intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một lần gặp trong đời

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

48
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ba tôi có rất nhiều sách. Ông không phải là một nhà văn nhưng cực kì yêu thích văn chương, đặc biệt là văn học nước ngoài nên từ nhỏ, tôi đã có cơ hội tiếp xúc với sách từ rất sớm. Từ những cuốn tiểu thuyết dày cộm của Kim Dung, Cổ Long,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một lần gặp trong đời

  1. Một lần gặp trong đời Tên tác giả: Phong Hy Account Zing Forum: boivitolagio Account Zing Me: tieutinhcodon_cute Tên tác phẩm: Một lần gặp trong đời Địa chỉ email: boivitolagio@yahoo.com.vn MỘT LẦN GẶP TRONG ĐỜI Ba tôi có rất nhiều sách. Ông không phải là một nhà văn nhưng cực kì yêu thích văn chương, đặc biệt là văn học nước ngoài nên từ nhỏ, tôi đã có cơ hội tiếp xúc với sách từ rất sớm. Từ những cuốn tiểu thuyết dày cộm của Kim Dung, Cổ Long, Quỳnh Dao đến tiểu thuyết trinh thám như Sherlock Homes của Conan Doyle, thế giới phù thủy đầy mê hoặc của Harry Potter và cả những cuốn sách về lịch sử cổ đại. Tôi chỉ đọc, thích chứ không đam mê và chú ý nhiều. Duy chỉ có một cuốn sách nằm ngay trên tận cùng kệ gỗ thu hút tôi nhiều nhất: truyện cổ Andecxen. Và cho đến tận bây giờ dù đã lớn, tôi vẫn không hiểu tại sao. Tôi không tin vào Horoscope, bói toán và những thứ đại loại như vậy. Nhưng tôi tin vào thứ mà người ta gọi là định mệnh. Như nàng tiên cá gặp được hoàng tử, đánh đổi tất cả nhưng cuối cùng nàng chấp nhận cái chết cho mình. Như nàng Lidơ trong Bầy chim thiên nga bị mẹ kế mưu hại hết lần này đến lần khác để rồi số phận lại đưa nàng đi tìm lại hạnh phúc vốn có. Và việc tình cờ ghé vào My Story – quán đồ uống nhỏ nằm lẫn giữa những dãy nhà cao chót vót và những quán café sang trọng vào một chiều mưa ẩm ướt cũng là một cái duyên. Có thể là sự mở đầu cho cái gọi là định mệnh… “Chờ đợi vốn không phải là điều đáng sợ mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ” (*). Đối với tôi, điều đó chắc không phải là vấn đề vì đơn giản, tôi chấp nhận điều ấy như một lẻ hiển nhiên. Chờ những cơn mưa thoảng qua bất chợt. Chờ bắt gặp một hình bóng quen thuộc giữa đám đông xa lạ. Đợi đến lượt mình mua một món hàng gì đó giảm giá sau một dãy dài người xếp hàng chen chúc. Tôi thích sống chậm lại, không vội vã và thẩn thờ ngồi ngắm từng dòng
  2. người qua lại không ngừng qua ô cửa kính ở My Story. Quán thường phát nhạc nhẹ và buồn nên hầu như không nhiều bạn trẻ thích điều này. Nhưng quán vẫn thường rất đông, có lẽ do không gian ấm cúng và cách bài trí khá lạ mắt, nửa cổ điển, nửa hiện đại. Cả Menu và cách phục vụ cũng là sự phối hợp hài hòa giữa phương Đông và phương Tây. Tôi thường chọn cho mình một chỗ có thể nhìn ra bên ngoài và bầu trời xanh thẫm. Gần như một nửa thời gian tôi ngồi ở đây bên ly café sữa vào những ngày cuối tuần. Khi thì đọc sách (tất nhiên), khi thì lôi hết công việc ở văn phòng ra làm, có lúc lại chỉ đơn giản để cảm xúc của mình miên man trôi theo từng điệu nhạc và chờ đợi. Một điều gì đó mà giờ tôi cũng không biết nữa… *** Tôi gặp em vào một buổi chiều bình thường như bao ngày khác. Không nắng gắt cũng không mưa tầm tã. Những cơn gió nhẹ thoảng qua làm những chiếc chuông gió kêu leng keng đều đều, vọng vào khoảng không gian nhỏ một cảm giác kì lạ. Sếp tôi không mấy khó khăn trong việc có mặt ở công ty đúng tám tiếng một ngày, chỉ cần ý tưởng cho mẫu sản phẩm mới được làm hoàn chỉnh, thu hút và làm cho khách hàng vừa ý là được nên một phần nào đó tôi không bị gò bó lắm về mặt thời gian. Tôi không nhớ là mình đã bị thu hút bởi thứ gì. Ánh mắt lơ đãng, cái nhếch môi bất chợt hay một vẻ mặt bình thường nhưng đầy bình thản? Nhưng cái giây phút bắt gặp hình dáng nhỏ bé, gầy gầy của em ở My Story, tôi đã nghĩ đến một người con gái lặng lẽ, ít nói và hay cười xuất hiện hàng ngàn lần trong trí tưởng tượng của tôi trước đó. Không toan tính, tọc mạch hay tò mò, mà sống tình cảm. im lặng nhưng có thể hiểu được người khác mà không cần phải nói ra. *** 3h30’. Chiếc bàn số 13, gần cửa sổ nơi đặt những chậu hướng dương nhỏ luôn hướng về ánh mặt trời. 5h30’. Nụ cười thoáng quá ấm áp như nắng trước khi rời khỏi chiếc ghế quen thuộc. Tôi đã từng nghĩ nếu một ngày cả thế giới ngập trong những màn mưa lạnh lẽo, chỉ
  3. cần nhìn thấy nụ cười đó thôi tôi cũng sẽ cảm thấy ấm nóng mà không cần một ly trà gừng hay một chiếc áo khoác nào (dù rằng nụ cười ấy không dành cho tôi). Em là một người rất đúng giờ và có lẽ sống rất nguyên tắc. Bằng chứng là thời gian biểu của em được tuân thủ khá nghiêm ngặc và hầu như chưa bao giờ em vắng mặt ngay khung giờ đó mỗi ngày. Điều đó ban đầu làm tôi hơi bất ngờ khi một cô gái thời hiện đại có thể giữ cho mình đi theo một trật tự nào đó giữa muôn vàn những lo toan và đổi thay của cuộc sống. Không bận bịu với những tạp chí thời trang, không váy quần lòe loẹt và thậm chí cũng không lôi kéo bạn bè ra quán tụm năm tụm bảy để bàn những chuyện trên trời dưới đất. Em đến và đi một mình theo cách tự nhiên nhất mà tôi có thể quan sát được. Cũng giống như con gái, con trai cũng thưỡng vẽ ra trong đầu mình ít nhiều một lần trong đời về mẫu bạn gái sẽ có trong tương lai, tương tự như một cái khuôn để rồi khi nhìn vào một người nào đó họ sẽ nhận ra ngay là người đó có vừa với cái khuôn đầy hình dạng khác nhau ấy hay không. Và những thông tin ít về em mà tôi biết được cộng với cái ấn tượng đầu tiên chẳng- thể- nào- gải- thích- ấy đã tạo nên một summary ngắn gọn cho cái thói quen ngày ngày đến My Story vào lúc 3h30’, chờ đợi khoảnh khắc bình yên hiếm hoi trong ngày và cặm cụi làm nốt phần việc đang dang dở dù tâm trí cứ lơ lửng nơi tận đâu đâu… *** Bên cạnh việc đọc sách, em còn viết. Một cái gì đó rất dài và đòi hỏi nhiều thời gian hơn. Có lẽ vì thế mà vào những chiều cuối tuần em đến sớm và về trễ hơn thường lệ. Thảng hoặc em ngưng bút, chống cằm nhìn lên bầu trời xa xăm một hồi lâu như để lấy cảm hứng cho dòng suy nghĩ đang ngắt quãng. Tôi đã từng bắt gặp đâu đó hàng chục lần những hình ảnh như thế ở trong thư viện, những nơi yên tĩnh, không ồn ào như một căn phòng riêng không có gì ngoài chiếc bàn và ánh sáng vọng vào từ một ô cửa sổ gần đó chẳng hạn chứ không phải là một nơi hoàn toàn trái ngược như My Story. Tiếng nhạc du dương hòa với tiếng người nói xôn xao không bao giờ ngớt lại có thể là nơi thích hợp cho việc viết và những đoạn gây cấn có thể làm nức lòng trái tim người đọc, bỗng nhiên bị cắt ngang bởi giọng hát cao vút của một ca sĩ nào đó. Nhưng hình như có những người không nghĩ như vậy, cụ thể là em đã và đang với vẻ mặt hết sức bình thản mà không tỏ một chút thái độ khó chịu hay đơn giản chỉ là một cái nhíu mày. Điều đó đối với tôi vừa khó hiểu vừa có sức thu hút đến kì lạ. Tôi cứ ngỡ như đã mấy thế kỉ rôi không thấy cô gái trẻ nào vừa ngồi quán vừa viết như cô gái xa lạ của tôi. Và có lẽ, chúng tôi chắc hẳn vẫn là người lạ quen thuộc nếu như một ngày không nắng, không mưa, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cho biết hôm nay trời đẹp, em tiến đến bàn tôi và bắt
  4. đầu câu chuyện trước sự ngẩn ngơ vì kinh ngạc giữa hai đôi mắt chưa- hề- bắt- gặp- ánh- nhìn- của- nhau- trước- đó dù chỉ một lần. - Xin lỗi, em có thể ngồi ở đây được không? Nếu anh không phiền trong vòng hai tiếng tới… *** Hạ Lam. Đó là tên em. Thụy Phong là bút danh của em. Và viết là một sở thích hay đúng hơn là một phần đam mê gắn liền với cá tính của cô gái hay tưởng tượng. Tôi bắt đầu những ngày kế tiếp vẫn ở My Story nhưng không phải là một mình. Thật ra cũng không có gì khác trước là mấy. Em vẫn làm việc của em. Còn tôi vẫn ngập ngụa trong mớ bòng bong cho ý tưởng sản phẩm của mình. Chỉ mỗi điều chúng tôi ngồi đối diện với nhau, nơi chiếc bàn số 13 gần những chậu hướng dương mang màu vàng rực. Im lặng nhưng không cô đơn bởi có lẽ ai cũng hiểu chúng tôi không chỉ có một mình. Thi thoảng em lại lôi tôi ra bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe những tiếng nhạc buồn bằng một vài câu nói đùa vô cớ, không ăn nhập vào đâu nhưng bất giác lại làm cho tôi mỉm cười một cách tự nhiên nhất. Như trước kia, em vẫn luôn làm tôi bất ngờ. Trái ngược với bề ngoài ưa nhìn là giọng nói có phần hơi chói tai, có thể gọi là kì lạ. Nhiều khi tôi cứ ngỡ như em không kiểm soát được chính cái âm vực cao rộng của mình, có thể bộc phát bằng nút volume maximum nhất có thể nên đa phần em chỉ để tôi nói và nhìn chằm chằm bằng cặp mắt to tròn như biết nói. Em có thói quen nhìn thẳng vào người đối diện và điều này làm tôi bối rối ghê ghớm. Tôi phải cố lắm mới giữ cho giọng mình được bình tĩnh trong mọi lúc nhưng đôi khi lại phải quay đi để tránh em bắt gặp gương mặt của tôi lúc đó, sẽ đỏ ửng và nhìn ngốc y như một kẻ bị bắt quả tang khi đang cố che giấu một điều gì đó…
  5. - Tại sao anh chưa bao giờ thấy em đọc một cuốn tạp chí về thời trang hay một thứ gì đó đại loại như vậy? - Tại sao? - Mấy cô gái thường thích thế mà? - Anh nghĩ vậy thật à? – Em khẽ nhướn mày lên trong khi miệng vẫn nở nụ cười. - Ừ! – Tôi gật đầu thành thật. - 80% là vậy thôi. 10% là không có thời gian. Và 10% còn lại là không thích hoặc là không có thói quen đó. - Còn em? - Em ở trong 10% còn lại. Nói không thích cũng được mà không có thói quen cũng không sai. – Em nhún vai. - Còn bạn bè em? Hình như anh không thấy em đến đây với ai cả. - Em không có bạn bè – Em vẫn nhìn tôi, cái ánh nhìn trực diện luôn làm tôi bối rối. - Ukm… Còn anh có được gọi là bạn của em không? - Anh nghĩ sao?
  6. Lam cười ha hả vừa đưa tay khuấy nhẹ chiếc muỗng trong ly café đầy ngẫu hứng. Lần đầu tiên tôi thấy em cười to vậy. Tiếng cười sảng khoái cũng như giọng nói chói tai, kì lạ và khác biệt. Dù rằng đang ở trên đường phố với một đám đông bao quanh, chắc chắn tôi vẫn có thể tìm được em dễ dàng chỉ cần em lên tiếng. Tôi thường đem lời nói đùa này ra nói với em, định bụng trêu lại nhưng rồi lại thôi khi thấy em thoáng buồn. Nỗi buồn mơ hồ chẳng thể nào gọi tên nguyên vẹn. - Ukm.. Em có nghĩ cái áo kia đẹp không? – Tôi đổi chủ đề cốt phá vỡ cái im lặng đến khó chịu khi chỉ tay về con ma-na-canh phía bên kia đường. - Em không thích lắm. Nó không hợp với em. – Ơn trời, mọi chuyện đã diễn ra như dự định. - Anh nghĩ dạo này người ta thích mặc những chiếc áo như vậy. - Có thể. Nhưng không phải em. - Em có nghĩ là mình hơi “cổ điển” không? – Sau khi bật ra câu nói không chủ ý , tôi lập tức nhận ra mình đã phạm phải sai lầm không hề mong đợi. Lam bật cười, nhìn tôi cười hiền: - Thì có thể họ sẽ cười khi nhìn vào bộ dạng em bây giờ và gán cho hai chữ khác người. - Ukm… - Nhưng em mới là người cười họ. - Vì sao?
  7. - Vì họ quá giống nhau. Năm từ ngắn ngủi nhưng không hiểu sao nó lại làm tôi phải suy nghĩ. Ngoài trời, những cơn gió khẽ thoảng qua. Tiếng chuông gió và vào nhau leng keng. Vẫn như ngày đầu tiên, mang lại cho người ta cái cảm giác kì lạ… *** Tôi thích nhìn em lúc em đang suy nghĩ, có một nét gì đó rất riêng và khác với những người mà tôi gặp trước đó. Nhìn theo ánh nhìn vô định, tôi cũng ngước mắt lên bầu trời xanh thẫm và những đám mây trắng nhiều hình thù kì dị đang lửng lờ trôi phía trên kia, cố tìm kiếm một thứ gì đó thật đặc biệt mà có thể thu hút em nhiều đến vậy. Một đám mây hình kẹo bông, hình chiếc thuyền nhỏ, mặt cười ngớ ngẩn của một tên ngốc nào đó chăng? Phát hiện lí thú khiến tội không khỏi bật cười trước con mắt tò mò của người đối diện. - Anh cười gì thế? - À, không. Anh nghĩ một vài điều thôi… - Tôi cố gắng lấp liếm bằng một cái gãi đầu siêu kinh điển – Em lại đang viết truyện ấy à? - Vâng. Anh biết mà. - Cho một tờ báo nào đó? - Không anh. Em chưa bao giờ được chính thức lên báo với vai trò là cộng tác viên. Chỉ là một vài chuyên mục nhỏ. Thậm chí cũng chưa từng đạt bất cứ giải của một cuộc thi viết nào, dù là trên mạng.
  8. - Em vẫn sẽ tiếp tục? - Tất nhiên. - Bao lâu rồi? - Ba năm. - Nếu… Anh nói nếu thôi nhé. Bài của em vẫn mãi chỉ nằm trong máy tính? - Không quan trọng. Em vẫn sẽ viết. - Vì sao? Em không nản à? – Câu hỏi tựa như lời khẳng định phủ phàng. - Nếu một ngày em có hối tiếc về một điều gì đó thì chắc chắn đó là vì em đã không cố gắng đến cùng. Em vẫn nhìn tôi nhưng lần này kèm theo một nụ cười ấm áp và đầy chắc chắn. Tôi đọc được trong ánh mắt ấy một điều gì đó khó hiểu. Một tia hy vọng. Một niềm tin mãnh liệt và cả sự quyết tâm. Ngay su đó chúng tôi không nói với nhau lời nào nữa, có lẽ là quá đủ. Vì chính giây phút đó ai cũng hiểu mình đã tìm được gì trong quãng ngày dài phía trước… *** Một ngày lặng gió. Tôi đến My Story sớm hơn thường lệ. Men theo lề đường quen thuộc, bức tường màu vàng nhạt dần hiện ra, kèm theo đó là bóng dáng nhỏ bé của cô gái tôi hằng
  9. tìm kiếm. Có lẽ em không thấy tôi nên vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với một vị khách nước ngoài. Trong một thoáng, lần đầu tiên tôi thấy em thật sự bối rối. Đôi mắt biết nó cố gắng nhìn thẳng vào người đối diện đang cố giải thích một điều gì đó với vẻ mặt sốt ruột và cầu khẩn. Cô gái nhỏ bé của tôi hết cúi xuống rồi lại ngẩng lên tuyệt vọng. Gương mặt bình thản trước mọi chuyện hằng ngày biến mất thay vào đó là sự lo âu và ánh nhìn như vụn vỡ ra từng mảnh. Sau khi chỉ đường cho vị khách nước ngoài đến trung tâm mua sắm thành phố, tôi cùng em lại trở về vị trí ban đầu. Một ly trà sữa và một café sữa. Kĩ năng nghe hiểu của em không tốt, vị khách đó nói quá nhanh hay vì một lí do nào khác? Tôi lờ mờ nhớ đến tập hồ sơ bằng tiếng Anh dày cộm nằm im trong phong bì của em mấy tháng trước, lòng bỗng xuất hiện những dấu chấm hỏi to đùng nhưng cuối cùng tôi lại thôi. Suốt buổi hôm đó, chúng tôi không nói gì với nhau. Đơn giản chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Từng thanh âm nhẹ nhàng của một bản nhạc nào đó không biết tên cứ chậm rãi rót vào lòng từng điệu buồn đến lạ và khoảng không gian giờ chỉ còn nghe thoảng qua tiếng leng keng nhè nhẹ không đều vì không có gió… *** Vài tuần sau đó em đột nhiên biến mất khỏi My Story như chưa từng xuất hiện. Không một tin nhắn. Không một lá thư cũng không có bất cứ dấu hiệu nào để lại rằng em có việc bận trong khoảng thời gian sắp tới. Tôi đến và về một mình, tự trấn an bằng một nụ cười và sự chờ đợi. Vẫn ngồi ở chiếc bàn số 13 và chờ cho đến khi những đóa hướng dương mới bắt đầu nở bằng những bản nhạc buồn. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn về chiếc ghế trống trước mặt, tự thấy mình hụt hẫng khi không còn được nghe thấy giọng nói chói tai, cái gật đầu mỉm cười và ánh nhìn lơ đãng lên trên khoảng không vô tận. Chỉ thấy đây đó vài gương mặt xa lạ dần trở nên quen thuộc khi đến quán mỗi ngày. Và cả những khoảng trống vô hình về một người quen thuộc sẽ có thể mãi- trở- thành- người- xa- lạ… 3h30’. Quán vắng đến ngột ngạt. Gió thổi từng đợt mát lạnh vào cái không khí yên tĩnh của những bản nhạc không lời. Chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ vẫn im lặng. Ghế trống. Duy chỉ có một cuốn báo khá dày và nổi tiếng với giới trẻ bỗng nhiên nằm chễm chệ trên bậc để chậu hướng dương. Có thể một vị khách nào đó bỏ quên chăng mà nhân viên chưa kịp thu hồi để hoàn lại cho người chủ thất lạc vào lần viếng thăm
  10. tối. Số mới nhất, xuất bản mới hai hôm trước tưởng như còn ngửi thấy mùi mực in và giấy mới, phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng. Trang số 13. Kết quả cuộc thi viết chủ đề “Một lần gặp trong đời” Giải nhất thuộc về bài viết “Gặp anh mùa gió bấc” được ban giám khảo đánh giá cao với danh hiệu Bài viết xuất sắc nhất cuộc thi. Cuối trang, hai từ in đậm nghiêng nghiêng vừa gần gũi nhưng cũng thật xa xôi: Thụy Phong. Chuyện kể về một cô gái tươi trẻ trong một vụ tai nạn đã mất đi khả năng nghe. Từ đó, cô phải học cách “nghe” bằng khẩu hình miệng. Cuộc sống đôi với cô trở nên quá khó khăn. Cái thế giới tĩnh lặng không lời ấy ám ảnh cô cả trong những giấc mơ chập chờn. Là một mình. Là im lặng. Là không thể cười hồn nhiên, vô tư như ngày trước. Rồi một ngày cô tình cờ gặp được anh, một chàng trai dễ gần hơi trầm tính như sống tình cảm, luôn làm cho người khác cảm thấy ấm áp và đấy tin cậy. giữa bộn bề cuộc sống họ tìm thấy một điều bình yên. Dù chỉ gặp một lần nhưng sẽ mãi theo họ đến tận những ngày gió lạnh… *** Rất lâu sau đó, tôi vẫn đến My Story như một thói quen, tìm kiếm đâu đó giữa dòng người xa lạ nụ cười ấm như nắng ngày nào để tự an ủi mình: Rồi sẽ ổn cả thôi. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, tôi đã biết câu chuyện của tôi và thứ duyên phận mỏng manh mang tên định mệnh đã đến lúc phải kết thúc để nhường chỗ cho một điều gì đó mà giờ tôi cũng không biết nữa. Người ta thường nói: Chúng ta sẽ không biết được số phận của các nhân vật ra sao cho đến khi đọc hết cuốn sách. Ngày hôm qua trôi đi không có nghĩa sẽ chỉ là dĩ vãng. Đơn giản nó chỉ nằm lại ở một góc nào đó trong trái tim và chờ đợi. Vì đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao, vui hay buồn, thành công hay thất bại nên tôi vẫn cứ hy vọng vào một ngày giữa dòng người bao la rộng lớn, chúng tôi lại gặp lại nhau để viết tiếp những dòng còn lại cho mảnh kí ức mang tên “Một lần gặp trong đời”…
  11. PHONG HY  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2