intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Người đàn ông trong gương

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

65
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Phía trên, người thuyết trình vẫn thao thao bất tuyệt về công dụng của trái nhàu. Mây đưa tay che cái ngáp, lại một kiểu bán hàng đa cấp, Mây ngán ngẩm vì bị một người bạn rủ rê đến đây. Mây cúi xuống đất, không muốn nhìn những tiến sĩ, những nhà tài phiệt, các số liệu trên màn hình. Cô lơ đãng nhìn đôi giày vải hoa, hồng nhạt của một cô gái ngồi cách mình một hàng ghế trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng. Trông đôi giày xinh thật. Có lẽ mình cũng nên sắm...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Người đàn ông trong gương

  1. Người đàn ông trong gương TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINH Phía trên, người thuyết trình vẫn thao thao bất tuyệt về công dụng của trái nhàu. Mây đưa tay che cái ngáp, lại một kiểu bán hàng đa cấp, Mây ngán ngẩm vì bị một người bạn rủ rê đến đây. Mây cúi xuống đất, không muốn nhìn những tiến sĩ, những nhà tài phiệt, các số liệu trên màn hình. Cô lơ đãng nhìn đôi giày vải hoa, hồng nhạt của một cô gái ngồi cách mình một hàng ghế trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng. Trông đôi giày xinh thật. Có lẽ mình cũng nên sắm một đôi. Màu gì? Màu này cũng được, nhưng trắng thích hơn. Cả phòng vỗ tay rần rần chào đón người thuyết trình mới. Lại là những quyền lợi phần trăm cũng như nhiệm vụ phải mua hàng trước và kinh phí đăng ký để trở thành nhân viên của công ty bán hàng đa cấp này. Đôi giày xinh nhỉ. Không trông rõ cái nơ đính chỗ mũi giày. Cô gái dịch chân về phía ánh sáng nhạt hơn. Ơ kìa! Mây chớp chớp mắt mấy cái. Bây giờ, trước mặt cô, đôi giày không phải màu hồng nữa mà có màu nâu nhạt, vải cũng không phải là vải hoa mà là một loại vải đính những hình tam giác màu nâu đậm – nhạt kề nhau. Chỉ trong tích tắc, một cái dịch chân và ánh sáng mờ nhoè, dường như trước mặt Mây có đến hai đôi giày hoàn toàn khác nhau. Thật ra đôi giày màu gì, vải giày có phải là vải hoa hay không? Thì ra không chỉ những điều trừu tượng, lớn lao mà ngay cả những điều thật cụ thể và nhỏ bé như đôi giày cách Mây một dãy ghế, cô cũng không thể nhận thức về nó. Vậy thì thế giới này là khả tri hay bất khả tri? Những cảm nhận của giác quan liệu có đánh lừa mình? Người thuyết trình vẫn đang hứa hẹn về một số tiền khổng lồ, một địa vị đáng thèm muốn và những chuyến du lịch nước ngoài miễn phí nếu bạn bán được nhiều sản phẩm cho công ty.
  2. Mây chán nản đem gương soi ra nghịch. Một gương mặt vô tình lọt vào gương Mây. Một người đàn ông. Cô táy máy giơ những ngón tay lên cao, tương đương với trán anh và làm động tác luồn từng ngón tay vào mái tóc bồng. Trong gương, những sợi tóc của người đàn ông dợn lên theo hướng tay Mây. Cô rùng mình. Rồi trấn tĩnh lại. Có gì đâu. Gió mà. Cô bật cười cho cái rùng mình ban nãy. Mây tiếp tục đưa ngón tay cọ cọ vào không khí, tương đương với mũi anh. Trong gương, người đàn ông khẽ cau mày và đưa tay chạm mũi, mắt nhìn kinh ngạc. Những ngón tay tinh nghịch của Mây dừng hẳn lại. Trùng hợp? Phải trùng hợp không? Chuyện gì thế? Trống ngực Mây bắt đầu gõ liên hồi. Gian phòng đang ồn ào vì những người được giới thiệu từng dùng nước trái nhàu lên tiếng ca tụng công dụng của nó. Gương mặt người đàn ông trong gương dường như không có phản ứng gì với những tiếng ồn ào đó, như anh chẳng hề nghe, như anh đang được bọc trong một bầu không khí khác. Gương mặt anh ngây ra. Và đôi mắt... Đôi mắt trong gương nhìn thẳng vào Mây bằng cái nhìn tha thiết. Cô cảm giác cái nhìn đang chạm vào trán, vào mắt, vào má và môi mình. Cái nhìn làm Mây tê dại. Người đàn ông ấy đang nhìn Mây! Phút chốc, cô như ngập trong một cảm xúc bồng bềnh. Mây giữ chặt chiếc gương trong tay và người đàn ông cũng giữ nguyên ánh mắt nồng nàn. Một ánh mắt thật đặc biệt. Phải đến giây phút này Mây mới tin rằng ánh mắt nói nhiều hơn ngôn ngữ. Nhưng làm sao người đàn ông ấy lại có thể nhìn Mây được, ông ta ở phía sau lưng Mây mà. Nhìn Mây ư? Vô lý! Trừ khi... trừ khi chiếc gương nhỏ bé này đột ngột hoá thành một chiếc cầu nhiệm màu. Mây lắc đầu vì ý nghĩ vừa rồi của mình. Hoang đường quá sức. Mây tự cười mình và nghĩ nên nghịch chút nữa xem sao. Mây đã đùa với tóc anh này, đã nhìn mắt anh này, cũng đã giỡn với mũi anh rồi, bây giờ chỉ còn... đôi môi! Một cảm giác khó tả rộn lên trong lòng Mây. Cô muốn nghịch với đôi môi căng nồng này. Nhưng cảm xúc bây giờ khác hẳn những lần đùa nghịch trước. Đôi môi Mây rướn lên vô thức, cô tìm vị trí môi anh trong không gian và trao anh một nụ hôn đầy. Cô khép mắt lại, thấy một bầu trời hoa đang bung muôn cánh, lộng lẫy, mong manh. Mây mở bừng mắt đúng lúc người đàn ông cũng vừa hé mắt ra. Ánh mắt anh xôn xao tựa có trăm
  3. cái chuông ngần trong mắt đang cùng rung lên một lúc. Môi anh cười nửa như ngỡ ngàng, nửa như e ấp. “Xoảng!”. Mây buông tay, tấm gương nhỏ rơi xuống đất. Điếng lòng! Một giây phút choáng ngợp khiến tấm gương nhỏ vỡ ra thành nhiều mảnh. Khi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ thuỷ tinh, Mây thấy như đang nhặt những giọt nước mắt đông cứng của mình. Một ý nghĩ đột ngột nảy lên trong đầu cô, Mây quay vụt người lại. Cùng lúc đó, diễn giả tuyên bố kết thúc chương trình. Những dáng người lô xô đứng lên. Cô không tìm ra anh. Những mảnh vỡ gương soi trong tay cô lạnh băng và nhọn hoắt. “Ngày mai, nếu quý vị nào thật sự muốn trở thành nhân viên của công ty chúng tôi, xin mời trở lại đây vào chín giờ sáng”. Chín giờ sáng ngày mai! Mây bước xuống cầu thang như bước lên những bồng mây. Cả người cô chơi vơi như đang ngồi trên một chiếc lá sen, dập dềnh sóng nước. Chín giờ sáng ngày mai! Mây nhắc lại một lần nữa. Suốt đường về hôm đó, trái tim cô hân hoan một cách khác thường. Con đường này, mọi ngày vẫn thế, vẫn có một thân cây khô rộc người, trơ nhánh xương xẩu lên nền trời thẫm tối. Vẫn những cửa hiệu đèn trắng, đèn vàng, vẫn những ổ gà dằn xốc. Nhưng Mây dường như lần đầu tiên đi trên nó. Cô cảm thấy thân cây khô rạc kia như một lời ngụ ý của thiên nhiên, những cửa hiệu trở nên thơ mộng hơn và từng dòng người lướt qua cô một cách êm đềm. Mây trở về nhà và cô dừng lại trước chiếc bàn trang điểm của mình. Cô nhìn thật lâu vào gương. Mẹ cô đứng sau lưng. Cô đưa tay lên không trung, thử vuốt sợi tóc mai của mẹ. Mẹ không phản ứng gì. Mây cảm thấy hụt hẫng nhưng cùng lúc đó, một ý nghĩ khác, vui tươi hơn, lại ập đến. Cô bất ngờ hỏi: - Mẹ, con người là một dạng vật chất đặc biệt phải không? Mẹ cô kinh ngạc: - Sao con hỏi thế? - Mẹ có từng nghe nói hoặc đọc thấy ở đâu đó về nếp gấp không gian, về một không gian bị bẻ cong... hay những gì đại loại thế không?
  4. - Không... à mà có thể có... Mẹ không để ý. Có chuyện gì sao? - Một tấm gương có thể là một cây cầu kì diệu không mẹ? - Làm sao có thể? Con sao thế? - Có thể. Mẹ à, có thể. - Bao giờ? - ... Ban nãy... nhưng bây giờ thì không. - Con gái! Con làm mẹ lo quá. Thôi nào, đi ăn cơm, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Một nhà khoa học vĩ đại thì cũng phải ăn mà. Không để ý đến lời trêu chọc của mẹ, Mây thẫn thờ bước theo bà. Nếu như tất cả những chuyện vừa qua chỉ xảy ra một lần duy nhất ấy thì sao nhỉ? Và nếu như ngày mai anh không đến...? Mây lục tìm một tấm gương khác. Đêm đó trôi qua thật dài... Gian phòng hôm nay vẫn đông như hôm qua, trái với suy nghĩ ban đầu của Mây là sẽ có ít người đến dự hơn. Tấm gương trong bàn tay Mây run rẩy. Cô cố chờ đến khi diễn giả bắt đầu bởi rất sợ người đàn ông ấy chưa vào kịp. Một cảm giác buồn bã sẽ tràn ngập lòng Mây một khi cô không nhìn thấy anh qua tấm kính. Nhưng nếu ngày hôm nay anh thay đổi chỗ ngồi thì sao? Một cuộc hội ngộ quá mong manh... Một tràng pháo tay nổi lên, người dẫn chương trình hôm qua lên tiếng chào mọi người. Run run, Mây mở tấm kính nhỏ. Bàn tay run làm những hình ảnh trong kính lao xao. Nhiều khuôn mặt xuất hiện rồi biến mất trong gương... Ơ này... Mây giật mình. Cô cố trấn tĩnh và giữ chặt tấm gương. Anh đây rồi! Một đợt sóng cuộn lên trong lòng cô. Mây mỉm cười một mình và phút chốc cảm thấy mình suýt khóc vì hạnh phúc. Vậy là anh vẫn đến đây, vẫn ngồi vào chỗ cũ. Không hẹn mà gặp. Phải chăng lòng anh cũng dậy sóng như cô? Mây đưa tay xoa lên gương mặt anh trong không trung. Anh đưa một tay lên má trái mình đúng lúc Mây đưa tay về phía ấy. Mây cảm giác anh đang cầm tay cô. Không gian như mềm ra, như được dệt bằng hương,
  5. bằng tơ và ánh sáng. Mây mặc kệ những người xung quanh liếc nhìn cô một cách kì dị bởi bàn tay cô cứ treo mãi trên không trung. Lòng Mây mơ màng nghĩ về tấm gương – chiếc cầu tình long lanh đưa cô và anh đến với nhau. Anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng hôm qua. Mây vừa cố tránh ánh nhìn ấy vừa vẫn đưa mắt nhìn anh. Đôi gò má cô bắt đầu hây hây đỏ. Tràng pháo tay khi diễn giả kết thúc cuộc nói chuyện sáng hôm ấy như tràng pháo tay của lòng cô. Đã đến lúc cô và anh đối diện. Mây nhẹ nhàng đứng lên và quay lại... Từng người, từng người lần lượt đứng dậy và rời khỏi chỗ. Chỉ một người đàn ông ngồi lại. Là anh! Ánh mắt anh bỏng cháy, đôi môi anh rạo rực. Ánh mắt ấy giục bàn chân Mây bước... Những bước chân cô líu ríu khi anh từ từ đứng dậy: - Chào cô! – Giọng anh say mê – Hình như... xin lỗi... ánh mắt cô... hình như đã... nhìn tôi... Mây vừa định mở lời thì một giọng nữ nhẹ nhàng sát bên cô cất lên: - Xin lỗi... vì... anh đã nhìn tôi. Gì thế? Có gì lầm lẫn ở đây không? Mây thấy mình chới với. Người đàn ông gãi đầu, lúng túng: - Có gì đâu... chúng ta... nhìn nhau mà! Cả anh và cô gái cùng cười. - Cô... về chứ? - Dạ... - Cô không có ý định làm người bán hàng cho công ty à? - Không. Còn anh? - Trùng hợp thật. Tôi cũng không muốn. Tôi đến vì muốn chiều lòng một người bạn.
  6. - Tôi cũng thế. - Ồ, thú vị thật! Thế thì... ta về nhé! Họ đi lướt qua Mây. Họ cười với nhau, họ nhìn nhau, mắt và môi lúng liếng. Một cái gì đó rạch vào giữa tim Mây. Đau nhói. Cô gái kia đã nhìn anh thật còn cô chỉ nhìn anh qua một tấm gương! Mây bỗng tức giận một cách điên cuồng, cô ném tấm gương nhỏ đi. XOẢNG! Tấm gương nhỏ va thật mạnh vào tấm gương lớn đặt trong gian phòng. Muôn nghìn mảnh sáng đổ xuống. Hàng ngàn hình ảnh soi trong từng mảnh gương cũng đổ xuống. Như cả đất trời đang sụp đổ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2