Mùa Hạ Không Bình Yên
lượt xem 3
download
Ngày cuối tuần, giờ tiết toán trôi qua một cách chậm chạp, mêt mỏi. Cái oi bức, cái nồng nồng của khí trời cứ quấn chặt lấy khoảng không vốn nhỏ bé, được bao bọc bởi bốn bức tường và thông ra ngoài qua tiếng thở dài, lại những tiếng ve kêu inh ỏi bên tai. Có đứa thì thào: "Ve bắt đầu than vãn rồi đấy!" Một cảm giác chẳng định hình ập đến. Nao nao buồn, nao nao nhớ một cái gì không rõ... Ừ, thì ba năm rồi còn gì. Ba năm kể từ ngày chia tay...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Mùa Hạ Không Bình Yên
- Mùa Hạ Không Bình Yên Sưu Tầm Mùa Hạ Không Bình Yên Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012 Ngày cuối tuần, giờ tiết toán trôi qua một cách chậm chạp, mêt mỏi. Cái oi bức, cái nồng nồng của khí trời cứ quấn chặt lấy khoảng không vốn nhỏ bé, được bao bọc bởi bốn bức tường và thông ra ngoài qua tiếng thở dài, lại những tiếng ve kêu inh ỏi bên tai. Có đứa thì thào: "Ve bắt đầu than vãn rồi đấy!" Một cảm giác chẳng định hình ập đến. Nao nao buồn, nao nao nhớ một cái gì không rõ... Ừ, thì ba năm rồi còn gì. Ba năm kể từ ngày chia tay dưới mái trường phổ thông trung học. Ba năm rát bỏng nỗi nhớ thương, ba năm quay tròn theo quy luật của thời gian và chiều dài của nỗi nhớ. Đôi lúc tưởng chừng như lãng quên vồn vã nhưng tất cả vẫn còn đó, hiển hiện như vầng trăng mỗi tháng lại một lần tròn... Anh chàng lớp trưởng ghé tai nó, nói nhỏ: "Này, nghĩ gì mà sượng người ra thế. Bài hôm nay khó lắm đấy!" Nó quay lại định thuyết cho một hồi, nhưng nhìn vẻ mặt "hình sự" được che đậy dước cặp kính cận ngồi bên, nó lại thôi mà mỉm cười... Một nụ cười không trọn vẹn... Bên ngoài ve vẫn thi nhau réo rắt. Thoáng một cánh phượng vừa nở. Có lẽ nó sẽ tung ra cái sắc đỏ chói chang để đốt cháy những con người như nó. Chẳng chịu được nữa rồi. Nó xin phép cô bước ra ngoài, dạo lòng vòng trên những con đường quen thuộc trong công viên. Thế là, lại một lần nó cúp học, nhưng có ngồi đó cũng chẳng vào được chữ nào. Cố gắng lắm - vô ích thôi. Con người ta đôi lúc nghĩ cũng buồn cười. Có những điều biết rằng không thể thực hiện được, ấy thế mà vẫn cứ đâm đầu vào... Vừa nghĩ, nó vừa lang thang cho đến khi nhìn thấy một gốc phượng già đang nằm trơ mình nơi phía góc sân. Nó tìm lại và bắt gặp trên thân cây những dòng tên chồng chất. Mơ hồ như bao con người đi qua để lại những dấu vết cho đời. Nó lấy tay sờ soạng rồi lẩm bẩm: "Ngày xưa, mình cũng thế này!" Rồi ngồi xuống, mắt để vào một khoảng không vô định. Những dòng chữ trên cây phượng ngày xưa hiển hiện, thương quá đi thôi... Bốn cái tên không sắp đặt, ấy thế mà cùng chung một chữ đầu là D. Gặp nhau, chơi với nhau rồi thân nhau tự bao giờ chẳng rõ. Bốn đứa lúc nào cũng bảo: "Tụi mình đều là nửa vầng trăng, cố gắng đi tìm nửa phần còn lại để thành một vầng trăng tròn. Rồi cười đùa, chọc ghẹo, vô tư và hồn nhiên lắm lắm. Thoáng chợt, nó tìm về ngày xưa lúc nào chẳng hay. Người đầu tiên nó nghĩ đến lại là Diệu cô bạn nhỏ nhất nhóm nhưng có vẻ thông minh và hiền lành. Diệu ít nói, chăm học lại ngoan ngoãn. Vì thế những cái đuôi cứ loằng ngoằng tiếp nối - không biết đến một ngày nào đó, họ có phải hóa đá vì cái duyên ngầm vốn có của cô bé này không. Diệu thường hay nói: "Cái gì tồn tại trong cuộc đời cũng bị thời gian làm phai mờ". Nó phản đối một cách quyết liệt và cho rằng: Trang 1/3 http://motsach.info
- Mùa Hạ Không Bình Yên Sưu Tầm "Cái gì thì có thể chứ tình bạn của tụi mình thì không thể". Chẳng ai có ý kiến gì. "Ừ, thì cứ để thời gian trả lời đi". Duyên xen vào. Duyên lúc nào cũng thế - thẳng thắn, mạnh mẽ cái gì "chướng tai gai mắt là lên tiếng, không sợ mất lòng ai. Nó đã một hồi để rồi quên. Nhờ có thế mà không ai giận Duyên lâu được. Cô bạn nổi tiếng quậy nhất trường này đã nhiều phen làm nó điêu đứng. Nhưng rồi cái gì cũng qua, nó chẳng trách móc gì được. Duyên cho rằng: cuộc sống này phù phiếm, vô tâm đến chóng mặt. Mọi cái đều giả tạo đến đáng sợ. Nói cho lắm vậy thôi chứ thật ra, Duyên không nghĩ gì cả. Chẳng qua đọc quá nhiều truyện ngắn Nam Cao nên bị "ảnh hưởng" chút xíu vậy mà. Duyên thường có những câu nói thông minh, hóm hỉnh đột xuất. Vì thế lần đi chơi nào có Duyên là sôi động hẳn lên. Bù lại cho Duyên, có Dung, cô bạn lúc nào cũng suy nghĩ. Trong bọn, Dung có vẻ chín chắn hơn cả. Vì thế mọi chuyện trong nhóm đều nhường phần cho Dung quyết định - Dung đảm đang mọi việc trong gia đình, từ việc lớn cho đến việc nhỏ nên con người có vẻ già dặn và lớn hẳn ra. Nó thường hay trêu Dung là "bà cụ non" nhưng Dung chẳng giận nó bao giờ. Có lần Dung bảo cả bọn: "Tụi mình chơi thân quá, không biết sau này có hóa ra thù không đây?". Rồi lại trầm tư. Sao nụ cười của Dung khó đến vậy. Ấy thế mà, anh chàng Cường vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, trông thật tội. Phần nó - lỡ mang cái tên hơi kêu: Kiều Diễm nhưng con người thì chẳng "diễm" chút nào... Chỉ được cái hay cười nên vẻ mặt lúc nào cũng tươi tắn và có duyên "chút xíu". Ai gặp không đến nỗi phải chạy xa, như Duyên nói "để rồi lấy đà chạy tới". Cả bọn cho rằng nó lãng mạn nên khổ, nhưng nó thì không nghĩ thế. Chẳng qua nó hơi khác người một chút. Ương bướng nhưng dễ xúc động và nhạy cảm. Nó thầm nghĩ: Hay cả bọn thấy nó có ý mến Lâm - anh chàng lãng tử nhưng là học sinh cá biệt nhất trường. Chao ôi, khi đã nghi ngờ thì có hàng trăm điều để nghĩ. Vì thế nó chẳng cần biện bạch. Miễn hiểu nhau và thông cảm cho nhau là được. Nói như thế nhưng cũng có đôi lần giận nhau, làm mặt lạnh suốt một tuần để rồi chỉ cần một cái cười là huề tất cả... Bốn đứa - bốn cá tính khác nhau, lại chơi thân với nhau, đi đâu cũng bốn, cái gì cũng chia bốn... nhưng có một điều cho đến bây giờ nó vẫn chưa giải thích nổi. Đó là chẳng bao giờ đề cập đến chuyện riêng tư của nhau. Người ta quả nói không sai: Họ đến với nhau không chỉ đơn thuần là hợp nhau mà họ còn muốn tìm đến những điều họ không có. Không biết tình bạn của nó có như vậy không? Năm cuối thời phổ thông. Ai cũng ý thức được chuyện tương lai sau này nên đầu tư rất nhiều cho việc học. Những chuyến đi chơi giảm dần, những đêm nói chuyện không còn nữa, những anh chàng hằng ngày thường nhắc đến cũng bị vồn vã lãng quên. Bốn người đều có ý nguyện vào đại học và chung một ngành: Sư phạm! Ngày cuối, lớp học buồn tênh. Bốn đứa, chẳng ai nói với ai điều gì. Họ lặng im, nhưng trong ánh mắt của mỗi người cùng chung một nỗi niềm sâu kín. Không ai khóc, chỉ nhìn nhau để rồi cùng nhau đến bên gốc phượng già hì hục khắc bốn dòng tên. Rồi mỉm cười. Lại là những nụ cười không trọn vẹn... Cuối cùng, họ chia tay, cái điều không ai muốn nghĩ lại đến. Ấy thế mà có lúc trong dòng suy nghĩ của mỗi người, họ khó có thể rời nhau được. Một hôm, cái tin bốn đứa trượt đại học lan ra một cách nhanh chóng. Những ánh mắt ngạc Trang 2/3 http://motsach.info
- Mùa Hạ Không Bình Yên Sưu Tầm nhiên, hững hờ, không kém phần thương hại cứ nhìn nó không ngớt. Thế là hết, ước mơ... Ngày ấy nó càng hy vọng, tự tin bao nhiêu, thì bây giờ càng thất vọng bấy nhiêu. Buồn, thất vọng, bao nhiêu cảm giác chán chường vây quanh nó. Đâu còn ai để san sẻ... Sau lần ấy, Diệu theo gia đình vào Sài Gòn. Dung xin vào làm trong huyện. Duyên theo học lớp cao đẳng. Chỉ mình nó là chẳng biết đâm đầu vào đâu. Thế mà bên nó vẫn có Trung - người bạn trai cùng lớp, lúc nào cũng an ủi động viên. Đôi khi, những lời nói ấy vô tình làm nó tủi thân và khóc một cách ngon lành trước mặt Trung. Lúc này, mọi cái với nó đều vô nghĩa, Trung đâu có thất bại để nếm mùi cay đắng như nó. Trung đâu có trượt đại học để mà hiểu nó. Nó nghĩ thế nên cứ mãi làm Trung buồn. Và cuối cùng, Trung cũng phải xa nó để lên thành phố nhập học. Lần này thì nó không khóc nhưng người khóc lại là Trung. Nó trêu: "Con trai ai lại khóc bao giờ?" Trung bật cười nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi những điều chỉ có Trung mới biết. Rồi, nó hứa với Trung, sẽ làm lại từ đầu... Thời gian cuốn trôi mọi thứ. Ngày xưa, Diệu nói thế mà đúng thật. Hôm nay nó đã là sinh viên năm hai trường đại học sư phạm Huế. Diệu vào trường kế toán ở tận Sài Gòn. Duyên và Dung vẫn như ngày nào... Thỉnh thoảng có liên lạc với nhau nhưng chẳng ai nhắc lại chuyện ngày xưa nữa. Có lẽ ai cũng muốn giữ cho riêng mình để mà nhớ. Quá khứ bao giờ cũng ngọt ngào và cay đắng. Và hiện tại bây giờ, nó cũng có bạn bè, trường lớp, thầy cô nhưng tất cả có vẻ xa lạ quá. Nó muốn tìm lại chút hồn nhiên vô tư của ngày xưa. Tìm lại bốn cái tên như vầng trăng xẻ nửa. Tìm lại nó của những ngày buồn bã - thất vọng. Tìm lại ánh mắt xa vời của Trung... Tất cả vẫn còn đó, nhưng làm sao nắm bắt được. Phải chăng khi con người muốn quay về kỷ niệm của mình, thì cũng là lúc họ nhận ra giá trị đích thực của nó. Những kỷ niệm đẹp bao giờ cũng làm cho người ta nhớ, nhưng kỷ niệm buồn thì quả rất khó quên... Với chuỗi kỷ niệm ấy đã khép lại giữa một mùa hạ. Mùa hạ không bình yên. Trang 3/3 http://motsach.info Powered by TCPDF (www.tcpdf.org)
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn