intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mưa đêm

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

81
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trận mưa đêm thình lình kéo tôi ra khỏi cơn ngủ gà ngủ gật trên bàn học. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tôi cố nghe thứ âm thanh rào rạt, lúc dồn dập, lúc từ tốn lộp độp trên mái nhà. Đã lâu lắm rồi giờ mới có mưa đêm. Hèn gì hôm nay cái nắng gắt rất lạ, oi bức như muốn thiêu sống người ta. Tôi mở toang cửa sổ và nhắm mắt cảm nhận từng hạt mưa được gió hắt lên mặt man mát. Mưa hắt lên mặt và hắt lên trang thơ tôi viết dở...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mưa đêm

  1. Mưa đêm TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA Trận mưa đêm thình lình kéo tôi ra khỏi cơn ngủ gà ngủ gật trên bàn học. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tôi cố nghe thứ âm thanh rào rạt, lúc dồn dập, lúc từ tốn lộp độp trên mái nhà. Đã lâu lắm rồi giờ mới có mưa đêm. Hèn gì hôm nay cái nắng gắt rất lạ, oi bức như muốn thiêu sống người ta. Tôi mở toang cửa sổ và nhắm mắt cảm nhận từng hạt mưa được gió hắt lên mặt man mát. Mưa hắt lên mặt và hắt lên trang thơ tôi viết dở một góc bàn. Nhìn trang sổ lem nhem màu mực không còn rõ nét chữ, tôi chua chát nghĩ đến Tuệ. Cũng chỉ vì trang thơ ấy, Tuệ xa tôi. Và có lẽ là mãi mãi. Tuệ không về nữa… *** Chiếc xe đạp cọc cạch, tôi chở Tuệ lòng vòng khắp ngõ ngách của con đường vắng người. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn là người tranh Tuệ chở. Tuệ lắc đầu bất lực nhưng vẫn chiều tôi. Cũng có đôi ba lần Tuệ giận dỗi vì bắt gặp ánh nhìn lạ lùng của mấy cô gái qua đường. Họ tròn xoe mắt nhìn bọn tôi như những sinh vật lạ. Tiếng cười lanh canh rơi vãi khi họ đi khuất cùng câu nói vu vơ đầy ác ý: “con trai gì kỳ quặc, ngồi sau xe đàn bà mà không ngượng…”. Tôi cảm nhận được Tuệ đang giận tím mặt. Giận những người không quen biết, và giận luôn cả tôi. Trời đêm vắng lặng tiếng người, chỉ có tiếng lọc cọc của chiếc xe, tiếng lá rơi xào xạc bên đường và tiếng côn trùng tỉ tê. Tuệ không nói. Tôi lặng thinh. Tôi không có ý định sẽ làm gì đó. Vì tôi biết chỉ vài phút thôi, sự nặng nề này sẽ kết thúc. Tuệ chẳng bao giờ giận quá vài phút. Và tôi luôn thấy yên tâm, nhẹ lòng. Cứ im lặng và Tuệ sẽ làm lành trước. Luôn là như vậy. Cũng chẳng khi nào tôi giận lâu. Chỉ có điều, tôi không chủ động làm lành trước bao giờ. Tưởng chừng như đó là một việc làm không thể đối với tôi. Nhưng mà, dù lỗi của Tuệ có lớn đến đâu chăng nữa, chỉ cần một lời xin lỗi, tôi lại mềm nhũn như con giun đất.
  2. *** Lặng yên để cho mưa nhảy nhót và làm trò trên mặt, trang thơ ướt nhèm nằm ỉu xìu trên đầu gối. Tôi đứng dậy, gập cuốn sổ đã ẩm ướt đặt lên bàn. Tôi lao vào mưa. Những giọt nước nóng hổi tràn qua vành mắt và rớt vào bóng tối, lạc đi trong tiếng mưa. Tôi khóc nức nở, thoải mái khi biết chắc rằng chẳng ai hơi đâu nửa đêm choàng dậy chạy ra xem tôi – trong – mưa. Tôi nghe lòng rệu rã. Vì Tuệ? Vì tôi? Không biết. Chẳng cần biết. Tôi để nước mắt tự trào. Tôi ăn mưa. Ngốn trọn từng ngụm mưa đêm ngọt lịm. Ký ức bò qua nụ cười nghe râm ran dưới hàng ngàn bong bóng li ti vỡ tan ngay trên mặt nước. Ngày ấy, vẫn chiếc xe đạp cọc cạch, tôi tung tăng chở Tuệ đi trong cơn mưa đầu mùa lãng đãng. Hát Tuệ nghe những bài có mưa, nói về mưa. Tuệ hỏi tôi hoài sao em thuộc nhiều bài hát về mưa thế. Tôi không biết. Tự nhiên thuộc thôi. Tuệ nói giọng tôi trong cũng như hạt mưa trong suốt không màu. Tôi bật cười: còn giọng anh ấm, như tia nắng giữa trời xuân se lạnh. Có một điều giống nhau nữa giữa tôi và Tuệ là chỉ hát nhạc vàng. Nó nhè nhẹ mà dễ đi vào lòng người. Tôi thích những bài kể về một mối tình dang dở, không hiểu tại sao. Và bây giờ chuyện tình của tôi cũng sẽ dang dở như thế…Lòng se sắt, bóng đêm bóp nghẹt tim tôi. Mưa đêm làm quá khứ tôi vỡ từng mảnh, rơi loảng xoảng và bốc hơi bay lên từ những giọt nước vừa nóng vừa lạnh. Đôi chân trần của tôi như đông cứng dưới nền đất ướt nhèm. Ký ức lại như con cá vùng vẫy trong đầm cạn… Tôi và Tuệ quen nhau cũng trong một lần tình cờ dưới cơn mưa Sài Gòn bất ngờ chợt đến. Tôi như một đứa trẻ quên hết tất cả, chỉ biết mình và mưa. Tôi nhảy múa, xoay tròn như cùng mưa khiêu vũ. Tôi lại đưa tay hứng mưa và ăn. Tôi ngậm mưa trong miệng, cảm nhận cái ngọt ngọt, man mát tan chảy từ từ. Tôi ăn từng vốc. Và tôi khóc trong mưa, tự nhiên như một ván bài định mệnh không sắp đặt. Những khoảnh khắc ấy, Tuệ nép mình ở một góc khuất và ghi lại một cách tỉ mỉ. Là sinh viên ngành điện ảnh, Tuệ chứng tỏ mình qua những tấm hình phải công nhận rất nghệ thuật, thổi hồn vào một cô gái đúng vẻ lãng mạn của dân văn. Và nhờ bộ sưu tập ấy, Tuệ đã giành giải nhất trong cuộc thi “Nét đẹp nghệ thuật” với cái tên “Kẻ ăn mưa!”. Tuệ thập thò ở cổng trường Nhân văn để gặp tôi với bộ sưu tập trên tay. Tuệ cảm ơn và tặng lại tôi bộ sưu tập. Tôi không thể tin
  3. được rằng “Kẻ ăn mưa” trong những tấm hình ấy lại chính là mình. Tôi ghét Tuệ kinh khủng và bắt Tuệ phải giải thích tại sao lại chụp tôi khi chưa nói gì và tôi chưa đồng ý. Và chúng tôi quen nhau trong sự giận dỗi đó. Điều kỳ lạ mà đến giờ tôi vẫn thấy khó hiểu là chiều hôm đó bỗng dưng trời cũng mưa. Tôi đội mưa đi ung dung trên đường. Tuệ theo sau, nhưng lần này chẳng dám chụp hình tôi nữa. Tuệ không cao to. Có gì đó rất “nghệ sĩ” như chính ngành của Tuệ học. Anh thuộc type người hơi lạnh lùng, cá tính. Lãng mạn theo một cách rất riêng, không lẫn lộn với người khác. Tuệ không gọi tên thật của tôi, cũng không gọi tôi là “kẻ ăn mưa” như trong bộ sưu tập. Anh gọi tôi là Rain. Tuệ nói đó là cái tên do anh tự đặt chỉ dành riêng để gọi tôi. Tuệ không gọi ai như thế và cũng không ai được gọi tôi như thế. Những cuộc giận hờn vu vơ kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Nếu mỗi lần bên nhau mà không giận nhau vài phút, có lẽ cả tôi với Tuệ đều sẽ phát điên. Trong vài phút giận nhau ấy, tôi trở về với thế giới của tôi, Tuệ trong thế giới của Tuệ. Chúng tôi có thời gian cho thế giới riêng của mình. Chỉ có điều, chúng tôi luôn tạm biệt trong niềm vui và thấy tự bằng lòng với nó, không còn giận dỗi trước lúc chia tay. Tuệ nói tôi giống trẻ con, đụng cái là giận, cũng giống như mưa, chạm vào là vỡ vụn, nhưng may là chẳng giận dai bao giờ. *** Những giọt mưa chạy rần rật khắp mặt và cả trên người tôi. Mưa quất vào tôi. Đau. Tôi run. Tôi để cái lạnh đóng băng nỗi cô đơn đang cào xé, đóng băng nỗi nhớ và đóng băng luôn cả hình ảnh Tuệ. Thực ra tôi không muốn co rúm trong đêm. Tôi thèm một bờ vai, thèm chút hơi ấm tỏa ra từ Tuệ. Tôi tự ôm mình bằng những kỷ niệm ngọt ngào. Ký ức như một cuộn phim quay chậm chạy dài trong đêm tối, trong mưa. Những kỷ niệm của bọn tôi gắn với mưa. Tôi yêu Tuệ như yêu mưa. Chưa bao giờ tôi yêu cái gì như thế. Mỗi lần có mưa, tôi lại cầm tay Tuệ lôi đi. Tuệ luôn bảo tôi là một người tham lam, ăn hết mưa của người khác. Tuệ chờ cho đôi môi tôi tím lại và sưởi ấm tôi từ đằng sau. Tôi đứng nguyên như thế, gọn trong vòng tay của Tuệ. Nhắm mắt và cảm nhận cái khoảng giữa của lạnh và ấm tan chảy vào nhau. Và cũng trong mưa, một cơn mưa đêm, Tuệ trao
  4. tôi nụ hôn lạ lùng. Vừa rụt rè, bối rối, vừa nhẹ nhàng, không biết có ngọt ngào không. Chỉ biết khi đôi môi chạm nhau, lạnh, rồi ấm lên từ từ, rồi tim đập nhanh và người tôi nhẹ bẫng. Tôi run. Vì lạnh đấy. Nhưng không thể dối lòng là vì tôi sợ. Lần đầu tiên…Tôi lâng lâng cảm nhận cái mà người ta gọi là nụ hôn đầu đời. Lạ lắm. Chẳng gọi tên được. Nhưng rồi tôi khóc, khóc hu hu như một đứa con nít thật sự. Tuệ lại càng bối rối hơn. Tuệ không dỗ tôi. Tuệ bảo “em tát anh đi. Tát cho anh nhớ đời”. Tôi bật cười – trong những dòng nước mắt và nước mưa ướt nhoài khuôn mặt và long lanh trong vành mắt. Bàn tay nhỏ trong bàn tay lớn, chúng tôi lặng lẽ bên nhau trên đoạn đường còn lại. *** Tôi cười một mình và bất giác mím môi im bặt. Cơn mưa nhìn tôi lạ lẫm. Mưa hỏi “chị đang hạnh phúc?” Mưa nói ánh mắt chị bảo thế. Nó long lanh và em thấy mình trong đó. Ừ. Chị hạnh phúc khi tự mình nhắc lại quá khứ. Rồi buồn rượi rượi, tôi kể cho mưa nghe chuyện tình của Rain và chàng nghệ sĩ. Mưa khóc. Mưa nhạt nhòa. Tôi đau đáu nhìn vào đêm tối mịt mù mưa và mưa. Tôi làm thơ cho con bạn thất tình. Tôi ghi lại nỗi nhớ. Tôi nhập vai và sống trong hồi tưởng. Và rồi thì…Tuệ bỏ đi. Không thèm quay đầu nhìn lại. Trang thơ ướt nhèm. Ai bảo tôi, cứ làm một người bình thường có sao, không dưng đi làm nhà thơ làm gì. Nhưng nó là đam mê của tôi. Tôi muốn dấn thân và Tuệ vẫn luôn ủng hộ tôi mà. Nhà thơ, nhà văn đâu chỉ viết về mỗi đời mình. Người ta vẫn thường nói nhà văn, nhà thơ là những người “than vay khóc mướn” đó thôi. Tuệ chờ đợi một lời giải thích. Tôi trả lời bằng sự câm lặng. Cái tự ái trong tôi chợt bừng dậy. Tuệ không có quyền nghi ngờ tôi. Vì tôi chưa từng biết nghi ngờ. Tôi không thích sự nghi ngờ trong tình yêu. Tôi ghét nó. Đã yêu sao còn không tin tưởng. Tuệ bảo Rain chết rồi và chàng nghệ sĩ cũng chết rồi. Tôi “ừ”, nghe giọng mình lạnh như mùa đông xứ Bắc. Trước đây Tuệ chỉ giận vài phút. Bây giờ Tuệ giận đã mấy ngày. Thực ra tôi đâu muốn thế này. Tôi biết mình có thể giải thích. Nhưng cái bóng trong tôi cứ hét toáng lên “tôi không làm gì sai cả. Tôi không biện minh cho mình”. Niềm tin! Niềm tin của Tuệ không đủ lớn!
  5. Tôi không rời mắt khỏi chiếc điện thoại. Tôi biết mình đang chờ một dòng tin nhắn, một cuộc gọi. Thực ra tôi hết giận rồi. Tôi muốn làm hòa. Mấy lần cầm điện thoại lên rồi đặt xuống. Mấy lần viết lời giải thích và xin lỗi rồi lại xóa đi. Cái tự ái níu tay tôi lại. Tôi đã quen với việc Tuệ là người xin lỗi và làm lành trước. Chắc rằng nơi đó Tuệ cũng như tôi, không rời khỏi màn hình điện thoại để chờ một dòng tin hay một cuộc gọi. Hình như trong cuộc sống vẫn luôn có những ngoại lệ? Mưa ơi, chị có bướng bỉnh và cứng đầu quá không? Dang rộng vòng tay, mưa ôm tôi nhẹ nhàng và thầm thì một lời nói thật nhỏ rồi bước đi…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2