intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nếu lỡ về khuya…

Chia sẻ: E E | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

42
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Xe dừng xuống đúng điểm hẹn, Hân ra đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Nó bảo tôi lên xe nó đưa về nhà. Nhìn chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ, tôi tiu nghỉu. Nhưng cũng đành chất cái balô to tướng lên ghiđông phía trước và ngồi sau cho nó đèo về. Với vóc dáng èo uột như một con mèo, Hân chẳng giống dân học võ tẹo nào.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nếu lỡ về khuya…

  1. Nếu lỡ về khuya… Xe dừng xuống đúng điểm hẹn, Hân ra đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Nó bảo tôi lên xe nó đưa về nhà. Nhìn chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ, tôi tiu nghỉu. Nhưng cũng đành chất cái balô to tướng lên ghiđông phía trước và ngồi sau cho nó đèo về. Với vóc dáng èo uột như một con mèo, Hân chẳng giống dân học võ tẹo nào. Minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh Vậy mà nó nói nó đã mang đai đen taekwondo cách đây hai năm. Không thể tin được! Rất có thể nó nói xạo để lấy uy với tôi cũng nên. Tôi nào đã biết nhiều về nó đâu chứ. Quen nhau cũng hơn một năm thông qua một người bạn cùng lớp, chủ yếu là chúng tôi trò chuyện với nhau bằng điện thoại, Yahoo chứ chưa lần nào gặp
  2. mặt. Vậy mà hai đứa thân thiết một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp nó, đến nhà nó vì hơn tuần trước tôi nhận được thiệp mời đám cưới bà chị nó. Tiện thể làm một chuyến du lịch xả stress và đến thăm lớp võ taekwondo mà Hân phụ trách huấn luyện. Hân gò lưng đạp xe làm tôi thấy thương quá. Tôi đề nghị nó để tôi chở cho đỡ cực. Dù sao tướng tá tôi cũng to be và ngon lành hơn cái thân thể được liệt vào danh sách suy dinh dưỡng của nó. Nó nghe xong, cười khì khì: - Khách sáo chi tiểu thư. Tui vô tư mà. Khinh thường tui à? Tôi đành yên lặng ngồi sau xe nó, thỉnh thoảng thốt lên vài câu tán thưởng cảnh quê thanh bình, mát màu cây xanh. Con đường vào nhà nó càng rậm rạp hơn nữa. Cây cối phải nói là chen nhau mà mọc lên. Trông có vẻ thưa thớt nhưng nhà nối nhà cách nhau một cái vườn đủ lớn. Chỉ có một điều làm tôi phát khiếp. Con đường mùa mưa sình lầy, đá dăm trải lởm chởm khó đi. Mà ngặt nỗi, con đường rộng hơn một mét nằm lọt thỏm giữa hai bên con mương. Hân chở tôi đi mà tôi cứ vái Trời vái Phật đừng cho xe lộn nhào xuống mương. Cứ mỗi lần xe cán phải hòn đá lớn hay bánh xe trườn vào giữa những rãnh sình là tôi thót tim, ôm chặt lấy eo của Hân. Nó phanh xe chạy chậm lại, ngoái đầu hỏi:
  3. - Sợ hả tiểu thư? Tui chạy quen rồi không sao đâu. Với lại không thể để người đẹp bị té mương được. Tôi buông tay khỏi eo nó, làm ra vẻ bản lĩnh. - Sợ gì chớ. Tui không dễ bị dọa đâu. Hân bật cười thật lớn. Nó gồng mình giữ thăng bằng và đạp xe. - Tui sao dám dọa chứ. Tiểu thư sắp thi lên tam đẳng rồi còn gì. Tui lọ mọ hoài mà không lên nhất đẳng được nè. Hân lại trêu tôi. Chiều. Sau khi đã nghỉ ngơi một giấc hồi sức, tôi cùng Hân vào Trung tâm thể dục thể thao của tỉnh để luyện tập. Nghe nó bảo lớp võ sắp có kỳ thi lên đai. Nó phải giúp các sư muội, sư đệ chuẩn bị tốt cho kỳ thi này. Nó khoác trang phục võ thường ngày của mình. Bộ đồ làm nó bớt suy dinh dưỡng hơn nhưng vẫn không thể nào ra dáng của dân võ được. Duy có cái đai đen là vật làm tin. Tôi hỏi nó sao không thi lên đẳng luôn, nó cười bảo mình bị chấn thương ở chân đến giờ chưa
  4. khỏi. Bước vào sân võ, tôi bị các huynh đệ của Hân soi một cách tỉ mỉ. Trong lúc nó loay hoay hướng dẫn cho mấy đứa đồng môn đai trắng thì có một anh chàng đai xanh đến bắt chuyện làm quen. Anh chàng tưởng tôi là môn sinh mới nên chủ động… kèm cặp dạy tôi mấy bài đơn giản. Không nói không rằng, tôi thực hiện theo như cái ngày đầu tiên mình đến với taekwondo. Thình lình Hân xuất hiện. Nó khặc khụa cười. - Đệ đệ gan hén! Thằng con trai ngoái đầu nhìn Hân, thoáng chút lúng túng. - Tớ chỉ giúp bạn ấy làm quen với taekwondo thôi. Hân gật gật mím chi rồi quay sang tôi bảo: - Tiểu thư ơi tiểu thư! Khổ quá! Giúp tui hướng dẫn mấy đứa tiểu đệ này với. Vài ngày nữa thi lên đai rồi mà bà còn cà rỡn vậy. - Hướng dẫn gì, tui có biết gì đâu. Môn sinh mới mà, anh bạn này đang hướng dẫn tui thấy hôn? - Tôi hấp háy mắt cười với Hân.
  5. Đột nhiên nó chắp tay lại, nhăn mặt: - Giỡn vừa thôi bà. Không thì bà ngồi đó xem tụi tui luyện tập. Còn đệ đệ này, ra sân bên kia luyện giùm tui với. Thằng con trai nhíu mày nhìn tôi rồi đến Hân. Hân quay sang vỗ vai hắn: - Thắc mắc gì? Sư tỉ này đai đen nhị đẳng chứ không phải môn sinh mới đâu đệ đệ. Đừng để bị nàng ta dụ, biết hôn? Anh chàng ngạc nhiên nhìn thêm năm giây nữa, sau đó mỉm cười với tôi và rảo bước vào sân trong tập. Tôi nhéo hông Hân một phát, thì thầm: - Bà làm bể mánh của tui rồi. Anh chàng dễ thương ra phết, bà nhỉ? - Ừ… nhưng tha cho người ta đi tiểu thư. Ham hố quá! Nếu thích thì sang tập cho người ta đi.
  6. - OK! Vậy tui qua chỗ anh chàng đây. Hihi… Bà cũng khéo dụ người lắm. Hân bật cười, lắc đầu, lầm bầm: - Bó tay! Tối. Con đường vào nhà Hân càng kinh hoàng hơn. Tôi có cảm tưởng là Hân chạy xe bằng thói quen. Ngồi sau lưng Hân mà tôi ghì lấy hông nó, trong đầu cái viễn cảnh lộn ngược xuống mương luôn túc trực. Qua mấy cú sốc muốn đâm đầu ngả nghiêng, tôi đề nghị: - Tui với bà xuống dắt bộ cho chắc cú. - Tiểu thư sợ à? Vô tư đi, tui quen rồi. - Thiệt hông? Rớt xuống mương lần nào chưa? - Ừ, thì cũng thỉnh thoảng.
  7. Hân cười. Nó cứ khoái trêu như thế. Nhìn con đường không rõ con đường, xe chạy thì lúc lắc bên này lúc lắc bên kia làm tôi càng lo lắng tợn. Đơn giản là vì tôi không biết bơi nên sợ nước. Chứ nếu bình thường, con đường có tối cỡ nào tôi cũng chẳng sợ. Vừa dứt suy nghĩ ấy trong đầu thì ngay lập tức, Hân cho xe lao xuống mương. Tôi hoảng hồn, không giữ được bình tĩnh và hét ầm lên. Chân trái tôi nhúng vào một mớ nhầy nhụa dưới mương, còn chân phải thì vắt vẻo trên yên xe. Hân vội vã đạp xe ngã về phía đường và dìu tôi lên. Nó trấn an: - Cũng may rớt trúng đoạn mương khô nước. - May cái con khỉ! - Trong cơn hoảng, tôi bực dọc. Hân cười. Giọng cười đầy sảng khoái. - May thật mà! Mương ướt thì đúng là tiêu tiểu thư rồi. Hehe… - Bà quá đáng thật. Cố tình chơi tui à?
  8. Hân vừa lồm cồm dựng xe vừa thanh minh. - Tui không cố ý. Ai biểu bà ham hố anh chàng đai xanh đó làm chi. Ngồi lì ra tám không chịu về. Tui có bao giờ về khuya thế này đâu. - Ơ… vậy sao bà không nói sớm? - Nói gì? À, biết vậy lúc nãy kêu đệ đệ đưa bà về. Nó mà chạy xe thì bà cứ yên tâm vi vu. Khuya nó cũng chạy ngon ơ. Tui ngồi sau xe nó mấy lần tui biết mà. Tôi chớp chớp mắt: - Thiệt hông? - Thiệt mà! Hân bật cười. Có lẽ nó lại trêu tôi.
  9. - Nhưng không được bảo tui vì sắc quên bạn đó. - Ừ, hứa mà! Tiểu thư thiệt là tiểu thư… - Nói tui thế à. Ngày mai, nhất định tôi không thèm ngồi sau xe bà nếu có lỡ về khuya thế này. - Thiệt không? - Giọng một thằng con trai vang lên ở đâu đó. Tôi ngó quanh quất. Trời tối quá, không thể nhìn thấy rõ mặt người. Tôi níu áo Hân kéo nó về phía mình. Nó dựng xe và cứ đứng trơ ra không nhúc nhích. Tôi gọi khẽ tên nó trong lúc giọng thằng con trai vẫn nói rất gần. Một cơn gió vô tình lùa ngang qua làm người tôi rờn rợn. Tôi bấu chặt tay Hân. - Ai thế? Nó im lặng không trả lời. Tiếng con trai cũng im lặng. Tôi cố trấn an mình. Cảm giác cánh tay Hân lạnh toát. Nó đang sợ? Tôi lay lay tay nó.
  10. - Hân… Gì… vậy? Tiếng con trai lại cất lên: - Tui đưa về nhé, chở ba vẫn thoải mái vi vu. Tôi nép sát vào Hân hơn. Chẳng rõ người hay ma. Nếu là người thì tôi cho một đòn lọt mương liền. Mà Hân là dân ở đây, lại biết võ không lẽ nó lại sợ người? Nhưng nó đang đứng cứng đớ đờ thì chắc là… Sau một hồi suy luận thì tôi trở nên lắp bắp: - Hân… ai… ma… à? Vừa nói dứt câu, bỗng dưng Hân quay ra, ôm chầm lấy tôi, bật cười ha hả. - Tui chỉ diễn được đến đó thôi. Ra đi đệ đệ. Tiếng lùm cây sột soạt phía sau làm tôi ngoái đầu lại. Thằng con trai chui trong mấy lùm cây rậm rạp bước ra, càu nhàu:
  11. - Con gì đốt đệ đau quá trời tỉ ơi. Hân vỗ vai hắn đồm độp, cười ngặt nghẽo: - Nhưng mà thành công thấy hông? Tiểu thư nhị đẳng này cũng nhát cáy ma cỏ. Tôi biết mình vừa bị tỉ đệ nó lừa nên kênh mặt cứng cỏi. - Sợ gì? Thấy tui sợ hồi nào chứ. - Không sợ mà bấu tay tui đau muốn chết nè. Thằng con trai nắc nẻ cười. - Thôi, lên xe tui chở về, không lát nữa điểm 12 giờ khuya, có ma thiệt tui không chịu trách nhiệm đâu. Nhát ma kiểu này dễ bị ma thiệt nhát lại lắm.
  12. Hân hích nhẹ người tôi. - Lên đi tiểu thư, bảo đảm vi vu. Nghe hắn nói tôi dựng tóc gáy nên vội vã leo lên xe. Tôi bám tay cứng ngắt vào cái đai xanh thằng con trai và hắn đạp xe từng vòng trơn tru trên con đường rộng hơn một mét nằm giữa hai con mương.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0