MƯỜI BỐN<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Anh có chắc là bác sỹ Cordell muốn làm việc này không? - Alex Polochek băn<br />
khoăn.<br />
<br />
<br />
- Cô ấy đã ở đây đợi anh - Moore nói.<br />
<br />
<br />
<br />
- Anh không dụ dỗ cô ấy làm việc này chứ? Vì việc thôi miên sẽ không có tác dụng<br />
nếu chủ thể còn e ngại. Cô ấy phải có thái độ hợp tác, nếu không sẽ lãng phí thời gian.<br />
<br />
<br />
Lãng phí thời gian là cụm từ Rizzoli đã nói về quá trình này. Và ý kiến của cô được<br />
khá nhiều người trong Bộ phận điều tra Án mạng đồng tình. Họ cho rằng thôi miên là một<br />
hành động vô bổ. Chỉ có những người ham chơi ở Vegas và những người làm ảo thuật ở<br />
các quán mới dùng nó. Đã có thời Moore cũng đồng tình với họ.<br />
<br />
<br />
Nhưng vụ án của Meghan Florence đã khiến anh thay đổi suy nghĩ.<br />
<br />
<br />
<br />
Vào ngày ba mươi mốt tháng mười năm một nghìn chín trăm chín mươi tám, cô bé<br />
Meghan mười ba tuổi đang đi bộ từ trường về nhà thì một chiếc ô tô đỗ lại cạnh cô bé. Và<br />
người ta không bao giờ thấy cô bé trở về nữa.<br />
<br />
<br />
Nhân chứng duy nhất của vụ bắt cóc là một cậu bé mười hai tuổi đứng gần đó. Mặc<br />
dù chiếc ô tô có kiểu dáng bình thường và cậu bé nhớ được hình dáng và màu sắc của nó,<br />
nhưng cậu bé không nhớ số đăng ký. Một tuần sau, vụ án không có gì tiến triển. Bố mẹ cô<br />
bé yêu cầu thuê một nhà thôi miên để thẩm tra cậu bé. Vì mọi hướng điều tra đều đã bó<br />
tay nên cảnh sát miễn cưỡng đồng ý.<br />
<br />
<br />
Moore đã có mặt trong suốt quá trình đó. Anh đã xem Alex Polochek dễ dàng đưa<br />
cậu bé vào tình trạng thôi miên và kinh ngạc khi nghe cậu bé từ từ đọc biển số xe.<br />
<br />
<br />
Hai ngày sau, xác cô bé Meghan Florence được tìm thấy, bị chôn ở sân sau của kẻ<br />
bắt cóc.<br />
<br />
<br />
Moore hy vọng nhà ảo thuật Polochek đã khơi gợi được trí nhớ của cậu bé, giờ sẽ có<br />
thể lặp lại việc đó với trí nhớ của Catherine Cordell.<br />
<br />
<br />
Lúc này, hai người đàn ông đứng ngoài phòng thẩm tra. Họ nhìn Catherine và<br />
Rizzoli qua chiếc gương chỉ thấy được một bên. Hai người phụ nữ đang ngồi bên kia cửa<br />
<br />
sổ. Catherine có vẻ không thoải mái. Cô nhúc nhích trên ghế, nhìn cửa sổ như thể biết<br />
mình đang bị quan sát. Trên chiếc bàn nhỏ ngay trước mặt cô có một tách trà vẫn còn<br />
nguyên.<br />
<br />
<br />
- Đây sẽ là ký ức đau lòng khi nhớ lại - Moore nói - Cô ấy có thể muốn hợp tác<br />
nhưng nó sẽ khiến cô ấy không thoải mái. Khi bị tấn công, cô ấy vẫn bị ảnh hưởng của<br />
thuốc Rohypnol.<br />
<br />
<br />
- Ký ức bị một loại thuốc ảnh hưởng hai năm trước sao? Anh còn nói là nó không<br />
đúng sự thật.<br />
<br />
<br />
- Một thám tử ở Savannah có lẽ đã đưa ra vài lời gợi ý trong suốt thời gian thẩm tra.<br />
<br />
<br />
<br />
- Anh biết là tôi không làm được những điều kỳ diệu. Và những gì chúng ta lấy<br />
được sau lần hỏi cung này sẽ không có ích gì để làm bằng chứng cho việc điều tra. Việc<br />
này sẽ không thể được dùng làm bằng chứng khi cô ấy ra tòa.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Tôi biết.<br />
- Và anh vẫn muốn tiếp tục?<br />
- Đúng.<br />
Moore mở cửa. Hai người đàn ông bước vào phòng hỏi cung.<br />
<br />
<br />
<br />
- Catherine - Moore nhẹ nhàng - đây là người tôi đã nói với cô, anh Alex Polochek.<br />
Anh ấy là một nhà thôi miên hình sự của Sở cảnh sát Boston.<br />
<br />
<br />
<br />
Khi cô và Polochek bắt tay, cô cười vẻ lo lắng.<br />
- Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ tôi không biết sẽ có chuyện gì.<br />
<br />
<br />
<br />
- Cô nghĩ là tôi có một chiếc áo choàng màu đen và cây đũa phép của một ảo thuật<br />
gia - Polochek nói.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Liên tưởng đó thật ngu xuẩn, nhưng đúng là như vậy.<br />
- Và thay vào đó, cô lại thấy một anh chàng béo, lại còn hơi hói đầu.<br />
Cô lại cười, toàn thân thả lỏng hơn.<br />
<br />
- Cô đã bao giờ bị thôi miên chưa?<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Không, nói thật lòng, tôi không nghĩ là tôi sẽ bị thôi miên.<br />
- Tại sao cô nghĩ vậy?<br />
- Vì tôi thực sự không tin vào việc đó.<br />
- Nhưng cô vẫn đồng ý để tôi thử nó chứ?<br />
- Thám tử Moore nghĩ tôi nên thử.<br />
Polochek ngồi lên chiếc ghế đối diện cô.<br />
<br />
<br />
<br />
- Bác sỹ Cordell, cô không nhất thiết phải tin rằng việc thôi miên này có tác dụng.<br />
Cô phải tin tôi. Và cô phải hoàn toàn thư giãn, để mặc tất cả, để tôi hướng dẫn cô vượt qua<br />
trạng thái còn tỉnh táo. Nó rất giống với giai đoạn cô trải qua trước khi đi ngủ vào buổi tối.<br />
Cô sẽ không ngủ. Tôi hứa, cô sẽ ý thức được tất cả mọi việc xảy ra quanh mình. Nhưng cô<br />
sẽ thoải mái đến mức cô sẽ đến với những ký ức mà cô thường không nhớ được. Nó sẽ<br />
giống như cô đang mở một két đựng tài liệu ở trong đó, ngay trong bộ não của cô. Và cuối<br />
cùng, cô sẽ mở được ngăn kéo và lấy tập hồ sơ đó.<br />
<br />
<br />
<br />
- Đó chính là phần tôi không tin. Tôi không tin việc thôi miên sẽ buộc tôi nhớ lại.<br />
- Không phải buộc cô nhớ lại. Nó sẽ giúp cô.<br />
<br />
<br />
<br />
- Thôi được, giúp tôi nhớ lại. Việc này không thể giúp tôi lấy lại những ký ức mà<br />
chính tôi không lấy lại được.<br />
<br />
<br />
Polochek gật đầu.<br />
<br />
<br />
<br />
- Đúng, cô nên hoài nghi. Việc đó có vẻ như không khả thi. Nhưng đã có những ví<br />
dụ về việc trí nhớ của chúng ta có thể bị chặn lại như thế nào. Nó có tên là Quy luật về<br />
Hiệu ứng Tự vệ. Cô càng cố nhớ việc gì thì cô càng ít có khả năng nhớ lại. Tôi chắc cô đã<br />
tự chiêm nghiệm quy luật đó. Tất cả chúng ta đều đã trải qua. Ví dụ như cô thấy một nữ<br />
diễn viên nổi tiếng trên ti vi và cô biết tên cô ấy. Nhưng cô không thể nhớ cái tên đó. Nó<br />
khiến cô phát điên lên. Cô mất một tiếng liền, lục trong trí óc mình để tìm tên cô ấy. Cô tự<br />
hỏi, không biết mình có mắc bệnh Alzheimer giai đoạn đầu không. Hãy cho tôi biết<br />
chuyện đó cô gặp chưa?<br />
<br />
<br />
- Suốt ngày - Giờ Catherine cười. Rõ ràng là cô thích Polochek và thấy thoải mái khi<br />
nói chuyện với anh. Đó là khởi đầu tốt.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Cuối cùng, cô cũng nhớ ra tên của diễn viên đó, đúng không?<br />
- Đúng.<br />
- Và chuyện đó thường xảy ra khi nào?<br />
<br />
<br />
<br />
- Khi tôi không quá cố gắng nhớ lại. Khi tôi thấy thoải mái và nghĩ về chuyện khác.<br />
Hay khi tôi nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ.<br />
<br />
<br />
- Chính xác. Đó là khi cô thư giãn, khi đầu óc cô không cố sức tuyệt vọng để mở tủ<br />
hồ sơ. Đó là khi phép màu xảy ra. Ngăn kéo mở và những tập hồ sơ nhảy ra. Việc này có<br />
khiến khái niệm thôi miên có ý nghĩa hơn không?<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Cô gật đầu.<br />
- Ồ, đó là điều chúng ta sẽ làm. Giúp cô thư giãn, giúp cô mở được tủ hồ sơ đó.<br />
- Tôi không chắc mình có thể thư giãn được không.<br />
- Tại căn phòng hay tại cái ghế?<br />
- Cái ghế này êm lắm. Đó là vì… - Cô rụt rè nhìn chiếc máy ghi hình - Đó là khán<br />
<br />
giả.<br />
<br />
<br />
- Thám tử Moore và Rizzoli sẽ ra khỏi phòng, về chiếc máy quay thì nó chỉ là một<br />
vật thể, một loại máy móc. Hãy nghĩ về nó như vậy.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Tôi nghĩ là…<br />
- Cô còn lo gì?<br />
Cô dừng lại, rồi khẽ nói.<br />
- Tôi sợ.<br />
- Sợ tôi?<br />
- Không. Sợ ký ức, sợ nó sống lại.<br />
<br />
- Tôi sẽ không bao giờ khiến cô phải làm vậy. Thám tử Moore nói với tôi đó là một<br />
sự việc đau buồn. Chúng ta sẽ không làm cô sống lại trong ký ức đó. Chúng ta sẽ tiếp cận<br />
<br />
nó theo cách khác. Vì vậy, nỗi sợ sẽ không chặn lại toàn bộ trí nhớ.<br />
<br />
<br />
<br />
- Làm sao tôi biết những ký ức đó có thật hay là do tôi bịa?<br />
Polochek dừng lại.<br />
<br />
<br />
<br />
- Đó cũng là một điều đáng lo ngại khi nghĩ những ký ức của cô không còn tinh<br />
khiết. Một quãng thời gian dài đã qua. Chúng ta chỉ làm việc với những gì còn ở đó. Giờ<br />
tôi phải nói với cô là tôi không biết nhiều về vụ án của cô. Tôi cố tình không tìm hiểu<br />
nhiều để tránh nguy cơ sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ của cô. Tất cả những gì tôi được cho biết<br />
là vụ án xảy ra cách đây hai năm. Nó liên quan đến vụ tấn công cô và thuốc Rohypnol đã<br />
được tiêm vào người cô. Còn những việc khác tôi không rõ. Vì vậy bất cứ ký ức nào cô<br />
nói ra đều thuộc về cô. Tôi chỉ ở đây để giúp cô mở tủ hồ sơ đó.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Cô thở dài.<br />
- Tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng.<br />
Polochek nhìn hai thám tử.<br />
Moore gật đầu, anh và Rizzoli ra khỏi phòng.<br />
<br />
<br />
<br />
Ở bên kia cửa sổ, họ thấy Polochek lấy một chiếc bút bi, một tờ giấy rồi đặt chúng<br />
lên chiếc bàn bên cạnh. Anh hỏi thêm vài câu. Ví dụ như cô làm gì khi nghỉ ngơi. Có nơi<br />
nào hay ký ức nào khiến cô thấy yên bình không?<br />
<br />
<br />
- Vào mùa hè, khi tôi đang lớn lên - cô nói - Tôi thường đến thăm ông bà ở New<br />
Hamsphire. Họ có một ngôi nhà gỗ bên hồ.<br />
<br />
<br />
- Hãy miêu tả nó cho tôi! Thật chi tiết.<br />
<br />
<br />
<br />
- Nó khá yên tĩnh, nhỏ. Hiên nhà lớn, nhìn ra mặt nước. Quanh nhà có những bụi<br />
mâm xôi dại. Tôi thường hái hoa. Trên con đường mòn dẫn ra bờ hồ, bà tôi trồng rất nhiều<br />
hoa cúc.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
- Vậy cô nhớ những bông mâm xôi. Những bông hoa đó.<br />
- Đúng, và mặt nước. Tôi yêu khu hồ đó. Tôi thường tắm nắng trên boong tàu.<br />
<br />
- Thật tuyệt khi biết điều đó - Anh ghi chép lên giấy, rồi lại bỏ bút bi xuống - Được<br />
rồi! Giờ hãy bắt đầu bằng cách hít thật sâu! Hãy thở ra thật chậm. Đúng rồi! Giờ cô hãy<br />
nhắm mắt và chỉ tập trung vào giọng nói của tôi.<br />
<br />