intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ngoài cửa sổ, nắng tan…

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

60
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

I “Nắng bữa nay đẹp quá ta!”- Bé Sáu thò đầu qua khung cửa sổ vừa mở tung, bật ra một câu như một tiếng reo. Tịnh nghiêng đầu theo ánh nhìn con nhỏ. Ngoài ô cửa vuông vức, như có một tấm màn vàng rượi buông xuống từ tầng cao. Lấp là lấp lánh muôn vàng sợi nắng óng suốt đan xéo trong vòm lá nêm mơn mởn xanh. Xa hơn một chút, là cả biển nắng rực rỡ vàng chói dập dềnh , đu đưa theo chuyển động rạt rào từ đám bắp non đương phất ngọn xanh...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ngoài cửa sổ, nắng tan…

  1. Ngoài cửa sổ, nắng tan… TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀ I “Nắng bữa nay đẹp quá ta!”- Bé Sáu thò đầu qua khung cửa sổ vừa mở tung, bật ra một câu như một tiếng reo. Tịnh nghiêng đầu theo ánh nhìn con nhỏ. Ngoài ô cửa vuông vức, như có một tấm màn vàng rượi buông xuống từ tầng cao. Lấp là lấp lánh muôn vàng sợi nắng óng suốt đan xéo trong vòm lá nêm mơn mởn xanh. Xa hơn một chút, là cả biển nắng rực rỡ vàng chói dập dềnh , đu đưa theo chuyển động rạt rào từ đám bắp non đương phất ngọn xanh rì giỡn cùng bầy gió. Nắng về thật rồi, không còn là cái nắng lợt nhách, ủ ê trong những xóm đông gió lùng bùng quần đảo. Cũng không phải cái nắng ẽo ợt rớt lại sau Giêng, thấy đó rồi mất đó như đứa trẻ nhõng nhà nhõng nhẽo thích chơi trò đi trốn để bắt người khác phài ngóng cổ tìm. Nắng giờ đã cởi bỏ hoàn toàn manh áo nhợt nhạt, rờ rỡ phơi tấm thân chói lọi ôn choàng lên hết thảy: Mấy cây nên già chi chít vàng hoa lẫn nắng bên cửa sổ, rãy bắp dưới đám đất gò, cả bãi cỏ mướt mát trải dài từ né chân gò ra xa ngút ngát. Tự nhiên, Tịnh muốn dịch sát lại bên cửa sổ như Bé Sáu. Chỗ đó sẽ thấy mồn một cái cây gióng rút chuồng được giở lên. Rồi tuôn ra liền sau đó, núc ních chen chúc nhau những thân mình xốp xộp đám lông trắng, nâu lẫn lộn. Ở chỗ đó còn thấy rõ một tấm lưng rộng, vắt vẻo trên vai cây hèo dài, lừng đững từng bước theo sau bầy cừu rửng mỡ. Tấm lưng đó, ba bốn tháng nay cứ thoáng tới thoáng lui lúc bên hông, lúc trước cửa, lúc ở hẳn luôn ở trong nhà trẻ Tịnh. Bữa xin nước uống, bữa mượn cái kéo, bữa đóng dùm Bé Sáu cây đinh bị sút ra của con ngựa gỗ vẫn để góc phòng cho mấy đứa nhỏ cưỡi chơi. Riết rồi tấm lưng đi hẳn luôn vô giấc ngủ Tịnh hồi nào không biết. Để thoảng đôi ba đêm Tịnh lại giật mình lúc nửa khuya, bồn chồn giằng xuống cảm giác rạo rực tuồn ra từ giấc mơ ngả đầu lên một tấm lưng trần đậm mùi đàn ông lẫn mùi nắng nồng khê.
  2. Cũng đôi ba lần như thế Ngà dỗ con xong lọ mọ xuống gác, phát hiện Tịnh trao tráo mắt ngó trần nhà. “Đã nói rồi… Đến tuổi này không chồng là khó ngủ à!”- Khinh khích cười, Ngà tự nhiên sờ tay lên ngực Tịnh, xoa xoa giỡn lả: “ Vẫn còn săn cứng vầy mà. Lo mà kiếm ông nào…Chớ chờ nhão nhợt hết ra không phải uổng a!” “Kệ tao! Đâu phải ai cũng giống như mày…”. Hất tay bạn, Tịnh vùng vằng quay mặt vô vách tường. Sau lưng im re, lát sau nghe hắt lên tiếng thở dài thõng thượt. “Thì tao nói là nói vậy… Đàn bà. Có một thằng chồng bên cạnh, vẫn hơn.” Quay lại, Tịnh thấy một dáng người còng queo ngồi ôm gối cúi đầu. Chợt hối hận vì hình như mình đã lỡ lời. Nếu đổi lại là Tịnh, chắc một đầu cái gối Ngà ôm đã nhoẹt nhoèn nước mắt. Nhưng Ngà lại không phải là một đứa ưa rưng rức hay mau sụt sịt sụt sùi. Ngày nó xách giỏ tới tìm Tịnh, cặp mắt đỏ kè còn sưng lên hít rịt mà giọng vẫn đớt đả tỉnh khô: “Nghe nói mày chùi đít trẻ nhỏ quen tay, ra nhờ mày nuôi đẻ dùm tao.” Không hỏi, nhưng Tịnh biết giằng dai với mối tình sáu năm của nó vậy là chấm hết. Chấm hết nhẹ huề về phía người kia bằng một đám cưới. Còn nó, nặng nề với hơn 9 tháng lạch bạch vác cái bụng cứ nây nẩy tròn lên. “Kệ. Coi như có cái để mà thù mà nhớ chớ mày!”. Nó buông một câu chua lè, nhưng mặt mũi vẫn dửng dưng như đang nói chuyện người nào. Tịnh thấy thà mà nó khóc. II Vừa cột lại cái đuôi gà nhỏng lên sau gáy con bé tóc rối bù mới nhõng nhẽo trèo vào lòng, Bé Sáu vừa tủm tỉm miệng hỏi nó, vừa len lén mắt ngó về phía Tịnh: “Chà. Sao giờ chưa thấy chú chữa bệnh cho ngựa gỗ tới nữa hả Bon? Bon nhớ chú hông?”
  3. Con bé ba tuổi ngây thơ giương đôi mắt tròn ngọng nghịu: “ Dạ, Bon nhớ ú. Ú sửa ngựa cho Bon đó ô!” “Ờ, Bon nhớ chú. Nhưng mà có một người còn nhớ chú hơn Bon đó nha…” “Sáo à!”. Bắt gặp nét phật ý trên gương mặt Tịnh, Bé Sáu lè lưỡi cất lại cái miệng đang cười. Tuy vậy, Tịnh biết thừa lúc Tịnh cúi xuống với thằng bé đang thin thít trên tay, con nhỏ vẫn tiếp tục thảy cho cô mấy ánh nhìn tinh nghịch. Nó là người nhìn ra đầu tiên việc người đàn đó thích Tịnh. Chiều chiều, nó mở rộng cánh cửa ngỏ, toe toét nụ cười đón anh ta, liếng lắc nhờ cái nọ cái kia, rồi nhướng nháy với Ngà, tũm tà tũm tỉm ngó vẻ bối rối vụng về của anh ta. Mỗi khi thấy Tịnh ngang qua. Tịnh nhớ bữa anh ta cúa cái liềm cắt cỏ vô tay, Tịnh la Bé Sáu te tua về cái tội làm biếng, kêu dẹp bớt đám cỏ lùm xùm sau nhà mà không làm, xuống nhờ nhặn chi cho sanh chuyện. Tưởng con nhỏ tự ái bị la trước mặt người lạ sẽ làm giận làm hờn như mọi lần. Dè đâu, vừa tót vào nhà, nó đã hấp háy mắt kéo Tịnh lại một góc thầm thì bí mật. “ Biết gì không? Ổng thích chị đó! Chắc cú luôn. Nãy thấy chị bên cửa sổ, ổng ngó chằm chằm. Liềm cắt vô tay cũng không biết. Ghê chưa?” Từ hôm đó Tịnh bắt đầu để ý: hình như anh ta có hay nhìn mình thật. Một lần làm dạn, Tịnh ngó lại. Bỗng chênh chao vì chạm phải một ánh nhìn bỏng rẫy. Chắc cũng từ bữa đó, Tịnh thích ngồi gần ô cửa sổ, nhất là vào những ngày nắng đổ nhựa vàng. Khi đàn cừu điểm từng cụm, từng cụm bông trắng tròn giữa màu xanh bạt ngàn của cỏ. Và người chăn cừu thả cái bóng lừng lững dài sọc xuống thảm nắng vàng ngầy ngật. Cùng bọn trẻ chơi xếp gạch màu, Tịnh thấy đầu óc mình lẩn quẩn một tấm lưng rộng. Mồ hôi bết bát lên những bắp thịt căng chắc nụi. Đút bọn trẻ ăn, Tịnh vơ vẫn về cái nước da ngăm ngăm, rắn rỏi. Ngay cả lúc này, lúc trên tay đang nặng trịch thằng bé con mới đi nhà trẻ lần đầu, đòi cô ôm vao lòng mới chịu ngủ; Tịnh cũng hốt hoảng nhận ra suy nghĩ mình đang chạy về buổi sâm sẩm chiều. Người đàn ông lúi húi bắt lại cái bóng đèn bị cháy dưới bếp, không cần ca nước đá Tịnh đưa mà bạo dạn cầm tay Tịnh. Cả Bé Sáu hì Hụi thổi hừng cái lò than ngoài sân, cả Ngà kẽo kẹt đưa võng ru con trên gác đều không hay biết. Bởi
  4. vậy, chỉ mình Tịnh biết, khi nắng lên ngoài cửa sổ, Tịnh hay cùng lúc làm và nghĩ những việc chắng giống nhau. III Một tràng “ be be” lạc lõng dội vào giấc ngủ chập chờn, Tịnh choàng dậy. Tiếng đưa võng trên gác im bặt, chắc Ngà đã ngủ. Bé Sáu vẫn chưa về. he hé nhìn qua cánh cửa khép hờ, Ngà thấy nó. Con vật nhỏ bé lông trắng muốt nghếch cái hàm dài khưi khưi, rứt rứt đám lá chậu cây kiểng sát bên cửa. Thấy Tịnh lật đật bước ra, nó không sợ còn nhương nhướng cặp mắt ti hí chào hỏi bằng ba bốn lượt “ be be”. Đây không phải là lần đầu có cừu đi lạc vào nhà mình. Mấy cái cây Tịnh trồng lâu lâu lại bị vặt trơ lá một lần, thấy mà phát bực. Con cừu nhỏ nằm im ru trong vòng tay Tịnh từ lúc bắt đầu băng ngang rẫy bắp, chắc nó nhận ra mùi lá cây quen thuộc. Cuối bờ đất rộng chia đôi rẫy bắp, hắt lên trong đêm ánh sáng trắng một ngọn đèn. Tự nhiên, Tịnh thấy những ngón tay gõ cửa của mình run rẩy. Người đàn ông hiện ra cùng cánh cửa mở. Ngỡ ngàng. Con cừu nhỏ giật thót, nhảy lùi vào bóng tối khi người đàn ông thình lình xổ ra từ trong vùng sáng, ôm chặt Tịnh. Ú ớ, Tịnh chưa kịp bật ra một tiếng kêu thảng thốt thì đã như muốn lịm đi trong cánh tay đàn ông mạnh mẽ cùng những cái hôn ngật ngầy, khao khát. Một giây ngắn ngủi Tịnh thấy mình bị cuốn đi, mê mẩn. Bản năng đàn bà làm bàn tay còn chới với của Tịnh bám dần vào tấm lưng ám lấy Tịnh trong những giấc mơ. Nhưng rồi, đột nhiên, Tịnh nhận ra nó. Xồng xộc vào những giác quan đang dại tê đi của Tịnh mùi váng vất nặc nồng của rượu. Một thứ mùi rất quen. Thứ mùi ủ trong thân hình xiêu vẹo ba Tịnh mỗi tối về nhà. Mùi ám vào những mâm cơm đổ ào ra đất, những vết bầm lúc xanh lúc tím mang hình dạng cái nắm tay hoặc sợi dây nịt dài thòng. Thứ mùi chát lè, mẳn mặn vì trộn chung có nước mắt, có dòng máu túa ra trên trán mẹ Tịnh lúc đổ cái thân hình mỏng lét xuống một cạnh bàn. Mùi quá khứ trào ngược lên cổ họng làm Tịnh muốn ói. Cùng lúc đó, trôi lần lượt qua mắt Tịnh gương mặt đỏ nhừ dài dại ham muốn của người đàn ông, cái mái nhà ọp ẹp tồi tàn, bức vách tróc vôi lởm chởm, cả chiếc chiếu cũ mèm chễm chệ cái chai còn phân nửa thứ nước trong trong có sức mạnh làm
  5. biến đổi một con người. Cánh tay Tịnh tuột khỏi tấm lưng rộng, co về phía ngực mình rồi xô mạnh. Người đàn ông loạng choạng té ngồi trên cái chiếu giữa nhà lúc hàng nút áo Tịnh vừa bật ra đến cái thứ hai. Quay ngoắt, Tịnh vùng qua cánh cửa còn chưa kịp khép, qua luôn con cừu nhỏ ngơ ngác be be gọi lũ bạn đứng trên chuồng. Qua hết rẫy bắp, đứng trước tấm bảng mờ mờ trong đêm dòng chữ lớn “Nhà trẻ Sao Mai”, Tịnh mới hay mặt mình ướt nhèm, lạnh buốt. Bé Sáu nói ông già Tư chủ trại cừu dưới đám đất gò đang kiếm người giữ rẫy. Người đang ở lần trước tự dưng xin nghỉ rồi bỏ đi mất biệt. Nghe nói đâu lên thành phố kiếm việc làm. Tịnh ngồi quay lưng lại cửa sổ, bắt chước vẻ dửng dưng của Ngà lúc nó nói câu: “Coi như có cái để nhớ chớ mày”. Bên cánh tay Tịnh nằng nặng đầu thằng bé con Ngà. Hai ngày rồi từ bữa Ngà đi, nó vẫn chưa quen thiếu mùi cơ thể mẹ nên khóc lả từ sáng tới chiều. Biết làm sao. Có ông già Việt Kiều đợi mẹ nó hơn một năm rồi. “Bác Tư trại cừu cứ tiếc cái ông đó hoài. Bác nói ông đó hiền lành, chịu khó. Được hết sức được. Chỉ tội hay rượu với nghèo.”- Bé Sáu vẫn chem chép miệng, thả những lời nói buồn hiu. Ôm chặt hơn thằng bé vào lòng, Tịnh vẫn quay lưng lại cửa sổ. Ngoài kia, hình như nắng đang tan…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2