Nhật ký đơn phương
lượt xem 4
download
.kia, ghét ghê) Cậu ấy cao, hơi ốm có da cứ y như bánh mật vậy. Nhưng không đen lắm. À! Đôi mắt của cậu ấy rất sáng và vầng trán cao. Mình còn nhớ lúc cậu ấy cười, trông có vẻ gượng gạo, không tự nhiên cho lắm. Sao thế nhỉ???
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nhật ký đơn phương
- Nhật ký đ phư N đơn ương Tác gi TrinaJa iả: ane Thể lo tình cả oại: ảm p/s: câu c chuyện đượ viết dướ dạng nh ký. ợc ới hật Ngày...thááng...năm 2 2004 Hôm na má dẫn mình lên tr ay rường. Trưường cấp II không có gì là lạ vớ mình. V má I ó ới Vì mình là giáo viên trong trườ mà. Mì được lê đây suốt. Trong lú học sinh ở ờng ình ên úc h dưới sân trường, mình được má dẫn th n m hẳng lên ph hòng hội đồ và đượ gặp cô g ồng ợc giáo chủ nhiệ luôn. Cô hiền lắm À! Mình được sắp vào lớp 6 1 trong 4 lớp chọn ệm C m! h p 6B. n của trườ ờng. Chà chà! Toàn l những th là hành phần ưu tú khôn đây. ng Xuống l lớp, mình có gặp vài đứa bạn h chung n cấp I. Vui ơi là v Chỉ có học năm vui. ó điều hơi mất hứng khi nhìn t g hằng kính c đó. Tên Yu đã gh Sao nó cứ thấy cái th cận n hét. ám mình mãi thế nhỉ?! Và rằ nó sẽ á mình đến hết năm học này l cái chắc vì n ằng ám m là cô sắp h ngồi ng bên cạ mình. Ô Tám co mắt nhìn nhau, bố tia lửa đ hắn gay ạnh Ôi! on ốn điện xẹt qua xẹt lại. Trong khi đó tụi bạn họ chung c I lại í ớ lên làm m ó ọc cấp ới mình chỉ m muốn độn thổ. Bực mìn Ta qua đi chỗ k nh! ay khác thì thấ cậu ấy (k nhớ tên vì bận lườ cái tên Yu ấy ko n ờm
- kia, ghét ghê) Cậu ấy cao, hơi ốm có da cứ y như bánh mật vậy. Nhưng không đen lắm. À! Đôi mắt của cậu ấy rất sáng và vầng trán cao. Mình còn nhớ lúc cậu ấy cười, trông có vẻ gượng gạo, không tự nhiên cho lắm. Sao thế nhỉ??? Ngày...tháng...năm 2004 Cuối cùng cũng biết tên của cậu ấy! Cậu ấy tên Thou! Cái tên nghe dễ thương ghê! Uhm rất hợp với cậu ấy Hjhj. Cái tên Yu đáng ghét! Hôm nay lại chọc phá ta. Ngồi với hắn từ năm lớp bốn đến giờ, mình không được yên bữa nào cả. Yu kia! Đừng làm ta điên lên nhá không là ta cho mi thẳng cánh cò bay đấy. Chiều nay kiểm tra chất lượng đầu năm. Sáng học chiều kiểm tra, mình điên mất. Mà môn đầu tiên lại là môn tóa nữa chứ. Ghét ghê! Trước giờ kiểm tra, mình rủ Yu ra sau trường chơi, là khám phá ý mà. Hắn không đi. Mình đi một mình. Cối dãy có một lối hành lang nhỏ xỉu chỉ đủ cho một người đi. Nghĩ thế nào mình lại chui vào. Đến lúc ra lại ra không được vì có con chó to tướng. Huhu! Nó sủa nghe mà phát sợ. Sợ muốn khóc thét lên luôn mà không dám khóc. Đúng lúc đó trống đánh lên. Kiểm tra rồi. Huhu! Thôi thì làm liều vậy! Mình chạy ào qua một cái. Chạy ra khỏi hẻm rồi vẫn tiếp tục chạy bán sống bán chết. Vào đến lớp, yên vị rồi mình kể cho Yu nghe, hắn cũng tròn xoe hai con mắt...à bốn con mới đúng. Ngày...tháng...năm 2004 Có cái hộp bút tiện thật! Cái hộp bút của mình có gắn một cái gương nhỏ xíu. Mỗi lần nhớ nhớ cậu ấy là mở cái gươi ra vờ ngắm ngắm nghí nghía nhưng thực chất là nghiên cái gương về phía cậu ấy. Thou cũng nghịch thật. Ngồi bên cạnh nghịch Flat hoài làm cô nàng nhăn mặt mấy lần. Cái tên Yu ngồi gần mình đúng là đáng ghét! Người ta mở gương kệ người ta, sao lại tò mò chi thế không biết. Lại còn quay xuống bàn của cậu ấy nữa chứ. Làm mình ngượng chết đi được. Chả là lúc cái tên Yu quay xuống thì Thou quay lên và cậu ấy thấy Yu nhìn mình rồi cậu ấy lại nhìn về phía mình lúc này vẫn đang mở gương. Thề có chúa là lúc ấy mình muốn cho tên Yu đó một trận! Con hồ ly cái! Tao thề tao không tha cho mày! Tối nay papa về muộn. Má nghi nghi thế là má đội mưa tới nhà con hồ ly đó trên đường H.V và quả đúng là papa mình đang đi với con đó. 3 người vừa chạm mặt nhau, mama mình bỏ về. Papa vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Mình không thể nào hiểu được. Mama mình hiền quá nên bị con đ.ĩ cái đó lấn lướt, ước hiếp. Bực mình thật! Không hiểu cái hãng bảo hiểm đó tuyển nhân viên cách sao mà lại để lọt vào cái loại gái đó. Còn nổi tiếng gần xa nữa chứ. Nhà nghỉ B.L dưới nhà mình nổi tiếng là nhờ con đó. Mà kỳ thực, mình chả thấy con đó xinh tẹo nào. Già nghoách cú đế thì đúng hơn.
- Ngày...tháng...năm 2004 _ Bà thích thằng Yu phải không? Câu hỏi đó của Yu làm mình sững sờ luôn. Không biết mình nên diễn tả gương mặt mình lúc đó như thế nào nhỉ?! Chắc là buồn cười lắm. Mình hơi gật cái đầu một tí. _ Nó thích con Flat Sock tiếp lần hai rồi. Ôi! Buồn ghê cơ. Thou thích người khác. _ Ông thích Flat? Haha! Yu nghệch mặt ra như mình lúc nãy. Nó không nói nhưng cũng chả lắc đầu. Và im lặng nghĩa là đồng ý. _ Zẫy bây giờ tui với ông thỏa thuận. Tui giữ bí mật cho ông. Ông cũng phải giữ bí mật cho tui. Không là tui nói cho cả lớp biết. Hắn gật đầu. Thế đấy! Hai đứa nắm thót nhau rồi. Ngày...tháng...năm 2004 Mama mình bị tát! Mama đang đi thể dục trên đường H.V thì con đ.ĩ cái đó từ đâu nhảy vào tát mama mình một cái ngã nháo nhào. Sock thật! Papa chỉ đứng đó nhìn, chả có thái độ gì cả. Đúng là làm cho người ta điên tiết mà! Hừ! Tao mà thấy mày là coi chừng tao xách dao tao xả đó. Đừng nghĩ tao nhỏ nhá! Mình lớn hơn tao nhưng xem ra đầu mày chứa toàn bả đầu mà thôi. Tao chả việc quái gì phải tôn trọng mày hết. Đừng để tao thấy mày! Cái tên Yu này vừa sáng tạo ra loại chữ mới. Đảm bảo hắn ghi cái gì mọi người đọc cũng không ra kể cả...hắn. Hôm nay hai đứa thỏa thuận sẽ không nói chuyện nưa vì sợ thằng Eng ngồi bên cạnh và Spac, tổ trưởng ngồi ở cuối bàn. Nên hắn đã sáng tạo ra mật ngữ. Công sức của cả mình và hắn. Kể ra cũng vui vui. Nhưng mắc công dịch quá. Hôm nay, giờ ra chơi, trường cho tập thể dục giữa giờ. Lúc tập xong cả lũ học sinh lại ùn ùn kéo về lớp. Ngoài đường thì có kẹt xe còn trong trường thì có kẹt người! Thou đi trước mình, trên tay cậu ấy cầm một quyển vở. Không biết cậu ấy có bị làm sao không nữa. Tự nhiên đi tập thể dục giữa giờ lại cầm theo quyển vở. Cậu ấy vừa đi, vừa quay vở. Và chả biết từ đâu có một học sinh tông vào cậu ấy thế là quyển vở của cậu ấy rớt trúng ngay chân mình. Mình đơ người vì bất ngờ. Nếu là vở của người khác chắn mình sẽ không bị đơ người đến thế đâu. Nhưng đây lại là vở của cậu ấy. Lúc mình hoàn hồn lại định cúi xuống nhặt vở lên cho cậu ấy thì cậu ấy đã cầm nó lên và đi thẳng vào lớp. Ôi! Ngày...tháng...năm 2004 Sáng lên trường vẫn còn sớm chán vậy là mình quyết định ra sân trường ngồi chơi. Hít lấy khí trời. Buổi sáng sớm trong lành thật. Đang hít vào thở ra thì thấy Yu, mình kêu hắn lại. Hắn ngồi lại với mình và cả hai bắt đầu tám chuyện. Tám được một lúc thì mấy đứa trong lớp lại đùa giỡn làm hắn đỏ gay cả mặt rồi đứng dây bỏ
- vào lớp một nước. Tối nay, papa đánh mama bầm dập. Papa còn xách con dao thái lên nữa chứ. Mình sợ và khóc mếu cả lên. May mà có chị giúp việc không thì...Tại sao papa lại thay đổi nhanh như thế chứ? Chỉ vì một con đ.ĩ mà papa lại đánh đập mama. Mình không hiểu papa nghĩ gì nữa. Con hồ ly đó có gì tốt đẹp? Một đứa đần bà chuyên đi đào mỏ nhà người khác là tốt đẹp sao? Vậy còn mama mình? Một người phụ nữ đoan chính, hiền lành, một cô giáo mẫu mực, đúng nghĩa thì sao? Mama lại đang bị bệnh vậy mà papa lại. Con đ.ĩ cái! 3 đứa con mày không thèm lo. Để một đứa phải vào trại giáo dưỡng ở ngoài Đ.N, một đứa thì học ở L.T.Đ, còn đứa kia thì mới học lớp 3. Công nhận mày biết lo cho con mày thật! Ngày...tháng...năm 2004 Lần này thì không thể tha cho tên Yu kia được. Hắn làm mình bực quá đi mất. Tiết toán, mình và hắn cãi nhau om sòm hết. Dĩ nhiên là chỉ có tên T.A ngồi bên cạnh là nghe thấy hai đứa nói gì mà thôi. Đang lúc ghi bài Yu làm mình điên quá thế là mình dùng cây bút kim tinh rạch một đường thật đẹp lên má trái của hắn. Vốn dĩ là vẽ lên mặt hắn thôi. Ai ngờ mình tức quá thành ra mạnh tay nên mặt hắn chảy máu. Haha! Trả thù cái vụ năm lớp năm dám cho ta một quả đấm vào bụng chỉ vì quệt nhẹ vào kính của nhà ngươi. Yu à! Nhớ nhé! Đừng có làm ta phát khùng lên như thế nữa. Chị giúp việc xin về quê. Tối nay, mama dẫn mình lên nhà nội vì sợ papa lại gây chuyện thì không có ai cứu kịp. Mama mình khóc nhiều lắm. Bà nội mình cũng khóc nữa. 2 cô thì bảo mama hiền quá. Lúc đi ngủ, cửa nhà nội mình kêu rầm rầm. Papa tới, bà nội bảo cả hai má con mình cứ ở yên trong phòng. Ông nội cản không cho papa vào nhà. Nhưng cản làm sao được. Papa mình mò vào tận phòng kéo mình đi. Papa nồng nặc mùi bia. Papa xỉn rồi! Mình sợ và muốn khóc lắm. Mình quay lại nhìn mama nhưng mama cũng không biết làm gì hơn. Về nhà papa bảo _ Nhà mình, mình ở con không được đi đâu hết! _ Dạ! Mà papa đừng đánh mama nữa nha! Papa không nói gì chỉ thơm vào đầu mình một cái rồi ngủ. Ngày...tháng...năm 2004 Tối nay thể nào cũng có chuyện! Linh tính mách bảo cho mình biết điều đó. Mình nhắc với chị giúp việc là đừng có ngủ. Và đúng y như răng. Độ nữa tiếng sau, papa lại đánh mama. Chị giúp việc vội chảy lại cản papa. Mama mình buộc phải nhảy bổ qua đầu giương để ra ngoài. Papa vội chạy ra khỏi giường lục tìm cây búa. Mình vội chạy theo mama. Còn chị giúp việc lo cản papa lại. Hai má con đang mếu máo thì papa ra bảo vô ngủ. Nhưng mà móng chân của
- mama mình bị chảy máu rồi không vào được. Thế là papa tát cho mama mình một cái. Ngày...tháng...năm 2004 Mama mình xin nghỉ dạy! Đây là lần thứ hai mama xin nghỉ dạy rồi. Mấy thầy cô trong trường ai cũng biết chuyện nhà mình cả. Mấy thầy cô lo cho mama mình lắm. Ngày...tháng...năm 2004 Hôm nay có tiết thể dục. Ôi! Uể oải chết đi được! Chả muốn làm gì cả. Ra sân mà tâm hồn của mình cứ ở ttrong chăn trong mềm í. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo nhưng sao mình chả thể nào tỉnh táo được. Thế mà vừa nghe thấy giọng của Thou là mình tỉnh như sao ngay và đứng im như tượng vì không hiểu sao Thou lại đứng đây. Mình tổ 3 còn Thou tổ 4 mà. Ngoảnh đầu quay sang nhìn, mình thấy Thou đang cười vui vẻ lắm. Tất nhiên là không phải với mình rồi. Tiếc thật! Tuy nhiên, Thou đứng gần, mình cũng cảm thấy vui vui. Chị giúp việc nghỉ rồi! Nhà lặng im như tờ. Mama với mình ngồi ăn cơm mà không khỏi rùng mình. Tim mình cứ đập nhanh bất thường. Không biết tối nay có xảy ra chuyện gì không đây. Cầu trời khấn phật mong cho không có xảy ra chuyện gì. Papa về! Chắc chắn 100% papa đi với con hồ ly cái rồi! Papa lảo đảo vào nhà. Xỉn rồi! Và bất thình lình, papa tát mama mình một cái rồi...vào cầu tiêu giải quyết. Hai má con mình sợ quá vội chạy qua nhà hàng xóm. Nhà hàng xóm vội cho hai má con mình vào nhà. Papa ở bên ngoài tìm mama với mình. _ Chết rồi! Mama quên lấy chìa khóa! Jane về lấy được không? Mình đánh liều gật đầu rồi đi ra cửa bên hông của mình hàng xóm. Vừa đi mà tay chân mình run lẩy bẩy. Papa đứng trước nhà vừa thấy mình đã hỏi. _ Mama đâu! Mình nước mắt ngắn nước mắt dài đưa tay chỉ đông chỉ tây chả biết nói gì. Papa bảo mình vào nhà. Mình vào nhà và tranh thủ lúc papa không để ý, mình lấy chìa khóa. Lấy xong rồi mình tính đi ra nhưng không được. Papa bắt mình ngồi im một chỗ. Rồi papa hùng hổ cầm dao chặt xương ra. Mình hoảng quá! Mình muốn khóc thét lên. Papa hùng hổ ra cửa. _ Đi đi! Đi hết đi! Mình nhìn ra ngoài và thấy ông bà nội tới. _ Đi hết đi! Tui giết con Jane xong tui tự tử luôn. Mình điếng người khóc thét lên! Trong nước mắt, mình thấy mama vội ngồi lên xe của ông bà nội và đi...
- Ngày...tháng...năm 2004 Chiều nay mama dẫn mình lên tòa án để tòa hỏi xem mình muốn ở với papa hay với mama. Mình không muốn đi! Tại sao nhà mình lại tan tành như thế này cơ chứ. Mình căm thù con bán bảo đó. Mình mà gặp nó mình thề mình sẽ xé xác nó ra. Đồ con hồ ly tinh! Ngày...tháng...năm 2004 Hôm nay, giờ công nghệ cô cho thực hành nấu ăn, cả lớp làm món gỏi. Ôi trời ạ! Đúng là loạn lên mất. Cái lớp ồn ào không thể tả được. Một món ăn mà biết bao nhiêu người cũng làm có nước hỏng bét hết mất. Trong khi lũ con gái cật lực làm thì lũ con trai lại cật lực quậy, trong đó có cả Thou nữa chứ. Đây là lần đầu tiên mình thấy Thou vui đến vậy. Công nhận cậu ấy quậy cũng có đẳng cấp thật. Đến cuối giờ, cô chấm điểm. Tổ mình cao điểm nhất. Thiệt là vui ghê. Nhưng mà...cái đống bừa bộn do tụi con trai gây ra, mấy đứa con gái và cô phải ở lại dọn sạch. Thiệt là ác quá. Cô cũng bực mình lắm. Vừa dọn cô vừa la mấy cái tên kia rồi cô nói những ai ở lại dọn hôm nay sẽ được cô cộng điểm vào bài kiểm tra. Cả đám hò reo cả lên. Có tin được không nhỉ. Chị giúp việc nhà mình bảo lúc trưa, trong lúc mình đang dọn lớp với mấy đứa bạn và cô, chị ấy đi đón mình và gặp một tên, hắn nói hắn thích mình. Cụ tỉ là như thế này. _ Cu mấy giờ rồi cu. _ Dạ! mười một giờ ba mươi! Chị đi đón con Jane hả? _ Ừ! _ Em nói cái này. Em thích con Jane Chị giúp việc kể cho mình nghe như vậy đấy. Ôi! Thật sự là muốn bất tỉnh nhân sự quá đi. Mình hỏi, chị ấy bảo tên đó mập lùn, hơi trắng và còn bị cận nữa. Mập lùn, hơi trắng và bị cận thì chỉ có thể là........Ôi! Không phải chứ! Sao có thể là hắn? Cái tên Yu ấy được. Mình không tin! Nhưng mà...mới vào trường thì mình có quen ai ngoài lớp đâu cớ chứ. Không tin cũng phải tin. Nhưng mà...haizzzzz!!!!!!!!!!!! Vò đầu suy nghĩ!!!!!!! Ngày...tháng...năm 2004 Sáng nay lên trường, mặt tên Yu ấy vẫn tỉnh bơ. Hắn chả có dấu hiệu gì chứng tỏ là thích mình cả. Thôi thì...kệ vậy! Hắn mà có dấu hiệu thì mình cũng không biết phải làm sao vì mình đâu có thích hắn đâu. Ai bảo hắn toàn sinh sự với mình suốt. Giờ tập thể dục giữa giờ vẫn diễn ra đều đều. Nhàm chán! Và đến cuối buổi tập, sân trường vẫn ồn như vỡ chợ! Mọi người lại chen lấn nhau vào lớp và suýt chút nữa Thou với mình đâm sầm vào nhau. Hơ hơ! Không biết ai sẽ đâm vào ai nhưng chắc chắn đấy. Nếu không né kịp thì cả hai đâm vào nhau rồi. Papa với mama làm lành. Nói như kiểu “gương vỡ lại lành” ấy. Nhưng mà...mình
- không thích thế! Mình không hiểu tại sao, sau bao nhiêu chuyện papa gây ra, mama lại tha thứ cho papa dễ dàng như thế? Ngày...tháng...năm 2004 Một học kỳ trôi qua. Mình và Thou thỉnh thoảng chạm nhau suốt. Thế nhưng cả hai đứa chưa nói chuyện với nhau lần nào cả. Chán thế đây! Sáng nay phải thi 3 môn. Công nghệ, Sử, Địa. Thề có chúa là mình chỉ muốn ngất trên cành quất mà thôi. 3 môn nhẹ nhưng toàn phải học bài. Mình muốn chết quá đi! Nhưng mà...mình không muốn chết vào lúc này đâu. Đời vẫn đang đẹp mà. Vậy là vừa thi xong môn Công nghệ là mình vội mở vở Sử ra ngồi ôn bài. Mình nhớ là ngay trước lớp mình có hai cái trụ và giữa hai cái trụ, được xây một băng ghế. Trí nhớ của mình thật siêu phàm! Nhớ chuẩn thiệt. Vừa ôn bài, mình vừa tiến về phía cái ghế ấy. Không còn nhiều thời gian, mình tranh thủ ôn tý bài. Đang ngồi ôn thì có ai đó dùng chân hay tay thì không rõ nhưng mình nghe cái cột kêu một tiếng. Mình nghĩ kẻ này thích làm đau mình đay mà. Mặc kệ! Mình vẫn ôn bài tiếp. _ Ai cho bà ngồi đây zẫy? Cái giọng nghe quen quen. Mình hơi nhướng mắt lên xem thử. Thật ra là một mắt ở trong vở còn một mắt nhìn lên. Ôi! Có tin được không! Là Thou Tim mình muốn văng ra ngoài rồi. Cố bình tĩnh mình nói: _ Thích thì ngồi thôi! _ Ờ! Vậy thì ngồi đi! Nói xong câu đó, Thou bỏ đi là mình chả hiểu ất giáp gì cả. Ngày...tháng...năm 2005 Tối nay papa lại xỉn và đuổi chị giúp việc nhà mình. Nguyên do chị ấy xuống muôn rất chính đáng. Sau tết, đàn bò nhà chị bị bệnh nên chị phải ở nhà để phụ gia đình thành ra mới xuống trễ. Vậy mà papa lại đuổi chị ấy. Vô lí! Nhưng mà cũng có lý! Vì chị ấy đã bênh mama những lúc mama bị papa đánh mà. Chị ấy giờ chả khác nào cái gai trong mắt papa cả nên chỉ cần một lí do hết sức vô lí, papa đuổi ngay. Chị ấy khóc lóc xin papa mình cho ngủ một đêm rồi sáng mai về. Nhưng papa cứng quá. Mama không làm gì được! Hết cách để hiểu papa! Mà có hiểu, mình vẫn không tài nào chấp nhận được Ngày...tháng...năm 2005 Cái tên Yu này thật chả để cho mình yên gì cả. Giờ ra chơi đến mệt với hắn mất thôi! Chọc ngoáy người ta hoài. Đúng là bực mình quá! Rượt đuổi hắn khắp sân trường mệt đứt hơi. Mà hắn lùn, sao lại chạy nhanh thế?
- Ngày...tháng...năm 2005 Năm học mới lại bắt đầu rồi. Năm nay, may mà mình đã nói trước với mama rồi nên mình thoát khỏi cái tên Yu đáng ghét đó. Nhưng hình như kết quả không như mình mong muốn thì phải. Hắn ngồi ngay bàn đầu, phía bên trái. Mình ngồi bàn thứ hai phía bên phải. Mỗi bàn chỉ có hai đứa. Thế là tha hồ bị hắn chọc ngoáy đây. Thôi kệ! Thế còn đỡ hợ là hai đứa mình ngồi cùng bàn. Cười thầm vì sung sướng, mình đưa mắt ngó đông ngó tây và...ối! Thou ngồi ngay phia sau mình. Vừa nhìn thấy Thou mình đã mở căng mắt ra ngạc nhiên rồi. Còn Thou cười toe. Công nhận, Thou cười tươi đẹp hết chê luôn. Ôi! Tim ơi! Đập chậm lại đi! Ngày...tháng...năm 2005 Ôi! Đúng là đáng thất vọng mà! MÌnh cứ nghĩ Thou sẽ ngồi ngay sau lưng mình. Ai dè hôm nay, Thou lại bay về tổ 4 rồi. Nhưng không sao, Thou ngồi ngay phía sau đứa cháu yêu quý của mình Brit. Khà khà! Lần này phải tích cực qua bên đó nói chuyện với cháu gái mới được. Ngày...tháng...năm 2005 Chiều nay, chị giúp việc chở mình đi học thêm môn T.A. Cô chưa mở cổng, hai chị em mình đứng nói luyên thuyên ngay trước cổng nhà của cô. Đang nói bỗng mình lặng người. Phải mất một hồi sau mình mới bình tĩnh trở lại được. Nguyên nhân là do lúc ấy Thou đi ngang qua. Mình đứng hình mất! Không nói được gì cả. Lúc quay sang hỏi chị giúp việc, chị ấy bảo là Thou có nhìn mình. Trong lòng thấy vui ghê.
- Ngày...tháng...năm 2005 Hôm nay mệt quá! Chắc là mình ốm tới nơi rồi. Ôi cái đầu yếu giấu của mình! Đau quá! Mà hình như nó sốt thì phải! Đang nằm mơ màng, tôi hơi ngóc đầu lên nhìn về phía Thou và cũng thấy cậu ấy hệt như mình. Cậu ấy nằm trên bàn. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào làm ửng đỏ cả gương mặt của cậu ấy. Trời! Cậu ấy ngồi bị như thế mà ngồi trúng vùng nắng thì sẽ bị nặng thêm mất. Mặt của cậu ấy đỏ ửng lên thế kia mà. Lo quá! Năm ngoái, không thấy Thou bị đau ngày nào cả. Vậy mà bây giờ, cậu ấy đau rồi. Ngày...tháng...năm 2005 Thou vẫn đi học. Xem ra cậu ấy ốm không nặng lắm. Nhưng nhìn cậu ấy uể oải cả buổi mình cảm thấy lo lo. Tiết công nghệ hôm nay cậu ấy mượn vở của mình. Mình cho cậu ấy mượn mà không dám nghĩ đến thái độ của cậu ấy. Chữ mình viết, cậu ấy đọc làm sao ra cơ chứ. Đúng y như rằng, tôi đưa vở cho cậu ấy chưa được bao lâu thì cậu ấy đã trả vở cho tôi rồi. Haiz! Chán ghê cơ! Ngày...tháng...năm 2005 Giờ ra chơi hôm nay, lớp ồn ào hơn cả cái chợ. Nhất là lũ con trai. Không hiểu sao hôm nay chúng nghịch thế không biết. Thou cũng thế. Công nhận Thou nghịch dễ sợ luôn Mà tôi toàn thấy Thou đỡ không thôi. Chả thấy cậu ấy đánh gì nhiều. Thế nên cậu ấy bị lũ con trai rượt lên đến tận bàn của tôi luôn. Lúc này, tôi quay trở lại với quyển vở đang ghi dở của mình nên chả để ý gì. Chỉ thấy cậu ấy ngã phịch lên ghế chỗ tôi ngồi. Hoảng quá, tôi vội đứng lên. Vậy mà lũ con trai vẫn nghịch. Tôi đánh đứng nhìn mà thở dài. Chiều nay trời nổi giông! Đúng là chán như con gián. Mình là mình chúa ghét kiểu thời tiết như vầy! Haiz! Mama đi vắng ở nhà chỉ còn mình với chị giúp việc, mình tha hồ mà tung hoành. Mở nhạc thiệt là to lên nghe cho sướng lỗ tai. Mà nghẹt nỗi toàn bài T.A không, nghe mà hổng hiểu gì hết trơn. Thui kệ nghe đại. Đang nghe đã nghe đời thì mình nghe thấy tiếng ở ngoài đường, tiếng khá lớn. _ Nhà con Jane đây nè! Mình vội chạy ra và thoáng nhìn thấy Thou cùng với một vài đứa bạn đi ngang qua nhà Ngày...tháng...năm 2005 Hôm nay học về Nguyễn Trãi. Sẽ là không có chuyện gì xảy ra nếu như tụi bạn không phát hiện ra tên của Thou và tên của Phie ghép lại ra tên cụ thân sinh của Nguyễn Trãi. Thế là tụi nó ghép Thou và Phie lại làm một cặp. Bực mình quá đi mất! Năm ngoái, Thou đã bị ghép với Cobri rồi. Trời ơi! Mình không thích thế này tí nào cả. Không thích đâu! Không thích một tý nào cả. Buồn chết đi được!
- Chiều nay, mình lại đi học thêm anh. Cái môn ấy không dễ nuốt với mình nhưng cũng đỡ hơn môn toán. Lúc chị giúp việc chở mình về, bất ngờ, mình nhìn thấy Thou đang nói chuyện với Gre ngay chỗ con lươn. Chả biết hai người này nói chuyện gì nữa nhưng có vẻ vui. Lúc mình ngoáy đầu lại, Thou cũng đã đạp xe đi rồi. Ngày...tháng...năm 2005 Hôm nay đúng là một ngày ảm đạm và xám xịt mà. Lần đầu tiên trong đời bị vu oan giá họa là ăn cắp. Ăn cắp cái gì chứ. Rõ rành rành là cây viết chì của người ta mà bảo là của mình. Thật không thể chịu được. Nếu không phải là đang ngồi trong lớp học thì mình dã cho nó một bạt tai...à không...cho nó một trận nhừ tử rồi. Ngày...tháng...năm 2005 Không biết có chuyện gì mà đang trong giờ học lại viết giấy cho mình. Thou hỏi mình thích ngồi với Gentle hay với Brit, mình lưỡng lự lắm. Hai đứa đó, mình ngồi với đứa nào cũng được cả. Nhưng người mình thích ngồi chung là Thou kia. Thế nhưng lại chả đủ can đảm để viết vào, đành ghi bừa ba chữ “ai cũng được” rồi đưa cho Thou. Tiếc ghê gớm! Nhưng mà giờ có tiếc cũng chả có ích gì nữa. Buồn quá đi! Ngày...tháng...năm 2005 Chiều nay trời lạnh ngắt mà mình vẫn phải lò dò đi học thêm. Huhu!!! Chỉ muốn ngủ thôi! Ngồi đằng sau xe, mình chỉ muốn đổ người lên lưng chị giúp việc mà thôi! Chán ghê. Đến chỗ học thêm T.A, mình chả nuốt vô chữ nào cả. Lạnh ngắt hết. Chỉ muốn nhanh nhanh về nhà mà thôi. Trời đổ cơn mưa! Mưa, mình không thích mưa lắm. Mình leo lên xe rồi trùm áo mưa vào. Lùng bùng khó chịu chết mất. Khẽ thở ra. Mình đưa mắt nhìn xung quanh. Đèn đỏ, xe dừng lại và mình nhìn thấy...Thou dừng e ngay bên cạnh mình. Ngạc nhiên thật! Mà sao Thou lại không mặc áo mưa gì hết zẫy trời? Chẳng lẽ cậu ấy muốn bệnh nữa à? Thiệt đúng là con trai! Nhưng mà....ớ....hình như hết mưa rồi! Thiệt chán mình ghê! Đèn xanh bật lên, Thou quẹo xe vào đường hướng về nhà mình. Mình kêu chị giúp việc đuổi theo. Đi được gần nửa đường, mình thấy cậu ấy rẽ vào một con hẻm nhỏ nằm bên hông nhà trẻ H.M. Chắc là cậu ấy đi học thêm. Khẽ mỉm cười! Mình thấy vui vui! Ngày...tháng...năm 2005 Mình liều thật! Dám viết thư tỏ tình với Thou! Trong thư chỉ ghi đúng ba chữ “Mình thích cậu” mà thôi! Rồi sau đó mình đưa tờ giấy nhỏ xíu ấy cho chị giúp việc nhờ chị ấy đưa cho Thou. Vì mỗi lần đi học thêm T.A vẫn hay nhìn thấy Thou. Đúng là liều mà điên!
- Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay mình đi xuống chợ mua đồ tết với mama. Chợ chật ních người, đông đúc quá! Khó chịu thật! Mình và mama rẽ vào một lối đi nhỏ của khu bán đồ bộ. Vừa đi hai má con vừa nói chuyện. Rồi mình đưa mắt nhìn vào mấy gian hàng. Công nhận quần áo dễ thương hết chỗ chê luôn. Và rồi mình bắt gặp một thằng con trai rất rất rất quên. Nhưng mà...mình không chắc chắn lắm. Mình vội nhìn xuống tay của thằng con trai đó. Ngón tay có đeo chiếc nhẫn màu đỏ to bự. Ôi! Thế thì...đích thị là Thou rồi. Mà sao hiền thế nhỉ! Hiền không thể tả được luôn. Hai má con mình dừng ngay trước quay hàng Thou ngồi. Và bất ngờ xảy ra. Ba của Thou là bạn của má mình. Sock quá đi mất! Trong khi nhị vị phụ huynh nói chuyện với nhau thì Thou chuồn vào trong sạp. Má Thou lựa đồ tết cho thì bị Thou chê: _ Xấu quá! Ôi trời! Thou kén chọn ghê! Mình cố gắng lắm mới nén được cười. À quên! Còn cái lưng của mình thì bị người ta đem ra thử đồ nữa chứ. Ôi dị chết mất thôi! Tại sao lại là ngay trước mặt Thou thế này. Vui nhất là biết được tên ở nhà của Thou rồi. Một cái tên rất dễ thương nhưng chả hợp với cái gương mặt khủng bố lúc ấy của Thou tí nào cả. Ngày...tháng...năm 2006 Không hiểu mình ăn phải cái gì mà lại nói với tên Yu việc mình gặp Thou hôm qua ở trong chợ nhỉ. Lại còn nói mama của mình và papa của Thou là bạn của nhau nữa chứ. Ôi! Mình muốn chết quá đi! Ngày...tháng...năm 2006 Mình ghét chị giúp việc! Ghét đến tận xương tủy! Tại sao lại đem tờ giấy đó, tờ giấy mà mình viết cho Thou, đưa cho mama chứ. Làm mình cứ tưởng là Thou đã nhận được rồi! Tại sao chị giúp việc lại làm như thế chứ. Đó là tình cảm của mình mà. Mình bị mama la, la thậm tệ. Mama bảo mình là đồ con gái hư hỏng, mất nết! Mama lại còn đòi đuổi mình ra khỏi nhà nữa chứ. Chưa bao giờ mình cảm thấy đau như lúc này cả. Từ giờ trở đi, mình sẽ không đội trời chung với chị giúp việc nữa. Thề có chúa! Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay được nghỉ một tiết cả lớp lại như vỡ chợ nữa rồi. Vẫn là lũ con trai quậy nhất. Không biết Thou nghịch Flat cách sao đến độ Spac, giờ là tổ trưởng 4 bảo cậu ấy phải...với Flat thì mới tha. Thou á khẩu không biết làm gì cả. Mà Spac cũng lộng quyền ghê. Mình tức lắm! Ngày...tháng...năm 2006
- _ Cháu nói thật! Thằng Yu nó thích cô. Brit đã nói thế với mình vào tối nay ở chỗ trung tâm T.A khi mình chọc nó. Không biết có nên tin hay không nữa. Tự nhiên mình lại muốn tin vào điều này. Nhưng cái tên ấy mà thích mình á? Mình không tin và never tin! Xem cái cách hành xử của hắn đối với mình là đủ thấy rồi. Ăn hiếp mình quá trời quá đất mà bảo à thích mình á. Chúa cũng không tin đâu Yu à! Ngày...tháng...năm 2006 Thou đúng là nghịch đến độ...độ nào mình cũng không biết nữa. Người ta đang ghi bài tự nhiên cậu ấy tới nói vài câu bâng quơ rồi bỏ đi, mặc kệ tôi ngơ ngác như bò đeo nơ. Một lúc sau, vì tóc bị rối, tôi cột lại tóc thì phát hiện ra có một tờ giấy được dán trên tóc của mình. Mình chả thèm đọc nó lo chỉ lo đảo mắt tìm huân thủ thôi. Không nói thì ai cũng biết là ai rồi đấy. Vừa thấy Thou lượn lờ ở cuối lớp thế là mình hầm hầm tiến về. _ Ông Thou kia! Zầy là sao? _ Sao? Giả vờ ngây thơ ghê Thou nhỉ? Không xong với ta đâu đấy nhé. Mà mình chưa kịp làm gì Thou, cậu ấy đã lo...ung dung bước đi. Đúng là bực mình ghê. Mình vội quay đầu lại thì cậu ấy đã đi một quãng kha khá rồi. Lũ con trai, sao đứa nào cũng chân dài hết thế nhở? Nhưng mình quyết đuổi theo vào đập tờ giấy vào lưng Thou! Cho chừ Thou nhé! Hả hê rồi mình bước về chỗ. Vừa đi mình vừa cười vu vơ. Ngồi vào chỗ ngồi, mình lấy hộp sữa Ducth Lady ra uống ngon lành. Lúc đi bỏ hộp sữa ở thùng rác cuối lớp, tôi lại thấy Thou ngồi cạnh đó. Nhìn thấy mình, Thou vờ như không thấy rồi gác chân lên ghế đối diện. mình dừng chân ngay sát chỗ đó và hơi cau mày. _ Ông Thou kia! Ông có bỏ chân xuống cho tui đi không? _ Ờ thì bà cứ đi đi!- Thou trả lời tỉnh bơ. _ Tui bước lên chân ông nhá! Vừa nói, mình vừa nhấc chân lên chuẩn bị đặt lên cái cẳng của Thou thì cậu ấy hạ chân xuống. Đúng là ngoan đột xuất mà lỳ trường kỳ. Lúc quay trở về bàn, chuyện tương tự lại xảy ra. Thật là mệt với Thou ghê cơ. Nhưng mình thấy vui lắm. Thật sự mình chỉ tỏ ra mặt thôi chứ trong lòng chả cáu bẵng gì với Thou cả. Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay, Riv đề nghị mình đổi chỗ ngồi. Riv sẽ sang chỗ mình ngồi mình sẽ sang chỗ Riv ngồi cạnh Brit. Mình đồng ý ngay. Vì ngồi ngay sau chỗ của Riv là Thou mà. Tội gì không đồng ý. Trong lòng mình cứ nhảy múa. Vui quá đi! Vậy là không cần phải tìm cách bắt chuyện với Thou nữa rồi. Mà mình cũng chả
- cần tìm cách bắt chuyện với Thou nữa cơ. Vì vừa ngồi xuống, cái miệng của Thou đã luyên thuyên từ chuyện này sang chuyện kia rồi làm mình cũng bị cuốn theo luôn. Không ngờ, Thou cũng nhiều chuyện dễ sợ. Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay lớp kiểm tra 15 phút Sinh. Ôi! Đúng là thảm họa! Hôm trước mình nghỉ học có biết gì đâu cơ chứ. Đúng là muốn chết ngất trên cành quất mà. May mà Thou ngồi ngay bàn dưới nhắc bài không là mình chết ngắt rồi. Ôi! Hạnh phúc cuộc đời. Xem ra ông trời vẫn còn công bằng với mình lắm. Ôi! Chuyện này làm mình vui kinh luôn. Thou chỉ bài cho mình đấy. Phát biểu cảm tưởng là: ta là người hạnh phúc nhất thế gian. Ngày...tháng...năm 2006 Xui thật! Bị cô bắt quả tang là ngồi không đúng theo sơ đồ lớp. Thế là ai về chỗ nấy. Ôi! Cuộc đời! Bất hạnh quá! Vậy là không được ngồi gần Thou nghe cậu ấy luyên thuyên nữa rồi. Mình có cảm giác một tuần vừa qua trôi qua nhanh quá! Có càm giác buồn không thể tả được. Trong khí đó, mặt tên Yu lại tỏ vẻ vui. Đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà. Mình ghét hắn! Cái đồ chết bằm! Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay thi học kỳ rồi. Thi tập trung. Một lớp chia ra thành hai phòng thi. Theo thứ tự anphabet, tên của mình nằm gần cuối danh sanh còn tên của Thou thì nằm phía trên nhưng mình và Thou vẫn thi chung phòng với nhau. Ôi vui! Vui hơn là theo thứ tự sắp xếp hôm nay, Thou ngồi xéo trên mình, nghĩa là mọt ngồn bàn 5 dãy 1 còn Thou ngồi bàn 4 dãy hai. Lần đầu tiên ngồi sau lưng Thou cái cảm giác đúng là lạ, hơi khác khác sao í. Nhưng mà thôi! Thi thôi không là đơi mình đi tong với pama. Ngày...tháng...năm 2006 Chiều nay ngày thi cuối cùng. Thế là mới đó lại hết năm rồi! Mà chiều nay tức lạ ghê kia. Chả là sau khi điểm danh cho tụi mình vào phòng thi xong, cô phát giấy thi. Trong lúc chờ phát đề, tụi con trai nghịch và nhìn ra ngoài. Đúng lúc đó cô Lot, cô giáo trẻ mới chuyển về trườn, đi ngang qua. Thế là tụi con trái hóng hớt nhìn theo và bàn tán và trong đó có cả Thou nữa. Bực ghê! Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay tổng kết rồi! Vậy là năm lớp 7 kết thúc rồi! Buồn vui cứ lẫn lộn trong mình. Lại phải chia tay bạn bè rồi. Buồn ghê! Nhìn Thou lần cuối mình càng
- thấy bu hơn nữ kia. Vậy là ba thá nữa m được nh thấy T uồn ữa y áng mới hìn Thou, mới được nh thấy lớ B. hìn ớp Đến cuố buổi mì thấy tê Yu. Cái tên này m ối ình ên mình không thấy ngay từ đầu b g ay buổi đâu cả. Và khi nh thấy hắ mình s hìn ắn, sock nặng. Phải gọi l siêu nặn luôn. C là ng Chân phải củ hắn bị bó bột! Thề có chúa d mình g ủa b ề dù ghét hắn đế đâu nhưng minh đến cũng khhông hề th thấy hắn b như thế này. Haiz! Đúng là lũ con trai là hích nhìn t bị ! i chúa ngghịch ngợm Nghịch cho cố rồ bị gãy ch m. h ồi hân! áng...năm 2 Ngày...thá 2006 Ba thán hè kết th rồi! Lạ quay trở lại trường. Tụi bạn m ng húc ại . mình vẫn v gầ như vậy, ư không c đứa nào thay đổi c À vào T có cả. Thou vẫn v vậy nữa hình như cậu ấy có vậy a, ư ó hơi trắn một tý th phải. Cò cái tên Y kia à! C ng hì òn Yu Chân của h hết qè r Ba táng hè hắn rồi. g không g hắn, mình thấy hắn trắng và mập hẳn ra. Đúng l đồ công tử bột! Ha gặp m à là aha! áng...năm 2 Ngày...thá 2006 Hôm na lại lượn lờ xuống c của Brit ngồi chơi Vừa mới ngồi xuốn Thou đ ra ay cỗ t i. i ng, đã ngoài. Đ mình về, về được một lúc, Thou lại Đúng là chán hết chỗ nói luôn. Đến lúc m vào. Huuhuhu! áng...năm 2 Ngày...thá 2006 Mây mư ầm ầm kéo đến. H ưa k Huhuhu! Ta ghét mặc áo mưa lắ Đúng l chán như a c ắm. là ư con giản buồn nh còn chuồ chuồn. Hôm nay l hết hạn n giấy v rồi. Đố n, hư ồn là nộp vụn ống giấy vụn của mình nặng chắ được gần 2kg. Nặn thế mình xách bộ l trường sao n h ắc n ng h lên g nỗi cơ c chứ. Nên mình nhờ m m mama đem lên. Lúc m mama đi nggang qua lớ mình, m ớp mình định ra lấy thì mam đã đưa xấp giấy v đó cho Thou lúc này đang đứng gần c ma a vụn o cửa dưới củ lớp. Mam nhờ cậu ấy đem v cho mình. Cậu ấy đem lên đ cho mì ủa ma u vào y đưa ình chả nói câu nào cả rồi bỏ đi. Đúng là đ ả . đáng ghét k không thể t được. tả
- Ngày...tháng...năm 2006 20/11 những tưởng trường cho nghỉ, được ở nhà. Ai dè đâu lại phải lên trường nghe tọa đàm ngày nhà giáo Việt Nam. Ôi! Thiệt là muốn chết quá đi mất! Nghe tọa đàm được nủa buổi, trời bỗng đổ cơn mưa. Lũ học trò tụi mình vội chạy ngay vào căng tin trương để trú mưa. Thế là sân trường vắng teo không có lấy một đứa học sinh nào. Trường đành kết thúc buổi tọa đàm. Hura! Nhưng mà...trường điên thật rồi. Loa trường báo các lớp phải dọn hết ghết của lớp mình mới được về. Thiệt là...sao lại làm tình làm tội người ta đến thế kia chứ. Cái lớp của mình nó về sạch trơn không còn một mống nào cả. Sao vụ này tụi nó chuồn lẹ thế không biết. Vậy là mình đành đội mưa ra dãy ghết của lớp mà chồng từng cái ghế lại thành một cái chồng cao. Lúc đang loay hoay tìm cách khiêng cái chồng ghế cao mù đó vô thì...khà khà...thì ra còn một tên nữa vẫn ở trong trường. Tên đó đứng nhởn nhơ từ nãy giờ mà mình không phát hiện ra. _ Ông Thou! Khiêng dùm tui chồng ghế vô với! Thế là hắn bỏ chạy thẳng! Huhu! Mình ghét! Bực mình, mình vừa khiêng chồng ghế vừa đuổi theo Thou. Nhưng chồng ghế nặng quá làm tốn sức mình nên mình chả thể nào đuổi kịp Thou được. Sao ngu thế không biết! Huhuhu! Thou biến mất tăm, mình đành khiêng chồng ghế vào! Bất công quá đi! Thou ơi là Thou >”< Ngày...tháng...năm 2006 Hôm nay, cô dạy Văn lớp mình nghĩ vậy là mama mình vào dạy thay. Không biết nên vui hay buồn đây. Chắc là nên buồn. Vì đang ngồi ghi bài thì tên Yu, bây giờ ngồi bàn đầu tổ 2. Mình và hắn ngồi cách nhau mỗi cái lối đi nên hắn tha hồ chọc ngoáy mình làm mình bực không thể tả được. Và thế là cô giáo, tức mama kêu tên. Vừa bực mình mà vừa xí hổ nữa. Chỉ muốn đập cho tên Yu đó một trận tơi bời hoa lá, bần dập mặt mày thôi. Ngày...tháng...năm 2006 Cô giáo dạy T.A cho cả lớp làm bài tập khá là thú vị. Mình rất thích! Đó là miêu tả người bạn của mình rồi nói cho cả lớp nghe và để cả lớp đoán người đó là ai. Mình lén qua sát Thou thật kỹ rồi miêu tả Thou một cách chính xác, không sai một tí nào cả. Ôi! Viết xong là lại tủm tỉm cười. Lòng khấp khởi ghê lắm. Nhưng đến khi cô kêu mình lên, mình lại không miêu tả cậu ấy trước cả lớp. Vì mình ngại ghê lắm! Ôi! Cứ nghĩ đến việc mình miêu tả Thou trước cả lớp là không hiểu sao mặt lại nóng nóng. Ôi! Cái mặt của mình! Bây giờ nhớ lại mình vẫn hơi run run. Ngày...tháng...năm 2007 Mình vừa mới duỗi tóc! Tóc thẳng tăm tắp và mượt lắm! Nhưng mỗi tội cái mùi thuốc nồng làm mình không biết phải xử thế nào. Họ kêu 3 ngày ko được tắm đầu. Huhuhu!!!!!!! Giờ ra chơi, mình lại lượn sang bàn của Brit chơi. Lúc quay xuống, mình thấy
- Thou đang đứng loay hoay với cái cặp. Thấy mình cậu ấy hỏi: _ Bà làm tóc ở đâu zẫy? _ Làm ở tiệm gần nhà. Sao zẫy? _ Gần nhà... _ Uhm! Có muốn không, tui chỉ chỗ cho _ Uhm! Vừa dứt câu, Thou đã đi, chả kịp để cho mình chọc thêm vài câu. Chán cậu ấy ghê! Đúng là...Vừa vui lại vừa hơi buồn! Thou đáng ghét! Ngày...tháng...năm 2007 Hôm nay là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ tết và nó cũng là sinh nhật của mình. Ôi cuộc đời! Sao sinh nhật của mình năm nào cũng rơi vào dịp tết thế này. Buồn chết mất thôi! Từ ngày mama bị ác bệnh mình đã không còn được tổ chức sinh nhật nữa rồi. Buồn quá! Thế nhưng không sao! Ông trời vẫn còn thương mình lắm! Cuối buổi, trước khi ra về Bur tặng cho mình một hộp quà nhỏ xinh. Cô bạn đã cười thật tươi với mình khiến tim mình thấy ấm áp nhiều lắm. Trong lớp, mình và Bur không chơi thân với nhau, thế nhưng Bur đã nhớ đến sinh nhật của mình khiến mình vui ghê lắm kia. Nhìn Thou lần cuối, mình rảo những bước nhỏ và nhanh trên lối hành lang dài của trường. Ngày...tháng...năm 2007 Hôm nay là ngày đặc biệt cho những ai thuộc phái yếu, là các girl và wonmen í mà. Sáng trường tổ chức tọa đàm nên thành ra được nghỉ. Vui ghê. Tranh thủ mama lên trường mình vội chạy, là chạy thật đấy, đi mua quà cho mama. Lòng thấy vui lắm. Đây là lần đầu tiên mình tặng quà cho mama mà. Vì từ trước đên giờ pama đâu có cho mình xài tiền đâu. Tích góp mãi mấy hôm nay mới đủ tiền để mua quà cho mama. Lúc về đến nhà, mình giấu quà trong túi xách của mama. Rồi sau đó làm một tô mì ăn. Mì vừa làm xong, mình vội đem tô lên bàn ở ngoài phòng học ngồi vì ở đó sáng sủa. Và lúc nhìn ra cửa, mình thấy bên kia đường, lũ bạn thân yêu của mình đang ngồi ăn bánh mì ngon lành. Tụi nó làm cái gì ấy nhỉ? Không biết được! Mà trong số đó có cả Thou nữa. _ Jane! Qua mua cho papa ở bánh mì. Vừa nói, papa vừa đưa tiền cho mình. Mình vội phóng như bay qua đường. Mình vừa qua tới thì cả đám đã đứng lên, cả Thou cũng thế! Huhu! Lúc đó mình mới hiểu là tụi nó đi chơi 8/3. Haiz! A! Hôm qua, tụi con trai trong lớp kháo nhau đến thật sớm đặt vào hộc bàn của mỗi đứa một đóa hồng. Ôi! Tụi này không ngờ cũng ga- lăng ghê. Ước gì...ước gì...đóa hồng mình nhận được là do Thou bỏ đặt vào hộc bàn nhỉ. Ngày 6 tháng 4 năm 2007
- Hôm nay mình thật sự không biết nên vui hay nên buồn nữa. Tóm lại là hôm nay mình sock. Đang học tiết ba tôi nhận được một tờ giấy mà theo như Gentle là Thou gửi lên. Mình ngờ vực lắm và quay đầu xuống nhìn về phía bàn cuối của tổi 4, mình thấy Thou vẫn đang cặm cụi ghi bài. Hít một hơi thật sâu, mình mở tờ giấy ra và thấy trong đó có ghi. “Giờ ra chơi gặp dưới nhà xe. Thou!” Oh my....chúa ơi có nên tin không? Chúa bào nên tin và mình nghe lời người. Suốt tiết học đó mình chả thể nào tập trung được. Một phần mình muốn cho nhanh hết tiết còn một phần thì không. Căng thẳng! Thật sự là rất căng thẳng. “Tùng” tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Vậy là cái gì đến đã đến. Mình đưa mắt nhìn xuống dưới bàn của Thou và thấy Thou đã ra khỏi lớp. Mình bắt đầu suy nghĩ, lại vẫn là không biết có nên xuống hay không. Thật sự là mình rất run. Run dữ dội luôn. Phải hít vào thở ra mấy lần mình mới lấy lại bình tĩnh và bước chân ra khỏi lớp. Mình tìm con đường xa nhất để đi ra nhà xa để chắc chắn rằng mình có thể lấy lại bình tĩnh đúng lúc. Ấy vậy mà đứng trước của nhà xe mình lại run. Do dự mãi mình bước vào. Càng vào sâu mình càng run cứ y như mình đang đi vào nơi nào đó tối tắm lắm vậy. Đi được nửa đường mình chạy thẳng ra ngoài và ngồi lên bệ cửa sổ ngay gần đó mà thở. Và lần thứ hai cũng lặp lại y như vậy. Thật sự lúc ấy mình cảm thấy rất rối loạn. Căng thẳng cứ như là lên đến đỉnh điểm vậy! Người ta thường có câu, quá tam ba vận. Mình hạ quyết tâm lần thứ ba và lần này mình đang đi đến cuối nhà xe. Nhưng chả thấy bóng bất kỳ ai cả. Bần thần, mình đứng dựa vào bức tường cạnh đó thông ra một lối đi khác và đưa tay lên xoa đầu. _ Bà hẹn tui ra đây có chuyện gì? Ngạc nhiên! Mình thật sự rất ngạc nhiên, không phải vì sự có mặt của Thou mà là vì câu hỏi của Thou. _ Ông hẹn tui mờ?! Mình hỏi lại và không dám ngẩn lên nhìn Thou. Và lúc đó mình nhác thấy bóng tụi bạn đang tiến vào theo lối mà mình vào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình. Nó giống như một cái bẫy vậy. Lúc ấy mình rất muốn nói với Thou là “chạy đi” nhưng chả hiểu sao mình chả thể nào nói được chỉ biết cắm đầu chạy về con đường còn lại. Có lẽ, Thou chắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình đâu. Mình thua! Lũ bạn vây kín hai đầu. Chúng xô mình và Thou vào nhau nhưng không thành. Trong khi Thou bị va vào tường còn mình thì suýt nữa dúi đầu xuống đất. Mình cười vì chả thể nào khóc được. Cả đám im lặng. Mình cũng chả dám quay lại nhìn Thou để xem xem cậu ấy lúc này đang ở trong tình trạng như thế nào. “Tùng” tiếng trống lại vang lên. Mình lại tháo chạy. Chạy thật nhanh về lớp và gục mặt xuống. Khi thầy bước vào lớp, mình vội xin thầy ra ngoài để vào WC để chỉnh sửa lại gương mặt bởi mình cảm thấy thật sự tệ hại. Tình cảm bị đem ra đùa như thế này thật sự rất tệ hại. Muốn khóc nhưng chả có giọt nước mắt nào cả.
- Tối nay ngồi xâu chuỗi lại mình mới phát hiện ra đó quả thật là một cú lừa ngoạn mục của lũ bạn mình. Chúng viết hai tờ giấy hẹn, tờ ghi tên Thou thì gửi cho mình và tờ ghi tên mình thì gửi cho Thou. Và thế là cả hai ăn quả lừa. Nhưng điều tệ nhất là mình không hiểu tại sao chúng lại bày ra trò này. Chẳng lẽ chúng biết mình thích Thou? Nhưng tại sao biết? Mình cảm thấy đau lắm. Lần đầu tiên mình đau như thế này. Ngày...tháng...năm 2007 Mình sock! Thật sự sock! Sock vì chuyện của mình và Thou hôm qua. Hôm nay giờ đổi tiết chẳng biết từ đâu, Spac lại lên hỏi mình. _ Ê Jane, bà thích thằng Thou hả? _ Theo bà nghĩ thì sao?- Tôi hỏi lại. _ Bà thích nó. _ Biết rồi đó! Mình chả cần phải giấu làm chi nữa cho mắc công. _ Thiệt hả? Hồi nào zẫy? Tôi chỉ cười, nụ cười chắc méo mó lắm. _ Năm lớp sáu hả?- Spac tiếp tục hỏi. Bọn này không biết lấy thông tin ở đâu ra mà chuẩn xác thiệt. Mình thầm phục bọn chúng. Và mình cũng thầm ghét bọn chúng nữa. Chẳng lẽ thích một người là sai sao? Và tại sao lại đem tình cảm chân thành của người ta ra đùa cợt như thế chứ. Suốt một thời gian dài, ngoài Yu ra mình có bị ghép với một hoặc hai tên con trai trong lớp mình chả nói gì vì đó chỉ là ghép cho vui thôi. Nhưng lần này, cả lớp lại đùa cợt mình quá đáng quá. Có thể tụi nó sẽ ghép mình với Thou. Mình sẵn sàng chấp nhận với một sự nghiêm túc dù rằng mình biết tụi nó đùa. Nhưng đùa cợt như thế này thì đi quá xa rồi. Tại sao từ nhỏ đến lớn, ai cũng có thể ăn hiếp mình được hết thế này? Ngày...tháng...năm 2007 Hôm nay, lũ bạn xách cặp của Thou từ bàn của cậu ấy lên và đặt lên bàn của mình. Mục đích của bọn chung là gì thì mình đã thấy rõ như ban ngày rồi. Nhưng mình lại không thể nào giúp Thou được dù cậu ấy ra sức nhờ mình đem cặp xuống. Mình biết tụi bạn sẽ cười mình. Mình không muốn thế nữa. Tình cảm của mình bị đem ra đùa cợt thế này thì quá rồi! Nên...cuối cùng, Thou phải từ mò lên bàn mình lấy cặp về. Lúc Thou lên, tim mình đập lệch nhịp nhưng nó chả thể nào vui được. Ngày...tháng...năm 2007 Lại một năm kết thúc rồi! 3 năm mới đó mà lẹ thật. Vậy là còn 1 năm nữa thôi là có lẽ mình không được học chung với Thou nữa rồi. Tự nhiên thấy buồn ghê gớm. Cứ nghĩ đến mà nao cả lòng. Mà không sao cả! Hè này mình vẫn sẽ được gặp Thou thường xuyên tuần 3 bữa.
- Số là mình đã lọt vào đội tuyển Văn của thành phố, còn Thou thì vào đội tuyển Toán. Địa điểm học cũng như thời gian học của các đội tuyển là hoàn toàn trùng nhau mà. Ôi! Lại vui được rồi! À! Cuối buổi lễ tổng kết, tụi bạn chuyền lên cho mình một cây kẹo mút ngon ơi là ngon. Tụi nó, đứa nào cũng bảo là Thou đưa cho đấy. Mình nhìn xuống và có thấy Thou nhìn lên. Rồi lâu lâu mình lại nhìn xuống và thấy tình hình vẫn vậy. Không biết có đúng như lời tụi nó nói không nữa. Nhưng mà cảm thấy vui và tim ấm lắm. Ngày...tháng...năm 2007 Bữa học đầu tiên! Các đội tuyển tập trung để thầy căn dặn vài điều rồi ai lại về phòng nấy. Lớp Văn không nằm gần lớp Toán buồn ghê. Nhưng thôi kệ! Còn có giờ ra chơi mà lo gì. Ngày...tháng...năm 2007 Ôi cuộc đời! Thou chả thèm bước chân ra khỏi cửa lớ lấy một lần. Uổng công mình giờ ra chơi đứng ngóng. Cả tuần nay, mình cứ như là ma-nơ-canh trướ cửa lớp mỗi giờ ra chơi vậy. Chán không chịu nổi. Ghét ghê! Ngày...tháng...năm 2007 Bất công quá! Quá bất công! Sao ông trời lại như thế cơ chứ. Lớp Toán chuyển vào dãy nhày mới học rồi. Nó nằm ngay sau lưng dãy nhà cũ mà mình đang học. Làm sao mà thấy Thou được đây. Chán quá trời quá đất! Ngày...tháng...năm 2007 Hôm nay, giờ ra chơi rủ nhỏ bạn qua bên dãy nhà mới chơi. Lôi kéo mãi nó mới chịu đi. Nhưng rồi đi được nửa đường nó lại đòi về và bỏ đi một nước. Làm mình không còn cách nào khác đành chạy theo nó. Ôi! Muốn thấy Thou sao mà khó thế. Mà lúc đi trên đường, tim mình đập còn hơn trống trận nữa kia! Bây giời nhớ lại, bất giác lại có cảm giác đó. Ngày...tháng...năm 2007 Không biết sao nữa! Tự nhiên cảm xúc lẫn lộn kinh khủng. Khi nhìn Thou chở một nhỏ nào đó trên cây xe đạp lúc ra về tự nhiên mình tức và buồn nhiều lắm. Mà mình lấy quyền gì để mà tức đâu cơ chứ. Chỉ là...không hiểu vì sao lại tức đến thế mà thôi!
- Ngày...tháng...năm 2007 Mới vừa lên trường trở lại để chuẩn bị cho năm học mới mà mình đã nhận được thông tin là mình bị chuyển lớp. Bị chuyển sang lớp A! Huhu! Mình không muốn đâu! Tại sao lại như thế chứ! Đang học lớp B sao lại chuyển sang lớp A thế này? Mình không muốn xa lớp B đâu. Gắng bó với lớp 3 năm rồi, mình không muốn xa tụi nó tí nào cả. Lúc vừa gọi điện cho mama xong, mình đã khóc, chưa bao giờ mình khóc ấm ức như thế này cả. Mình không muốn xa lớp B. Lớp B có bạn của mình. Mình không muốn xa. Học với lớp B vui lắm! Mình không muốn đâu! Hơn nữa ở lớp B có Thou nữa. Mình không muốn bị chuyển lớp đâu. Ngày...tháng...năm 2007 Lớp B với C mình phải chọn lớp nào đây? Mama thì bảo mình chuyển sang lớp C. Mình thì cương quyết muốn về lại lớp B thế là mama nổi khùng. May mà papa không biết không là rắc rối to nữa. Buồn quá đi! Nhớ lớp B quá trời. Ba năm học chung mình thuocj làu làu họ tên của từng đứa rồi. Dù trong lớp có vài đứa mình không thích lắm, nhưng đã gắng bó với chúng nó ba năm rồi nên chả muốn rời xa đứa nào cả. Hôm nay lên trường, nhỏ Thus bảo mình không được khóc nếu không sẽ bị tụi lớp A nó đánh. Trong lớp B, mình không chơi thân với Thus nhưng có câu động viên của Thus của thấy vui vui lắm. Ngày...tháng...năm 2007 Thou được bầu làm lớp trưởng! Trời ạ! Có nằm mơ mình cũng không dám tin. Thou thế mà lại được làm lớp trưởng. Không phải nói xấu Thou nhưng Thou có cả đống tật xấu ấy chứ. Nào là làm việc không nghiêm túc, không đến nơi đến chốn, nội hai điểm này không thôi cũng thấy rõ Thou không thể làm lớp trường rồi. Nghe
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Cờ Tướng Chiến Thuật và Phương Pháp Sát Chiêu
80 p | 560 | 205
-
Kỹ thuật chụp ảnh part 1
14 p | 306 | 166
-
Kỹ thuật chụp ảnh part 8
14 p | 229 | 103
-
Tìm hiểu Tuyệt kỹ Lý Tiểu Long
107 p | 359 | 84
-
Nếu anh là gió, nếu em là mây - Kỳ cuối
36 p | 63 | 5
-
Phân tích Kỹ thuật bài tập: Bơm ngực ngang bằng tạ đơn
4 p | 115 | 4
-
Vì em ko phải là thiên thần
6 p | 41 | 4
-
ĐƠN PHƯƠNG
5 p | 66 | 4
-
Truy tìm người phụ nữ hoàn hảo!
3 p | 110 | 4
-
Nghệ thuật vạn kỳ thế chiến (Tập 2): Phần 1
94 p | 26 | 4
-
Truyện ngắn Bản romance cho em
14 p | 43 | 4
-
Trái Tim Cô Đơn
25 p | 68 | 3
-
Em yêu anh, chàng trai bồng bềnh ạ! (Kỳ 1)
39 p | 45 | 3
-
Nhật ký!
21 p | 58 | 3
-
Thanh - Phong - Minh - Nguyệt - Kỳ 4
29 p | 37 | 3
-
Chông chênh chiều nhớ thương
12 p | 61 | 2
-
Xác định các test đánh giá kỹ thuật đòn chân cho nam võ sinh CLB Taekwondo trường THCS Hưng Phú, Quận Cái Răng, Thành phố Cần Thơ
4 p | 22 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn