intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mùi hoa sữa - phần cuối

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

34
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chiều nay, Nguyên thấy ngột ngạt. Nó hùng hục xách xe đạp phóng ra công viên gần nhà. Nó cũng chả thích cái công viên ấy; buổi chiều, người tập thể dục, những đôi lứa bên nhau đi chật kín, không khí càng đặc quánh. Nó đạp xe lòng vòng theo con đường bao quanh

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mùi hoa sữa - phần cuối

  1. Mùi hoa sữa- phần cuối
  2. Chiều nay, Nguyên thấy ngột ngạt. Nó hùng hục xách xe đạp phóng ra công viên gần nhà. Nó cũng chả thích cái công viên ấy; buổi chiều, người tập thể dục, những đôi lứa bên nhau đi chật kín, không khí càng đặc quánh. Nó đạp xe lòng vòng theo con đường bao quanh, đường không đông và đặc biệt một bên đường xanh rì…hoa sữa. Nó hít sâu vào phổi luồng không khí lành lạnh, và vô tình, nó reo lên: hoa sữa đã nở rồi. Vòm lá xanh được trang hoàng bởi những cái đèn lồng súp lơ nho nhỏ, cả con đường trải dài một thảm hương dìu dặt đến nao lòng. Nguyên dừng xe tại một bến xe bus, ngồi xuống ghế chờ và ngước lên nhìn ngắm vòm hoa nở sớm loáng thoáng trên đầu nó. Chợt cảm thấy nhột nhột, nó quay ngoắt sang: bên kia có một đôi mắt nâu đang tò mò nhìn nó: - Em chờ xe bus sao lại còn đi xe đạp?- mắt nâu hấp háy cười vì chắc mẩm đã nhận ra gương mặt nó quen quen. Một lần nữa, Nguyên lại ngây ra như chưa bao giờ… ngô đến thế. Nó ghét nhất những lúc nó không làm chủ được tình huống như thế, nó vốn là một đứa luôn chủ động trong công việc mà. Mất vài giây sau, nó nhỏ nhẹ: - Em chỉ ngồi đây… chơi thôi. Anh đợi xe bus ạ? - Chơi? Với ai? Ở đây có mỗi mình anh à- mắt nâu lém lỉnh phớt lờ câu hỏi của nó. - Thì với anh- Nguyên tìm lại được sự mạnh bạo của nó, hơn nữa nó không thể nói là nó ngồi đây… vì cây hoa sữa được. - Haha, với anh à, được đấy- Mắt nâu cười vang làm nó bất giác đỏ mặt- Thế đi
  3. chơi nhá. Chả đợi nó thèm gật đầu, mắt nâu đỡ lấy cái xe đạp và nhảy phắt lên, không quên quay lại nháy mắt: - Lên đi, anh chở em đi một vòng cho thoáng. Xe chưa đến đâu. Công việc tạo cho Nguyên vốn dạn dĩ, nó ít khi ngại giao tiếp với người lạ, nhất là với một người… theo nó là… đáng yêu như Mắt nâu. Nó vui vẻ ngồi lên và xe bon bon chạy. Con đường tưởng như đẹp và dài ra hơn bao giờ hết, hương hoa sữa vấn vương quấn quýt theo hai người. Nguyên ngả người một chút cho mái tóc khe khẽ tung bay, hít hà mùi hương yêu thích mà cảm thấy lòng tự nhiên ấm áp và dịu lại. Nó lại nhớ… chả phải nó chẳng đã từng mong muốn một phút giây như thế này… từ hồi… còn gì. - Này, em thích hoa sữa lắm à? Nguyên giật mình khi nghe câu hỏi của Mắt nâu. - Em đang làm gì thế? Anh hỏi em lần thứ 3 rồi đấy. Nguyên bối rối - Ơ, em xin lỗi, em không để ý. Em à,… không làm gì cả ạ - Chỉ ngưỉ hương hoa sữa thôi à? - Sao a… biết ạ? - Thì thấy em cứ hít hà sau lưng anh. Mà ở đây còn có mùi gì hít được trừ hoa sữa nữa- Mắt nâu lại cười vang
  4. Nguyên bặm môi không nói được câu nào, “Ông này sắc sảo ghê”- nó nhủ thầm. Chiếc xe đạp đưa Nguyên trở về khu tập thể quen thuộc. Đêm. Dịu dàng và đằm thắm. Cây hoa sữa nhà Nguyên cũng đã chớm nở, hương thơm còn e ấp giấu mình bên trong kẽ lá xanh. Như một thói quen cố hữu, Nguyên bước nhẹ ra ngoài lan can. Gió đêm ve vuốt nỗi niềm. Nguyên nhớ lại cuộc gặp gỡ ban chiều, ánh mắt ấy, tiếng cười ấy… Đêm đậm và sâu, khu tập thể chìm trong giấc ngủ yên bình, không ai biết có một cô bé đang đỏ mặt tự cười mình trong bóng tối. * Mùi hoa sua(phan 3) Giờ thì Nguyên đã biết tên của Mắt nâu là Hoàng, tuy nhiên nó vẫn thích gọi anh bằng cái biệt danh tự đặt từ lần đầu tiên gặp gỡ. Hoàng đang học văn bằng hai tại trường Nguyên, cứ 6h chiều tan làm, anh chăm chỉ phóng xe đi học, còn Nguyên thì cũng chăm chỉ ở lại trường muộn hơn một chút sau giờ học… vì lý do công việc; để rồi mỗi lần đi về, nó lại liếc qua lớp Hoàng một chút. Không hiểu sao, nó thích nhìn đôi mắt nâu đang chăm chú nghe giảng ấy; lâu dần thành quen, Nguyên thấy thiếu thiếu khi không làm như vậy mỗi ngày. Nó đâu biết rằng luôn có một đôi mắt nâu thăm thẳm dõi theo nó đến tận khi cái balo xanh xám khuất dạng ở cuối hành lang. Ngoài trời, hoa sữa vẫn nở, nồng nàn hơn trong gió.
  5. Chiều nay, Nguyên lại ở lại trường muộn hơn như thường lệ. Đi qua cái lớp học ấy, nó không thấy Mắt nâu ngồi trong lớp. Gió thu se sắt, Nguyên thấy buồn vu vơ. Nó không về nhà ngay mà ghé lại nơi gốc hoa sữa quen thuộc- cái góc của riêng nó trong ngôi trường này. Đã cuối mùa nhưng hương hoa vẫn dịu dàng như quyến rũ. Hôm nay, ghế đá không trống như thường lệ, nó đã thấy một cái bóng quen quen ngồi đó tự lúc nào. “HOÀNG”. Không gian như trầm lặng, Nguyên vô thức đứng im trong bóng tối ngắm nhìn. Hoàng đang ngửa đầu trên ghế- “cái dáng sao mà giống Nguyên”- đôi mắt nâu khẽ nhắm, miệng he hé một nụ cười- cái nụ cười thường trực Nguyên hay dùng khi mỗi lần nó thả hồn đắm chìm trong hương hoa sữa. Gió thu xao xuyến đến lạ kỳ. - Anh chưa bao giờ nói với em là anh yêu hoa sữa?- Nguyên bước lại Hoàng bất giác mở mắt. Anh chỉ mỉm cười, nụ cười thay cho câu chào hóm hỉnh thường ngày. Nguyên ngồi xuống bên anh, chưa bao giờ hai người lặng im đến thế. Sau lần gặp ở công viên ấy, cứ khi nào hào hứng, hai người lại kéo nhau đạp xe thong dong. Đi chơi vài lần, lần nào gặp mặt nhau cũng là những câu chuyện sôi nổi, những lời đáp sắc sảo không ai chịu nhường ai; chỉ riêng hôm nay không hiểu sao Nguyên thấy mình không nên nói gì cả. Nó ngồi yên lặng thưởng thức vị hoa cuối mùa… gầy guộc và mong manh. - Ngày mai anh đi công tác xa…
  6. - Ở đâu cơ ạ? - Pháp. - Thích nhé- Nguyên nháy mắt- Về nhớ có quà cho em. Anh đi bao lâu? - Một năm, công việc đột xuất, sáng mai anh bay rồi- Mắt nâu ánh buồn nhưng vẫn nhấp nháy- Em không có quà chia tay à? Nguyên im lặng. Nó thoáng ngập ngừng, vô thức ngước lên cây - Hoa sữa nở muộn… Mình về thôi anh, gió lạnh rồi. Đêm nay Nguyên không sao ngủ được. Nó hé cửa bước ra ngoài lan can, gió lạnh đầu mùa lay lay tàng cây hoa sữa. Hoa cuối mùa rơi rơi như mưa, nhưng hương thơm thì không thể trộn lẫn, quyện vào gió ve vuốt lòng người. Lại nhớ, nhớ lắm cái mong ước nhỏ nhoi: tìm được một ai thực lòng yêu… và yêu cả… sữa. Mỗi mùa sữa đi qua, Nguyên vẫn một mình yêu hoa như thế, chỉ riêng mùa sữa năm nay, ù, đã gắn với bóng dáng một người… Nguyên rút điện thoại, một tin nhắn send đi “Sáng mai em ra sân bay tiễn anh nghe. Có quà Hà Nội cho anh đấy (icon nháy mắt)”. Trong đêm sâu thẳm, có hai con người bất giác tự mỉm cười và bóng một cô gái nhỏ lom khom nhặt hoa rơi cho vào chiếc phong bì trắng…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2