Nắng thu vàng P7
lượt xem 7
download
Vén rèm cửa sổ, Kiều Linh nhìn xuống vườn hoa. Những đóa hoa bị gió đông làm cho kém tươi hẳn. Kiều Linh có cảm tưởng chúng cũng đang co ro vì lạnh giống như cô. Kiều Linh khẽ thở dài. Một buổi sáng chủ nhật mùa đông ảm đạm. Bà Mỹ Đức vừa đi làm tóc chuẩn bị trưa dự tiệc cưới. Bé Tám đi chợ, Út Diệu làm công việc dưới nhà, Kiều Linh thì đứng đây lắng nghe nỗi buồn len nhẹ vào tim. Kỳ lạ ghê! Có Nguyên Ngữ ở đây, cô với anh cắn đắng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nắng thu vàng P7
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 7 V én rèm cửa sổ, Kiều Linh nhìn xuống vườn hoa. Những đóa hoa bị gió đông làm cho kém tươi hẳn. Kiều Linh có cảm tưởng chúng cũng đang co ro vì lạnh giống như cô. Kiều Linh khẽ thở dài. Một buổi sáng chủ nhật mùa đông ảm đạm. Bà Mỹ Đức vừa đi làm tóc chuẩn bị trưa dự tiệc cưới. Bé Tám đi chợ, Út Diệu làm công việc dưới nhà, Kiều Linh thì đứng đây lắng nghe nỗi buồn len nhẹ vào tim. Kỳ lạ ghê! Có Nguyên Ngữ ở đây, cô với anh cắn đắng câu mâu nhau suốt. Nhưng anh đi rồi, cô thấy trống vắng lạ. Nhớ tiếng đàn dương cầm, nhớ... mái tóc bồng bềnh phủ vai. Và nụ hôn hôm nào... Càng muốn quên lại càng nhớ? Kiều Linh đi lại tủ áo. Cô mở tủ lục lọi chiếc áo Nguyên Ngữ để lại cho cô vào cái hôm Vĩnh Toán tới... không có trong tủ áo. Kiều Linh bò ra sàn nhà, căng mắt tìm dưới sàn giường, gầm tủ. Cuối cùng cũng thấy nó nằm trong góc bàn trang điểm, bị mấy cái hộp giấy che khuất. Màu xanh, màu Kiều Linh yêu thích. Cô lôi nó ra khỏi túi ni lon ướm thử lên người... không khác gì bản vẽ anh đã bảo cô xem qua. Anh ta tự thiết kế chiếc áo này cho cô. Cô hình dung anh lui cui bên bàn, đo đo cắt cắt rồi gò lưng đạp máy may... Đúng là con người quái lạ! Có lẽ y như lời bà Mỹ Đức nói: anh ta chỉ làm việc tùy hứng! Nhưng mấy ngày qua rời khỏi biệt thự, anh sống ra sao? Kiều Linh biết bà Mỹ Đức lần này mạnh tay, phong tỏa tất cả tài chính của anh. Không hiểu sao Kiều Linh cảm thấy người xốn xang lo lắng. Một cảm giác rất lạ mà trước nay cô chưa từng trải qua. Biết đâu chừng bị đóng băng tài chính, anh chàng ngã bệnh rồi. Không thể tiếp tục ở nhà để những suy nghĩ hành hạ, Kiều Linh thay đồ, lái hon da ra ngoài. Được một đoạn, cô chợt giảm tốc độ. Tại sao phải lo lắng cho anh ta. Trước kia, lúc cô chưa xuất hiện, cuộc sống anh ta rất sung sướng. Bây giờ cho dù có khổ thì cũng mặc anh ta. Dì ruột của anh ta còn không mềm lòng mà. www.vuilen.com 108
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Thay vì tới nhà Nguyên Ngữ, cô cho xe chạy lòng vòng trên những con phố đông đúc. Chạy riết cũng chán. Cô gởi xe, đi bộ... và chợt hứng thú trước một cửa hàng tranh. Khốn khổ, những bức tranh làm cô nhớ Nguyên Ngữ. - Cô ơi! Cô muốn mua tranh phải không ạ? Kiều Linh giật mình, thì ra là nhân viên cửa hàng tranh. - Ơ… tôi chỉ ngắm thôi! Cô gái mặc bộ đồng phục màu rượu chát, vui vẻ chào mời: - Dạ không sao. Mời cô bước chân vào ngắm qua. Cửa hàng của chúng em có rất nhiều bức tranh đẹp. Cô vào xem rồi mai mốt giới thiệu bạn bè đến tham quan... Kiều Linh xiêu lòng, theo chân cô gái đi vào cửa hàng... Đủ loại tranh! Sơn dầu, màu nước. Tranh lụa, tranh ghép... Bức to bức nhỏ bày kín hết mấy mặt vách tường. Một số không còn chỗ treo nên liễn vào nhau dựng sát đất. - Ủa, bức tranh này... Kiều Linh dụi mắt... những ngọn sóng trắng xóa và đóa hoa rực rỡ kia... cô không thể lầm được. - A, đây là bức tlanh mang tên khát vọng của anh Nguyên Ngữ! - Cô nhân viên nói như thuyết minh: - Anh này tuy không phải họa sĩ chuyên nghiệp nhưng đã vẽ nhiều bức tranh đẹp lắm cô ạ. Kiều Linh bửng lửng: - Bức này... để bán à? Cô nhân viên phì cười: - Đương nhiên rồi. - Nhưng mà... Cô gái chép miệng thương cảm: - Kể cũng tội nghiệp anh chàng đó. Nghe đâu con trai anh ta bị bệnh nặng. Đang lúc túng thiếu nên mới đem bức khát vọng đi bán. Khổ nỗi hồi này người mua tranh sành điệu không tới thường. Nên mấy ngày rồi vẫn chưa ai mua nó. www.vuilen.com 109
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Bức khát vọng này có giá bao nhiêu? - Để em xem lại... Cô gái lật sổ coi lại rồi cho Kiều Linh biết giá chắc chắn cúa bức tranh là ba triệu. - Tôi sẽ mua. Kiều Linh rời khỏi cửa hàng tranh, mang theo bức khát vọng và sự kinh ngạc về Nguyên Ngữ! Anh ta có con? Chuyện này thật hay giả đây. Cô chưa hề nghe mọi người trong nhà bà Mỹ Đức nói gì, dù chỉ một lời. Tò mò xen lẫn thất vọng, Kiều Linh quyết đinh tìm hiểu rõ sự việc. Bắt đầu từ chính Nguyên Ngữ! Cô đến căn phòng đã có lần anh đưa cô đến. Cửa đóng im ĩm. Một đôi mắt của người hàng xóm xoi mói vào cô. Cô hỏi thăm, bà ta đáp ngang ngang: - Hổng biết gì đâu. Cái xóm này ai lo chuyện người nấy. Cậu ở trong nhà đó lâu nay đi về bất thường lắm. Có... vài bữa trước tui thấy thấp thoáng. Nhưng rồi cậu ta lại biến mất. Kiều Linh thất vọng. Cô nghĩ ngợi một lúc lâu, chợt nhớ đến Hân. Hay lắm! Có khi Hân biết sự thật thì sao. Cô gọi điện thoại cho Hân: - Anh Hân đang ở đâu vậy? Giọng Hân vui vui: - Chiều nay bà chủ tập trung rà soát lại các dự án và kiểm tra một số sổ sách khác nên tôi được rảnh rang. Một buổi chiều hiếm có đó cô ạ. Nhưng nếu cô cần đi đâu thì... tôi sẵn sàng phục vụ. Giá là lúc khác Kiều Linh có thể đáp lại bằng một câu nói đùa, đại loại như: Bây giờ cô đủ tự tin để lái xe hơi rồi. Không làm phiền anh nữa đâu. Nhưng tâm trạng cô đang rối bời, thậm chí cười còn gượng gạo. - Em chỉ muốn được gặp anh Hân để hỏi vài chuyện thôi. Được không anh Hân? Hân sốt sắng: www.vuilen.com 110
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Tất nhiên là được? Cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay. Kiều Linh nhìn quanh rồi nói địa điểm. Từ công ty Mỹ Đức đến đây chỉ hơn mươi phút. Kiều Linh chờ Hân trên vỉa hè. Hân đến, ngạc nhiên hỏi: - Chuyện gì mà cô có vẻ gấp vậy? Kiều Linh chỉ quán cà phê: - Vô đó ngồi nói chuyện tiện hơn. Hân theo chân cô, nhận xét: - Trên mặt cô có nét nghiêm trọng đó. Kiều Linh gật đầu xác nhận: - Đúng là chuyện nghiêm trọng. Em chẳng biết hỏi ai ngoài anh Hân. Tìm một bàn gần bên ngoài, hai người ngồi xuống. Hân gọi nước uống rồi bảo cô: - Nào! Chuyện gì? Cô làm tôi lo quá. Kiều Linh ngập ngừng: - Anh Hân... có thể tìm gặp được Nguyên Ngữ ở đâu? Hân ngạc nhiên: - Cô muốn gặp cậu Ngữ? Để làm gì? - Anh Hân chưa trả lời em mà. Hân chép miệng: - Nói cô đừng giận nghe. Chuyện giữa cô với cậu Ngữ thế nào tôi không rõ, nhưng lý do cậu ấy ra đi lần nữa thì tôi biết. Tôi cũng biết đôi chút về thỏa thuận của cô với bà chủ. Cho nên... tôi thấy là... Kiều Linh hiểu Hân muốn nói gì. Cô thở hắt: - Tại vì có vài chuyện em thắc mắc nên mới hỏi anh Hân đế gặp Nguyên Ngữ xác minh thật giả thế nào, chuyện không liên quan tới em nhưng em rất muốn biết. www.vuilen.com 111
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Cô có thể nói rõ hơn không? Kiều Linh cân nhắc... có nên kể lại tất cả cho Hân nghe không? Chậc, trước sau gì cũng vỡ lở cho coi. Vậy thì cứ nói hết để xem Hân có thể giúp gì được không. - Anh Hân có nghe nói mối quan hệ tình cảm của Nguyên Ngữ với cô gái nào đó? Anh ta có con, hình như là con trai và nó đang bị bệnh nặng. Hân bần thần, khoảng hai ba năm trước nghe nói Nguyên Ngữ có quan hệ với một cô. Hay chuyện, bà Mỹ Đức nổi giận, kịch liệt phan đối. Lúc bấy giờ Hân chưa để tâm lắm những chuyện của gia đình bà. Dạo gần đây anh biết Nguyên Ngữ cặp bồ với Yến Nga, chuyện Ngữ có con quả là bất ngờ làm anh kinh ngạc. - Cô đừng đùa nghe Kiều Linh! - Thì chính em cũng không muốn tin nên mới tìm Nguyên Ngữ. Tức một nỗi là chả thấy anh ta ở đâu cả. Mấy người ở gần nhà trọ nói anh ta đi về rất thất thường. - Sao cô không gọi di động cho cậu ấy? Hỏi xong, Hân mới sực nhớ là Kiều Linh không có số di động của Nguyên Ngữ. Hân cũng chỉ biết căn phòng trọ của Ngữ. Và điểm hẹn gặp mỗi khi cần của hai người là quán Yên. Sau khi nói chuyện với Kiều Linh, Hân gọi điện cho Nguyên Ngữ liên tục nhưng máy khóa, Ngữ không nhận điện. Kiều Linh thì trở lại căn phòng trọ, hi vọng sẽ gặp Ngữ. Song điều đó không xảy ra. Ngay lúc đó Kiều Linh không nghĩ ra một nơi mà nếu đến, cô sẽ gặp cả Ngữ và đứa con trai của anh (nếu đúng anh có con). Về nhà, Kiều Linh ngồi hàng giờ trước bức tranh Khát vọng. Một tác phẩm đầy tâm huyết, một đứa con tinh thần nay anh buộc lòng phải bán với giá vài triệu. Có lẽ cô nhân viên cửa hàng tranh thông tin chính xác. Bất đắc dĩ anh mới bán đi như vậy. Bà Mỹ Đức gõ cửa: - Kiều Linh à! - Dạ, mời mẹ vô... Không kịp cất bức tranh đi, Kiều Linh nghĩ ra một ý. Cô đặt nó lên giường. www.vuilen.com 112
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bà Mỹ Đức vào: - Con chưa ngủ à? Cô cười nhẹ: - Dạ, còn sớm mà mẹ. Mẹ có chuyện cần nói ạ. Con mời mẹ ngồi. - Được rồi! Con cũng ngồi đi! Mẹ báo tin vui cho con đây. Vĩnh Toán đề nghị hợp tác trong cuộc đấu thầu sắp tới. Kiều Linh không bất ngờ: - Chuyện hợp tác với công ty nhà mình, hắn đã nói con nghe từ lúc trước rồi mẹ ạ! - Đúng vậy! Lúc hắn nói với con chỉ là gợi ý thôi. Bây giờ hắn chính thức thả mồi. - Là sao ạ? Bà Mỹ Đức không để ý câu hỏi của Kiều Linh. Bà mỉm cười thích thú: - Gần đây con thường gặp hắn ăn trưa, uống nước... đúng không? Cô bổ sung: - Vài lần tới vũ trường nữa. - Ừ, quan hệ của con và hắn đang theo chiều hướng tốt. Hắn nghe lời con, quay qua tranh thủ nơi mẹ. Thể hiện thành ý của mình bằng cách hùn một số vốn... - Ô… Hắn tiến hành rồi hả mẹ? - Mẹ vẫn đang cố ý kéo dài thời gian. - Đoạn bà tặc lưỡi: - Cái thằng ranh đó cũng ghê gớm thật, nó cố moi tin cho bằng được. Biết mẹ đang cần một số vốn cho gói thầu khu giải trí trong dự án tòa nhà Kim Cương. Thế là hắn nhào vô, rất đúng lúc. Kiều Linh dè dặt: - Con e rằng mưu đồ của hắn không chỉ đơn giản vài ba dự án. Bà Mỹ Đức bật cười khanh khách. - Giờ này mà con còn mơ mơ hồ hồ ư? Rõ ràng quá còn gì. Hắn đã đặt con và con gái giám đốc Sao Sáng lên bàn cân. Bên nào nặng, hắn ngã qua. Con đương nhiên nặng hơn cô ả kia nhiều. www.vuilen.com 113
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Mẹ định thế nào ạ? - Sẽ đồng ý. Dĩ nhiên con là nhân tố quan trọng của chuỗi vấn đề. Mẹ tiếp nhận phần vốn của hắn đồng thời chấp nhận hắn làm con rể tương lai của mẹ. - Bà nheo mắt: - Con lo âu rồi hả? - Dạ, con nghĩ mẹ có cách sắp đặt ổn thỏa ạ. Bà Mỹ Đức thầm khen sự khôn ngoan của Kiều Linh. Rõ ràng cô nhỏ giật mình, hoang mang khi bà nói tới vấn đề nhạy cảm này. Vậy mà vẫn sáng suốt trả lời thật suôn sẻ hợp lý. Tim bà Mỹ Đức lại rung nhẹ. Một lần nữa, hình ảnh thời trẻ tuổi của bà vụt hiện vế. Bà rất muốn ôm chặt Kiều Linh vào lòng như một bà mẹ thật sự ôm ấp một đứa con ruột thịt của mình. Nhưng... bà trấn tĩnh lại, đè nén xúc cảm mềm yếu xuống. Bà vốn vững vàng, không dễ dàng xiêu đổ được. Nhất là vào lúc này, bà còn rất nhiều việc phải làm. Bà Mỹ Đức đứng lên cười kiêu hãnh: - Đúng vậy. Mẹ con là ai chứ! Mẹ sẽ đẩy hắn vào chỗ điêu đứng. Chỉ cần một lời hứa thôi, khi nào hoàn thành các dự án sẽ tiến hành hôn sự cho con. - Dạ! Ý này rất hay. - Ngày mai con nên đi massage mặt để mốt dự buổi tiệc chiêu đãi ,công bố cổ đông mới nhé! - Dạ, con sẽ làm theo lời mẹ. - Ừ, ngủ sớm đi con. - Nhìn về phía giường ngủ của Kiều Linh, bà nhắc: - Lúc này trời lạnh nhiều đó Kiều Linh à! Nếu mền không đủ ấm, con đi mua cái khác tốt hơn mà đắp nhé.... Ủa cái gì vậy? Bà Mỹ Đức nhìn thấy bức tranh. Kiều Linh đứng lên đi theo bà đến bên giường. Cô giải thích: - Con mua đó mẹ. Hôm nọ đi ngang một cửa hàng tranh, tự nhiên con thấy thích nên ghé vô xem. Rất nhiều tranh nhưng con chỉ mua bức này. Bà Mỹ Đức không mặn mà lắm: - Cũng hay hay! Con mua về trang trí cho phòng thêm sinh động cũng tốt. Kiều Linh rụt rè. - Mẹ không trách con chứ ạ? - Trách là trách làm sao? www.vuilen.com 114
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Dạ… tiền... con đã mua nó với giá ba triệu đồng. - Ờ có hơi cao thật? Mẹ không rành về hội họa tranh ảnh nhưng với bức tranh này, cao lắm cũng một triệu thôi. Ba triệu là khi mang đấu giá. - Con cũng biết mình mua với giá cao. Nhưng nghe nói người vẽ nó đang cần tiền để chữa bệnh cho con mình mới đem bán. Vì vậy mà con mua, coi như giúp họ lúc khốn khó, hoạn nạn. Bà Mỹ Đức lắc đầu nhè nhẹ: - Con quá ngây thơ rồi! Người ta nói thế nào con tin thế ấy thì dễ chết lắm! Thời buổi bây giờ có tới mười ngàn lẻ một cách nói để lấy tiền thiên hạ. Dĩ nhiên mẹ không phải là tiếc tiền. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở để con cẩn thận hơn thôi. - Dạ... Còn lại một mình, Kiều Linh ngắm bức tranh. Thất vọng quál Bà Mỹ Đức hình như không biết gì về nét vẽ của cháu mình. Khi ngắm nhìn bức khát vọng, bà rất tự nhiên, không một cảm xúc nào hiện trên sắc mặt. Kiều Linh thăm dò bà xem ra vô ích rồi. Ì Ì Ì L ật qua lật lại xấp giấy bạc một trăm ngàn đồng trên tay, Nguyên Ngữ nhếch mép cười cay đắng. Bức tranh anh quý nhất rốt cuộc bán được bằng này. Nếu vào nhà hàng cao cấp chưa chắc đủ một bữa nhậu tầm tầm cho mỗi mình anh. Cô gái nói tiếp, vẫn cái giọng kể công như đã phải tốn nhiều sức lực lắm vậy: - Trời ơi! Bộ anh nói ít hả? Tôi phải nói tới nói lui muốn khô nước bọt mới bán được hai triệu rưỡi đó. Mà cũng nhờ tôi nói con trai anh đang bị bệnh nặng, cô ta mới động lòng, không cù cưa mặc cả... Nguyên Ngữ vùng đứng dậy: - Cảm ơn nghe! Nói như vậy thì công đức của cô lớn quá! Vậy cô muốn nhận hoa hồng bao nhiêu? Mười? Hai mươi phần trăm? www.vuilen.com 115
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Cô gái ngớ ra mấy giây rồi cười giả lả: - Anh nói gì vậy Nguyên Ngữ? Anh là chỗ quen biết với cửa hàng chúng tôi. Sao nói chuyện hoa hồng ở đây? Với lại con anh đang bị bệnh, anh cầm tiền về lo cho nó đi. Nguyên Ngữ hậm hực, anh thừa biết vụ mua bán giùm này, anh mất ít nhất cũng vài trăm ngàn đồng trên giá tiền người mua đã trả. Không hiểu sao Nguyên Ngữ nghĩ ngợi một chút về người mua bức khát vọng: - Cô bảo mua tranh của tôi là một phụ nữ à? Cô ta... trông như thế nào? Ý tôi muốn hỏi cô ta có vẻ là người hiểu và yêu hội họa hay không? Cô gái nghiêng nghiêng đầu, nheo nheo mắt như để nhớ lại người khách rồi nhún vai đáp: - Hình như cô ta chẳng hiểu, chẳng mê thích gì cả. Chỉ mua vì cảm thương hoàn cảnh của anh theo lời tôi kể thôi. Ôi trời! Nguyên Ngữ muốn hét thật to cho tảng đáng nặng nề văng ra khỏi lồng ngực. Anh không hiểu vì sao trời lại bắt anh phải lâm vào hoàn cảnh dở cười dở khóc này. Cô nhân viên cửa hàng tranh nhẹ nhàng nhắc anh hãy về nhà “dọn” mình một chút, rồi hẵng đến chỗ con trai. Đúng là con gái vô duyên, nhiều chuyện. Nhưng dù sao cũng cám ơn cô ta. Nhờ cô ta nhắc khéo anh mới nhớ ra ba ngày nay mình chưa tắm. Có lẽ bây giờ đứng sát bên anh sẽ nghe bốc mùi hơi nặng. Về nhà, về cái căn phòng tổng hợp của mình, Nguyên Ngữ nhận được nụ cười thân thiện của bà cụ nhà ở phía ngoài, cách nhà anh một căn phố lầu. - Cậu về rồi đó à? - Dạ, chào bà... - Hồi nãy cô gái đó lại tới kiếm cậu, nói vậy... hổm rày cậu chưa giáp mặt cổ hén? Nguyên Ngữ ngơ ngác: - Cô gái nào hở bà? Bà già cười móm mém: www.vuilen.com 116
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Tui làm sao biết được. Cổ tới mấy lần rồi, người cao ráo trắng trẻo, cũng dễ thương lắm. Cứ như diễn tả của bà cụ thì Nguyên Ngữ bó tay. Cô gái nào nhỉ? Ngàn lần không thể là Yến Nga. Ôi dào! Mặc xác cô nàng nào đó. Bây giờ anh không có thời gian đâu mà nghĩ đến cô ta. Nguyên Ngữ cảm ơn bà cụ nhiệt tình. Anh vào nhà, tắm rửa qua loa trong phòng tắm bé xíu như diêm quẹt rồi đến bệnh viện với bé Nguyên Khang. Thằng bé nằm thiêm thiếp trên giường bệnh. Căn phòng có bốn giường, không giường nào trống. Nhưng bác sĩ Thuần, bạn Nguyên Ngữ bảo phải chịu như vầy thôi. Vì hiện tại Ngữ không đủ khả năng cho con trai nằm phòng đặc biệt. Thuần nói: - Mày đúng là thằng cố chấp có một không hai! Cứ chạy về năn nỉ bà dì một tiếng thì mất gì nào? - Ừ, người bên ngoài nhìn vào thì thấy đơn giản lắm. Mày cũng ít tiếp xúc dì tao nên không biết. Bà ấy nói chắc như đinh đóng cột. Đã không chấp nhận mối quan hệ của tao với Yến Nga thì đừng mong con của tao với cô ta được bà nhìn nhận. - Mày cũng thật là... nhưng thôi, quan trọng nhất là điều trị cho thằng nhỏ. Nằm loại phòng bốn giường như vầy cũng ổn rồi. Nhưng không chỉ có chuyện nằm phòng nào! Nguyên Ngữ còn phải lo đủ thứ. Một mình anh xoay xở, không ai phụ giúp trông coi thằng bé. Thế là một lần nữa Thuần giúp anh sắp xếp một nữ y tá chăm sóc Nguyên Khang. Nguyên Ngữ gặp cô y tá ngoài hành lang: - Chào cô! - A, anh tới rồi. Em bé vừa mới được bác sĩ khám xong. - Tôi thật áy náy vì đã làm phiền cô. - Anh đừng nói vậy. Làm việc ở đây tôi vẫn thường chăm sóc các bé nên quen rồi. Em bé của anh cũng ngoan lắm. Dù bệnh nhưng không quấy khóc gì hết. À, bác sĩ Thuần có dặn hễ anh đến thì lên gặp anh ấy. - Vậy à! Chắc là về bệnh tình con tôi. Cảm ơn cô! Nguyên Ngữ đi gặp Thuần. www.vuilen.com 117
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Thuần cũng vừa quay về từ mấy phòng lưu bệnh: - Mày tới rồi đó hả? Ngồi đi! - Thuần kéo ghế cho bạn. Nguyên Ngữ chưa kịp ngồi thì phải ách xì liền mấy cái. Anh vốn dị ứng với mùi cồn và ê te của bệnh viện. Ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn viết đối diện với Thuần, Nguyên Ngữ hỏi: - Tình hình thằng bé sao rồi? Thuần nói nhỏ: - Hiện giờ tạm ổn nhưng phải sắp xếp rồi chuyển qua giải phẫu càng sớm càng tốt. Mày đó, coi sạch sẽ hơn hồi sáng nhưng còn xanh xao lắm! Hãy tập trung bồi dưỡng ngay từ bây giờ đi là vừa. Nguyên Ngữ quạu quọ: - Đang nói chuyện bệnh tình của thằng Nguyên Khang. Mày đừng có giỡn. Thuần khẽ đập bàn: - Thì tao đang nói chuyện bệnh của nó nè. Mày quên mày thuộc nhóm máu O hả? Mày sẽ phải tiếp máu cho nó đó. - Ờ, tao hiểu rồi. Mà... tại sao phải phẫu thuật thằng bé. - Thì van tim bị hở như chẩn đoán ban đầu đó. Mày liệu sao đây Ngữ? Chi phí cao lắm à. Tụi tao mới phát hiện phổi nó có nước... - Thôi, mày đừng nói nữa. Nguyên Ngữ xô ghế bỏ ra ngoài. Nếu còn ngồi trong căn phòng chật chội, sặc mùi ê te và nghe Thuần nói thêm về bệnh của Nguyên Khang chắc Nguyên Ngữ tức thở mất. Nguyên Ngữ đi vào phòng bệnh như gió lốc. Cổ họng anh nghẹn lại, anh muốn làm một việc gì đó, đập phá một vật gì đó... Mấy người nhà của ba bệnh nhi khác lấm lét nhìn anh: gã đàn ông gương mặt hùng hổ. Họ không biết chuyện gì vừa xảy ra với anh ta và cũng không đoán được anh ta định làm gì. Ngữ đến bên giường con trai. Thằng bé nằm đó, ốm xanh như tàu lá. Trời ơi! Tại sao như vầy chứ? Tại sao trời trừng phạt nó mà không trút hết vào anh. Anh mới là người có tội. Tội tạo ra nó rồi bỏ bê nó. Nó thiếu tất cả. Thiếu tình yêu thương chăm sóc nên mới ra nông nổi. www.vuilen.com 118
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Thời gian qua Yến Nga thuê người nuôi nó, Ngữ hay vậy rồi lâu lâu đưa Yến Nga tiền để cô ta trả cho người vú nuôi. Anh nào ngờ rằng Yến Nga không đưa tiền đều đặn. Người vú nuôi gia cảnh chẳng khá giả gì. Chị ta không thể quan tâm như với con cháu ruột của mình để rồi kịp thời đưa thằng bé đến bác sĩ khi thấy nó hơi nhuốm bệnh. Nguyên Ngữ cắn môi muốn bật máu: “Con trai của ba, ba phải làm sao đây?”. Có người nhìn qua khung kính trên cửa rồi đi vào phòng. Tất cả những cặp mắt trong phòng dõi nhìn người ấy không chớp. Có lẽ họ đang đoán cô gái xinh đẹp kia là mẹ của thằng bé, và không chừng một vài người trong số họ bắt đầu ác cảm bà mẹ trẻ vô tâm: Mấy ngày qua không thấy xuất hiện để chăm sóc con trai. Đó là Kiều Linh! Thế là nghi ngờ không còn là nghi ngờ nữa. Thất vọng! Hụt hẫng! Nhưng niềm xót xa thương cảm lại trào dâng trong cô khi cô thấy Nguyên Ngữ mất đi nét ngạo nghễ ngang tàng, anh ủ rũ bên giường bệnh và thằng bé thì ốm nhom, xanh lét. Cô vào phòng, đến sát sau lưng Nguyên Ngữ, lặng lẽ xót xa nhìn bé Nguyên Khang. Đúng là con của Ngữ thật rồi. Dù bây giờ nó chẳng khác gì con mèo ướt, nhưng cô vẫn nhìn ra khuôn mặt giống Ngữ như đúc. Có vài lời xì xào: - Chắc họ đã bỏ nhau. - Ờ, nhìn họ là lạ sao ấy. Nguyên Ngữ chột dạ. Anh quay phắt lại, cái nhìn nẩy lửa dành cho Kiều Linh. - Ơ… cô tới đây làm gì? - Anh kinh ngạc. Kiều Linh cụp mắt xuống, lí nhí: - Nghe nói con anh bệnh nên tôi đi tìm... Nguyên Ngữ kéo tay Kiều Linh đi ra ngoài hành lang. - Ui đau! Anh buông ra. Anh buông tay, rít lên: www.vuilen.com 119
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Sao? Bây giờ cô tới nắm tình hình rồi về tâu lại với bà ấy hả? Kiều Linh ngỡ ngàng: - Anh đang nói gì vậy hả? Anh nghĩ tôi đang rảnh rang làm chuyện trời ơi sao? Xem anh kìa! Vậy mà cũng là một người cha đó. Anh lo được gì cho con trai anh hả? Bây giờ nó đang nằm kia mà anh còn... Nguyên Ngữ phát điên lên: - Im đi! Cô thì biết quái gì mà nói? - Đúng rồi! Chuyện của anh, người khác làm sao biết được. Tôi không nói nữa, anh vừa ý chưa? Kiều Linh ngồi phịch xuống băng ghế đá kê dọc theo hành lang. Nguyên Ngữ tựa lưng vào tường một lúc rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Anh liếc nhìn cô, hỏi nhỏ: - Sao em biết mà tìm tới đây? - Thì cứ tìm, vậy thôi. - Em đừng có chọc tức tôi. - Anh gắt gỏng. Cô so vai: - Việc gì tôi phải chọc tức anh. Nguyên Ngữ quay phắt qua, không thể kìm lại được nữa rồi. - Việc gì à? - Anh hằn học: - Mấy ngày ngắn ngủi mà trở thành con nuôi. Rồi còn chuẩn bị làm thủ tục nhận thừa kế chính thức nữa. Cô chẳng phải đang rất sung sướng, khoái chí lắm sao? Kiều Linh tỉnh bơ: - Bị đuổi ra khỏi nhà và phong tỏa tài chính, chắc chắn anh đang rất cay cú. Nguyên Ngữ cười khẩy: - Chỉ có người như cô, từ xó xỉnh nào không biết. Bỗng nhiên rơi ngay vô nhà một doanh nhân tiếng tăm. Còn hơn là chuột sa hũ nếp, chỉ như vậy cô mới vui sướng. Kiều Linh cười nhỏ: www.vuilen.com 120
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Anh nói như là anh bất cần, đúng không? - Phải! Tôi chẳng lưu luyến quái gì cả. Kiều Linh lắc đầu: - Không đúng! Thật ra anh rất tức tối. Vì vậy anh mới hằn học cả trong lời nói và ánh mắt... Nguyên Ngữ đứng lên. Dọc theo hành lang đều có người. Họ là nguời nhà của bệnh nhần. Lát lát có vài nhân viên bệnh viện đi qua. Nguyên Ngữ không muốn gây náo loạn ở đây. Anh nói lạnh lùng: - Nếu cô tới đây để nói những chuyện không đâu với tôi thì bao nhiêu đó quá đủ rồi. Cô đi đi! Kiều Linh cũng đứng lên. Cô nói nhanh: - Tôi tìm tới đây không phải chỉ vì anh. Còn bệnh tình của cháu bé? Anh sẽ định thế nào đây. Tôi nghe bác sĩ nói rồi. Cháu cần phải mổ. Nguyên Ngữ cau mặt, chắc bác sĩ Thuần đã thông tin. Cái thằng nhiều chuyện quá. Anh nhếch môi: - Tất nhiên nó sẽ được điều trị tốt. Tôi là cha nó, tôi biết phải làm gì. Không cần cô lo, cô đi đi! Nhìn theo anh, Kiều Linh khẽ thở dài. Con người cố chấp đến ngu ngốc, đã lâm vào hoàn cảnh này mà còn ta đây. Nguyên Ngữ nhờ cô y tá trông chừng bé Nguyên Khang rồi rời bệnh viện. Anh chỉ còn hai ngày để chuẩn bị. Trên ba chục triệu đồng! Nếu là một tháng trước đây thì dễ như ba mươi ngàn đồng. Bây giờ nó nặng như núi đè cả lên anh. Quay về nhà, nhìn tới nhìn lui chỉ có bộ máy vi tính là quý nhất. Chiếc máy ảnh anh đem đi cầm từ thứ hai tuần trước, cũng chỉ được sáu triệu. Suy nghĩ một hồi, Nguyên Ngữ lục tìm sổ ghi chép và gọi điện thoại cho mấy số máy được đánh dấu. - A lô! - A lô? Tôi, Trầm nghe đây. - A, anh Trầm! May quá. Tôi cứ sợ không liên lạc được với anh. www.vuilen.com 121
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Có chuyện gì mà cậu gọi điện cho tôi? Nguyên Ngữ ngần ngừ: - Ừm... có chút chuyện tôi định... - Nhờ tôi giúp à? Hồi này tôi cũng hơi khó khăn... Nhưng cậu cứ nói đi! Nếu như giúp được, tôi sẽ cố gắng. Nguyên Ngữ cười hề hà: - Không không! Tôi chỉ định hỏi anh vài chuyện có liên quan tới công việc làm ăn của dì tôi thôi. Vì anh là đối tác của dì ấy mà. Thế là cánh cửa đầu tiên đã không thể mở ra cho Nguyên Ngữ nhờ vả. Anh gọi đến người thứ hai... lại từ chối khéo. Người thứ ba... người thứ tư. Mỗi người một kiểu, đều từ chối giúp đỡ. Nguyên Ngữ nuôi hi vọng vào địa chỉ cuối cùng. Là một doanh nghiệp vốn được bà Mỹ Đức giúp đỡ nhiều năm liền. - Chào bác Khiêm! Cháu là Nguyên Ngữ. - Tôi nhớ rồi. Cậu Ngữ cháu chị Mỹ Đức đây mà. Cậu gặp tôi hẳn là... Nguyên Ngữ quyết định đi thẳng vào vấn đề: - Bác Khiêm ạ! Hiện nay cháu đang cần gấp khoảng ba chục triệu. Bác có thể cho cháu mượn được không ạ? Nguyên Ngữ nghe rõ tiếng thở dài của ông Khiêm trong máy: - Làm sao đây? Công bằng mà nói thì số tiền ba chục triệu đồng tuy không lớn lắm nhưng cũng chẳng ít ỏi gì. Tôi cũng rất muốn giúp cậu. Có điều là... mới đây chị Mỹ Đức có cho tôi hay về tình hình của cậu. Nghe nói chị ấy... - Như vậy bác không giúp được phải không ạ? Xin lỗi vì đã làm phiền bác. www.vuilen.com 122
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn