Mùa Thu Chết
lượt xem 3
download
Lúc ấy cả hai là những đứa trẻ. Sau trường hai đứa có một công viên nhỏ trồng khá nhiều cây. Đa phần là những cây cao ngất nhưng gầy và ít lá, những chiếc lá xanh bạc nhợt nhạt, ngoài ra còn hai ba cây phong già, tuy không cao lắm nhưng đủ che nắng thu,
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Mùa Thu Chết
- Mùa Thu Chết Tác Giả: Gold Mùa thu, 1978. Lúc ấy cả hai là những đứa trẻ. Sau trường hai đứa có một công viên nhỏ trồng khá nhiều cây. Đa phần là những cây cao ngất nhưng gầy và ít lá, những chiếc lá xanh bạc nhợt nhạt, ngoài ra còn hai ba cây phong già, tuy không cao lắm nhưng đủ che nắng thu, không nóng nhưng hơi chói, cho hai đứa. Dù sao cũng là trẻ con, nhỏ xíu. Tôi đứng bên anh dưới tán phong đỏ. Anh cầm tay tôi, bàn tay anh ấm khiến tôi bình yên. Vài chiếc lá rơi. Anh không nhìn tôi, cười thật hiền. Không thể kiềm lại, tôi nói lớn như một tên ngốc: - Em yêu anh, anh hai! - Ừ?! - Anh sẽ mãi bên em chứ?
- - Bằng một cách nào đó, có thể là mãi mãi... Giọng nói của anh xa xăm và nhẹ hẫng làm tôi bất an. Tôi ôm anh, vội vã như thể sắp tuột mất thứ gì quan trọng.Tay vẫn nắm tay tôi, anh lại cười. Nụ cười anh lạ lắm, không thể biết được buồn vui, nhưng nó vẫn khiến tôi an tâm trở lại. Là bởi anh còn ở đây, không phải anh đang cười, vậy thôi. Tiếng phong cầm rơi nhẹ như hạt mưa. Âm thanh buồn vọng từ nơi xa, lan tỏa chậm chạp trong sắc thu đỏ rực. Lá rơi. Tôi không mất mùa thu này, không mất anh. - Anh hai, anh yêu em chứ? - Ừ, yêu. - Anh nhếch môi, vẽ lên một đường cong như khuôn mặt mếu cố cười. - Mình có thể mãi bên nhau không? - Là anh em mà, được không? - Anh thở dài, rồi lặng im nhìn một nơi xa. Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh, thấy trong mắt anh một màu xanh sâu. Anh cứ nhìn mãi bầu trời kia, như chẳng để làm gì. Anh hai, thật ra, anh cũng yêu em chứ? Tất cả những điều anh nói, không phải lừa dối? Nếu đây không phải sự thật thì sao? Em phải làm sao? Anh. Đừng rời xa em. - Lâm, nếu sau này, hai chúng ta không yêu ai khác, không lấy ai khác... Chúng ta có thể mãi bên nhau. - Có thể làm vậy sao? - Tôi ngạc nhiên trước suy nghĩ bất chợt của anh. Anh là thế, luôn nghĩ ra những điều rất lạ, và rất nhanh. - Chỉ cần cố gắng... Em cũng muốn mãi bên anh, phải không? Vậy, hứa nhé. - Anh giơ ngón út lên, móc vào ngón út của tôi. Một lời hứa. - Ừ, em hứa. - Sẽ không bao giờ phản bội lại lời hứa này nhé? Nếu không sẽ bị trừng phạt đấy. - Anh nắm chặt tay tôi. Tôi gật đầu, cười hạnh phúc. Đôi lúc, tôi cũng thấy buồn cười. Chúng tôi là anh em ruột. Chúng tôi là hai thằng con trai. Tại sao chúng tôi lại tin vào lời hứa ấy? Tại sao có thể tin một lời hứa trẻ con? À, khi ấy cả hai đều là trẻ con mà. Anh biết điều đó, đúng không? Nên anh đã bước khỏi lời hứa điên khùng ấy trước tôi. Nhưng mà, bây giờ tôi cũng đã lớn, tại sao tôi vẫn tin nó? Cớ gì tôi vẫn bám lấy niềm tin ấy để rồi thất vọng. Chỉ là một giấc mơ của trẻ con. Chỉ là một cậu bé ngủ quên hoài nơi ảo tưởng. Còn anh, anh đã không tin từ lâu. Hoặc, anh chỉ nói dối để lừa tôi, cái này thì cũng có thể.
- -*- Mùa thu, 1990. - Lâm à? < Dạ! > - Anh sắp kết hôn. Cô ấy tên là Trần Phương Hạnh. < Chúc mừng anh hai! > - Ừ, chúc mừng. < Anh phải khiến chị dâu hạnh phúc nhé.> - Ừ, hạnh phúc. Cúp máy bình thản. Lá phong rơi vu vơ, gửi gió niềm tin và mơ ước trẻ dại. Gío sẽ mang nó theo, bay mãi, bay mãi cho đến khi niềm tin ấy biến mất hẳn. Tôi im lặng rất lâu, lạ lùng vì không thấy mình đau khổ, hoặc nếu có đau khổ, tôi cũng không thể biết. Chưa bao giờ tôi phải đau khổ, bởi luôn có anh ở bên. Nhưng thật ra thì cái chính là, với những chuyện lường trước được, người ta sẽ bớt đau hơn một chút. Cũng có khi đó là nói dối, có khi... < Anh hai, bây giờ anh hạnh phúc chứ? > - Ừ! < Bây giờ... có hơn ngày xưa không? > - Có. < Vậy là được rồi. Anh hai, từ nay quên đi nhé. Tất cả những gì đã có trước đó... > - Ừ, quên. < Em cũng đã quên rồi, cho nên...Thật ra phải xin lỗi anh một chút! Những gì em có bây giờ, là quá đủ cho em rồi. > - Quên đi, Lâm! A! Anh nhất định sẽ quên thôi. Anh không phải vướng bận gì về quá khứ nữa. Chợt tôi mừng cho anh. Đừng suy nghĩ gì về tôi, anh sẽ hạnh phúc. Những gì tôi có bây giờ là quá đủ, cần gì phải muốn hơn thế? Mỉm cười. Nước mắt chảy. Tất cả những gì em có, là kí ức về anh hai.
- Tôi đến đám cưới của anh với một bó hoa calla - một bó hoa hợp với đám cưới, một hộp quà bọc cẩn thận và một nụ cười hoàn hảo. Tôi tặng vợ anh hộp quà - quyển sách ép những chiếc lá nhiều màu. Cô thốt lên ngạc nhiên và vui mừng trước món quà đặc biệt, nụ cười nơi cô rất ấm áp và thơ ngây. Anh hai đã chọn một cô gái rất dễ thương, một cô gái không ai có thể ghét được. Khép hờ mắt, tôi đặt vào tay anh bó hoa và thận trọng giữ bàn tay gầy của anh: - Cố gắng sống hạnh phúc với cô ấy, nhé! Đó là một cô gái tốt... Chúc mừng! - Đã chúc rồi còn gì?! - Anh thở dài. - Ừm, em xin lỗi... - Thở nặng nhọc, tôi cười gượng gạo. - Thôi, không sao đâu, chúc mừng. - Anh gật nhẹ, mỉm cười và xoa đầu tôi, nụ cười cố hữu không rõ buồn vui. - Anh có thể nắm tay em lâu hơn một chút không?_ Tôi rụt rè, không dám nhìn lên. Ánh đèn sau lưng anh lấp loáng khiến tôi nhức mắt. Bàn tay gầy của anh lặng lẽ giữ tay tôi rất kín đáo. Tôi khóc, trong thâm tâm. Thật khó để biết chúng tôi đã đứng đó bao lâu, im lặng như thế bao lâu, bao nhiêu người đi qua nhìn chúng tôi lạ lẫm. Và tôi hoàn toàn không thể giữ lại giây phút này. Hoàn toàn không. Anh hai, xin anh, lời hứa trẻ con ấy, làm sao thành hiện thực? Vả lại, nếu không thể giữ lại, anh còn dịu dàng như thế làm gì? Có cần phải lừa tôi nhiều như thế không? Cũng tại tôi luôn tin. Tôi gọi điện cho anh để báo tôi sắp kết hôn vào một buổi sáng mùa thu khá dễ chịu. - Anh hai, em sắp kết hôn. < Thế à? > - Anh không chúc mừng sao? < Ừ, chúc mừng! > - Cảm ơn, anh hai. Anh cứ im lặng mặc tôi nói liên tục. Nghe tôi kể về cuộc sống hằng ngày, kể về cô gái tôi sắp lấy, kể về cả con mèo nhà hàng xóm, anh nghe, chẳng nói gì. Còn tôi lại như một tên ngốc, nói suốt, nói mãi. Nói nhiều để tôi biết anh đang bên tôi, đang nghe tôi, lúc này. Sợ vô nghĩa, hoặc là sợ anh sẽ cúp máy. Thật ra, tôi có thể đến bên anh, có thể ôm anh, có thể tỏ ra ích kỷ thật nhiều và bắt anh bên cạnh. Tôi có thể làm thế mà không ai trách móc, vậy tôi sợ điều gì? Lo điều gì? Tôi giả tạo thế đấy, nhưng tôi vẫn cần anh.
- - Cô ấy là một người rất xinh đẹp, hài hước và dễ chịu! < ... > - Con mèo tên là Kak, em cũng chịu không hiểu nghĩa tên nó, nhưng hôm trước nghe bảo nó bị sởi. Em thì em không biết mèo có bị sởi thật không (tất nhiên là có rồi =.=), chỉ nghe bà ấy cứ nói hoài, nào là viện phí cao rồi thuốc đắt tiền! Buồn cười chết được!!! < ... > Tôi vẫn thường tin thế, tin rằng tôi không bao giờ thắng anh. Và đó là sự thực. Sự im lặng nơi anh rất đáng sợ, ít nhất là bây giờ. Bởi vì, có thể bằng một cách nào đó, anh đang không nghe lắm chứ? Đầu dây bên kia quá yên lặng buộc tôi thốt lên trong bất lực: - Anh hai! Anh vẫn ở đó chứ? < Dĩ nhiên, em cứ nói tiếp đi! > - Anh không có gì để kể sao? Nãy giờ chỉ có em nói... < Ừm, em cứ nói đi. > Anh đến đám cưới của tôi, mang theo những thứ tôi từng mang. Nếu có khác, chỉ khác rằng, đó không còn là ép lá nữa mà là những cánh bướm mỏng rực rỡ màu sắc. Tôi cảm ơn anh, chẳng nói gì thêm. Tôi dõi mắt theo những bước chân bình thản vô cảm của anh khi anh rời nhà thờ. Tâm trống rỗng. Lúc ấy tôi hoàn toàn không nắm bắt được bất cứ điều gì xung quang, không nghe nổi tiếng piano chúc mừng, không cả tiếng 'vợ' mình. Sau này cô ấy thường trách tôi vì chuyện ấy, bảo sao trong ngày cưới mà cứ như người mất hồn. Tôi cười nhạt. Cô ấy không hiểu được đâu. Mà chẳng ai hiểu cả. Chỉ riêng tôi, tôi biết tôi mất anh. Lời hứa trẻ con không bao giờ thành. Vả lại tôi mất anh lâu rồi. - Anh hai. Lâu lắm rồi mới gọi cho ảnh nhỉ?! < Ừ! > - Anh có giữ gìn sức khoẻ không thế? Giọng anh lạ quá. < Có mà. > - Chị dâu đâu rồi? < Đang nấu cơm trong bếp. > - Anh à. < Ừm> - Anh có hạnh phúc không?
- Tôi lặng đi hồi lâu. Tiếng thở anh đầu dây bên kia nhẹ và đều đặn. Anh không trả lời, và cũng không bao giờ trả lời nữa, cái câu hỏi ấy. Không một lần nào anh nói về cuộc sống của mình. Tôi cũng không thể biết điều gì cả, chỉ nghe nói anh đang sống hạnh phúc với cô ấy. Cô ấy yêu anh và không ngừng chăm sóc cho gia đình nhỏ của cô, tận tụy, không trách móc. Bất cứ ai cũng mong ước một gia đình như thế. Chỉ là, cứ như, anh thì không. Tôi chào, anh ậm ừ rồi những tiếng tút kéo dài. Anh cúp máy, không chần chừ, không níu giữ. Tôi khép mắt, mỉm cười, lòng nhẹ hẫng, chẳng chút hụt hẫng, chỉ thấy mình thật ngớ ngẩn. Chính tôi đã đề nghị kết thúc, và anh hiểu vì sao. Điều ấy vì tương lai, cuộc sống của cả hai. Anh đâu sai chỗ nào? Vậy mà tôi đậy, lại cố hy vọng, cố níu kéo. Thật ngu ngốc. Tôi chợt nhớ tới nụ cười của anh, nụ cười không rõ buồn vui. Lòng tôi quặn thắt. Anh chẳng bao giờ nói mình có hạnh phúc hay không, cũng chẳng khi nào thể hiện điều gì rõ rệt. Không ai hiểu được anh, còn anh sẽ không để ai hiểu mình. Tôi chợt muốn khóc. Chẳng vì sao cả, là nỗi buồn vu vơ. Thế là mùa thu năm 1994, tôi rời nước, để cố gắng từ bỏ những hy vọng khùng điên, những nỗi buồn muôn thửơ, những hoài niệm về một quá khứ hạnh phúc. Dù thế nào, tôi vẫn phải bước trên con đường của riêng mình, phải tách ra, không phụ thuộc vào anh. Vợ tôi có vẻ bất ngờ trước quyết định đột ngột này, cô không hiểu tại sao, nhưng vẫn ủng hộ. Cô là một người vợ tốt, tôi không cho phép bản thân làm cô tổn thương. Cô không có lỗi gì trong mọi chuyện, cả chị dâu nữa. Họ chỉ hết lòng chăm sóc chúng tôi, hết lòng yêu, hết lòng hoàn thành bổn phận người vợ. Tôi có thể đòi hỏi gì hơn thế? Thật vô nghĩa. Hôm tôi ra sân bay, anh và chị dâu đến tiễn. Tôi bắt tay cả hai, đeo lên mặt một nụ cười hoàn hảo. Chị dâu đưa tôi quyển sổ ép lá tôi tặng chị ngày cưới, bên trong giờ đã đầy những loại lá khác nhau. Chị cười rạng rỡ, hứa sẽ giúp đỡ vợ tôi. Nụ cười của chị làm tôi xấu hổ, nghẹn ngào. Tôi cảm ơn chị rồi đi. Anh không nói gì, không nhìn theo, đôi mắt nâu mênh mang những cảm xúc tôi không thể diễn tả. Đột ngột, anh nói rất nhỏ: - Giữ gìn sức khoẻ nhé! Tôi khóc, trong thâm tâm. Từ ngày ấy, tôi không liên lạc được với anh, hay đúng hơn là không liên lạc. Xa anh, tuy chẳng nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, nhưng bù đầu với công việc thì tôi có thể tạm quên. Như thế cũng tốt. Tôi không muốn mình hoàn toàn quên anh. Tất cả những kí ức tôi có, là về anh. Vả lại, tôi thường nghĩ, nếu tôi quên mất anh, anh sẽ
- buồn lắm. Chỉ là nghĩ vu vơ thôi (cười). Thi thoảng ngồi trước máy vi tính, tôi nhẩm tính thời gian, nhớ lại những chuyện vụn vặt. Chẳng nhiều nhặn gì, vài ba kí ức vụn nát, vài ba mốc ngày. Những lúc ấy là kinh khủng nhất, vì tôi nhớ anh ghê gớm. Nỗi nhớ khiến tôi muốn tháo bỏ tất cả và đến bên anh. Nhưng rồi tôi phải tự nhắc mình: cho dù tôi đến, anh cũng không thể đón nhận. Chúng tôi phải quên đi, tất cả. Tôi khóc, nước mắt chảy dài. Mùa thu, 1999. Vợ tôi sắp sinh đứa con đầu lòng. Vì vậy, tôi về nước. Cô đón chào tôi, vẫn ánh mắt và nụ cười đầy tin cậy, yêu thương. Tôi ôm cô, đeo cho mình khuôn mặt hoàn hảo. - Anh có về bên ấy nữa không? - Anh chưa rõ, sau khi em sinh chắc anh lại đi chuyến nữa. - Tại sao thế? Công việc bên này cũng được mà... - Cô thở hắt, ánh mắt buồn rầu. Tôi im lặng nhìn cô. Tôi không muốn làm cô buồn, không muốn cô phải chịu khổ thêm chút nào vì tôi, nhưng tôi cũng không nghĩ mình đủ can đảm để đối mặt với anh. Tôi vẫn sợ. - Anh sang đó để thu xếp công việc rồi sẽ về ngay. Có lẽ mất khoảng tháng. - Thật sao?! - Cô vội vàng ngước lên, nụ cười rạng rỡ tràn hy vọng trở lại trên môi. - Ừ, em ráng đợi thêm chút nữa nhé. - Tôi cũng cười. Không được lừa dối hay đối xử tệ với cô, cô chẳng có lỗi gì, chẳng làm gì sai. Tôi luôn biết thế. Tôi cười và vuốt tóc cô, nước mắt chảy dài, trong thâm tâm. Trong thời gian tôi tạm về nước, vợ tôi không nhắc đến anh và chị dâu mấy. Cô còn bận bịu với công việc và chuẩn bị cho đứa trẻ sắp ra đời. Tôi muốn hỏi, tuy nhiên thấy không tiện lắm nên cứ chần chừ. À, mà lạ thật! Hình như anh chưa có con. Sao thế được nhỉ? Theo bình thường, bây giờ anh phải có đứa con thứ hai rồi chứ, không thì ít nhất cũng phải có một đứa? Tại sao... Một nỗi sợ mơ hồ xâm chiếm, tôi run nhẹ. Có điều gì đó đã xảy ra trong thời gian tôi rời nước. Đêm, nằm trằn trọc không tài nào ngủ nổi. Đêm thu lạnh hơn bình thường. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ méo mó, lờ mờ như những làn khói sáng cố gắng kết tụ lại với nhau thành hình. Tán cây xào xạc theo gió. Tôi buồn, mênh mang. Rồi nửa đêm, tôi ngồi dậy và đi về phía điện thoại. Bấm số. Gọi anh.
- < Alô > - Anh à? Em, Lâm đây. < Ừ. Lâu rồi em mới gọi, nhỉ?! > - Anh có khoẻ không? < Có. Thời gian qua em thế nào? > Hơi nóng lan toả khắp người. Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy khi nghe điện của tôi. Tôi bắt đầu kể thật nhiều chuyện trong suốt thời gian làm việc ở nước ngoài, hạnh phúc vì anh đang nghe. Tôi khóc, trong thâm tâm, vì hạnh phúc. Sáng hôm sau, vợ tôi có hỏi xem đêm qua tôi gọi cho ai mà nói chuyện cả đêm. Tôi cười, nói đó là một đồng nghiệp. Cô tin ngay, đi vào bếp. Có lẽ cô nghĩ tôi là một kẻ không biết nói dối, hoặc giả là cô đã yêu tôi quá mù quáng. Tôi hỏi vọng vào bếp: - Naỳ, anh Hoàng và chị dâu thế nào rồi em? Im lặng một lúc, không thấy trả lời. Chắc cô ấy không nghe thấy tôi, tôi hỏi lại. Phải thêm mấy phút nữa mới nghe vợ tôi ậm ừm: - Họ vẫn khoẻ anh ạ! - Vậy à? Thế thì tốt. Tôi cười. Không biết đến tia nhìn ái ngại từ trong bếp đang hướng thẳng vào mình. Mấy ngày tiếp theo, tôi gọi điện cho anh thường xuyên hơn một chút. Gọi chẳng có việc gì, chỉ là thông báo vài điều về tình hình vợ tôi hay kể những mẩu chuyện vặn vãnh. Anh không nói, chỉ nghe, nhưng tôi vẫn vui. Ngày qua. Bình yên. Thế rồi mùa thu cũng sắp hết. Tôi đến công viên xưa cũ, một mình. Những cây phong vẫn còn, già nua đi nhiều lắm, tán lá đỏ thu hẹp lại không đủ che nắng thu hơi chói cho tôi. Vì tôi đã lớn, đã không còn là đứa trẻ. Lá rơi. Tôi cúi xuống nhặt một chiếc lá đỏ, màu đỏ tươi phả vào mắt tôi một sự bình an. Tôi khép nhẹ mắt, mỉm cười. Gío thu lay mạnh, cây lá xào xạc. Mở mắt. Nhìn. Vỡ oà. Tan nát. Thành vụn. Tôi không mất mùa thu này, không mất anh. Vậy nếu tôi mất mùa thu này, thì sao?
- Tôi lao về nhà, không hiểu sao mồ hôi đầm đìa. Không phải vì chạy, không phải vì nóng. Vì sợ.Vợ tôi từ bếp vội vã đi ra, lo lắng hỏi xem tôi có sao không. Không nhìn thẳng vào cô, tôi hỏi, giọng đanh lại: - Anh Hoàng và chị dâu thế nào rồi? - Anh... - Cô không nhìn thẳng vào tôi, mặt hơi cúi gầm lo sợ. - CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?!!!!! - Không tự chủ, tôi hét lên. - Anh à, anh đừng thế nữa. Anh Hoàng đã không còn nữa thật mà, sao anh cứ luôn như thế?... Anh cũng biết mà. Họ... - Cô quỵ xuống, bật khóc. Tiếng khóc nức nở, nặng nề và khó nhọc. -*- Một đứa bé, tay cầm quả bóng bay, ngước nhìn mẹ nó: - Tiếc quá mẹ ạ! - Sao hả con? - Cái công viên đẹp thế kia mà người ta phá đi xây cao ốc. - Ừ, đúng là tiếc thật! Mấy cái cây phong hiếm hoi vậy mà chặt hết. - Vả lại người ta xây lâu quá, 4 năm rồi chưa xong. Thà là cứ để yên, mẹ nhỉ?! -*- Tuần báo An Ninh, số 100, ngày X tháng Y năm 1995. MỘT VỤ GIẾT NGƯỜI - Người vợ đã đâm chết chồng mình do ghen tuông!!! Vào ngày z / y / 1995, hồi 18h, Trần Phương Hạnh, 28 tuổi, một hoạ sĩ khá có tiếng đã đâm chồng mình là anh Nguyễn Khắc Hoàng, 30 tuổi, tại cơ quan của chồng. Tuy được đưa đến bệnh viện rất nhanh chóng nhưng do vết đâm quá sâu, anh Nguyễn Khắc Hoàng đã không qua khỏi. Lý do của hành động tàn nhẫn đó là vì cô nghĩ rằng chồng mình ngoại tình và đang lừa dối cô. Trần Phương Hạnh kể lại rằng, cho dù lấy nhau được một thời gian khá dài (từ năm 1990 đến năm 1995) nhưng chồng cô luôn lạnh nhạt và thờ ơ với cô, dù cô yêu anh
- hết lòng:" Anh ấy cứ như sống trong một thế giới nào khác của riêng mình. Nhiều đêm bất chợt thức giấc, tôi đều thấy anh ấy ra ban công, xem quyển sổ ép lá chúng tôi được tặng trong ngày cưới và lẩm bẩm những câu rất khó hiểu. Ảnh rất quý quyển sổ ép ấy, cứ như đó là thứ người anh ấy yêu tặng. Tôi không thể chịu được..."[...] -*- Tôi cầm chặt tờ báo, khóc, trong thâm tâm. Tôi đã đọc đến thuộc lòng tờ An Ninh số 100 ấy, cha mẹ đã gọi để báo tin cho tôi. Chỉ có đám tang anh là tôi không dự. Tôi đã không muốn công nhận. Nhưng còn những cuộc điện thoại thì sao? Nếu anh không còn, thì những cuộc điện thoại ấy từ đâu? Từ tôi. Bởi tôi muốn anh sống, muốn anh bên tôi. Tôi đã lừa chính mình. Anh, có thể, chưa bao giờ nói dối tôi. Chỉ là không thể làm khác. Vì tương lai, vì cuộc sống. Laị là những thứ ấy. Chúng làm tôi phát bệnh. Tôi nhìn công viên màu đỏ xưa cũ, nay chỉ còn là đống đổ nát. Màu đỏ đã mất. Mùa thu đã mất. Anh đã mất. Tôi khóc. Sao cứ phải quá toan tính? Sao cứ phaỉ quá trách nhiệm? Sao cứ luôn chần chừ? Sao không thể sống hết mình và làm điều mình muốn? Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện trinh thám - Những linh hồn chết (Tái bản lần thứ ba): Phần 2
250 p | 93 | 24
-
Đau thương đến chết - Phần 1
7 p | 112 | 20
-
Đau thương đến chết - Phần dẫn
7 p | 126 | 20
-
Đau thương đến chết - Phần 11
8 p | 71 | 16
-
Đau thương đến chết - Phần 6
5 p | 85 | 15
-
Đau thương đến chết - Phần 27
5 p | 78 | 12
-
Đau thương đến chết - Phần 69
5 p | 82 | 11
-
Xác Chết Dưới Gốc Sồi
0 p | 75 | 9
-
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 2
9 p | 83 | 6
-
Gọi Tên Mùa Thu
85 p | 58 | 5
-
Nếu con chết, mẹ có buồn không
12 p | 64 | 4
-
Tiếng dương cầm trong mưa
4 p | 88 | 4
-
Nếu con chết, mẹ có buồn không?
7 p | 58 | 4
-
Mưa đá âm dương
8 p | 43 | 4
-
Những Mùa Trăng Chết
48 p | 59 | 3
-
Chuyện của dòng sông ma thuật
25 p | 57 | 2
-
Người Đàn Bà Chết Trôi
5 p | 77 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn