
sống sau cái chết.<br />
Tôi cố gào lên, nhưng cái đầu cùn và nặng của cây chùy trên tay gã k’iik<br />
đã thúc vào bụng dưới tôi và đánh bật hết không khí ra ngoài. Tôi cố tóm lấy<br />
chân hắn, nhưng một tên nữa đã áp sát tôi từ phía sau và giữ chặt tay tôi. Tôi<br />
ra sức đá nhưng tên thứ nhất đã ngồi lên chân tôi. Tôi nhổ nước bọt, Hắn<br />
không phản ứng. Tôi giãy giụa. Không ăn thua. Tôi hoảng loạn. Chúng sắp<br />
lột da mình, - tôi nghĩ, - núi lửa cũng không cản được. Chúng cóc cần, chẳng<br />
can hệ gì sất, núi lửa hay không núi lửa chúng cũng sẽ lột da tôi. Ối giời ơi.<br />
Ối giời ơi. Gã k’iik – là Hun Xoc, k’iik của nhà Đại Bàng – đặt cây chùy<br />
xuống và ấn đầu tôi xuống đất. Nhưng thật kỳ quặc, tôi chẳng cảm thấy gì<br />
cả. Không thể thế được, chắc phải có thêm gì nữa chứ. Nào, thêm tí gì đi.<br />
Không thể này là hết được, không thể được. Nó cậy miệng tôi mở ra và kẹp<br />
chặt lấy hàm dưới, ngón cái đặt dưới lưỡi, trên mấy cái răng cửa. Tôi vẫn<br />
không cảm thấy gì. Nó giật sang trái, rồi sang phải, một chiếc ra khỏi ổ chân<br />
răng, rồi chiếc thứ hai. Hàm dưới tôi tuôn ra hàng đống máu và nước bọt.<br />
Lưỡi tôi thè ra và đu đưa một cách khôi hài trong không khí. Kỳ cục thật, tôi nghĩ, - đáng ra phải đau lắm chứ. Phải đau đến cùng cực…song dường<br />
như tôi đang nằm cạnh chính mình, chứng kiến cảnh này từ bên ngoài. Giờ<br />
đã có bốn gã k’iik vây quanh tôi, tất cả đều thuộc nhà Đại Bàng. Một trong<br />
số đó, một thằng béo lùn với bộ mặt to ngang, cầm cây đuốc nhỏ xíu giống<br />
như cây nến sinh nhật, dùng bàn tay khum khum che ngọn lửa. Một thằng<br />
khác rạnh mé dưới hai bên cánh tay tôi, cắt khớp cổ tay, rất tẩn mẩn sao cho<br />
khỏi rách nát da, như thế bàn tay mới dính nguyên vẹn vào tấm da được. Đây<br />
có lẽ là giây phút hay ho nhất trong tất cả những giây phút mà tôi đã từng, và<br />
có thể là sẽ, trải qua. Tôi tưởng như mình là linh hồn vừa được giải phóng,<br />
đang nán lại một lúc để quan sát xem cái xác của mình được xử lý như thế<br />
nào trước khi lên đường đến những nơi không ai biết tôi.<br />
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra chuyện đó quá dớ dẩn, không thể tin<br />
được. Vì một lý do: tôi vẫn đau kinh khủng. Tôi vẫn cảm thấy tất cả những<br />
vết thương khác trên người, sức nặng của hai thằng k’iik đang đè chặt lấy tôi<br />
và thậm chí cả một con kiến hay con gì đó đang bò trên thân cây kế xuống,<br />
cắm ngòi vào lưng tôi. Và quan trọng hơn, mặc dù cái xác mà chúng đang lột<br />
da cũng có lọn đuôi sam cụt như của tôi, và khuôn mặt, nhưng những thứ<br />
<br />
còn lại của khuôn mặt, có vẻ như giống tôi, nhưng không hẳn là tôi. Cẳng tay<br />
người đó rắn lại vì va đập với bóng hông, nhưng không nhiều như tay tôi,<br />
nhưng vết sẹo trên đầu gối anh ta cũng không to và đáng sợ như sẹo của tôi.<br />
Hơn nữa, cái cách tôi chứng kiến cảnh này cũng không giống một hồn ma.<br />
Tôi không lơ lửng bên trên, như các hồn ma đáng ra phải thế. Tôi vẫn bị đè<br />
chặt xuống đất, vẫn chớp mắt cho bụi và máu trôi ra khỏi hai mí.<br />
Đó không phải là mày đâu, - tôi nghĩ, - chấp nhận đi. Đấy là một người<br />
khác. Mặc dù anh ta cao lớn gần bằng mày, xấp xỉ tuổi mày, cũng dáng<br />
người như mày, thậm chí cũng có những đốm lông hươu như mày, nhưng<br />
anh ta không phải là mày…<br />
Au! Mẹ kiếp? Ngực tôi làm sao thế này? Tôi liếc mắt xuống đủ xa để<br />
nhìn thấy. Một trong hai gã k’iik đang giữ tôi kẹp một lưỡi đao bằng đá vỏ<br />
chai bé xíu giữa hai ngón tay. Hắn cắm nó vào ngực tôi, ngay dưới dãy<br />
xương ức, rạch lên trên theo một đường vòng cung lồi lên phần chữ U của<br />
xương đòn rồi rạch xuống theo đường đối xứng với đường rạch trước, tạo<br />
thành một hình quả trám thon. Tiện thể cũng xin nói là, hắn làm điều với tôi,<br />
chứ không phải với “tôi thay thế” kia. Hắn kẹp lấy một đầu của mảng da và<br />
lột ngược lên trên. Ối giời ơi. Ối giời ơi. Đau quá. Những cú nện, những<br />
miếng ớt, chất thụt vào hậu môn, tất cả đều khiến tôi vô cùng đau đớn,<br />
nhưng trò này thì thực sự U…U…U…A…AAAAAA.<br />
Miếng da rộng khoảng nửa inch và dài bốn inch được giật ra với một<br />
tiếng phựt nhỏ. Hắn giơ nó lên trước mặt tôi một lúc, mặt trong quay ra, nó<br />
sáng óng ánh nhờ những tế bào mở hình cầu nhỏ xíu và ánh sáng mờ mờ<br />
chiếu xiên qua nó rất đúng chiều, giúp tôi nhìn thấy những cột ký tự màu<br />
xanh lam chạy dọc ở chính giữa, những vết xăm xác nhận đẳng cấp chín sọ<br />
môn bóng hông của tôi.<br />
Tôi bị xóa sổ rồi ư? Tôi cũng không biết nữa. Vả chăng “xóa sổ” là một<br />
thứ gì đó anh chỉ có thể luận ra từ hậu quả tiếp theo của nó, như năng lượng<br />
tối vậy. (Năng lượng tối: dạng năng lượng được giả thiết là lắp đầy vũ trụ<br />
và là nguyên nhân gây ra sự dãn nở của vũ trụ.) Lát sau, bông – hình như<br />
là những tấm chăn – được quấn quanh người tôi và siết chặt lại. Bốn bàn tay<br />
lật ngửa tôi lên và tôi lại thấy ngột ngạt khi chúng cuộn kín mít tôi lại. Mấy<br />
cái cán lao cũng được cuộn vào cùng, tôi đoán là để ngụy trang. Đến lúc này,<br />
bất kể Chacal đã được rèn luyện, tôi vẫn bật khóc, rên rỉ những tiếng kêu ai<br />
oán như Nancy Kerrigan (Nancy Kerrigan: Nữ vận động viên trượt băng<br />
nghệ thuật của Mỹ, bị hành hung khi tham gia giải vô địch Detroit. Đoạn<br />
băng ghi hình cảnh cô ta hét lên “Vì sao lại là tôi?” đã được đưa vào một<br />
trong những hình ảnh đáng nhớ nhất của thể thao thế kỷ 20): “Vì sao? Vì<br />
sao? Vì SAAAOOO?”, thảm hại làm sao, tôi không chết, tôi không phải một<br />
<br />
con ma, tôi vẫn mắc kẹt ở đây, và đây không phải là tôi.<br />
<br />