intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mình chia tay rồi mà em.

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

75
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tác giả : Phươngg Emilyy. * Đôi lời của tác giả: Tôi không biết câu chuyện của tôi có chạm vào tim của các bạn không nhưng nó đã chạm được đến trái tim tôi. Một câu chuyện tôi tự nghĩ, một câu chuyện đâu đâu cũng là buồn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mình chia tay rồi mà em.

  1. Mình chia tay rồi mà em. Tác giả : Phươngg Emilyy. * Đôi lời của tác giả: Tôi không biết câu chuyện của tôi có chạm vào tim của các bạn không nhưng nó đã chạm được đến trái tim tôi. Một câu chuyện tôi tự nghĩ, một câu chuyện đâu đâu cũng là buồn. Lúc đầu thì vui vẻ, hạnh phúc lúc sau thì đau đớn, hận thù. Tình yêu nó cũng như thế. Khi bạn yêu bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc nhưng khi bạn chia tay bạn sẽ thấy đau đớn. Nhưng bạn vẫn sẽ yêu. Bạn vẫn mãi yêu. Vì cuộc sống này không thể thiếu tình yêu. Khi bạn có tình yêu bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Bạn đừng cho mình vào cô lập, hãy chia sẻ mọi thứ bạn nhé! Sống thật hạnh phúc nữa. Bạn hãy coi mỗi ngày là ngày cuối cùng của cuộc đời để bạn có nghị lực, làm mọi thứ, mọi việc bạn thích vì bạn đang coi hôm nay, ngày mai,... là ngày cuối cùng của mình. Đừng để một chuyện gì đó mà bạn đánh mất chính mình bạn nhé! * Em và anh yêu nhau bằng ánh mắt đầu tiên.. Vào một ngày nắng lên sưởi ấm trái tim con người.. Chúng ta cùng nắm tay nhau dạo bước.. Trên khắp con phố mang tên của “tình yêu”.. Tình yêu của ta là một màu hồng.. Chưa có một vết tối hay đen nào cả.. Vậy sao anh nỡ nói lời chia tay.. Để trái tim em tan nỡ trăm phần..? Thôi thì em chúc anh hạnh phúc.. Sống thật tốt bên người con gái khác tốt hơn em.. Anh cứ hạnh phúc đi anh nhé.. Đừng có nghĩ đến hay quan tâm đến em nữa.. Hãy cứ vui vẻ bên người con gái khác..
  2. Nhưng em hi vọng anh nhớ một điều.. Là em vẫn mãi yêu anh.. 6.00 am.. Tôi thức dậy sau một đêm dài. Vừa dậy cái là đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Nhưng chỉ vì anh mà tôi dậy sớm. Đơn giản vì anh nói hôm nay là buổi hẹn quan trọng. Em đến muộn đừng trách anh. Anh đã nói vậy tôi cũng chẳng dám cãi. Anh là người đã làm tôi thay đổi rất nhiều. Tôi cảm nhận được tình yêu của anh dành cho tôi là vô bờ bến. Tôi còn nghĩ có chết tôi cũng không đền đáp lại được tình cảm của anh dành cho tôi. Tôi làm vệ sinh cá nhân rồi chọn một bộ quần áo cực teen. Chiếc áo màu trắng có hình chibi đang cười rất tươi và một cái quần đùi. Tôi bước ra khỏi nhà nhanh chóng đến điểm mà anh đã hẹn. Tôi không muốn anh đợi lâu. * Tôi đã ra quán Blue mà anh hẹn. Tôi cũng phải ngó nghiêng xem anh ngồi đâu nữa. Hôm nay anh đang ngồi gần cửa sổ. Chỗ mà tôi thích nhất. Mái tóc màu đỏ hung của anh nhẹ nhàng bay trong gió. Dáng ngồi vừa thư sinh lại vừa cao ngạo. Anh đang nhìn ra cửa sổ. Tôi đoán chắc anh đang đợi tôi. Tôi tiến ra chỗ anh và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. -Anh đợi em lâu không? Anh quay lại nhìn tôi. Rồi nở một nụ cười thân thiện, ấm áp mà anh bảo anh chỉ dành cho tôi. -Không. Anh mới đến thôi. Em uống gì? -Hmm..uống t.. Tôi đang định nói thì anh lại cướp lời. -Trà sữa và bánh Smile. -Hehe..chỉ có anh là hiểu em thôi. Tôi nói rồi đợi anh gọi muốn. Anh là người hiểu tôi nhất. Anh lúc nào cũng biết tôi muốn gì và cần gì. Nhưng tôi thì ngược lại. Chẳng lẽ tôi quá ngu ngốc? Tôi chẳng bao giờ biết anh cần gì, cũng chẳng biết anh muốn gì và nghĩ gì nữa. Cô phục vụ mang cốc trà sữa và bánh Smile của tôi ra. Còn anh thì uống một cốc cafe đắng cùng với một chiếc bánh ngọt nhân sô-cô-la. -Em cứ thích uống trà sữa vậy? Chẳng lẽ em không uống được cái khác và ăn cái khác? -Không thích. Hôm nay mình đi đâu hả anh?-Tôi kiên quyết. Rồi tò mò vì không biết hôm nay mình sẽ đi đâu. Lúc nào anh cũng dẫn tôi đến những chỗ mới lạ, đẹp mà cũng thanh bình như anh và tôi. Hay giống như tình yêu của tôi và anh.
  3. -Đi theo anh.-Anh đứng dậy trước. Tôi cũng đứng dậy sau khi uống xong cốc trà sữa và chén nốt cái bánh Smile. * Anh đưa tôi tới một cánh đồng rộng mênh mông. Màu xanh của đồng cỏ bát ngát càng ngày càng hiện rõ trước mắt tôi. Nơi đây không ồn ào. Nó rất thanh bình và im ắng. Con người đến đây không ai to tiếng cả. Ở đây cứ như có qui định là CẤM TO TIẾNG ý. Nơi đây quả là thanh bình. Anh kéo tôi ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt. Tôi ngồi xuống dựa đầu vào đôi vai vững chắc của anh. -Em thấy nơi đây thế nào? -Tuyệt anh ạ. Em tò mò không hiểu vì sao anh có thể tìm được những nơi đẹp như thế này nhỉ? Nó thật thanh bình. Nó không giống cuộc sống ở thành phố của chúng ta. Ồn ào, vội vã. Chẳng có ai cảm nhận được sự thanh bình vốn có của thiên nhiên. Anh nhỉ? -Ừ. Đúng rồi. Chúng ta thì chỉ sống vội vã, bon chen mà ít ai nhận ra sự đẹp đẽ vốn có của thiên nhiên. Tôi với anh cùng ngắm, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên. Reng..reng..reng Tiếng chuông điện thoại của anh phá vỡ bầu không khí thanh bình tại đây. Anh nhìn số điện thoại chợt khó chịu rồi ra chỗ khác để nghe máy. Tôi cũng chẳng biết ai đang gọi anh nữa. Vì tôi thấy anh không lưu tên của người đang gọi anh lúc này. Tôi nhìn anh ra nghe máy. Trông anh thật đẹp. Anh đúng là thiên sứ của lòng tôi mà. Một thiên sứ làm tôi vui bất kì khi nào ở bên anh. Anh nhẹ nhàng bước ra chỗ tôi. -Anh xin lỗi. Anh có việc bận. Để anh đưa em về. -Vâng.-Tôi không biết anh bận gì nhưng tôi không muốn hỏi vì nếu hỏi chắc anh sẽ không nói đâu. Anh đưa tôi về tận nhà rồi cũng đi luôn chẳng kịp ôm chào tạm biệt.. * Tôi đi lên phòng của mình. Thay quần áo ra rồi nằm ngủ. Đơn giản vì tôi quá mệt.. * Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau. Ai còn đứng dưới mươi ngân nga câu ru tình. Và môi hôn rất ướt, dư âm giấu trong mưa. Cơn mưa kéo dài.. Tiếng chuông của điện thoại tôi vang lên. Đang ngủ mà bị phá rồi..Ghét. Tôi thấy số của anh hiện lên vội vàng bắt máy.. -Alo, anh à? -Ừ. Chia tay đi.
  4. Câu nói của anh buông ra thật lạnh. Tôi thoáng sợ rồi lại nghĩ anh đùa. -Lý do? Em là gì sai sao? Hay anh ghét em ở điều gì. Em sẽ thay đổi vì anh. -Chẳng sao cả.-Lại một câu nói lạnh lùng buông ra từ miệng anh.-Thích thì chia tay. Tuổi trẻ mà. -Anh.. -Sao? -Thôi được. Chia tay thì chia tay. Tôi chẳng việc gì phải quan tâm và khóc vì anh cả. -OK. Cút nhá. Tít..tít.. Lần đầu tiên anh dập máy trước tôi. Tôi nằm xuống, có thứ gì đó mặn đắng chảy từ khóe mắt xuống... Một thứ nước vừa mặn vừa đắng..chảy dài.. Một cuộc tình ba năm tan vỡ bởi một cuộc điện thoại.. * Từ ngày anh chia tay tôi, tôi chẳng còn sức lực nào để sống cả. Trái tim tôi vỡ vụn. Tôi ghét anh. Tôi chẳng hiểu đã làm gì nên tội mà anh lại nói lời chia tay với tôi. Tôi căm phẫn anh. * Ba tuần kể từ cái ngày anh chia tay tôi... Ngày thứ nhất.. Tôi đang xem ti vi. Nhưng tôi cũng chẳng hiểu ti vi đang nói về cái gì nữa. Tôi vẫn rất buồn. Chúng tôi yêu nhau được ba năm chứ có phải ít đâu. Những kí niệm cứ ùa về tâm trí tôi. Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau. Ai còn đứng dưới mươi ngân nga câu ru tình. Và môi hôn rất ướt, dư âm giấu trong mưa. Cơn mưa kéo dài.. Điện thoại tôi reo. Tôi cầm máy nhìn vào màn hình điện thoại. Là số của anh. Số của con người độc ác, đã chia tay tôi. -Alo?-Tôi nói cố giấu những giọt nước mắt của mình. -Ăn cơm chưa? Tôi hơi ngạc nhiên. Đã chia tay rồi sao anh ấy lại hỏi tôi như vậy. -Tôi ăn chưa chẳng liên quan gì đến anh cả. -Đừng uống sữa sau khi ăn nhé. -Tại sao? -Vì anh biết bụng em không tốt. -Tôi không dám. Làm ơn anh hãy biến đi. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hãy biến đi với những đứa con gái khác. -Thế nhé. À em, mình chia tay rồi đó.
  5. Tôi vút máy lên giường. Ngồi khóc òa như một đứa trẻ bị người khác cướp đồ chơi. Tại sao anh lại đối xử như thế với tôi. Anh gọi tôi rồi lại kết thúc bằng câu “mình chia tay rồi đó”. Tại sao anh không biến đi? Sao anh ấy không biến mất đi? Tôi cứ khóc...khóc cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.. * Ngày thứ hai.. Lại có điện thoại của anh. Tôi nằm trên giường lấy tay với lấy cái điện thoại. Lại là số của anh. Tôi nhấn nút nghe. -Sao? Sao anh còn chưa biến đi nữa? -Em đã cho Miu ăn chưa? -Tôi cho rồi. -Tại sao? Đó là quà anh tặng em mà? -Thích. Có vấn đề gì không? -Ừ thì mình chia tay rồi mà. Một lần nữa anh lại nói câu đó. Cái câu “mình chia tay rồi đấy” cứ vang vảng bên tai tôi. Mình chia tay rồi đấy.. Mình chia tay rồi đấy.. Mình chia tay.. Tôi ngồi xuống đất. Bế con mèo mà anh tặng vào lòng. Tôi vuốt lông nó. -Tại sao anh ấy lại làm vậy hả? Chị yêu anh ấy như vậu mà tại sao anh ấy lại chia tay chị hả em?? * Ngày thứ ba.. Hôm nay bầu trời se lạnh. Những cơn gió ùa về. Các cặp đôi tranh thủ thời gian này để chăm sóc cho nhau vậy mà.. Hồi trước vào những lúc lạnh như thế này lúc nào anh cũng lấy khăn của mình quàng lên cổ tôi, cởi bỏ chiếc áo ấm của mình để cho tôi mặc. Lúc lạnh quá thì anh lại ôm tôi thật chặc. Hơi ấm từ người anh lan tỏa khắp cơ thể của tôi.. Sao mà tôi nhớ cái cảm giác đấy thế.. Điện thoại của tôi lại rung.. Lại là số của anh... Tôi nhấn nút từ chối. Tôi không muốn nghe điện thoại của anh. Cứ từ chối nhưng anh vẫn gọi tôi đành nhấc máy. -Alo. -Hôm nay trời lạnh đó. Em lấy cái áo khoác da anh mua mà mặc. Nó bằng da nên ấm lắm. Đừng có mặc phong phanh rồi ốm chẳng ai lo đâu. -Vâng. -Ừ. Nhớ đó.
  6. -Vâng. -Hôm nay ngoan nha. Không cãi lại anh à. -Vâng. -Ừ. Thế nhà. À mà mình chia tay rồi đó. Hôm nay em không cãi anh đơn giản vì cổ họng em ngẹn ứ rồi anh ạ. Nước mắt của em cứ rời hoài. Giờ em đã cảm nhận được nước mắt của em nó đắng và mặn như thế nào. Mà anh ơi, sao anh cứ xuất hiện thế? Anh đã bước ra khỏi tim em chẳng lẽ bây giờ anh lại xuất hiện trong tim em một lần nữa? Hay anh muốn trêu ngươi em? Anh à, em hận anh.. * Ngày thứ tư.. Trời hôm nay mưa tầm tã, những cơn gió lạnh lại ùa về. Trời khóc, có lẽ nó đang khóc cùng tôi. Tôi cứ thẫn thờ vì cái ngày chia tay không lí do ấy. Người ta nói đúng thật. Đừng có bao giờ tin tưởng quá vào một thằng đàn ông. Giờ tôi đã thấm thía câu nói này. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại mong điện thoại của anh.. Điện thoại tôi rung.. Tôi chẳng cần nhìn cũng biết là anh.. -Alo.. -Em à? Quả cầu tuyết hết pin chưa? Hết pin thì mua đi nhé. Quả cầu mà không có đèn có nhạc thì chán lắm. -Vâng. -À mà trà sữa và bánh Smile đến chưa? -Là sao? -Thì anh gửi cho em đó. Em đợi đi. Vả lại anh cũng biết trời mưa nên em lười đi. Thế nha. À mà mình chia tay rồi đó. Anh cúp máy. Tôi chưa kịp nói câu gì. Ting..ting.. Tiếng chuông cửa nhà tôi. Tôi ra mở cửa thì thấy một người đến giao bánh Smile và trà sữa. Cái món mà tôi thích nhất. Chiếc bánh Smile với một cái mặt cười thật ngộ nghĩnh. Nhưng sao nó trái ngược với tôi quá. Tôi thì chán, không thể nở nụ cười. Gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm và sưng húp chỉ vì khóc quá nhiều. Thôi. Tôi phải quyết định. Kể từ hôm nay tôi sẽ không quan tâm anh nữa. Tôi sẽ tự đứng lên và tự hàn gắn lại trái tim của mình mà anh làm cho vỡ nát. Tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ xóa hết hình ảnh của anh đi. Sẽ xóa hết số của anh trong máy.. Tạm biệt anh..tình yêu của em.. *
  7. Ngày thứ 8... 0168xxx.. is calling.. Một số lạ ư? Không phải đâu. Đây là số của anh. Tôi vẫn nhớ những dòng số đó nhưng tôi sẽ không nhấc máy. Mặc cho điện thoại kêu. Tôi vẫn ngồi xem ti vi, chơi với con miu anh tặng. Tít tít.. Tiếng tin nhắn vang lên. Tôi mở ra. Đọc những dòng chữ ngắn ngủi trong đó.. Hoàng chết rồi. Em đến bệnh viện X đi. UỲNH.. Sét đánh ngang tai tôi. Sao cơ? Hoàng chết rồi ư? Cái con người phản bội tôi lại chết ư? Tôi lấy máy gọi cho anh. Nhưng anh không nghe. Người bạn thân của anh mới nghe.. -Anh ơi, sao Hoàng lại chết?-Tôi nói. Hòa quyện trong đó là bao nhiêu giọt nước mắt. -Cậu ấy bị ung thư em ạ. Thôi em đến nhanh đi. Tôi guồng chân chạy đến bệnh viện. Đôi mắt cứ như bị người khác bóp chặt. Trời vẫn mưa..mưa to hơn bao giờ hết. Kệ. Tôi vẫn chạy. Chạy điên đảo. Tôi muốn gặp anh lần cuối. * Tại bệnh viện.. Anh đang nằm bất động trên chiếc giường trắng. Đôi môi tím.. Tôi chạy đến bên anh. Quỳ xuống. Nói như khóc: -Anh ơi, sao anh lại chết? Em biết em sai rồi. Em sẽ bắt máy khi anh gọi, em sẽ nghe lời anh hơn. Anh ơi sao anh lại chết? Anh chết thì ai mua trà sữa cho em? Mưa rồi nên em lười đi lắm. Còn quả cầu tuyết nữa. Nó hết pin rồi. Anh dậy đi mua pin cho em đi. Anh ơi tỉnh lại đi..em xin anh đấy..anh ơi.. Tôi nói nhưng anh chẳng tỉnh. Tôi cứ gào thét trong bệnh viện. Nước mắt kìm nén bao lâu hôm nay lại tuôn ra hết. Tôi vừa khóc vừa lay tay anh. Tôi muốn anh tỉnh dậy. Người bạn của anh đỡ tôi dậy. -Thôi, em đừng khóc nữa. Nó đã ra đi rồi. Em hãy sống thật tốt nha em. Nó chia tay em đơn giản vì nó không muốn em biết là nó bị bênh. Nó nghĩ khi em biết em sẽ buồn và đau lắm. Khi chia tay nó vẫn quan tâm em nhưng nó không bao giờ muốn em quan tâm nó. Từng đợt xạ liệu đau kinh khủng nhưng nó vẫn cố gắng để mong khỏi để có thể quay lại với em. Thôi, em đừng buồn. Hãy sống tốt để nó có thể yên nghỉ em nhé. -Vâng. Em cảm ơn anh. Hôm nay, trời mưa xối xả. Trời đang khóc cùng tôi, anh, bạn anh và gia đình của anh.. bầu không khí tĩnh lặng, u ám, ảm đạm khắp căn phòng bệnh màu trắng xóa..
  8. * Tôi đang đứng trước mộ của người tôi yêu. Tôi quì xuống nói với anh: -Anh ơi, sao anh bị bênh mà anh không nói với em? Khi có người bên cạnh thì sẽ đỡ hơn chứ. Sao anh cứ thích một mình vậy? Mà em không đồng ý chia tay đâu anh nhé. À mà anh, em chỉ yêu một mình anh thôi nhé. Em sẽ mãi cho anh vào trái tim em không bao giờ cho anh bước ra cả. Anh cũng thế anh nhé! Chúng ta sẽ ở trong trái tim của nhau. Như vậy sẽ không có ai alone cả. Anh ơi, em mãi yêu anh.. Tôi đặt bó hoa xuống đứng dậy, bước về phía cuối con đường.... Emilyy
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1