intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nhại và giễu nhại trong tiểu thuyết SBC là săn bắt chuột của Hồ Anh Thái

Chia sẻ: Huỳnh Huỳnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

114
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nhại và giễu nhại là cảm hứng chủ đạo trong SBC là săn bắt chuột, Hồ Anh Thái nhại để giễu, tạo thành giễu nhại. Sự kết hợp thủ pháp nhại hiện đại và dân gian tiếu lâm trong tác phẩm đã tạo được cái cười giễu đáo để. Lắng lại sau tiếng cười ấy là những suy ngẫm kín đáo về cuộc đời, có khi là sự ngậm ngùi, chua xót. Tác giả thể hiện rõ nét thủ pháp này trong tác phẩm qua cấu trúc, nhân vật, giọng điệu, ngôn từ và văn bản.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nhại và giễu nhại trong tiểu thuyết SBC là săn bắt chuột của Hồ Anh Thái

TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM TP HỒ CHÍ MINH<br /> <br /> HO CHI MINH CITY UNIVERSITY OF EDUCATION<br /> <br /> TẠP CHÍ KHOA HỌC<br /> <br /> JOURNAL OF SCIENCE<br /> <br /> KHOA HỌC XÃ HỘI VÀ NHÂN VĂN<br /> SOCIAL SCIENCES AND HUMANITIES<br /> ISSN:<br /> 1859-3100 Tập 14, Số 11 (2017): 104-115<br /> Vol. 14, No. 11 (2017): 104-115<br /> Email: tapchikhoahoc@hcmue.edu.vn; Website: http://tckh.hcmue.edu.vn<br /> <br /> NHẠI VÀ GIỄU NHẠI<br /> TRONG TIỂU THUYẾT SBC LÀ SĂN BẮT CHUỘT CỦA HỒ ANH THÁI<br /> Mai Trương Huy*<br /> Trường THPT Phú Mỹ, Tân Thành, Bà Rịa – Vũng Tàu<br /> <br /> TÓM TẮT<br /> Nhại và giễu nhại là cảm hứng chủ đạo trong SBC là săn bắt chuột, Hồ Anh Thái nhại để<br /> giễu, tạo thành giễu nhại. Sự kết hợp thủ pháp nhại hiện đại và dân gian tiếu lâm trong tác phẩm<br /> đã tạo được cái cười giễu đáo để. Lắng lại sau tiếng cười ấy là những suy ngẫm kín đáo về cuộc<br /> đời, có khi là sự ngậm ngùi, chua xót. Tác giả thể hiện rõ nét thủ pháp này trong tác phẩm qua cấu<br /> trúc, nhân vật, giọng điệu, ngôn từ và văn bản.<br /> Từ khóa: nhại, cảm hứng chủ đạo, tiểu thuyết, Hồ Anh Thái.<br /> ABSTRACT<br /> Mimic and parody in the novel SBC là săn bắt chuột (SBC is mouse hunt) by Ho Anh Thai<br /> Mimic and parody are the the major inspiration in the novel SBC là săn bắt chuột, Ho Anh<br /> Thai mimics to ridicule, forming parody. The combination of modern and folk parody joke in his<br /> work has created an excessively sarcastic laugh. Underlined the laugh are secret thoughts about<br /> life, some regret and bitterness. The author clearly expressed this approach in the work through<br /> the structure, figure and tone, words, and text.<br /> Keywords: parody, major inspiration, novel, Ho Anh Thai writer.<br /> <br /> 1.<br /> Theo Linda Hutcheon, parody (nhại) có nguồn gốc từ tiếng Hi Lạp cổ đại là parodia,<br /> từ này gồm hai thành tố: tiền tố para (đối lại hoặc bên cạnh) và danh từ oide (bài hát). Nhại<br /> có nghĩa là một bài hát được đối lập lại một bài khác, hoặc một bài hát được hát bên cạnh<br /> một bài khác mà không có ý nghĩa ngược lại. Nhại vừa là dạng thức đối lập giữa các văn<br /> bản, vừa là đề xuất về mối liên hệ gần gũi thay vì đối lập, ý nghĩa thứ hai có tính chất mở<br /> rộng lĩnh vực thực hành của nhại. Hutcheon đưa ra một thuật ngữ trung tính để tránh việc<br /> nhất thiết phải bao gồm quan niệm về giễu cợt như trong các trò đùa cợt, khôi hài: “Nhại,<br /> do đó, trong quá trình chuyển hóa – văn cảnh hóa và sự lộn ngược có tính chất mỉa mai của<br /> nó, là một lặp lại với khác biệt” (Hutcheon, L. 2000, p.32). Về bản chất và chức năng,<br /> Hutcheon xem những cuộc tấn công vào nhại là sức mạnh kéo dài của “mĩ học lãng mạn<br /> trong đó tôn vinh thiên tài, sự độc đáo, tính cá nhân” (Hutcheon, L. 2000, p.4). Sự phản<br /> thân tự động của các hình thức nghệ thuật hiện đại thường dùng tới nhại, khi đó nó cung<br /> cấp một mẫu thức mới của tiến trình nghệ thuật. Nhại cho ta một phiên bản bị kiểm soát và<br /> giới hạn của sự kích hoạt quá khứ bằng việc cung cấp cho nó một văn bản mới, thường là<br /> <br /> *<br /> <br /> Email: maitruonghuy68qn@gmail.com<br /> <br /> 104<br /> <br /> TẠP CHÍ KHOA HỌC - Trường ĐHSP TPHCM<br /> <br /> Mai Trương Huy<br /> <br /> có tính châm biếm. Nhại không chỉ là sự bắt chước có tính chế giễu, mà còn là một bài học<br /> của nghệ thuật hiện đại. Nhại hiện đại có sự đa dạng các chủ ý của nó như mỉa mai, vui<br /> đùa, chế nhạo, khinh khi. Bản chất và chức năng của nhại là một dạng thức bắt chước, như<br /> nó được đặc trưng bởi sự đảo ngược mỉa mai, không làm tổn hại tới văn bản bị nhại. Đó là<br /> sự lặp lại với tính chất phê bình, đánh dấu sự khác biệt hơn là sự tương tự. Trong nghệ<br /> thuật hiện đại, những hình thức chuyển dịch văn cảnh hóa và đảo ngược lại dưới tên gọi là<br /> nhại, Rabinnowitz gọi nó là hình thức của sự “tái chế nghệ thuật”. Nhại không hòa lẫn với<br /> châm biếm, nhưng có thể dùng để châm biếm sự tiếp nhận hay sáng tạo những kiểu loại<br /> nghệ thuật khác mang mục đích xã hội từ chủ ý của nó. Đặc tính nhại hướng tới văn bản<br /> đích là một tác phẩm nghệ thuật hoặc một diễn ngôn mã hóa khác, không nhằm phủ nhận<br /> những ám chỉ xã hội và ý thức hệ của chúng. Về phạm vi, nhại bao gồm: nhại thể loại với<br /> các mẫu thức quy ước của nó, nhại phong cách của một thời kì hay một trào lưu, nhại một<br /> nghệ sĩ đặc thù, nhại một tác phẩm riêng lẻ hay một phần của nó, nhại các mẫu thức mĩ học<br /> đặc trưng trong toàn bộ nghệ thuật của một nghệ sĩ. Theo Gerald Gennetle, nhại như một<br /> sự chuyển dạng tối giản của một văn bản khác, phạm vi nhại chỉ giới hạn với những văn<br /> bản ngắn như bài thơ, thành ngữ, chơi chữ, nhan đề. Margaret Rose xem nhại là một hình<br /> thức tự phản thân, như một phần của mối quan hệ giữa nghệ thuật với hiện thực hơn là<br /> giữa nghệ thuật với nghệ thuật, mỉa mai có tính chất lãng mạn của Đức ở thế kỉ XIX chính<br /> là nhại. Phạm vi nhại của Hutcheon rộng hơn, hình thức nhại có thể là một thể loại, có bản<br /> sắc cấu trúc và chức năng diễn giải riêng của nó, do đó nhại là một thể loại nghệ thuật.<br /> Định nghĩa của Margaret Rose mở rộng các lĩnh vực nhại và nó không đồng nghĩa với liên<br /> văn bản. Nghệ thuật nhại hiện đại như là sự bắt chước có chủ ý, nhằm phê phán hay sự lặp<br /> lại khác biệt: “cần phân biệt nhại với những thể loại khác mà thường bị xóa nhòa với nó:<br /> phỏng, chế, làm giả, nhái, đạo văn, trích dẫn, ám chỉ và đặc biệt là biếm” (Hutcheon, L.<br /> 2000, p.25). Sự tương tác giữa mỉa mai và nhại là mỉa mai được xem như một chiến lược<br /> tu từ chính của nhại. “Nhại là một thể loại phức tạp cả về hình thức và tập quán của nó. Đó<br /> là một trong những cách mà các nghệ sĩ hiện đại điều khiển để liên kết với trọng lượng của<br /> quá khứ. Sự kiếm tìm cái mới trong nghệ thuật thế kỉ XX thường xuyên – thật nghịch lí –<br /> lại được đặt cơ sở chắc chắn trong việc kiếm tìm một truyền thống” (Hutcheon, L. 2000,<br /> p.29).<br /> Vậy, nhại là thủ pháp đặc biệt của việc sử dụng chất liệu quá khứ, nó không hề liên<br /> quan đến ăn cắp hay đạo. Đây là kho báu cho những nghệ sĩ lớn khai thác và sáng tạo, đặc<br /> biệt là các nghệ sĩ hài. Nhại không nhất thiết phải có mục đích chế giễu, nó còn có thể để<br /> học. Ca sĩ học thần tượng âm nhạc của mình, cuộc thi tìm người giống Elvis Presley không<br /> phải để mỉa mai, chế giễu mà là sự tôn vinh, ngợi ca. Ở Việt Nam, nhại là thủ pháp đã<br /> được sử dụng đắc địa và lâu đời trong các hình thức nghệ thuật dân gian. Trong nghệ thuật<br /> chèo, nhại thể hiện rõ nét qua các vai hề, hề áo ngắn là cách dân gian tự trào qua các nhân<br /> vật thằng hầu, anh lính ngây thơ, ngờ nghệch nhưng thâm thúy; hề áo dài là hình tượng mỉa<br /> mai, châm biếm giới quan lại tham lam ngu dốt. Nhại là hình thức rất quen thuộc, không<br /> 105<br /> <br /> TẠP CHÍ KHOA HỌC - Trường ĐHSP TPHCM<br /> <br /> Tập 14, Số 11 (2017): 104-115<br /> <br /> nên đánh giá thấp giá trị các tác phẩm nhại, vì nó tạo tiếng cười thông minh, sắc sảo trong<br /> việc nhận thức cuộc sống. Các nhà văn muốn thể hiện cái thế giới mà chúng ta đang sống<br /> không phải là duy nhất, vì nếu chúng ta chỉ biết thế giới hiện hữu là chưa đủ cho quá trình<br /> nhận thức. Tiểu thuyết Kafka bên bờ biển của Haruki Murakami (nhà văn Nhật) như là<br /> cánh cửa mở ra một thế giới khác và khẳng định sự tồn tại của một thế giới song song với<br /> thế giới hiện hữu, đó là thế giới vô thức. Con người sẽ thiếu sót nếu không khai thác những<br /> tầng sâu của thế giới này bên cạnh thế giới hữu thức. Nếu một nhà văn có trích dẫn từ một<br /> tác phẩm trước đó, có nghĩa là tác phẩm trước đó đang cùng hiện diện ở văn bản mà nhà<br /> văn đang sáng tạo. Trích dẫn là một cách hiện diện, còn nhại là có sự bắt chước một phần<br /> hoặc toàn bộ một văn bản nào đó có chủ đích chuyển hóa cái có sẵn. Trong điện ảnh,<br /> Charlie Chaplin và Ernst Lubitsch đã nhại rất thành công khi chế giễu lãnh tụ Đức Quốc xã<br /> Adolf Hitler. Loạt phim Star wars của George Lucas là một cách nhại những phim truyền<br /> hình dài tập truyền thống theo phong cách khoa học giả tưởng. Nhại và giễu thường hướng<br /> vào các chi tiết của một hiện tượng để khái quát thành hình tượng. Năm 2001, The wind<br /> done gone nhại Gone with the wind (Cuốn theo chiều gió), kể lại cùng câu chuyện nhưng<br /> dưới cái nhìn của các nô lệ Scarlett O’Hara, đã phải ra tòa để giải quyết. Các nhà văn<br /> đương đại sử dụng nhại để làm chất liệu tạo tiếng cười cho tác phẩm của mình và làm<br /> phong phú thêm văn học quá khứ. Hài hước “không phải là một thói quen từ thượng cổ của<br /> con người; đó là một phát minh gắn liền với sự ra đời của tiểu thuyết” (Kundera, M., 1998,<br /> p.178). Bakhtin đặc biệt quan tâm đến tính giễu nhại: “Nhà tiểu thuyết không lấy quá khứ<br /> tuyệt đối làm đối tượng miêu tả, mà sẽ chọn đối tượng miêu tả là hiện thực đang tiếp diễn”<br /> (Bakhtin M., 1992, p.17), đây là yếu tố quyết định tinh thần trào tiếu của tiểu thuyết. Nhại<br /> và giễu nhại là một đặc trưng nổi bật của tiểu thuyết, nó tạo nên một hiện thực vừa giống<br /> vừa không giống thật, vừa nghiêm túc vừa không nghiêm túc, thật như đùa và đùa như thật.<br /> Đây là một trong những thủ pháp đắc địa của tiểu thuyết trào lộng Việt Nam đương đại, là<br /> một hướng thể nghiệm mới của nhiều cây bút văn xuôi đương đại thuộc nhiều thế hệ.<br /> 2.<br /> Tiểu thuyết của Hồ Anh Thái ngày càng xa lánh lối viết quan phương, nghiêm ngắn<br /> mà đến với nhại và giễu nhại. Có thể thấy điều này qua các tác phẩm gần đây của tác giả:<br /> Mười lẻ một đêm (2006), SBC là săn bắt chuột (2011), Những đứa con rải rác trên đường<br /> (2014). Anh hoài nghi về chuẩn mực của những giá trị từ lâu vốn được coi là bất khả xâm<br /> phạm. Anh nhại những bất ổn, những nghịch lí xưa nay chưa từng có, hoặc có nhưng<br /> không nhiều và trắng trợn như bây giờ. Tiểu thuyết của anh tạo ra những tiếng cười giễu<br /> nhại độc đáo từ những cái bất thường, oái ăm, nghịch dị của cuộc sống. Cái đáng cười hơn<br /> nữa là một bộ phận người không nhỏ xem đó là những giá trị khả kính trong xã hội hiện<br /> nay.<br /> 2.1. SBC là săn bắt chuột mở đầu bằng một trận lụt và kết thúc bằng một trận hạn hán,<br /> tác giả nhại ca khúc Hà Nội mùa vắng những cơn mưa (Trương Quý Hải) để giễu các hiện<br /> tượng trên ở Hà Nội. Nhà văn nhại cấu trúc bằng cách gom nhặt rất nhiều chi tiết hài hước<br /> từ cuộc sống và thoải mái đặt nó vào từng chương, trước mỗi chương là một lời khuyến<br /> 106<br /> <br /> TẠP CHÍ KHOA HỌC - Trường ĐHSP TPHCM<br /> <br /> Mai Trương Huy<br /> <br /> cáo như chống chỉ định trên hộp thuốc: Ai quá lứa lỡ thì đừng đọc chương này, Ai sợ chuột<br /> đừng đọc chương này, Ai báo chí văn chương đừng đọc chương này, Ai giàu xổi đừng đọc<br /> chương này, Ai rào dậu đừng đọc chương này, Ai ăn đất đừng đọc chương này, Ai ngại<br /> chiến trận đừng đọc chương này, Ai làm luật đừng đọc chương này, Ai quá sốt ruột đừng<br /> đọc chương này, Ai giáo sư đừng đọc chương này, Ai sợ bãi tha ma đừng đọc chương này.<br /> Vậy khác nào khích bác người đọc, nhưng nó lại khiến người ta tò mò, muốn đọc tiếp.<br /> Nhan đề cuốn sách làm người đọc bật cười vì nhại SBC, người ta đang nghĩ đến chuyện<br /> săn bắt cướp, ai ngờ là săn bắt chuột. Những đứa con rải rác trên đường cũng nhại cấu<br /> trúc ở ngay bìa sách: “1 tiểu thuyết = 3 truyện dài”, mỗi truyện dài là một cái tên: Thư đi<br /> không thấy thư lại, Đời biết mấy chuyến xe và Chuyến thu gom xuyên Việt. Nhà văn nhại<br /> bằng cách pha trộn hiện thực với yếu tố kì ảo, nhằm giễu cuộc chiến sống mái giữa người<br /> và chuột. Trong câu chuyện, cái ảo làm nhòe mờ cái thật, cái thật làm nhòe mờ cái ảo và<br /> cứu cánh cho nhau khiến mọi sự kiện, tình tiết, hành động trở nên sinh động. Khi nhà văn<br /> viết về chuột, người đọc cứ nghĩ đấy là người, người đội lốt chuột và chuột đội lốt người.<br /> Cái thế giới chuột ấy gợi người đọc nghĩ đến như một trò chơi điện tử của giới trẻ hiện<br /> nay, cũng mất ăn mất ngủ, mất thời gian, tiền bạc, cũng cân não để loại trừ lẫn nhau. Cái<br /> nhòe mờ tạo câu chuyện thành một tác phẩm văn chương và thể hiện bản lĩnh, tài năng của<br /> người cầm bút. Tác phẩm tạo tiếng cười bởi những chân dung biếm họa được nhại với<br /> nhiều kiểu dáng khác nhau. Đó là những sản phẩm của một xã hội ngổn ngang, bát nháo,<br /> đảo lộn mọi giá trị. Nhà văn nhại để giễu sự biến dạng và tha hóa của con người, những<br /> thói tật của giới công chức, trí thức và sự xuống cấp của nhiều lĩnh vực trong xã hội hiện<br /> nay. Nhà văn tạo ra một thế giới ở trạng thái mất trọng lượng, nửa người nửa chuột: Đại<br /> Gia, Cốp, Chàng, Nàng, Thư Kí, Luật Sư, Giáo Sư và hai cô hầu phòng vì nhìn vào mắt<br /> Chuột Trùm nên người thì gặm nhấm như chuột, người thì suốt ngày kêu chin chít và sợ<br /> mèo. Bằng nhại và giễu nhại, tác giả có cái nhìn trực diện vào con người của đời sống hôm<br /> nay: bản năng, háo danh và rất nghịch dị.<br /> 2.2. Nàng là nữ doanh nhân ham kiếm tiền mà quên kiếm chồng, năm mốt tuổi lấy chồng,<br /> năm tư tuổi bỏ chồng, năm lăm tuổi về hưu. Nàng lập ra các tổ chức tự xưng tự phong:<br /> “câu lạc bộ nữ quyền”, thực ra là “câu lạc bộ phụ nữ quá lứa lỡ thì”. Đây là một hình thức<br /> đào mỏ, ở đâu có quỹ xóa đói giảm nghèo là cô đến. Phương châm kiếm tiền của Nàng là<br /> “Lấy ngắn nuôi dài. Tha lâu đầy tổ. Thân lươn bao quản lấm đầu” (Hồ Anh Thái, 2011,<br /> tr.15). Năm mốt tuổi lấy chồng, sau đêm tân hôn, Nàng ôm mặt khóc rưng rức: “Biết<br /> sướng thế này thì lấy chồng từ sớm. Biết thế này thì lấy chồng từ thuở mười ba, đến khi<br /> mười tám em đà năm con” (Hồ Anh Thái, 2011, tr.17). Nàng gặp giai “mới ngoài năm<br /> mươi đã toát ra mùi già”, giai trẻ thì vô duyên, vô ý vô tứ. Chàng đưa Nàng thoát khỏi trận<br /> lụt kinh hoàng và cứu Nàng khỏi bàn thua trông thấy ở hội nghị đối tác. Chàng bốn mươi,<br /> không muốn bị ràng buộc, chưa gặp được người để sẵn sàng đánh đổi tự do. Trước khi gặp<br /> Nàng, Chàng gặp toàn những cô chát chít sành điệu, xài hàng hiệu, yêu thời trang hơn văn<br /> hóa, gảnh gót tiểu thư đài các mà rỗng tuếch nhạt nhẽo: “Đàn bà con gái thấy giai hay hay<br /> 107<br /> <br /> TẠP CHÍ KHOA HỌC - Trường ĐHSP TPHCM<br /> <br /> Tập 14, Số 11 (2017): 104-115<br /> <br /> là nổi tính sở hữu. Chàng thì sợ tính sở hữu của đàn bà. Chạy. Chàng chủ trương cái để ăn<br /> thì không cúng, cái để cúng thì không ăn. Con thầy vợ bạn gái cơ quan. Tất cả đều để<br /> cúng” (Hồ Anh Thái, 2011, tr.35). Nàng tinh tế, hiểu biết và say đắm, khi Chàng gặp tai<br /> bay vạ gió, Nàng toàn tâm toàn lực lao vào cuộc đấu quyết liệt để giành lại Chàng. Hình<br /> ảnh Nàng vòng tay ôm chặt con thiên nga cho Chàng dắt đi “qua tất cả những cửa hàng cửa<br /> hiệu”, “những ngân hàng biển ngân hàng đại dương” là một bức biếm họa. Nhà văn nhại<br /> cái hiện thực nghiệt ngã, trần trụi của Chàng - Nàng - Thiên Nga phải vượt qua những<br /> dòng sông đen ngòm, luồn lách qua “các đường phố qua tất cả những gì có thể nổi lềnh<br /> bềnh”. Cuối truyện, Chàng bế Nàng trên bãi cát sông Hồng, hình như Chàng sợ bị bay lên<br /> nên cần Nàng neo giữ. Người kể chuyện vừa cười vừa cố nén xúc động cho một mối tình<br /> lãng mạn thời hiện đại: “cô dâu già, gái bằng ấy tuổi, chẳng ai bế lên như vậy bao giờ” (Hồ<br /> Anh Thái, 2011, tr.393).<br /> Đại Gia là bức biếm họa được vẽ bằng trần thuật đa điểm nhìn, thủ pháp nhại và chi<br /> tiết thích “gái già trai trẻ”. Đại gia giàu xổi phất lên nhờ buôn ma túy, trúng thầu các dự án<br /> ma mãnh và các mối quan hệ. Víp, Cốp ho một cái là Đại Gia hiện ra ngay giữa nhà, nhờ<br /> thế mà lên đến địa vị môn đăng hộ đối với các quan chức, thuộc đẳng cấp thất quyền: “Nói<br /> có người nghe/ Đe có người sợ/ Vợ có người chăm/ Nằm có người bóp/ Họp có người ghi/<br /> Chi có người bù/ Đi tù có người chạy” (Hồ Anh Thái, 2011, tr.124). Đại Gia đã là công<br /> dân thủ đô, có biệt thự và tám căn hộ cao cấp ngay trung tâm Bờ Hồ, lôi hết họ hàng làng<br /> nước về xây dựng công ti địa ốc và kinh doanh vàng bạc đá quý. Đại Gia tháp tùng ông<br /> Cốp ra nước ngoài thăm hữu nghị, góp tổn phí chuyến đi hàng chục ngàn đô, bù lại tìm<br /> kiếm được đối tác, giải quyết cái oai cái thế lực, làm ăn trôi lọt. Trong buổi lễ trao học<br /> bổng cho trẻ em nghèo vượt khó, Đại Gia giới thiệu nhầm chức vụ ông Cốp, rồi phá lên<br /> cười trước hội trường cả nghìn người và bao biện: “Xin lỗi anh Cốp, chức vụ của anh một<br /> người có thể nhầm chứ cả nước không thể nhầm được”. Đang đọc tiếp bài đề dẫn, bỗng<br /> “Ha ha ha. Xin lỗi anh Cốp, tôi vẫn không thể nào nhịn được cười vì cái sự nhầm lẫn vừa<br /> rồi, mong anh thứ lỗi. Ha ha ha. Lúc này thì ông Cốp cười lây. Mấy vị quan đầu tỉnh cười<br /> họa. Các cán bộ hàng ghế đầu cười theo. Cả hội trường cười bùng nổ” (Hồ Anh Thái,<br /> 2011, tr.125). Ai cũng biết, không phải người nào cũng có cái cười vô tư hồn nhiên (gọi tắt<br /> là vô hồn) như thế, đấy là cái cười mạnh vì gạo bạo vì tiền. Đại Gia mua lại căn biệt thự<br /> của vợ một ông Víp bảy triệu đô, chỉ một năm chung cư mười một tầng vươn cao nghễu<br /> nghện, biếu con gái ông Cốp một căn, mỗi ông Víp một căn để bôi trơn, số còn lại để bán<br /> và dành cho riêng mình mỗi tầng một căn. Đại Gia xác lập một nguyên tắc với các chân dài<br /> là không ai biết ai: “Bồ non bồ nhí, ba cô, mỗi cô ở mỗi tầng (…) Hai tư sáu, ba ngày trong<br /> tuần đến với từng cô. Lịch rõ ràng trong đầu. Hai Ngọc, tư Oanh, sáu Vân. Chữ cái đầu<br /> tiên xếp theo thứ tự a bê cê. Không nhầm được” (Hồ Anh Thái, 2011, tr.133). Nghe thầy<br /> pháp, Đại Gia sắm con La Hán đúng lúc cuộc đối đầu với băng Chuột Trùm lên đỉnh điểm.<br /> Nhà cứ xây lên lại đổ, thầy pháp đến “Hô phong hoán vũ. Gọi gió kêu mưa. Xua đuổi tà<br /> ma. Yểm bùa trấn trạch. Bao nhiêu phép thuật nội công thầy tung ra bằng hết rồi thầy nằm<br /> 108<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2