intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một ngày hè ở biển

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

50
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Huyền là một trong số mấy đứa con gái ít oi của nhóm chúng tôi. Nó mồ côi cả cha lẫn mẹ, được chú ruột nhận nuôi chưa tròn năm thì nó bỏ nhà đi vì bị chú bắt làm việc nhà như một ô-sin. Nhưng quan trọng hơn cả là nó không được đi học nữa. Lang thang được vài tháng thì Huyền gặp anh Hùng công an khu vực và được nhận về Nhà tình thương của phường. Mỗi buổi sáng Huyền đến phụ việc ở một quán cóc không tên ven đường đối diện sân vận động...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một ngày hè ở biển

  1. Một ngày hè ở biển TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THÁI HẢI - Huyền là một trong số mấy đứa con gái ít oi của nhóm chúng tôi. Nó mồ côi cả cha lẫn mẹ, được chú ruột nhận nuôi chưa tròn năm thì nó bỏ nhà đi vì bị chú bắt làm việc nhà như một ô-sin. Nhưng quan trọng hơn cả là nó không được đi học nữa. Lang thang được vài tháng thì Huyền gặp anh Hùng công an khu vực và được nhận về Nhà tình thương của phường. Mỗi buổi sáng Huyền đến phụ việc ở một quán cóc không tên ven đường đối diện sân vận động thành phố, bán cà phê từ năm giờ sáng đến gần trưa. Buổi chiều nó dành cả cho việc học bài, làm bài đế tối đến lớp học tình thương. Nó không phải là đứa thông minh nhưng chăm chỉ, quyết tâm phải học cho đến khi lấy được bằng Tú Tài mới chịu! (Nhưng ở Nhà tình thương này người ta chỉ cưu mang chúng tôi đến mười tám tuổi, bây giờ con Huyền học lớp Bốn, đến lúc ấy không biết con Huyền sẽ lên được lớp mấy, có kịp thi Tú tài hay không?) Huyền dễ thương, biết ứng xử tốt với mọi người. Chuyện “dễ ghét” nhất của nó là hay “tiên đoán” những việc sẽ xảy ra cho người nọ, người kia. Bảo là “dễ ghét” vì hầu hết những lời tiên đoán của nó đều... sai! Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đặt cho nó biệt danh là Huyền “thày bói”. Chuyện xảy ra với Huyền “thày bói” trong chuyến đi nghỉ hè ở biển này bắt đầu từ buổi chiều nó đi lạc. Số là sau mấy năm kiên trì vận động, anh Tiết “Đinh San”, bí thư Đoàn phường đã được một doanh nghiệp tư nhân ở Khu công nghiệp nhận tài trợ cho tất cả nhóm chúng tôi trong Nhà tình thương đi chơi biển hai ngày, một đêm. Tất cả chúng tôi đều chưa có đứa nào biết biển nên trong những giây phút đầu tiên được nhìn thấy màu xanh của biển,
  2. chúng tôi đều tròn mắt mà ngắm. Ôi! Cái màu xanh nước biển hóa ra đâu có phải chỉ một sắc độ như người ta in trên bản đồ. Màu nước biển có chỗ đậm, chỗ nhạt, lóng lánh bởi những gợn sóng phản chiếu ánh mặt trời! Chúng tôi được cho đi tắm biển thỏa thích rồi mới về khách sạn nhận phòng. Anh Tiết “Đinh San” phổ biến chương trình tham quan buổi chiều và không quên căn dặn chúng tôi phải đi theo đoàn, không được tách riêng ra kẻo lạc. Thế mà sau khi tham quan Thích Ca Phật đài xong, đi xuống điểm tập trung, điểm danh rồi chờ đợi mãi vẫn không thấy Huyền “thày bói” đâu cả. Sau nửa giờ tìm kiếm không thấy, chúng tôi đành phải trở về với hy vọng tổ bảo vệ ở thắng cảnh này sẽ gặp được “cô bé trạc mười ba, uốn tóc xoăn” đến hỏi thăm tìm đường về. Tám giờ tối thì Huyền “thày bói” về thật. Nó kể là trong lúc đi tham quan, nó thấy một cái động nhỏ nên tò mò chui vào rồi cảm thấy buồn ngủ và... ngủ quên trong đó. Khi giật mình tỉnh dậy thì trời đã tối. Sợ quá, nó vừa khóc vừa tìm đường xuống núi rồi nhờ người ở tổ bảo vệ đưa về. May mà nó còn nhớ được tên khách sạn. Anh Tiết “Đinh San” sau một hồi “lên lớp” con bé đi lạc đã nhắc lại nội quy: “Phải đi theo đoàn, không được tách riêng”. Sau đó, vừa lúc anh bảo mọi người chuẩn bị ra xe đi xem phố đêm thì Huyền “thày bói” lên tiếng: - Anh đang lo không biết bác tài ở đâu phải không? Anh Tiết “Đinh San” ngạc nhiên: - Sao em biết anh đang nghĩ thế? - Em nhìn vào mắt anh và em biết điều ấy. Tũn “trán vồ” nói: - Anh đừng tin. Nó chuyên môn làm thày bói nói mò ấy mà! - Không! Em nói thật đấy... - Huyền phản ứng. - Thôi được rồi! Thế nào thì “hồi sau sẽ rõ”!
  3. Tôi nói nhỏ với Phùng “nhựa”: “Anh Tiết “Đinh San” đúng là người mê truyện Tàu. Đặt biệt danh Tiết “Đinh San” cho anh ấy chẳng sai chút nào!”. Bác tài đi uống cà phê, điện thoại di động lại bỏ quên trên xe nên phải mất mười lăm phút mấy người trong đoàn tỏa ra đi tìm mới thấy. Bác xin lỗi mọi người rồi vội vàng mở cửa xe. Anh Tiết “Đinh San” trao đổi với bác về lộ trình. Huyền “thày bói” đứng gần đấy lại chen vào hỏi bác tài: - Bác sợ chưa thuộc đường nên chạy vào đường ngược chiều bị phạt à? Bác tài chỉ tay vào con bé đi lạc: - Ơ cái con bé này! Sao cháu lại biết bác đang nghĩ như thế hả? - Cháu nhìn vào mắt bác và cháu biết điều ấy! Tũn “trán vồ” định nói gì đó thì Huyền đã bảo nó: - Tui biết là “ông” định bảo tui là thày bói nói mò rồi! (Huyền xưng hô với đám con trai chúng tôi như thế, trừ Út “hột mít” nhỏ hơn nó đến bốn tuổi) “Ông” còn định bảo là tui đang muốn “lấy công chuộc tội” đi lạc phải không nào? Tũn “trán vồ” là đứa thông minh, học giỏi nhất nhóm chúng tôi. Nó chưa bao giờ tin vào những chuyện thiếu cơ sở khoa học. Thế mà lúc này nó cũng phải ngẩn người ra một chút: - Sao mày biết tao đang nghĩ thế? - Tui nhìn vào mắt “ông” và tui biết điều ấy. Việc xảy ra khiến cả tôi và Phùng “nhựa”, Xuân “gấu”, Út “hột mít” phải chụm đầu vào nhau nói nhỏ: “Hình như con Huyền nó bị... ma nhập thì phải!”. Ý nghĩ ấy khiến suốt chuyến đi chơi đêm ấy, chúng tôi cứ tránh để con Huyền “thày bói” nhìn vào mắt mình. Chưa hết, đêm về ngủ, thằng Út “hột mít” còn nằm mơ thấy ma và nó đã hét lên khiến mọi người phải thức dậy! ***
  4. Sáng hôm sau chúng tôi lại được cho đi tắm biển. Cũng như buổi sáng đầu tiên, con Huyền không biết bơi, lại... sợ chết (Ấy là tôi nghĩ thế!) nên chỉ đi dạo trên bãi biển, thỉnh thoảng rủ con Thắm, con Hà dầm chân xuống mé nước biển một lúc. Chúng nó đi dạo khá xa chỗ chúng tôi tắm và chơi ném bóng. Lúc ấy vào khoảng mười giờ và biển khá êm. Những đợt sóng nhỏ từ xa ùa vào bờ chỉ vừa đủ xóa đi những lâu đài cát mà những đứa trẻ vừa xây xong. Bỗng nhiên chúng tôi thấy con Huyền chạy ngược lại, vẻ hốt hoảng. Nó hỏi tôi anh Tiết “Đinh San” đâu. Nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nó vẫy gọi anh trưởng đoàn rối rít. Không hiểu chuyện gì nhưng anh Tiết “Đinh San” cũng từ chỗ tắm lội vào. Huyền nói trong tiếng thở: - Em biết ở đằng kia có một người vừa bị chìm xuống biển... - Nhưng biển lặng thế này... - Thì anh cứ đi theo em để cứu người ta đã! - Đấy là việc của đội cứu hộ... - Em nghĩ là họ sẽ không tin lời em nên mới gọi anh... - Chắc em lại sẽ nói với anh rằng: em nhìn vào mắt người ấy và biết điều ấy? - Không! Lần này thì em chỉ “nghe” được ý nghĩ của một người đang kêu cứu mà không tri hô lên được... Anh Tiết “Đinh San” vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng cuối cùng anh cũng chạy theo con Huyền “thày bói” đến nơi nó bảo là có người bị chìm. Lũ con trai chúng tôi vì tò mò cũng bỏ dở cuộc chơi ném bóng, cùng chạy theo hai người. Con Huyền chỉ tay về một vị trí cách bờ khoảng hai chục mét. Anh Tiết “Đinh San” bơi ra chỗ ấy rồi lặn xuống. Chúng tôi hồi hộp nhìn anh biến mất dưới mặt nước biển lăn tăn sóng. Con Huyền chợt kêu lên:
  5. - Cứu được rồi! Đúng lúc ấy anh Tiết “Đinh San” nhô lên. Kỳ diệu thay, trong tay anh có một cậu bé đã lả hẳn đi. Tôi chạy vội về phía chòi cứu hộ để báo tin có người bị nạn. Dọc đường, tôi thấy một đôi vợ chồng tuổi trung niên hớt hải đi tìm con. *** Cuối cùng, đứa bé được cứu sống. Nó kể lại là nó đang bơi tắm cùng ba mẹ thì bị vọp bẻ, chìm ngay xuống nước. Tính từ chỗ nó tắm đến chỗ nó bị trôi đến, có hơn hai trăm mét. Chính do biển lặng mà khi không thấy con, ba mẹ nó chỉ nghĩ rằng nó đã lên bờ đi đâu đó. Ít phút sau không thấy con trở lại, họ mới hốt hoảng đi tìm. - Cảm ơn anh đã cứu mạng con trai chúng tôi... Ba mẹ đứa bé xúc động nói với anh Tiết “Đinh San”. Anh chỉ vào Huyền “thày bói”: - Ông bà nên cảm ơn cô bé này mới đúng. Vì chính cô bé đã phát hiện ra việc con trai ông bà bị chìm dưới biển... Trong khi người đàn ông chạy về chỗ để quần áo tìm danh thiếp đưa cho anh Tiết “Đinh San” và hẹn sẽ liên hệ sau, thì người phụ nữ bước đến bên con Huyền, bất ngờ tháo sợi dây chuyền của mình đeo vào cổ con bé. - Cô tặng cháu. Cô hy vọng một ngày gần đây, cháu sẽ... Con Huyền “thày bói” run run sờ tay lên sợi dây chuyền và hỏi: - Có phải cô muốn cháu sẽ trở thành chị kết nghĩa của con trai cô không? - Sao cháu biết là cô nghĩ thế? - Dạ. Cháu nhìn vào mắt cô và cháu biết điều ấy. Trời đất ơi! Tôi thầm nghĩ: không phải con Huyền “thày bói” bị ma nhập sau khi lạc vào và ngủ quên trong cái động nào đó trên núi mà nó đã thành... “thày bói” thật rồi! ***
  6. Chuyến về của chúng tôi thật rôm rả. Trên xe đầy trái cây, bánh kẹo được tặng. Nhưng đặc biệt nhất là lời hứa của ba mẹ cậu bé được cứu sống, rằng họ sẵn sàng đón chúng tôi lên chơi nhà họ ở Đà Lạt vài ngày bất cứ khi nào anh Tiết “Đinh San” thu xếp được. Họ sẽ là “nhà tài trợ” từ tiền xe đến tiền ăn, tiền ở và đi tham quan các thắng cảnh tại Thành phố Hoa. Anh Tiết “Đinh San” vui lắm. Anh tuyên bố mọi người trong đoàn được tự do ăn trái cây ngay trên xe, chỉ cần nhớ bỏ vỏ vô mấy cái túi nilông đựng rác, tuyệt đối không được ném xuống đường. Huyền “thày bói” được cả đoàn phong là “anh hùng” của chuyến đi. Chúng tôi đua nhau thử nó bằng cách bảo nó nhìn vào mắt mình rồi nói xem mình đang nghĩ gì. Sau đây là những lời “thày bói” của nó: - “Ông” Tũn “trán vồ” đang nghĩ về trị giá của sợi dây chuyền tui được tặng phải không? - “Ông” Phùng “nhựa” thì đang mơ sẽ được đi Đà Lạt vào ngay tuần sau. - Xuân “gấu” cũng muốn đi Đà Lạt và sẽ lựa lúc mà bẹo má thằng bé bị nạn chứ gì! - Út “hột mít” đang thèm khoai lang mật. - Thắm! Tao chắc chắn là mày đang mơ được chụp ảnh trong rừng thông. - Con Hà thì chẳng nghĩ gì vì buồn ngủ. ... Thật tuyệt! Tất cả chúng tôi đều xác nhận là con Huyền nói đúng. Riêng về tôi thì nó nói thế này: - “Ông” Phiêu Lưu đang nghĩ khi về nhà sẽ kể cho mọi người nghe chuyện tui đã thành “thày bói” thật nhưng lại sợ không ai chịu tin. Có đúng không nào? Tôi chưa kịp trả lời, nó đã thêm: - “Ông” lại vừa nghĩ và sợ là biết đâu tui chỉ có cái tài này một ngày hôm nay thôi. Chính tui cũng sợ như thế đấy!
  7. Tôi quyết định không nhìn con Huyền “thày bói” nữa. Nó mà nhìn vào mắt tôi, thế nào cũng biết là tôi lại vừa nghĩ thêm một điều mới: “Tôi lo rằng Huyền sẽ trở thành con nuôi của ông bà ở Đà Lạt và như thế, Nhà tình thương chúng tôi sẽ phải vắng đi một con bé dễ thương, nhất là không còn được nghe những lời “tiên đoán” toàn... sai của nó!”.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2