YOMEDIA
ADSENSE
Nhà ga chiều thứ Sáu
61
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tôi đi tới sân ga Chiều thứ Sáu. Gã bám theo sau. Thằng cha mặc cái áo phông rẻ tiền in mấy tờ đô la trước ngực, loại người ta đổ đống trên vỉa hè, bán mười lăm ngàn mỗi cái lúc sẩm tối, kèm cái quần bò cũ sờn đùi, rách gấu. Trên khuôn mặt to ngang là đôi mắt một mí, thẳng như một nét bút chì, cái mũi vừa tẹt, vừa to, nhưng trông vẫn thiếu cân đối với cái miệng rộng ngoác. Nói chung, gã trông có vẻ đần độn. Chắc chắn, những gã mắc bệnh...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nhà ga chiều thứ Sáu
- Nhà ga chiều thứ Sáu TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANG Tôi đi tới sân ga Chiều thứ Sáu. Gã bám theo sau. Thằng cha mặc cái áo phông rẻ tiền in mấy tờ đô la trước ngực, loại người ta đổ đống trên vỉa hè, bán mười lăm ngàn mỗi cái lúc sẩm tối, kèm cái quần bò cũ sờn đùi, rách gấu. Trên khuôn mặt to ngang là đôi mắt một mí, thẳng như một nét bút chì, cái mũi vừa tẹt, vừa to, nhưng trông vẫn thiếu cân đối với cái miệng rộng ngoác. Nói chung, gã trông có vẻ đần độn. Chắc chắn, những gã mắc bệnh hoang tưởng tình dục không sở hữu kiểu đần độn đó. Tôi ngoái lại đằng sau, liếc xéo qua vai gã. Cái nhìn vừa đủ để biết diện mạo ai đang theo mình, vừa đủ làm gã chột dạ, vừa đủ tạo cho tôi vẻ thờ ơ cần thiết. Tôi bước vào bên trong sân ga Chiều thứ Sáu. Phòng đợi tàu có nhiều người. Tôi tìm một chiếc ghế còn trống, ngả hết mệt mỏi vào lưng ghế, chân duỗi thẳng ra, hai tay quàng sau gáy. Tôi lơ mơ ngủ. Chưa khi nào đến nơi đông người nhưng nhiều sự cố không lành như ở nhà ga, bến xe…, tôi lại có cảm giác thoải mái đến thế. Có lẽ, do tôi chẳng mang bất cứ hành lý nào theo người, trừ ít tiền lẻ và cái vé một chiều dắt sâu trong túi quần. Tiền và vé mỏng đến nỗi, phải để ý kỹ lắm mới thấy túi quần gợn lên một tí. Vậy thì gã kia bám theo tôi làm gì? Gã đứng cách tôi khoảng ba mét, chếch chếch về phía trái, trên lối đi vào sân ga, sát mép cái ghế ngoài cùng của hàng ghế tôi đang ngồi. Không cần quay đầu sang, tôi cũng biết gã đang nhìn tôi chăm chăm. Phòng chờ tàu bắt đầu thưa người. Chuyến tàu tôi đang ngồi đợi còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi. Tôi chẳng có gì phải vội. Gã trai kia cũng không có gì phải vội.
- Nhắm mắt rồi mở mắt trong khoảng hai giây, tôi đã thấy gã ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh tôi từ khi nào. Gã hỏi: - Chị đi đâu? - Đi đến cái nơi tốt nhất là sẽ không thấy chú mày ở đó. - Có lẽ là đi cùng tàu rồi, chị nhỉ. Không thấy tôi trả lời, gã rút bao thuốc lá ra, thuốc 555 của Anh, lấy một điếu, vê vê trong lòng bàn tay, nhưng có vẻ chưa muốn hút ngay. Vẫn cái dáng có gì mà phải vội. - Tôi thấy chị rất quen. - Chú mày không biết cách làm quen khác sao, nhiều thằng cha nói với chị thế rồi. - Ừ, thế à. Gã cười. Cái miệng nhệch ra, mắt thì nheo lại, không đến nỗi thiếu thiện cảm lắm. Tôi lại nhắm mắt. Lơ mơ nghĩ tới sau một tiếng nữa, sẽ rời khỏi thành phố này. Không còn lưu luyến gì nữa. Từ dãy phố nhỏ thơm mùi hoa mỗi mùa, từ tiếng trẻ con bên nhà hàng xóm u ơ góc phố, từ cửa hàng tạp hoá bé xíu bụi phủ đầy trên giá, mặt đường lởm chởm lóc xóc ổ gà. Tất cả những gì thân quen, sẽ biến thành kí ức, rồi phải quên hết. Cái sân ga này là dấu chấm hết một chương trong cuốn tiểu thuyết đời nhạt thếch của tôi. - Chị đi mà không mang theo gì à? Gã mở miệng. Tôi im lặng, như muốn nói với gã rằng, mày đi chỗ khác mà kiếm chuyện, cái kiểu tán gẫu lang bang dọc đường mua vui này, chẳng đến đâu cả. - Chị không mang theo gì ư? - Mang theo cái xác đang mệt muốn chết này chưa đủ sao. - Ví dụ như là một ít kỷ niệm gì đó, buồn cũng được.
- Tôi bật cười. - Chú mày sến bỏ mẹ. Rõ ràng trông cái mặt gã thế kia, miệng lại nói mấy từ kiểu “kỷ niệm” hay “nỗi buồn”, thật hài hước. - Tại sao cứ phải làm mới cuộc sống của mình bằng cách chạy trốn khỏi đoạn đời cũ? - Chú mày còn nhóc lắm. Nếu không thay đổi, thì cứ chấp nhận thế mãi. Sáng dậy không biết làm gì cho buổi sáng, trưa ăn xong tự hỏi có cách gì cho qua buổi chiều, tối chờ đêm nằm ngủ, chẳng vui, chẳng buồn, chẳng muốn nói, chẳng muốn cười, muốn khóc. Đến cái vảy sơn tường tróc ra, rơi xuống sàn nhả cũng có thể ngồi nhìn hàng tiếng. Trong bếp hay phòng tắm chẳng thể hát toáng lên. - Chị sống cùng một đống người à? - Không. Một mình. - Một mình mà thế? - Trước khi sống một mình, người ta đã cấy vào não chị những quy định cần thực hiện như thế, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, y như một cỗ máy đã lập trình… Còn chú mày thì sao? - Tôi thì chẳng rõ có phải bỏ nhà không. Sau giấc ngủ trưa nay, tỉnh dậy, nghĩ, cần phải biến khỏi cái xó chán ngắc này. Thế là vơ ít quần áo, nhét nhằng nhịt vào cái ba lô ghẻ, rồi đi. - Đi đâu? - Chả biết, đi là đi. Cứ đi rồi khắc biết cần đi đâu. - Chú mày lạ nhỉ. - Chị cũng bình thường chắc. - Nhưng ít ra chị còn biết cần đi đâu. - Ấy, đàn ông khác đàn bà ở chỗ đó đấy.
- Tôi và gã cùng cười. Chúng tôi cười rất to. Mấy người đứng chung quanh cùng nhìn sang, mặt ai cũng cáu kỉnh. Tôi không biết nói gì thêm, cũng chẳng muốn nói gì. Còn gã đột nhiên im lặng. Không gian quanh hai đứa tôi đặc quánh lại, khô khốc. - Tôi biết ắt là mình ngu ngốc lắm khi vừa gặp chị đã muốn tâm sự gì đó rồi. Chị có thời gian nghe tôi kể chuyện không? - Chả rõ có thời gian hay không, nhưng lúc này cũng chưa biết nên làm gì. - Thế chị dành cái thời gian chưa biết làm gì nghe chuyện của tôi vậy. - Thôi cũng được. - Chuyện của tôi loanh quanh về một con bé. Tôi từng rất thích nó. Mà đúng ra, giờ vẫn đang thích. - Vì đứa con gái này mà cậu đi à? Thấy tôi bắt đầu tỏ vẻ quan tâm, gã tiếp tục: - Con bé ở ngay sát nhà tôi. Cùng khu tập thể. Bố mẹ tôi và bố mẹ nó ngày nào cũng hục hặc cãi vã, đôi khi chửi nhau. Nhiều khi mẹ tôi còn lầm bầm rủa cả nhà nó chết đi cho đỡ ngứa mắt. Nguyên nhân vì sao thì tôi không nhớ. Cũng có thể do xẻo đất tin hin, hàng rào xộc xệch, con mèo ăn vụng, con chó ỉa bậy… Vì thế đâm ra, bọn trẻ cũng bị cấm đoán chơi chung với nhau. Tôi thích con bé ấy lắm. Vì thích quá, tôi đâm ra nhát gan, gặp nó tránh trò chuyện. Tôi hay ngồi trong nhà nhìn ra mảnh sân chơi chung bé tí tẹo của khu tập thể để ngắm nó. Có thể ngồi mà nhìn hàng tiếng không chán mắt. Theo một kiểu nào đấy, như thể trực giác bản năng hay đại loại thế, biết tôi thích nó, nó tảng lờ nhưng thường không quên liếc trộm tôi. Khi tôi mười hai tuổi, nó lên mười, tôi đã biết rõ mình cần gì ở nó. Tôi thường tưởng tượng sau lớp quần áo kia là làn da phụ nữ trong trẻo, thơm mát. Mỗi ngày, ham muốn
- được vuốt ve, sờ mó, khám phá cơ thể của nó làm tôi thêm phát điên. Lắm khi, thèm đến chết đi được. Tôi không hiểu vì sao có ham muốn về tình dục sớm như thế. Hồi ấy, ngoài việc đến trường học sách giáo khoa ra, chúng tôi chẳng có bất cứ cái gì để đọc. Trước đó, tôi chưa từng chứng kiến bố mẹ làm tình, cũng không có ảnh phụ nữ khỏa thân để xem, bạn trai cùng xóm hay cùng lớp thì chẳng nói với nhau mấy chuyện kiểu thế, rủ nhau so chim thằng nào to hơn lại càng không… Rồi đến khi tôi lên mười lăm tuổi, con bé ấy mười ba, nó tự dưng bị mù. - Mù á? - Phải. - Sao mà bị như thế được chứ? Hay là nó bị sốt cảm vi rut hay gì đó rồi mù? - Không phải, mà tôi làm cho nó thành ra thế. Gã lại im lặng. - Có lẽ ra ngoài kia kiếm quán nước đi, tàu còn lâu mới tới. Tôi vừa nói, vừa đứng dậy. Gã cũng nhổm người theo. Khi cùng bước qua cánh cửa sân ga, cùng chui vào quán nước neo người ẩm tối, cùng gọi một ly chanh đá không đường, tôi thấy, tôi và gã, cứ như nợ nần nhau từ bao giờ. Mà cái nợ ấy sẽ còn đeo đuổi, không thể nào xoá được. - Hôm ấy, lần đầu tiên, tôi nói chuyện với con bé đó. Tôi bảo nó, tôi có cuốn truyện rất hay, rằng nó thích thì qua nhà, tôi cho mượn. Nó trả lời là nó thích, nhưng nó không muốn qua nhà tôi, vì sợ bố mẹ tôi. Tôi nói, thế thì chờ bố mẹ tôi đi làm rồi sang. Buổi chiều, tầm ba giờ, tôi nghe tiếng gõ cửa, rất rụt rè. Tôi nhìn qua kẽ nứt cánh cửa gỗ, thấy nó đang đứng nhìn đăm đăm xuống dưới đất, dáng vẻ bồn chồn. Tôi nhớ rõ, khi ấy, nó mặc cái váy có các hình tam giác màu xanh trên nền trắng bằng vải bông. Cái váy nó thích nhất, ít khi dùng đến. Khi thấy nó mặc váy đó đến tìm tôi, tôi biết nó cũng thích tôi. Nhưng chưa rõ thích nhiều hay ít. Tôi nhanh chóng đóng chặt hết các cửa sổ. Một màu
- tối ảm đạm phủ lên căn nhà. Với tay mở then cài, tôi chờ nó đẩy cửa vào. Một phút, hai phút, năm phút trôi qua, cánh cửa vẫn im ỉm. Tôi nín lặng sau cánh cửa, không dám thò mặt ra. Hết mười phút, đang định rời chỗ nấp, tôi thấy cánh cửa động đậy, rồi chuyển dịch. Con bé bước vào theo khe sáng hẹp ấy. Quả thực, nhìn nó trông thật đẹp và trong sáng. Mớ tóc mai khẽ rung lên, theo từng bước chân, má lấm tấm mồ hôi, lấp lánh hồng. Nó đi vào trong nhà, bước rất chậm, cái đầu xinh xinh ngúc ngoắc vẻ kiếm tìm tôi, nhưng nó chẳng gọi. Nó im lặng mò mẫm trong bóng tối một mình. Chờ nó đi đến giữa nhà, tôi nhẹ nhàng cài lại then cửa, nhanh chóng lao ra khỏi chỗ nấp, một tay ghì chặt cái thân thể bé nhỏ kia, một tay bịt miệng nó lại. Con bé giãy giụa một hồi, tôi biết nó yếu hơn nhiều, không thể thoát khỏi tay tôi được. Chỉ một lát sau, con bé đã bị tôi đẩy nằm sấp xuống nền nhà. Lúc tôi vật ngửa nó ra, tôi thấy người nó mềm nhũn, lả ra như lá héo. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy đôi mắt nó mở to nhìn tôi. Mênh mông khôn tả. Đến bây giờ, tôi không thể quên nổi đôi mắt nó lúc đó. Đôi mắt ấy vẫn ám ảnh tôi hàng đêm. - Chú mày uống nước đi - Tôi đẩy ly nước ra trước mặt gã - sắp đến giờ tàu vào ga rồi. - Chúng ta lên cùng chuyến tàu mà. - Chưa hẳn thế đâu. - Thế không phải tôi và chị đang chờ tàu hay sao. - Cứ cho là vẫn đoàn tàu ấy, nhưng đâu phải thế là đi cùng chuyến? Gã không nói thêm gì. Lơ đãng nhìn ra ngoài đường. Giữa mùa hạ, sập tối rồi mà trời vẫn oi nồng. Chẳng thấy ngọn gió nào sượt qua. Không gian tanh mùi quá vãng om lâu ngày. - Thế rồi gia đình con bé ấy chuyển đi. Ngay sau khi nó mù. Tôi không có tin tức gì từ nhà con bé, mà cũng đâu cố công tìm kiếm. Thế rồi dần dà, tôi cũng quên luôn chuyện đã từng xảy ra, quên luôn hẳn con bé ấy. - Đến ngày nào đó, như ngày hôm nay chẳng hạn, đột nhiên nhớ ra à?
- - Thật lạ, tự dưng ba hôm liên tiếp, cứ nhắm mắt ngủ, tôi lại nằm mơ về nó. Tôi thấy rõ ràng mình trở lại cái thằng mười hai tuổi ngày trước, ngơ ngác ngắm con bé qua cửa sổ, nhưng trong mơ, con bé nhiệt thành với tôi hơn. Nó đến bên cạnh tôi, áp tay nó vào má tôi. Tay nó mát lạnh. Và mỉm cười với tôi. Nụ cười hiền lành. Những gì nó cư xử với tôi trong giấc mơ đầy yêu thương, tuyệt nhiên không có gì là oán hờn cả. Tôi thấy niềm vui dâng ngập. Kể cả khi mở mắt tỉnh dậy, tôi vẫn thấy hạnh phúc len lỏi quanh mình. Đến chiều nay tỉnh dậy, vẫn giữ nguyên hạnh phúc ấy, tôi rời nhà đi. Nhà ga Chiều thứ sáu này là nơi tôi thường nghĩ kiểu gì rồi cũng phải đến. Nhưng không ngờ cái sự đến ấy lại nhanh chóng và đơn giản đến vậy… Kể xong chuyện, cũng như trút được nỗi niềm, gương mặt gã trở nên khoan khoái lạ. Tôi ngồi im lìm bên gã, trong đầu không nghĩ ngợi gì. Cuối cùng, đoàn tàu mà cả hai chúng tôi cùng chờ đang chạy vào ga. Tiếng phát thanh viên vọng ra từ loa kích âm eo éo gọi khách gợi nên không khí thật buồn thảm. Gã hấp tấp đứng lên, đeo ba lô lên lưng, cuống cuồng rút ví trả tiền. - Chị sao vẫn ngồi ở đấy, nhanh lên, muộn mất! - Chị đã bảo, chị và chú mày chắc gì cùng chuyến tàu. Chị ở đây, chờ đoàn tàu ấy quay lại. Thế nào mà nó chả quay lại. Tôi gõ thìa lanh canh thành cốc, mỉm cười. Gã nhìn tôi chằm chằm, rồi như thể nhớ ra điều gì, gã lầm bầm: - Thảo nào, trông chị quen thế. Rồi gã rảo bước ra khỏi quán. Chạy thật nhanh. Và khuất bóng trong sân ga Chiều thứ Sáu.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn