<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
NAM TƯỚC TRÊN CÂY – ITALO<br />
CALVINO<br />
VŨ NGỌC THĂNG dịch<br />
Dịch từ nguyên bản tiếng Ý: IL BARONTE<br />
RAMPANTE<br />
NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC – 2009<br />
<br />
<br />
Nguồn: namtuoctrencay.wordpress.com<br />
Thực hiện ebook: thomas<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
MỤC LỤC<br />
I<br />
II<br />
III<br />
IV<br />
V<br />
VI<br />
VII<br />
VIII<br />
IX<br />
X<br />
XI<br />
XII<br />
XIII<br />
XIV<br />
XV<br />
XVI<br />
XVII<br />
XVIII<br />
XIX<br />
XX<br />
XXI<br />
XXII<br />
XXIII<br />
XXIV<br />
XXV<br />
XXVI<br />
XXVII<br />
XXVIII<br />
<br />
XXIX<br />
XXX<br />
Một tồn tại trong suốt gieo neo<br />
<br />
I<br />
Đó là vào ngày 15 tháng Sáu năm 1767, Cosimo MưaGiông xứ Rondo , anh<br />
tôi, lần cuối cùng ngồi chung với chúng tôi. Tôi ngỡ như mới hôm qua.<br />
Chúng tôi đang ở trong phòng ăn tại trang viên BóngRâm của gia đình, các<br />
cửa sổ lên tranh từng khoảng cành lá rậm rạp của cây sồi xanh lớn trong<br />
vườn. Bấy giờ là giữa trưa, thời khắc mà gia đình chúng tôi, tuân thủ một<br />
truyền thống lâu đời, ngồi vào bàn ăn, mặc cho cái mốt đã phổ biến trong<br />
giới quý tộc lúc ấy, xuất phát từ thói dậy trễ của Triều thần Pháp: ăn sáng<br />
vào xế trưa. Tôi nhớ, gió thì lộng từ biển, còn lá thì xào xạc. Cosimo tuyên<br />
bố:<br />
– Không! Con đã bảo là con không ăn! Rồi anh đẩy cái đĩa ốc sên ra xa.<br />
Sự bất tuân thủ chưa bao giờ nghiêm trọng đến thế.<br />
Ngồi đầu bàn là Nam tước Arminio MưaGiông xứ Rondo, bố chúng tôi,<br />
với bộ tóc giả thả lửng xuống tai kiểu vua Louis XIV, không còn hợp thời<br />
như nhiều thứ khác của bố. Giữa tôi và anh tôi là thầy Trùm CắtTiệtHoa, gia<br />
sư của chúng tôi. Trước mặt chúng tôi là Nữ tướng Corradina xứ Rondo, mẹ<br />
chúng tôi, và chị chúng tôi, Battista, nữ tu tại gia. Ở đầu bàn kia, đối diện với<br />
bố, ăn mặc kiểu người Thổ Nhĩ Kỳ, là ngài Trạng Enea Carrega GỗDày,<br />
quản gia và chuyên gia thủy lực của trang viên, ông chú “họ”: người em<br />
không chính thức của bố.<br />
Từ vài tháng nay, Cosimo tròn mười hai tuổi, còn tôi đã lên tám, chúng<br />
tôi được phép ngồi cùng bàn ăn với bố mẹ; nghĩa là: nhờ sự thăng tiến của<br />
anh tôi, tôi được hưởng đặc ân trước thời hạn, bố mẹ không muốn để tôi ngồi<br />
ăn đơn độc. Được hưởng đặc ân chỉ là một cách nói: trên thực tế, với Cosimo<br />
và cả tôi, thế là đi đứt một chốn đùa vui, chúng tôi tiếc nuối những bữa ăn<br />
trong gian phòng nhỏ của chúng tôi, chỉ hai anh em với thầy Trùm<br />
CắtTiệtHoa. Thầy là một lão già nhỏ thó, khô đét, da nhăn nheo, nổi tiếng về<br />
cái tính cách Giăng-xê-nít của mình, thật vậy, thầy từng trốn khỏi xứ<br />
Dauphiné quê thầy để tránh cuộc phán xử của Tòa án Dị giáo. Nhưng cái<br />
tánh nết nghiêm khắc thường được mọi người ca ngợi, sự khắt khe nội tâm<br />
mà thầy áp đặt lên chính mình và lên người khác, thường xuyên nhường<br />
bước cho một thiên hướng chủ yếu dẫn tới một thái độ lãnh đạm và để mặc<br />
mọi chuyện, như thể những buổi tĩnh tâm dài, mắt cắm vào khoảng không,<br />
chỉ mang lại cho thầy một nỗi chán chường sâu thẳm và một sự uể oải toàn<br />
diện, thế rồi, trước bất kỳ một nỗi cam go nào, ngay cả bé tí teo, thầy cũng<br />
chỉ nhìn ra cái tín hiệu về một kiểu tiền định mà ta chẳng nên đề kháng.<br />
Những bữa ăn bên cạnh thầy Trùm bắt đầu sau bài cầu xin dài, những chiếc<br />
thìa di chuyển trịnh trọng, đều đều, lặng lẽ, liệu hồn cho kẻ đưa mắt lên khỏi<br />
<br />