Ngày anh xa...
lượt xem 4
download
Hôm nay trời không mưa cũng chẳng nắng, nhìn trời cứ buồn mãi thế khiến nó cũng chẳng có tâm trạng, chẳng có hứng thú nghiền ngẫm mớ sách vở để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nữa. Đặt bút xuống bàn,
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ngày anh xa...
- Ngày anh xa... Hôm nay trời không mưa cũng chẳng nắng, nhìn trời cứ buồn mãi thế khiến nó cũng chẳng có tâm trạng, chẳng có hứng thú nghiền ngẫm mớ sách vở để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nữa. Đặt bút xuống bàn, nó quyết định đi loanh quanh cho khuây khỏa. Tất cả những gì đã và đang diễn ra quanh cuộc sống nó khiến nó mệt mỏi. Nó đã trãi qua một sự thay đổi, mà đối với nó là sự mất mát lớn nơi trái tim nó. Và nó đang cố gắng chấp nhận sự thay đổi này, trở lại cuộc sống êm đềm của nó trước kia như khi chưa có anh..... Bước từng bước trên con đường dài chỉ mỗi mình nó đi. Hôm nay đường vắng lạ, thẩn thờ ngắm hàng cây đung đưa trong gió chiều, để từng cơn gió vô tình thổi bay mái tóc mây, để bước chân vô định đưa nó về quá khứ. Vẫn còn đây hình ảnh anh cùng nó bước đi trên con đường này, còn đó từng vòng xoay của chiếc xe đạp anh đèo nó đi học mỗi ngày, còn đây âm vang bài hát về mưa mà anh đã hát nó nghe mỗi khi cùng nhau đi dưới mưa trên con đường này, nhưng giờ đây còn đâu những hình ảnh ấy, nó không còn được ngồi yên lặng sau lưng anh, nghe anh hát bài tình ca của hai đứa nữa rồi! Cố nén chặt nỗi nhớ, nó tiếp tục bước những bước chân vô định và hồi tưởng về những gì đã qua... Nó- một đứa con gái đã từng rất vui tươi, hồn nhiên như bao cô gái khác nhưng thời gian đã làm con người nó thay đổi, trở nên trầm lặng, nội tâm hơn và thích ở một mình. Có lẽ vì người ông thân yêu của nó đột ngột qua đời. Hằng ngày, bố me thường xuyên vắng nhà, vì thế nó hay ở với ông, được ông chăm sóc mỗi ngày, được ông dạy nhiều điều hay, lẽ phải. Nó lớn dần trong tình thương của ông, nhưng rồi đột nhiên một ngày, căn bệnh tai biến quái ác đã cướp đi người ông mà nó thân yêu, quí mến nhất. Sự ra đi đột ngột của ông, khiến nó không còn vui tươi nữa. Tiếp đó, V- một cậu con trai học cùng lớp bỗng dưng đối xử ân cần với nó, quan tâm nó, sau đó ngỏ lời và nó chấp nhận. Nó nghĩ nó cần có một điểm tựa lúc này. Quen V gần một tháng, nó tình cờ biết được một sự thật, thật ra V không có tình cảm gì với nó, V quen nó chỉ vì một lần lỡ hứa và cá cược với đám bạn rằng V có thể khiến một người "lạnh" như nó thích V... Nó bị lừa dối, nó gặp V để nói rõ sự thật sau đó hai người chia tay nhau. Thật là một sự dối trá tàn nhẫn nhưng dù sao nó cũng không thích V mấy. Nhưng qua sự việc đó, khiến nó không còn tin rằng hạnh phúc còn hiện diện bên cạnh nó nữa. Nó trở nên ít cười nói hơn trước và không còn hứng thú với những hoạt động mang tính tập thể nữa. Rồi thời gian trôi qua, nó cũng quên dần chuyện trước kia, trở lại nhịp sống bình thường của nó, hoạt bát hơn đôi chút, nhưng chỉ với bạn gái. rồi đến một ngày mưa nhạt... anh đã đến... đến bên nó nhẹ nhàng và bất ngờ như cơn mưa đó vậy. Thời gian đầu nó có đôi
- chút lạnh nhạt và hờ hững với anh, nhưng rồi thời gian bên anh, chính sự ân cần , dịu dàng, ấm áp và tình cảm chân thành của anh dành cho nó đã làm nó yêu anh. Anh đã xua tan đi những áng mây đen còn sót lại trong đời nó, anh như một ánh sáng đang len lói và sáng dần lên trong căn phòng tối mà trước giờ chỉ có mình nó, sưởi ấm trái tim nó. Anh đã đến bên nó, song song sánh bước trên con đường nó đi hằng ngày. Đã cho nó cảm nhận niềm hạnh phúc thật sự mà lâu nay nó chưa hề nhận được. Từng ánh mắt, nụ cười dịu dàng, vòng tay ấm, bờ vai vững chắc mà anh đã dành cho nó. Những dòng tin nhắn yêu thương, lời nói ấm áp, dịu ngọt bên tai nó khiến nó nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ mất anh và niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy. Nó cảm thấy yêu cuộc sống này hơn và nó có thể vui vẻ mỉm cười với tất cả những gì nó mắc phải. Và cứ thế từng ngày trôi qua! nó lặng lẽ đi bên anh trên con đường dài của hai đứa! anh vẫn đi bên nó, vẫn nắm đôi tay nhỏ nhắn của nó nhưng sao nó không cảm nhận được hơi ấm nữa! Anh vẫn ngay đây, gần bên nó nhưng sao nó không thể với tới... xa vời quá... nó không đủ năng lực kéo cả hai lại gần hơn và không thể phá bức tường vô hình từ khi nào xuất hiện giữa cả hai! Nó âm thầm giấu nỗi lo trong tim... vẫn vui vẻ và yên lặng đi bên anh mà mong chờ một ngày nỗi lo cùng bức tường ngăn cách đáng ghét kia biến mất... nỗi lo mất anh vào một ngày không xa.... nước mắt chợt rơi trên đôi má nóng hổi cùng vị mặn đắng trên đôi môi chua chát... đó là lần đầu tiên nước mắt nó rơi vì anh... Và rồi đột nhiên một ngày mưa to, anh đã đi, đi xa cuộc đời nó và xa lạ như thể anh và nó chưa từng quen biết nhau. Lí do vì sao anh ra đi nó cũng chẳng hay, nó chỉ nhớ cái ngày anh đi... Sài Gòn chìm đấm trong cơn mưa dài rũ rượi và nó cũng thế... chìm đắm trong nỗi đau dài âm ỉ... lúc đó nó chỉ có thể khóc... từng giọt nước mắt dài ướt đẫm mi rơi xuống đất hòa vào dòng mưa trôi mãi... trôi mãi vào không gian vắng... cuốn theo cả niềm hạnh phúc ngọt ngào mà nó từng nâng niu... nó lặng lẽ hòa vào dòng mưa, âm thầm nhìn theo bước anh đi và xa mờ mãi... Thời gian đã chiến thắng tất cả! Cho dù sự cố gắng níu giữ của nó có lớn đến đâu đi nữa thì sự thật vẫn mãi như thế! Thời gian đã mang đi tất cả rồi! Mang anh đi xa cuộc đời nó! Mang tình cảm chân thành ngày trước của anh dành cho nó chôn sâu vào dĩ vãng! Chỉ để lại cho nó nỗi nhớ anh da diết cùng với những tháng ngày đã qua! Thời gian vô tình như thế ư?! Mang đi tất cả những gì nó cần và để lại cho nó nhưng gì mà nó không muốn có! Anh đến và đi như vậy đó, mà đối với nó là quá nhanh. 1 năm! khoảng thời gian có lẽ không dài nhưng đã đủ để hình ảnh và những tháng ngày bên anh khắc sâu vào tâm trí nó. Nó chưa bao giờ dành tình cảm cho ai nhiều mà chân thật đến vậy. Bởi vì nó cảm nhận tình cảm anh dành cho nó là chân thành! Vậy mà giờ đây... tình
- cảm chân thành ấy của anh mà nó cảm nhận được sao mà mong manh quá! Nó đã vụt mất rồi! vụt mất bàn tay anh nắm chặt bàn tay nó! Đã bao lần nó cố níu anh lại, giữ lấy anh dù bao lần nó phải khóc nhưng sao khó quá! Nó đành buông xuôi, để anh rời xa nó như những gì anh muốn, chấp nhận tất cả những gì nó không bao giờ muốn nhưng cũng đành phải vậy! Có lẽ giữ được anh lúc đó là một điều quá khó so với khả năng của nó! Vì anh không còn là anh- người thuộc về nó nữa rồi! Thời gian đã làm anh thay đổi! Anh chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt và vô tâm với nó như thế! Có những phút giây anh hờ hợt nó, né ránh ánh mắt nó, không nhìn nó nữa... nó đau lắm... nhưng nó biết, nó phải chấp nhận vì đó là sự thật... anh đã xa mất rồi... Thật trớ trêu khi anh và nó ôn thi cùng một lớp, trong một trung tâm ôn luyện. Mỗi ngày nó đều nhìn thấy anh, nhưng anh không còn thuộc về nó, không còn bên nó như ngày nào. Chỉ một thời gian ngắn sau khi chia tay mà anh đã có thể đi qua nó 1 cách hờ hững như thể người ta lướt ngang qua một người xa lạ nào đó mà ta "chưa từng quen biết". Những lúc đó sao tim nó nhói đau, cổ họng nghẹn ứ, mặn đắng nhưng nước mắt nó không rơi! Tại sao anh không thể xem nó như một người bạn mà lại đối xử với nó như thế?! Nhưng... umk! Như thế cũng tốt! Như thế sẽ giúp nó dễ dàng quên anh hơn! Nhưng điều đó lại khiến nó đau, đau lắm... bởi vì anh nào biết, nó còn yêu anh nhiều lắm...!!! Nó nhớ rõ cái ngày anh đi, nước mắt nó đã không ngừng tuôn rơi hòa vào cơn mưa đầu hạ to và dày đặc. Anh đã để nó 1 mình, 1 mình lạnh lẽo, bơ vơ trong cơn mưa ấy! Bên nó lúc ấy chỉ còn có mưa... mưa lạnh...! Cái lạnh của mưa mà ngày trước khi bên anh nó không cảm nhận được. Nó đã khóc... khóc rất nhiều vì anh! Để rồi khi anh lướt qua nó như 1 người xa lạ làm nó đau nhưng không khóc vì nước mắt dành cho anh đã cạn hoặc những giọt nước mắt ấy đã chảy ngược vào tim nơi nó cất giấu hình ảnh của anh và kí ức đó! Anh đã thản nhiên đùa giỡn, nói chuyện vui vẻ với những người bạn của nó (như tính vui vẻ, hòa đồng của anh ngày nào) và biến nó thành không khí trong mắt anh! Tại sao anh không thể đối xử với nó như những người bạn của nó! Điều đó khiến nó không thích, nó ganh tỵ nhưng nó đã kịp nhận ra rằng nó thật ngốc khi đã ganh tỵ vì nó đã biết rõ anh đã không còn thuộc về nó và trong mắt anh hiện giờ nó không là gì cả, chỉ như một làn khói bình thường mà anh không cần để ý đến. Nhưng anh có bao giờ biết được làn khói ấy vẫn âm thầm theo dõi anh, bước theo từng bước đi của anh, quan tâm anh và yêu anh đến dường nào! Nó không nghĩ rằng anh có thể quên nó và vui vẻ 1 cách nhanh chóng như vậy sau ngày anh chia tay nó không lâu! Rời xa nó khiến anh vui như vậy sao??! Umk... thì nó đau khi anh như vậy nhưng như vậy sẽ tốt hơn bởi vì nó không bao giờ muốn nhìn thấy anh buồn... vì nó yêu anh lắm!!!
- Anh đã mang đến cho nó rất nhiều niềm hạnh phúc, nhưng giờ đã mang đi tất cả những niềm hạnh phúc đó rồi! Để thay vào đó là nỗi nhớ anh da diết trong tim nó. Nó cũng chẳng hiểu lí do vì sao anh xa nó, trong khi thời gian đầu anh đã bên nó trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy nhưng anh vẫn ở bên nó! Vậy thì vì lí do gì lại khiến anh ra đi??! Có lẽ vì nó không giữ được anh! Không giữ được niềm hạnh phúc mà nó đang có! Có lẽ vì thời gian vô tình làm nhạt nhòa tình cảm của anh dành cho nó! Và vì nó quá ngốc thôi! Đã yêu anh nhiều hơn chính mình....! Có lẽ nó nợ anh một thứ gì đó, nhưng cũng có thể nợ anh rất nhiều! Nợ anh những gì anh mang đến nó! Nó cảm ơn anh vì tất cả! Tất cả những gì anh mang đến! Cảm ơn anh vì đã cho nó cảm nhận được như thế nào là niềm hạnh phúc trong tình yêu và kể cả những nỗi đau thắt trong tim mà tình yêu mang đến! Cũng có lẽ nhờ anh, mà nó cảm thấy mình khôn lớn hơn! Biết mong, biết nhớ, biết quan tâm, biết yêu thương một người thật nhiều! Biết đau, biết khóc vì người nó yêu thương! Và giúp nó hiểu được rằng không phải thứ gì cũng sẽ mãi mãi bên nó mà có thể ra đi bất cứ lúc nào! Có lẽ tình yêu là vậy, có thể đến bên ta bất chợt như một cơn mưa trái mùa nhưng cũng sẽ ra đi bất cứ lúc nào mà ta chẳng hề hay biết! Mưa... Mưa lại rơi rồi đấy! Nó thích mưa...! Mùa hạ cứ thế, cứ đến như thế cùng những cơn mưa rào kéo đến bất chợt! Mưa... từng giọt... từng giọt rơi trên những tán lá cây! Nó bước ra khỏi mái hiên mà nó đang trú và quyết định đi dưới mưa! Để mưa vô tình rơi vào mắt, vào tim, vào vết thương anh để lại! Nó thích đi dưới mưa! Mưa... mưa lạnh! Cho dù mưa có làm nó lạnh, cô đơn và nhớ anh nhiều thêm như thế nào đi chăng nữa nhưng nó vẫn yêu mưa, vẫn thích đi dưới mưa như thế đó! Nó mong mưa mang đi hết những hình ảnh và kí ức về anh, để nó có thể bình yên lại và quên đi rằng... nó yêu anh! Nó thích mưa thật to... thật to để nó gọi tên anh và nhớ mong anh mà chẳng 1 ai hay biết! Nó không khóc... umk... sẽ không khóc vì anh nữa... nhưng sao đi dưới mưa nước mắt nó vẫn ướt... vẫn cay... tim nó vẫn đau... nó không khóc... là mưa khóc đấy chứ! Mưa khóc thay cho tiếng lòng của nó nhớ về anh! Anh đến và đi nhanh như những cơn mưa vậy! Dù ngọt ngào nhưng lạnh lắm! Nó không đuổi kịp! Cố giữ nhưng nó không thể! Nó không trách anh đâu! Chỉ trách nó quá ngốc... đã yêu ai đó quá nhiều... để rồi tim lại nhói đau! Nó không quên được anh!!! Liệu tất cả những nỗi đau mà nó trải qua đã là tất cả chua cay của cuộc sống này chưa?! Liệu nó còn phải nhận bao nhiêu điều tương tự hay đau hơn nữa?! Nó không biết! Điều duy nhất nó biết hiện giờ là nỗi nhớ anh da diết như từng vết dao cứa vào tim làm nó đau! Nó không quên được anh vì anh đã để lại trong nó những kí ức bên anh hạnh phúc quá nhiều! Nó sẽ phải cố gắng... cố gắng bước tiếp trên con đường giờ chỉ còn bước chân của nó, không còn anh cùng sánh đôi nữa! Và
- trên con đường ấy, liệu có bao giờ nó gặp lại anh 1 lần nữa không?! Cố gắng sống, mỉm cười và chôn sâu kí ức ức về anh trong tim nó... cố gắng quên đi một quá khứ, 1 kí ức nó đã từng nâng niu. Và đến bao giờ nó mới có thể đạt được nhưng điều trên và mỉm cười - 1 nụ cười thật sự và thật tươi khi một ngày mới lên?? Đến bao giờ??? Nó cũng không biết nữa!! "Đã bao lâu rồi anh?! Có lẽ đã rất lâu từ ngày anh đi! Em cất vào lòng mình muôn vàn giọt đắng! Đừng hỏi vì sao em yêu anh! đừng hỏi những điều mà chẳng bao giờ em hiểu... một điều mãi vẹn nguyên như thế... em yêu anh! Cơn mưa lạnh và em nhớ anh nhiều lắm...!"
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Miên man Hội An ngày cuối tuần
14 p | 85 | 15
-
Xin Anh Đừng Yêu Em
7 p | 70 | 8
-
Hai Ngày Kinh Hoàng
2 p | 64 | 7
-
Hãy để em yêu anh thêm một ngày
4 p | 75 | 6
-
Ngày cá tháng tư em sống thật lòng mình
3 p | 71 | 5
-
Anh đã Quên Ngày Xưa
5 p | 51 | 5
-
Nếu một ngày kia
3 p | 75 | 5
-
Trước Ngày Sinh Nở
5 p | 65 | 5
-
Anh sẽ rời xa em từng chút một
3 p | 81 | 4
-
Nơi Ấy, Giờ Chia Xa
2 p | 67 | 4
-
Một Ngày Chủ Nhật
7 p | 59 | 4
-
Một ngày ta xa nhau
6 p | 82 | 4
-
Anh Chỉ Yêu Em 1 Ngày ! Đó Là Ngày Anh Còn Sống
6 p | 58 | 4
-
Bão xa
6 p | 73 | 3
-
Ngày Đã Qua
6 p | 85 | 3
-
Buông tay rồi,phải không anh!?
2 p | 66 | 2
-
Người đã xa
5 p | 74 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn